[Ly Chu Ly] Sa vào
Warning: ooc nghiêm trọng, không hoan hỉ xin đừng đọc, hệ liệt bị lạc đề, 2k4+ chữ.
Ly Chu, Chu Ly đều có, có thể tùy otp nhà mình mà húp.
Tác giả: Khi đọc không cần động não, cẩu huyết, tình huống hoán đổi linh hồn điển hình, xem video trên b trạm nên mới có cảm hứng viết, mạo muội mượn, tạ lỗi, không ổn thì tôi xóa...
Editor: Cảnh báo hun mỏ chụt chụt đọc siu ngại siu mê :>
———————————————————————————————————
"Trác Dực Thần, ngươi còn nhớ rõ ước định giữa chúng ta không?"
Còn chưa chờ Trác Dực Thần trả lời, Ly Luân liền lắc mình một cái chắn ở giữa Triệu Viễn Chu cùng Trác Dực Thần, cố chấp ngăn cách hai người bọn họ, bông tuyết rơi lả tả dừng ở trên ngọn tóc cùng bả vai của hắn.
"Ly Luân" Triệu Viễn Chu trên nét mặt mang theo chút dung túng, ngữ khí lại vô cùng sắc bén: "Ngươi không thay đổi được gì, đây là số mệnh của ta, cũng là số mệnh của Trác Dực Thần."
Ly Luân không nói, trên tay yêu lực màu xanh đen ngưng tụ, đem lệ khí trên người hắn tản ra một chút, cái này làm lệ khí màu đỏ như máu của Triệu Viễn Chu lập tức nhìn tựa như ấu trùng bám trên xương mà từ từ bò lên, nhập vào trong đầu ngón tay của Ly Luân, theo cánh tay hướng trên người hắn lan tràn. Ly Luân cong khóe miệng, đem đầu ngón tay đặt ở trước trái tim của Triệu Viễn Chu, trong miệng mơ hồ thầm thì mấy câu gì đó, nhưng chưa đợi Triệu Viễn Chu lắng nghe, một nụ hôn gần như là cắn xé đã dừng ở trên môi y.
Hắn hẳn là lần đầu tiên hôn môi người khác, động tác có chút vụng về, hô hấp ướt át phả vào mặt Triệu Viễn Chu, mang theo một trận ngứa ngáy run rẩy, răng nanh của Ly Luân làm như vô tình cắn rách khóe môi y, vị máu tựa sắt rỉ tràn ngập giữa khoang miệng hai người, đầu lưỡi hắn vờn qua vết thương của Triệu Viễn Chu, một pháp trận bí ẩn hoàn thành, cuối cùng còn quyến luyến khẽ liếm một cái ở trên môi Triệu Viễn Chu sau đó mới trở tay đem y đẩy về phía Văn Tiêu.
Bạch Trạch lệnh theo tiếng mà ra, hóa thành từng sợi xiềng xích đem tứ chi hắn quấn lấy, chế trụ giam cầm, mở ra ngăn cách giữa hai người bọn họ.
Triệu Viễn Chu nhìn chính mình đứng ở cách đó không xa, nhưng trên môi vẫn còn độ ấm lưu luyến chưa tan, trái tim bỗng chốc lạnh đi. Y run rẩy nâng tay lên, bên tai một sợi tóc đen như mực phất qua, trường bào trên người bị gió núi thổi đến bay phất phới, nhưng rõ ràng thu được vào tầm mắt chính là một đôi bàn tay lộ những đốt xương ngón tay thon dài, giữa lòng bàn tay là một mảnh mềm mại, không có những vết chai dày do lâu ngày cầm dù lưu lại, đây là một đôi tay của thiếu niên, đây là tay của Ly Luân.
"Trác Dực Thần! Dừng tay!" - "Ly Luân" gần như thất thố kêu lên, "Hắn là Ly Luân!"
"Triệu Viễn Chu" liếc mắt một cái, khóe môi tựa hồ lộ ra một nụ cười hài hước, sau đó ở giữa sự do dự của Trác Dực Thần cầm lấy tay hắn, đem Vân Quang Kiếm lóe lên sắc lam đâm vào trong cơ thể, máu dọc theo hoa văn trên thân kiếm từng giọt rơi trên mặt đất, giây lát liền ẩn nấp ở bên trong tuyết trắng.
Vân Quang Kiếm trong phút chốc xuyên thấu trái tim "Triệu Viễn Chu", hắn lui về phía sau một bước, đem Vân Quang Kiếm trong cơ thể chậm rãi rút ra ném ở một bên, ánh mắt lại dừng ở trên người "Ly Luân" phía sau Trác Dực Thần, thong dong mà ôn hòa, như là khi còn niên thiếu Ly Luân hôn lên đuôi tóc của Chu Yếm, giống khi thiếu niên Chu Yếm đem đầu ngón tay mơn trớn giữa đôi mày của Ly Luân, như là ngàn ngàn vạn vạn năm trước của bọn họ.
Hắn hẳn là rất đau, mùi máu tanh cuồn cuộn không ngừng trong cổ họng, lại ở giữa răng môi để lại dấu vết rõ ràng, ngay cả hô hấp cũng từng ngụm nhỏ xen lẫn run rẩy, thế nhưng hắn lại đang cười.
"Triệu Viễn Chu" ngã trên mặt đất, nửa thân mình của hắn đã bị tuyết bay đầy trời vùi lấp đi, chỉ để lại một đôi con ngươi đen láy tĩnh lặng, máu tươi ào ạt nhiễm đỏ nền tuyết, rồi lại bị những bông tuyết mới phủ lên, cuối cùng trên đất chỉ còn lại một màu tuyết trắng bệch. Hắn nhìn "Ly Luân" bị Bạch Trạch lệnh giam cầm mà ra sức giãy giụa ở cách đó không xa, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, lộ ra một nụ cười có thể nói là bình tĩnh như nước.
Tầm mắt "Triệu Viễn Chu" dần dần mơ hồ, tuyết rơi xuống dính trên lông mi y, đè đến mơ hồ không mở được mắt, nhưng hắn lại thong thả chớp mắt, cố chấp nhìn chằm chằm thân ảnh "Ly Luân" trước mắt, thật lâu sau, giống như là trút được gánh nặng mà thở dài, chậm rãi khép lại hai mắt.
"Ly Luân" đối diện với đôi mắt của "Triệu Viễn Chu", bên trong mang theo khoái ý cùng không cam tâm, y lắc đầu, muốn xuyên qua tuyết trắng xóa đem hắn từ trên nền tuyết kéo vào trong lồng ngực mình, nhưng tứ chi bị Bạch Trạch lệnh giam cầm, y thúc giục toàn bộ yêu lực còn lại của bản thân, xiềng xích bị giãy giụa mà kẽo kẹt rung động.
Văn Tiêu thấy thế lập tức thúc giục Bạch Trạch lệnh trong tay, linh lực từ Bạch Trạch lệnh hóa thành những sợi xiềng xích màu vàng kim hướng "Ly Luân" đánh tới, ngưng tụ thành một lá chắn kín kẽ không một kẻ hở, mở ra một ngăn cách như tòa lồng giam đem y cùng đại yêu đã gần chết trên mặt đất tách biệt, mặc dù là vậy, y vẫn như cũ kéo đống xiềng xích nặng nề lê từng bước một về phía trước, hoa phục màu đen trên người mơ hồ cũng bị máu làm cho sũng nước, gió sương vùi lấp phía sau y uốn lượn vặn vẹo, vết máu trên cổ tay từng giọt từng giọt chảy xuống, như là giữa trời tuyết nở đỏ rực một rừng hồng mai.
Thân thể "Ly Luân" tựa như bị xiềng xích kéo thành một độ cong quỷ dị, nhưng y vẫn vô tri vô giác tiến về phía trước, cuối cùng vẫn không chịu nổi áp chế cường đại của Bạch Trạch lệnh, lảo đảo mà nửa quỳ xuống nền tuyết.
"Ly Luân" vươn tay xuyên qua tấm lá chắn màu vàng kim kia, mang theo vết máu nóng bỏng khó khăn với lấy đầu ngón tay "Triệu Viễn Chu", lại ở giây lát đụng vào trơ mắt nhìn thân thể hắn từng chút hóa thành hư vô, cuối cùng tiêu tán giữa đất trời.
Y tê liệt ngã xuống ở trên nền tuyết, giọng nói đã lạc thành muôn vàn tiếng nức nở, theo gió núi gào thét cùng nhau chôn vùi giữa Đại Hoang tuyết trắng xóa.
Đó là trận tuyết lớn nhất trong vạn năm qua ở Đại Hoang, tựa như đem hết tất thảy những thứ có liên quan đến "Chu Yếm" trong quá khứ đều mai táng, sau đó từ thi cốt của hắn mà sinh sôi vô số mầm non mới.
Thời gian qua đi, hắn cuối cùng cũng tìm được tự do.
"A Yếm, ta tự do, ngươi cũng tự do."
Thượng cổ hung thú Chu Yếm tử vong, lệ khí mất đi vật dẫn, mà Hòe quỷ Ly Luân tự mình trốn đi, phá hư hoà bình hai giới nhân yêu, vĩnh viễn đóng cửa tại Hòe Giang cốc. Đến bấy giờ, ngàn vạn năm luân hồi lặp đi lặp lại cuối cùng cũng kết thúc.
Lại là một năm mùa xuân, cây đào trong viện ở Tập Yêu Ty rốt cuộc cũng mọc ra mầm non mới sau không biết bao nhiêu năm, nở ra mấy nụ hoa lắc lư đón gió, ấy mà một trận mưa to mấy ngày trước lại đem mấy nụ hoa ít ỏi đánh rơi rớt tan tác, chỉ để lại mấy đóa hoa màu hồng nhạt mới vừa ngoi đầu ẩn nấp ở dưới lá xanh.
"Năm nay sợ là cũng không được ăn quả đào." Bạch Cửu thở dài, quét đi một chút hoa đào bị mưa làm cho rơi rụng trên mặt đất.
"Tiểu Trác ca ngươi đã về rồi!" Cậu mới vừa đem chổi trong tay thả lại góc, xoay người liền thấy Trác Dực Thần đang đi tới.
"Ly Luân thế nào?" Văn Tiêu đem chén trà trong tay nhẹ nhàng đặt lên trên bàn đá, "Hai ngày trước Bạch Trạch lệnh báo động, ta nghĩ hẳn là phong ấn của Ly Luân gặp vấn đề, hiện tại thế nào rồi?"
"Phong ấn hoàn hảo không hao tổn gì, nhưng mà y..." Trác Dực Thần hiếm thấy mà do dự một chút, Văn Tiêu ngẩng đầu liền thấy hắn lộ ra chút thần sắc rối rắm, kinh ngạc nhướng mày nói:
"Làm sao vậy?"
Một trận gió xuân mơn trớn lướt qua, những cành cây trong viện ào ào rung động, rốt cuộc đem mấy bông hoa màu hồng trên cây đào già sắp đổ cũng thổi bay mất.
"Y giống như... Điên rồi."
Đại Hoang cảnh sắc sum suê, đại chiến năm đó gây nên mảnh hoang vắng tiêu điều tựa như đã biến mất, trên đất khô cằn nhô lên những mầm non, tiếng của đám tiểu yêu nhỏ tuổi ríu rít từ trong rừng rậm truyền ra, mấy con chim đang nghỉ ngơi trong rừng bị tiếng động làm cho kinh hãi mà bay đi. Sóng biển cuốn theo bọt nước trắng xóa đánh lên trên những mạch đá ngầm, ánh mặt trời ở chân trời xuyên thấu qua tầng mây chiếu lên trên mặt biển một màu vàng ấm áp, linh hồn màu xanh nhảy ra khỏi mặt biển, thanh âm cá voi xanh cùng chim hải âu kích động đập cánh giao điệp bên nhau phiêu hướng phương xa.
Hòe Giang cốc.
"Ly Luân" lẳng lặng nằm nghiêng trước cánh cửa đóng nơi chính giữa động, xiềng xích nặng nề xuyên qua xương bả vai của y, đem hành động của y hạn chế ở một tấc vuông. Nhưng y lại không chút để ý trên mặt đất viết cái gì, ngay cả khi Trác Dực Thần tiến vào cũng không thèm ngẩng đầu liếc hắn một cái.
Da thịt trên đầu ngón tay của "Ly Luân" gần như đã biến mất lộ ra xương trắng cực kỳ dữ tợn, khi va chạm vào vách đá phát ra những tiếng cọ xát nặng nề ớn lạnh, bốn phía bên trong sơn động đều thấy đầy rẫy những vết máu màu nâu, ánh nắng mỏng manh chiếu xuống bao trùm những tàn tích đã cũ, chỉ liếc mắt một cái đã cảm thấy da đầu tê dại.
Trác Dực Thần phóng tầm mắt nhìn ra, toàn bộ vách đá đều được viết kín hai chữ:
"Ly Luân".
"A Ly".
"Ly Luân" mở miệng, gương mặt dán ở trên vách đá lạnh lẽo, mái tóc hỗn độn rối tung ở sau người, đầu ngón tay nhẹ lướt qua mặt đá gập ghềnh, miệng vết thương đã kết vảy lại một lần nứt toác. Y rũ mắt nhìn dòng máu đã tụ thành một vũng trên mặt đất, trong đó mơ mơ hồ hồ là ảnh ngược khuôn mặt y.
"Ta yêu ngươi".
Hoàn toàn văn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro