Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13. Pong


Nop POV

"Pete đâu?"

"Đang trong buổi tư vấn với Venice và Bác sĩ Top, Khun Vegas."

"Đừng rời mắt khỏi em ấy dù chỉ một giây, Nop."

"Tôi không thể vào văn phòng, Khun Vegas. Nhưng tôi chưa bước ra khỏi cửa. Thậm chí không đi tiểu!"

"Đừng quên những gì tôi đã nói với cậu, Nop. Câu dám phản bội tôi xem. Cậu phải nói cho tôi biết tất cả những gì Pete đang làm."

"Vâng, Khun Vegas."

"Tôi sẽ giải quyết mọi thứ xung quanh đây. Tên khốn đó vẫn chưa đến."

"Khun Vegas, cậu có chắc chắn về điều này không? Tôi không nghĩ Pete sẽ đồng ý với nó ..."

"Tôi luôn chắc chắn về quyết định của mình. Anh ta đang chơi chúng tôi. Tôi không tin tưởng và tôi không cần anh ta. Sanya còn sống để tiếp xúc với Pete càng lâu, thì nguy cơ ảnh hưởng đến Pete bằng những trò chơi và dối trá của anh ta càng lớn."

"Mhmm ... cậu nói đúng, Khun Vegas. Tôi không thích anh ta đó chút nào. Và anh ta nhìn Pete một cách kỳ lạ."

"Giá mà tôi có thể từ từ loại móc đôi mắt bệnh hoạn đó bằng mũi dao của mình ... mẹ kiếp ... nhưng tôi cần phải thực tế hơn bây giờ."

Tôi không nên nói điều đó với cậu ấy.

"Thực tế là tốt, Khun Vegas ... là tốt ..."

"Tôi cần phải cúp máy ngay bây giờ. Hãy mở to mắt ra, Nop. Nếu có bất cứ điều gì xảy ra với Pete, tôi sẽ móc đôi mắt chết tiệt của CẬU."

"Đừng lo lắng, Khun Vegas. Tôi thậm chí không chớp mắt."

Aish ... Tôi đã nghĩ tâm trạng của cậu ấy đã được cải thiện ... Tôi đoán là không.

Pete rời văn phòng mang theo bé Venice.

"Muốn giúp không, Pete? Hãy đến đây, big boy!"

Hãy dành nhiều tình cảm cho nhóc để nhóc không trở nên giống ba Vegas, hả?! Tôi yêu đứa bé này. Nhóc con hách dịch như cha mình Vegas, nhưng tình cảm như mẹ nhóc Pete.

"Vegas đã gọi cho cậu, phải không?"

"Làm ơn đi, Pete. Đừng làm cho cuộc sống của tôi khó khăn hơn hiện tại. Cậu biết đầu óc chồng cậu luôn không bình thường khi dính đến cậu."

"Đừng lo lắng, Nop. Vegas và tôi đã hứa. Không còn bí mật nào giữa chúng tôi nữa."

"Tôi hy vọng tất cả các người không vi phạm lời hứa này. Hãy nhớ quả báo."

"Chắc chắn rồi."

"Vegas ở đâu?"

"Khun Vegas ?! Đang làm việc ..."

"Hừm ... đang làm việc..."

"Đúng vậy, sao?"

"Không. Chúng ta trở về nhà."

---------------

Vegas POV

"Mày đang ở đâu, Vegas?"

"Tại sao cậu lại muốn biết? Hiện tại cậu đã trở thành vợ tôi à?"

"Nằm mơ."

"Không, tôi không. Cậu muốn gì, Porsche?"

"Chúng ta có một cuộc hẹn, nhớ không?"

"Tôi biết. Nhưng tôi cần giải quyết một việc quan trọng hơn trước. Sẽ không mất nhiều thời gian."

"Nhưng mà..."

"Đừng gọi tôi nữa."

Tôi tắt máy.

Ring.

Cái quái gì nữa?!

"CÁI GÌ?"

"Xin lỗi ... em không nghĩ là mình đã gọi đúng lúc ... Em sẽ gọi lại sau."

"Pete? Không, không ... Anh xin lỗi. Anh đã nghĩ đó là người khác."

"Hừ ... ai?"

"Porsche. Cậu ta đã làm phiền anh cả ngày."

"Anh không ở văn phòng?! Nop nói rằng anh đang làm việc."

"Anh đang làm việc ... nhưng ngoài văn phòng ... Anh đang chờ gặp một đối tác kinh doanh ... để kết thúc mối quan hệ hợp tác đã làm phiền anh từ đầu."

"Thật tệ. Đừng căng thẳng."

"Nghe giọng nói của em giúp anh bình tĩnh lại. Tại sao em lại gọi?"

"Không có gì quan trọng ... em cũng chỉ muốn nghe thấy giọng nói của anh."

"Chuyện gì đã xảy ra? Giọng của em không tốt. Bác sĩ Top có nói gì rắc rối về Venice không?"

"Không hẳn ... Em nghĩ đó chỉ là sự quan tâm thái quá của em. Tối nay anh có về muộn không?"

"Anh sẽ cố gắng hết sức để về sớm hơn. Chờ anh, Pete ... tỉnh táo!!"

"...Được..."

"Chết tiệt!"

Xe của tên khốn đó đã đến.

"Vegas?"

"Anh phải đi, Pete. Yêu em."

"Yêu anh."

------------------

"Xe của anh ta đang đậu."

"Súng trường tự động của ngài, thưa ngài."

Tôi đặt khẩu súng trường ở mép tường của tầng thượng ... từ tòa nhà gần đó.

Gió rất mạnh, nhưng khoảng cách lý tưởng cho tầm nhìn của lối vào bị hạn chế nơi xe của Sanya đậu ở khách sạn.

Vệ sĩ của Sanya mở cửa xe cho anh ta ra ngoài.

Tôi sẽ nhắm ngay sau đầu tên khốn đó.

Tôi giữ chặt khẩu súng trường của mình. Tôi đã không bắn ai trong một thời gian. Điều đó sẽ rất vui.

Tôi thu hẹp tầm nhìn của mình trong phạm vi súng trường.

Tôi đặt ngón trỏ của mình lên cò súng.

Gần xong ...

Sanya đang ra khỏi xe.

Tôi thích âm thanh mượt mà của súng trường tự động có độ chính xác cao khi đạn cắt qua không khí.

Tôi nhìn thấy cơ thể ngã xuống đất và các vệ sĩ tuyệt vọng di chuyển xung quanh.

Sự hài lòng thuần túy.

Tôi nhanh chóng trốn vào sau bức tường.

"Hãy ra khỏi đây!"

Tôi đưa khẩu súng trường cho cấp dưới của mình.

Tôi đã để lại đủ lỗ hổng trong tên phiền toái đó.

Đó không phải là chính xác như tôi muốn, nhưng nó đã giải quyết được vấn đề một cách tốt đẹp.

------------------

Sanya POV

"Khun Sanya, Khun Sanya! Khun Sanya đã bị bắn trọng thương! Bảo vệ xung quanh."

Tôi nghe vệ sĩ trưởng của tôi la hét với những vệ sĩ khác.

"Nhanh lên!! Chúng ta đi bệnh viện."

Trợ lý Lee ra lệnh cho vệ sĩ và y tá bên trong xe cứu thương.

"Fuck, tên khốn đó thực sự đã đợi tôi cho đến khi tôi về khách sạn."

"Vâng, thưa ngài. Có lẽ cậu ta đã bắn từ một trong những tòa nhà xung quanh. Nếu không phải vì chiếc áo chống đạn đặc biệt mà ngài đang mặc ..."

"Món quà của Pete ... ugh ... mẹ kiếp ... bây giờ tôi đã hiểu tại sao Pete bảo tôi mở ô trước khi bước ra khỏi xe. Nghe có vẻ lạ ... nhưng bây giờ hoàn toàn có lý. Tôi cá là Vegas đã bắn vào đầu tôi. Tôi nợ Pete lần này. Hãy giúp Pete cung cấp bất kỳ thông tin nào cậu ấy yêu cầu về Vegas và công việc kinh doanh của cậu ta ... chuẩn bị máy bay riêng cho cậu ấy sử dụng. "

"Đừng cử động, thưa ngài. Sức ép của những viên đạn có thể đã làm gãy một số xương sườn của ngài. "

"Vegas không thể biết tôi vừa thoát ra khỏi nguy hiểm này. Nếu không, cậu ta sẽ không cho tôi nghỉ ngơi. Đưa ra tin tức rằng tôi đã bị một số phe đối địch tấn công và đang trong tình trạng nguy kịch. Bệnh viện tư."

"Vâng, thưa ngài."

"Trợ lý Lee ... hãy gửi món quà đó đến Vegas. Tôi muốn cậu ta đau khổ một chút."

---------------

White King POV

Tại một phòng khách sạn sang trọng ở Đài Bắc.

"Em đã không gặp anh một thời gian, Lian. Em nhớ anh."

"Anh vừa mới về từ Bangkok. Em đang làm gì ở Đài Loan vậy, Viên Minh? Cuộc họp của phòng đánh cờ sẽ không diễn ra cho đến tháng tới."

"Tất nhiên là vì kinh doanh ... và thú vui ..."

"Anh rất vui vì em đãgiúp ... đó luôn là một niềm vui lớn, Viên Minh ... nhưng ... anh sợ nó sẽ không xảy ra nữa."

"Tại sao? Đừng nói với em rằng bây giờ anh đang giữ gìn bản thân cho một người đặc biệt ... Nó rất ... 'không giống anh'."

"Có lẽ..."

"Trong chuyến đi đến Thái Lan này ... Anh đã tìm thấy thứ mình đang tìm kiếm chưa?"

"Có lẽ..."

"Nào ... nói cho em biết! Quân Hậu Trắng?"

"Không chính xác."

"Vậy tại sao anh lại vui như vậy?"

"Có lẽ anh đã tìm được người mà anh muốn tìm từ lâu."

"Há... Đừng nói chuyện như một đứa con trai ngốc nghếch đang yêu."

"Anh xin lỗi, Viên Minh. Anh không muốn làm phiền em."

"Đừng khách sáo. Em không quan tâm đến điều đó."

"Mhmm. Tốt."

"Có phải về chàng trai đó không?"

"Chàng trai nào?"

"Trong những giấc mơ của anh, đồ khốn!! ... hay những cơn ác mộng ... Người mà anh hay gọi tên."

"Em chưa bao giờ nói với anh rằng anh gọi tên một chàng trai trong giấc mơ của mình... hoặc những cơn ác mộng ... nó giống như một bộ phim lãng mạn sáo rỗng."

"Em đang nói với anh bây giờ. Em cũng sẽ không nói điều đó nghe có vẻ lãng mạn. Dù sao thì em cũng không quan tâm ..."

"Tên của chàng trai...?!"

"Anh không nhớ sao?! Đó là giấc mơ của anh! Tại sao em phải nói cho anh biết?!"

"Làm ơn ... anh gọi tên ai trong giấc mơ? Anh rất tò mò."

"Em không để ý."

"Chúng ta đã ở bên nhau quá nhiều đêm để em không để ý tới. Hơn nữa ... em là loại người hay ghen. Anh chắc là em nhớ tên đó. Nói cho anh biết."

"... Đồ khốn ... anh muốn trêu em phải không?"

"Nào, Viên Minh ... Anh không biết rằng anh đã gọi tên ai đó trong giấc ngủ của mình. Và tại sao em lại nói 'chàng trai' ... chứ không phải 'người đàn ông'...?"

"Cảm giác như ... một sự kiện nào đó trong quá khứ có lẽ ... anh nói cho em biết! Em không biết ... ngoài ra ... anh không gọi cậu ta một cách tốt đẹp..."

"Ý em là gì?"

"Anh gọi cậu ấy một cách tuyệt vọng ... thực sự là rất đau khổ khi nghe điều đó."

"Tuyệt vọng?!"

"Vâng ... như thể cuộc sống của anh phụ thuộc vào điều đó."

"Tên là gì, Viên Minh?"

"Được ... được rồi... Em nghĩ là ..."

"Nói đi."

"... Pong?!"

(Tên đầy đủ của Pete: Phongsakorn Saengtham)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro