Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2. Mầm mống của sự nghi ngờ

Vegas POV

Khi tôi bước vào phòng, đèn đã tắt. Pete đang ngủ ngon giấc và yên lặng. Trong vài giờ nữa mặt trời sẽ mọc. Tôi ở lại câu lạc bộ muộn, cố gắng kìm nén sự bực bội của mình. Tôi tắm xong, trở lại và mặc bộ đồ ngủ của mình. Nằm xuống cạnh Pete, tôi muốn ôm lấy em như bao đêm khác. Nhưng có điều gì đó đã ngăn cản tôi. Tôi gác tay phải lên trán, nhìn lên trần nhà. Đầu óc tôi vẫn chìm trong những suy nghĩ hỗn loạn.

Pete bỏ đi mà không thèm nói chuyện với tôi. Macau đã mắng tôi vì nhảy với Yim. Thú thực là tôi đã cố tình làm vậy. Tôi tức giận. Pete đã đi mất một lúc lâu để nói chuyện với bảo mẫu, và em ấy đã không quay lại. Câu nói ​​của Yim khiến tôi phải suy nghĩ. Pete có để ý khi bỏ lại tôi một mình không? Em ấy không cảm thấy ghen tị sao? Họ nói sự ghen tuông của tôi gần như không thể chịu nổi, nhưng không hề tỏ ra ghen tuông gì cả cũng khiến tôi phát cáu. Pete đã từng ghen tị với Yim khi tôi giam giữ em ấy. Đến mức Pete tự làm tổn thương mình và bỏ đi. Tôi muốn chứng minh rằng Pete cũng điên cuồng về tôi như tôi yêu em. Nhưng em chỉ để tôi lại một mình, và vội vã trở về nhà để chăm sóc cho Venice.

Tôi thức dậy vào giờ ăn trưa với cảm giác nôn nao. Pete đang ở trong bếp, thưởng thức món ăn miền nam yêu thích của mình với bảo mẫu. Họ cười với nhau. Venice đang ăn thức ăn dành cho trẻ con của mình, do Pete và bảo mẫu luân phiên đút cho. Cảnh tượng đó khiến tôi vô cùng khó chịu. Thực sự, nó khiến trái tim có chút tôi đau đớn. Hoặc có thể quá nhiều.

"Chào buổi chiều, Khun Vegas." Cô bảo mẫu đứng dậy cúi chào tôi. Tôi không nói gì.

"Tại sao em lại ăn ở trong bếp?" Tôi hỏi Pete bằng một giọng bình thường.

"Chà, em không biết mấy giờ anh thức dậy. Bọn em đang cho Venice ăn trưa. Jenny cũng thích đồ cay như em, vì vậy em quyết định chia sẻ một số món với cô ấy. Thật vui khi có một người đánh giá cao thực phẩm miền nam ngoài em!" Pete nở một nụ cười lớn. Tôi đang kìm nén sự tức giận ngày càng tăng của mình.

"Anh thấy rồi."

"Em sẽ nhờ quản gia chuẩn bị vài thứ cho anh. Macau đã đi với bạn của em ấy. Chủ nhật tuần này anh không đến văn phòng sao?" Pete không thể hiện bất kỳ cảm xúc hay sự khó chịu nào về ngày hôm qua. Nhưng tôi rất tức giận với em và cô gái đó đến nỗi tôi không thể thể hiện bất kỳ cảm xúc dịu dàng nào cho em ấy ngay bây giờ.

"Không, anh sẽ làm việc ở nhà."

"Ok. Bọn em đang đưa Venice đến Bác sĩ Top để kiểm tra thêm."

"Vào ngày Chủ nhật?"

"Bác sĩ Top cũng nghiện công việc giống anh."

"Anh sẽ đi với em."

"Tại sao?" Pete có vẻ ngạc nhiên.

"Anh không thể sao? Dù gì thì em ấy cũng là con của chúng ta."

"Chắc chắn rồi."

------------------------

"Chúng tôi sẽ làm thêm một số xét nghiệm về máu của em ấy. Ngay khi có kết quả, tôi sẽ gọi cho cậu. Thuốc có hiệu quả trong việc kiểm soát cơn động kinh. Đừng lo lắng, Pete. Chúng tôi sẽ tìm ra nguyên nhân và cách điều trị phù hợp . "

"Cảm ơn bác sĩ Top."

"Anh đã nói với em. Em đang lo lắng quá nhiều."

"Ai đó phải làm thế."

"Venice là cả thế giới của em, và không ai khác."

Pete rời xa tôi. Em ôm lấy Venice từ lòng của bảo mẫu.

"Đứa bé này thật đáng yêu! Xinh như mẹ và cười giống bố! Thật là một gia đình xinh đẹp!"

GÌ CƠ? Cô đùa tôi à? Đứa bé này dễ thương giống tôi! TÔI! Y tá chết tiệt! Venice là bản sao của tôi! Tôi là cha nó! Tôi mới là chồng! Pete là của tôi! Tôi đã vô cùng tức giận. Điện thoại của tôi đổ chuông. Tôi trả lời điện thoại và quay lưng lại với họ. Tôi đang kìm chế ý muốn bóp cổ cô y tá đó ... Pete ... và cô bảo mẫu chết tiệt....

"Em còn không có từ chối ..." Tôi trầm giọng nói, nhìn về phía đường đi.

"..."

Pete thậm chí không có đủ can đảm để tranh luận với tôi. Điện thoại của tôi đang rung. Tin nhắn từ Yim. Tôi đang không có tâm trạng để nhắn tin cho ai cả.

"Anh đi đâu thế?"

"Trở về biệt thự."

"Anh có muốn ra ngoài hôm nay không?"

"Không. Anh đã nói với em rồi. Hôm nay anh sẽ làm ở nhà. Tại sao em phải đến biệt thự của Chính gia chứ?"

"Em đã đồng ý với Khun Noo rồi. Anh ấy muốn xem Venice. Khun đã nhìn thấy Venice bị động kinh lần trước và rất lo lắng."

Một lần nữa, những người khác có được sự chú ý của em, Pete. Không phải tôi.

"Okay."

"Em sẽ cố gắng gấp rút mọi thứ ở đó, em hứa."

Pete POV

Tôi không thể nào ngủ được. Vegas về đến nhà lúc gần sáng. Anh ấy không làm bất kỳ hành động skinship hay ôm tôi như anh vẫn làm hằng đêm. Anh ấy vừa tắm xong đã quay đầu đi ngủ. Tôi cảm thấy đau đớn khi nhìn anh ấy khiêu vũ với một người đàn ông khác. Nó còn đau hơn vì Yim là người yêu cũ của anh ấy. Anh ấy lẽ ra phải biết điều đó sẽ làm tổn thương tôi rất nhiều.

Tôi tự nhận mình là một người rất dễ tính và tự tin. Nhưng đôi khi tôi vẫn tự hỏi tại sao Vegas lại thích tôi. Anh ấy có thực sự nghĩ rằng tôi "đủ" cho anh ấy không? Tôi đã cố gắng rất nhiều để khiến Vegas chán tôi trước đây khi tôi bị giam cầm, và bây giờ khi tôi sẵn lòng ở bên anh ấy... liệu Vegas có chán tôi không?

Cho đến khi chúng tôi gặp lại nhau, tôi chưa bao giờ nghi ngờ về tình cảm Vegas dành cho tôi, hay tình cảm của tôi dành cho anh... nhưng bây giờ ... có lẽ tôi quá nhạy cảm ... có lẽ tôi chỉ cảm thấy sự thiếu vắng của anh ấy vì Vegas đang làm việc quá sức mỗi ngày, cùng với Porsche, vì công việc kinh doanh của Thứ gia. Bản thân tôi cũng làm việc đến kiệt sức. Tôi cố gắng giúp đỡ họ và chăm sóc Venice. Vào cuối ngày, chúng tôi thậm chí đã quá mệt mỏi để nói chuyện. Điều đó khá kinh ngạc, khi cân nhắc Vegas là người có ham muốn tình dục cao đến mức nào. Hay là? Vegas đang dần mất hứng thú với tôi? Có phải chúng tôi đang dần xa nhau? Argh ... Đau đầu quá.

Thêm vào đó, đứa bé tội nghiệp của tôi bị ốm và người bảo mẫu mới đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Jenny là một cựu y tá nhi khoa. Thật là một may mắn khi gặp được cô ấy. Vegas hầu như không đồng ý thuê Jenny. Theo tiêu chí của anh ấy, Jenny không xấu và cũng không đủ già để sống với chúng tôi. Jenny thực sự là một cô gái trẻ khá đẹp, điều mà tôi biết thực sự khiến người chồng ghen tuông của tôi rất tức giận. Vegas có thể chắc chắn rằng tình cảm của tôi dành cho anh sẽ không bao giờ thay đổi. Ngay cả khi ... tình cảm của anh kết thúc. 

Sáng hôm sau, anh làm như không có chuyện gì xảy ra. Tôi quyết định không nghe theo sự ghen tuông và cảm xúc tổn thương của mình. Tôi đã cố gắng hết sức để không tranh cãi với anh ấy về chuyện tối qua. Tôi chỉ ước chúng tôi ổn trở lại. Jenny khuyên tôi nên hành động như thể không có gì làm tôi buồn phiền. Cô ấy là một người bạn tuyệt vời đối với tôi bây giờ và cô ấy thích Vegas và tôi như một cặp đôi.

Vegas quá lạnh nhạt. Không ... tệ hơn ... anh ấy thờ ơ. Không một nụ hôn, không một cái ôm, không một cái vỗ đầu. Tôi rất ngạc nhiên khi anh ấy đề nghị đưa Venice đến gặp Bác sĩ Top. Tôi biết trong sâu thẳm anh quan tâm đến Venice. Ngay cả khi anh giả vờ là không và nói một số điều khó chịu. Anh ấy không hiểu rằng tôi yêu Venice như tôi yêu anh ấy sao? Venice giống Vegas hầu hết mọi thứ. Tôi hy vọng nó không bao gồm phần điên loạn của Vegas. Tôi đã làm việc chăm chỉ để tránh điều này. Khi tôi chăm sóc Venice, tôi cảm thấy như quay ngược thời gian để bảo vệ Vegas bằng tất cả tình yêu của mình. Nghe có vẻ điên rồ, nhưng đó là sự thật.

Tại bệnh viện, một số y tá nghĩ rằng Jenny và tôi là cha mẹ của Venice. Tôi nghĩ Vegas sẽ rất tức giận. Nhưng anh ấy lại nói chuyện điện thoại với ai đó. Tôi không nghĩ anh ấy còn quan tâm nữa.

Nhưng một lúc sau, tôi phải nói rõ với tất cả các y tá đang khen ngợi Venice: "... Con trai tôi đẹp như chồng tôi ở đó". Họ gật đầu đồng ý.

-----------------------

Vegas đang đưa chúng tôi đến dinh thự Chính gia. Anh ấy đã im lặng trong suốt chuyến đi. Jenny đang chơi với Venice ở hàng ghế sau. Gần cổng dinh thự, Vegas nói gì đó, nhưng tôi không để ý. Tôi đang nhìn vào một cái tên trên màn hình điện thoại của anh ấy. Anh không chạm vào điện thoại. Anh giả vờ như không thấy rằng Yim đang nhắn tin cho anh. Tôi chỉ có thể đọc "Hi, Phi!" Khó chịu thật đấy. Sao dạo này họ nói chuyện với nhau nhiều vậy?

Jenny ra khỏi xe ôm Venice vào lòng. Arm và Pol đề nghị giúp đỡ cô ấy. Rõ ràng là hai người họ đều có cảm tình với cô ấy. Cô gái đáng thương. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao cả hai đều khăng khăng đòi tôi đến dinh thự với Venice.

Khun Noo cau mày với Vegas. Vegas thậm chí không thèm để ý đến. Anh ấy vẫn ở trong xe. Thay vào đó, anh ấy đang xem tin nhắn trên điện thoại của mình.

"Hẹn gặp lại"

"Okay." Đó là tất cả những gì anh ấy đáp lại, thậm chí không hề nhìn tôi.

--------------

"Pete, tao sẽ không bao giờ ngừng việc lặp lại điều đó với mày. Bỏ tên khốn Vegas và quay lại với tao! Nhìn nó kìa! Trông nó thật kinh khủng!"

"Khun Noo..."

"Nó đã làm gì mày? Nói cho tao biết? Tao đã bắt nó và đánh chết nó. Sẽ không ai biết đâu."

Tôi thường không công khai cảm xúc của mình. Nhưng tôi cảm thấy ngột ngạt bởi nỗi sợ hãi của mình nên tôi quyết định mở lòng với Khun Noo.

Tôi đã nói với Khun Noo về cuộc trò chuyện mà tôi tình cờ nghe được từ bạn ở Vegas. Về câu hỏi của Yim. Nhưng tôi không nói về việc Vegas khiêu vũ phóng đãng với thằng bé đó. Điều đó sẽ khiến Khun Noo phát điên quá. Có lẽ Khun Noo thực sự sẽ bắt cóc và giết chết Vegas.

"Tao đã nói với mày là Vegas đã quan hệ tình dục với tất cả mọi người. Hắn ta bị bệnh. Và bạn bè của hắn là những tên ngu ghê tởm. Mày nên coi trọng bản thân hơn đi, Pete! Mày là một anh chàng tốt bụng, thông minh và đẹp trai. Và là người duy nhất đủ điên để ở bên Vegas. Thậm chí nhiều hơn thế sau tất cả những gì hắn đã làm với mày. Và mọi người nói rằng tao bị điên? Tao sẽ nghĩ ra cách để giúp mày. Nhưng nếu nó không hiệu quả, mày phải hứa với tao một điều."

"Cái gì vậy, Khun Noo?"

"Hãy quay lại với tao và rời khỏi thằng em họ ghê tởm của tao."

--------------------

Tôi rất vui vì có sự ủng hộ của Khun Noo. Cậu ấy điên, nhưng cũng không điên đến vậy. Có lẽ cậu ấy là người thông minh nhất trong gia đình này. Và hơn hết, cậu ấy thực sự quan tâm đến tôi.

Tôi đã đi tìm Porsche để chào hỏi.

Kinn và Porsche chào tôi, nhưng họ lo lắng một cách rõ ràng. Họ đang thảo luận về một số hợp đồng quan trọng.

"Tôi xin lỗi vì đã làm gián đoạn."

"Ở lại đi, Pete. Có lẽ mày có thể giúp bọn tao nghĩ ra một giải pháp. Nó cũng thuộc lợi ích của Thứ gia, vì khách hàng đến từ Thứ gia. Đây là một khách hàng rất quan trọng." Kinn ra hiệu cho tôi lại gần.

"Vegas vừa gọi. Cậu ta đã nói chuyện với khách hàng và sẽ chẳng có một cái hợp đồng nào nếu Cố Uyển không phải là người kiểm định vũ khí." Kim cảnh báo mọi người. "Cậu ta cũng gửi những tài liệu đó."

"Chết tiệt. Tao không thể tin rằng chúng ta đã mất gần 6 tháng để thực hiện vụ làm ăn này và bây giờ chúng ta sẽ không thể hoàn thành nó vì chuyên gia tư vấn vũ khí của mày quyết định cãi nhau với tên bạn trai ghen tuông của anh ta, Kinn."

"Angel đã giam Cố Uyển trên hòn đảo riêng của họ và cậu ta sẽ không sớm thả Uyển đi." Kim giải thích cho mọi người hiểu.

"Tại sao mày không cử một đội đến giải cứu anh ta và giải quyết vấn đề, Kinn?"

"Không đơn giản đâu, Porsche. Angel còn hơn cả bạn trai của Cố Uyển. Cậu ấy là vệ sĩ chính của anh ta. Là người lành nghề nhất mà chúng tôi từng biết." Khách hàng không biết về Cố Uyển, nhưng tất cả các đại gia tộc đều biết về Tiānshǐ.

"Tiānshǐ? Anh chàng này có gì quan trọng vậy?"

"Đó là Angel trong tiếng Trung Quốc. Cậu ta là một cựu sát thủ chuyên nghiệp. Có lẽ là người giỏi nhất cả nước." Arm nói.

"Ngạo mạn quá. Cậu ta giỏi vậy sao?"

"Người giỏi nhất, Porsche." Tôi sửa lại. "Nhanh nhẹn, chính xác và cực kỳ lạnh lùng."  Cậu ta là một sát thủ chuyên nghiệp có tay nghề cao. Angel ngừng phục vụ các gia tộc hàng đầu để bảo vệ Cố Uyển. 

"Arm và tao đã theo dõi Cố Uyển và Angel khá lâu để chứng thực lòng trung thành của họ với Chính gia. Cố Uyển nổi tiếng là một chuyên gia về vũ khí và cực kỳ công bằng. Đó là lý do tại sao khách hàng tin tưởng vào phán đoán của anh ấy khi giao dịch vũ khí với gia tộc Theerapanyakul. Và không chỉ vậy. Không ai dám đe dọa Cố Uyển khi biết rằng Tianshi sẽ ở đó để bảo vệ anh ấy."

Porsche lấy tài liệu Vegas gửi Kim. "Chà! Có phải đó là Angel không? Ý tao là ... cái tên giết người như giết ruồi? Với khuôn mặt ngây thơ thế? Ăn mặc thế kia à? Quần da ... Đây có phải là áo crop top không? Trông cậu ta giống thần tượng K-Pop hơn là một sát thủ có tay nghề cao."

"Khuôn mặt thiên thần! Hiểu chưa? Tuyệt đẹp, phải không? Nhưng đừng tự huyễn hoặc bản thân. Cậu ta rất tốt. Trong tất cả mọi thứ." Kim thở dài.

"Hãy để em trai tao nghe mày nói về tên này theo cách đó, Kim. Đồ khốn. Còn mày, Kinn, mày đã phải lòng Thiên Thần của Sự Tử Vong chưa?"

"Nó là yêu đơn phương! Một trường hợp thất bại trong danh sách của Kinn. Tôi không biết về Vegas,..." Kim trêu chọc tôi.

"Buồn cười thật đấy... anh chàng này trông không xa lạ với tao..." Porsche đang trầm ngâm lật lại bức ảnh.

"Hmn ... có thể đấy. Angel đã từng đến rất nhiều câu lạc bộ. Mày có thể đã biết cậu ta khi còn là một bartender. Angel luôn là tâm điểm của sàn diễn trong bất kỳ hộp đêm nào." Arm kể lại lần chúng tôi theo cậu ấy đi chơi hằng đêm với Cố Uyển.

"Mày biết Angel? Mày đã bao giờ uống rượu với cậu ta? Mày đã khiêu vũ với cậu ta? Hay là ..."

"Đừng suy nghĩ quá nhiều, Kinn! Tất nhiên là không! Một chàng trai dễ thương như thế này? Tao chắc chắn sẽ nhớ ..." Cố Uyển cũng rất đẹp trai. Có phải mọi người trong giới mafia hàng đầu đều đẹp không?

"Peeete ..." Giọng Khun Noo vang vọng khắp phòng. "Mày đây rồi! Mày dám để tao một mình ở cuối phim. Pol không để ý đến gì cả ... ngoài cô bảo mẫu. Chúng mày đang nhìn cái gì vậy?" Khun Noo giật ảnh Angel trên tay Porsche. "Hmn ... hmn ... này Pete, tao đã biết giải pháp cho vấn đề của mày ngay đây!"

"Ý cậu là gì, Khun Noo?" Tôi hỏi cậu ấy một cách bối rối

"Cắt lại tóc ..." Khun Noo vò tóc tôi. "... trang điểm mắt một chút ... và lộ chút da thịt nữa." Khun Noo vén áo lộ eo khiến tôi phải kéo áo xuống đầy ngượng ngùng. "Đây này ... mày sẽ trông giống hệt như cậu  ta, phải không? Tao cá rằng thằng chồng vô dụng của mày sẽ chết vì ghen tị." Khun Noo kết luận một cách đầy tự hào về bản thân. "Có thể là hắn ta sẽ lại giam mày trong phòng một lần nữa." Cậu ấy nói một cách trầm ngâm.

"Tao biết khuôn mặt thiên thần đó khiến tao nhớ đến ai rồi! Là mày, Pete! Tankhun, anh là một thiên tài điên rồ!"

"CÁI GÌ?" Porsche ... Khun Noo, hai người mất trí rồi!

"..." Mọi người trầm ngâm nhìn tôi.

"Việc này sẽ có hiệu quả đấy."

Khun Kinn?! Kể cả cậu?

-----------------

"Không."

Vegas gằn giọng. Anh ấy đang ở biệt thự Thứ gia trong cuộc họp video với Chính gia.

"Nhưng Vegas, hãy nghe tao nói. Chỉ một lần này thôi. Tất cả chúng ta sẽ ở xung quanh. Đó là cách duy nhất." Porsche cố gắng lý luận với Vegas.

"Arm nói tiếng Trung và thành thạo vũ khí như Cố Uyển. Nhưng mọi người đều biết rằng Cố Uyển đi đâu, Tianshi cũng sẽ đến. Chúng tôi không thể gửi Arm mà không gửi Angel. Và không ai hiểu rõ thói quen của Angel hơn Pete." Kinn nói thêm.

"Angel và Pete thậm chí trông giống nhau. Có lẽ anh cũng sẽ thích điều đó." Kim trêu chọc Vegas.

"Mày đã làm việc rất chăm chỉ cho vụ làm ăn này. Mày chấp nhận mất tất cả?" Porsche vẫn cố gắng.

"Kinn, nếu đó là Porsche, anh có đồng ý không?"

"..."

"That's what I'm thinking." (Đó là những gì tôi nghĩ)

"Cái quái gì? Cậu ta vừa ngắt kết nối? Tên khố- ..." Porsche thở dài.

"Chúng tôi không thể gửi Arm đi mà không có Pete. Nó sẽ quá rủi ro." Kinn chỉ ra.

"Tôi đã nói là Vegas sẽ không đồng ý, Porsche. Thật tệ, sẽ rất thú vị khi thấy Pete biến thành một thiên thần... hahaha."

Kim nói đúng. Vegas sẽ không bao giờ đồng ý. Anh ấy quá chiếm hữu. Và thành thật mà nói, khả năng này cũng có vẻ vô lý đối với tôi. Làm thế nào tôi sẽ biến được thành chàng trai xinh đẹp đó? Không đời nào. Tại sao mấy người nghĩ tôi giống anh ấy? Mấy người tuyệt vọng đến thế rồi à?

Trong khi kế hoạch của Kinn và Porsche không thành, có một điều khiến tôi rất vui. Vegas đã mất một giao dịch trị giá vài triệu ... chỉ vì tôi. Tôi cảm thấy một nụ cười nở trên khuôn mặt của mình khi tôi nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của Vegas ở phía bên kia của màn hình, mặc dù anh ấy chưa bao giờ quay lại nhìn tôi.

---------------

"Thật sự rất tuyệt khi thấy Khun Pete trở lại với khuôn mặt nhẹ nhõm hơn."

Jenny rất hiểu tôi. Tôi cảm thấy mình đã sẵn sàng gạt đi những nghi ngờ và bất an của mình sang một bên, trở về nhà và nhốt Vegas trong phòng ngủ của chúng tôi cho đến khi chúng tôi quay lại với nhau như ngày xưa. Tôi thà hạnh phúc còn hơn là đúng đắn. Tôi rất kiên quyết.

Vegas đã cử Nop đến đón chúng tôi. Nếu tôi biết rõ về Vegas, anh hẳn là phải nhốt mình trong văn phòng để cố gắng giải quyết vấn đề với việc buôn bán vũ khí của Chính gia và Thứ gia. Nhờ Kinn và Porsche, những công việc kinh doanh giúp hai gia đình qua lại với nhau ngày càng thường xuyên hơn, không còn những xung đột tồn tại như trong thời của Khun Korn và Khun Kan. Vegas tích cực tham gia vào tất cả các cuộc đàm phán. Tôi muốn giúp anh ấy giải quyết vấn đề này bằng cách nào đó.

"Có vấn đề gì không, Nop?" Tôi hỏi khi nhận ra rằng Nop thật kỳ lạ.

"Chúng ta đã đến".

"Vegas ở đâu?"

"Trong phòng họp tầng một."

"Ok. Jenny, đưa Venice vào phòng ngủ và cho em ấy ngủ, làm ơn."

Tôi quyết định lên lầu để tắm trước khi xuống để xem Vegas. Tôi muốn gột rửa mồ hôi trên người và trở nên tươi tỉnh để mang anh ấy ra khỏi căn phòng đó.

Có lẽ Khun Noo có lý. Tôi không cần phải mặc áo crop top, nhưng ăn mặc thoáng hơn một chút cũng không hại gì.

Bước ra khỏi phòng tắm, tôi chọn một chiếc áo sơ mi trắng xẻ trước mà Vegas đã tặng cho tôi như một món quà, cảnh cáo rằng tôi chỉ có thể mặc nó cho anh ấy xem. Tôi đang nhìn mình trong gương. Tôi thực sự trông rất tuyệt trong chiếc áo đó.

Hơi nước từ vòi hoa sen làm má tôi ửng hồng, trông tôi như một thiên thần. Vâng, tôi có thể nhìn tuyệt vời nếu tôi chăm sóc bản thân nhiều hơn. Ngay cả từ góc độ này, tôi trông hơi giống Angel. Tôi đã hạnh phúc. Chợt tôi nhận ra thứ gì đó sáng lên trên giường. Nó đập vào mắt tôi.

Tôi nhìn kỹ, đưa đầu ngón tay chạm vào sợi dây chuyền phát sáng rực rỡ dưới gối của Vegas. Tôi ngay lập tức nhận thấy rằng giường bị lộn xộn. Nó không như vậy khi chúng tôi rời đi. Vegas không thể chịu được một chiếc giường luộm thuộm. Tôi nắm chặt đồ vật trong lòng bàn tay. Chặt đến đau đớn. Khi tôi mở tay ra, mắt tôi dán chắc vào những chữ cái đầu trên đó.

Với những cảm giác không thể kể tên đang sôi sục trong tôi, tôi đột ngột rời khỏi phòng, nhanh chóng đi xuống cầu thang.

"Pete, bữa tối đã sẵn sàng ..."

Tôi để lại Nop nói chuyện với chính mình, đi đến phòng họp.

"Pete! ... Đợi đã!" Nop đã cố gắng ngăn tôi lại, nhưng đã quá muộn. Tôi mở cửa một cách thô bạo.

Tôi không nhìn Vegas đang ngồi trên chiếc ghế dài. Tôi đi thẳng đến anh chàng ngồi bên cạnh anh.

"Phi Pete, rất vui được gặp anh!"

Tôi không trả lời.

"Pete, em có bao giờ cân nhắc việc ..." Vegas nói một số việc về Angel, nhưng tôi không nghe lọt một chữ nào. Chỉ một ý nghĩ duy nhất chiếm hết tâm trí tôi. Giác quan của tôi.

Tôi nắm lấy cánh tay Yim, siết chặt. Tôi kéo tay áo lên để lộ cổ tay phải của cậu ta. Bất cứ điều gì. Tôi cũng làm như vậy với bên trái. Chỉ là một dấu vết mỏng manh của chiếc vòng tay.

"Pete ... chuyện gì đang xảy ra vậy?" Vegas giật mình.

"Phi Pete ...?"

Tôi giữ một khuôn mặt dữ tợn.

"Tôi nghĩ rằng cậu đã bỏ quên một cái gì đó, Nong Yim."

Tôi mở tay cậu ta và đặt chiếc vòng vàng trắng.

"Ah ... Phi ... anh tìm được ở đâu vậy? Em đã tìm khắp nơi rồi ... cảm ơn anh nhiều ... em đã rất căng thẳng."

"Hãy cẩn thận hơn nơi cậu để đồ đạc của mình."

Tôi quay sang Vegas, người đang nhìn tôi đầy trầm ngâm.

"Về chuyện của chiều nay. Quyết định đã có." Tôi nói chắc nịch.

"Đương nhiên, nó thật vô nghĩa..."

"Xin phép." Tôi không để Vegas nói hết. Tôi đã quay lưng lại với họ.

"Em đi đâu vậy? Pete?"

"Đóng gói vali của em."

"Ý em là gì? Vali gì? Để làm gì?" Vegas hỏi tôi ngạc nhiên.

"Để trở về Chính gia."

----------------

Xách vali lên và đi thôi anh ơi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro