26. Đường cùng
Arm POV
"Cậu làm gì ở đây vậy, Arm?"
"Tôi mang tài liệu đến cho Khun Vegas."
"Cậu ấy đi tìm cậu ở biệt thự của Chính gia rồi."
"Cậu nói nghiêm túc đấy à?! Chết tiệt ... điện thoại của tôi sập rồi ... Pete có nhà không?"
"Pete?!"
"Ừ ... Tôi muốn chào cậu ấy ... Chúng tôi đã không gặp nhau một thời gian rồi."
"À..."
"Có gì đó không ổn sao, Nop?"
"Không ... không có gì ... cậu ấy đã ngủ với Venice. Hãy đến vào một ngày khác. Tôi sẽ nhắn tin cho Khun Vegas rằng cậu đang trở về biệt thự Chính gia."
Có gì đó rất lạ... Nop chạy đến đẩy tôi về phía lối ra, nhưng tôi né được cậu ta và chạy lên cầu thang.
"PETE! PETE!"
Tôi gọi Pete khi tôi chạy lên các bậc thang. Nop chạy theo, dọa bắn tôi.
Tôi biết cậu ấy sẽ không.
Đột nhiên tôi dừng lại ở đầu cầu thang và ra hiệu cho Nop im lặng.
"Cậu không có vệ sĩ trên đây à?" Tôi thì thầm với cậu ấy.
"Có, chúng tôi có..."
"Vậy tại sao không có người tới giữ tôi?!"
"..."
Nop nói nhẹ nhàng qua tai nghe và tỏ vẻ lo lắng.
"Vậy..."
"Không ai trả lời tôi ... thậm chí cả phòng điều khiển."
Cả hai chúng tôi đều rút súng.
"Pete đâu rồi, Nop? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Khun Vegas ra lệnh cho Pete nhốt trong phòng của cậu ấy cho đến khi có thông báo mới."
"Nhưng tại sao?"
"Để cậu ấy không bỏ chạy và có thể được bảo vệ ở đây."
"Được bảo vệ? Tại sao? Pete có thể tự vệ trong căn phòng đó không?"
Tôi nhận thấy vẻ mặt xấu hổ và lo lắng của Nop.
"Cậu ấy đang bị xích, Arm."
"FUCK! Hướng nào?"
"Đi thẳng hành lang, Arm! Tôi phải gọi Khun Vegas."
Trước khi Nop có thể liên lạc với Vegas, một viên đạn xuyên qua thiết bị.
Một trận mưa đạn chào đón chúng tôi trong hành lang và những quả bom xăng khiến mọi thứ trở nên trắng xóa.
"Nằm xuống sàn!" Tôi hét lên, kéo Nop xuống.
---------
Vegas POV
"Này, đừng khóc nữa đi! Nếu không mắt mày sẽ lồi ra mất, Chay!"
"Cậu thật xấu tính, Macau!"
Khi tôi bước ra khỏi xe, tôi nghe thấy tiếng Macau bước ra khỏi xe ngay phía sau, đang nói chuyện một cách thiếu kiên nhẫn với em trai của Porsche.
Macau giật mình quay mặt về phía tôi ở lối vào nhà của Chính gia.
"Hey, anh! Anh làm gì ở đây vậy?"
"Anh không đến đón em để đưa em về đúng không? Em vừa mới đến! Em còn không có..."
"Anh đến để nói chuyện với Arm."
"Ồ không, tại sao? Bọn em không làm gì cả! Em đã không gặp anh ấy nhiều ngày rồi! Mấy người đang vùi đầu vào anh ấy rất nhiều việc và bọn em thậm chí còn không thể ..."
"Bình tĩnh đi, Macau! Không liên quan gì đến em. Anh chỉ tìm cậu ấy có việc."
"Việc nữa?!"
"Ý em là gì?! Cậu ấy có tình cờ nói với em..."
"Không! Anh ấy không nói gì, em cái gì cũng không biết."
"Tên khốn! Cậu ta nói gì với em?"
"Uh? C-cái gì? Nói cái gì? Không có gì! Anh không được bắn Arm!"
"Không phải vấn đề bây giờ. Anh cần Arm."
"Thôi nào! Thật không công bằng! Em cũng cần anh ấy!"
"Arm không có ở đây, Khun Vegas." Một giọng nói khiến chúng tôi phải quay lại.
"Anh ấy đâu, Pol?" Macau hỏi khó chịu. "Đừng nói với em P'Kinn đã cử anh ấy đi làm nhiệm vụ khác!"
"Kỳ thực tôi đã đưa cậu ấy đến biệt thự của Thứ gia."
"Đến nhà tôi?!" Tôi thắc mắc hỏi.
"Cậu ấy nói cậu ấy có thứ quan trọng cần giao cho ngài, Khun Vegas."
Arm đã tìm ra bóng ma trong video là ai! Chết tiệt ... cậu ta giỏi thật.
"Ý anh là gì? Anh ấy về nhà gặp anh trai em?! Còn em thì sao?! Anh ấy thậm chí còn không gửi một tin nhắn cho em!!!"
"Điện thoại của cậu ấy bị sập."
Tôi gật đầu với Pol.
"Tôi sẽ về biệt thự." Tôi để người lái xe ra ngoài. "Tôi sẽ tự lái xe."
"Em sẽ đi với anh!"
Macau nhảy lên mui xe để đi sang ghế phụ.
"Này ... Macau ..." Pol gọi em ấy qua cửa sổ.
"Vâng..."
"Anh nghĩ hai người nên nói chuyện."
"Chắc chắn bọn em sẽ nói chuyện! Em đến đây chỉ để gặp Arm ... tạo bất ngờ ... và mối quan tâm duy nhất của anh ấy là tuân thủ mệnh lệnh của anh trai em?!" Macau trừng mắt nhìn tôi, đầy tức giận.
"Anh ấy đi đến biệt thự để mang tài liệu cho Hia, nhưng không gặp em?! Anh ấy thậm chí không quan tâm nếu em đi chơi mà không có anh ấy."
Macau có vẻ khó chịu.
"Macau ... thực ra, bọn anh đã đuổi theo em ở quán bar. Arm vốn muốn gặp em... làm em ngạc nhiên. Và anh sẽ đưa Porchay trở về nhà."
"Nhưng em không thấy anh ở đó ..." Macau ngạc nhiên ... cơn giận của em trở nên choáng váng.
"Nhưng bọn anh đã thấy em..." Pol có vẻ xấu hổ.
"Tại sao anh không đến nói chuyện với chúng em?"
"Bởi vì em và Porchay đã hôn nhau, Macau."
"CÁI GÌ?!?! KHÔNG!! Đó không phải là một nụ hôn! Không phải từ phía của em! Chay đã nôn trong con hẻm đó, vì Chúa!! Cậu ấy say rượu!"
"Em hôn người vừa nôn ...?!"
"Tất nhiên là không, anh!!"
"Ờ được rồi."
"Cậu ấy đã hôn em!!"
"Ew!" Pol cũng làm vẻ mặt chán ghét.
"Chết tiệt! Lái xe đi, anh! Em cần nói chuyện với Arm."
Macau tiếp tục thúc giục tôi suốt chặng đường.
"Được rồi, nhưng anh cần nói chuyện với cậu ấy trước em."
"Thôi nào anh! Cứu mối quan hệ của em là ưu tiên hàng đầu!"
"Anh sẽ yêu cầu Nop giữ Arm trong biệt thự."
Trong khi Macau đang rên rỉ trong xe, tôi gọi Nop.
Thư thoại.
"Kỳ lạ."
"Gì cơ?"
"Nop không trả lời điện thoại."
Tôi gọi cho phòng điều khiển của biệt thự.
"Fuck!"
"Có chuyện gì vậy anh ... anh đang làm em lo lắng."
"Không ai trả lời ở biệt thự."
Tôi dừng xe bên lề đường. Ba chiếc xe an ninh hộ tống tôi cũng dừng lại.
"Xuống xe đi, Macau. Em sẽ cùng vệ sĩ trở về Chính gia."
Tôi xuống xe và mở cốp lấy túi đựng súng.
"Anh sẽ làm gì?" Macau hét lên từ bên trong xe.
Tôi quay trở lại xe, ném chiếc vali lớn lên ghế sau.
"Macau, anh không có thời gian cho việc này! ĐI RA!"
"KHÔNG! EM KHÔNG ĐI! CÓ CHUYỆN ĐANG XẢY RA, NÓ VỀ GIA ĐÌNH CỦA EM! BAO GỒM CẢ ARM!"
Đột nhiên điện thoại của tôi đổ chuông.
Số liên hệ không xác định.
"Khun Vegas! Khụ, khụ, khụ."
"NOP?! LÀ CẬU?!"
"KHUN VEGAS, biệt thự ... Chúng tôi đang bị tấn công ... khụ ... khụ ... chúng tôi bị mắc kẹt."
Sự hoảng loạn xâm chiếm tôi.
"PETE! Pete bị giam trong phòng ngủ của chúng tôi. HÃY CỨU PETE, NOP! THẢ PETE RA!"
"NOP?"
"NOP?"
"ÔI CHÚA ƠI!"
Tôi bắt đầu đấm vô lăng trong tuyệt vọng. "FUCK! FUCK! Tôi đã làm gì thế này?!"
Macau nắm chặt tay tôi.
"Chỉ cần lái xe, anh. Lái nhanh nhất có thể."
---------
Pete POV
Bóng dáng của một khẩu súng khiến tôi nhanh chóng kéo Venice ra khỏi cũi và cùng em ấy nhảy xuống sàn phía sau bàn ghế.
Khi đạn bắn trúng cũi, tôi rút súng và bắn vào đầu người đàn ông đeo mặt nạ, kẻ đang bắn con trai tôi.
Tôi thoáng nhìn thấy hai vệ sĩ đang ở trước cửa phòng, nằm trên sàn, có lẽ đã chết.
Cả súng của tôi và của người đeo mặt nạ đều có ống giảm thanh. Ngôi biệt thự quá lớn để có thể dễ dàng nghe thấy tiếng huyên náo trong phòng. Những người lính gác trên lầu có lẽ đã chết. Nhưng làm thế nào mà tên này vào bên trong biệt thự dễ dàng như vậy? Bỏ qua camera an ninh và phòng điều khiển? Nop đâu?
Trước khi tôi có thể di chuyển, một người đàn ông đeo mặt nạ khác đi vào qua ban công phòng ngủ và bắt đầu bắn về hướng của chúng tôi.
Không có nhiều nơi để trốn trong phòng của một đứa trẻ. Tôi đẩy Venice xuống dưới chiếc ghế bập bênh trẻ em khi lao sang phía bên kia để thu hút những viên đạn về phía mình.
Venice vẫn đang say giấc nồng.
Làm ơn đừng thức dậy, con trai.
Tôi xoay sở để bắn vào tay người đàn ông, khiến súng anh ta rơi xuống đất. Nhưng tôi cũng hết đạn.
Khi tôi cố gắng thay băng đạn, người đàn ông lao về phía tôi khiến khẩu súng của tôi văng ra xa.
Chúng tôi bắt đầu chiến đấu tay không.
Tên này khá chuyên nghiệp, mấy lần đánh vào bụng tôi đau điếng.
Venice là lý do để tôi chống lại những cú đánh và chiến đấu trở lại.
Tôi cảm thấy như mình đang chiến thắng, cho đến khi một gã đeo mặt nạ có trang bị khác xuất hiện trước cửa.
Khẩu súng hướng về phía tôi, và tất cả những gì tôi có thể làm là tập trung sức lực và đẩy người đàn ông đầu tiên về phía trước để anh ta chắn đạn cho tôi.
Tuy nhiên, bây giờ tôi đang mắc kẹt ... không có lá chắn ... không có súng.
Làm cách nào để cứu Venice?
Tôi giơ tay.
"Cứ giết tôi đi ... nhưng trước khi làm thế, hãy nói cho tôi biết ai đã thuê anh, để tôi biết người mình phải chờ đợi dưới địa ngục."
--------------
Đọc fanfic mà nhức nhức cái đầu quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro