Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

28. Khao khát em [18+]

Vegas POV

Tiếng kính vỡ làm tôi khó chịu. Điều đó có nghĩa là tôi không thể bắn trúng cái mục tiêu chết tiệt đó.

Trong vài giây, chúng tôi đã lăn trên sàn phòng ngủ. Pete đang siết chặt cổ tay tôi để tôi thả súng ra, trong khi tôi giữ chặt cổ tay còn lại của em ấy để không cho em tóm lấy tôi.

"Khun Vegas, Khun Vegas! Cậu ổn chứ?" Nop xông vào phòng, hét tên tôi, chĩa súng từ bên này sang bên kia.

"Pete! Pete của tao! Trả lại vệ sĩ cho tao, đồ ngu!" Tôi nghe thấy giọng nói khó chịu của Tankhun. Porsche, Kinn và Tankhun vào phòng ngay sau đó.

"OMG, tại sao chúng nó lại đánh nhau mà không phải hôn nhau?!" Tankhun tiếp tục la hét.

"Fuck, Pete! Bỏ tay ra!" Tôi cố gắng thả cổ tay xuống nhưng vô ích.

"Mẹ nó Vegas! Bỏ súng xuống! Anh không thể giết anh ấy."

"Anh không thể? Tại sao? Hả? Em sẽ nhớ anh ta à?" Sự tức giận đã chiếm lấy tôi.

"..." Pete không đáp lại, nhưng tôi cảm thấy ngón tay em thả cổ tay tôi ra. Tôi đã rất ngạc nhiên. Tôi đã hiểu nó đúng phải không, dù tôi ước gì mình đã sai?

"Chính là thế à? Hai người..."

Có gì đó kỳ lạ trong cái nhìn của em ấy ... có lẽ sự tội lỗi? Pete nheo mắt nhìn tôi và tôi đột nhiên cảm thấy bụng đau nhói khi Pete thúc cùi chỏ bằng cánh tay đang nắm cổ tay tôi. Với tất cả sức lực của mình.

Bất giác tôi đánh rơi súng, thở hổn hển. Pete với lấy khẩu súng thứ hai của tôi đang ở trong bao.

"Em đã nói là thả nó xuống." Pete đứng dậy, thở hổn hển.

Hai vệ sĩ bước vào phòng hỗ trợ Yim, người đang ôm bụng ở chỗ tôi đã đánh cậu ta. Bây giờ chúng tôi đang hòa vì tôi cũng ôm chặt bụng mình, nơi Pete đã đánh tôi.

Pete bỏ sạch đạn trong băng và ném súng về phía tôi. Rồi em chìa tay ra đỡ tôi dậy.

Tôi miễn cưỡng nắm lấy tay em ấy ... tất cả những ngày tuyệt vọng và sợ hãi này ... Đó không phải là cách tôi hình dung nó ... Tôi nghĩ rằng tôi sẽ giải cứu tình yêu của đời mình khỏi một tên khốn bệnh hoạn và chúng ta sẽ cùng nhau ra khỏi đây. Pete sẽ hoàn toàn biết ơn và ngưỡng mộ sự nỗ lực không ngừng nghỉ và tình yêu của tôi.

Tôi cảm thấy sai trái.

Tôi cảm thấy bị phản bội.

Tôi cảm thấy mình như một tên hoàn toàn ngu ngốc.

"Đừng bướng bỉnh ... Anh sẽ ngồi trên sàn mãi sao?!" Pete mệt mỏi vì chờ đợi câu trả lời của tôi và nắm lấy cánh tay tôi để đỡ tôi dậy.

Tôi đẩy tay em ấy ra khỏi người tôi, khiến Pete vô tình mất thăng bằng, ngã ngửa ra giường.

"Cậu ổn chứ, Pete?" Khun Sanya lại gần Pete để giúp em.

"Tôi đã bảo anh bỏ tay ra khỏi em ấy." Tôi giận dữ hét vào mặt anh ta.

"Anh! Em sẽ gọi vệ sĩ." Yim nói với vẻ đau khổ.

"Bình tĩnh nào hai người. Tôi chỉ đang giúp Pete đứng dậy. Cậu ấy vẫn đang hồi phục sau khi bị nhiễm trùng. Cậu không muốn Pete đi với mình sao, Nong Vegas?" Anh ta nói chuyện một cách bình tĩnh với tôi. Anh ta đang tốt bụng hay mỉa mai? Tại sao tôi không thể đọc được ý nghĩ thực sự của người đàn ông này?! Máu của tôi đang sôi sục. Nó làm tôi tức điên.

"Đừng gọi tôi là Nong."

"Đừng cư xử như thế nữa."

"Đủ rồi." Pete nói cứng rắn. "Cảm ơn, Sanya. Tôi có thể tự mình đứng dậy." Pete không sử dụng kính ngữ khi nói chuyện với anh ta. Nó làm tôi vô cùng khó chịu.

"Chắc chắn rồi." Khun Sanya gật đầu với em ấy và lùi lại vài bước.

Sau đó Pete nhìn lại tôi, đứng dậy khỏi giường.

"Anh không cần phải sử dụng những khẩu súng ở đây, Vegas." Em ấy nói một cách bình tĩnh.

"Tại sao? Em có biết bọn anh đã tìm kiếm em bao lâu không? Và suốt thời gian qua em đã ở đây với anh ta... một cách tự nguyện?!"

"Em bị sốt cao vì vết thương và Khun Sanya đã giúp chăm sóc em... Em đã bất tỉnh hầu hết thời gian. Em xin lỗi."

Tại sao tôi không thể hoàn toàn tin vào những gì Pete nói với tôi?

"Ở trên giường của anh ta, Pete?!"

-------------

Pete POV

"Sao em biết anh ta không ...?" Vegas hướng ánh mắt đẫm máu của mình về phía Khun Sanya mà không nói hết câu. Nhưng ý nghĩa của nó có thể dễ dàng được suy đoán.

"Tôi không phải loại đàn ông như vậy, Vegas." Khun Sanya nhìn anh ấy đầy phẫn nộ, như thể anh sắp ném một sự thật ghê tởm nào đó ngay vào mặt Vegas cho mọi người thấy.

Tôi hoảng sợ. Một số người có thể nghi ngờ, nhưng tôi chưa từng thú nhận với ai những gì Vegas đã làm với tôi trong quá khứ.

"Dù sao thì, tại sao anh không báo cho bọn tôi về tình hình của Pete?" Vegas thấy tôi không thoải mái và hỏi một câu khác với Khun Sanya.

"Tôi đã nói sẽ giải thích mọi chuyện cho cậu. Hãy bình tĩnh và lắng nghe. Sau đó hãy quyết định xem cậu có tin hay không."

"Hãy nghe anh ấy, Vegas." Tôi nói.

Khun Sanya ra hiệu cho trợ lý Lee bắt đầu nói.

"Chúng tôi đã tìm kiếm Khun Sanya bằng thiết bị theo dõi trên đồng hồ của anh ấy. Ba ngày trước, chúng tôi đã tìm thấy họ trên một hòn đảo xa bờ biển."

"Cậu đã sử dụng một máy bay không người lái cho việc đó?" Nop hỏi.

Trợ lý Lee liếc nhìn Khun Sanya và đáp lại.

"Vâng chúng tôi đã làm thế."

"Vì vậy, những hình ảnh mà chúng tôi nhìn thấy là từ máy bay không người lái ..." Tankhun thốt lên suy nghĩ của mình.

"Những hình ảnh nào?" Tôi tò mò hỏi.

"Hai người cùng nhau tắm biển." Thakhun đáp.

Khỉ thật ... bây giờ tôi đã hiểu tại sao Vegas lại rất giận dữ với tôi và Khun Sanya. Nó như thể mọi thứ đều dẫn đến việc tin rằng chúng tôi đã có một cái gì đó. Chết tiệt.

Trợ lý Lee tiếp tục nói.

"Khun Sanya và Khun Pete bị thương nên chúng tôi quyết định điều trị riêng trước ở đây trong khách sạn. Chúng tôi không tìm thấy ai khác trên đảo."

"Nhờ Pete, chúng tôi đã thoát khỏi những kẻ bắt cóc." Khun Sanya nhìn tôi, đặt lòng bàn tay vào nhau để tỏ lòng biết ơn, "và cậu ấy đã đảm bảo rằng chúng tôi sẽ ổn cho đến khi được giải cứu."

Từng chữ thốt ra từ miệng Khun Sanya khiến Vegas nắm chặt tay hơn, kiềm chế cơn tức giận.

"Chúng tôi giữ bí mật trong giai đoạn này để cố gắng tìm ra kẻ đứng sau cuộc phục kích. Vì tính bảo mật của The Diamond, hệ thống của chúng tôi vượt trội về mặt công nghệ so với của cậu. Chúng tôi sợ rằng nếu chúng tôi nói tình huống cho cậu, kẻ thù sẽ phát hiện ra bằng cách nào đó, vì các kênh liên lạc và bảo mật của cậu dường như yếu hơn." Trợ lý Lee giải thích.

Kinn cau mày khi cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương bởi lời nhận xét cuối cùng.

"Nhân tiện, làm thế nào anh phát hiện ra P'Pete ở đây?" Yim hỏi Vegas, người vẫn giữ im lặng.

"Anh chắc rằng họ có phương pháp của họ, Yim. Tôi thực sự xin lỗi vì tôi mà tất cả các bạn đã phải tham gia và Pete đã bị thương. Cho dù đó là âm mưu của một nhóm nào đó trong gia đình chúng tôi, hay từ bên ngoài, chúng tôi sẽ không nghỉ ngơi cho đến khi chúng tôi tìm ra kẻ đứng sau nó." Khun Sanya nói, cố gắng trấn an mọi người.

"Đừng đặt tất cả lên anh, Khun Sanya. Có lẽ đó là sự trả đũa vì chúng tôi đã cố lừa người mua bằng cách đặt Pete và Arm thay cho Uyển và Tianshi, người đã bị giết vào cùng ngày của thỏa thuận. Hòn đảo đó là nơi cư trú của họ. Người quen của chúng tôi trong giới cảnh sát đang điều tra nhưng họ vẫn chưa tìm thấy bất kỳ đầu mối nào." Kinn cho biết thêm.

"Vậy những thi thể là của họ." Khun Sanya nói. "Chúng tôi nhìn thấy các thi thể trên đảo khi đang tìm chỗ ngủ."

Trên thực tế, tôi đã đoán rằng đó là Tianshi và Uyển vì chiếc vòng cổ của một trong hai người, giống hệt chiếc tôi đang đeo.

"Chúng ta đáng lẽ không nên làm điều này." Porsche nói với một giọng điệu hối hận.

"Tôi có thể nói 'tôi đã cảnh báo cậu' không?" Vegas nói một cách mỉa mai với Porsche và Kinn. Một cách khôn ngoan, hai người còn lại giữ im lặng, để không phát sinh thêm tranh cãi.

"Có rất nhiều khả năng. Dù là cách nào, đây sẽ không phải là lần đầu tiên hoặc lần cuối cùng xảy ra sự cố. Bản thân cuộc thương lượng đã hoàn tất và từ những gì Yim nói cho tôi, các khách hàng khác đang bàn bạc với chúng tôi. Tôi hy vọng việc này sẽ không làm lung lay quan hệ đối tác của chúng ta."

"Nó sẽ không." Tôi dẫn đầu trong việc trả lời khiến Vegas cau mày.

"Chắc chắn là không, Khun Sanya. Chúng ta có những cuộc đàm phán đầy hứa hẹn đang được tiến hành." Kinn và Porsche đảm bảo với anh ấy.

"Tốt." Anh cười.

Sau đó tôi lại quay sang Vegas. "Về nhà thôi, Vegas. Em muốn xem Venice và Macau. Họ ổn chứ?"

Anh ấy không trả lời tôi. Ánh mắt đằng đằng sát khí của anh quét qua những người trong phòng, dừng lại ở Khun Sanya và tôi.

Sau đó anh quay lại, chỉnh đốn lại bộ đồ của mình và đi về phía cửa phòng ngủ mà không nói một lời nào.

"Họ ổn, Pete." Nop thì thầm với tôi, làm bộ mặt có nghĩa là Vegas mới là người không ổn.

Tôi bắt đầu tưởng tượng những gì tôi sẽ phải đối mặt khi chúng tôi đến biệt thự của Thứ gia. Tôi chỉ mong một ngày nào đó Vegas sẽ hiểu cho hành động của tôi.

"Có một bộ đồ sạch trong phòng tắm, Pete." Khun Sanya ân cần nói với tôi.

"Cảm ơn rất nhiều vì lòng hiếu khách của anh, Khun Sanya."

-----------

Chúng ta ra xe.

"Pete ... mày có thể đi cùng bọn tao đến dinh thự của Chính gia. Bọn tao rất lo lắng cho mày." Tankhun nói với tôi khi cậu ấy ôm chặt tôi.

"Nhưng ... có lẽ ... "

Tankhun nhăn mặt và nhìn về phía Vegas "... lần này mày nên đi với người chồng không hẳn là vô dụng của mày. Cậu ta thực sự tuyệt vọng tìm kiếm mày và không bao giờ từ bỏ."

"Cảm ơn cậu, Khun Noo." Tankhun và tôi lại ôm nhau. Tôi không thể đo đếm được mình trân trọng tình cảm của cậu ấy dành cho mình như thế nào, đó là tình cảm đến từ hai phía.

Tôi nói lời tạm biệt với Porsche, Khun Kinn và Pol, người đang đợi trên xe.

"Pete!" Tankhun gọi tôi.

"Vâng, Khun Noo."

"Đưa Arm trở lại dinh thự của Chính gia, được không?"

"Arm?!"

"Đúng thế, nó đang theo dõi nơi các video của mày được gửi đi trong khi chăm sóc Macau."

"Vâng ... được rồi ..."

Video, anh ấy nói ...

Vào lúc đó, tôi nhận thấy rằng Vegas và Nop, những người đi trước, đang gần như bước vào trong xe, đóng băng và nhìn nhau đầy nghi ngờ.

Khi tôi lên xe, cả hai vẫn im lặng.

"Có chuyện gì muốn nói với em không?"

Nop di chuyển một cách bất an ở ghế bên cạnh tài xế.

Vegas nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không cử động, không nói một lời.

"Được rồi..."

Nop biết dù sao thì cậu ấy cũng sẽ phải kể cho tôi mọi chuyện đã xảy ra.

Tôi im lặng.

"Kế hoạch của em đã thành công ..." Vegas phá vỡ sự im lặng.

Tôi quay sang anh ấy. Nhưng Vegas vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm ra cửa sổ. Giọng anh bình tĩnh hơn nhưng nghiêm túc.

"Ý anh muốn nói gì?"

"Đội bí mật của em đã cứu bọn anh trên đường tới bến cảng ngày hôm đó. Ai đó đã cử một nhóm vệ sĩ hoặc lính đánh thuê đến để bắt sống hoặc giết chết anh. Bọn anh đã bị giám sát ít nhất ba tháng, phải không?"

"Em không thể nói với anh... vì sự an toàn của chính anh, Vegas."

"Còn sự an toàn của em thì sao, Pete?" Anh ấy quay lại nhìn tôi. Không chỉ giọng nói mà gương mặt của anh cũng rất nghiêm túc.

"..." Tôi hạ tầm mắt.

"Ngoài ra, người bảo mẫu thân yêu của em đã đầu độc Venice suốt thời gian qua, để đảm bảo cô ta ở lại với chúng ta. Cô ta là một gián điệp. Người phụ nữ ghê tởm đó đã vô hiệu hóa hệ thống an ninh của chúng ta, phát tán các bản ghi hình quanh nhà, mà cô ta có thể đã gỡ bỏ trước khi chúng được tìm thấy, và cài một thiết bị vào trong máy tính xách tay của anh để lấy cắp thông tin."

"Venice ổn chứ?"

"Khá ổn. Bác sĩ Top đang xử lý vụ việc. Anh ấy là người đã nghi ngờ và cảnh báo anh vào ngày đàm phán, ngay sau khi em rời khỏi nhà. Hiện vẫn chưa có nhiều thông tin về tác dụng của loại thuốc được sử dụng và liệu nó có thể để lại di chứng."

Tôi hít thở sâu, nhắm mắt tiếp thu tin tức.

"Còn gì nữa?"

"Cô ta đã bị giết trước khi có thể khai ra kẻ chủ mưu đằng sau tất cả."

"..."

Tôi đang xử lý thông tin.

"Anh không biết liệu vụ bắt cóc Khun Sanya có liên quan gì đến tất cả những chuyện này hay không. Nhưng điều đó không có nghĩa là nó đã kết thúc ở đây."

"Anh nói đúng. Chúng ta phải giữ cảnh giác từ bây giờ."

"Vậy ... tại sao em lại mạo hiểm để bị bắt? Khi nào em sẽ hiểu rằng mình không còn là một vệ sĩ nữa, Pete?"

Vegas nhìn tôi chằm chằm, thất vọng, phẫn nộ, lo lắng, tôi không biết có bao nhiêu cảm xúc tập trung trong ánh mắt phản đối của anh dành cho tôi.

Rốt cuộc, đó không chỉ là sự ghen tuông.

"Em xin lỗi, Vegas."

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng giữ cho anh không đọc được bất kỳ cảm xúc nào trên gương mặt mình... trong ánh mắt của tôi.

Vegas cũng làm như vậy.

Sự im lặng lại ngự trị bên trong xe cho đến khi chúng tôi đến biệt thự của Thứ gia.

-----------

Khi chúng tôi đến biệt thự của Thứ gia, tôi được chào đón bởi dì Erika, người đang ôm Venice trong tay. Tankhun bảo dì đưa Venice trở về nhà. Venice đã cười rất nhiều khi nhìn thấy tôi. Em ấy đang dang rộng đôi tay nhỏ bé của mình với tôi.

Tôi bế em lên và ôm chặt vào lòng. Chúng tôi cứ như vậy trong một khoảng thời gian.

Tôi nhờ  dì Erika chăm sóc Venice lâu hơn một chút trong khi tôi đến gặp Macau và Arm trong phòng họp.

Cả hai dường như đang trò chuyện rất vui vẻ.

"P'Pete, anh đã trở lại!" Macau đến để ôm tôi một cái thật chặt.

"Em ẩn chứa đầy bất ngờ, Macau. Em đang bắn rất tốt. Nhưng đừng làm bất cứ điều gì trong bí mật một lần nữa, làm ơn. Anh rất vui vì hai người đã an toàn. Nop nói với anh rằng hai người đã cố gắng tìm anh một mình."

Tôi gật đầu cảm ơn Arm. Ý định của tôi là ôm cậu ấy, giống như những người bạn tốt mà chúng tôi đã luôn, nhưng tôi không muốn kích động cơn thịnh nộ của Vegas, người đã bước vào phòng, cau mày nhìn Arm và Macau. Tôi không biết tại sao.

"Chiếc vòng cổ này đã khiến bọn tao khá sợ hãi." Arm nói, chỉ vào viên ngọc quanh cổ tôi.

"Tại sao?"

"Chà ... có một thi thể cháy đen trên hòn đảo đó với chiếc vòng cổ này ..."

"Tianshi và Uyển, đúng. Tao cũng nhìn thấy họ. Thật đáng buồn."

"Tên Kim đã biết về chúng ta từ lúc đó ..." Arm nói.

"Dường như là vậy."

"Mày đang làm gì với rất nhiều màn hình? Có phải tất cả để theo dõi tao?"

"Chính xác. Nhân tiện, thiết bị theo dõi bên trong vòng cổ của mày lẽ ra phải hiển thị vị trí của mày ngay khi mày đến gần bờ ba ngày trước. Nhưng mã ID của mày đã không hiển thị cho đến sáng sớm nay."

"Hmn ... hệ thống an ninh ở khách sạn Diamond rất tốt. Chắc là nó đã bị chặn gần hết. Tao thực sự không nhớ là có máy theo dõi ở đây. Tao có thể giữ nó không?"

"Tao nghĩ vậy. Nhưng đó chỉ là một bản sao. Đây không phải là kim cương thật."

"Không sao cả. Chỉ để làm kỷ niệm thôi."

"Một món quà lưu niệm của một người đã bị sát hại? Nó có thể mang lại xui xẻo, Pete." Nop lắc đầu nói.

"Đừng mê tín, Nop! Và mày vẫn đang tìm kiếm gì ở máy tính xách tay của Vegas, Arm?"

Vegas làm rơi nắp chai rượu whisky xuống sàn.

"Chà ... uhhh ...." Arm không biết phải nói gì.

Mọi người nhìn Vegas, cúi xuống nhặt nắp chai trên sàn, giả vờ như nó không ở bên mình.

"Tao đã biết ai đặt máy quay trong phòng tao rồi, Arm. Không cần phải..." Tôi cố gắng kết thúc vấn đề.

"CHỜ ĐÃ!" Tankhun thở gấp mở cửa. Pol đang ở ngay sau cậu ấy, sắp hụt hơi.

"Cậu làm gì ở đây vậy, Khun Noo?" Tôi giật mình hỏi cậu ấy.

"Hả ... tao nhận ra mình đã nói điều gì đó ngu ngốc ... ờ ... mọi thứ vẫn ổn ... ở đây ... với mày chứ?" Tankhun lo lắng hỏi, nhìn Vegas và tôi.

Tôi đến gần Vegas, và cúi xuống nhặt nắp chai.

"Arm đang theo dõi gì trên máy tính xách tay của anh?" Tôi hỏi một cách bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào Vegas.

Cả hai chúng tôi đều đứng đối diện nhau.

Những người xung quanh chúng tôi lặng đi, nhìn xuống đất.

"Có một thư mục trong máy tính xách tay của anh ... Anh đã lưu một số video đó trên máy tính xách tay của mình, Pete."

"Được rồi...?!"

"Không ai nên có quyền truy cập ..."

"Phải và...?!"

"... Arm phát hiện ra rằng đoạn phim đang được truyền lại sang một máy tính khác. Và bọn anh đã cố gắng tìm ra vị trí của nó trong nhiều ngày. Có lẽ đó là ông chủ của ả bảo mẫu."

"Em biết rồi.."

"Anh xin lỗi, Pete."

---------

Vegas POV

Pete trông không vui về điều đó, nhưng em ấy cũng không tức giận. Em tiến về phía trước màn hình.

Tôi đã bị hấp dẫn. Đó không phải là kiểu phản ứng mà tôi mong đợi từ em ấy. Có lẽ em cảm thấy có lỗi về Khun Sanya đến nỗi em ấy thậm chí không có gan để nổi giận với tôi.

"Nó hoạt động như thế nào, Arm?" Em hỏi.

"Có rất nhiều lớp mã hóa ... Tao đang cố gắng giải mã điều này. Có lẽ sẽ mất vài tuần hoặc vài tháng. Và thậm chí sau đó không có gì đảm bảo rằng chúng ta sẽ tìm thấy vị trí."

"Được ... tiếp tục chạy." Pete nói, nhìn chăm chú vào màn hình.

"Vậy đó? Tốt! Tao đã nghĩ rằng mày sẽ giết cậu ta. Chúng mày đang làm tốt, cặp đôi." Tankhun thở phào nhẹ nhõm. "Arm, về thôi!"

"Arm vẫn đang giúp chúng tôi ở đây." Macau tỏ vẻ khó chịu.

Macau cho rằng em ấy có thể lừa tôi.

"Tất cả chúng mày có thể làm điều đó một mình bây giờ. Tao cần vệ sĩ của tao với tao. Mày đã lấy Pete từ tao."

"Không sao đâu, Macau. Nếu cần giúp đỡ, em có thể gọi cho anh." Arm trấn an Macau bằng một nụ cười dịu dàng.

"Nhưng ..." Macau cố phản bác.

"Đủ rồi, Macau. Nop sẽ lo liệu. Arm không phải vệ sĩ của Thứ gia."

Tôi nói với em ấy bằng giọng điệu bắt buộc để Macau nhận được lời nhắc.

Macau im lặng, chịu thua.

-----------------

Sau khi Tankhun và các vệ sĩ của anh ta rời đi, tôi vẫn ở lại văn phòng.

Pete và Macau đã dành cả ngày để chơi với Venice.

Pete và tôi không nói chuyện với nhau suốt cả ngày.

Đến giờ ăn tối, tôi quyết định ở lại văn phòng.

Cho đến khi tôi tìm thấy Pete, tất cả những gì tôi muốn là được ở gần em ấy. Và bây giờ khi em ấy ở đây, chúng tôi lại không thể gần nhau.

Có một bức tường vô hình mà tôi không biết làm thế nào để phá bỏ nó.

Lúc tôi bước vào phòng ngủ thì đã là đêm muộn. Đèn đã tắt và Pete đang ngủ.

Tôi đi thẳng vào phòng tắm. Tôi đã ở trong đó một thời gian dài.

--------------

Pete POV

Tôi nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm. Vegas nằm yên lặng ở phía bên kia giường.

Tôi đang nằm nghiêng, quay lưng về phía anh. Nhưng tôi đã tỉnh.

Anh im lặng.

"Anh không ôm em ư?" Tôi hỏi anh một cách bình tĩnh.

Vegas không nói gì.

Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng của khăn trải giường và cảm thấy cánh tay anh ấy ôm lấy tôi. Nhưng cơ thể của anh ấy vẫn không ở bên cạnh tôi. Có một khoảng cách nhỏ giữa chúng tôi.

Tôi di chuyển cơ thể của mình về phía sau để vừa khít với vòng tay của anh ấy. Tôi biết anh vẫn còn giận tôi.

"Em có lạnh không? Sốt lại rồi sao? Anh có thể gọi cho bác sĩ Top..."

"Em không sao ..." Chúng tôi lại im lặng. Rồi tôi mới dám hỏi. "... Anh còn thấy gì nữa ... từ chiếc máy bay không người lái đó?"

Tôi nhận ra anh ấy cố gắng rời cánh tay của mình ra khỏi tôi, nhưng tôi đã khóa nó lại với mình.

"Nếu em thích cái ôm của anh, tại sao em lại nhận cái ôm của người khác?"

Tôi quay sang anh.

"Nhưng đó là một khoảnh khắc ngắn ngủi! Trời lạnh ... và ... dù sao đi nữa ... Em không cảm thấy thoải mái vì đó không phải là cái ôm của anh. Em đã gỡ cánh tay anh ấy ra khỏi người em và cho Khun Sanya lớp bảo hộ của mình và ngủ càng lạnh hơn. Điều này khiến cơn sốt của em trở nên trầm trọng. Tin em đi! Anh không tin em sao?"

"Anh tin em. Nhưng anh không tin người khác! Căn hộ áp mái của Khun Sanya có rất nhiều phòng! Đó là một khách sạn, vì Chúa! Hai người không cần phải ngủ cùng phòng, cùng giường."

"Em không chắc liệu anh ấy có ngủ ở đó không ... anh ấy chỉ ở trong phòng ngủ để kiểm tra em. Anh ấy biết ơn vì em đã chăm sóc anh ấy chu đáo trên hòn đảo đó."

"Em cũng không tin vào điều đó. Nếu không, em sẽ nhìn vào mắt anh, chứ không phải rời mắt đi chỗ khác."

"Sự thật là, em không thực sự quan tâm người khác cảm thấy thế nào về mình. Điều đó chẳng có gì khác biệt đối với em. Đôi khi em có thể cảm thấy tự hào ... đôi khi em có thể cảm thấy khó chịu ... và thậm chí là ghê tởm ... nhưng điều đó không làm không thay đổi cảm nhận của em về anh."

"Em có yêu anh nhiều không?"

"Em có."

"Mặc dù có lẽ là một tên khốn biến thái nào đó đã xem video của chúng ta trong tư thế khó xử?"

"Anh thật không khôn ngoan khi nói về điều đó bây giờ. Em nên giết anh vì điều đó."

"Anh cũng muốn tự giết mình. Anh không thể chịu đựng được ý nghĩ có người nhìn thấy em trần truồng ... rên rỉ ..."

"Anh không thể biện hộ cho bản thân." Tôi cảm thấy xấu hổ và tức giận. "Nhân tiện ... không ai xem những video đó đúng không? Máy tính xách tay của anh đã ở cùng Arm và Pol suốt thời gian qua ... anh đã xóa thư mục đó rồi phải không?"

Vegas mất một vài phút để trả lời ... và nhìn đi chỗ khác.

"Vegas!"

"Đừng lo lắng .... Anh không xóa nó trong trường hợp cần thiết để giúp Arm truy tìm điểm đến ... nhưng anh chắc chắn rằng không ai truy cập vào thư mục đó. Anh rất chắc chắn về việc không ai truy cập vào thư mục đó không có sự đồng ý của anh."

Vegas đang hành động một cách đáng ngờ. Tại sao nó có vẻ không phải như thế với tôi?

"Tên của thư mục là gì?"

"Tại sao em muốn biết? Sẽ không có ai nhìn."

Anh cố chấp trả lời.

"Nói cho em."

"Pete." ... Anh ấy nói rất nhỏ.

"Em không hiểu."

"PETE."

"Anh có điên không? Anh vẫn đặt tên thư mục là'Pete'? Tại sao anh không đặt tên của anh thay vào đó? Nó sẽ thu hút ít sự chú ý hơn."

"Anh xin lỗi ... anh chỉ muốn lưu giữ những kỉ niệm về chúng ta ... anh đã nói với em ... anh nhớ em bất cứ khi nào chúng ta xa nhau. Và trong văn phòng, anh luôn cô đơn đến tận khuya ... vì thế..."

Tôi hít một hơi thật sâu.

"... Em sẵn sàng bỏ qua nó nếu anh cũng làm như vậy."

"Hmn ... được rồi ... nhưng anh có thể yêu cầu một việc trước được không?"

"Anh muốn gì? Em không nghĩ anh có tư cách để đòi hỏi quá nhiều ... nhưng vì anh đã tìm kiếm em suốt thời gian qua ... Em sẵn sàng nhượng bộ."

"Em đang cố gắng quyến rũ anh với đề xuất này sao?!" Anh ấy hỏi tôi một cách dâm dục.

"Em? Tại sao?"

Anh ấy lấy ý tưởng này từ đâu ra? Tôi đang cố gắng bù đắp.

"Vì em đang nói điều này theo một cách rất quyến rũ."

"Em không...!"

Vegas nhếch mép với tôi.

---------------

Vegas POV

"... hức ... Vegas ... dừng lại đi! Anh đang làm em đau ... đừng mạnh thế! Anh sẽ phá hỏng em!"

"Anh không làm mạnh đến vậy..."

"Đúng, anh đang làm thế! Từ từ!"

Pete co giật.

"Ouch!"

"Anh xin lỗi!"

"Anh đang lột sống da em."

"Đừng có mít ướt như vậy."

"Tại sao anh cần phải cọ xát em mạnh như vậy? Em đã tắm rửa sạch sẽ rồi!"

"Anh không thể chấp nhận rằng người khác đã chạm vào em, Pete."

Hình ảnh Khun Sanya xoa lưng Pete khiến tôi vô cùng tức giận.

"Cái gì? Anh ấy đang giúp em thoa thảo mộc để xua đuổi côn trùng!"

"Đó là những gì em nghĩ. Anh phải loại bỏ tất cả bụi bẩn trên người em."

"Ouch! Anh điên rồi. Em rất sạch sẽ! Nhìn anh đang làm gì với em. Da em đỏ bừng và bầm tím."

"Đối mặt với anh ngay bây giờ."

Pete quay sang tôi. Tôi xoa cổ em ấy ... ngay nơi mà tên khốn đó ngửi.

"Anh muốn xé cổ em sao?"

"Có lẽ anh nên làm thế..." Tôi đặt áp lực lên lòng bàn tay đang ôm lấy cổ em. "Tại sao em cần làm ra vẻ mặt này?" Tôi sử dụng giọng điệu độc đoán của mình.

"Vẻ mặt gì?" Pete bối rối hỏi tôi.

"Rằng em rất muốn anh ở bên trong em ..." Tôi trêu chọc Pete, thì thầm vào tai em.

"Đồ khốn..."

Tôi biết Pete cảm thấy xấu hổ vì những từ ngữ tục tĩu ... nhưng tôi cá là em ấy cũng bị kích thích bởi điều đó.

"Anh yêu cách khuôn mặt dễ thương của em đỏ bừng như thế này."

"Đó là hơi nước từ nước nóng gây ra nó. Anh lột sống da em xong chưa?"

"Anh đã xong,"

Tôi tắt vòi sen và quấn khăn tắm.

"Hmn ... được rồi ..." Em ấy cố gắng che giấu điều đó, nhưng tôi nhìn thấy một sự thất vọng nhất định trên khuôn mặt em.

Em ấy mong có điều gì đó sẽ xảy ra ... nhưng tôi vẫn cảm thấy mình cần trả thù một chút vì Pete đã tốt với Khun Sanya như vậy. Tôi sẽ bắt em cầu xin tôi.

----------------

Ba ngày sau

"Macau không rời khỏi dinh thự của Chính gia nữa ...Nó thậm chí còn đang xem phim truyền hình với Tankhun, Pol và Arm." Porsche nháy mắt với tôi.

"Cắt đứt nó đi! Tôi cần phải làm gì đó với nó."

"Mày là ai trách nó?"

"Đây chỉ là tình yêu trẻ con..."

"Nó đã là người lớn rồi."

"Hãy để tâm đến việc kinh doanh của cậu đi."

"Mày cũng nên làm như vậy. À, có vài tin nhắn từ Kinn. Hôm nay tao sẽ về sớm. Mà này, sao mày lại ở lại muộn hơn mọi khi? Mọi thứ đã xong rồi ... không cần đâu."

"Tôi muốn sắp xếp một số thứ của mình vào trật tự."

"Đừng nói với tao rằng mày và Pete đang cãi nhau. Mới hôm trước, mày trông giống như mày sẽ chết nếu mày không tìm thấy nó, và bây giờ mày ở đây, trốn tránh cậu ấy?"

"Porsche ..."

"Đây..."

"Đóng cửa khi cậu rời đi."

"Aish..."

Cậu ta rất tọc mạch.

Tôi quay lại đọc và ký vào đống tài liệu trên bàn làm việc.

Tôi lại nghe thấy tiếng mở cửa.

Tôi không buồn ngẩng đầu lên. Tôi đã biết đó là ai.

"Porsche, cậu không cảm thấy mệt mỏi khi cố gắng thay đổi suy nghĩ ​​của tôi sao? Vô ích thôi."

"Em đây!"

Tôi ngẩng đầu lên và tò mò quan sát người trước mặt.

"Ồ ... Là em ..." Tôi nhếch mép nhìn thấy em ấy.

Tôi đứng dậy và đi ra cửa, nơi Pete đang đóng cửa.

"Anh để lại lời nhắn bảo em đến đây, anh quên rồi sao?"

"Em thậm chí còn có cả chiếc cúc áo của Chính gia, huh ..." Tôi đưa tay vuốt ve áo em.

"Em phải đi mượn cái này. Anh có cần em đi cùng anh đến bất kỳ cuộc họp nào với tư cách vệ sĩ không?"

"Anh đã nói với em rằng em không còn là một vệ sĩ nữa ... Ý anh là ... trưởng vệ sĩ, xin lỗi."

"Vậy tại sao anh lại bảo em đến đây ăn mặc như thế này?" Em bực bội hỏi.

"Em thực sự không biết ...?!" Tôi đến gần em.

"Tất nhiên là không! Em tưởng đó là chuyện quan trọng. Dù sao lâu rồi anh chưa về nhà nên em không biết gì cả." Em ấy đang hờn dỗi.

"Em muốn thứ gì đó từ anh, phải không, Pete?!" Và tôi đặt tay lên cửa, cạnh khuôn mặt xinh xắn của em.

"Em? K-không ..." Em trở nên ngập ngừng. "Đừng dùng giọng điệu quyến rũ này với em!"

"Tại sao không? Em thích nó, phải không?" Tôi vuốt ve môi em ấy "... nhưng nếu em không thích ... anh còn có việc phải làm .."

Tôi đe dọa sẽ quay lưng lại với em.

"Chờ đã! ... " Em ấy nhìn tôi đan xen giận dữ và ngập ngừng. "Tốt thôi! ... Anh muốn gì ở em?"

Tôi đến gần cơ thể em hơn ... và vuốt ve khuôn mặt em ấy. Bất giác Pete nhắm mắt lại để cảm nhận sự đụng chạm của tôi. Tôi biết em ấy nhớ điều này.

Tôi đưa môi mình lại gần em hơn.

"Trông em rất hấp dẫn trong áo len cổ lọ màu đen."

Tôi vòng tay qua eo em khi tôi hôn em ấy. Pete vòng tay qua cổ tôi và đầu hàng trước nụ hôn say đắm.

"Đừng có làm lơ em nữa." Em ấy nói giữa những nụ hôn.

Tôi ấn em vào cửa. Hai tay tôi nâng đùi em lên. Pete quấn mình chặt hơn quanh cổ tôi và quấn chân quanh hông tôi, không bao giờ rời môi em khỏi môi tôi.

Tôi dẫn em đến bàn của mình và ngồi xuống.

"Anh đang làm gì vậy?" Em hỏi tôi, ánh mắt bối rối nhưng đầy khao khát.

"Vì máy tính xách tay khác của anh đã bị tịch thu, và anh không thể xem video của em nữa, anh cần em giúp anh tạo ra một kỷ niệm làm tình với em ở đây trong văn phòng này ... cho những ngày anh làm việc muộn, và nhớ em."

"Ý của anh là anh muốn làm điều đó ở đây trong văn phòng của mình?"

"Anh nghĩ rằng anh đã nói nó theo nghĩa đen, phải không?"

Tôi cởi bộ đồ đen của em và cởi quần em ấy ra. Pete giật mình, nhưng không ngăn cản tôi.

Tôi ôm mặt em ấy trong tay, và tôi cười khẩy khi hôn em ấy. "Anh có thể chịch vệ sĩ trưởng của Chính gia trên bàn làm việc của mình được không?"

Tôi không cho em thời gian để trả lời. Tôi đẩy cơ thể mảnh mai của em lên bàn của mình và xé toạc quần và quần đùi của em ấy trong một cú đẩy. 

Pete phản đối nhưng không ngăn cản tôi.

"Anh điên rồi. Vẫn còn những người đang làm việc ở ngoài đó. Bất cứ ai cũng có thể vào."

Tôi lấy một chiếc cà vạt từ ngăn kéo và buộc cổ tay em lên trên đỉnh đầu.

Tôi đánh giá cao khung cảnh tuyệt vời của Pete chỉ mặc chiếc áo cổ lọ màu đen, khuôn mặt em ửng hồng vì xấu hổ và kích thích, nằm trên bàn của tôi ... cổ tay bị trói ... đầy bất lực. Pete thật dễ thương và lộng lẫy. Sự pha trộn giữa ngây thơ và ham muốn trên khuôn mặt của em luôn khiến tôi bốc hỏa.

Đã gần một tuần kể từ lần cuối chúng tôi thân mật. Và tôi đã kìm nén những ngày này để khiến Pete khao khát tôi. Nhưng bản thân tôi lại khao khát chiếm hữu được em ấy.

Tôi cởi bỏ quần của mình.

"Em cũng muốn cái này phải không?" Tôi lấy chất bôi trơn từ một ngăn kéo khác. Tôi đã mua nó cho mục đích này. Tôi nghiêng người về phía em, ngay trên phần dưới của cơ thể em ấy.

"..."

Tôi nhẹ nhàng dang rộng hai chân em, dịu dàng hôn lên đùi trong của em.

Pete lại nhắm mắt. 

Môi em hé mở. Em ấy rất phấn khích. Dương vật của em đang nhỏ giọt chỉ từ nụ hôn của chúng tôi và sự chạm môi của tôi trên làn da của em,

Hoàn cảnh của tôi không tốt hơn em là mấy. Tôi đang cương đến phát đau.

"Nói đi, Pete ... hãy nói theo cách anh thích. Nếu không, anh sẽ không làm những gì em muốn anh làm."

Em đầu hàng.

"Vegas ... làm ơn ..." em ngập ngừng.

"Nói đi."

"Em muốn anh vào bên trong em ... làm ơn ... em xin anh..." Em nắm chặt tay che mặt lại. Em ấy đang xấu hổ.

Nhưng tôi rất hài lòng. Tôi gỡ nắm tay của em ấy ra và hôn em một cách dịu dàng.

"Anh sẽ ban cho điều ước của em."

-----------------

Pete POV

"Anh muốn em, anh rất muốn em, Pete." Vegas mở cổ áo tôi ra và hôn lên cổ tôi ngấu nghiến ... 

"Em thơm quá ... em đã tắm rửa và chuẩn bị tinh thần để quyến rũ anh đúng không?! Vệ sĩ nghịch ngợm ..."

"Không phải vậy ..." Tôi cố gắng bác bỏ, nhưng nó là vô ích.

Anh lướt môi xuống ngực và cơ bụng của tôi, kéo lớp vải ra khỏi áo len, cho đến đùi trong của tôi run rẩy một lần nữa.

"Anh xin lỗi em yêu, nhưng anh sẽ chịch em thật mạnh."

Tôi run lên vì sự mong chờ. Tôi biết anh sẽ nuốt chửng tôi không ngừng nghỉ và không biết xấu hổ.

Và tôi cũng gần như háo hức một cách vô liêm sỉ về điều đó.

Tôi cảm nhận được chất lỏng nhớt và lạnh và sau đó là Vegas bên trong tôi cùng một lúc. Theo phản xạ, tôi ngửa đầu ra sau và một tiếng rên lớn thoát ra khỏi cổ họng trước khi tôi có thể dừng lại. Cơ thể tôi run lên.

"Em chặt quá... ah ... ugh ... em đang siết anh chặt quá, Pete. Em thực sự nhớ anh."

Vegas thích nói những câu dâm đãng với tôi.

Tôi hầu như không thể suy nghĩ ... Nó quá sâu và quá nhanh, tôi chỉ có thể cố gắng thở và không tạo ra bất kỳ tiếng động nào, nhưng gần như là không thể.

"Vegas ... chậm hơn ... ah ... ahh." Thật khó để thốt thành câu. Vegas thúc vào bên trong tôi, chọc vào các bức tường bên trong mạnh bạo.

Vegas thật đẹp trai. Cơ thể cường tráng và mạnh mẽ của anh ấy đã hoàn toàn thống trị tôi.

Chúng tôi đạt đến cao trào nhanh chóng. Tôi cảm thấy anh ấy lấp đầy tôi, khi cơ thể tôi rủn rẩy vì cơn cực khoái mạnh mẽ.

Con người cũ của tôi sẽ không bao ngờ rằng tôi sẽ có được niềm vui sướng như cách Vegas làm điều này với tôi.

"Xin lỗi ... Đã quá nhiều ngày kể từ khi chúng ta làm điều đó." Anh ấy hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của tôi.

Trong khi tôi đang lấy lại nhịp thở, Vegas nhẹ nhàng làm sạch tôi bằng khăn giấy.Nhưng Vegas vẫn chưa hài lòng. Anh ấy cởi cổ tay tôi và xoay tôi nằm ngửa trên bàn. Sau đó anh ta lại trói cổ tay tôi sau lưng.

Bằng cách này, anh có quyền kiểm soát tôi nhiều hơn, và tôi hoàn toàn khuất phục trước sự tham lam của anh.

Vegas cởi cúc áo sơ mi và đẩy nó ra. Tôi lại cảm thấy một chút chất lỏng lạnh lẽo đang chảy xuống chân và ngay sau đó là cảm giác hoàn toàn lấp đầy ở phía sau.

Nó bắt đầu chậm rãi... nhưng nhanh chóng đạt đến nhịp độ mạnh mẽ.

Anh hành động như một con vật đói khát.

"Vegas ... ah-uh..Em không thể chịu được nhiều như vậy ... làm ơn ... ah ... ai đó có thể nghe thấy chúng ta... agh .."

"Đừng lo lắng, sẽ không có ai tới đây."

"KNOCK, KNOCK ... Vegas?!"

Tôi bị tê liệt. Tôi cảm thấy ớn lạnh trong bụng. Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng anh ấy không cử động.

Vegas nghiêng người qua tôi và thì thầm vào tai tôi rất nhẹ.

"Hãy thật im lặng ... chẳng bao lâu nữa cậu ta sẽ đi." Anh ấy cắn vào dái tai của tôi để trêu chọc tôi.

Đồ khốn.

Anh ấy lại xâm chiếm tôi với sự hung hãn hơn, khiến tôi phải cắn chặt môi để kìm nén tiếng rên rỉ muốn thoát ra... Tôi biết anh làm vậy là có chủ đích. Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy, nhưng tôi chắc chắn rằng anh đang rất vui với điều này.

Tên khốn.

"Vegas, tao biết mày ở đó, đồ khốn." Đó là Porsche. Có tiếng ồn của nắm cửa đang cố xoay. "Nó khóa rồi!" Porsche phàn nàn.

Tôi thậm chí còn không để ý khi Vegas khóa cửa. Anh ấy không nói với tôi. Đồ khốn! Đó là lý do tại sao anh ấy thoải mái với nó.

"Mở cửa!" Porsche khăng khăng, đập cửa.

"..." Vegas thở dài một cách thiếu kiên nhẫn.

"Tốt thôi! Tao có chìa khóa!" Porsche hét lên.

Trong vài giây, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng khiến tôi đứng dậy và nhanh chóng đẩy Vegas, ném mình xuống gầm bàn.

Vegas ngã xuống ghế.

Tôi nghe thấy tiếng chìa khóa vặn và tiếng mở cửa. Trái tim tôi, vốn đã đập thình thịch vì sự dồn dập của Vegas, đập nhanh hơn với nỗi sợ bị bắt gặp.

Vegas quay ghế lại cửa.

"Cậu vẫn chưa đi?" Vegas hỏi Porsche, khó chịu.

"Kinn yêu cầu những tài liệu này phải được ký vào sáng sớm ngày mai."

"Để nó ở đó trên bàn cà phê."

"Tại sao mày lại khóa cửa, đồ ngốc? Còn không quay đầu lại sao?"

"Cậu thật sự muốn tôi quay đầu lại?" Vegas hỏi một cách mỉa mai.

"Mày sẽ không nói với tao rằng mày đang thủ dâm trong văn phòng của mình, đúng không?!" Porsche nói với giọng không tán thành.

"Cậu có muốn giúp tôi không?" Vegas trêu chọc Porsche.

"Tên khốn! Hãy để Pete nghe thấy điều này!"

"Vậy thì biến đi. Và Porsche ..."

"Gì?"

"Đừng quên khóa những gì cậu đã mở mà không có sự đồng ý."

Porsche thở dài khó chịu và rời khỏi phòng, dùng chìa khóa khóa cửa lại.

"Anh sẽ thay cái này bằng khóa điện tử. Chúng ta tiếp tục nhé, bé cưng?"

Khi tôi đang cố thoát ra khỏi gầm bàn với hai tay bị trói sau lưng, Vegas kéo tôi lên, bắt tôi ngồi lên đùi anh ấy, đối mặt với anh.

Anh nhìn tôi cười thỏa mãn và đầy thèm khát.

"Chúng ta có thể tiếp tục như thế này ... lần trước em rất thích cưỡi anh, không phải sao? Cảm nhận anh đang cứng rắn như thế nào. Anh cần phải giải tỏa bản thân."

Anh ấy nắm eo tôi chặt hơn, làm cho hai chân tôi dang rộng hơn quanh hông anh và ngồi trên dương vật đang cương cứng của mình.

"Tại sao anh không nhờ Porsche giúp đỡ?" Tôi cố gắng di chuyển khỏi ghế, nhưng vô ích.

"Em đang ghen tị haha ​​... vậy em biết anh đang cảm thấy gì những ngày gần đây..."

"Anh đang cố ý làm điều này!" Tôi muốn đấm anh ấy vì đã trêu chọc tôi.

Đột nhiên Vegas di chuyển một tay của anh ấy sau chiếc áo cổ lọ của tôi, đưa khuôn mặt của chúng tôi lại gần nhau hơn.

"Nhưng em là người duy nhất anh muốn."

Anh hôn tôi và thâm nhập vào bên trong tôi một cách mãnh liệt cùng lúc.

Tiếng hét của tôi bị đè ép trong miệng anh.

Vegas vô độ bắt đầu nuốt chửng con mồi của mình một lần nữa.

Và tôi sẵn sàng hiến thân cho anh nuốt chửng từ văn phòng cho đến khi chúng tôi lên giường trong biệt thự của Thứ gia, đến tận đêm.

------------

Bây giờ là 4 giờ sáng.

Vegas đã ngủ ngon. Anh ấy đã hút cạn tôi và hút hết sức lực của mình.

Tôi hôn lên trán anh ấy và chờ đợi phản ứng nào đó. Không có gì.

Sau đó tôi từ từ rời khỏi giường để không đánh thức anh ấy.

Tôi đi xuống cầu thang đến văn phòng nơi Arm để thiết bị theo dõi của cậu ấy đang chạy, cố gắng xác định vị trí các video của tôi được phát trực tuyến. Tôi kiểm tra nó liên tục, mỗi ngày, đặc biệt là khi Vegas không có ở đây.

Tôi đặt mình trước màn hình.

Trước sự ngạc nhiên của tôi, lần này một từ nhấp nháy liên tục trên màn hình.

"Xác định vị trí." Tôi lặp lại từ đó với chính mình.

Tôi truy cập vào hệ thống và tiến hành xóa tất cả các theo dõi đã thực hiện để địa chỉ không bao giờ có thể xác định nữa.

Bằng cách này sẽ không ai nghi ngờ, bởi vì mặc dù trình theo dõi tiếp tục chạy, nhưng nó sẽ không đi qua cùng tọa độ một lần nữa.

Tôi rời văn phòng và đảm bảo rằng ngôi nhà vẫn im lặng. Tôi bước vào bếp lấy một cốc nước và đi lên lầu để trở lại phòng ngủ.

"Em đã ở đâu vậy?" Tôi giật mình. Vegas hỏi tôi khi anh ấy ôm lấy tôi.

"Em đi lấy nước trong nhà bếp."

"Đừng rời xa anh ..." Vegas ôm tôi chặt hơn và hôn lên má tôi "Anh không thể thiếu em dù chỉ một giây, Pete."

"Em xin lỗi." Tôi quay sang để hôn anh ấy. Tôi cũng ôm chặt lấy anh, vùi mặt vào ngực anh. "Bây giờ ngủ đi."

Vegas lại chìm vào giấc ngủ.

Trái tim tôi đau nhói.

Tôi nhắc lại với bản thân một lần nữa rằng trong tương lai, tôi hy vọng một ngày nào đó Vegas hiểu được hành động của tôi và có thể tha thứ cho tôi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro