CHƯƠNG 3 (HOÀN)
Từ khi bị Lưu Diệu Văn đùa giỡn, hai người lại quay về quan hệ thầy trò bình thường, phương thức qua lại giống với cặp thầy trò bình thường, nhưng khi Tống Á Hiên đối mặt với Lưu Diệu Văn vẫn có chút xấu hổ, ngược lại tình cảm của Lưu Diệu Văn với Tống Á Hiên lại càng sâu đậm, có lẽ do gặp sắc nảy lòng tham đi, dù sao Lưu Diệu Văn chính là một đứa nhan khống.
"Thầy Tiểu Tống ơi"
Tống Á Hiên vừa dạy xong đang chuẩn bị về phòng, đột nhiên có người gọi, quay lại nhìn hóa ra là thầy Trương dạy toán ở lớp bên cạnh. Thầy Trương nhìn thấy Tống Á Hiên quay đầu liền vội vàng chạy đến đi sóng vai cùng Tống Á Hiên, ánh mắt lướt qua trên người anh, lại hoàn hồn, ôn nhu nói với Tống Á Hiên:
"Thầy Tiểu Tống trưa nay cùng ai ăn cơm vậy?"
Tống Á Hiên suy nghĩ một lát:
"Hả? Tôi đi một mình thôi."
Anh nhìn thầy Trương mỉm cười ngọt ngào.
"Vậy chúng ta đi cùng nhau đi, đúng lúc tôi cũng đi một mình."
Tống Á Hiên đáng yêu khiến trong lòng thầy Trương nhộn nhạo, kìm lòng không đặng đứng sát Tống Á Hiên hơn một chút.
Đối với lời mời nhiệt tình của đối phương, Tống Á Hiên cũng không tiện từ chối, đành ngoan ngoãn gật gật đầu. Hai người sóng vai đi song song khiến khung cảnh xung quanh hiện lên toàn bong bóng màu hồng. Đương nhiên, cách đó không xa ở sau bọn họ, Lưu Diệu Văn đứng đó nhìn thấy vị thầy giáo toán học họ Trương nào đó mặt đỏ dán mông lạnh cọ cọ trên người Tống Á Hiên. Lưu Diệu Văn nắm chặt tay, đem quả bóng rổ nện xuống đất chỗ nam sinh đang cùng cậu nói chuyện.
"Êi không phải chứ Văn ca ông làm sao đấy, giữa trưa còn đi đánh bóng rổ à?"
"Không đi nữa."
Lưu Diệu Văn không quay đầu lại đi vào phòng học. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến cái tên họ Trương kia đi gần Tống Á Hiên như vậy, tay còn rảnh rỗi cọ lên người anh, vậy mà Tống Á Hiên không có chút cảm giác nào à? Đáng chết! Càng nghĩ càng tức. Ánh mắt tùy tiện lại nhìn thấy tiết cuối cùng là Ngữ văn, đây còn không phải trời cũng giúp mình à?
Cả một buổi sáng dạy học, cuối cùng cũng xong các lớp, Tống Á Hiên giảng đến mức miệng khô lưỡi khô, lại bị tên nhóc Lưu Diệu Văn quấy nhiễu. Chỉ có điều tên nhóc này vì anh mà đưa nước, Lưu Diệu Văn ngoan ngoãn vẫn khiến Tống Á Hiên có chút kinh ngạc, cũng không nên tổn thương lòng tự trọng của đứa nhỏ, anh dứt khoát uống nước.
Vừa về đến văn phòng, chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi ăn cơm, kết quả đầu óc lại choáng váng, mí mắt không nhấc lên nổi, đầu óc càng ngày càng mơ hồ, trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.
Mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy trước ngực có chút ngứa, nóng nóng dính dính, muốn ngăn cản tay lại bị nắm lấy không nhúc nhích được.
"Ưm A~" Âm thanh ngọt ngào tràn ra, thân thể càng ngày càng nóng, phía dưới.... phía dưới ẩm ướt ngứa ngứa kì lạ.
Thật sự nóng không chịu được, ý thức Tống Á Hiên tạm thời thanh tỉnh mộ chút. Hai mắt mất tiêu cự dần nhìn xung quanh, một phần hình ảnh xuất hiện trước mắt Tống Á Hiên, văn phòng quen thuộc, mà bản thân lại đang bị Lưu Diệu Văn đặt trên sofa, áo sơmi bị cởi ra phơi bày ngực tuyết trắng, đầu nhũ như nụ hoa mới nở, kiều diễm ướt át, nhỏ nhắn đáng yêu, núm vú phấn nộn lộ ra trong không khí. Quần không cánh mà bay, chỉ còn chiếc quần lót màu lam nhạt, tiểu đệ đã sớm bị khiêu khích hưng phấn dựng lên.
Lưu Diệu Văn áp vào ngực mình, tham lam hút núm vú phấn nộn, tay kia thì vuốt ve núm vú, vừa xoa vừa cắn đau khiến Tống Á Hiên thanh tỉnh không ít. Lúc này anh mới phản ứng được bản thân mình đang bị học sinh xâm phạm.
"Ưm a... Lưu Diệu Văn cậu đang làm gì vậy, buông tôi ra! Đừng động vào tôi!"
Tống Á Hiên muốn thoát khỏi trói buộc nhưng thân thể không nhúc nhích được, tay bị đè chặt, anh hiện tại tràn đầy sợ hãi, mà Lưu Diệu Văn lẳng lặng ngắm nhìn Tống Á Hiên, thịt đã đến miệng làm sao để chạy mất được.
"Thầy Tiểu Tống nói nhỏ một chút, hiện tại là giờ nghỉ trưa, đừng quấy nhiễu người khác nghỉ ngơi nha."
Lưu Diệu Văn cong người nắm lấy cằm Tống Á Hiên, tỉ mỉ phác họa khuôn mặt tinh xảo lộ ra dáng vẻ sợ hãi.
"Lưu Diệu Văn, cậu có còn là người không, tôi là thầy giáo của cậu đấy, buông tôi ra!" Thanh âm Tống Á Hiên đều đang run lẩy bẩy.
"Buông thầy ra thầy muốn đi đâu? Đi hẹn hò với tên họ Trương kia? Nhưng cái tên họ Trương kia có biết thầy có một cái hoa huyệt không?"
Lời nói Lưu Diệu Văn mang theo một chút trào phúng, nhưng câu nói tiếp theo khiến trên mặt Tống Á Hiên hiện lên vẻ kinh ngạc, sự sợ hãi vừa rồi không còn nữa, mà trong lòng căng thẳng.
"Cậu...Sao cậu biết được?"
Lưu Diệu Văn cảm thấy buồn cười, "Lúc giúp thầy Tiểu Tống thay quần áo ấy, thân thể thầy Tiểu Tống thật đẹp, hoa huyệt cũng mềm mại chảy ra dâm thủy, còn chảy ướt tay em."
Lưu Diệu Văn dùng bộ dạng đứng đắn nghiêm chỉnh nói những lời bậy bạ.
"Thầy Tiểu Tống nói xem nếu em nói cho người khác biết thì sẽ thế nào nhỉ?"
Lưu Diệu Văn chớp chớp mắt, cười xấu xa một tiếng.
Tống Á Hiên sợ rồi, đây là bí mật anh giấu kín nhiều năm, bản thân từ nhỏ không giống với người khác, thân thể dị dạng khiến Tống Á Hiên tự ti, nếu bị người khác biết thì anh xong đời luôn, "Cầu...cầu xin cậu đừng nói ra ngoài, muốn tôi làm gì cũng được, xin cậu" Tống Á Hiên sốt ruột muốn khóc, khóe mắt hơi phiếm hồng, mắt hạnh long lang, nước mắt như có sức sống, giống như một con búp bê tinh xảo.
"Vậy để em làm cũng được?"
Lưu Diệu Văn đột nhiên tới gần Tống Á Hiên, anh đầu tiên là dừng một chút, sau đó chỉ có thể khó khăn gật đầu. Lưu Diệu Văn cũng không ra vẻ nữa, cắn một ngụm vào môi Tống Á Hiên, mềm mại như thạch, khiến người ta nghiện, cạy mở răng nanh, chiếc lưỡi đầy đặn tinh tế càng ngọt ngào hơn, môi răng giao nhau, Lưu Diệu Văn ngang ngược cướp không khí trong miệng Tống Á Hiên, tiếng chấm mút quanh quẩn trong phòng, hôn đến lúc mặt anh đỏ bừng.
Đây là lần thứ hai bọn họ hôn môi, từ lần đầu tiên ngây ngô đến lần thứ hai đầy tình dục, có lẽ hai người đã không thể vãn hồi như lúc mới bắt đầu nữa.
Củi cháy va chạm, lửa càng đốt càng lớn, hai người thở hổn hển, bàn tay Lưu Diệu Văn mò vào trong quần lót Tống Á Hiên, đi dọc theo đùi trong không quên lau đi dâm thủy, hoa huyệt mềm mại bị kích thích đã sớm phun ra dâm thủy, thật ẩm ướt!
"Ồ, thầy ơi thầy ướt rồi."
Lưu Diệu Văn thổi khí bên tai Tống Á Hiên, mặt anh đỏ đến run rẩy, đầu vú phấn nộn cũng bị kích thích, lộ ra nước miếng trong suốt mê người.
"Mm..mm... Ưm"
Ngón tay thô ráp vuốt ve huyệt thịt mềm mại, kích thích hoa huyệt mấp máy, tiết ra càng nhiều dâm thủy, ngón tay ướt nhẹp ánh lên trong suốt. Ngón tay bị huyệt thịt hấp thụ gắt gao, ấm nóng ẩm ướt
"Bên trong thầy nóng thật"
Ánh mắt xấu xa của Lưu Diệu Văn khiêu khích Tống Á Hiên, rõ ràng ngón tay đang chơi đùa hoa huyệt người ta.
"Ưm Lưu... Lưu Diệu Văn, miệng cậu có thể phun ra mấy lời dễ nghe một chút được không, a!"
Ngón tay trong hoa huyệt bắt đầu trìu sáp, kích thích Tống Á Hiên kêu to, ngón tay không hề có quy luật đấu đá lung tung trong hoa huyệt, dâm thủy trong suốt khiến quần lót ướt nhẹp.
"Ưm thật.... Lưu... thật thoải mái"
Vừa rồi ngữ khí Tống Á Hiên còn hùng hùng hổ hổ, hiện tại biến thành ngọt ngào câu dẫn.
Móng tay quét đến mị thịt, sướng đến mức Tống Á Hiên cuộn mình, tốc độ càng lúc càng nhanh, tiếng nước càng lúc càng lớn, khoái cảm lên đỉnh cuồn cuộn mà đến, huyệt thịt mãnh liệt co rút kẹp lấy ngón tay lộn xộn, một luồng nhiệt phun ra.
"Thầy giáo dâm thật, nhanh thế đã cao trào rồi."
Nói xong Lưu Diệu Văn đem quần lót ướt đẫm kéo xuống, không hoàn toàn cởi ra mà móc ở trên đùi Tống Á Hiên. Khung cảnh hoa huyệt hoàn toàn hiện ra trước mắt Lưu Diệu Văn, giống y đúc như trong giấc mơ, khuôn mặt ửng hồng của Tống Á Hiên, nộn bức sau cao trào xụi lơ trên sofa, hoa huyệt đáng yêu mê người mở rộng trước mắt mình, Lưu Diệu Văn sớm đã cương không chịu được, hiện tại thầm nghĩ đem dương vật nhét vào tao bức Tống Á Hiên, hung hăng chà đạp anh.
Tống Á Hiên vẫn chưa hoàn hồn sau đợt cao trào vừa rồi. Lưu Diệu Văn nhìn bờ mông trắng nõn, xúc cảm đầy đặn nhịn không được nhéo mấy cái, mông thịt mềm mại tràn ra khe hở ngón tay, cái miệng nhỏ đỏ sẫm phun ra từng chút từng chút dâm thủy. Vòng eo mảnh khảnh được nâng đỡ bởi cặp mông căng tròn. Khung cảnh này đối với một người đàn ông huyết khí phương cương không nghi ngờ gì là sự câu dẫn không tiếng động.
Tống Á Hiên từ khoái cảm thanh tỉnh lại phát hiện bản thân đưa lưng về phía Lưu Diệu Văn, kiều mông còn bị Lưu Diệu Văn nắn bóp, tư thế từ phía sau đi vào khiến Tống Á Hiên không có cảm giác an toàn, bởi vì không nhìn thấy động tác của Lưu Diệu Văn, không biết cậu sẽ làm gì.
"Lưu...Lưu Diệu Văn"
Còn chưa nói xong, Lưu Diệu Văn đã đem dương vật cứng như kim cương đặt trước cửa huyệt khiến Tống Á Hiên căng thẳng.
Dương vật xanh tím gân guốc mạnh mẽ hữu lực, đối lập hoàn toàn với mông thịt trắng tuyết, quy đầu vừa đi vào cửa huyệt, mị thịt bên trong liền vội vàng nghênh tiếp.
"Diệu Văn không được, không có bao cao su.... không thể"
Sự cự tuyệt mềm yếu của Tống Á Hiên không nghi ngờ gì là lửa đổ thêm dầu.
"Không sao, em không bắn vào trong."
Phụt một tiếng đi vào, nộn huyệt ấm áp chặt chẽ hấp thụ dương vật, "Ưm ha.... Đau quá.... a a"
Đột nhiên tiến vào đối với huyệt thịt xử nam vẫn có chút khó khăn, phía dưới đau như bị xé rách, khuấy đảo khiến lục phủ ngũ tạng đều đau đớn, nước mắt sinh lí của Tống Á Hiên chảy ra.
Lưu Diệu Văn cảm giác được Tống Á Hiên không ổn, thả chậm tốc độ, cậu cũng là lần đầu tiên nên lỗ mãng, không biết cách dịu dàng.
"Thầy chịu đựng một chút, chờ một lát sẽ không đau nữa."
Thời điểm cảm giác được Tống Á Hiên đã thích ứng được, cậu bắt đầu thong thả trìu sáp, dâm thủy trong suốt có tia máu theo bắp đùi Tống Á Hiên đọng lại trên sofa đen bằng da.
"Ưm được.... Ưm ưm ưm.... Lưu Diệu Văn nhanh.... nhanh chút"
Đau đớn vừa rồi bị cảm giác hư không thay thế, hiện tại Tống Á Hiên chỉ cảm thấy phía dưới căng ra trống rỗng, ngứa ngáy khó chịu, nghĩ thầm bị dương vật Lưu Diệu Văn hung hăng thao lộng, chính mình không nhịn được bắt đầu vặn vẹo vòng eo mảnh khảnh.
Mị thịt trắng mịn hút lấy dương vật, da đầu Lưu Diệu Văn run lên, thật muốn thao chết tiểu tao hóa này, hiện tại còn tự mình đung đưa thắt lưng, thật sự quá dâm mĩ. Bàn tay to nắm lấy thắt lưng, hạ thân phát lực, hung hăng trìu sáp, giống như máy đóng cọc, thân thể va chạm tạo ra âm thanh bạch bạch trong phòng.
"Ưm nhanh quá, Diệu Văn thật giỏi"
Rõ ràng vừa rồi còn mười phần kháng cự, hiện tại không biết xấu hổ đung đưa thắt lưng, hùa theo động tác của Lưu Diệu Văn, đầu lưỡi vươn ra, ánh mắt mơ hồ, tiếng rên phóng đãng.
Lưu Diệu Văn phủ lên người Tống Á Hiên, ghé sát vào lỗ tai anh.
"Hừ, thầy nhỏ giọng một chút, đây là văn phòng, rên to như thế là muốn người khác thấy thầy Tống cao cao tại thượng thường ngày đang ở dưới thân bị người khác thao à?"
Vốn dĩ còn đang hưởng thụ dương vật Lưu Diệu Văn mang đến khoái cảm, bị cậu nói như vật, trong lòng Tống Á Hiên căng thẳng, thịt huyệt kẹp chặt Lưu Diệu Văn.
"Sii, kẹp chặt như vậy làm gì, sợ rồi à, vừa rồi không phải kêu rất tao à"
Ba một tiếng vỗ mông Tống Á Hiên
"Mmm ô... Ưm ha" Tống Á Hiên chỉ có thể nhỏ giọng nức nở, nhưng dương vật mãnh liệt va chạm khó tránh khỏi sẽ có vài tiếng rên rỉ trong miệng tràn ra. Lưu Diệu Văn càng thao càng mạnh mẽ, cửa huyệt yếu ớt, lông mu bị dâm thủy Tống Á Hiên làm ướt nhẹp, tạo ra bọt nước. Đột nhiên đâm tới một chỗ, thanh âm Tống Á Hiên yếu ớt đi không ít, xem ra chính là nơi này, Lưu Diệu Văn phát cuồng đâm vào điểm mẫn cảm.
"Ưm ưm ưm, đừng... a..hỏng mất, không được... muốn bắn..."
Cả người Tống Á Hiên co rút, phía trước bắn ra, phía sau chất lỏng rót lên dương vật Lưu Diệu Văn khiến cậu nháy mắt thất thủ, sau đó liền bắn ra.
Chờ Lưu Diệu Văn bắn xong đem dương vật từ nộn bức rút ra "ba" một tiếng, Tống Á Hiên đã sớm mềm nhũn không chống đỡ được tê liệt nằm xuống, tinh dịch màu trắng theo hoa huyệt sưng đỏ không chịu nổi chảy ra, đọng lại trên sofa, làn da trắng nõn lưu lại vết tích của chính mình.
"Ai, sao mà không nhịn được bắn ra rồi."
Lưu Diệu Văn nhìn thấy hiện trường phạm tội của mình một đống hỗn độn, moi những thứ vừa bắn ở bên trong Tống Á Hiên ra, lại giúp anh rửa ráy sạch sẽ mọi thứ, cậu mới tinh lực dồi dào rời đi.
-Ying-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro