Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

28. Hai anh em, một đích đến


Vegas POV

"Chà! Trong túi anh có súng chỉ được dùng trong quân đội, bro."

"Em đã chọn một khẩu súng trường có độ chính xác cao. Hãy kiếm một khẩu khác, Macau. Khẩu này hơi khó đối với em."

"Đừng lo lắng, em biết cách sử dụng những thứ này khá rõ. Arm đã dạy em."

Macau nạp đạn và thao tác súng trường một cách dễ dàng.

"Em có vẻ rất thích anh chàng này, huh."

"Anh ấy là người tốt nhất... tất nhiên là sau anh!"

"Chắc chắn rồi..."

"Anh quên rằng em đã hạ gục nhiều kẻ thù trong bến cảng đó à?"

"Mhmm ... em đã làm rất tốt, Macau. Hãy bắn bất cứ thứ gì có thể di chuyển. Chúng ta sẽ đến dinh thự."

"Đây là đường nào?"

"Đó là một con đường khuất, phía sau biệt thự. Một chiếc xe khác đang đi xuống con đường chính."

"Ồ! Chúng tôi sẽ làm họ bất ngờ!"

"Đúng vậy."

"Nhìn kìa anh! Có bóng ai đó ở đó!"

Chúng tôi thấy một người đàn ông ở bên đường vẫy một cánh tay để ngăn chúng tôi lại. Cánh tay còn lại, cậu ta bế một đứa bé. Tôi có thể nhận ra tiếng khóc cao độ đó ở bất cứ đâu.

"Đó là Nop và Venice!"

Tôi dừng xe ngay lập tức trước Nop và ra ngoài để kiểm tra họ.

Nop đang thở hổn hển. Venice khóc rưng rức trong lòng cậu ta.

Bất ngờ, Venice dang rộng vòng tay với tôi, đòi được tôi ôm vào lòng.

"Nop, chỉ có mình cậu thôi sao?" Tôi bế Venice lên, vỗ nhẹ vào lưng em ấy để giúp em ấy bình tĩnh lại. "Pete đâu?"

"Và Arm?" Macau nói thêm.

"Họ đã cùng nhau rời đi trước, Khun Vegas."

--------------

Pete POV 

15 phút trước

Chúng tôi đến lối ra của biệt thự, như trợ lý Lee đã nói. Lối ra trông giống như một cống thoát nước mưa, vì vậy nó không làm dấy lên sự nghi ngờ. Vegas chưa bao giờ nghe nói về lối ra này?!

"Chúng ta làm gì bây giờ?" Arm hỏi.

Trợ lý Lee vén tấm chăn sẫm màu trên chiếc ô tô đậu dưới bụi cây.

"Đi đường cũ đi ... Có lẽ là đường cái đã bị theo dõi. Chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ đuổi theo chúng ta."

"Pete ... Khun Vegas đang đến ... Tôi biết cậu ấy đang đến! Chúng ta không nên đi với cô ta."

"Cậu đã nói chuyện với Vegas à? Khi nào? Làm thế nào? Không có tín hiệu điện thoại ở biệt thự."

"Tôi đã sử dụng điện thoại khẩn cấp ... analog ... trước khi chúng tôi tìm thấy cậu."

"Vegas rất thông minh ...anh ấy biết con đường này ... anh ấy sẽ đi theo con đường cũ ..."

"Đúng thế, Pete ... cậu ấy sắp đến rồi."

"Không ... chừng nào Venice còn ở với chúng tôi, em ấy sẽ gặp nguy hiểm. Cậu và Arm sẽ đi theo con đường cũ với Venice. Hãy tránh xa đường một chút, sau những tán cây, cho đến khi Vegas tìm thấy cậu. Tôi sẽ đi cùng trợ lý Lee xuống đường chính. "

"Nhưng, Pete ... lính đánh thuê sẽ đuổi theo mày." Arm cảnh báo tôi.

"Đúng vậy... họ sẽ, nhưng họ sẽ không theo dõi mày."

"Chà ... sẽ rất vui ... thôi nào, Pete. Làm ơn, vào đi." Trợ lý Lee bảo tôi lên xe.

"Pete, hãy đợi Khun Vegas! Hãy gọi cho cậu ấy!" Nop van xin một lần nữa.

"Tôi không thể. Họ đã bắn vào cũi Venice không thương tiếc, Nop. Tôi sẽ không mạo hiểm mạng sống của em ấy một lần nữa."

Nop đến gần tôi và thì thầm vào tai tôi.

"Điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả là một cái bẫy do trợ lý Lee lên kế hoạch để đưa cậu khỏi chúng tôi? Điều gì sẽ xảy ra nếu những người lính đánh thuê được thuê bởi Khun Sanya?"

"Tôi sẽ chấp nhận rủi ro này."

"Tao sẽ đi với mày, Pete!" Arm tiếp cận tôi. "Và sẽ không có gì thay đổi suy nghĩ của tao."

"Ok ... nhưng hãy đưa cho tao điện thoại của mày trước, Arm."

"... Nhưng ... điện thoại của tao sập rồi."

"Dù sao thì cứ đưa điện thoại cho tao."

Tôi lấy điện thoại của Arm và đặt nó trên sàn. Với một lần bắn, thiết bị sẽ bị phá hủy. Điện thoại Chính gia có gắn thiết bị theo dõi.

"Pete, chúng ta phải đi." Trợ lý Lee đến gần chúng tôi. "Nếu muốn bảo vệ đứa nhỏ của mình, tốt hơn hết cậu nên nhanh lên."

Tôi ôm và hôn Venice, người bắt đầu khóc và nắm lấy áo tôi.

"Đi, Nop! Đừng nhìn lại. Hãy làm như tôi nói. Hãy bảo vệ Venice cho đến khi Vegas đến chỗ cậu."

Arm ngồi phía sau xe.

Tôi ngồi phía trước và trợ lý Lee ngồi sau tay lái.

--------------

Vegas POV

"Anh không biết họ đã đi đâu sao, Nop?" Macau lo lắng hỏi.

"Tôi đã nói với cậu tất cả những gì tôi biết, Khun Macau."

Trưởng nhóm đi theo đường chính gọi điện cho tôi.

["Khun Vegas, có hai chiếc xe bị lật trên đường chính ... những người trong xe đã chết. Lính đánh thuê. Không có dấu hiệu của Khun Pete hay Arm.]

Pete và Arm đã tự cứu mình ...

"Hướng biệt thự." Tôi ra lệnh cho cậu ta. "Hãy kiểm soát tình hình ở đó ... nói Porsche có biện pháp để cảnh sát tránh xa."

Có lẽ không còn lính đánh thuê nào trong dinh thự.

Tôi cúp máy.

Dù tôi có muốn thế nào đi chăng nữa, Pete sẽ rời khỏi đất nước. 

"Nop, cậu đã xác định được nhà chứa máy bay nơi có máy bay tư nhân thứ hai của Sanya chưa?"

"Rồi ạ, Khun Vegas. Ồ! Họ có lẽ là ..."

"Lên xe đi, Macau! Nop, đưa Venice về nhà chính ... Tankhun sẽ chăm sóc em ấy."

Tôi nhìn Venice đã yên lặng kể từ khi em ấy nằm trong lòng tôi, chỉ chảy nước mắt. Em ấy có vẻ hiểu tình hình.

"Đừng lo lắng, con trai ... Ta sẽ đưa daddy trở về." Tôi hôn lên trán Venice và đưa em ấy cho Nop.

--------------

Thông qua các cuộc điều tra mà tôi yêu cầu Nop thực hiện, cậu ta đã xác định được một nhà chứa máy bay nơi Sanya giữ một chiếc máy bay riêng thứ hai cho các chuyến bay bí mật.

Khi chúng tôi đến nhà chứa máy bay, máy bay phản lực đang lăn bánh trên đường băng, chuẩn bị cất cánh.

"Chúng ta phải làm gì bây giờ, hia? Máy bay phản lực sẽ cất cánh!"

"Chuẩn bị sẵn vũ khí, Macau ... Anh sẽ tiếp cận máy bay phản lực ... Bắn tuabin."

"OMG, đây là vũ khí gì? Có phải là để bắn hạ máy bay không?"

"Chỉ có hai viên đạn. Hãy cẩn thận, đừng bắn vào thùng nhiên liệu, để máy bay phản lực không nổ."

"C-cái gì? ... Em không biết nếu em có thể ... "

"Hãy nghe anh Macau. Arm đã huấn luyện em. Hãy cầm lấy cái này và nhắm vào động cơ." Tôi tăng tốc hết mức có thể mà không làm tổn hại đến sự ổn định của xe, để Macau có thể bắn.

"Chúa ơi ... có lẽ chúng ta nên đổi chỗ ..."

Tôi quay sang em ấy một chút. Em ấy vẫn không chắc chắn.

"Không có thời gian. Chúng ta không thể đánh mất những người mình yêu thương. Em có thể làm được."

"Được rồi. Chúng ta sẽ cướp lại họ."

Macau đặt nửa người ra ngoài cửa sổ.

Một chiếc xe từ vệ sĩ của Sanya tiến về phía chúng tôi bắn không ngừng. Tôi mất kiểm soát chiếc xe và Macau mất thăng bằng.

"Khốn kiếp!" Macau bắn trượt lần đầu tiên, làm hỏng một bên của thiết bị hạ cánh đang bắt đầu nhô lên khỏi mặt đất.

Bằng một tay, tôi cố gắng điều khiển tay lái và tay kia tôi giữ em bằng cách túm lấy quần áo của em. Macau quay trở lại bên trong xe.

"Em có ổn không, Macau?!"

"Ổn. Lại gần hơn, bro!"

Tôi đổi tay vô lăng, rảnh một tay để bắn chiếc xe phía trước để chúng không bắn trúng Macau. Tôi dùng súng máy bắn vỡ kính chắn gió của ô tô.

Macau lại ra khỏi xe và nhắm tới động cơ.

BÙM.

Tua bin của máy bay phản lực bắt đầu bốc cháy. Bộ phận hạ cánh bị phá hủy một phần, chạm đất lần nữa cho đến khi máy bay phản lực dừng lại.

Tôi dừng xe trước lối ra của máy bay phản lực. Hai chiếc xe đầy vệ sĩ của tôi quản lý để giữ các vệ sĩ đang đến của Sanya.

Macau và tôi lấy súng trường và nhắm vào lối ra của máy bay phản lực, cửa mở ra.

Một hình bóng phụ nữ ... đó là trợ lý Lee, cô ta xuất hiện ở lối ra của máy bay phản lực, bước xuống cầu thang.

"Cậu có khỏe không, Khun Vegas?!" Cô ta cười với tôi như vị bảo mẫu tốt mà Jenny đã từng.

Tôi ghét những người phụ nữ đáng sợ mà Sanya thuê.

"Cô nên biết rằng tôi không có vấn đề gì với việc giết một phụ nữ. Thả Pete và Arm ra."

Tôi nhắm vào đầu cô ta.

"Cậu có thể cử nhóm của mình hoặc tự mình kiểm tra, Khun Vegas. Họ không có ở đây."

------------------

Pete POV 

Một người phục vụ mang cho tôi và Arm một ít nước ngọt.

"Không, cám ơn."

Cả hai chúng tôi đều từ chối.

"Haha ... đừng sợ, nó không có độc."

Cậu ta mỉm cười cầm lấy chiếc ly và nhấp một ngụm sau đó đưa cho Arm, người đang rất khát.

Tôi gật đầu để cậu ấy uống nó.

"Anh rất đẹp trai, anh biết không?!" Cậu ta nói với Arm, mỉm cười phóng đãng.

Arm bị sặc nước, cảm thấy xấu hổ. "Cảm ơn, uh, vì nước ..."

"Haha ... dễ thương quá." Cậu ta quay sang tôi. "Em rất ngạc nhiên về sự liên lạc của anh, Pete. Ai đó đã dạy anh mẹo xoay chiếc vương miện để yêu cầu sự trợ giúp, huh."

Jade dùng đầu ngón tay ngọ nguậy quân Hậu lục mà cậu ta tặng tôi như một tấm thiệp mời.

"Tôi biết cậu không muốn tôi đến với Vua trắng. Và tôi cũng không muốn điều đó. Chỉ cần đưa chúng tôi đến phòng đánh cờ."

"Như anh muốn."

Qua khung cửa, ánh đèn chiếu sáng Bangkok bị bỏ lại.

--------------------

HẾT PHẦN 1 CỦA HẬU TRUYỆN. 

Phần 1: Chương 1 - 28: Bangkok

Phần 2: Chương 29 - xx: Phòng đánh cờ (Đài Loan)

Phần 3: Chương xx - yy: Gia tộc Trắng

Phần 4: Chương yy - zz : ?

-------------

Đây không còn là fanfic nữa rồi! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro