Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35

CHƯƠNG 35

Thẳng đến khi đồ ăn nguội rồi cũng chưa thấy hai người kia có ý xuống lầu ăn cơm, Mã Gia Kỳ đơn giản cũng không đợi hai người, trong lòng nghĩ đợi đến khi hai người đói rồi thì tự biết xuống lầu ăn cơm. 

Sau đó Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm cũng không có xuống lầu ăn cơm, Hạ Tuấn Lâm vốn dĩ khóc mệt rồi, xong chuyện rồi càng mệt muốn chết, Hạ Tuấn Lâm chỉ nhớ rằng khi đó Nghiêm Hạo Tường rất dữ dội, bọn họ đã mây mưa không biết mấy lần. Hạ Tuấn Lâm được người ôm đi tắm, đến khi nằm trên giường lần nữa thì đã mơ mơ hồ hồ rồi, cậu đơn giản nằm bò trên người Nghiêm Hạo Tường ngủ. 

Hạ Tuấn Lâm cảm thấy mình đã lâu rồi không có ngủ an ổn đến như vậy, cậu tham lam mùi hương của Nghiêm Hạo Tường, cũng nhớ nhung mùi hương kết hợp giữa hương thuốc là và hương champagne. 

Hạ Tuấn Lâm lăn vào vòng tay của Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường phủ lên eo người trong lòng ôm vào thật chặt, Hạ Tuấn Lâm đang ngủ say, khóe mắt còn vương giọt lệ chưa kịp lau, Nghiêm Hạo Tường không nhịn được, ở nơi khóe mắt của Hạ Tuấn Lâm lưu lại một nụ hôn.

Trán, mắt, má, môi, tai, cổ….Nghiêm Hạo Tường yêu chết Hạ Tuấn Lâm, hôn thế nào cũng không đủ. 

Hạ Tuấn Lâm hình như cảm nhận được điều gì, cậu khịt khịt mũi, hai tay vòng qua cổ Nghiêm Hạo Tường, lại hướng đến bên cạnh hắn siết chặt, đầu Hạ Tuấn Lâm gối lên lồng ngực Nghiêm Hạo Tường, cậu nói với Nghiêm Hạo Tường đừng nháo.

Nghiêm Hạo Tường dừng lại động tác, vỗ vỗ lưng Hạ Tuấn Lâm ý muốn nói cậu tiếp tục ngủ. Khóe miệng vẫn luôn câu lên, Nghiêm Hạo Tường lấy điện thoại mở lên nói chuyện với Mã Gia Kỳ, hắn gõ vài chữ, làm hòa rồi, cảm ơn huynh đệ. 

Đinh Trình Hâm nhìn thấy câu này mới hiểu ra vì sao khi nãy Lưu Diệu Văn lại phản ứng lớn như vậy, cậu cầm lấy điện thoại Mã Gia Kỳ cười hì hì trả lời một câu chú ý thân thể. Sau đó cảm thấy nhắc nhở thì phải có chút phong thái nhắc nhở,  vì vậy Đinh Trình Hâm lại cầm lấy điện thoại gửi cho Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên chú ý thân thể. 

Cùng lúc đó Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên đang dùng điện thoại của Lưu Diệu Văn xem video fans cắt lại đoạn ghi hình, khi Lưu Diệu Văn đang nhìn Tống Á Hiên trìu mến trong đoạn video, tin nhắn điện thoại đột nhiên hiện lên câu chú ý thân thể. 

Chú ý thân thể? ?

Cái gì vậy chứ? Mã Gia Kỳ muốn biểu đạt cái gì?

Lưu Diệu Văn biểu thị bản thân và Tống Á Hiên gần đây rất kiềm chế, kiềm chế đến mức làm xong một lần là không có lần thứ hai nữa, sau đó hai người đi tắm rửa rồi ngủ. 

Ừm, Lưu Diệu Văn thật lòng cảm thấy rất kiềm chế. 

Nghiêm Hạo Tường ôm Hạ Tuấn Lâm ngủ thẳng đến buổi chiều, không thể không nói, thực sự sau khi tái hợp có  thể quang minh chính đại ôm người trong lòng cảm giác này thực sự rất tốt. 

Hạ Tuấn Lâm tỉnh lại vẫn luôn dựa vào lòng Nghiêm Hạo Tường, thỉnh thoảng nghịch đầu ngón tay của Nghiêm Hạo Tường hay sờ sờ cơ bụng hắn. 

“Lâm Lâm đây là cùng với tớ quay lại rồi?” Nghiêm Hạo Tường lại biết rồi còn hỏi. 

Hạ Tuấn Lâm biết hắn biết rồi còn cố hỏi, vì lấy liếc Nghiêm Hạo Tường một cái, lại đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, âm thanh rất nhỏ, khí lực rất yếu: “Nghiêm Hạo Tường ba cậu có phải là không thích tớ không…”

Nghiêm Hạo Tường lắc đầu, hắn nắm lấy một tay Hạ Tuấn Lâm rồi nói, “Ông ấy không phải không thích cậu, ông ấy chỉ là không muốn tớ yêu đương sớm như vậy.”

“Tại sao?” Hạ Tuấn Lâm biểu thị khó hiểu. 

“Tớ cũng không biết, dù sao thì tớ dám khẳng định ông ấy khẳng định không phải không thích cậu.”

Điểm này Nghiêm Hạo Tường dám khẳng định.

Bởi vì trước khi tham gia chương trình, cha hắn đã cảnh cáo dặn dò hắn, không đem được Hạ Tuấn Lâm về thì bản thân cũng đừng có về nữa. 

Thực ra ý của Nghiêm Hạo Tường chính là khi nào Hạ Tuấn Lâm tiếp nhận mình, khi đó Nghiêm Hạo Tường đưa Hạ Tuấn Lâm về nhà, nhưng mà chính cha hắn đã nói như vậy, Nghiêm Hạo Tường vào khi đó tự nhiên cảm thấy mình không phải con ruột. 

Đinh Trình Hâm lấy điện thoại của Mã Gia Kỳ gửi tin nhắn cho Lưu Diệu Văn xong liền ném điện thoại qua một bên, vô cùng đắc chí ăn dưa hấu Mã Gia Kỳ vừa cắt xong. 

Dưa hấu trong miệng ngon hơn không ít. 

Mã Gia Kỳ thấy dáng vẻ đắc chí của bạn trai nhà mình, rất đáng yêu, Mã Gia Kỳ nhéo nhéo mặt Đinh Trình Hâm: “Cậu làm gì đấy, cười vui vẻ như vậy.”

“Cho cậu xem ! Cho cậu xem !” Đinh Trình Hâm có chút kích động, cậu cầm lấy điện thoại vừa nãy bị chính mình ném đi, mở hộp thoại với Lưu Diệu Văn lên đưa cho Mã Gia Kỳ xem, nghĩ một chút rồi lại bổ sung: “đúng rồi, Nghiêm Hạo Tường cũng nói với cậu, tớ thay cậu trả lời rồi!”

Mã Gia Kỳ xem lịch sử trò chuyện, anh cúi xuống lại gần Đinh Trình Hâm, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến nỗi có thể nhìn thấy sợi lông tơ trên mặt đối phương, Mã Gia Kỳ trêu cậu, “Nếu tớ không hiểu lầm, ý của Đinh lão sư là chúng ta không cần chú ý thân thể phải không?”

Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy mặt Đinh Trình Hâm đỏ lên, cậu vạn vạn không ngờ đến điểm chú ý của Mã Gia Kỳ không giống người bình thường, Đinh Trình Hâm đẩy anh ra: “Tớ cảm thấy…chúng ta cũng cần…chú ý thân thể….”

Mã Gia Kỳ gật gật đầu, bàn tay không yên phận đã đặt lên eo Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ lại hỏi: “Vậy Đinh lão sư cảm thấy ban ngày chú ý thân thể tốt hơn hay buổi tối chú ý thân thể tốt hơn.”

Đinh Trình Hâm không muốn trả lời câu hạ lưu này của Mã Gia Kỳ, cậu quay mặt đi, đúng lúc, cửa phòng bị mở ra. 

Đi vào lại là Lưu Diệu Văn. 

Lưu Diệu Văn lúng túng đứng ở cửa, nhìn thấy tay của Mã Gia Kỳ vẫn còn đặt trên eo Đinh Trình Hâm, trong lòng Lưu Diệu Văn mắng một câu fuck. 

Cái vận may quỷ quái gì của bản thân, chuyện lúng túng này xảy ra trên người hắn hai lần trong một ngày? ? Ở chỗ Tường ca đã bị mình phá rồi giờ lại đến Mã ca? ?

Lưu Diệu Văn nghĩ hiện tại người muốn giết mình không phải một hai người nữa, cũng có thể là bốn người…

“Mã ca, Đinh ca, em…em chính là muốn đến báo với hai người một tiếng, tổ đạo diễn nói ngày mai có nhiệm vụ, sẽ có thẻ nhiệm vụ, xong rồi hết rồi tạm biệt!” Lưu Diệu Văn cúi đầu, trong lòng nghĩ Nghiêm Hạo Tường bên kia vẫn là mình nhắn tin nói đi, Lưu Diệu Văn lúc này thực sự không muốn đi vào nữa. 

Nói xong, Lưu Diệu Văn ngay lập tức đóng cửa đi về phòng, Tống Á Hiên nhìn vẻ mặt của Lưu Diệu Văn, bản thân cũng không hình dung được vẻ mặt của Lưu Diệu Văn. 

Tống Á Hiên vừa muốn mở miệng hỏi hắn làm sao vậy, đối phương đã mở miệng trước rồi. 

“Hiên Hiên bảo bối ! ! Bạn trai của anh bị ám sát rồi a a a a a ! ! Lưu Diệu Văn nằm sấp trên giường ôm lấy cổ Tống Á Hiên giống như đang tố cáo. 

Tống Á Hiên cười cười: “Sao vậy? Anh họ anh muốn ám sát em?”

Lưu Diệu Văn đột nhiên ngồi dậy, đem chuyện hết sức xấu hổ hôm nay hắn gặp phải kể cho Tống Á Hiên nghe từ đầu đến cuối, vốn dĩ cho rằng sẽ nhận được sự đồng tình của bạn trai nhỏ nhà mình, nhưng đổi lại là Tống Á Hiên cười điên cuồng. 

Lưu Diệu Văn muốn khóc.

Lưu Diệu Văn biểu thị bản thân không phải là cố ý đâu, bản thân cũng rất bất lực

--------
Vui lòng không hối chương mới, truyện này mình dịch 1 tuần 1 chương, nếu được thì sẽ 2 hoặc 3 chương 1 tuần, nhưng đừng hối mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro