Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại

Quà 1/6 tớiiiiiiii ~

【Trong đêm tôi không người】

Mức độ kinh dị: 3/5

《Chiếc Gương》

Trong chiếc gương mơ hồ hiện ra một khuôn mặt, là một đường viền bằng máu đỏ tươi, là hoa hồng hắc ám biến thành kẻ cuồng sát thần bí, khi đó, bạn không còn là chính bạn nữa.


"Nghe nói, Lễ Quỷ lúc mười hai giờ đêm, đừng nhìn vào gương. Gương là một món đồ vô cùng tà môn. Có đôi lúc khi bạn lét lút nhìn nó, bạn sẽ cảm thấy bản thân trong gương không giống mình, bởi vì thứ trong gương lúc đó, không phải là bạn."

Tống Á Hiên vừa cầm điện thoại vừa đọc kết quả vừa tra được trên Baidu, nhấp một ngụm cà phê, liếc nhìn Lưu Diệu Văn bên cạnh đang nhìn mình đến ngây ngốc, "Cái này có thật không?"

Lưu Diệu Văn gật gật đầu, sau đó cầm lấy điện thoại Tống Á Hiên ném qua một bên, giọng điệu có chút tủi thân: "Bảo bối... hôm nay là sinh nhật em, anh muốn dành nhiều thời gian cho em hơn, em đừng cứ chằm chằm vào điện thoại nữa."

"...?" Tống Á Hiên nhìn chiếc điện thoại nằm yên trên giường, lại nhìn về phía Lưu Diệu Văn, khuôn mặt tuấn tú của người trước mặt thật sự có chút tủi thân, nhìn như thế này, khiến cậu có chút đau lòng.

"Em sinh vào Lễ Quỷ làm cho thể chất cực âm, đương nhiên phải tìm hiểu những điều kiêng kỵ không được làm trong ngày này. Lỡ như phạm phải còn không phải sẽ bị quỷ quấy rầy đến chết."

"Bọn chúng không dám."

Lưu Diệu Văn liếc nhìn tấm gương đối diện họ, niệm một câu thần chú, trên tấm gương sạch hiện lên một vài ánh sao lấp lánh sau đó vỡ tan trong nháy mắt.

"Có anh ở đây, bọn chúng không dám lỗ mãng."

"Nếu em sợ thì... thật ra... có thể ôm anh."

Ôm... Đôi má vốn đã hơi đỏ của Tống Á Hiên lại đỏ bừng lên, dùng mu bàn tay chạm nhẹ lên cũng cảm nóng, phong cảnh trên mặt cũng ráng đỏ, trong vẻ đẹp mang theo chút hồng nhạt, trong sự ngại ngùng mang theo chút ham muốn, làm người khác vô cùng rung động.

Khi một người sợ hãi và cô độc trong bóng tối, nếu có một người đến bên cạnh bạn ngay lúc này, nhẹ nhàng nói với bạn rằng, bạn có thể dựa vào vòng tay của người ấy, chắc chắn đó sẽ là điều ấm áp nhất trên thế giới này.

Cũng là một đêm tối đen như mực nhưng lại vì Lưu Diệu Văn mà trở nên sáng hơn.

Lưu Diệu Văn đã lên kế hoạch gia nhập vào thế giới cậu từ lâu, không cẩn thận khiến cho thế giới cậu chỉ còn lại bình yên vô lo, vui vẻ như thường.

Nghĩ rồi nghĩ,Tống Á Hiên ôm lấy Lưu Diệu Văn, lúc chôn đầu vào ngực Lưu Diệu Văn mặc dù cậu không thể nghe thấy tiếng tim đập của Lưu Diệu Văn nhưng cậu cảm nhận được cơ thể Lưu Diệu Văn khẽ run lên. Có thể là do căng thẳng hoặc là do yêu quá nhiều.

Lưu Diệu Văn dùng cằm khẽ xoa đầu Tống Á Hiên, những ngón tay đan xen trên mái tóc suôn mượt, giọng nói trầm thấp có chút vui sướng: "Hiên nhi, có em thật tốt."

Không đợi Tống Á Hiên nói, bàn tay to lớn của Lưu Diệu Văn đã chạy loạn trên cơ thể cậu, từ từ cởi nút áo sơ mi của Tống Á Hiên, vuốt ve xương quai xanh tinh xảo, sau đó nhẹ nhàng cắn lên, tạo ra một vết đỏ, chiếc lưỡi đỏ uyển chuyển chạm lên.

Người trong vòng tay khẽ rên, hai tay vòng ra trước mặt hắn, hai chân vòng qua eo.

(Người dịch đã cắt cảnh.)

---

Khát quá, khát quá.

Tống Á Hiên không thể không mở mắt vì cảm giác khô khốc trong cổ họng. Dường như trên trần nhà có một vũng nước, cậu vỗ vỗ người bên cạnh, định tìm Lưu Diệu Văn, nhờ Lưu Diệu Văn rót cho cậu một ly nước nhưng lại phát hiện bên cạnh không có ai.

...!

Cậu quay lại nhìn, xung quanh không có ai cả! Ngay cả chiếc gối cũng không bị lún xuống. Dùng tay sờ lên cũng không cảm nhận được nhiệt độ trên mền, có chút lạnh.

"Lưu Diệu Văn...?" Tống Á Hiên ngập ngừng kêu lên, không có ai đáp lại.

Cậu vội vàng ngồi dậy, không ngờ khi tình cờ nhìn vào cái gương đối diện được đặt trên bàn, cậu nhìn thấy gương mặt hoảng hốt của bản thân trên gương, nhìn rõ hơn...

Nhìn rõ hơn thì thấy có một đứa trẻ đang cúi đầu bám trên cổ cậu!

Tống Á Hiên nuốt nước bọt, từ từ đưa tay lên cổ, thời gian đang trôi qua từng giây từng phút, cậu nhìn chằm chằm vào đứa trẻ đang ôm cổ mình trong gương.

Ngay khi bàn tay cậu sắp chạm đến đứa trẻ.

Đứa trẻ đột nhiên ngẩng đầu lên! Nghịch ngợm kéo đầu lưỡi của mình ra, sau đó nghiến răng cười lên. Con mắt màu đen, có một vệt máu đỏ giữa mí mắt trên và mí mắt dưới.

"Anh ơi, em đói lắm...em đói lắm."

Tống Á Hiên đứng dậy, từ trên giường bước xuống đất, nền đất lạnh lẽo như đang muốn nhắc nhở cậu: Đây không phải là mơ, đây là quỷ thật!

Cậu cắn răng đưa tay vứt đứa trẻ vào trong phòng, vội vàng chạy ra ngoài.Vừa chạy vừa hô to tên Lưu Diệu Văn, nhưng lại không có ai đáp lại cậu.

Mà trong khoảnh khắc cậu chạy ra khỏi cửa, cậu nhìn thấy rõ ràng:

Cậu ở trong gương, đang đứng yên... nghiêng người nhìn về phía đứa trẻ đó, sau đó nở một nụ cười lạnh, từ trong gương chạy ra ngoài!

"Anh trai đang chơi trốn tìm với em sao..." Giọng nói trẻ con lại vang lên, càng lúc càng gần.

"Thật tốt! Lâu lắm rồi em không chơi trò này, anh ơi... anh phải trốn kỹ nha."

"Nếu bị em tìm thấy, anh phải thưởng cho em đó."

---

Lúc này, Tống Á Hiên đang trốn trong tủ không dám thở mạnh, trên trán đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Cậu nắm chặt lấy quần áo của mình, muốn tìm mảnh ngọc bội trong người để gọi Lưu Diệu Văn đến.

Hai bên túi trống rỗng khiến cậu hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.

Rõ ràng lúc nãy mới vừa hóa mây thành mưa với Lưu Diệu Văn xong...rõ ràng Lưu Diệu Văn đang ôm cậu ngủ...sao bây giờ mọi thứ lại thay đổi rồi, mọi thứ lại biến khác rồi?

Chẳng lẽ... cậu rơi vào ảo cảnh rồi sao?

Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, một bóng đen lùn lùn gầy gầy hằn lên tủ, bóng đen dừng lại nơi cửa tủ.

Tống Á Hiên vội vàng bịt miệng, may mắn thay tủ quần áo không đóng hoàn toàn, nếu không thì cậu cũng sẽ không biết đứa trẻ kia đang ở ngoài.

Làm sao đây, nếu bây giờ nó đi vào thì cậu chắc chắn tiêu đời.

Đông đông đông –

Âm thanh này khiến trái tim Tống Á Hiên treo lơ lửng, tiếng tim đập thình thịch khiến cậu cảm thấy tim mình như vỡ tung, mặc dù cậu đã cố gắng đè thấp tiếng thở xuống nhưng tim đập quá loạn dẫn đến tiếng hít thở cũng lớn dần.

Đứa trẻ nọ đang gõ vào cửa tủ.

Ngay sau đó, lại nghe thấy một câu: "Anh trai, anh ở trong này à?"

"......."

Ầm---

Tống Á Hiên còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra.Vừa mở mắt đã thấy trên tủ xuất hiện một lỗ, có một đôi mắt to đang nhìn cậu thông qua cái lỗ đó.

"Bắt được anh rồi!" Đứa trẻ đó cười tít mắt.

"!!!"

...........

Đột nhiên mở mắt, lại là trần nhà quen thuộc, vẫn là vũng nước quen thuộc, ánh trăng mờ đi nhiều, hoa hồng ngoài cửa sổ trở nên héo úa, hương thơm tan trên đầu ngón tay.

Nhìn xung quanh, mọi thứ vẫn rất bình thường, đồ vật bài trí vẫn như vậy, Lưu Diệu Văn bên cạnh vẫn đang ngủ.

Đệt... sợ chết khiếp.

Tống Á Hiên thở phào nhẹ nhõm, tất cả chỉ là một giấc mơ, cậu nhẹ nhàng vỗ Lưu Diệu Văn,"Lưu Diệu Văn...dậy đi."

Có lẽ là do cậu không khống chế được lực vỗ, Lưu Diệu Văn nhanh chóng mở mắt ra, mơ mơ hồ hồ ngồi dậy, bị Tống Á Hiên ôm vào lòng khiến cơn buồn ngủ còn xót lại cũng bay biến, nhẹ nhàng bóp mặt Tống Á Hiên, nhẹ giọng nói: "Sao thế?"

"Gặp ác mộng rồi..."

Tống Á Hiên nghẹn ngào nói, ánh mắt lướt nhìn qua tấm gương trên bàn.

Ngay sau đó, đồng tử cậu co lại, mồ hôi lạnh toát ra, toàn thân nổi da gà.

! Trong gương... Lưu Diệu Văn trong gương.

Lưu Diệu Văn ở trong gương vậy mà là một bộ xương!

Một bộ xương không chút da thịt! Cái tay ôm lấy cậu như một mảnh xương sắp gãy, nhìn rất dọa người!

Muốn trốn thoát khỏi vòng tay Lưu Diệu Văn, nhưng sức lực của Lưu Diệu Văn đó rất mạnh, ôm chặt cậu trong lòng, Tống Á Hiên muốn ngẩng đầu lên nhìn, nhưng cơ thể đột nhiên vô lực, cái đầu vừa mới ngẩng lên đã buông thõng một cách bất thường.

Lúc nhìn vào gương lần nữa, Lưu Diệu Văn trong gương từ bộ xương từ từ thay đổi thành một khuôn mặt hung tợn, khuôn mặt của đứa trẻ đó với đôi mắt đẫm máu! Nụ cười từ từ kéo đến cực điểm, nhếch môi một cách quỷ dị, nói:

"Em là anh, mà anh cũng chính là em."

Câu này vừa nói xong, khuôn mặt đứa trẻ lại biến thành khuôn mặt cậu, đôi má trắng ngần, ngũ quan tinh tế, một nốt ruồi lệ nơi khóe mắt và đôi môi có phần tái nhợt, nhẹ nhàng câu lên, dùng một tay nâng cằm Tống Á Hiên.

Cảnh vật trước mắt dần dần trở thành những bóng nước mờ nhạt, dần mất đi ý thức, đầu óc trở nên choáng váng.

Trước khi Tống Á Hiên hoàn toàn mất ý thức, nghe thấy một chuỗi âm thanh, giọng nói lạnh lùng có cảm giác thiếu niên, mang theo cảm giác hoạt bát:

"Em sinh vào Lễ Quỷ làm cho thể chất cực âm, đương nhiên phải tìm hiểu những điều kiêng kỵ không được làm trong ngày này..."

Giọng nói đó đến từ bên trong gương.

Xoảng---

Chiếc gương xuất hiện những vết nứt đáng sợ, có rất nhiều máu đỏ tươi chảy ra từ vết nứt, từng vệt chảy dài trên mặt gương, ánh trăng dịu dàng phản chiếu trên mặt gương, dần dần biến thành màu đỏ.

Lúc này chiếc gương đã biến mất, không ai đi vào bóng tối cả.


END.

Không nên để gương ở đối diện giường ngủ nha~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro