15. Tình yêu đơn phương
Pete POV
"Tại sao anh lại muốn em vào trong tủ?"
"Tại sao không? Đó không phải là việc em mơ đến sao?" Vegas nhếch mép. "Đó không phải là những gì em đề nghị với Arm?" Vegas nắm chặt tay tôi, đẩy tôi lùi vào trong tủ. Tôi nhìn thấy một bóng đen trong mắt anh ấy. Anh ấy đang chăm chú nhìn tôi. Một sự đan xen nhiều cảm xúc. Tôi cảm thấy sự nguy hiểm trong cái nhìn của anh ấy.
"Còn chưa bắt đầu đâu." Tôi cũng nắm tay anh ấy. "Hơn nữa, lần duy nhất em ở trong tủ quần áo này, anh đã đưa em ra khỏi đó và đánh em, anh có nhớ không?!"
Có lẽ tôi không nên khiến Vegas hồi tưởng về những điều tồi tệ.
"Hãy tha thứ cho anh, Pete ..., làm ơn." Vegas buông tay tôi và đưa tay anh lên mặt tôi. Anh thay đổi giọng điệu đe dọa của mình thành giọng thấp hơn, dịu dàng và đầy hối hận. "Hãy cho anh một cơ hội để biến kỷ niệm tồi tệ ấy thành một kỷ niệm dễ chịu, uh ?!" Anh hôn tôi từ từ, nhấm nháp môi tôi trong khi vuốt ve má tôi. "Anh hứa sẽ không bao giờ làm tổn thương em nữa ... trừ khi em muốn." Bây giờ là Vegas quyến rũ, trơ trẽn đang nói chuyện với tôi.
Vegas hẳn bị rối loạn đa nhân cách ... nhưng tôi lại yêu từng người trong số đấy một cách điên cuồng. Yêu anh ấy đến thế liệu tôi có rối loạn gì không? Một vấn đề rất nghiêm trọng. Tôi không bao giờ muốn được chữa khỏi.
Chúng tôi hôn sâu hơn.
Vegas ấn tôi vào cửa tủ và nhấc bổng tôi lên. Hai tay anh ôm chặt lấy mông tôi. Tôi dùng một tay giữ gáy anh ấy. Tay còn lại, tôi nắm lấy vai anh. Áo choàng của tôi đã mở ra. Một bên trượt xuống vai tôi. Chiếc khăn quấn quanh eo Vegas rơi xuống sàn.
Vegas bế tôi vào tủ.
Vegas có một cơ thể tuyệt vời. Mặc dù chúng tôi gần như cùng chiều cao và tôi cũng rất mạnh mẽ, nhưng Vegas mạnh hơn tôi. Cơ thể hoàn hảo của anh ấy làm tôi say mê.
"Bên trong tủ thật chật, hả?"
Vegas để tôi đứng xuống. Anh với lấy một chiếc cà vạt từ tủ quần áo.
"Anh định làm gì?"
"Em biết anh sẽ làm gì." Tôi có thể cảm thấy được sự khao khát nhức nhối trong giọng nói của anh ấy.
"Cổ tay của em đã thâm tím rồi. Tại sao anh lại thích trói em?"
"Bởi vì đó là cách em thích nhất." Anh hôn tôi và cười một cách dâm đãng. Tôi không thể cưỡng lại giọng nói gợi cảm và tán tỉnh của Vegas.
"Đồ ngốc."
Vegas quay lưng lại với tôi và móc một đầu cà vạt của anh ta vào quầy bar trong tủ quần áo. Cánh tay của tôi đã được nâng lên một phần.
"Cong người." Vegas thì thầm vào tai tôi.
----------------
Vegas POV
[Vậy hãy gọi tên anh
Gọi tên anh khi anh hôn em thật nhẹ nhàng
Anh muốn em ở lại.]
- Call out my name - The Weeknd -
"Có nhạc ở đây à?"
"Em sẽ gọi tên anh nếu anh hôn em thật nhẹ nhàng, Pete?" Tôi đã trêu chọc em ấy.
Tôi nghiêng người, hôn nhẹ nhàng từ đũng quần của em ấy, chạy dọc theo lưng dưới, lưng, cổ của em, cho đến khi tôi đến sau tai em ấy. Em rùng mình.
"Gọi tên anh..." Tôi đưa một ngón tay vào bên trong em sau khi bôi một ít thuốc bôi trơn.
"Ah!"
Tôi thích cách Pete cong người theo một cách rất gợi cảm. Khuôn mặt em bé ửng hồng của em càng kích thích tôi hơn.
Tôi tiếp tục hôn gáy em, cảm thấy cơ thể em nóng dần lên.
"Em không gọi tên anh sao...?" Tôi đưa hai ngón tay vào. Tôi cảm thấy cơ thể em run rẩy.
"Vegas ..." Tôi nhẹ quay mặt em lại và nhẹ nhàng hôn lên môi em.
"Tại sao anh lại sử dụng ngón tay?" Pete hỏi với đôi mắt gần như nhắm nghiền. Thật gợi cảm.
"..."
Hmm, làm thế nào tôi có thể giải thích điều đó?! Vì ghen tị, có thể? Pete sẽ mắng tôi.
"Em đã có anh một tiếng trước rồi ... ngón tay sẽ không đủ đâu, anh yêu."
Ok, tôi đang ngu ngốc.
"Vậy thì hãy làm thật thôi." Tôi ôm chặt lấy vòng eo gợi cảm của em.
"Ah ... Vegas..."
Tôi không thể ngừng thúc vào Pete cho đến khi cả hai chúng tôi đều kiệt sức.
"Vegas ... em đang cạn kiệt không khí ở đây ... ah ... aah ..."
"Anh xin lỗi, anh không thể dừng lại ... ah ... vì em đang bóp chặt anh như thế này ... sướng quá ... hãy bắn cùng anh một lần nữa, Pete ..."
Trời đã rạng đông. Tôi không đếm được chúng tôi đã làm điều đó bao nhiêu lần. Pete gần như ngất xỉu bên trong tủ quần áo. Tôi thú nhận rằng tôi đã đòi hỏi quá nhiều. Tôi đã lợi dụng việc Pete không thể nói 'không' với tôi.
Bởi vì em ấy nghiện tôi như tôi nghiện với em ấy.
---------------
Macau POV
"Hạ vai xuống một chút ..." Arm tiến lại gần tôi, giúp tôi định vị khẩu súng trường của mình. Anh ấy chạm vào vai và tay tôi. Tôi cảm thấy nhộn nhạo trong bụng. "Cậu đã dậy sớm huấn luyện."
"Chào, Arm! Em làm việc này hàng ngày. Chiến đấu và bắn súng. Em muốn trở thành người tài giỏi như bất kỳ thành viên nào trong gia đình mình. Em cầm đúng, phải không?"
"Mhmm. Cậu rất chăm chỉ, chàng trai! Chính là nó. Bây giờ bắn."
"Cảm ơn, Arm." Nhưng em không phải là một chàng trai! Em là một người đàn ông!
"Tuyệt vời, đúng mục tiêu! Cậu đã làm đúng rồi, Khun ... Ý tôi là ... Macau."
Tôi mỉm cười hài lòng. Tôi bắn tốt khi tôi bực mình.
"Anh đã giúp em điều chỉnh tư thế của mình, cảm ơn."
"Cậu đã chọn một khẩu súng có độ chính xác cao. Cậu bắn rất tốt. Đây không phải là một khẩu súng trường dễ điều khiển. Nó không dành cho người mới bắt đầu. Nó đòi hỏi kinh nghiệm."
"Anh trai em đã tập luyện với em từ khi em còn rất nhỏ. Và bây giờ P'Pete cũng giúp em luyện tập rất nhiều. Em thích vũ khí. Thú vui của mafia, huh."
Arm bật cười. Tôi hài lòng với bản thân khi khiến anh ấy bật cười hoặc mỉm cười. Tôi cảm thấy đó là điều duy nhất mà tôi có thể thành công làm cho anh ấy.
"Macau ... Tôi nghe nói đêm qua cậu là người đã cứu mạng tôi... Cảm ơn cậu, Macau." Arm đặt một tay lên vai tôi và nhìn tôi biết ơn. Đồ ngốc, đừng làm thế! Nó khiến tôi tan chảy! ... ôi! Sến quá! ... Dù vậy, tôi không chỉ muốn bàn tay đặt lên vai để tỏ lòng biết ơn. Haha.
"Không sao. Em thực sự không biết anh ấy có thể bắn ai. Cân nhắc cách ăn mặc của P'Pete, anh ấy có thể nhắm đến bất kỳ ai trong câu lạc bộ đó nếu anh ấy có cơ hội. Không phải em không biết ai là người nhất có khả năng, dù vậy."
Arm nhìn xuống. Sau đó anh ấy đổi chủ đề. "Vậy mọi việc với bác sĩ Top thế nào? Đến bệnh viện thường xuyên?" Arm mỉm cười trêu chọc tôi.
Nghiêm túc đấy? Anh định hỏi em về một người đàn ông khác đấy à?
"Không, em không còn hứng thú với anh ấy nữa. Để anh ấy cho người anh họ điên cuồng của em."
"Cậu còn rất trẻ. Cậu phải lo lắng về việc học đại học của mình. Cậu sẽ có nhiều thời gian để tìm một người nào đó và yêu."
Arm vỗ nhẹ vào đầu tôi một cách trìu mến. Chính xác như việc bạn làm với một cậu bé 5 tuổi! Giống như anh trai tôi luôn làm với tôi! Xin chào! Em không còn là một đứa trẻ nữa! Tôi ghét việc phải lặp lại chính mình.
"Mọi người đã quan tâm đến em từ khi học trung học, anh biết đấy. Em thậm chí còn có một fandom ở trường trung học." Tôi tự hào đáp lại!
"Không có gì lạ. Cậu là một cậu bé rất đẹp trai và thông minh." Arm tiếp tục mỉm cười với tôi.
Ồ! Chúng tôi đồng ý về điều đó! Tôi cảm thấy mặt mình bỏng rát. Đừng làm điều này với trái tim của tôi, anh bạn!
Tôi rất đẹp trai, nhìn tôi này! Tôi là người nổi tiếng! Nó nằm trong gen của chúng tôi! Đẹp trai chạy trong huyết quản của chúng tôi, anh bạn. Nhưng bản thân anh cũng khá đẹp trai, huh. Chúng ta hợp nhau đấy!
"Em không phải là một chàng trai không ai muốn ... Ý em là, có những người muốn ở bên em... gái hay trai cũng được. Chỉ là ... em đang đợi người phù hợp. Em là một chàng trai bất lực trong việc lãng mạn. Và em có những nguyên tắc. Quan sát bố và anh trai, em học được rằng tốt nhất là không nên đi làm quen với bất kỳ ai. Em học từ những sai lầm của người khác. haha. Em cũng rất thông minh! Anh thấy đấy! Em là boyfriend material (mẫu bạn trai lý tưởng)." Em chỉ đang đợi một người như anh, Arm! Như anh!
"Hahaha ... có vẻ như chúng ta giống nhau ở khía cạnh đó ... đều đang chờ người phù hợp." Arm ân cần nhìn tôi. "Và cậu đã có ai trong tầm ngắm ở trường đại học chưa?"
"Em không thích những người bằng tuổi mình. Họ thường chưa trưởng thành. Em thích một người lớn tuổi và có trách nhiệm hơn."
"Vì vậy, cậu thích những người lớn tuổi hơn cậu , như Bác sĩ Top ... haha. Tôi cá là cậu đã có một người thay thế bác sĩ." Arm tò mò nhận xét.
"Mhmm. Em đã tìm được người mà em thích. Tuy nhiên, việc người đó tìm lại em vẫn là điều cần thiết."
Tôi mãnh liệt nhìn vào mắt anh ấy. Kỹ thuật quyến rũ của anh trai tôi Vegas. Nó sẽ hoạt động chứ?
"Tôi chắc rằng người đó cũng sẽ tìm thấy cậu. Nhưng có lẽ cậu sẽ phải nói rõ hơn với người này."
Arm nhìn xuống, đôi mắt thoáng buồn. Tôi cá là anh ấy đang nói về chính mình. Tôi đoán kỹ thuật của anh tôi chỉ phát huy tác dụng khi anh ấy sử dụng nó. Chết tiệt. Đáng lẽ đó là một khoảnh khắc lãng mạn khi anh nhận ra rằng anh là người dành cho em, và em là người dành cho anh, Arm!
"Tôi cần kiểm tra một số thứ mà Pete đã yêu cầu tôi. Hẹn gặp lại, Macau! Hãy tiếp tục tập luyện. Tôi có thể giúp cậu sau."
"Được. Hẹn gặp lại!"
Hừ! Nản thật đấy!
Tình yêu đơn phương thật tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro