Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

26. Quay về vạch xuất phát

Macau POV

"Không phải em ấy." 

Nắm tay siết chặt cổ áo sơ mi của Arm, trong khi một bóng xám bao phủ ánh mắt của anh tôi. Giọng nói khàn khàn và trầm ấm của anh in đậm sự giận dữ và thống khổ đang tích tụ trong nội tâm anh.

Arm gật đầu với anh ấy, thể hiện sự đồng ý.

Bằng cách nào đó, thái độ này đã tước đi vũ khí của anh trai tôi, người đã thả anh ra.

------------

Đã ba ngày kể từ khi chúng tôi rời đảo.

Kinn đã nói chuyện với những người liên lạc với cảnh sát anh ta quen. Vì vậy, các xác chết được tìm thấy trên đảo đã được đưa đi khám nghiệm tử thi trong bí mật.

Trên thực tế, chúng là xác của Tianshi và Cố Uyển. Mọi thứ chỉ ra rằng họ đã bị thiêu sống. Các nhân viên điều tra ước tính rằng họ đã bị giết vào cùng ngày mà việc buôn bán tại cảng diễn ra.

P'Pete và Khun Sanya vẫn mất tích.

Trái ngược với những gì tôi tưởng tượng, ngay cả người anh họ điên cuồng Tankhun cũng không chuẩn bị bất kỳ một đám tang nào để giải thoát cho linh hồn của P'Pete. Anh trai và anh họ Tankhun của tôi thấy mình có chung một niềm tin không gì lay chuyển được rằng Pete không bao giờ có thể rời xa họ một lần nữa.

Sự chắc chắn của họ cho chúng tôi hy vọng.

Các cuộc tìm kiếm vẫn tiếp tục trên các hòn đảo nhỏ khác xung quanh, nhưng không có dấu vết tiềm năng nào được tìm thấy. Mặc dù cũng cố gắng tìm kiếm, nhưng P'Yim dường như không quá lo lắng. Anh trai tôi có một số vệ sĩ theo dõi anh ta cả ngày lẫn đêm.

"Nếu Yim có liên quan, tôi sẽ bẻ gãy từng khúc xương trong cơ thể đó trước khi giết cậu ta."

Ba ngày nay anh tôi ngủ không ngon, cố gắng tìm manh mối để tìm P'Pete. Và trong cuộc tìm kiếm đó, dấu vết của máu luôn để lại.

"Vegas không sủa nhiều hơn bình thường. Nhưng chắc chắn cậu ta đang bị tâm thần nhiều hơn. Tốt hơn hết em nên để mắt đến cậu ta, Macau ... vì sự an toàn của chính cậu ta." Kinn khuyên nhủ tôi, lo lắng.

Bỏ sự khó chịu của mình sang một bên, anh trai tôi thậm chí đã cho Arm ở lại biệt thự của Thứ gia để theo dõi bất kỳ dấu hiệu nào của Pete trên máy định vị.

"Em có thể giúp! Hãy nghỉ ngơi một chút đi, Arm ... anh đang ngồi trước những chiếc máy tính này không ngừng trong 3 ngày." Tôi đưa cho anh ấy một tách cà phê.

"Anh không sao, Macau ... cảm ơn." Arm lấy một tách cà phê và cảm ơn tôi với một nụ cười.

Kể từ đêm hôm đó trên thuyền, Arm đã lịch sự với tôi ... nhưng cứ như thể anh ấy chưa làm gì vượt quá nhiệm vụ vệ sĩ của gia đình. Không biết có phải vì anh tôn trọng ngôi nhà của tôi, sự có mặt của anh tôi ... hay thực chất đó chỉ là một đêm thoải mái và không hơn không kém.

Với điều kiện bây giờ, tôi cũng không cảm thấy rằng đã đến lúc phải đưa ra bất kỳ yêu cầu nào hoặc tạo ra kỳ vọng về bất cứ điều gì. Tôi từ bỏ.

"Chưa có gì?" Bên kia phòng họp, cạnh cửa sổ, anh trai tôi đang ngồi trên ghế bành, cầm một ly rượu whisky macallan từ bộ sưu tập đặc biệt của cha tôi, trong khi nhìn ra cửa sổ ... một ánh mắt xa xăm.

"Rất tiếc là không, Khun Vegas." Arm phản ứng kịp thời.

Anh trai tôi uống thêm một ngụm nữa.

"Thậm chí cũng không có dấu hiệu cho thấy video của Pete đã được truyền đến đâu?"

"Cũng không, Khun Noo."

Anh trai tôi hớp thêm một ngụm lớn, giữ chặt chiếc ly như thể anh muốn dùng tay đập vỡ nó.

"Aish!" Anh họ Tankhun trùm chăn lên đầu và cúi lưng xuống ghế trong thất vọng. Anh ấy từ chối quay trở lại dinh thự của Chính gia và đã ở bên cạnh chúng tôi suốt thời gian qua, bên trong phòng họp đó. Theo một cách nào đó, tôi rất vui khi anh ta ở đây với chúng tôi. Anh ta chỉ không cần biết điều đó.

Đột nhiên anh trai tôi đứng dậy, cài cúc áo vest, để chiếc ly rỗng trên bàn.

"Anh đi đâu vậy? Còn chưa bao lâu, nhưng trời chưa sáng ... và anh còn chưa ngủ tí gì!"

"Anh không thể chỉ đứng ở đây." Anh lấy súng ra và kiểm tra xem băng có đầy đạn hay không.

Tôi chắn mình trước mặt anh ấy trước khi anh ấy mở cửa để rời đi lần nữa.

"Xin hãy nghỉ ngơi một chút..."

"Anh không thể, Macau. ANH KHÔNG THỂ!" Anh ấy hét lên một tiếng rồi nhìn tôi đầy vẻ cô đơn.

"Vậy em cùng anh đi..."

"Macau ... tránh ra."

Chúng tôi nhìn nhau đối lập hơn bao giờ hết.

"OMG, PETE!" Đột nhiên Arm hét lên vì sung sướng, nhìn vào một trong những màn hình.

"CÁI GÌ? Cậu tìm thấy em ấy? Em ấy ở đâu?" Anh trai tôi chạy nhanh đến chỗ Arm. Tôi đi theo anh ấy, tràn trề hy vọng.

"Pete của tao? Arm! Mày tìm thấy Pete của tao?" Tankhun hỏi một cách cuồng loạn, cố gắng thoát ra khỏi chăn và đứng dậy khỏi chiếc ghế dài, chỉ được Pol giúp đỡ, người không rời khỏi bên cạnh anh ta một giây.

"Nhìn kìa! Đây! Mã ID của Pete đã xuất hiện!" Arm chỉ vào màn hình nơi mã nhận dạng của P'Pete nhấp nháy trên bản đồ quốc gia.

"Nhưng bằng cách nào? Em vẫn có dây? Em ấy đang ở Bangkok à?" Anh trai tôi nhìn vào màn hình một cách khó hiểu.

"Nào Arm, nó ở đâu? Phóng to bản đồ!" Tankhun hét lên.

"Không thể nào." Anh trai tôi nói, siết chặt tay.

"Anh ấy ở đâu?" Tôi hỏi mà không hiểu.

Anh trai tôi đáp lại, đấm vào bàn.

"The Diamond." (Khách sạn nhà Khun Sanya)

-------------

Mọi người để ý thấy không: Cố Uyển và Angel là một đôi yêu nhau, nhưng phải tận mắt nhìn nhau bị thiêu sống. Nó sẽ đau đớn đến thế nào chứ? Và ai là người thâm thù đại hận đến mức phải ra tay thế này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro