Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồi 2: Lôi Vũ - Chương 5

"Thì ra người đó chính là Tsukki..."

Biểu cảm của Yamaguchi lúc này thay đổi liên tục, lúc thì bừng tỉnh hiểu ra, lúc thì cau mày suy nghĩ đầy mâu thuẫn. Cậu nhẹ nhàng khoác tay Tsukishima, sau đó nhìn đối phương với vẻ mặt nghiêm túc, "Vậy nỗi lo của Tsukki là một ngày nào đó sẽ quên đi ký ức trong quá khứ sao?"

Yamaguchi bây giờ rất thông minh, vì cậu học từ một ma cà rồng còn thông minh hơn đang đứng trước mặt mình. Mặc dù ma cà rồng không thừa nhận cũng không phủ nhận, nhưng qua vẻ mặt của Tsukishima, cậu đã hiểu được câu trả lời.

Nhưng điều đó không phải là vấn đề lớn đối với Yamaguchi, bởi vì bây giờ cậu sẽ không bao giờ quên Tsukki nữa. Ký ức đã mất đi do nỗi sợ hãi thời thơ ấu giờ đây đã trở lại. Hóa ra, cây đại thụ thường xuất hiện trong những giấc mơ chính là nơi họ gặp nhau lần đầu.

Việc ở bên Tsukki hàng ngày đã hoàn toàn thay đổi cách Yamaguchi nhìn nhận thế giới.

Tsukishima là người đặc biệt đối với Yamaguchi. Đó là điều cậu luôn khẳng định. Cậu nhớ lại một câu từng đọc trong sách: "Cái chết không phải là điểm kết của cuộc đời, mà là sự lãng quên." Nếu đây là điều Tsukki lo lắng, thì Yamaguchi sẽ làm tất cả để vượt qua nó. Bởi với cậu, dù Tsukki có quên cậu bao nhiêu lần, cậu vẫn sẽ cố gắng đuổi theo, tiến lại gần, và không để bất kỳ ký ức nào dễ dàng biến mất. Yamaguchi đã vượt qua không chỉ quy tắc thứ ba từ lâu rồi. Trong ánh mắt của Tsukishima, cậu lần đầu nhận ra rằng, hóa ra người ma cà rồng tài giỏi, mạnh mẽ và phong độ trong mắt cậu cũng có thể là một kẻ nhút nhát.

Yamaguchi không biết liệu dũng khí của mình có thể truyền đạt đến đối phương hay không, nhưng cậu vẫn quyết định can đảm tiến thêm một bước, "Tsukki, em đã thích một người."

Cậu thấy ánh mắt của đối phương khẽ lay động.

Có lẽ Tsukki đã đoán được cậu sắp nói gì, nhưng vẫn im lặng lắng nghe cậu tiếp tục, "Anh biết em hơi chậm chạp, nên... ban đầu thứ em cảm nhận được là dục vọng."

Câu nói này dường như khiến ma cà rồng bất ngờ. "Lần đầu tiên mơ thấy điều đó, em thấy bản thân đang bị ăn tươi nuốt sống."

Đó là về mặt thể xác. Trong một khoảng thời gian, Yamaguchi thường mơ thấy cậu bị hút máu, mỗi lần tỉnh dậy, cổ cậu đều đau nhói như thật. Lúc đó, cậu không hiểu lý do, nhưng hóa ra đó là vì cậu đã từng thực sự bị cắn. Sự sợ hãi sinh lý mà cậu cảm nhận khi gặp lại ma cà rồng cũng là vì đây không phải lần đầu họ gặp nhau.

Sau đó, những giấc mơ dần trở nên phức tạp hơn. Yamaguchi bắt đầu mơ thấy Tsukishima quan hệ với cậu trong những góc chật chội, và đôi răng nanh của anh ấy vẫn đâm vào mạch máu cậu. Những chất lỏng chảy ra từ cả trên lẫn dưới làm bẩn Tsukishima – một sự chiếm hữu méo mó nhưng sâu sắc. Chỉ có ánh trăng lạnh lẽo chứng kiến họ, như đêm họ gặp lại nhau trên bàn thờ.

Trong những giấc mơ tình ái đầy mê hoặc ấy, sự giao hợp không còn mang tính nguyên thủy như ban đầu nữa, mà trở nên dịu dàng và mơ hồ hơn, giống như những người yêu nhau. "Cuối cùng, điều em cảm nhận được là sự lạc lối, Tsukki. Em không biết phải làm sao để người đó chấp nhận em."

Yamaguchi chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ nói ra những điều này, vì trước đây cậu chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó họ có thể chia cách. "Tsukki, en không sợ việc có một ngày nào đó anh sẽ quên em."

"Điều em sợ là anh sẽ đẩy em ra xa." Yamaguchi đưa tay lên, những đầu ngón tay lạnh lẽo của cậu nhẹ nhàng quấn quanh cánh tay của Tsukishima như một con rắn đang thè lưỡi, "Không phải là con mồi, cũng không phải là thức ăn. Tsukki, em muốn anh coi em là tín đồ của anh."

"Tín đồ" là một trong những từ ngữ mà Yamaguchi ấn tượng nhất trong những từ mà Tsukishima đã dạy cậu.

Tín đồ có thể làm bất cứ điều gì cho người mà họ tôn thờ, bất kể trải qua bao nhiêu khó khăn và trở ngại, họ vẫn sẽ luôn nhìn về phía người đó, sẽ theo sát người đó như hình với bóng, không phải là sự tuân thủ cứng nhắc, mà là sự chân thành và nồng nhiệt.

Yamaguchi buộc phải quỳ lên để có thể chạm trán với Tsukishima. Sự can đảm ít ỏi của cậu vào khoảnh khắc này tràn ra hết, cậu cảm nhận được lông mi của đối phương phớt qua chân mày của mình. Đây là lúc cậu ở gần Tsukki nhất. "Tsukki, em thích anh."

Ánh mắt của Yamaguchi kiên định, không hề lẩn tránh như mọi khi.

Tsukishima không hề rút tay khỏi bàn tay đang nắm chặt của cậu, đôi môi hơi hé mở, con ngươi màu vàng óng ánh lên một tia nguy hiểm. Từ góc độ này, Yamaguchi có thể nhìn thấy rõ những chiếc răng nanh sắc nhọn của anh ấy. "Đặt hy vọng vào một ma cà rồng là việc rất mạo hiểm, Yamaguchi."

"Em không quan tâm." Yamaguchi dựa vào lồng ngực của Tsukishima, giọng nói kiên quyết nghe có chút bướng bỉnh. Có lẽ đó là sự bốc đồng của tuổi trẻ, hoặc cũng có thể là vì tình cảm mà cậu dành cho ma cà rồng đã vượt quá mọi giới hạn. Những chiếc răng nanh từng khiến cậu run sợ nay không thể làm cậu dao động dù chỉ một chút. "Em sẽ luôn chủ động tiến về phía anh, luôn luôn. Vì vậy, đừng đẩy em ra, có được không?"

Ánh mắt Yamaguchi đầy thành kính và mong chờ. Cậu cúi đầu xuống, rất khẽ khàng, đôi môi chạm nhẹ vào chiếc răng nanh của Tsukishima, như một lời thề.

Ánh mắt của cậu luôn theo dõi phản ứng của Tsukishima. Thật ra nhịp tim của cậu đang đập nhanh vì sợ bị từ chối, nhưng cậu cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Một giây, hai giây... thời gian Tsukishima im lặng và cau mày dường như kéo dài vô tận đối với Yamaguchi, nhưng cuối cùng cậu cũng thấy khóe miệng Tsukishima khẽ động, giọng nói pha chút bất lực, "Đồ ngốc Yamaguchi, ta đã nói đụng vào vũ khí của thợ săn là một hành động khiêu khích rồi mà."

"Ừ, nhưng đối với em, Tsukki không phải là thợ săn..." Yamaguchi biết cậu đã thành công. Cậu rúc đầu vào hõm cổ của ma cà rồng. "Mà là người yêu của em."

Yamaguchi đã trao nụ hôn đầu đời của cậu cho Tsukishima. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời ngắn ngủi 15 năm của cậu làm điều này. Cậu không biết liệu Tsukishima có giỏi việc này hay không, cũng không biết hành động của cậu có quá trẻ con trong mắt đối phương không. Nhưng vào khoảnh khắc đó, cậu chỉ muốn biết hương vị của mối tình đầu.

Không giống như nhiệt độ cơ thể luôn hơi thấp, đôi môi và đầu lưỡi của Tsukishima đều rất nóng. Sự mềm mại và dính dấp nhanh chóng khiến cơn khát khao bùng phát khi cơ thể hai người áp sát vào nhau. Thậm chí còn hơn cả những giấc mơ mờ ảo, Yamaguchi cảm nhận được trái tim và dục vọng của cậu đập rộn ràng. Cậu ngẩng đầu lên, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể đối phương thấm qua lớp vải mỏng manh. Thú thật, cậu từng băn khoăn liệu ma cà rồng có khả năng cương cứng không, hay liệu họ có dục vọng không, vì trong suốt hai năm ở bên nhau, cậu chưa từng thấy Tsukishima lo lắng về điều đó. Nhưng lúc này, cảm giác bị một thứ cứng đơ chặn ở mông đã trả lời tất cả.

Những tiếng vo ve nhỏ trong rừng bị cái yên tĩnh của tầng hầm át đi, tiếng rên rỉ và thở hổn hển biến thành một thứ thuốc kích dục vô hình. Nụ hôn của Yamaguchi vụng về và đầy phóng túng. Nhịp thở hỗn loạn khiến cậu thiếu oxy và mệt lả, phải dựa vào đôi vai của Tsukishima để chờ đợi. Thế rồi người dẫn dắt nụ hôn đã thay đổi, Yamaguchi như một con chiên ngoan ngoãn được thần linh dắt tay bước vào giấc mơ tráng lệ và ẩm ướt. Trong cơn đam mê, đầu lưỡi của cậu chạm vào chiếc răng nanh nhô ra, cẩn thận cảm nhận sự sắc bén của nó.

Thay vì cảm thấy nguy hiểm, Yamaguchi lại cảm nhận được sự chiều chuộng từ Tsukishima. Nụ hôn dài miên man làm cậu đắm chìm, tầm nhìn bị che mờ bởi hơi nước. Đầu lưỡi của đối phương lướt qua lợi và mò sâu vào bên trong, khiến cậu phản xạ thu lưỡi lại để từ chối. Lưỡi của cậu vô tình bị răng nanh cào rách một vệt nhỏ, vị tanh của máu ngay lập tức khiến đôi mắt của Tsukishima chuyển sang màu đỏ ngọc thạch. Trong khoảnh khắc bị đẩy ra, Yamaguchi bối rối vô cùng, nhưng tay cậu vẫn ôm chặt lấy đối phương. Theo bản năng, cậu ghé lại gần và liếm đôi môi khép chặt của Tsukishima, "Em không ngại..." Nụ hôn của Yamaguchi đầy mạo hiểm, cậu không nghĩ ra cách nào tốt hơn. "Tsukki, em cũng sẵn lòng làm con mồi của anh."

Sự tự bạch ngốc nghếch của cậu đã mở ra cánh cửa nửa khép. Vị tanh hòa tan trong nụ hôn của họ, Yamaguchi cảm thấy mình rất thích hôn Tsukki. Sự gần gũi ấy khiến cậu đắm chìm. Cậu mở chân ra, bị đè xuống dưới, vật cứng của đối phương chọc vào giữa hai chân cậu, cơ bắp căng lên vì hưng phấn in hằn trên cơ thể cậu qua lớp áo mỏng manh, tạo nên một cơn nóng điên cuồng.

Cậu không bao giờ cảm thấy đủ khi được hôn người mình yêu. Yamaguchi ngửa cổ ra, liếm láp sự mềm mại và sắc bén trong miệng đối phương, mắt mở to vì sợ nhắm mắt sẽ lại chỉ là một giấc mơ mù mịt. Có lẽ cảm nhận được sự bất an của cậu, Tsukishima vươn tay ôm chặt lấy eo cậu, cơ thể hai người không còn khoảng cách. Sự nóng bỏng từ tình yêu khiến họ như hai thanh sắt đỏ rực. Chiếc áo ngủ mỏng manh bị kéo xuống, để hai trái tim đang đập được gần nhau hơn.

Tâm trí của Yamaguchi không thể nào tập trung. Rốt cuộc, việc làm tình với Tsukki chỉ là một điều cậu từng tưởng tượng. Chưa kể những lớp băng dày trên người Tsukishima nhắc nhở cậu rằng cần phải cẩn thận với vết thương. Những vệt máu đỏ thẫm khiến cậu hoang mang, đẩy đối phương ra một chút, "Tsukki... vết thương của anh..."

“Có hối hận không?” Tsukishima nheo mắt nhìn Yamaguchi, đôi lông mi dài khẽ lay động, đôi chân mày hoàn hảo như một vách đá cao không thể vượt qua.

Yamaguchi lắc đầu chắc chắn, giống như một con bướm dại dột lao vào ngọn gió núi. "Chỉ muốn nhắc anh cẩn thận với vết thương thôi..." Cơ thể run rẩy của cậu được đôi mi dài màu vàng của Tsukishima đỡ lấy. Những nụ hôn chậm rãi của Tsukishima rơi xuống, ánh mắt anh dán vào gương mặt xấu hổ của Yamaguchi, đôi mắt lạnh lùng như một con sói đang xé thịt con mồi trong tuyết. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một bàn tay táo bạo chạm vào vật cương cứng giữa hai chân cậu.

Cơ quan sinh dục to lớn của Tsukishima như một cây gậy thô to, ngón tay Yamaguchi trượt lên xuống, lòng bàn tay dính đầy dịch nhầy làm cho cả chiều dài trơn trượt. Âm thanh ướt át vang lên trong tai cậu. Dù tay cậu hoạt động mạnh bạo, nhưng biểu cảm lại bối rối và ngây ngô, như một quả dâu tây ướt đẫm mưa treo trên cành, chỉ còn những cánh hoa mỏng manh khép lại giấu đi sự đỏ ửng cuối cùng.

Tsukishima kéo quần xuống, đầu dương vật dựng đứng cọ vào lòng bàn tay nhỏ bé của Yamaguchi, dịch nhầy bắn ra như muốn làm choáng ngợp tầm nhìn. Khi bắt gặp ánh mắt ngây thơ của Yamaguchi, Tsukishima không kìm được cúi đầu xuống hôn cậu lần nữa.

Nụ hôn bị chi phối bởi dục vọng trở nên đau đớn, nhưng nỗi đau ấy nhanh chóng chuyển thành khoái cảm lạ lẫm khiến Yamaguchi không thể kiềm chế được tiếng rên rỉ. Tay cậu không lớn, nhưng chỉ có thể nắm lấy một phần nhỏ dương vật của Tsukishima. Mỗi khi lòng bàn tay trượt xuống tới gốc, đầu dương vật ướt át của Tsukishima lại va vào đùi cậu. Mặc dù có lớp vải chắn giữa hai người, nhưng nó vẫn khiến lỗ hậu môn của Yamaguchi co thắt không ngừng. Dương vật cương cứng của cậu cũng tiết ra dịch nhầy, thấm qua quần lót ướt đẫm và chảy xuống đùi.

"Nhẹ thôi..." Giọng Yamaguchi nghe có chút uất ức, nhưng ngón tay Tsukishima lướt qua đùi trong ướt át của cậu. "Nhẹ ư? Nhưng em đã ướt hết rồi mà."

"Không..." Yamaguchi lúng túng định phản bác, nhưng lời nói bị chặn lại trong cổ họng khi ngón tay Tsukishima chạm vào nơi ẩm ướt giữa đùi cậu, kéo theo những sợi chất nhầy trắng.

Cậu chưa kịp phản ứng, Tsukishima đã kéo quần cậu xuống, dương vật của cả hai áp sát vào nhau. Tay Yamaguchi bị Tsukishima nắm chặt, hai dương vật trượt qua lại trong lòng bàn tay ướt át của cậu. Da thịt sưng tấy vô cùng nhạy cảm, khiến Tsukishima theo bản năng thúc hông, đùi cậu vỗ vào mông của Yamaguchi đến khi vùng da đó đỏ lên.

Yamaguchi mơ hồ xuất tinh lần đầu, khi cậu nhìn thoáng qua vết thương của Tsukishima, dường như vì chuyển động mạnh mà nó lại rỉ máu. Yamaguchi muốn bảo anh dừng lại nhưng bị kéo chân lật người lại. "A... Tsukki..."

Dương vật chưa xuất tinh của Tsukishima chui vào khe đùi của Yamaguchi, mỗi cú đâm nhẹ vào vùng hạ bộ khiến cơ thể cậu co thắt lại. Tsukishima bóp lấy mông cậu, và khoái cảm dồn dập khiến Yamaguchi chỉ có thể ngửa cổ thở hổn hển.

Mọi thứ đều rất rõ ràng, nhịp đẩy từ hông của Tsukishima, hơi thở ấm nóng phả vào tai, và trọng lượng đè nặng lên cơ thể, khiến Yamaguchi cảm giác như mối tình đầu ngây ngô và đầy e thẹn của mình đang dần nở hoa và kết quả. Cậu không thể không cảm thấy như một chiếc lọ mật trong lồng ngực đã bị đổ vỡ, đến cả chất dịch nóng bỏng của Tsukishima bắn lên mông cậu cũng ngọt ngào. Đùi trong mềm yếu của cậu nóng bừng và cọ xát, tạo cảm giác như bị trầy xước, khiến Yamaguchi co người lại.

Tsukishima nhận thấy động tác nhỏ đó và nhanh chóng nhấc mắt cá chân của Yamaguchi đặt lên vai mình. Phần thân dưới của Yamaguchi mở toang ra, hoàn toàn phơi bày trước ánh nhìn của Tsukishima. Cậu định dùng tay che lại theo bản năng, nhưng bị Tsukishima giữ chặt xuống giường. "Đừng cử động, nó đang sưng đấy," Tsukishima nói với giọng điềm tĩnh, rồi thổi nhẹ lên phần da non bị sưng, cơn tê dại lạnh lẽo khiến Yamaguchi co thắt.

"Không… không sao đâu…" Dù Yamaguchi đã từng tưởng tượng ra cảnh tượng này, nhưng khi thực sự chứng kiến, sức tác động của nó vẫn quá lớn. Lúc này, Tsukishima đang cúi xuống liếm nhẹ vùng đùi trong của cậu, nơi đã bị sưng đỏ. Nước bọt ướt át nhanh chóng chuyển thành cảm giác lạnh lẽo như kim chích khi tiếp xúc với không khí. Yamaguchi muốn khép chân lại, nhưng lại sợ rằng đầu gối của mình sẽ vô tình va vào gương mặt đẹp đẽ của Tsukishima, nên cậu chỉ biết ngại ngùng đưa tay đẩy đầu của Tsukishima ra, nhưng không hiệu quả.

Mặc dù việc bị chạm vào chỗ nhạy cảm khiến Yamaguchi không thoải mái, nhưng vì người làm điều đó là Tsukishima, cậu lại cảm thấy một niềm vui sướng kỳ lạ trỗi dậy. Cậu nhận thấy mình đã cứng trở lại, chỉ có thể cuộn tròn tay và che đi nửa khuôn mặt đang đỏ bừng. Phần thịt mềm ở đùi trong giống như kẹo dẻo bị Tsukishima liếm, cắn, khiến vết sưng không còn đau nữa. Thay vào đó, cơn đau âm ỉ ở hạ bộ khiến Yamaguchi không thể không quay mặt đi.

Yamaguchi cảm thấy toàn bộ phần thân dưới của mình như đang bốc cháy, trong khi Tsukishima dường như đã đoán ra điều đó từ biểu cảm của cậu. "Em thích tôi chạm vào đây à?" Ngón tay thon dài của Tsukishima nhẹ nhàng vuốt ve phần đùi trong của Yamaguchi, nơi lấm tấm những vết đỏ, đầu ngón tay của anh lướt qua khu vực ẩm ướt giữa hai chân.

"Không... ưm..." Yamaguchi rùng mình trước sự chạm nhẹ đó. Chân cậu vừa mới được rút ra lại bị Tsukishima nắm lấy mắt cá và kéo về vị trí cũ. Tay của Tsukishima trượt lên theo mắt cá, rồi bóp nhẹ vào phần mông mềm mại của Yamaguchi. Chỉ cần nhìn vào đôi đùi và mông căng tròn của Yamaguchi cũng đủ thấy cậu đã được "chăm sóc" kỹ thế nào suốt hai năm qua bởi ma cà rồng này. Phần thịt đỏ ửng, mềm mại vừa bị va đập nay đang tràn ra qua kẽ tay Tsukishima, trong khi dịch nhầy từ dương vật của Yamaguchi chảy ra, để lại những vệt sáng lấp lánh.

"Em không thích à? Vậy thì dừng ở đây thôi." Tsukishima buông tay ra, nhưng Yamaguchi hoảng hốt nắm lấy tay anh, đôi môi run run, giọng nhỏ đến mức gần như bị hòa lẫn vào nhịp thở gấp gáp.

"Thích... Em thích... khi Tsukki chạm vào em..."

Để kỷ niệm lần đầu tiên quan hệ không trở nên quá tệ, cả hai đã đổi sang một tư thế thoải mái hơn. Cuối cùng, Yamaguchi nằm sấp lên người Tsukishima, tay nắm lấy dương vật của anh và cố gắng mở miệng thật to để ngậm lấy một phần nhỏ.

Trong khi đó, phần mông của cậu bị tách ra, và lỗ nhỏ phía sau đã hé mở. Khi miệng Yamaguchi bị lấp đầy bởi dương vật, một cảm giác ẩm ướt và mềm mại lan tỏa từ hậu môn khiến lưng cậu lập tức mềm nhũn.

Tiếng rên rỉ của Yamaguchi bị kìm nén bởi đầu dương vật chặn ngang cổ họng, còn phần thịt mềm và chật chội trong họng đang cố làm hài lòng kẻ xâm nhập.

Không chỉ miệng, mà cả thân dưới của Yamaguchi cũng đang bị xâm chiếm. Cậu cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại và ấm áp của Tsukishima đang chọc vào khe nhỏ, giả vờ như đang thâm nhập, những cú đâm nhẹ khiến bức tường thịt vốn chặt chẽ giờ trở nên bóng bẩy và ướt át.

Sau đó, lưỡi được thay bằng các ngón tay dài, Tsukishima uốn cong ngón tay để thăm dò. Anh nhanh chóng tìm thấy chỗ mềm mại hơn nhiều so với những chỗ khác, hai ngón tay mở rộng theo hình kéo vào sâu bên trong, thỉnh thoảng vỗ về mông của Yamaguchi khiến cậu run rẩy. “Thư giãn một chút.”

“Ừ… ưm,” Yamaguchi không biết làm thế nào để thư giãn, cậu khó khăn nuốt dương vật trong miệng, đồng thời cố gắng mở rộng chân để tạo điều kiện cho hành động phía sau.

Dương vật giữa hai chân cậu đã dựng cao, lỗ hậu môn cũng bị kéo rộng và đã ngả màu trắng, trông rất gợi cảm. Nhưng hành động của Yamaguchi vẫn ngây thơ đến mức đáng ngạc nhiên, dù chính cậu đã khơi gợi quan hệ nhưng lại tỏ ra vô tội.

Khi Tsukishima thêm ba ngón tay vào, sự kích thích liên tục vào những điểm nhạy cảm khiến Yamaguchi cảm thấy khoái cảm đến mức mê mẩn. Cậu cố gắng sử dụng miệng trên để làm việc, trong khi miệng dưới bị tay Tsukishima thao túng đến mức say mê, rất nhanh chóng lại đạt cực khoái một lần nữa, dương vật rung lên và bắn ra tinh dịch màu nhạt.

Khi dương vật được rút ra khỏi miệng, Yamaguchi vẫn còn trong dư âm của cực khoái, cậu mơ màng khi bị Tsukishima kéo vào lòng anh, phần thân dưới ẩm ướt của cậu nằm trên đùi chắc khỏe của ma cà rồng.

Yamaguchi đang mơ màng nghĩ rằng Tsukishima vẫn chưa xuất tinh, và sức bền của ma cà rồng thật sự đáng sợ. Cậu vô thức giơ tay định giúp Tsukishima, nhưng chưa kịp chạm vào dương vật thì đã bị kéo ra, một nụ hôn rơi xuống đầu ngón tay của cậu, “A, Tsukki…”

Yamaguchi khó lòng diễn tả cảm giác này, mặc dù Tsukishima chỉ hôn vào phần da đầu ngón tay tê liệt, nhưng có lẽ vì sự kết nối giữa hai bàn tay, dòng điện nhỏ nhặt dường như đã làm tê liệt trái tim cậu, cảm giác còn mãnh liệt hơn cả khi bị hôn vào hậu môn.

Ánh mắt của Yamaguchi nhìn vào những đầu mi dài cong của ma cà rồng, nơi có những giọt tinh dịch đã khô. Đó chính là những giọt tinh dịch cậu vừa mới phun ra.

Mọi người đều nói ma cà rồng là những sinh vật ác độc, nhưng trong mắt Yamaguchi, vào khoảnh khắc này, cậu chỉ cảm thấy như mình đã chạm vào một niềm tin và sự tôn thờ thiêng liêng.

Mặt cậu đỏ bừng, nụ hôn của Tsukishima đi qua các khớp ngón tay và lòng bàn tay của cậu, rơi xuống cổ tay với những mạch máu nổi rõ. Cảm giác ẩm ướt nhanh chóng biến mất, nhưng giống như một ngôi sao băng vụt qua, nó đâm thẳng vào trái tim vốn đã nóng bỏng của Yamaguchi.

Không biết có phải là bản năng của con người khi ở đỉnh điểm hạnh phúc mà cảm thấy lo lắng hay không, trái tim của Yamaguchi như bị thiêu đốt, thổi lên một cơn gió lạnh. Tim cậu đập nhanh, trán chạm vào Tsukishima, hai người thở gấp, hơi thở của họ quấn lấy nhau. Yamaguchi hé miệng, âm thanh run rẩy nghe như cầu xin hoặc như lời thì thầm, “Tsukki… Hứa với em, đừng rời xa em…”

Yamaguchi không kỳ vọng Tsukishima sẽ trả lời, sự giao kết của đôi tay trong khoảnh khắc này đã đủ để trở thành một lời hứa. Cậu cẩn thận tránh chạm vào vết thương khi ôm lấy đối phương, và ngay sau đó, giọng nói khàn khàn của Tsukishima len lỏi vào lỗ tai của cậu.


17.09.2024
Mr. Black Crow

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro