Bạch nhiệt vĩnh hằng (2)
Nghiêm Hạo Tường mấy đêm liền ngủ không ngon giấc.
Nằm trên giường ký túc xá, trong đầu cậu đều là suy nghĩ làm sao có thể kết bạn với Ôn Kỳ Diệp, cậu không dám để người khác giúp đỡ đưa ra chủ ý, ngoại trừ Lữ Tranh, tất cả mọi người nhất định sẽ cười nhạo cậu. Ngay từ đầu vốn là một chuyện rất dễ dàng, nhưng hết lần này đến lần khác cậu đều không có đủ can đảm tự mình đi.
Mới năm giờ sáng, chuông báo thức vang lên khắp ký túc xá, bình thường đều là năm giờ rưỡi, nhưng hôm nay lại sớm hơn nửa giờ, trong nháy mắt khắp tầng lầu vang lên những tiếng chửi rủa đè nén nhưng rất rõ ràng từ phía trong các phòng ký túc xá khác nhau.
Dì quản lý ký túc xá đứng ở cuối hành lang, hét to hết mình: "Hệ thống nước có vấn đề, chảy quá nhỏ, không dùng được trong phòng thì dùng phòng tắm dưới lầu!"
Một nhóm nhỏ nghe được lời nói của dì quản lý mà bị đánh thức, tiếng hét của dì thực ra còn xuyên thấu hơn cả tiếng chuông, Nghiêm Hạo Tường nằm trong nhóm nhỏ ấy, lại thêm đêm qua cậu ngủ không ngon giấc.
Cậu nhanh chóng mặc quần áo và xuống giường, nhưng phòng tắm đã chật kín ba người bạn cùng phòng khác, nước trong vòi chảy nhỏ đến không thể tin được, Nghiêm Hạo Tường nghĩ với tình trạng này, khả năng là một người thôi cũng đã mất đến hai mươi phút vệ sinh cá nhân.
Bạn học ngủ ở giường trên nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường liền nói với cậu: "Chúng ta đều đang đợi đây! Dì quản lý nói phòng tắm tầng dưới có thể sử dụng, nhưng nhất định đang bị đoạt đến điên rồi."
Dựa vào khung cửa định thần hai phút, Nghiêm Hạo Tường cuối cùng cũng lấy lại được chút tinh thần, nhìn một hồi, cậu cầm đồ vệ sinh cá nhân rời khỏi ký túc xá: "Tôi đi xem một chút." Phòng tắm ở tầng dưới kỳ thực là cho nhân viên sử dụng. Bình thường rất ít học sinh sử dụng nó, nhưng không cần suy nghĩ nhiều cũng biết rằng điều kiện chắc chắn tốt hơn nhiều so với phòng tắm trong ký túc xá của bọn họ.
Hành lang tối lờ mờ, Nghiêm Hạo Tường đoán chừng là cầu dao bị nhảy, may mắn thay trời đã rạng sáng, thỉnh thoảng lại có tiếng chim hót và tiếng còi xe ô tô ngoài cổng trường. Cho nên có thể lờ mờ trông thấy dáng người, nhưng không thể nhìn rõ khuôn mặt.
"Nước không có, điện cũng không, định không để cho người sống nữa hay sao".
"Buồn ngủ chết mất."
"Thể loại trường học tồi tệ gì vậy chứ, lãng phí thời gian của ông đây."
Chẳng muốn nghe bên tai đủ loại lời phàn nàn, cầm cốc đánh răng nhanh chóng xuống lầu. Tuần trước vì tinh thần không tốt, giải đề sai vài chỗ, Nghiêm Hạo Tường liền bị giáo viên chủ nhiệm khiển trách rất lâu, nếu hôm nay còn đi học muộn chắc chắn sẽ lại bị dạy dỗ một trận. Nghĩ đi nghĩ lại, bước chân của cậu càng lúc càng nhanh.
Đột nhiên, cậu va vào lưng người trước mặt.
Nghiêm Hạo Tường xoa xoa cái mũi đau nhức, ngẩng đầu nhìn, người này rất cao, nhưng bởi vì ánh sáng lờ mờ nên thấy không rõ mặt, chỉ cảm thấy một loại cảm giác áp bách mãnh liệt.
"Tsk." Lưu Diệu Văn cau mày quay lại.
Nghe được thanh âm đó, Nghiêm Hạo Tường mấy lần xin lỗi: "Thật xin lỗi, xin lỗi cậu, trời tối quá, tôi nhìn không rõ."
Lưu Diệu Văn chỉ có thể nhìn thấy người trước mặt giơ tay lên, có lẽ là xoa chỗ đau, dù sao lưng cũng cứng, thế mà người này lại va mặt vào lưng hắn. Hắn vốn không phải người tọc mạch, có lẽ sau khi nghe được lời xin lỗi, hắn liền nắm cổ tay người trước mặt kéo người cùng xuống cầu thang.
Bị hắn kéo đi mấy bước, Nghiêm Hạo Tường cũng không kịp phản ứng, cậu đoán được người này muốn dẫn mình xuống lầu, cậu cũng không biết nên nói cái gì, cậu sợ một kẻ ngốc nghếch như mình nói sai điều gì đó khiến người khác mất hứng nên liền ngoan ngoãn theo người xuống lầu.
Xuống tầng dưới trời cũng đã sáng và lối ra nằm ngay cuối hành lang. Nghiêm Hạo Tường nghĩ mình phải nhanh chóng đi rửa mặt, nhưng vẫn là muốn cảm ơn người bạn này đã xuất thủ tương trợ. Ngẩng đầu lên vừa vặn gặp phải ánh mắt nhìn xuống của Lưu Diệu Văn.
Mượn ánh sáng bên ngoài, nhìn thấy rõ mặt đối phương. Cả hai đều ngạc nhiên đến đứng hình, mỗi người đều có những suy nghĩ tâm tư riêng.
Người trước mặt có mái tóc bù xù nhưng không mấy lộn xộn, mắt ửng đỏ vì mới tỉnh ngủ, miệng mím lại, cổ tay bị hắn giữ lại.
Lưu Diệu Văn lên tiếng trước: "Tôi nói này... bạn học nhỏ, cậu thật sự không cần thiết phải dốc sức tạo ra cái tình tiết này đâu, anh trai đây đã ngừng chơi từ mấy năm trước rồi." Nói xong còn gãi gãi cằm Nghiêm Hạo Tường.
Một câu nói này của Lưu Diệu Văn khiến Nghiêm Hạo Tường hoàn toàn bối rối, cái gì mà dốc sức tạo ra tình tiết này? Tôi thậm chí còn không biết cậu, có được không?
Lưu Diệu Văn đi đến bồn rửa tay lấy nước, nhìn cậu cười nói: "Nghe lời tôi ngoan ngoãn bỏ cuộc đi, tôi thật sự không có hứng thú."
Người bị hắn nói nhíu chặt đôi mày đẹp, đôi mắt to chứa đầy vẻ bối rối cùng khó hiểu, cậu ngây người một lúc lâu mới nhớ ra mình chưa rửa mặt đánh răng nên lắc đầu đi sang phòng tắm khác, trong đầu suy nghĩ: Chắc hẳn là ngủ đến mơ hồ rồi, hắn ta cứ như là đồ đần vậy.
Câu chuyện này về sau được Lưu Diệu Văn lý giải thành, Nghiêm Hạo Tường thà chịu bị đụng đau cũng muốn cùng hắn đi vệ sinh cá nhân. Tuy nhiên, Ôn Kỳ Diệp ban đầu có thế nào cũng không tin, cậu biết rất rõ tính tình của Lưu Diệu Văn, cái cậu bạn này tính tình rất kiêu ngạo, rất tự tin, yêu bản thân lại khoa trương. Thế nhưng lại có một khuôn mặt hoàn hảo cùng thân hình đẹp không thể chê vào đâu được.
Ôn Kỳ Diệp quăng cho hắn một ánh mắt nghi vấn: "Người ta là học sinh đứng thứ 2 đấy, ai lại lãng phí thời gian với cậu chứ?"
"Cậu mới không hiểu, lúc đó cậu ấy đều ngây người một lúc lâu! Tôi thực sự nghi ngờ những bữa sáng đó là do Nghiêm Hạo Tường đem tặng! Nhưng ăn cũng đã ăn đồ người khác đưa đến, tôi nói mấy lời như vậy người ta liệu có đau lòng không...?" Ôn Kỳ Diệp vỗ vai hắn, bảo hắn suy nghĩ xem nên làm gì.
"Cậu ít phán đoán mấy thứ không có căn cứ này đi. Tiết vật lý tiếp theo có bài kiểm tra, còn không mở sách ra xem."
Lưu Diệu Văn bĩu môi lấy cuốn sách ra. Thôi bỏ đi, đúng là không có ai hiểu hắn mà.
-
Trên bục giảng, thầy dạy toán say mê giảng bài đến sùi bọt mép, cũng không thèm quan tâm là có ai đang nghe hay không, trời rất nóng, dù có bật quạt hết công suất thì trên trán vẫn rịn một tầng mồ hôi.
Lúc này, Lữ Tranh đang nghe cậu bạn cùng bàn nhỏ thì thầm chuyện buổi sáng, một câu lại một câu kể lại chuyện giữa cậu và Lưu Diệu Văn. Ấn mạnh cây bút bi trong tay, kêu ra lách cách, tạo nên động tĩnh không nhỏ trong lớp học. Sau đó quay lại nhìn người một mực chờ đợi anh nói chuyện.
"Cậu chắc chắn là cậu không biết người đó?"
Cậu bạn nhỏ ngượng ngùng, cắn môi suy nghĩ một lúc: "Ừm... cũng không hẳn... Cũng không chắc lắm, tôi từng nhìn thấy cậu ta... cậu ta là người lần trước cùng nhận giải thưởng với Ôn Kỳ Diệp."
"Ý cậu là Lưu Diệu Văn?" Sau khi suy nghĩ cả nửa ngày, Lữ Tranh chợt bừng tỉnh đại ngộ
"Ừm... Hình như là cái tên này." Nghiêm Hạo Tường cụp mắt xuống, gật đầu.
Ngẩng đầu liếc nhìn giáo viên, Lữ Tranh dùng đầu bút bên kia gõ nhẹ vào đầu Nghiêm Hạo Tường: "Tôi đã nói cái gì kia chứ? Đầu óc này của cậu ngoài học tập ra, cái khác đều không được."
Nghiêm Hạo Tường mím môi định đánh vào chân anh, lại sợ bị lão sư phát hiện, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh: "Chuyện kia rốt cuộc là thế nào?"
"Người kia chắc chắn hiểu lầm là cậu thích người ta rồi!" Lữ Tranh mặt mũi tràn đầy vẻ bất lực.
-
Bữa sáng liên tiếp bị gián đoạn trong nhiều ngày. Lúc đầu, Lưu Diệu Văn cũng không để ý nhiều, chỉ cho là quên. Càng về sau càng im ắng, thậm chí hắn đã suy đoán hôm nay sẽ là trứng gà hay bánh bao nhưng người ta lại thật sự không đưa đến nữa.
Hắn cũng không phải là người sẽ rung động chỉ vì nhận được vài bữa sáng, cũng hiểu được mình tuyệt đối sẽ không rung động, nhưng là hắn không thể lý giải nổi vì sao lại cảm thấy khó chịu, thậm chí còn không chắc người tặng bữa sáng có phải người đó không, vậy mà ở đây để ý cái r*m.
Nhìn thấy hắn suốt ngày buồn bực, thậm chí anh em tốt rủ đi chơi bóng rổ cũng không đi, Ôn Kỳ Diệp cười nhạo hắn: "Ban đầu ai là người nói thực sự không có hứng thú? Sao bây giờ lại khổ não thế này chứ?"
"Ai khổ não cơ? Tôi, tôi thiếu người yêu chắc?"
Người bên cạnh khoác cặp sách lên vai, một tay đẩy hắn ra khỏi phòng học: "Không biết được nha, thôi đi đi đi, mau đi chơi bóng rổ đi."
Lưu Diệu Văn trút hết ngọn lửa không tên trong lòng vào bóng rổ, đối phương vô lực phản kháng, chỉ có thể thua. Ôn Kỳ Diệp ngồi trên khán đài làm bài tập, cậu sớm đã muốn trở về, nhưng hiện tại lại không yên lòng đối với tên nhóc Lưu Diệu Văn này, đành phải đi cùng hắn.
-
Không đem tặng bữa sáng nữa là biện pháp Lữ Tranh nói với Nghiêm Hạo Tường, còn liên tục cảnh cáo cậu, nếu để người ta hiểu lầm thêm lần nữa, cậu muốn giải thích cũng liền giải thích không được.
Nghiêm Hạo Tường nghĩ đến những lời nói kỳ lạ của Lưu Diệu Văn, cẩn thận cân nhắc đến gần hai tuần, cậu quyết định tự mình hành động, dù sao, việc nhờ người khác giúp đỡ rất không thành tâm, và ai biết trong quá trình này có xảy ra vấn đề gì không. Lần này cậu liều vậy, nếu Ôn Kỳ Diệp thật sự thờ ơ đến mức không để ý tới cậu, vậy thì coi như là kết thúc vậy.
Vừa mới tan học, Lữ Tranh đã giục cậu đến ban 1 tìm người, Nghiêm Hạo Tường nắm chặt quai cặp, nhăn mặt khóc lóc kể lể mình không dám, bị Lữ Tranh doạ hai câu liền ngoan ngoãn đi xuống lầu.
Cũng may ông trời không để cậu đối mặt nhanh như vậy, học sinh ban 1 luôn quý trọng thời gian như vàng, mới tan học được một lúc, trong lớp chỉ còn lại học sinh trực nhật và một vài người.
Cậu vẫn là có dũng khí nói chuyện với người bình thường, hỏi vài người mới biết được Ôn Kỳ Diệp có lẽ đang ở sân bóng rổ.
Sợ rằng Ôn Kỳ Diệp chỉ ở đó một thời gian ngắn, lúc cậu đến nơi người đã đi về, Nghiêm Hạo Tường bước nhanh rời khỏi phòng học, chạy đến căng tin, cậu không biết Ôn Kỳ Diệp thích uống gì, nhưng có lẽ cậu ta cũng không thích những thứ cầu kỳ nên chỉ mua một chai nước khoáng.
Bởi vì không phải thứ sáu nên trong sân bóng rổ không có bao nhiêu người, ngoại trừ phía dưới đang chơi bóng rổ, trên khán đài cũng chỉ có mười mấy người, phần lớn đều đang đợi người hoặc đang cúi đầu làm bài tập.
Nghiêm Hạo Tường đứng trong góc nhìn mấy vòng những người trên sân bóng rổ cũng không thấy Ôn Kỳ Diệp, nhưng đột nhiên cậu nhìn thấy người đã kéo cậu vào phòng tắm lần đó. Nhìn thấy thân hình mịn màng cùng cơ bụng săn chắc lộ ra khi nhảy lên ném bóng và cách Lưu Diệu Văn mỉm cười khi ném bóng vào rổ thành công, Nghiêm Hạo Tường ngây người một lúc lâu.
Thẳng đến khi quả bóng rổ bất ngờ rơi xuống đất tạo ra một tiếng động lớn, cậu mới hoàn hồn. Nghiêm Hạo Tường nhìn nước khoáng trong tay, rồi liếc nhìn Lưu Diệu Văn đang mỉm cười với đối thủ. Đột nhiên cảm thấy có gì thú vị đâu chứ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên tìm được Ôn Kỳ Diệp.
Người này vậy mà đang ngồi ở ghế khán giả, trải cuốn bài tập trên đùi, cau mày, có lẽ đang suy nghĩ về câu hỏi.
"Ôn... Ôn Kỳ Diệp." Đây là lần đầu tiên Nghiêm Hạo Tường nói chuyện với cậu, lòng bàn tay vẫn lo lắng đổ đầy mồ hôi.
Nghe thấy có người gọi mình, Ôn Kỳ Diệp hơi ngẩng đầu lên, ngơ ngác một giây, lập tức hiểu ra. Cậu nhìn thấy nước khoáng Nghiêm Hạo Tường đưa tới, nhưng cũng không nhận, hất cằm về phía sân bóng rổ: "Cậu ấy đang chơi ở bên kia."
Theo ánh mắt của cậu, Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy Lưu Diệu Văn đang dùng khăn lau mồ hôi, không nói nên lời. Coi như là không muốn nhận nước cậu đưa thì cũng không cần phải làm như vậy? Cậu cắn môi, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu khiến Ôn Kỳ Diệp cũng bối rối không biết chuyện gì.
Kết thúc trận đấu, Lưu Diệu Văn chạy đến chỗ Ôn Kỳ Diệp đang ngồi, không chút khách khí cầm lấy nước khoáng, vặn ra rót xuống cổ họng, uống hai ngụm, hắn vô thức nghĩ đến bữa sáng đó, tâm trạng vui vẻ vừa có được đã không còn, hắn cảm thấy buồn bã, nội tâm ê ẩm chua chát, chép miệng hai cái, nhìn Ôn Kỳ Diệp: "Cũng chỉ có anh em tốt như cậu là đáng tin cậy."
"Không nha, tôi sẽ không tốn tiền mua cho cậu, là Nghiêm Hạo Tường đưa đến."
Lưu Diệu Văn vừa nghe được câu đầu tiên liền chuẩn bị đánh cậu một quyền, nghe đến câu thứ hai lập tức buông tay xuống: "Thật hay giả? Đừng có trêu tôi."
Ôn Kỳ Diệp ném cặp sách cho Lưu Diệu Văn, giọng điệu bình tĩnh nói: "Cũng chưa chắc người ta là người tặng bữa sáng cho cậu."
"Làm sao có thể không phải? Dựa vào trực giác của tôi, tôi nói cho cậu biết, bữa sáng này đánh chết cũng không thể nào không phải Nghiêm Hạo Tường đem tới. Chỉ nhìn cái đơn giản nhất là nước khoáng và bữa sáng đều theo quy luật. Nhìn là biết đều cùng một người mua, trên đời sao có thể có hai người ngốc nghếch và giống nhau đến thế được."
"..."
Trên đường trở về, Lưu Diệu Văn túm lấy Ôn Kỳ Diệp đang đi về ký túc xá, hỏi cậu là thật hay giả đến mấy lần, chọc Ôn Kỳ Diệp khó chịu đến muốn đá hắn vài cái.
-
Quá thất bại.
Đây là Nghiêm Hạo Tường tự đánh giá chính mình. Cậu bực bội viết chữ "fail" lên giấy, Lữ Tranh ngồi bên cạnh an ủi cậu, mắng Ôn Kỳ Diệp không phải người tốt, học tập tuy giỏi nhưng không nghĩ lại là người như vậy.
Nghiêm Hạo Tường cúi đầu không nói gì, ôm một cuốn sổ trong tay, Lữ Tranh nhìn mấy lần, vẫn là không nhịn được nói: "Đây không phải cái gì nhật ký tình yêu thầm mến mà cậu viết đâu đúng không?" Có đánh chết anh cũng không tin rằng Nghiêm Hạo Tường thực sự thích Ôn Kỳ Diệp.
"Cái gì...! Ở đây không có gì cả." Nghiêm Hạo Tường nghiêng đầu phản bác anh. Một lúc sau, cậu mở cuốn sách và lấy ra một mảnh giấy.
Đây là thứ mà tối qua cậu đã suy nghĩ rất lâu trước khi viết ra, tuy chỉ có mấy câu nhưng coi như là dấu chấm tròn kết thúc tình bạn còn chưa bắt đầu giữa cậu và Ôn Kỳ Diệp.
Lữ Tranh nhìn cậu bạn cùng bàn nhỏ của mình như thể đã có quyết tâm rất lớn, đối với chính mình tự nhủ một câu: "Lữ Tranh, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không bao giờ... quan tâm tới Ôn Kỳ Diệp nữa."
Nhưng điều mà Nghiêm Hạo Tường không ngờ tới là, ngay từ đầu cậu đã sai, về sau lại sai lầm thêm một lần nữa.
-
Thời điểm Lưu Diệu Văn nhìn thấy mảnh giấy kia, đầu óc rối bời, trái tim phảng phất run lên, hàm răng bị cắn gần như nát, nếu không có ba chữ Nghiêm Hạo Tường ở cuối, hắn cũng sẽ không tức giận đến như vậy.
Vẫn còn năm phút mới vào lớp, mọi người cầm chai nước và áo khoác đi ra sân vận động, chuẩn bị học tiết thể dục.
Không bận tâm đến thời gian, Lưu Diệu Văn túm lấy Ôn Kỳ Diệp đang giải đề, nắm cổ áo cậu kéo vào phòng vệ sinh. Đương nhiên, người này không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, liền tóm lấy tay Lưu Diệu Văn mắng: "Cậu đang phát điên cái gì vậy?"
"Tôi điên à? Tôi còn đang muốn hỏi cậu, cậu có phải hay không mới là người điên?"
Ôn Kỳ Diệp cau mày, cậu thấp hơn Lưu Diệu Văn một chút, sức lực cũng không mạnh bằng Lưu Diệu Văn, lúc này chỉ có thể để người khác lôi kéo, cũng dứt khoát không thèm vùng vẫy, nhìn thấy Lưu Diệu Văn tức đến bộ dạng này, hẳn là cũng không thể bình tĩnh trong thời gian ngắn.
Hai người tiến vào nhà vệ sinh, nắm đấm của Lưu Diệu Văn đã giơ lên quá đầu nhưng vẫn không hạ xuống được, Ôn Kỳ Diệp lạnh lùng nhìn hắn, cả hai đều im lặng.
Lưu Diệu Văn đấm mạnh vào tường chửi một câu: "M* kiếp!"
Hắn ngồi xổm trên mặt đất, hai tay chống đầu, ánh mắt sắc bén hơn đao nhìn chằm chằm Ôn Kỳ Diệp, bởi vì tức giận mà lồng ngực không ngừng phập phồng, Ôn Kỳ Diệp đứng đấy cúi đầu nhìn hắn, vẫn chưa hiểu mình đã làm gì sai..
Cậu và Lưu Diệu Văn cơ bản chưa từng xảy ra mâu thuẫn, rất hòa hợp, bình thường cũng chỉ náo loạn giận dỗi nhỏ, nhưng đánh nhau nghiêm trọng thì có thể đếm trên đầu ngón tay.
Trong không gian chỉ có tiếng hai người hít thở. Ôn Kỳ Diệp chưa bao giờ thấy Lưu Diệu Văn tức giận đến như vậy, trong ấn tượng của cậu, lần mà Lưu Diệu Văn phát hoả lớn nhất là khi gia đình muốn cậu ra nước ngoài, nhưng Lưu Diệu Văn không muốn nên đã cãi nhau một trận lớn với ba mẹ. Dù tính tình cà lơ phất phơ nhưng hắn cũng không phải là người bốc đồng chỉ biết nói chuyện bằng nắm đấm.
Cuối cùng, Ôn Kỳ Diệp là người lên tiếng trước phá vỡ cục diện bế tắc, đá đá người đang ngồi xổm trên mặt đất hỏi: "Tóm lại là có chuyện gì xảy ra?"
"Cậu còn hỏi tôi?" Lưu Diệu Văn cười lạnh, từ trong lòng bàn tay ném ra một mảnh giấy xuống đất.
Tờ giấy nhăn nhúm vì bị nắm quá chặt, Ôn Kỳ Diệp liếc hắn, nhặt tờ giấy dưới đất lên, mở ra xem.
Trên đó là những nét chữ rất tinh xảo, nhưng Ôn Kỳ Diệp lại không có tâm tư thưởng thức, cậu liếc mắt liền thấy tên mình. Nội dung rất ít, chưa đến một phút đã đọc xong, Ôn Kỳ Diệp nắm tóc chậc một tiếng, đại khái là hiểu được chuyện gì xảy ra.
Kết quả lại gây ra một hồi bát nháo.
Trong nháy mắt cậu đã hiểu tại sao Lưu Diệu Văn lại muốn đánh mình. Cậu sớm đã nhìn ra Lưu Diệu Văn đối xử khác biệt với Nghiêm Hạo Tường, bình thường đối với những người theo đuổi hắn, Lưu Diệu Văn có khi còn mắng người ta đến phát khóc, nhưng hết lần này đến lần khác, hắn lại chú ý tới Nghiêm Hạo Tường, đây hoàn toàn không phải phong cách của hắn.
Cậu ngồi xổm xuống bên cạnh Lưu Diệu Văn, vỗ vỗ vai hắn: "Tôi thực sự không biết cậu ấy. Cmn ai biết mấy bữa sáng này đều là cậu ấy đưa đến cho tôi? Chuyện này sao lại khiến hai ta đánh nhau đến nơi rồi?"
Lưu Diệu Văn đứng dậy đi ra ngoài, vẫy tay: "Đã biết, đi đây."
Kịch tính, thực sự kịch tính. Lưu Diệu Văn lắc đầu cười rộ lên. Không ngờ lần đầu tiên có cảm giác thích, người ta căn bản không hề thích hắn. Loại cảm giác thất bại này khiến hắn không biết phải đối mặt với Ôn Kỳ Diệp như thế nào, chứ đừng nói đến những lời hắn đã nói với Nghiêm Hạo Tường trước đó, khó trách lúc ấy Nghiêm Hạo Tường hoàn toàn nghe không hiểu, hiện tại nghĩ lại, hắn cũng không biết dùng từ gì khác ngoài hài hước để hình dung sự tình này.
Thời điểm Nghiêm Hạo Tường được Ôn Kỳ Diệp tìm thấy, sau khi nhìn thấy mảnh giấy đó, cậu vốn muốn nói có gì băn khoăn có thể tự mình nói. Nhưng câu đầu tiên Ôn Kỳ Diệp mở miệng hỏi lại là: "Cậu đối với Lưu Diệu Văn là cảm giác gì?"
"Hả? Cái gì?" Nghiêm Hạo Tường mở to mắt nhìn cậu.
Ôn Kỳ Diệp nhất thời không biết nên nói cái gì, kỳ thực nói ra rất dễ dàng, nhưng cậu sợ Nghiêm Hạo Tường nhất thời không thể tiếp thu, mãi đến khi bị thúc giục, cậu mới kể ra đầu đuôi câu chuyện.
"Bữa sáng cậu đưa đến luôn là Lưu Diệu Văn ăn. Cậu tưởng chỗ ngồi đó là của tôi phải không? Kỳ thực là chỗ của cậu ấy. Cậu ấy luôn cho rằng cậu thích cậu ấy, đương nhiên tờ giấy kia của cậu cũng bị Lưu Diệu Văn đọc được hết rồi."
Người trước mặt khựng lại, môi hơi hé ra, đầu óc hoạt động một lúc mới có thể tiêu hóa được lời nói của Ôn Kỳ Diệp, trời ơi, sự tình hiếm có gì đây, Lữ Tranh nói không sai, ngoại trừ học tập, cậu cái gì cũng không được.
Cậu nhanh chóng thu dọn sách vở trên bàn, nhét vào cặp sách, vừa kéo khóa vừa hỏi: "Vậy bây giờ cậu ấy đang ở đâu?"
"Tôi không biết, thiếu chút nữa là chúng tôi đánh nhau rồi."
Nghiêm Hạo Tường lao ra khỏi lớp mà không hỏi thêm điều gì. Cậu không biết tại sao mình lại quan tâm đến Lưu Diệu Văn như vậy, chỉ nghĩ đến nếu mình rơi vào hoàn cảnh đó cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, cho dù Lưu Diệu Văn không thích cậu chút nào thì nhất thời cũng khó có thể chấp nhận được.
Trường học không cho ra ngoài nên cậu tìm kiếm trong khuôn viên trường, Nghiêm Hạo Tường bỏ tiết tự học buổi tối, đôi mắt không ngừng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, đồng thời cũng phải đề phòng gặp phải những giáo viên biết đến cậu.
Cuối cùng cậu tìm thấy Lưu Diệu Văn ở góc sân vận động hẻo lánh. Người kia đang ngồi trên bãi cỏ, ngơ ngác nhìn thứ gì đó. Chuẩn bị tinh thần xong, Nghiêm Hạo Tường đi tới, nhẹ nhàng chạm vào lưng Lưu Diệu Văn: "Cậu... cậu không sao chứ?"
Lưu Diệu Văn vụt một phát đứng dậy định rời đi thì bị Nghiêm Hạo Tường nắm lấy cổ tay, thời điểm mất điện trong ký túc xá đồng thời hiện lên trong đầu bọn họ khiến cả hai đều có chút không thoải mái. Nghiêm Hạo Tường sức lực không lớn, giữ không nổi hắn, Lưu Diệu Văn vặn tay để rút ra, nhưng bị Nghiêm Hạo Tường giữ chặt bằng cả hai tay.
Cậu biết Lưu Diệu Văn đã hiểu lầm, cậu thầm nghĩ chỉ muốn giải thích rõ ràng, cậu căn bản không thích Ôn Kỳ Diệp, chỉ muốn cùng cậu ta làm bạn, nhưng Lưu Diệu Văn quá lạnh lùng, Nghiêm Hạo Tường nhất thời không cách nào sắp xếp được lời nói của mình. Bình thường viết văn rất trôi chảy, hiện giờ mở miệng lại lắp bắp: "Cậu hãy nghe tôi nói... Tôi sẽ giải thích cho cậu, nghe tôi này, được không? Tôi không thích cậu ta, tôi chỉ muốn kết bạn mà thôi, tin tưởng tôi, tôi thực sự không hề lừa dối cậu."
Lưu Diệu Văn đột nhiên dùng sức ném tay cậu ra, khuôn mặt tuấn mỹ giờ đây lạnh lùng vô cảm.
"Chơi đùa tôi vui lắm phải không?"
Bóng lưng phía trước càng ngày càng xa, dần hoá thành một điểm, biến mất khỏi tầm mắt của cậu. Trong mắt không biết lúc nào đã dâng lên nước mắt, Nghiêm Hạo Tường đưa tay lau đi.
Trong nội tâm đau nhức dữ dội, như thể trái tim bị hàng vạn mũi kim đâm. Lúc trước bị Ôn Kỳ Diệp từ chối không nhận chai nước khoáng cậu cũng không đau đớn thế này, thậm chí thời điểm cậu viết mảnh giấy đó cũng chỉ thấy đáng tiếc mà thôi. Nhưng Lưu Diệu Văn vừa hất tay, cậu liền cảm thấy rất buồn bã, khổ sở giống như bị người bỏ rơi.
Cậu cụp mắt nhìn cổ tay phải của mình, vốn là cổ tay mà Lưu Diệu Văn nắm để kéo cậu vào phòng tắm, cậu cảm thấy trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của Lưu Diệu Văn, khiến cậu vẫn còn một mực nhung nhớ đến bây giờ.
Thế nên mãi đến hiện tại cậu mới phát hiện ra cái này gọi là thích.
Lưu Diệu Văn đương nhiên lo lắng cậu ở sân vận động một mình, trước tiên hắn đi tới lớp học của Nghiêm Hạo Tường, tóm lấy người nào đó nói cho người kia biết Nghiêm Hạo Tường đang ở dưới sân, để bọn họ đi tìm cậu, sau đó lại trở về lớp học của mình.
Hắn ngồi xuống bắt đầu ngủ, cởi áo khoác trùm lên đầu, Ôn Kỳ Diệp nhìn thoáng qua rồi cúi đầu làm bài. Việc còn lại để bọn họ tự mình giải quyết đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro