11. Trốn tìm
Pete POV
"Khun Kinn, DỪNG LẠI!" Tôi hét lên từ giường.
Khun Kinn dừng nắm đấm giữa không trung trong khi tay còn lại vẫn nắm chặt cổ áo sơ mi của Vegas.
Họ giận dữ nhìn nhau trong vài giây mà không nói gì.
Sau đó Khun Kinn buông tay khỏi Vegas.
Khun Kinn đưa ra một tay để giúp Vegas đứng lên.
Vegas phớt lờ bàn tay của cậu ấy và tự mình đứng dậy, vẫn nhìn cậu ấy chằm chằm.
Đã lâu rồi kể từ khi có bất kỳ mối thù hằn nào giữa họ. Tại sao lại là bây giờ, Khun Kinn?
"Tôi vào phòng vì cửa mở một nửa và thấy Pete bất tỉnh." Khun Kinn nói.
Hmn ... vì vậy Khun Kinn đã không nhìn thấy người được cho là bạn của tôi khi anh ta đến đây.
"Tôi đã đóng cửa khi tôi rời đi." Vegas nhìn tôi. "Pete, có ai vào đây không?"
Tôi có nên nói có không?
"... Không chắc nữa ... Em cảm thấy chóng mặt và bất tỉnh."
Đó không phải là một lời nói dối hoàn toàn. Tôi không thất hứa ... không nghiêm trọng, tôi nghĩ vậy.
Vegas nheo mắt nhìn tôi. Sau đó, Vegas nhìn vào lỗ thông hơi điều hòa không khí. Anh nhấc chiếc ghế lên và tháo tấm vải đã đặt lên lỗ thông hơi.
"Không có gì ở đây ... cái gọi là máy dò khói không còn ở đây nữa. Sanya, tên khốn. Anh sẽ giết hắn. Chắc hẳn hắn đã vào đây và lấy thiết bị ra."
Tôi không nghĩ đó là Sanya ...
Vegas nhanh chóng bước xuống ghế và đến chỗ tôi. Anh nắm lấy cổ tôi và bắt đầu kiểm tra nó.
"Anh đang làm gì đấy?"
"Nếu anh ta vào đây và anh ra ngoài, anh cần biết anh ta có ..." Anh mở áo choàng của tôi để kiểm tra cơ thể của tôi.
"VEGAS! Đóng áo choàng tắm của em lại!"
"Anh phải kiểm tra ..." Vegas dọa kéo quần lót của tôi xuống.
"Vegas! Chúng ta không một mình!" Tôi hét vào mặt anh một cách tuyệt vọng.
"Ow ... fuck ..." Vegas đóng áo choàng của tôi ngay lập tức. "Em nói đúng. Anh không muốn ai nhìn thấy những gì là của mình."
"Ồ vậy sao?! Vậy tại sao anh lại để mọi người vào đây trong khi em đang như thế này?!" Tôi hét vào mặt anh ấy. Tôi kéo cổ tay bị còng của mình.
"Anh xin lỗi, Pete. Đó là lỗi của Tankhun. Anh đã cảnh báo anh ta rằng em sẽ rất tức giận."
"Này, đây là lỗi của tao như thế nào? Mày là đứa quên Pete bị còng tay, không phải tao."
"Anh đến cùng với tất cả mọi người sau tôi."
"Bọn tao đến để cứu Pete của tao."
"Anh xem! Anh đã thừa nhận!"
"Pol, lấy cái khay cho tao."
"Dừng lại hai người! Tôi đánh giá cao sự quan tâm, bây giờ mọi người ra ngoài!" Tôi hét vào mặt mọi người.
Khi Vegas quay lại nhìn những người giả vờ không nhìn chằm chằm vào chúng tôi, Tankhun nhìn vào túi của mình và sau đó nhìn tôi. Chúng tôi trò chuyện bằng ánh mắt của mình để cậu ấy giữ quân cờ trong túi và im lăng. Tôi sẽ tìm cậu ấy sau để giải thích mọi thứ.
"Được rồi, chúng mày! Buổi biểu diễn kết thúc. Về nhà thôi." Tankhun vội vàng đuổi mọi người ra khỏi phòng.
"Này, không phải hai người!" Vegas chỉ về phía Macau và Arm, đứng dậy khỏi giường với một cái nhìn đầy đe dọa.
"Chết tiệt, Vegas! Cái còng! Thả cổ tay em ra ngay!"
Trong khi Vegas nhìn tôi, Macau và Arm chớp lấy cơ hội chạy ra khỏi phòng nhanh hơn tốc độ ánh sáng.
Vegas POV
"Em sẽ không nói chuyện với anh sao? Pete? Anh đã nói là xin lỗi! Pete?"
Tôi cố gắng ôm Pete, nhưng em ấy đã lăn ra xa trên giường.
Chúng tôi trở về nhà trong ngôi biệt thự của Thứ gia.
Pete từ chối quay trở lại safe house. Em ấy nói sẽ ở lại với Tankhun nếu tôi bắt em ấy quay lại.
Tôi buộc phải chấp nhận quyết định của em ấy. Hơn nữa, tôi không thể chịu đựng được nữa khi phải xa Pete nhiều ngày cho đến khi cuối tuần.
Tôi đã cử Nop đưa Venice về nhà, mặc dù tôi đã bị cám dỗ để lại em ấy ở đó để có thể có Pete cho riêng mình. Pete sẽ giết tôi.
"Anh xin lỗi ư?" Pete quay mặt về phía tôi. "Nhìn vào cổ tay của em đi! Anh đã để em bị còng trong một giờ nữa sau khi những người khác rời đi!"
"Chà, anh chỉ cần thêm thời gian để kiểm tra xem có dấu vết nào trên cơ thể em không phải là của anh. Và tại sao em không để anh nói chuyện với Sanya?"
"Bởi vì anh sẽ không thực sự nói chuyện với anh ta. Anh sẽ bắn anh ta. Anh không lừa được em. Chúng ta vẫn cần anh ta."
"Anh không bốc đồng như vậy."
"Uh?!"
"Ok ... nhưng chỉ khi đó là về em và Macau ... và thứ bé bỏng đó ... có thể."
"Ý anh là Venice ... con trai của chúng ta."
"Yeah, yeah ... Em không thể hiểu được anh bị ám ảnh như thế nào với em sao?"
"Gia đình và bạn bè nhìn thấy em gần như khỏa thân bị còng tay vào giường. Làm thế nào em có thể xuất hiện tại dinh thự của Chính gia bây giờ?!"
"Hoàn hảo! Em không cần phải tới đó."
"Đồ ngốc."
"Dù sao thì ... anh thấy phiền vì bằng cách nào đó Sanya đã lợi dụng việc em bất tỉnh và vào phòng. Anh ta cũng bị ám ảnh với em."
Tôi rất muốn giết chết anh ta.
"Anh ta là một kẻ điên rồ ... nhưng bây giờ anh ta chỉ đang làm công việc của mình."
"Có lẽ anh ta đã cử ai đó, vì anh đã gặp anh ta ở quầy lễ tân. Anh ghét cảm giác có một người lạ ở bên cạnh em."
"Thôi đi ... Em có thể tự vệ." Pete ôm mặt tôi một cách trìu mến. Tôi biết cuối cùng em ấy sẽ mềm lòng với tôi. Em ấy không thể giận tôi lâu được.
"Tên khốn đó Sanya đã đặt phòng của Arm ngay cạnh phòng của chúng ta. Và anh cá là anh ta đã đổi thứ tự giữa các phòng. Thật tốt khi em ở đây bên cạnh anh, nơi anh có thể theo dõi em kỹ hơn. Bây giờ em cảm thấy ổn chứ? Tại sao em lại ngất xỉu?"
"Em không biết ... Em đã ở trong tư thế không thoải mái đó lâu như vậy..."
"Anh rất xin lỗi lần thứ một nghìn. Anh đã quá tập trung vào việc tìm kiếm Macau."
"Không phải em đã nói với anh rằng em ấy đã ở với Tankhun và Pol sao?!"
"Em có nghĩ anh là đồ ngốc không, Pete? Không thể nào em không nghe thấy tiếng rên rỉ phát ra từ phòng bên cạnh. Tiếng rên rỉ của những người đang làm tình, Pete!"
"Chà ... họ không phải đang xem phim à?"
"Phim khiêu dâm? Đây có phải là loại phim mà Tankhun bắt vệ sĩ của mình xem không?"
"Chà ... nó đã xảy ra trước đây ... khi Porsche ..."
"Anh không tin điều đó. Căn phòng đó đã được đặt bởi Arm. Macau đã không quay lại đây! Nop nói rằng em ấy đã đến thẳng biệt thự của Chính gia."
"Nhưng tại sao anh lại không tin tưởng Macau và Arm ...?"
"Anh bắt gặp hai người họ ngủ cùng nhau trên hòn đảo đó ..."
"Làm tình?!"
"Không! Đang ngủ."
"Anh thấy đấy! Anh không có bằng chứng."
"Nhưng không có gì đảm bảo với anh rằng họ đã không làm điều đó!"
"Mọi thứ anh tin đều dẫn đến việc anh đang nghĩ đến."
"Anh có linh cảm!"
"Và nếu nó là sự thật, tại sao anh không chấp nhận nó?"
"Vì..."
"Sự khác biệt giữa họ và chúng ta là gì? Có phải vì Arm là một vệ sĩ đơn thuần? Giống như em?"
"Không! Không phải vậy! Tất nhiên là không rồi, Pete!"
"Anh thậm chí không biết tại sao."
"Macau là em trai của anh."
"Em ấy là một người đàn ông trưởng thành."
"Không liên quan..."
"Anh đang trở nên vô lý."
"Nếu Macao đang giấu anh điều gì đó, anh sẽ không tha thứ cho em ấy."
"Đôi khi người ta giấu mọi thứ với nhau vì sợ ... nghi ngờ ... hoặc để bảo vệ ..."
"Ý em là Macau sợ anh?"
"... Có lẽ vì phản ứng của anh ... anh có thể chỉ trích em ấy chăng?"
"..."
Tôi không nói gì. Tôi không có lý do tốt cho điều đó.
"Còn anh...?!" Pete nheo mắt nhìn tôi. "Anh sẽ giấu em điều gì đó vì sợ hãi, nghi ngờ hoặc bảo vệ?! Anh không giấu em bất cứ điều gì, phải không?"
Đôi mắt anh ấy nhìn thẳng vào tôi khi em ấy tiếp tục ôm mặt tôi.
"Tại sao bây giờ em lại hỏi anh điều này?"
Tôi không biết tại sao em ấy lại hỏi tôi điều này. Em ấy có nghi ngờ điều gì đó không?
"Chúng ta đã hứa ba tháng trước ... nhưng em không nhớ câu trả lời của anh... chỉ của em."
Pete tiếp tục nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
Tôi không thể nói dối khi nhìn vào mắt em ấy. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Làm thế nào tôi có thể nói dối em?
Tôi tránh ánh mắt của em ấy, cúi người hôn lên cổ em.
"Còn em, Pete ... em có giữ lời không?" Tôi rúc đầu vào cổ em ấy.
-----------------
Pete POV
Lời nói của em? Lời nói của em chỉ đơn giản là phụ thuộc vào anh bây giờ.
Tôi nhận thấy Vegas không trả lời tôi một lần nữa. Anh ấy tránh ánh nhìn của mình khỏi tôi. Tại sao?
Giữa chúng ta sẽ luôn là một trò chơi trốn tìm?
Đó có phải là Vegas mà cái bóng đang nói đến không?
Không ... không chỉ anh ấy ... anh ta nói rằng tất cả mọi người đều nói dối tôi.
Rất nhiều bí mật tôi phải tự mình khám phá.
Không sao. Tôi đã chuẩn bị cho bước đi tiếp theo của mình.
Nhưng từng cái một. Kiên nhẫn là một đức tính mà tôi thực sự có.
Đầu tiên tôi cần biết về phòng cờ.
Tôi nằm đè lên anh ấy.
Vegas sửng sốt.
Tôi giữ chặt cổ anh ấy bằng một tay của mình.
"Đừng chơi với em, anh yêu ..."
Em có thể phát cuồng vì anh, nhưng em không phải là con tốt để hy sinh trên bàn cờ.
Mặt khác, tôi cảm nhận được từng múi cơ tuyệt đẹp trên cơ bụng của Vegas.
"Pete ... anh..." Tôi cảm thấy cơ thể anh ấy run rẩy dưới cơ thể tôi. Vì sợ hãi hay phấn khích?! Có lẽ cả hai?!
"Cái gì? Nói cho em biết ..." Tôi thì thầm với anh ấy ... gần như van xin.
"Anh yêu em. Đừng quên điều đó." Vegas không nói gì thêm. Anh ấy vuốt ve môi tôi và hôn tôi say đắm.
Qua nụ hôn của anh ấy, tôi có thể cảm nhận được tình yêu của anh ấy dành cho tôi. Nhưng tôi cũng có thể cảm thấy một điều gì đó khác ... một cảm giác tiềm ẩn nào đó mà tôi không hề hay biết trước đây. Anh đã làm rất tốt, Vua Trắng. Anh khiến tôi nghi ngờ quân Vua Đen của mình.
Nhưng tôi biết cách chơi trò chơi này ... và mọi người không biết được rằng tôi có thể làm gì.
-----------------
Vegas POV
Tôi cảm thấy áp lực của bàn tay Pete quanh cổ tôi trong khi em ấy cảnh báo tôi.
Anh không chơi với em, Pete ... Anh sẽ không bao giờ. Cơ thể của anh run lên khi nghĩ đến việc đánh mất em.
Ngược lại, những đầu ngón tay của bàn tay còn lại của em ấy nhẹ nhàng chạm vào cơ bụng của tôi, mang lại cho tôi cảm giác sung sướng mà chỉ em ấy mới có thể khơi dậy trong tôi.
"Pete, anh..."
Anh ước anh có thể nói với em. Nhưng anh không thể ... vì sợ hãi và bảo vệ, Pete. Đừng bao giờ nghi ngờ anh.
"Cái gì? Nói cho em..."
Anh xin lỗi, Pete.
"Anh yêu em. Đừng quên điều đó."
Cầu xin em.
"Em yêu anh. Anh cũng đừng bao giờ quên điều đó."
Anh sẽ không bao giờ quên điều đó.
Anh muốn hôn em ... sâu nhất có thể.
Gần như tắt thở, Pete hé môi và lấy thứ gì đó từ bên trong ngăn kéo.
"Em có chắc chắn về điều này không? Cổ tay của em đã bị bầm tím."
Pete cởi quần.
Cơ thể em thật nóng bỏng... mặt em ấy đang bốc cháy.
Em đang mặc một bộ nội y màu đen rất khiêu khích. Tôi cảm thấy dương vật của mình phồng to ra ngay lập tức.
Pete lại gần vào tôi, mút tai tôi, khiến tôi run rẩy.
Em ấy thì thầm.
"Giữ tay em sau lưng em với cái này." Pete đưa cho tôi sợi dây bằng da.
"Đây là những gì em thích, phải không em yêu ..." Tôi vâng lời em ấy mà không cần thắc mắc. Em ấy đang kiểm soát tôi.
"Làm cho nó chặt vào." Miệng em di chuyển xuống cổ tôi khi tôi nắm chặt cổ tay em theo bản năng, không nhìn tôi đang làm gì.
Pete nâng mông của mình lên cao hơn, làm cho nó tròn trịa để có thể chạm vào. Tay tôi bóp lấy làn da mềm mại của em ấy.
"Em đang cố gắng dụ dỗ anh?"
"Em làm tốt chứ?"
"Hơn cả tốt." Với ngón trỏ, tôi kéo sợi dây giữa hai mông em, khiến em phải ưỡn lưng rên rỉ.
Tôi kéo sợi dây sang một bên và giữ chặt hông em ấy để tạo cho mình lối đi vào trong em. Thô bạo như cách em ấy luôn thích.
"A ... Vegas..."
Pete cưỡi trên người tôi là một cảnh tượng khiến tôi vượt quá giới hạn của sự điên cuồng.
"Em biết cách để trông quyến rũ một cách nguy hiểm, Pete ... Ah ... fuck ... "
"Em không hiểu ý anh là gì ... ahh ..."
Tôi kéo cổ tay em ấy bằng cách nắm chặt dây trói. Đường cong tuyệt mỹ trên cơ thể em càng thêm nổi bật, khiến tôi càng chìm sâu vào em.
"Em luôn thể... nhưng chỉ với anh, Pete ... hứa đi..."
"Anh thích bắt em phải cầu xin và hứa hẹn... còn anh thì sao?! ... ah ... haa ..."
"Anh hứa rằng em sẽ là của riêng anh, không có ai khác ... kể cả khi em ngừng yêu anh. Bất kể điều gì, anh sẽ không bao giờ để em đi nữa...kể cả khi anh phải giết chết em."
"Uh? Chẳng phải việc này nên có vẻ lãng mạn sao?"
"Nó nghe có vẻ lãng mạn với anh."
"Đợi-ah ... đợi đã ... anh sẽ giết em... theo cách này ... Vegas ..."
"Em đã bắt đầu việc này ... haa ..." Tôi tăng tốc độ và sức mạnh của những cú thúc.
Pete không phải là một người thích ồn ào trong tình yêu.
Em ấy cố kìm chế càng lâu càng tốt ... điều đó càng làm cho nó nóng hơn khi tiếng rên rỉ của em ấy đi xuống cổ họng và ra khỏi miệng em ấy. Khi Pete rên rỉ là vì em ấy đang cảm nhận tôi mãnh liệt bên trong em ... em ấy cũng yêu tôi nhiều như tôi.
Mỗi tiếng rên rỉ của Pete khiến tôi lớn dần bên trong em.
Đầu óc tôi trở nên trống rỗng. Tôi cảm thấy mình đang co giật bên trong Pete. Ngay sau đó, Pete dựa trán vào ngực tôi, thở hổn hển không kiểm soát. Em ấy giải phóng chất lỏng của mình trên cơ bụng của tôi.
Tôi dịu dàng vuốt tóc em ấy ...
Em đáp lại tôi bằng những nụ hôn ngọt ngào và ướt át trên ngực tôi.
"Anh nóng quá ... quá con mẹ nó nóng bỏng, Vegas."
Thông thường, tôi là người không muốn dừng lại. Nhưng tối nay, Pete trông vẫn còn đói. Tôi không thể để em ấy bị đói.
"Em muốn thêm chút nữa không, em yêu? Nằm sấp xuống."
"Mhmm ..." Pete quỳ xuống giường, gối đầu lên gối.
Cái mông nhỏ và tròn của em ấy giơ lên cao là một cảnh đẹp đáng để chiêm ngưỡng. Tôi cảm thấy cơ thể mình đang phản ứng trở lại.
Tôi giữ chặt chiếc dây da một lần nữa để kiểm soát cơ thể em ấy nhiều hơn.
Pete thống trị là tuyệt phẩm. Nhưng thống trị Pete là thế giới của tôi. Pete từ bỏ bản thân như thế này để thực hiện những tưởng tượng hoang đường của tôi ... đáp ứng khát vọng của tôi, là có được em dưới sự kiểm soát hoàn toàn của mình.
------------
Pete POV
Khi tôi tỉnh dậy, Vegas đã đi làm. Tôi cảm nhận được nụ hôn của anh ấy trên trán trước khi anh ấy rời đi.
Tôi đã cho anh ấy sự yên tâm mà anh ấy cần ...
Tôi lấy điện thoại của mình.
"Xin chào?! Tôi sẽ gặp anh trong nửa giờ nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro