Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

CHƯƠNG 15

Hai giờ đêm, Tống Á Hiên lại lần nữa chìm vào giấc ngủ. 

Anh mơ một giấc mơ, giấc mơ đó không dài, nhưng khi Tống Á Hiên tỉnh giấc cả người đã đầy mồ hôi ướt nhẹp. 

Anh mơ thấy Lưu Diệu Văn ném cho anh một tờ giấy, tờ giấy đó giấy trắng mực đen viết to năm chữ đơn thỏa thuận ly hôn, rõ ràng rành mạch, Lưu Diệu Văn đã ký tên, chỗ trống còn lại là của anh, đợi anh ký. 

Anh còn nghe Lưu Diệu Văn nói: “Chúng ta vốn dĩ là bị ép hôn”

Phải a, bọn họ vốn dĩ là bị ép hôn, vốn dĩ là thỏa thuận hôn nhân, ở đâu ra nhiều tình tình ái ái như vậy?

Nghĩ đến đây, Tống Á Hiên ngực liền đau thắt lại, tại sao chỉ mơ một giấc mơ thôi mà cũng không thể tránh khỏi chuyện này?

Đợi đến lúc anh tỉnh lại, cũng đã là mười hai giờ trưa, ngoài trời sáng bừng, tuyết lại rơi nữa rồi. 

Hạ Tuấn Lâm nhắn tin nói với anh, các hạng mục của công ty anh không cần phải lo nữa, dưỡng bệnh cho tốt, còn nói thức ăn ở trong nồi, chắc là chưa nguội, có thể ăn luôn. 

Anh quả thực có chút đói rồi, ngồi dậy xuống giường, điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng.

Anh cầm lên xem, tự nhiên lại thấy trời không sáng nữa rồi. 

Lưu Diệu Văn nói, ba hắn gọi hai người đêm giao thừa về nhà ăn cơm. 

Tống Á Hiên cảm thấy buồn bã, con trai người đến ly hôn cũng nghĩ xong rồi, ăn cơm có ý nghĩa gì nữa, nhưng anh không muốn trái ý ba mẹ Lưu Diệu Văn, dù sao thì hai người họ cũng đối xử tốt với anh thật tâm. 

Tống Á Hiên lướt qua lịch, ngày hai mươi chín tháng mười hai, anh nhớ mẹ anh mất vào buổi chiều ngày ba mươi tháng mười hai, từ đó, anh rất sợ một mình đón giao thừa, nhưng ba năm rồi, tất cả chỉ có một mình anh trải qua khung cảnh sôi động của cả thành phố. 

Anh còn cho rằng năm nay có thể vui vẻ cùng Lưu Diệu Văn trải qua, nhưng không ngờ rằng, lại để anh một mình trải qua thời gian này. 

Cũng tốt, chỉ cần có em là được.

Chỉ sợ một ngày nào đó sau này em rời bỏ anh. 

Ba mẹ Tống Á Hiên ly hôn khi anh lên sơ trung, mẹ anh là một nữ doanh nhân, mà ba anh thì không có gì cả, anh tin rằng hai người khi bắt đầu nhất định là vì yêu, dám bỏ qua địa vị xã hội và chênh lệch về kinh tế để ở bên nhau một cách liều lĩnh, đơm hoa kết quả rồi cũng kết thúc ngay trước mắt, chỉ tình nồng mật ý thời tuổi trẻ cuối cùng vẫn kết thúc trong hai ngày. 

Tống Á Hiên đã từng nhìn thấy mẹ anh mạnh mẽ khi đuổi ba anh ra khỏi nhà, cũng thấy qua bà chôn mình trong bóng tối khóc lúc hai giờ sáng, anh lúc đó không hiểu, rõ ràng hai người đã cãi nhau rất nhiều lần, lại nhìn thấy tình cảm cũng đổ vỡ rồi, mẹ tại sao vẫn đau lòng như vậy, nhưng anh cũng chưa từng hỏi qua. 

Chỉ đến năm năm trước, anh ở nhà ăn của trường Đại học nhận điện thoại của mẹ, mẹ nói với anh, ba mất rồi, anh nên về nhà, lại một lần nữa nhìn thấy vẻ yếu đuối của nữ nhân đáng ra phải nên mạnh mẽ trong cuộc đời này, bà đứng dựa vào tường, nghiêng đầu khóc đến không thấy trời đất. Anh đi lại, ôm lấy bà, nhìn thấy rõ những sợi tóc bạc lẫn trong mái tóc đen của bà. 

“Á Hiên, sau này ngàn vạn lần đừng yêu ai hết lòng hết dạ”.

Anh nghe thấy giọng nói sợ hãi của bà, trong góc tường, trong đêm tối, trong vòng tay của anh, mềm mại như vậy. 

Đây nhất định là thời điểm mạnh mẽ nhất trong suốt cuộc đời của bà. Tống Á Hiên nghĩ 

“Như vậy còn yêu không?”

“Mẹ chưa bao giờ nghĩ đến việc dừng yêu ông ấy”

Tống Á Hiên chợt hiểu những giọt nước mắt rơi lúc trước của bà trong đêm khuya. 

Có duyên vô phận phần lớn là như vậy đi. 

Anh đột nhiên nhớ đến dáng vẻ mẹ anh ra đi vào ba năm trước, bởi vì hóa trị, toàn bộ mái tóc đen dày đều biến mất, kể cả những sợi bạc, lúc mẹ ra đi, bên ngoài tuyết cũng rơi, rơi càng lúc càng dày, màu trắng của phòng bệnh dường như hòa vào làm một với cảnh tuyết rơi. Nhưng bà cười rồi, cười đến cảm động người, Tống Á Hiên dường như không dám tin người phụ nữ trước mặt là người mẹ đã chống chọi với bệnh tật hơn một năm qua của anh, rõ ràng là một cô nương xinh đẹp vừa mới kết hôn với người trong lòng. 

“Vậy là đã đoàn tụ rồi sao?”

“Phải a”

Núi và núi không bao giờ gặp gỡ, người với người thì luôn tương phùng. 

Tống Á Hiên nhìn bà từ từ nhắm mắt, trên khóe môi còn treo nét cười còn tốt hơn cả vạn hồng trang. 

Tống Á Hiên lúc vừa mới kết hôn với Lưu Diệu Văn, anh cảm thấy bản thân thật may mắn, không cần đi nếm vị khổ tình, lại có thể có một gia đình ổn định, ai biết được lại từ từ lại phản tác dụng. 

Mẹ nói rằng con không cần yêu một ai hết lòng hết dạ, nhưng con thậm chí không có đủ dũng khí để chống lại em ấy. 

Hai ngày đã trôi qua, nháy mắt đã đến ngày cuối cùng của năm. 

Kỳ phát tình của Tống Á Hiên đến vào đêm hôm qua, anh thậm chí còn không dám bước ra khỏi phòng ngủ, bởi vì Nghiêm Hạo Tường ở phòng Hạ Tuấn Lâm, anh sợ kinh động đến bọn họ, tiêm hai bình thuốc ức chết, mãi đến gần sáng mới ngủ. 

Trùng hợp, nhiệt phát tình kéo theo khiến anh phát sốt, ngủ đến chiều mới tỉnh, anh sờ sờ cái đầu nóng bừng của mình, lắc lư nuốt một viên thuốc, ăn một miếng cơm Hạ Tuấn Lâm để lại bên cạnh, dán miếng dán ức chế lên sau gáy rồi đi ra ngoài. 

Anh chào hỏi Lưu Diệu Văn một tiếng, liền đi đến nghĩa trang trước, mua cho mẹ một ít hoa và quét tuyết trước mộ, đợi anh bận rộn xong, tuyết lại bắt đầu rơi, anh nhìn điện thoại, Lưu Diệu Văn nói hắn ở cổng nghĩa trang đợi anh. 

Anh siết chặt quần sao trên người, hít hít mũi, nói với bức hình mẹ anh trên mộ: “Mẹ, con không có biện pháp không yêu em ấy, có lẽ giống như mẹ đi.”

Bước ra ngoài nghĩa trang vài bước anh đi cũng thật nhanh, xe của Lưu Diệu Văn cũng đỗ ở không xa, anh nhìn nhười trong xe, lại thả chậm bước, dừng lại bên cạnh cửa xe đạp chân hai lần, rũ hết tuyết trên giày rồi mới lên xe. 

“Kỳ phát tình lại đến rồi?”

Không hổ là Lưu Diệu Văn, một lát liền nhìn thoáng qua miếng dán ức chế trên gáy Tống Á Hiên, nhìn một cái rồi quay đầu đi, mở miệng hỏi anh. 

“Ừm”

“Hôm khác đến bệnh viện khám đi, không ổn định như vậy rất nguy hiểm”

“Đã biết”

“Sốt vẫn chưa hết a, mặt đều đỏ hết rồi”

“Ừm”

Lưu Diệu Văn nhìn một bên mặt Tống Á Hiên, khẽ thở dài, quay đầu khởi động xe. 

Tống Á Hiên ở trong xe căng thẳng đến hoảng, muốn mở cửa sổ để gió thổi vào, vừa mới hạ xuống liền bị Lưu Diệu Văn ép đóng lại. 

“Cảm rồi còn muốn hóng gió, anh chưa đủ khó chịu đúng không?”

Tống Á Hiên quay đầu lại liếc nhìn thấy Lưu Diệu Văn cau mày, ngoan ngoãn bỏ tay xuống, cúi đầu nghịch chiếc nhẫn trên ngón tay. 

Chiếc nhẫn này là anh và Hạ Tuấn Lâm mua lúc đi ra ngoài chơi, vốn dĩ nhẫn cưới là Lưu Diệu Văn đưa cho anh một chiếc, cái nhẫn đó quá cứng nhắc, đeo trên tay lại quá bắt mắt, nên cứ do dự không đeo. 

Bắt mắt là một mặt, nhưng thứ đó một chút độ ấm cũng không có, đeo lên vừa lạnh tay lại lạnh tâm.

Tống Á Hiên nhìn thấy trên tay Lưu Diệu Văn cũng không đeo nhẫn cưới, liền âm thầm tháo nhẫn trên tay mình xuống nắm trong tay. 

“Tháo xuống làm gì? Anh đeo nhìn rất đẹp”

“Anh không thích”

Sau đó hai người cũng không nói gì nữa, tuyết rơi càng ngày càng lớn, lớn đến mức nhìn không rõ đường phía trước. 

Hai người đến nơi liền ăn ý nắm tay để tăng thêm tình cảm, giả vờ ân ái bồi cha mẹ Lưu Diệu Văn ăn cơm, Lưu Diệu Văn gắp đồ ăn cho Tống Á Hiên, Tống Á Hiên cũng không cự tuyệt, nhìn đồ ăn chất trong chén mình cao lên thành núi nhỏ, cha mẹ Lưu Diệu Văn nhìn bộ dạng hai người đưa đẩy hồ náo như vậy, tâm tình rõ ràng tốt hơn rất nhiều, ăn cơm xong Tống Á Hiên giúp mẹ Lưu dọn dẹp, bận rộn đến tám chín giờ, cả nhà mới ngồi lại cùng nhau xem ti vi. 

“Á Hiên a, hai đứa con khi nào mới sinh con?”

Ba Lưu đột nhiên mở miệng, Tống Á Hiên không tình nguyện nhìn Lưu Diệu Văn, tiếp nhận không chút sợ hãi trả lời.

“Hai bọn con vẫn chưa tính đến chuyện này.”

“Đến khi nào mới tính a?”

“Ba, Á Hiên tai nạn xe mới vừa khỏi, thân thể còn chưa điều dưỡng lại tốt, qua thời gian nữa lại nói đi.”

Trong tay Lưu Diệu Văn cầm ly thuốc cảm, đoạn đưa cho Tống Á Hiên, quay đầu đáp lại. 

“Được được được, các con tự thương lượng với nhau đi, ông đừng thúc giục nữa”

Mẹ Lưu đắp mặt nạ từ trong nhà tắm đi ra. 

“Ngoài trời tuyết rơi còn chưa dừng, hai đứa đừng về nữa, ở lại đi, trên lầu đã dọn dẹp xong rồi.”

Mẹ Lưu vỗ vỗ vai Tống Á Hiên, rồi nói: ‘Á Hiên làm sao lại gầy đi rồi, sau này về nhà nhiều lên, mẹ làm đồ ăn cho con, các con làm việc bận rồi có phải không ăn cơm đầy đủ có phải không?”

“Cảm ơn mẹ, con có chút đau đầu, con lên lầu trước đây.”

Tống Á Hiên quay lại cười với mẹ Lưu, lại cho Lưu Diệu Văn một ánh mắt liền đứng lên đi lên lầu. 

“Được được, đi đi, Diệu Văn, còn cũng đi lên đi”

Đi đến lối rẽ trên lầu hai, Lưu Diệu Văn đột nhiên nắm lấy tay Tống Á Hiên, Tống Á Hiên xác nhận hai người dưới lầu không nhìn thấy, liền muốn tránh ra. 

“Bỏ ra”

“Nhanh buông tay”

Lưu Diệu Văn nhìn thấy Tống Á Hiên có chút tức giận, nhanh chóng buông tay, Tống Á Hiên quay người đi vào phòng ngủ, Lưu Diệu Văn cũng đi theo anh, vừa vào liền đóng cửa phòng, Lưu Diệu Văn đem Tống Á Hiên ép lên cửa, muốn chạm vào trán anh. 

“Em có thể cách xa anh một chút không?”

Tống Á Hiên hạ thấp âm thanh, quay đầu đi không nhìn vào mắt Lưu Diệu Văn. 

“Không thể, em rất nhớ anh”

Lưu Diệu Văn lại siết chặt tay Tống Á Hiên một lần nữa, ôn nhu hôn nhẹ lên dái tai của anh. 

Tống Á Hiên nhìn động tác của hắn liền biết nếu như bản thân không phản kháng thì tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, đáy lòng lập tức đau nhói, đau khổ xen lẫn tha thứ, tức đến nỗi lồng ngực lên xuống phập phồng. 

“Nhớ anh? Nhớ anh cái gì?”

“Lưu Diệu Văn, anh có lúc hoài nghi, anh có phải là bạn giường của em không?”

Lưu Diệu Văn giật mình khi nghe những lời này, dừng động tác, quan sát vẻ mặt Tống Á Hiên. 

“Anh không phải, em không hề có ý đó”

Tống Á Hiên nhân cơ hội đẩy hắn ra, hướng hắn quát: “Vậy em có ý gì a? Có phải cảm thấy anh vừa rẻ tiền vừa nghe lời, muốn thượng liền thượng, đến tiền cũng không cần cho?”

“Em thật thấy như vậy, vậy lần sau cứ trả tiền cho anh đi, như vậy anh có thể cố gắng hơn?”

“Em muốn làm thì làm, đừng phí lời với anh, anh đau đầu lắm, không muốn cãi nhau với em”

Tống Á Hiên nói xong liền bắt đầu cởi quần áo trên người, những mảng lớn làn da trắng nõn như tuyết lộ ra dưới ánh đèn vàng phòng ngủ, nhìn thấy hầu kết Lưu Diệu Văn thắt lại, giây tiếp theo Tống Á Hiên nắm lấy cổ áo hắn và hôn lên, răng va chạm khiến đầu óc Tống Á Hiên càng mơ hồ, đôi môi nhớ nhung càng nóng rực, gần như đốt cháy linh hồn Lưu Diệu Văn, hắn đứng đó không đáp lại, Tống Á Hiên dịu dàng không gấp gáp hôn hắn, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ nếu bản thân vào lúc này không kiềm chế lại, thì hai người họ thực sự không còn lần sau nữa. 

Lưu Diệu Văn nghĩ như vậy trong lòng, lui về phía sau vài bước, môi với môi tách nhau, Tống Á Hiên giật mình, nước mắt lưng tròng nhìn người trước mặt, người đó cũng nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe, chỉ là không làm thêm bất kì động tác nào, hai người cứ đứng như vậy, ánh mắt nóng rực, cẩn thận vuốt ve khuôn mặt đối phương, gương mặt ấy tung hoành và nhớ nhung trong giấc mơ. 

Tống Á Hiên cắn môi, nước mắt lăn trên má không tự chủ rơi xuống thảm trải sàn, lặng lẽ nở ra một đóa hoa, giống như pháo hoa rực rỡ đêm giao thừa.

Đó cũng là pháo hoa của bọn họ. 

Đứng một hồi lâu, Lưu Diệu Văn đi lại tủ quần áo, từ bên trong lấy ra một bộ đồ ngủ, đi đến trước mặt Tống Á Hiên, mặc vào cho anh, cúi đầu rồi lần theo từng chiếc từng chiếc khuy áo giúp anh cài chặt, hắn cài rất chậm, Tống Á Hiên nhìn thấy nước mắt Lưu Diệu Văn rơi trên quần áo, một lát liền không thấy, không có vệt nước mắt nào đọng lại trên đồ ngủ, 

Lưu Diệu Văn cài xong khuy áo, đưa tay lau đi nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt Tống Á Hiên, nhẹ giọng nói

“Đừng khóc nữa được không?”

Tống Á Hiên nghe thấy những lời này liền ngẩng đầu, đưa tay nắm lấy bàn tay vừa lau nước mắt cho anh của Lưu Diệu Văn, nắm thật chặt.

“Không khóc nữa, ngoan”

“Anh không thích sau này chúng ta không làm nữa, anh đừng khóc”

Lưu Diệu Văn đem tay rút ra, xoa đầu Tống Á Hiên, sau đó quay người muốn đi, bị Tống Á Hiên kéo lại. 

“Em đừng đi, anh….”

Tống Á Hiên sớm đã không tức giận nữa, lúc Lưu Diệu Văn mặc đồ ngủ vào cho anh, anh đã nhiều lần muốn giơ tay ôm lấy Lưu Diệu Văn, nhưng cuối cùng vẫn giữ như vậy. 

“Đi ngủ đi”

Lưu Diệu Văn ngắt lời anh, nhẹ nhàng nói ra ba chữ này liền buông tay anh đi vào nhà tắm. 

Tống Á Hiên tắt điện lên giường, nhìn pháo hoa bên ngoài cửa sổ cuối cùng cũng tản ra, chiếu đến toàn thành phố đều sáng lên, tuyết cũng sắp ngừng rồi, nhưng Tống Á Hiên một chút cũng không vui nổi. 

Anh như ý nguyện được đón giao thừa cùng Lưu Diệu Văn, nhưng hai người vẫn còn cách một cánh cửa, rơi nước mắt hỏi nhau. 

Nước mắt Tống Á Hiên trượt trên gối, ướt đẫm một mảng, đầu anh đau đến lợi hại, chỉ đơn giản nhắm mắt không nhìn bên ngoài cửa sổ nữa. 

Anh duỗi tay ấn miếng dán ức chế sau gáy, vùi đầu vào gối, hít vào mùi hương lạ lẫm.

Không biết đã qua bao lâu, nghe thấy tiếng Lưu Diệu Văn mở cửa nhà tắm, đợi đến vài phút cũng không cũng không đợi được bên cạnh có người nằm xuống, anh khó khăn ngồi dậy, thấy Lưu Diệu Văn trải chăn trên sàn nhà, ngủ bên cạnh giường anh. 

“Nền nhà lạnh, em lên đây đi”

Tống Á Hiên nhìn chằm chằm bóng lưng Lưu Diệu Văn, không nhịn được mở miệng

“Không cần, anh nhanh ngủ đi, hơn mười hai giờ rồi” 

Lưu Diệu Văn đầu cũng không quay lại trả lời, giọng hắn như bị bóp nghẹt. 

Tống Á Hiên sờ tuyến thể sau gáy, nhắm mắt lại ngã xuống giường, anh hiện tại thực sự không mở mắt nổi nữa. 

Giấc ngủ này anh một chút cũng không thoải mái, không biết mấy giờ rồi, anh cảm thấy toàn thân nóng bừng, không biết là do nóng vì phát sốt hay nóng vì phát tình, mắt cũng không muốn mở, sợ hãi muốn gọi Lưu Diệu Văn

Anh ở trên giường lăn qua lăn lại, muốn nằm ở nơi mát, nhưng làm sao cũng không tìm thấy chỗ và tư thế thoải mái, ép anh đến rơi lệ.

“Lưu Diệu Văn…hức….Lưu Diệu Văn….”

Tống Á Hiên gọi tên Lưu Diệu Văn trong vô thức, nửa phút sau anh cảm giác được bên cạnh có luồng hơi ấm, Lưu Diệu Văn ôm lấy anh, anh lấp tức toàn thân run rẩy. 

“Em đây.”

“Đừng sợ đừng sợ, em không động anh”

Lưu Diệu Văn dịu dàng ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng cắn lấy tuyến thể sau gáy anh rồi truyền tin tức tố vào, mùi rượu ngọt lập tức xâm chiếm khoang mũi Tống Á Hiên, anh lại run lên một hồi, sau đó cảm nhận được lửa nóng bên trong thân thể dần dần bị dập tắt. 

Anh muốn quay người lại ôm lấy Lưu Diệu Văn, người đó liền tránh sang bên cạnh anh, ấm áp lại một lần nữa biến mất….

“Cho dù tôi không hiểu gì về tình yêu, nhưng một loại tình yêu nào đó giống như một thứ đồ vật sẽ giống như hàng ngàn cái móc câu đem những lời nói từ bên trong cổ họng bạn câu ra: Anh cần em.”

Hy vọng sau đêm nay, chúng ta có thể ôm nhau nhiều hơn một chút. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro