Bạch nhiệt vĩnh hằng (1)
Bữa sáng từ lúc đặt lên bàn trong lớp học vẫn chưa hề động tới, ly sữa đậu nành lớn lúc này đã gần nguội.
Chàng trai ngồi trên ghế khẽ cau mày, cắn môi dưới không biết đang suy nghĩ điều gì. Một lúc lâu sau, cậu đánh thức người bạn cùng bàn đang ngủ say: "Này, Lữ Tranh, cậu có nghĩ là tôi nên đi giao bữa sáng này hay không?"
Lữ Tranh vuốt mái tóc đã biến thành ổ gà do nằm ngủ của mình, nhìn người bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào mình không thèm chớp mắt một cái, thở dài. Cái cậu bạn cùng bàn này của anh cái gì cũng tốt, học giỏi, lớn lên lại đẹp trai, ai gặp cũng đều nói cậu dễ mến, nhưng hết lần này đến lần khác lại bị ám ảnh bởi cậu bạn đứng số một khối bọn họ. Mặc dù Lữ Tranh cũng biết cậu bạn đó cùng Nghiêm Hạo Tường rất giống nhau, cậu ta cũng học giỏi, lớn lên đẹp mắt, đúng là khá xứng đôi, nhưng Lữ Tranh thực sự không thể chịu nổi khi thấy mỗi ngày cậu đều phiền não vì chuyện nhỏ ấy.
"Không phải chứ, tôi nói này, cậu thật sự thích cái tên Ôn Kỳ Diệp kia sao? Chỉ nhìn cái tên nhiều nét lại khó viết như vậy, tôi biết ngay cậu ta không phải là người dễ theo đuổi đâu. Đến sau này bị tổn thương vì tình cũng đừng trách anh đây không nhắc nhở cậu nha...!" Lữ Tranh bắt chéo chân thuyết phục cậu.
Nghiêm Hạo Tường bĩu môi, phớt lờ suy luận vô căn cứ này của anh, ngồi thẳng dậy.
Cái tên khó viết vì bố mẹ tài giỏi nên mới có thể nghĩ ra được cái tên như vậy, nếu không thì làm sao người ta có thể học tốt như vậy chứ? Mỗi lần có kết quả thi, cậu ấy đều xếp trên mình một bậc, có lẽ cũng có ấn tượng với mình nhỉ? Nghiêm Hạo Tường hai tay ôm mặt, thầm nghĩ.
Lữ Tranh vừa nhìn biểu tình trên mặt cậu liền biết cậu đang nghĩ gì, vừa lấy ra cuốn sách cho tiết đầu tiên vừa nói: "Xin cậu đấy, cái này không phải là thích, mà là ngưỡng mộ người khác, cậu ngưỡng mộ vì cậu ta học giỏi, chưa bao giờ để cậu vượt lên được vị trí số 1. Cậu sao mà không chịu hiểu vậy cậu bạn nhỏ cùng bàn của tôi."
Nói đến đây người con trai mới lại nhìn anh, mím môi: "Tôi không nói là tôi thích cậu ta, vốn cũng không muốn phát triển theo hướng đó, tôi chỉ muốn làm quen với cậu ấy một chút. Nhưng đoán chừng người học giỏi như cậu ta sẽ không lãng phí thời gian và sức lực làm quen với tôi đâu."
"Cậu đúng là chỉ thông minh khi giải đề thôi, gặp những chuyện như này như biến thành kẻ ngốc vậy."
Nghiêm Hạo Tường cầm bữa sáng rời khỏi phòng học, đây là lần thứ bao nhiêu hạ quyết tâm đem tặng đồ, đến cậu cũng không đếm nổi, lần nào Lữ Tranh cũng là người giải quyết bữa sáng cậu đem trở về, lần này làm sao cũng không thể cầm về lớp học như cũ. Im lặng tự động viên bản thân, Nghiêm Hạo Tường đi xuống lầu.
Ban 1 và ban 9 không cùng một tầng, nhưng cũng không có ai phản đối, mục đích lúc đầu khi phân chia như vậy là muốn cung cấp nguồn lực tốt nhất cho những học sinh giỏi, tầng một là nơi gần nhà ăn và ký túc xá nhất. Ngay cả khi buổi sáng thức dậy muộn cũng không cần lo lắng về việc đi học muộn bởi chạy vài bước là đã đến lớp học.
Tuy nhiên, sự phân chia này lại tiện nghi cho một số người, một nửa trong số top 50 của khối không phải là học sinh của ban 1, Nghiêm Hạo Tường đứng thứ hai, được rất nhiều các thầy cô biết đến, trong số 8 ban đầu của khối, ngoại trừ cái kia Ôn Kỳ Diệp, thì xếp thứ hai chính là cậu, thật khó để mọi người không chú ý đến cậu. Thậm chí, có giáo viên còn đề nghị chuyển cậu lên ban 1. Lúc đầu khi mới nghe được đề nghị này, phản ứng đầu tiên của cậu là phấn khích, sau đó nghĩ lại vẫn là bỏ đi, cậu quá nhút nhát, nếu vào ban 1, có khả năng là cậu lại càng không có dũng khí làm quen với Ôn Kỳ Diệp, hiện tại tuy không học cùng lớp nhưng vẫn tốt, dù có xấu hổ cũng sẽ không xấu hổ dưới mí mắt người ta.
Bởi vì cậu đã nấn ná được một lúc, trong ban 1 lúc này cũng không còn nhiều người, ai nên đi vệ sinh thì đi vệ sinh, ai nên đi căng tin thì đi căng tin, Nghiêm Hạo Tường không cần suy nghĩ cũng biết người cậu muốn tìm lúc này đang đi nộp bài tập ở văn phòng. Từ trong ngực thở ra một hơi, người đã không có ở trong lớp, cậu cũng không cần phải lo lắng làm sao đối mặt với Ôn Kỳ Diệp.
Nghiêm Hạo Tường tóm lấy một cô gái từ bên ngoài quay về, đặt ngón tay lên môi ra hiệu im lặng trước khi cô kịp nói gì. Cô gái vừa quay mặt đã nhận ra Nghiêm Hạo Tường, vốn là người luôn giương cờ khen ngợi cậu, nhưng hiện tại nhìn thấy bộ dạng lén lút của cậu, cô có chút phản ứng không kịp.
Thời gian đến khi vào học chỉ còn 10 phút, rất quý giá, sợ Ôn Kỳ Diệp và những người khác trong lớp trở lại ngày càng nhiều, Nghiêm Hạo Tường mắt nhìn cách sắp xếp trong lớp, mới nhớ tới đầu tuần lúc tới đây, cậu thấy Ôn Kỳ Diệp ngồi hàng cuối cùng gần cửa sổ, lúc đó cậu còn cảm thấy rất kỳ quái, nhưng sau này nghĩ lại, một người học giỏi như vậy, thầy cô cũng không cần quản đâu đúng không?
Thế nên, cậu chỉ vào chỗ ngồi cuối lớp và nói với cô gái: "Cậu có thể giúp tôi đặt bữa sáng ở chỗ ngồi này được không? Đừng nói là tôi tặng nhé, cảm ơn cậu!". Sau đó cậu đưa sữa đậu nành và trứng gà trong tay cho cô gái, ánh mắt chứa đầy sự cầu khẩn cùng đáng thương.
Lúc trở về, Nghiêm Hạo Tường vẫn không yên lòng, ánh mắt phức tạp của cô gái vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cậu, cậu nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu ánh mắt đó là có ý gì, chẳng lẽ cô gái ấy thích Ôn Kỳ Diệp sao? Cậu lập tức lắc đầu, không thể nào, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Bữa sáng gần như nguội lạnh lúc này đang được ăn.
Lưu Diệu Văn đi vệ sinh trở về, trên bàn có mấy món đồ không phải của mình, hắn nhíu mày, rất không hài lòng với hành vi tùy tiện bày đồ ăn ở trên bàn mình của người khác, hỏi một vòng, cũng không tìm ra đồ ăn là của ai. Lưu Diệu Văn cầm ly sữa đậu lành cân nhắc, đúng lúc Ôn Kỳ Diệp đi vào lớp.
"Lão Ôn, đây là của cậu sao?"
Ôn Kỳ Diệp vừa được chủ nhiệm lớp bồi bổ một nồi canh gà, liếc nhìn xua tay: "Tôi có bao giờ mang bữa sáng đến trường đâu chứ?"
Lưu Diệu Văn vừa nhìn sữa đậu nành vừa kéo ghế ngồi xuống: "M* nó, kỳ quái thật, ai lại rảnh như vậy mang bữa sáng đến cho tôi chứ?"
Cả hai đều ngồi ở hàng cuối cùng, lúc trước khi chọn chỗ ngồi dựa theo thành tích, Ôn Kỳ Diệp trực tiếp chọn chỗ ngồi ở hàng cuối cùng, chủ nhiệm lớp đã mấy lần thuyết phục nhưng cũng khuyên không nổi cậu, tất cả giáo viên cũng biết cậu và Lưu Diệu Văn chơi rất thân, mặc dù Lưu Diệu Văn thành tích học tập cũng không tệ, nhưng cái người này lại mang bộ dáng cà lơ phất phơ, ngoại trừ việc học, những thứ khác đều không khiến người bớt lo.
Cách một lối đi nhỏ, Ôn Kỳ Diệp quay mặt lại, nghiêm túc trả lời câu hỏi của hắn: "Lại có tiểu cô nương nào tặng đồ cho cậu sao? Nhưng mấy ngày trước cậu đã nói đừng đem tặng đồ cho cậu nữa mà. Ai lại cố chấp vậy chứ."
Người ta đã đem tặng rồi, vứt đi thì thật lãng phí.
Ống hút phụt một tiếng chọc thủng ly sữa đậu nành, Lưu Diệu Văn mở cuốn sách ra, nhặt quả trứng lên bóc vỏ, lại nhấp một ngụm sữa đậu nành, khá ngọt đấy.
-
Chạy bộ hàng ngày là... tra tấn người, dù là trường cấp 3 nhưng nhà trường vẫn tuân thủ nguyên tắc rèn luyện sức khỏe, nhất quyết duy trì những việc mệt đến muốn mạng người này. Lúc chạy cảm thấy đuối sức, còn phải lo lắng liệu tụt lại phía sau có nhận được những cặp mắt dò xét từ giáo viên thể dục hay không, quay lại lớp học còn bị chủ nhiệm lớp túm lấy trách móc bên tai và phải viết thêm mấy cái bản kiểm điểm.
Tuy nhiên, kiểu học sinh ngoan ngoãn như Nghiêm Hạo Tường đương nhiên sẽ không gặp phải chuyện như vậy, ngược lại, cậu còn cảm thấy khá vui vẻ, vì khi chạy... còn có thể nhìn thấy Ôn Kỳ Diệp từ xa, cậu đã mấy lần lấy hết can đảm để đi sang làm quen. Đối với sự nhút nhát này của bạn mình, Lữ Tranh hoàn toàn không thể nào lý giải được, nhìn cậu bạn mỗi ngày đều đỏ bừng mặt thở hổn hển chạy về lớp, anh không chút do dự hỏi: "Làm quen chưa đó?" Đều sẽ nhận lại được khuôn mặt nhăn nhó cùng cái lắc đầu từ Nghiêm Hạo Tường.
Vừa chấm dứt mấy trăm cái nhảy dây, Lưu Diệu Văn đã buông sợi dây ra, tay kia khoác lên bả vai Ôn Kỳ Diệp đi về lớp, hai người quen biết nhau từ nhỏ, đã nhiều năm như vậy vẫn là lớn lên cùng nhau, ngoại trừ cấp 2 không học cùng lớp bởi Ôn Kỳ Diệp được xếp vào lớp trọng điểm, còn Lưu Diệu Văn lại học ở lớp song song, về sau nhờ nỗ lực hết mình, 2 người lại thi đỗ vào cùng một trường cấp 3.
Nghiêm Hạo Tường núp trong góc nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, lông mày càng nhíu càng chặt, cậu đã nhìn thấy người bên cạnh Ôn Kỳ Diệp mấy lần, bởi cậu bạn kia cũng là gương mặt quen thuộc được tuyên dương dưới cờ, nguyên nhân khác là hai người đó luôn kè kè bên nhau.
Nghiêm Hạo Tường xưa nay chưa bao giờ để ý tới Lưu Diệu Văn, thậm chí còn không biết tên của hắn, hiện tại quan sát hắn một hồi, trong đầu cậu nảy ra một ý tưởng, có lẽ Lưu Diệu Văn có thể giúp cậu làm quen với Ôn Kỳ Diệp.
Không bao lâu, người có giác quan nhạy bén liền cảm thấy có gì đó kỳ quái, Lưu Diệu Văn nhìn chung quanh, cuối cùng nhìn chéo sang lại đối mắt với một người.
Người nọ trông như một con nai con bị doạ sợ, sau khi bị phát hiện, cậu ta lập tức cúi đầu xuống, làm bộ đang quấn lại sợi dây nhảy, tim đập bình bịch.
"Cậu đang nhìn cái gì vậy?" Ôn Kỳ Diệp hỏi.
Lưu Diệu Văn nhìn chằm chằm người nọ đáp: "Ồ, cậu có thấy cậu bạn kia cứ nhìn chằm chằm vào tôi không? Nhưng mà hình như tôi không quen, cũng không có bắt nạt đứa trẻ mềm yếu nào mà?"
Theo ánh mắt của anh, Ôn Kỳ Diệp liếc mắt liền nhận ra: "Đó không phải Nghiêm Hạo Tường sao?"
Lưu Diệu Văn vội vàng quay lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Cậu biết cậu ta sao?"
"Tôi không quen cậu ấy. Nhưng là người xếp thứ 2"
"Ồ, tôi cũng không để ý lắm."
Hóa ra là tiểu học bá, khó trách cậu ta lại ngoan ngoãn ngơ ngác như vậy, Lưu Diệu Văn không có hứng tìm hiểu sâu mà kéo Ôn Kỳ Diệp đến căng tin.
-
Từ khi cùng Lưu Diệu Văn đối mắt về sau, Nghiêm Hạo Tường cảm giác lá gan của cậu đã lớn hơn chút, cậu cho rằng bữa sáng lần trước nhất định đã được Ôn Kỳ Diệp ăn, bằng không thì tại sao mấy bữa sáng tiếp theo cậu gửi đi lại không bị trả lại?
Nhưng cậu thực sự không thể yên tâm nên lợi dụng lúc ban 1 chỉ có vài người trong giờ giải lao mà đánh bạo đến hỏi một cô gái có vẻ khá thân thiện: "Ừm... bạn học này, tôi muốn hỏi một chút, Ôn Kỳ Diệp ấy, mấy bữa sáng gần đây cậu ấy ăn có ngon không?"
Người theo đuổi Ôn Kỳ Diệp cũng không ít, nhưng không ngờ rằng cậu học sinh xếp thứ 2 lại hỏi đến vấn đề như vậy, cô gái suy nghĩ rồi nghiêm túc trả lời: "Cậu ấy à... ăn rất ngon, mỗi ngày đều rất hăng hái."
Phảng phất như khi chơi game bị máu mất ngay lập tức bơm đầy trở lại, Nghiêm Hạo Tường cảm thấy mình đang ngày càng tiến gần đến thành công. Vốn cậu chỉ cần nhờ ai đó hỏi thông tin của người kia là được, đỡ tốn thời gian lại không lo gặp chuyện xí hổ, nhưng đúng như Lữ Tranh đã từng nói, có thể ngoài học tập ra, chuyện gì cậu cũng mơ mơ màng màng lại nhút nhát, hết lần này đến lần khác đều âm thầm cố gắng để Ôn Kỳ Diệp nhận thức cậu.
Cô gái có chút nghi hoặc nhìn cậu, ai biết Ôn Kỳ Diệp ăn sáng có ngon hay không chứ, cậu ta chưa bao giờ mang đồ ăn đến trường, nhưng đúng là mỗi ngày đến trường tinh thần đều rất phấn chấn.
"Cám ơn cậu, tôi hiểu rồi!" Nghiêm Hạo Tường cao hứng cười, hàm răng trắng nõn, cực kì hạnh phúc.
Lưu Diệu Văn vẩy vẩy tay đi về phía phòng học, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, đứng bên cạnh nhìn vẫn có thể nhìn thấy khóe miệng cong cong của cậu, ngược lại chính là cô gái đứng đối diện vẻ mặt rất bình tĩnh nhìn tiểu học bá gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Có ý gì vậy chứ, đang biểu diễn tiết mục nam sinh theo đuổi nữ sinh sao?
Hắn nghĩ đến mấy ngày trước cùng Nghiêm Hạo Tường đối mắt, cảm giác, cái cảm giác rất kỳ quái. Sau đó Ôn Kỳ Diệp lại nói có thể tiểu học bá thích hắn, Lưu Diệu Văn lúc đầu không tin, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy có khả năng này. Nhớ đến tình huống lúc Nghiêm Hạo Tường nhìn hắn, cứ như chuột thấy mèo, e sợ lại nhút nhát.
Nhưng hiện tại hắn có chút bối rối, người này không phải là... nam nữ đều ăn đúng không?
Không hiểu sao lại có một cảm giác kỳ quái, nghĩ đến nụ cười vui vẻ vừa rồi của Nghiêm Hạo Tường và dáng vẻ bình tĩnh của cô gái đó, hắn cảm thấy rất khó chịu, Lưu Diệu Văn chỉ coi đây là thay người bênh vực kẻ yếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro