Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

02 - End

05

"Nhóc nói đối tượng của em rất trắng, trắng như nào?" Tống Á Hiên không tiếp tục nói chuyện với Lưu Diệu Văn, mà quay đầu hỏi Trương Chân Nguyên, "Haizz, anh nói xem, đối tượng của nó có trắng như Tường ca không nhỉ?"

Lưu Diệu Văn sở dĩ không rõ, "Đây là cái câu hỏi gì vậy, cái này sao có thể so sánh? Tường ca..."

Quen nhau từ trước đến nay, họ cũng rất nhanh hiểu rõ, cách xưng hô đối với Nghiêm Hạo Tường, cũng bắt đầu từ lúc làm học trưởng, biến thành "Tường ca". Chỉ là, Lưu Diệu Văn nghĩ rồi lại nghĩ, "Trắng hay không trắng thì, đương nhiên vẫn là..."

Trương Chân Nguyên biết tại sao mà Tống Á Hiên lại hỏi như vậy, vì trong nhận thức của họ, Nghiêm Hạo Tường có làn da trắng lạnh, trắng hơn rất nhiều nữ sinh, nếu như không phải như vậy, Trương Chân Nguyên thiếu chút nữa cho rằng Tống Á Hiên biết được nội tình nào đó rồi. Lưu Diệu Văn không ngoài dự đoán, đáp rằng "Đó đương nhiên vẫn là vợ của em trắng rồi."

Tống Á Hiên lắc đầu, đối mặt với Trương Chân Nguyên nói, "Anh xem, đây chính là bị tình yêu làm mù mắt rồi, Tường ca trắng như thế, chúng ta ngủ ba ngày cũng không trắng được như vậy. Trương Chân Nguyên theo bản năng muốn che miệng Tống Á Hiên lại, "Này, đừng nói linh tinh", Tống Á Hiên lè lưỡi với Trương Chân Nguyên, "Nhát gan thế, từ này thì làm sao mà không thể nói?"

Tâm trí Lưu Diệu Văn vẫn còn lơ lửng, anh vậy mà thật sự nghĩ về câu hỏi đó, Diêm Tiểu Hương và Nghiêm Hạo Tường, rốt cuộc ai trắng hơn.

Vừa nãy vẫn còn kiên định nói rằng Diêm Tiểu Hương trắng, thật ra chính anh cũng không dám khẳng định, vì trong thời gian tiếp xúc, anh biết Nghiêm Hạo Tường rất trắng.

Anh không hiểu vị học trưởng Nghiêm Hạo Tường này lại đối tốt với anh như vậy, tìm cho anh tài liệu ôn tập cuối kì, chủ động hỏi anh có gì cần giúp, mua trà sữa cho anh, rót nước cho anh, nếu như không phải là biết cậu khẳng định không có ý đó...

Không đúng, sao lại khẳng định không có ý đó.

Không phải chứ, Nghiêm Hạo Tường không phải là thích mình rồi chứ? Nhưng Nghiêm Hạo Tường sớm đã biết mình có vợ rồi mà nhỉ?

Nhưng mà như vậy thì mọi thứ đều ổn thỏa hết rồi, Nghiêm Hạo Tường không dưới một lần nói rằng yêu đương qua mạng là không đáng tin, đến cuối cùng Lưu Diệu Văn đã có chút tức giận, lúc đầu thấy có chút ấm áp, biết rằng Nghiêm Hạo Tường lo lắng anh yêu qua mạng sẽ bị lừa, nhưng cứ nói đi nói lại nhiều lần...

"Em biết nghe ra thì có chút cứng nhắc, nhưng em rất tin tưởng vợ của em, em không quản anh là vì bị tổn thương khi yêu mạng hay là cái gì, em rất cảm ơn sự quan tâm của anh, nhưng hi vọng anh không nhúng tay vào mối quan hệ của em và vợ em."

Nói có chút nặng lời, Lưu Diệu Văn nói xong liền thấy hối hận, nghe xong biểu tình của Nghiêm Hạo Tường có chút hoảng hốt, cúi đầu không nói lời nào, Lưu Diệu Văn đột nhiên thấy chút buồn.

Vẻ mặt Nghiêm Hạo Tường quá đau khổ, như thể cậu đã phạm một sai lầm lớn nào đó vậy, cậu gật đầu liên tục, nói một tiếng, "Ồ", sao đó món đậu hũ thối mà cậu thích một miếng cũng không ăn, mà ném vứt đi.

Thực ra trước khi quen biết với Nghiêm Hạo Tường thì anh đã biết đến Nghiêm Hạo Tường rồi, đó là trong câu lạc bộ Rap, trên sân khấu rất đẹp trai rất hấp dẫn, vốn dĩ anh nghĩ rằng có thể hợp tác với cậu trên cùng một sân khấu hay gì đó, nhưng lại như thế này. Có một lần Nghiêm Hạo Tường đứng dậy muốn đi, Lưu Diệu Văn vô thức nắm lấy cậu, "Này, anh..."

Nghiêm Hạo Tường quay đầu lại, Lưu Diệu Văn đờ người một chốc, đột nhiên chú ý đến một bên mặt của Nghiêm Hạo Tường, "Chỗ này của anh?"

Nghiêm Hạo Tường sững sờ một chốc, lấy mặt trước của điện thoại di động xem xong, cậu lắc đầu, "Không sao, chắc là bị cháy nắng thôi, lúc nữa bôi chút gì đó là ổn."

Diêm Tiểu Hương và Nghiêm Hạo Tường ai trắng hơn?

Vấn đề này xem ra không có cách giải quyết, nhưng chắc rằng, da trắng cũng không phải chuyện tốt, có thể dễ dàng bắt nắng, nhìn trên gương mặt có một vùng đỏ, Lưu Diệu Văn có chút vô cớ đau lòng, anh tìm kiếm không có cái ô hay bất kỳ thứ gì, anh cởi áo khoác, "Vậy được, em đưa anh về ký túc xá?"

Thật kỳ lạ, trong thời tiết nắng gắt như này dùng áo khoác che thật khó hiểu, Nghiêm Hạo Tường xua tay lia lịa, Lưu Diệu Văn rất kiên trì, quan điểm của anh rất đơn giản, nếu như bị cháy nắng, đó đương nhiên càng ít bị phơi nắng càng tốt, anh không cảm thấy có cái gì, chỉ là khi Nghiêm Hạo Tường khoác áo khoác đi về phía kí túc xá, Lưu Diệu Văn đã nhìn thấy gáy của cậu.

Nghiêm Hạo Tường thật trắng, cổ cũng nhỏ dài, nếu như đeo một chiếc ruy băng màu đen thì.

Vậy cũng trắng như Diêm Tiểu Hương vậy, Diêm Tiểu Hương...

Chuông nhỏ "leng keng" vẫn văng vẳng bên tai, Lưu Diệu Văn bối rối, sau đó cũng không nghĩ gì nữa.

Dạo gần đây Diêm Tiểu Hương hình như rất bận, tin nhắn cũng không trả lời, anh có chút lo lắng, nhưng Diêm Tiểu Hương nói gần đây rất bận, cũng không có thời gian, chỉ là mới có không nói chuyện với cô một chút, anh đã nhớ cô rồi, Lưu Diệu Văn cũng không ngờ rằng mình lại xa ngã một cách triệt để như vậy.

Trong khi Lưu Diệu Văn đang nhớ về Diêm Tiểu Hương thì cùng lúc đó Nghiêm Hạo Tường cũng đang nhớ về Lưu Diệu Văn.

Mở lại giao diện trò chuyện của cậu với Lưu Diệu Văn trước kia, có một số thứ đã không thể tìm thấy, nhưng có vẻ như vì một số tình huống, đã mở lên công tắc ký ức, những ký ức thuộc về cậu và Lưu Diệu Văn dần ùa về.

Hết người này đến người khác, tất cả đều hỏi cậu tại sao lại làm như vậy?

Lừa dối tình cảm, ích kỷ, và dù có rất nhiều cơ hội để nói ra, nhưng cậu chưa bao giờ dám tiết lộ sự thật.

Khi mua trà sữa, khi mời cơm, khi tặng chiếc bánh nhỏ, khi tìm tài liệu, khi đưa sách, rõ ràng có rất nhiều cơ hội để nói ra.

Làm một số chuyện vụn vặt để khiến cho tâm hồn an tĩnh, nhưng rồi sao?

Tổn thương lại xuất hiện, việc làm này có tác dụng không?

Điều khiển nhân vật, không biết rằng chiều nay Lưu Diệu Văn có online không, cậu thật sự không muốn trì hoãn thêm nữa.

Lưu Diệu Văn thật sự rất biết cách yêu, cũng rất biết yêu, nếu như không phải vì chuyện này, có lẽ có thể tìm thấy một người bạn gái tốt cực tốt.

Nhưng trong game không phải như vậy, đều gọi cậu là lão bà lừa đảo, ngày nào cũng nghĩ nên tặng cô ấy món quà gì, ngày ngày nghĩ xem cô ấy có ăn uống đủ bữa, hôm nay tâm trạng có tốt không.

Nghiêm Hạo Tường hạ quyết tâm, lần lượt chuyển rất nhiều tài khoản trên wechat, dấu chấm hỏi của Lưu Diệu Văn bị nhấn chìm trong một dãy chuyển khoản, cho đến khi nó dừng lại, Lưu Diệu Văn cuối cùng cũng tìm được cơ hội để hỏi.

Vọng Diệu: Đây là ý gì?

Diêm Tiểu Hương: Chúng ta chia tay đi.

Vọng Diệu: Xảy ra chuyện gì?

Diêm Tiểu Hương: Em thay đổi rồi, lý do này đã thỏa đáng chưa?

Vọng Diệu: Không phải, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao mà đột nhiện lại muốn...

Diêm Tiểu Hương: Online game, đi ly hôn.

Vọng Diệu: Em nói anh biết nguyên nhân vì sao.

Diêm Tiểu Hương: Em nói rồi, em thay đổi rồi, em yêu người khác rồi.

Vọng Diệu: ... Anh không tin.

Diêm Tiểu Hương: Anh tin hay không, ly hôn hay không, em đều sẽ gỡ trò chơi này, sẽ không online nữa.

Vọng Diệu: Em...

Sau khi vào trò chơi, nhìn vào vị trí mối quan hệ, phát hiện Diêm Tiểu Hương thật sự đứng trước cổng Nguyệt Lão, Lưu Diệu Văn không biết tại sao, anh cố kìm hãm cơn tức giận, trực tiếp đi qua. Đến trước cửa Nguyệt Lão, phát hiện có rất nhiều người tò mò xung quanh Diêm Tiểu Hương.

[Phụ cận] Trăm dặm đều là con trai ta: Chị dâu, hôm nay chị đến Nguyệt Lão làm gì, hôm nay không có hoạt động lễ tình nhân, cũng không phải lễ tình nhân.

[Phụ cận] Mã Cát Khắc: Đúng đó, em dâu, em sao lại một mình tới đây?

Mã Gia Kỳ đã quen rồi, trong tiềm thức đi theo một đám người gọi chị dâu cũng đổi cách xưng hô với Diêm Tiểu Hương, gọi là em dâu, xét cho cùng Lưu Diệu Văn cũng hay ăn giấm, vì vậy nếu như gọi thẳng tên Diêm Tiểu Hương, Lưu Diệu Văn sẽ ghen đến mức không cho người khác gọi, kết quả không ngờ tới, lời vừa nói xong, một vị thành chủ đã đến.

Ly hôn cần cả hai người đồng ý, Diêm Tiểu Hương ra hiệu, Lưu Diệu Văn không có chút động tĩnh nào, những người xung quanh cũng dần nhận ra điều gì đó.

Không phải chứ, là đến ly hôn sao?

Vọng Diệu: Rột cuộc là vì sao? Em cho anh một lý do đi.

Diêm Tiểu Hương: Em đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi là kẻ lừa đảo, được chưa?

Vọng Diệu: Không thể nào.

Diêm Tiểu Hương: Làm sao? Em có cần phải nói cho anh biết tên kẻ ngoại tình sao, em không ngốc?

Vọng Diệu: Anh sẽ không ly hôn, em nên chết tim đi.

Diêm Tiểu Hương: Được, anh đừng có hối hận.

Lưu Diệu văn đang nghĩ người khiến Lam Tiểu Hương thay đổi là ai, nghĩ về nó một lúc, anh đã tức đến mức không nghĩ được gì nữa.

Không thể nào, nhất định là cô ấy đang tức giận, không thể nào, không thể nào.

Nhưng Diêm Tiểu Hương nhất quyết không giải thích, cho đến khi Diêm Tiểu Hương đảo mắt nhìn quanh, thấy được dáng vẻ như đi xem trò vui của Mã Cát Khắc.

Và những đồng đội trong cuộc hội thoại đó.

Nghiêm Hạo Tường biết Mã Gia Kỳ chính là Mã Cát Khắc, cậu đã bốc đồng.

[Phụ cận] Diêm Tiểu Hương: Mã Cát Khắc, xin lỗi, em thật sự không nhịn nổi nữa, anh mau đến giải thích với chồng em chút đi.

[Phụ cận] Mã Cát Khắc: ??? Cái gì vậy, cái gì không nhịn nổi? Em nói cái gì vậy, cái gì mà anh một chữ cũng không hiểu?

Lưu Diệu Văn sửng sốt, anh nhìn thấy đoạn chat riêng mà Lam Tiểu Hương gửi cho anh.

Diêm Tiểu Hương: Em biết hai người quen biết nhau, nhưng em và anh ấy không có quan hệ gì, là em đơn phương.

Diêm Tiểu Hương: Xin lỗi, anh đừng trách anh ấy, xin lỗi.

Nói xong lời xin lỗi, Nghiêm Hạo Tường điều khiển nhân vật chạy đi, Lưu Diệu Văn chưa kịp ngăn lại, thì thấy trên diễn đàn thế giới có người đăng. Một đám người đều cùng nói một câu.

Diêm Tiểu Hương đã nhảy khỏi vách đá.

Nhảy khỏi vách đá đồng thời chính là thoát game, đợi đến lần sau vào là sẽ rơi xuống đường trung tâm. Đây chính là lời chia tay tuyệt tình nhất, những người đứng xem thầm nghĩ, ghét đến mức nào, mà phải dùng cái cách quyết đoán như vậy nhảy xuống?

Không một ai biết đã xảy ra chuyện gì, một đám người đứng trên vách đá tuyệt tình cao ngất, khiến cho vách đá tuyệt tình chật như nêm cối.

Chỉ khi Lưu Diệu Văn đến, tất cả người chơi tự động nhường đường, để Lưu Diệu Văn đến, nhìn nơi mà vợ của anh đã nhảy xuống.

Mã Gia Kỳ cũng nghiêng đầu ra xem, rồi nghĩ gì đó và chat riêng với Lưu Diệu Văn.

Mã Cát Khắc: Lưu Diệu Văn, em xem em dâu, làm sao mà cô ấy nhảy xuống vậy?

Vọng Diệu: ...

Lúc này Lưu Diệu Văn mới biết rằng, thì ra khi cảm xúc tụt dốc, lại có thể tức cười đến vậy.

Vọng Diệu: Anh thò đầu ra làm cái gì?

Mã Cát Khắc: Nhìn em dâu á, xem xem cô ấy đã rơi xuống chưa, xem xem có thể đem cô ấy lên không?

Vọng Diệu: ?

Vọng Diệu: Anh cũng muốn nhảy cùng cô ấy?

Mã Cát Khắc: ?

Mã Cát Khắc: Anh cảm thấy như này anh đã bỏ sót điều gì, nếu không thì tại sao anh cảm thấy những câu hỏi hôm nay, anh không có hiểu?

Lưu Diệu Văn hít sâu một hơi, bắt đầu suy nghĩ.

Dựa theo lời nói của Diê, Tiểu Hương, ngoài đời cô ấy có thể quen biết Mã Gia Kỳ, vậy nói không chừng, ngoài đời cô ấy cũng quen anh.

Tất cả số tiền trong Wechat đã trả lại, nhưng Lưu Diệu Văn không nhận.

Mã Gia Kỳ lúc này đang ở trong ký túc xá, bị Lưu Diệu Văn gọi ra ngoài, vừa mới bước ra cửa ký túc xá, Mã Gia kỳ đã bị dọa cho hết hồn.

Thần sắc của Lưu Diệu Văn như bị ai đó cướp mất vợ vậy, nghĩ đến những gì xảy ra trong trò chơi, Mã Gia Kỳ cảm thấy rất đáng tiếc, " Diệu Văn, mặc dù anh cảm thấy rất đáng tiếc về việc của Diêm Tiểu Hương, nhưng..."

"Rất đáng tiếc sao?" Lưu Diệu Văn nhìn sang, Mã Gia Kỳ theo bản năng lui về phía sau một bước, "Chờ chút, Diệu Văn, muồn nói trước tiên thả lỏng một chút, đúng, thả lỏng một chút."

"Diêm Tiểu Hương nói cô ấy thích anh", Lưu Diệu Văn cười lạnh, "Thì ra anh quen cô ấy ngoài đời, Mã ca?"

06

Nghiêm Hạo Tưỡng đã không vào game trong suốt một tuần, kể từ khi cậu rơi xuống vách đá trong trò chơi, cậu gần như không bao giờ trả lời bất kì tin nhắn nào của Lưu Diệu Văn, dù Lưu Diệu Văn có chấp nhận hay không, cậu cũng không bao giờ trả lời tin nhắn của anh.

Thực ra cậu có dự cảm, hay nói cách khác, kiểu thẳng thắn này có chút quá đáng, nhưng theo thông tin cậu có được lúc đầu, nên nói, cứ như vậy kết thúc, còn tốt hơn là biết đối tượng của anh thực ra là một cô gái, chuyên để lừa anh?

Chỉ là cậu đánh giá thấp năng lực của Lưu Diệu Văn. Khi cậu đến của ký túc xá, nhìn thấy Lưu Diệu Văn đứng đợi, Nghiêm Hạo Tường bình tĩnh đến đáng kinh ngạc, như thể cậu đã chờ thời khắc này, và bây giờ nó cuối cùng cũng đến, phản ứng đầu tiên của cậu là hít xâu một hơi.

Nghiêm Hạo Tường đi đến trước mặt Lưu Diệu Văn, nghe thấy Lưu Diệu Văn cất tiếng: "Diêm Tiểu Hương".

Bước chân của Nghiêm Hạo Tường dừng lại, cứ như vậy nhìn Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn đã biết Nghiêm Hạo Tường chính là Diêm Tiểu Hương trong game.

Diêm Tiểu Hương, Nghiêm Hạo Tường.

Cũng bởi vì anh quá ngu ngốc, phát âm rõ ràng giống nhau như vậy, tên giống nhau như vậy, vậy mà anh từ trước tới nay đều không thấy liên tưởng đến, Nghiêm Hạo Tường sao lại to gan như vậy, dùng phiên âm giống tên thật làm tên mạng lừa người. Anh vậy mà chưa bao giờ cảm thấy kỳ lạ.

"Tại sao lừa em?"

"Xin lỗi."

"Em mẹ nó chứ, tại sao lừa em, tại sao chia tay?"

Giọng nói của Lưu Diệu Văn quá đáng sợ, khiến một số sinh viên đi qua đều chạy đến xem tình hình, nhưng quản lý ký túc không thể nhìn ra góc này, Lưu Diệu Văn nén giận và nói với những người muốn xen vào chuyện của anh, "Cút!"

Nghiêm Hạo Tường không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lưu Diệu Văn, "Xin lỗi"

"Anh chỉ biết mỗi câu này thôi sao?"

Nghiêm Hạo Tường cúi đầu, "Anh không biết nên nói gì nữa, tiền em tiêu cho anh trong game anh đã trả lại, còn có những chuyện... anh lừa em." Nghiêm Hạo Tường ngẩng đầu nhìn Lưu Diệu Văn, "Anh không biết nên làm gì, anh cũng biết rằng hai từ xin lỗi hiện giờ không có tác dụng, nếu như em muốn, anh có thể làm bất cứ chuyện gì, đề bồi thường cho em."

Lưu Diệu Văn cười lạnh, "Bồi thường, anh dùng gì để bồi thường?"

"Anh cho rằng nhảy xuống vách đá, lừa em, làm em khó chịu, anh thấy rất vui phải không?"

"Anh có biết những ngày này em sống như thế nào không? Cho rằng anh chia tay với em, cho rằng em làm sai chuyện gì, hóa ra là như vậy, em hiểu rồi."

"Nghiêm Hạo Tường, anh thật sự có thể."

"Thật sự lạ nha, bọn họ có biết hội trưởng câu lạc bộ Rap họ thích, trong game lại là vợ của người khác, lừa gạt tình cảm người ta không?"

Đôi môi của Nghiêm Hạo Tường run lên, cậu nhìn Lưu Diệu Văn lúc này, trong mắt Lưu Diệu Văn chứa rất nhiều cảm xúc, phức tạp, còn có...tức giận.

Lưu Diệu Văn thật sự hận anh.

Cậu đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng, dường như cậu không thể bù đắp được tổn thương mà cậu đã gây ra cho Lưu Diệu Văn, tại thời điểm này, cậu lại có thể bị phân tâm vào những thứ tốt đẹp mà cậu đã đánh cắp, Lưu Diệu Văn hỏi cậu có ăn uống đầy đủ không, cùng anh nói chuyện sẽ tự động trở nên nhẹ nhàng, giống như cậu là một loại thủy tinh dễ vỡ, càng lớn tiếng sẽ càng vỡ vụn.

Lưu Diệu Văn hận cậu cũng là chuyện bình thường, chỉ là...

Nghiêm Hạo Tường sửng sốt, viền mắt hồng lên, cậu biết mình hoàn toàn không có tư cách phản bác, giống như kẻ xấu mà còn muốn phàn nàn, nhưng cậu không biết tại sao, cậu không thể kiểm soát cảm xúc của mình, cậu thấy Lưu Diệu Văn đột nhiên sững người, "Mẹ kiếp, anh còn dám khóc? "

Lưu Diệu Văn mặc dù không nhìn Nghiêm Hạo Tường nữa, nhưng trong lòng anh thầm mắng, tên lừa đảo này, bình thường rất hấp dẫn, lại giả vờ đáng thương trước mặt anh, nhưng Lưu Diệu Văn lại thật sự tiếp nhận cậu, rõ ràng là người khác khóc, Lưu Diệu Văn tự thuyết phục nhưng vô ích anh vẫn thấy rất khó chịu, nhưng Nghiên Hạo Tường...

A, phục rồi, thật sự cmn điên rồi.

Lưu Diệu Văn muốn rời đi, Nghiêm Hạo Tường không biết tại sao, theo bản năng nắm lấy tay áo Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn ngừng lại, bắt lấy cánh tay Nghiêm Hạo Tường hất ra, Lưu Diệu Văn không nhìn cậu, để lại Nghiêm Hạo Tường sững sờ, cậu đuổi theo anh.

"Anh còn gì muốn nói sao? "

Dường như anh cảm thấy những lời này chưa đủ nghiêm túc, Lưu Diệu Văn nghĩ một lúc, rồi nghiến răng nói thêm một câu.

"Anh có thể nào đừng giả bộ áy náy như vậy được không, nếu anh thật sự có nhân cách đạo đức, thì ngay từ đầu đã không lừa em như vậy. "

"Anh như vậy, thật khiên người khác thấy buồn nôn. "

Nghiêm Hạo Tường rút cánh tay của mình ra, không ở lại thêm với Lưu Diệu Văn nữa, vừa nãy có một số bạn học đến xem Nghiêm Hạo Tường ra sao, Nghiêm Hạo Tường mặc dù lạnh lùng trong mắt người ngoài, nhưng thật ra là con người tâm địa thiện lương, không biết là đã xảy ra mâu thuẫn gì, từ góc độ của người ngoài, tới mức còn đánh nhau, nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của Nghiêm Hạo Tường, mọi người cũng không biết an ủi như thế nào.

Nghiêm Hạo Tường đã nghĩ, nhưng cậu không nói rõ ràng ở đó, cậu còn sửa đi chi tiết đoạn lớn đối thoại, bao gồm cả việc bản thân nhận sai với Lưu Diệu Văn, cho rằng chính mình là một kẻ đê tiện, từng bước lừa anh như thế nào, giải thích thật rõ ràng, rồi sau đó gửi đi.

Sau khi gửi đi, Nghiêm Hạo Tường cất điện thoại và cười nhạo chính mình.

Đó là họa do cậu làm, đương nhiên cậu phải tự mình giải quyết.

Chỉ là...

Nghiêm Hạo Tường đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, tâm trạng buồn như vậy, ngoại trừ áy náy thì còn gì nữa đây?

Còn có vì bất tri bất giác ở đây, vô tình thích ai đó, kết quả từ đầu đã là dối trá, vì vậy là bị người mình thích ghét hoàn toàn rồi.

Việc này rất dễ hiểu, Nghiêm Hạo Tường cảm thấy mình thật sự không thông suốt trong tình cảm. Nhưng trong thời khắc này, nó rất rõ ràng.

Chỉ tiếc, sai thời điểm, sai phương pháp, khởi đầu không tốt.

Có vẻ Lưu Diệu Văn sẽ không tha thứ cho cậu.

Nghiêm Hạo Tường dừng bước trước cửa sổ nhà ăn một lúc, rồi quay người rời đi.

Không còn ai kiên nhẫn muốn mời cơm cậu nữa.

Ăn không vào, vậy thì thôi đi.

07

"Nếu anh cảm thấy có lỗi với em, vậy thì, em nói cho anh biết, khoảng thời gian này anh phải tiếp tục đóng vai vợ em, dù sao em cũng là một tên tra nam, cho nên anh đóng vai một người vợ không bao giờ từ bỏ một tên tra nam, anh không để ý chứ?"

Cậu cũng có thể hiểu được, suy cho cùng mất đi một người đàn ông cao lớn bên ngoài, vợ của mình thì trực tiếp nhảy xuống vực để ly hôn, khiến một người thủ lĩnh như anh mất mặt, cho nên tiếp tục như vậy cũng là bình thường, chỉ là, không biết sau này giả làm vợ của anh, Lưu Diệu Văn có cảm thấy nực cười.

Không nên suy nghĩ thêm nữa.

Nghiêm Hạo Tường ở đó, nhìn vào một dãy nhiệm vụ, nhiệm vụ khó chịu nhất là giết nhân ngư, một nhiệm vụ mà không ai muốn làm. Và vì xuống nước rất phiền phức nên, cậu lại càng không muốn làm.

Lưu Diệu Văn chỉ về phía đó, "Rồi, đi xuống, giết một nghìn con rồi đến tìm tôi.

Nghiêm Hạo Tường hít một hơi thật sâu, rồi điều khiển nhân vật bước vào nước ao bẩn.

Trước đây, Vọng Diệu không để cho Diêm Tiểu Hương làm những chuyện này, lúc đầu anh không có mục đích gì, cũng không cho cô làm những chuyện như vậy.

Nghiêm Hạo Tường tự thấy mình rất nực cười, lừa anh nhiều như vậy, đây có là gì đâu chứ, thật là...

Chỉ là, có thể bởi vì thao tác quá lặp đi lặp lại, cậu không khỏi nhớ tới lần đầu tiên gặp Vọng Diệu, khi đó anh đuổi người không giỏi lắm, vấp té liên tục vẫn ghi nhớ đuổi theo vị trí của kẻ săn mồi, cách khiến cho mọi người tiếp nhận nhanh nhất.

Thời gian đó, giống như mới hôm qua vậy.

[Đội ngũ] Vọng Diệu: Người này là ai cho vào? Tôi nói là không được đi cửa sau không phải sao?

[Đội ngũ] Ngày nào cũng muốn tìm đối tượng: Diệu ca , người này là do phó bang chủ dẫn vào, nói là thanh mai trúc mã của hắn.

[Đội ngũ] Vọng Diệu: Thanh mai trúc mã? Tôi chưa nghe nói về nhân vật này, không tệ nha , Trương ca giấu kỹ quá.

[Đội ngũ] Diêm Tiểu Hương: Ờm, là Trương ca kéo tôi vào, tài khoản của tôi đúng là level không quá cao, nhưng thực ra tôi còn có tài khoản khác, vì vậy tôi vẫn rất lợi hại!

[Đội ngũ] Diêm Tiểu Hương: Đừng lo, tôi sẽ không khiến đội chúng ta thụt lại.

Từ đó cậu thích sử dụng biểu cảm, nghe nói như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy dễ chịu, mỗi lần như vậy, Nghiêm Hạo Tường đều cố gắng kiềm chế không được tiếp tục gõ chữ nữa.

[Đội ngũ] Vọng Diệu: ... Cái tên này.....

[Đội ngũ] Diêm Tiểu Hương: Làm sao vậy? Có phải nghe rất hay đúng không?

[Đội ngũ] Vọng Diệu: Sao lại có cái tên kì lạ thế này? Diêm Tiểu Hương? Chậc chậc

Nghiêm Hạo Tường không biết vì sao đột nhiên muốn cười, khi vừa nhìn thấy liền tức giận đến suýt chút nữa không muốn làm nhiệm vụ này nữa.

[Đội ngũ] Tôi là một mảnh thuần sắc: A ha ha, không phải không phải, ý của anh Diệu là, cái kia, Diêm Tiểu Hương, tên của cô rất đặc biệt!

[Đội ngũ] Nghèo đến độ dưới Hoàng Tuyền không ai địch nổi: Đúng vậy, đúng vậy, sư muội đừng buồn, Văn ca cũng có lúc như vậy, nói thẳng tuột.

Chẳng trách suốt thời gian qua không hẹn hò, hóa ra là như vậy, ăn nói như vậy làm sao có thể lấy lòng nữ nhân.

Nghiêm Hạo Tường sửng sốt một lúc, cậu chỉ bắt được con cá thứ 152 và vô tình để một con cá chạy thoát, vì vậy cậu tập trung chú ý.

Tuy nhiên, anh thực sự là một người rất tốt.

[Đội ngũ] Diêm Tiểu Hương: Tôi đương nhiên biết! Diệu ca khẳng định không có ý đó.

Cách xưng hô này vừa nói ra, tất cả mọi người đều im lặng, Nghiêm Hạo Tường sau mới biết, mọi người đều hiểu rằng, Lưu Diệu Văn là người ngang ngược, đặc biệt với thể loại gọi anh là ca ca này, cực kì chán ghét, người mới này, vậy mà ở trước mặt lão đại nhảy nhót điên cuồng.

[Đội ngũ] Diêm Tiểu Hương: Diệu ca ca thật tốt, trên trời dưới đất chắc chắn chỉ có cái tên này?

[Đội ngũ] Diêm Tiểu Hương: Em ngưỡng mộ Diệu ca từ lâu! Hôm nay em thực sự rất vui.

[Đội ngũ] Vọng Diệu: Ồ

[Đội ngũ] Vọng Diệu: Cô nói vậy là ý gì? Cô thích tôi hả?

Sau khi kết thức hồi tưởng, Nghiêm Hạo Tường điều khiển nhân vật ngẩng đầu, nhìn thấy một nhân vật đang nhìn đông ngó tây.

[Phụ cận] Tuyết rơi: Bạn có phải là Diêm Tiểu Hương không? Bạn thực sự chia tay với Vọng Diệu sao?

Nghiêm Hạo Tường không để ý cô ta, tiếp tục bắt cá.

[Phụ cận] Tuyết rơi: Tại sao lại phớt lờ tôi, khá lắm, kết hôn với Vọng Diệu thật thích đúng không?

[Phụ cận] Tuyết rơi: Tôi nói cho cô biết, hiện tại toàn bản đều biết hai người muốn ly hôn rồi?

[Phụ cận] Tuyết rơi: Tôi đã sớm nhìn cô không vừa mắt, nhìn giống trà xanh, không hiểu Vọng Diệu vì cái gì lại mê cô như vậy, cô xem, gió nước luân hồi.

Nghiêm Hạo Tường vẫn phớt lờ cô, cậu muốn trực tiếp chặn cuộc trò chuyện phụ cận.

[Phụ cận] Tuyết rơi tấn công Diêm Tiểu Hương.

Bất ngờ bị ép giao đấu, Nghiêm Hạo Tường sững sờ trong giây lát, rồi tham chiến, nhưng vì liên tục lơ đãng nên đã bị đối thủ quật ngã xuống đất.

Nghiêm Hạo Tường nằm trên mặt đất, chớp mắt, cậu chắc chắn mình đọc không sai.

Lưu Diệu Văn và một nữ sĩ rất xinh đẹp bên cạnh anh đi tới.

Nữ sĩ đó Nghiêm Hạo Tường biết, người được đồn đại là có khả năng kết hôn với Vọng Diệu nhất, đối tượng tin đồn của Vọng Diệu, chính là Tô Lệ Tuyết.

Nghiêm Hạo Tường đột nhiên thấy rằng mình thật vô dụng, buồn bã rồi lại buồn bã, đến điều khiển nhân vật đánh người cũng đánh không nổi, vốn dĩ là sự trừng phạt, còn chưa bắt được cá đã bị người đánh ngã, rồi cho người khác xem cho cười.

Tô Lệ Tuyết không nhìn nổi, cô đã hỏi thẳng Lưu Diệu Văn trong cuộc trò chuyện.

[Phụ cận] Tô Lệ Tuyết: Không cứu sao?

[Phụ cận] Vọng Diệu: Không cứu.

Bàn tay của Nghiêm Hạo Tường dừng lại, sau đó cậu thấy Lưu Diệu Văn gửi một tin nhắn khác.

[Phụ cận] Vọng Diệu: Mất mặt.

Cậu hiểu ngay được ý của Lưu Diệu Văn.

Cứu cậu thật xấu hổ, bị quật xuống đất thật xấu hổ, trong người có nhiều trang bị, nhưng không thể đánh lại.

Cứ liên tục như vậy, thật mất mặt.

Lưu Diệu Văn và Tô Lệ Tuyết rời đi, Nghiêm Hạo Tường không đứng dậy, mất một lúc khôi phục thanh máu, nhưng mỗi lần Nghiêm Hạo Tường điểu khiển Diêm Tiểu Hương đứng dậy, cậu lại bị giết Tuyết rơi giết một lần, lại một lần.

Thực ra Nghiêm Hạo Tường có thể đăng xuất trò chơi, nhưng giống như tự làm đau mình vậy, cho đến khi Tuyết rơi đặt mông ngồi xuống, cậu vẫn gõ chữ hỏi cô.

[Phụ cận] Diêm Tiểu Hương: Không đánh nữa sao!

[Phụ cận] Tuyết rơi: Ừ, tôi nói này có phải cô bị đánh đến ngốc rồi không, sao không đánh lại?

[Phụ cận] Tuyết rơi: Tôi rất tò mò, trước đây Vọng Diệu thích cô như thế, sao lại có thể nói không thích là không thích.

[Phụ cận] Tuyết rơi: Tôi giết cô nhiều lần như vậy, toàn bản đều có thể nhìn thấy.

[Phụ cận] Tuyết rơi: Tôi nói nam nhân không đáng tin, a, tôi lại không tin vào tình yêu nữa rồi.

[Phụ cận] Diêm Tiểu Hương: Không có, là do tôi thật sự làm không tốt.

[Phụ cận] Tuyết rơi: Cô hết cứu rồi, sao lại muốn nói giúp tên nam nhân đó chứ?

[Phụ cận] Tuyết rơi: Có phải cô chưa câu xong cá không? Cần lời thật đấy, vợ mình bị người đuổi đánh, cái nhà như thế nào cũng phải bảo vệ đúng chứ?

[Phụ cận] Diêm Tiểu Hương: Tôi cho rằng cô...

[Phụ cận] Tuyết rơi: Tôi đã sớm nghe nói Lưu Diệu Văn là một tên tra nam, ngày trước còn có lời đồn nói anh ta cùng với ai đó..., xin lỗi cũng không quan trọng, nhưng bây giờ, tôi thấy, anh ta chính là tra nam, cô có biết bên ngoài người ta đồn đại cô là cái dạng gì không, nói cô là một tên ngu, chỉ vì một tên tra nam mà làm việc liên tục như tên ngốc, chị em à, nữ nhân tự cố gắng!

[Phụ cận] Diêm Tiểu Hương: Anh ấy không phải tra nam, anh ấy thật sự rất tốt!

[Phụ cận] Tuyết rơi: Trọng điểm là cái này ư? Chị gái à thật sự hết cứu nổi!

[Phụ cận] Diêm Tiểu Hương:...

Hình như không thể giải thích được, khỏi đi, tóm lại không thể giải thích mình là con trai được?

[Phụ cận] Tuyết rơi: Cô tưởng tôi ghét cô đúng không? Này này, thật ra không phải, tôi chỉ là tò mò muốn giúp cô xem thử, ừm, phim truyền hình thường làm vậy không phải sao, cốt truyện cần phải đẩy mạnh cao trào.

[Phụ cận] Tuyết rơi: Đúng.

[Phụ cận] Tuyết rơi: Thêm một người bạn trong trò chơi, tôi sẽ chuyển một thứ cho cô, có thể coi là sự đền bù cho việc giết cô nhiều lần.

[Phụ cận] Diêm Tiểu Hương: Không cần đâu.

[Phụ cận] Tuyết rơi: Khách khí gì chứ! Nên mà, đúng rồi, tôi giúp cô cùng bắt cá, anh ta muốn cô bắt bao nhiêu?

[Phụ cận] Diêm Tiểu Hương: Một nghìn

[Phụ cận] Tuyết rơi:...

[Phụ cận] Tuyết rơi: Cái ý gì vậy chứ!

Ở phía bên kia, bạn cùng phòng của Lưu Diệu Văn nhìn thấy sắc mặt của Lưu Diệu Văn ngày càng tệ. "Này, Văn ca, mày rốt cuộc... "

"Bảy lần." Lưu Diệu Văn nhỏ giọng nói, "Bảy lần."

Bảy lần cái gì.

Lưu Diệu Văn cười lạnh , "Tao nói, người này, cô ta đã giết vợ tao bảy lần."

Bạn cùng phòng càng nghe càng sợ hãi, mặc dù cảm thấy trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng ai không biết Lưu Diệu Văn trên mạng có một người vợ, rất thích là đằng khác, có người dám giết vợ anh nhiều lần như vậy.

Bạn cùng phòng nghĩ lại, không đúng, vừa rồi Lưu Diệu Văn không phải vẫn luôn ngồi ở chỗ này sao?

"Mày vừa nãy không phải... "

"Tại sao không đến tìm tao." Giọng nói Lưu Diệu Văn trẫm xuống, "Mềm giọng gọi tao, không được sao?"

08

"Mày có mẫu thuẫn với hội trưởng câu lạc bộ Rap đúng không?"

"Không có, Đinh ca, anh nghe ai nói thế?"

"Tên tiểu tử, đừng tưởng anh không biết, anh đã xem ảnh rồi, rốt cuộc là ân oán gì, mà mày đem người ta đè lên tường, nghe nói hội trưởng Rap mắt người ta đỏ hết lên, anh đưa câu lạc bộ nhảy giao cho mày, là để mày đi gây sự đấy à?"

Đinh ca vừa dứt lời, Lưu Diệu Văn vô thức nhìn bài đăng trên tường trường, quả nhiên có ảnh trên đó.

Lúc đó không nhìn kĩ, hiện tại nhìn rõ rồi, Lưu Diệu văn nhìn thấy quằng mắt Nghiêm Hạo Tường đỏ lên nhìn thấy bộ dạng của cậu, tay anh cầm chiếc điện thoại càng chặt hơn.

"Ây, người đâu, đi đâu rồi?"

Lưu Diệu Văn tiếp tục nói với Đinh Trình Hâm, "Đinh ca, là ngoài ý muốn, anh ấy..."

Anh không biết nói sao về mối quan hệ của mình với Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường lừa dối tình cảm của anh? Có phải anh thích Nghiêm Hạo Tường rồi không?

Bị yêu phải một người nam nhân, kết quả, người nam nhân đó lại không thích mình? Làm sao giải thích với Đinh ca đây?

Anh yêu phải một tên tiểu tử toàn lừa dối, lại còn là một tên lừa đảo không yêu bản thân, anh cho rằng anh đối với Nghiêm Hạo Tường chỉ có hận, nhưng anh không thể không nghĩ đến, Nghiêm Hạo Tường tại sao lại không lừa lâu hơn chút?

Sau khi uống rượu, anh ngơ ngơ ngần ngần mở cuốn sổ nhỏ, phát hiện mình biết rõ Nghiêm Hạo Tường thích ăn gì không thích ăn gì rõ như lòng bàn tay, thay vì ghi vào cuốn sổ nhỏ, chi bằng nói nó đã khắc sâu vào trong tim.

Anh hỏi Nghiêm Hạo Tường, "Cho nên, anh thật sự thích Mã Gia Kỳ sao?"

Nghiêm Hạo Tường sững sờ lúc đó, Lưu Diệu Văn không thể nhìn rõ vẻ mặt của Nghiêm Hạo Tường, chỉ biết rằng Nghiêm Hạo Tường có vẻ rất căng thẳng.

Anh không biết rằng, Nghiêm Hạo Tường muốn nói, đương nhiên không phải, làm sao có thể.

Nhưng mà cậu không thể.

Cậu nói mình thật ghê tởm, giả làm vợ anh trong trò chơi, lừa dối lòng tin và tình cảm của anh đã đủ tệ rồi, làm sao cậu có thể để Lưu Diệu Văn biết được tình cảm của mình chứ.

Bây giờ cũng đã lừa rồi, lừa thêm nữa cũng là lừa.

Vì đã nói điều đó trong trò chơi, và đó là tình cảm đơn phương, nên sẽ không ảnh hưởng gì đến Mã ca nhỉ?

Nghiêm Hạo Tường gật đầu, sau đó thấy Lưu Diệu Văn càng tức giận hơn, tức giận đến mức giọng nói run lên, "Được, Nghiêm Hạo Tường, anh thật sự rất được, không chỉ lừa dối em, mà, mà còn..."

Mà còn thực sự vẫn thích người khác, tại sao lại như vậy?

Nghiêm Hạo Tường, em không tốt với anh sao? Em tốt với anh như vậy, anh không thích em sao?

Nghiêm Hạo Tường là một người xấu, anh ta lừa dối tình cảm của mình, sau đó lạnh lùng bỏ đi, thậm chí còn giả vờ rất áy náy, nói rằng muốn bù đắp cho anh.

Tôi nhìn thấy đó là cười trên nỗi đau của người khác, là nhẫn tâm, nó chỉ đùa giỡn với tình cảm của người khác, nhưng......

Nhưng mà, anh đánh mấy chục lần người tên Tuyết rơi đã đánh Nghiêm Hạo Tường vẫn không nguôi, Tuyết rơi thấy không thể giải thích được, mắng anh trên màn hình công khai, anh thấy đau cho vợ sao lúc đó không ra mặt?

Đúng vậy, sao lúc đó anh không ra mặt?

Vì cậu không thích anh, không muốn làm vợ anh nữa.

Sau khi lừa anh, quay mông đi mất, để lại anh một mình thất thần, như một kẻ ngốc.

Lưu Diệu Văn chuyển chủ đề, "Mà này, Đinh ca, để anh Mã có tập trung yêu đương, đừng vướng vào mỗi quan hệ ngoài luồng của em dâu."

"Em dâu? " Mã Gia Kỳ ở bên cạnh Đinh Trình Hâm, gần đây Đinh Trình Hâm thực tập về, vừa hay cũng Mã Gia Kỳ ra ngoài ăn cơm, vừa nghe, ngay lập tức lên lắp bắp giải thích với Đinh Trình Hâm, "Không phải, Diệu Văn, em sao có thể, sao có thể... "

Chợt mừng rỡ, Mã Gia Kỳ đột nhiên nhớ tới có một lần trước đây ở sân bóng rổ, Lưu Diệu Văn đang chơi với bạn của mình, Mã Gia Kỳ đến giúp đỡ vì một người bạn hậu cần mà anh ấy biết có việc ngay lúc đó và Nghiêm Hạo Tường tình cờ ở bên cạnh, đang cầm quần áo của ai đó.

Dù sao thì cũng không sao, Mã Gia Kỳ liền trò chuyện, nhưng sau khi trò chuyện được một lúc, anh lại nghe thấy tiếng bóng rổ đập xuống đất rồi nảy lại.

"Nói tiếp đi, tại sao ngừng nói?" Lưu Diệu Văn cười lạnh, "Đừng ngừng nói chứ? Có cái gì em không thể nghe sao? Nếu những cô gái đó ở đó, không phải là bọn họ muốn giết em, đúng không? Nghiêm Hạo Tường?"

Sắc mặt Nghiêm Hạo Tường có chút không tốt, Mã Giai Kỳ không hiểu nên cảm thấy giữa Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường có mâu thuẫn gì đó, liền nói vài câu với Lưu Diệu Văn, theo góc độ của Lưu Diệu Văn, đây giống như một kiểu bảo vệ, anh trông giống như một kẻ ác đột ngột xông vào.

Mã Giai Kỳ chợt nhận ra.

Anh hiểu rồi, anh hiểu hết rồi.

Giống như trong trò chơi, khi anh đối mặt với người được gọi là em dâu, người đó đột nhiên nói điều gì đó mà anh không thể hiểu được.

Diêm Tiểu Hương, Nghiêm Hạo Tường.

Trời ạ, không hề nghĩ tới luôn?

Đinh Trình Hâm cúp điện thoại, nhìn đôi mắt phức tạp của Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ cảm thấy mình không thể có cái danh "thèm muốn em dâu", nhanh chóng giải thích, "Người em dâu đó, cậu cũng quen biết. "

Đinh Trình Hâm ánh mắt đột nhiên biến đổi, bắt đầu nói nhảm, "Cái gì, ai ai ai, để ta nhìn xem là ai khai sáng tiểu tử kia."

"Nghiêm Hạo Tường. "

"Hạo Tường?" Đinh Trình Hâm trợn tròn mắt, "A? Cái này..."

Mã Gia Kỳ nói thêm: "Đúng rồi, hội trưởng câu lạc bộ Rap mà mình nghe nói đã bị thằng nhỏ đánh cũng là Nghiêm Hạo Tường.

Đinh Trình Hâm trầm mặc hồi lâu, vẻ mặt phức tạp nói: "Tương ái, tương sát*?"

* Tương sát: Yêu nhau nhưng lại nỡ giết nhau.

Mã Gia Kỳ gật đầu.

Đinh Trình Hâm vẫn cảm thấy khó tin, "Hạo Tuờng thực sự là em dâu của mình? Cả hai đều là gay?"

Mã Gia Kỳ tán thưởng gật đầu, "Không tồi, Đinh ca , cậu còn gieo vần?"

09

Nghiêm Hạo Tường hít một hơi thật sâu và chuẩn bị tinh thần, "Nói đi, lần này là gì?"

Lưu Diệu Văn ánh mắt có chút phức tạp, "Anh cho rằng em nhất định sẽ đánh anh đúng không?"

Nghiêm Hạo Tường sững người một lúc, sau đó lắc đầu.

"Không có, nên mà. "

Tức giận là đúng, cảm thấy không cam tâm cũng là đúng.

Và những ngày này, anh không thực sự làm bất cứ điều gì quá phận.

Nghiêm Hạo Tường nhìn hồ nước trước mặt, hôm nay gió mạnh hơn, Lưu Diệu Văn một lúc lâu không nói chuyện, Nghiêm Hạo Tường cũng không mở miệng, họ chỉ ngồi yên lặng như thế.

"Bọn họ nói anh thật ra không thích Mã Gia Kỳ. "

Nghiêm Hạo Tường dừng lại một chút, rồi đáp: "Ừ."

Lưu Diệu Văn mỉm cười, "Anh thực sự là một tên dối trá, sau này vẫn còn muốn lừa em."

Nghiêm Hạo Tường không lên tiếng, anh thấy Lưu Diệu Văn cầm một viên đá cuội qua đây.

"Vậy hiện tại thì sao, anh thích ai? "

Khi anh nói điều này, Lưu Diệu Văn quay lại nhìn cậu, không có sự thù hận, tức giận hay thờ ơ, cậu đã không nhìn thấy dáng vẻ Lưu Diệu Văn nhìn cậu như thế này trong một thời gian dài, và không biết vì sao, Nghiêm Hạo Tường không muốn phá bỏ tất cả những điều này.

"Là em sao? "

Lời nói có chút không chắc chắn, khác hẳn với sự tự tin thường ngày của anh, Nghiêm Hạo Tường đột nhiên cảm thấy Lưu Diệu Văn lúc này, cảm giác như là một chú cún con đáng thương bị bỏ ở rơi bên ngoài và quay lại một cách đáng thương nhìn chủ của nó đưa ra quyết định.

Nghiêm Hạo Tường vốn muốn nói không, cậu sợ Lưu Diệu Văn sẽ phát hiện ra suy nghĩ của mình, nhưng Lưu Diệu Văn hỏi quá nhiều khiến cậu không thể từ chối.

Cậu nhắm mắt lại, như thể cuối cùng cũng chịu thua.

"Đúng."

Sau đó cậu mở mắt, Lưu Diệu Văn vừa hay hôn lên môi cậu, khoảnh khắc đó, cậu thật sự nghĩ mình đang nằm mơ.

Lưu Diệu Văn rời môi và ôm chặt Nghiêm Hạo Tường, không để Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy vẻ mặt của anh, "Tốt rồi, em thực sự không có tiền đồ, thực tế nên tức giận, nên dù thế nào cũng không muốn gặp lại anh, nhưng em vô dụng, đã yêu anh mất rồi."

Nghiêm Hạo Tường sững sờ.

"Anh có biết anh lừa em, em rất buồn. Em biết anh là con trai, em rất buồn. Nhưng rồi em phát hiện ra, em buồn nhất là câu nói, anh nói rằng anh thích người khác, anh lừa em. " Lưu Diệu Văn thở dài, nhìn rất ỉu xìu.

"Em phải làm sao đây, em không phải tức giận vì anh là con trai, mà đơn giản là anh lừa em, làm em tức giận, anh thích người khác, em tức giận, em đối với tốt như vậy, mà anh lại thích người khác, thật quá đáng."

Nghiêm Hạo Tường chớp mắt, nước mắt rơi xuống.

"Không có tiền đồ quá, mấy ngày nay em đều chịu không nổi, tức giận tên trong trò chơi đánh anh ngã xuống đất, tức giận anh không biết đánh trả, tức giận anh mấy ngày nay sút cân, tức giận anh vẫn nói dối em rằng anh không thích em, em sắp tức chết rồi."

"Giận anh đến tận bây giờ, em muốn bồi thường nhiều lắm, vợ à."

Đột nhiên nghe thấy tên xưng hô trong trò chơi, miệng Nghiêm Hạo Tường mở không nổi, phát hiện mình không nói thành lời.

"Nhưng giống như họ hỏi em giữa Nghiêm Hạo Tườngvà Lam Tiểu Hương ai trắng hơn. Lúc đầu em không thể trả lời được, nhưng bây giờ, em có thể trả lời được."

"Bọn họ trắng như nhau, bởi vì Nghiêm Hạo Tường là vợ của em, là khách của em, là bạn trai của em, là người yêu của em, anh thích em gọi như nào em sẽ gọi thế ấy, dù sao thì anh cũng phải là của em. "

Lưu Diệu Văn hôn lên những giọt nước mắt của Nghiêm Hạo Tường.

"Anh xem, anh còn rơi nước mắt làm em đau lòng, khó chịu chết, ai không biết nghĩ Lưu Diệu Văn làm tổn thương vợ."

10

[Thế giới] Thanh kiếm phát sáng: Này, có biết gì chưa, nghe nói Diêm Tiểu Hương là một con trai chơi id nữ đó.

[Thế giới] Đừng lấy dây mạng của tôi nữa: Trời ơi, vậy không phải Vọng Diệu bị lừa thảm hại sao, tôi nói trước kia nhìn giống cãi nhau.

Tô Lệ Tuyết thực chất là em họ của Lưu Diệu Văn, sau khi nhìn thấy những bình luận này, cô ấy đã chụp ảnh màn hình và đưa cho Lưu Diệu Văn xem.

Em họ: Này, anh có thấy chị dâu em qua miệng họ biến thành dạng gì rồi không?

Lưu Diệu Văn: Ồ, những người này toàn một lũ nhàn rỗi.

Lưu Diệu Văn: Để anh đi làm rõ.

Em họ rất kinh ngạc, người anh họ này trước đây tính tình không thích giải thích, quả nhiên yêu đương thay đổi tất cả.

[Thế giới] Vọng Diệu: Nói cho rõ ràng, đối tượng của tôi luôn là Diêm Tiểu Hương, quá khứ không thay đổi, hiện tại cũng vậy, sau này cũng vậy.

[Thế giới] Vọng Diệu: Cậu ấy là con trai, cậu ấy dùng công cụ chuyển giọng thành nữ.

[Thế giới] Vọng Diệu: Nhưng mà, đó là niềm vui của những người yêu nhau thôi.

[Thế giới] Vọng Diệu: Mọi người hiểu rồi chứ?

                                                                                   _End_                                       

__________________________________________

Cảm ơn mọi người vì đã luôn ở đây và ủng hộ chúng tớ. Hẹn gặp các bạn vào một ngày không xa.       

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro