Chương 3
Ngày 3: Lục tìm những lời trong túi
Nếu nói có người không giỏi hẹn hò, thì Tsukishima Kei chắc chắn là một trong số đó.
Anh không muốn thừa nhận rằng anh tệ ở lĩnh vực nào đó hoặc chưa làm tốt ở một khía cạnh nào, nhưng đôi khi sự thật khiến anh cứng họng, không còn lời biện hộ nào. Sau khi thêm Yamayuchi vào Line, anh đã có chút hối hận.
Không phải vì hối hận việc hẹn hò với Yamaguchi, mà đơn giản là anh chưa chuẩn bị để bắt đầu một mối quan hệ yêu đương. Đó là một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ với Tsukishima, vì ngay cả người anh trai lớn hơn anh nhiều vẫn còn đang độc thân.
Vậy nên anh nghĩ, ít nhất trong ngày đầu tiên hẹn hò, anh nên để lại ấn tượng tốt cho đối phương chứ nhỉ? Tsukishima cảm thấy anh không có vấn đề gì với mọi hành vi trong trận đấu hôm qua, và bắt đầu cân nhắc kỹ về cách cư xử hàng ngày. Vốn không quan tâm lời nói của mình có làm tổn thương người khác hay không, Tsukishima bắt đầu cố gắng kiềm chế việc chỉ trích bừa bãi, đến mức trong buổi tập, anh ít mỉa mai hơn hẳn. Kyotani và Koganegawa nhìn nhau, cảm thấy có điều gì đó bất thường với anh.
"Hôm nay Tsukki có vẻ dễ gần hơn thì phải." Koganegawa cảm thán khi buổi tập gần kết thúc, nhưng lại bị Tsukishima lườm với ánh mắt chẳng khác ngày thường, thậm chí có phần gay gắt hơn.
Cậu ta rùng mình, vừa định nói thêm điều gì thì bị Tsukishima cắt ngang: "Xin lỗi nhưng đó chỉ là cảm giác của cậu thôi. Và, cậu có thể đừng gọi tôi là Tsukki không? Nghe thật kỳ cục."
Nói những lời khó nghe bằng kính ngữ là sở trường của Tsukishima.
Koganegawa không hiểu gì cả, nhưng cậu nhớ rất rõ ngày hôm qua có một fan trên khán đài cũng gọi Tsukishima như vậy, mà anh chẳng tỏ ra khó chịu hay có vẻ không thoải mái. Có lẽ vì hôm nay việc chắn bóng và đập bóng không được tốt, nên tâm trạng của Tsukishima cũng bị ảnh hưởng. Koganegawa không hẳn không hiểu được cảm giác đó. Khi đội bắt đầu hoà nhập thì cũng xảy ra nhiều va chạm. Phối hợp giữa họ chưa đủ tốt, đôi lúc trong vòng xoay vị trí họ không chuyền được bóng thích hợp cho nhau, và chiều cao của họ chính là yếu tố duy nhất bù đắp cho những thiếu sót đó.
Trong lúc suy nghĩ về việc phải luyện chuyền bóng nhiều hơn vì sự nghiệp bóng chuyền của mình, Koganegawa nhận ra Yamaguchi đang đứng ở góc sân, tay cầm ly nước trái cây nóng và nhìn về phía họ.
“À, tôi không làm gián đoạn buổi tập của các cậu chứ?” Yamaguchi hỏi khi chắc chắn họ đã bắt đầu nghỉ ngơi, rồi quay sang Tsukishima, “Tsukki, cậu tập xong rồi à?”
Tsukishima khẽ gật đầu, cầm lấy ly nước trái cây uống vài ngụm rồi đưa lại cho Yamaguchi, sau đó đi làm căng cơ. Cầu thủ luôn quản lý thời gian tốt như Tsukishima luôn là người đầu tiên thực hiện căng cơ sau mỗi buổi tập, và gần đây điều này càng rõ rệt hơn, như một dấu hiệu cho thấy anh sắp rời đi.
Koganegawa nhìn Yamaguchi, người mà cậu chỉ mới gặp qua từ xa, rồi bắt đầu suy nghĩ tại sao Yamaguchi lại gọi Tsukishima như vậy mà không bị phật ý, thậm chí Tsukishima còn có vẻ cư xử tốt hơn hẳn. Dù suy nghĩ kỹ đến đâu, cậu cũng không thể tìm ra câu trả lời thích hợp, chỉ có thể cho rằng Tsukishima có phần chiều chuộng fan hâm mộ.
...Theo một cách nào đó, điều này cũng đúng.
Khoảng hai mươi phút sau, Tsukishima xuất hiện trở lại với bộ đồ thường. Yamaguchi ngồi chờ trên ghế dài trước cửa nhà thi đấu, tay cầm ly nước trái cây chưa uống hết. Có vẻ cậu đã quen với việc chờ đợi, khi ở một mình, cậu trông yên tĩnh hơn nhiều so với vẻ bề ngoài thường thấy. Tsukishima nhận ra rằng Yamaguchi có gì đó khác với những gì anh từng biết, nhưng cụ thể là khác ở anh thì cậu không thể diễn tả bằng lời.
Việc đồng ý hẹn hò với Yamaguchi chính là quyết định kỳ lạ nhất mà Tsukishima từng đưa ra. Anh không nghĩ tình cảm của mình là thứ dễ dàng trao cho người khác, nhưng anh tin rằng Yamaguchi sẽ không phụ lòng cảm giác mơ hồ này, giống như việc Yamaguchi luôn chờ đợi và không bao giờ rời xa, điều đó khiến Tsukishima cảm thấy an tâm.
Tsukishima không giỏi trong việc bày tỏ cảm xúc, vì vậy dù đang hẹn hò, anh cũng không làm quá nhiều điều đặc biệt. Anh không cho rằng mình qua loa, cũng không nghĩ rằng tình cảm của Yamaguchi là thứ có thể xem nhẹ, chỉ là Yamaguchi quá chú ý đến những điều về anh, đến mức Tsukishima chẳng để ý hết. Yamaguchi biết anh không chịu lạnh giỏi, nên chuẩn bị sẵn nước trái cây nóng để giữ ấm; Yamaguchi biết anh thích ăn bánh dâu tây, nên tìm những tiệm có vị ngon nhất để mua trước; Yamaguchi biết anh thích cảm giác đi trước, nên thường rảo bước để theo kịp, và cũng sẽ giảm tốc độ nếu đi nhanh hơn cậu.
Nhưng Tsukishima nhận ra, anh biết rất ít về Yamaguchi. Tất cả những gì anh biết về người này chỉ dựa trên hai ngày gần đây, biết rằng Yamaguchi hòa nhã, rất khéo léo và cậu ấy thích ăn khoai tây chiên mềm, dù Tsukishima không hiểu nổi tại sao món ăn chiên mềm nhũn này lại được ưa thích. Nhưng mỗi khi có cơ hội ăn chung, Tsukishima luôn để ý xem nhà hàng có phục vụ khoai tây chiên không.
Tsukishima tự nhận mình không phải là người giỏi yêu đương, trước đây là vậy, bây giờ là vậy, và sau này cũng sẽ vậy. Thời trung học, anh nhận quá nhiều thư tỏ tình đến mức tủ đồ đầy ắp, phải khóa lại nhưng cũng không ích gì; thời cấp ba, anh nhận nhiều socola tặng cho "người đặc biệt", nhưng ngoài bánh dâu tây ra, anh cực kỳ kén chọn trong việc ăn đồ ngọt.
Anh không biết học hỏi từ đâu, cũng không biết phải hỏi ai để xin ý kiến về chuyện tình cảm. Thứ duy nhất anh làm được là tìm kiếm trên Google những từ khóa khô khan như “địa điểm hẹn hò tốt nhất”, nhưng chúng chẳng mang lại giá trị tinh thần nào.
Liệu có chán không? Tsukishima tự hỏi, vì Yamaguchi dường như luôn mỉm cười khi đi bên cạnh anh, dù không có gì thú vị, dù họ chỉ ngồi không, thậm chí khi cậu ấy đang rơi nước mắt. Mỗi khi Tsukishima muốn tiến gần hơn, anh lại không dám nói thẳng những gì mình muốn làm, đến mức ngay cả việc hẹn hò cũng do Yamaguchi đề xuất.
Yamaguchi luôn mong đợi, luôn phấn khích, như thể không khí quanh họ ngọt ngào. Và sự ngọt ngào ấy ngấm vào nụ cười của Yamaguchi, khiến Tsukishima nghĩ rằng có lẽ anh sẽ không thể quen được với việc thiếu vắng tiếng cười này trong đời.
Mùa thu đầu tiên ở Sendai hiếm khi lạnh như vậy, và Tsukishima thật sự không chịu nổi lạnh. Anh quấn khăn, thỉnh thoảng kính bị mờ vì anh mải tập trung mà quên điều chỉnh nhịp thở, áo khoác dày cản gió nhưng bàn tay anh vẫn lạnh buốt, trong khi trái tim thì ấm áp. Nội tạng trong lồng ngực dường như không biết chọn đúng thời điểm, luôn rối loạn nhịp khi anh suy nghĩ. Anh nhíu mày phát ra một tiếng động nhỏ, và ánh mắt kiên định của Yamaguchi khi quay lại nhìn anh khiến anh không biết phải mở lời thế nào, nhưng cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này.
Vì vậy, anh bước lên một bước, rút tay ra khỏi túi và đề nghị: "Muốn nắm tay đi không?"
Yamaguchi như thể không hiểu lời anh nói, hoặc có lẽ là ngạc nhiên trước sự chủ động của Tsukishima. Khi Tsukishima đang lúng túng, định rút tay về vì cảm giác ngại ngùng đơn phương, thì bàn tay ấm áp của Yamaguchi đã nắm lấy. Yamaguchi há hốc mồm kinh ngạc, sau đó rút ngắn khoảng cách giữa hai người, phá vỡ bức tường vô hình: "Tay của Tsukki lạnh quá. Thế này không được đâu!"
Rồi Yamaguchi nhét tay của Tsukishima vào túi áo cậu và tự hào nói: "Nhưng tay tớ ấm lắm, Tsukki cứ thoải mái làm ấm đi nhé!"
...Làm ấm, là cách nói gì vậy, thật kỳ lạ. Tsukishima luồn ngón tay vào giữa các khe ngón tay của Yamaguchi, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Cảm giác xương, cơ và lớp mỡ khác biệt khiến cả hai cảm thấy mới lạ. Tsukishima lúc đó mới nhận ra đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc nắm tay Yamaguchi. Trước đây chỉ là nắm hờ hoặc kéo một cách hời hợt, nhưng sự gắn kết chặt chẽ này khiến anh nhận ra tay Yamaguchi nhỏ hơn tay của anh một chút.
Nhỏ hơn một chút, nhưng ấm áp đến mức anh không muốn buông ra. Anh ngẩn ngơ nhìn vào đỉnh đầu của Yamaguchi, không biết sẽ đi đâu tiếp theo cho buổi hẹn này, hoặc chỉ đơn giản là cứ đi dạo mãi như thế. Điều đó thật sự quá tẻ nhạt, giống như một người làm công việc khoa học chẳng biết làm gì trong kỳ nghỉ. Nhưng chỉ như vậy thôi, đối với Tsukishima, cũng đã đủ rồi.
Tsukishima Kei luôn thích nhìn Yamaguchi Tadashi.
Còn Yamaguchi thì có quá nhiều điều muốn chia sẻ với anh.
Tsukishima lắng nghe rất chăm chú, tập trung khi lọc từng thông tin. Yamaguchi có rất nhiều bí mật, như lý do tại sao cậu hiểu anh quá rõ, tại sao cậu dường như luôn biết Tsukishima muốn gì. Nhưng Yamaguchi không bao giờ giấu bí mật đó, luôn tiết lộ nó mỗi khi cậu nói ra điều gì đó, như một câu đố cần giải.
“Ah!” Tsukishima bất ngờ đưa tay còn lại, lạnh ngắt, vào cổ áo Yamaguchi, khiến cậu giật bắn mình vì lạnh. Tsukishima mãn nguyện với kết quả của màn tấn công nhanh này, tận hưởng lợi thế bất ngờ mà anh giành được. Nhưng Yamaguchi chỉ nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay còn lại của cậu, thổi hơi ấm vào đầu ngón tay và lo lắng hỏi: “Tay cậu lạnh quá! Không cần đi khám bác sĩ thật sao?”
“…Không cần đâu,” Tsukishima, dù vừa thành công trong trò chơi khăm, cũng cảm thấy lương tâm bị cắn rứt, anh quay đầu đi, lảng tránh ánh mắt của Yamaguchi. Sự đùa cợt của Tsukishima đã bị sự quan tâm chân thành của Yamaguchi đánh bại, cậu dường như chỉ quan tâm đến anh. Ngay trước khi Yamaguchi chuẩn bị nói thêm điều gì đó, Tsukishima đã nhanh chóng ngắt lời: “Cậu nói hơi nhiều rồi.”
Yamaguchi đột ngột dừng lại, và ngay lập tức Tsukishima biết anh vừa nói sai điều gì đó. Anh hắng giọng, cố gắng thu hút lại sự chú ý của Yamaguchi, nhưng ánh mắt vẫn lảng tránh: “Không phải là cậu không được nói nữa, nhưng cậu toàn nói về tôi. Nói thêm về bản thân cậu đi.”
Chúng ta không phải là người yêu sao?
Vẫn giữ lòng tự trọng, Tsukishima chỉ nói nửa câu. Anh nắm chặt tay Yamaguchi, rồi nhét cả hai vào túi áo của mình. Khoảng cách chiều cao khiến Yamaguchi phải hơi ngả người về phía Tsukishima để cả hai có thể bước đi cùng nhau.
Yamaguchi cẩn thận theo bước chân của anh, giọng nói nhỏ nhẹ, đầy bất an: “Tsukki thật sự muốn biết về tớ sao?”
Điều đó không phải là đương nhiên sao? Chỉ có một người yêu hiểu đối phương nhưng lại chẳng biết gì về người ấy thì thật tệ. Tsukishima gật đầu, nhẹ nhàng xiết tay Yamaguchi, rồi nói thêm: “…Khăn giấy ở túi bên kia.”
Anh có thể dự đoán trước phản ứng của Yamaguchi lần này, và chiếc khăn giấy là bằng chứng duy nhất cho sự chu đáo của anh. Tsukishima tự hào rằng ít nhất anh còn chú ý đến vệ sinh cá nhân, nhưng điều làm anh quan tâm hơn cả là đôi mắt Yamaguchi không còn đỏ như vài ngày trước. Tsukishima không biết chuyện gì tồi tệ đã xảy ra với Yamaguchi, nhưng chỉ cần anh có thể ở bên cạnh cậu, Tsukishima cảm thấy anh có thể làm cho Yamaguchi cười mà không còn lo lắng gì.
Anh thích nhìn Yamaguchi cười.
Yamaguchi nhận lấy khăn giấy, khẽ cảm ơn, rồi bắt đầu kể về bản thân cậu. Hai người đi dạo không mục đích trên các con phố Sendai, Yamaguchi từ từ kể về quá khứ của cậu như một câu chuyện. Tsukishima chăm chú lắng nghe, cố gắng hiểu hơn về Yamaguchi qua những câu chữ nhẹ nhàng đó.
Yamaguchi không phải là người có tính cách cứng rắn, phần lớn thời gian cậu thậm chí khá yếu mềm. Khi còn nhỏ, cậu không được yêu thích vì gương mặt lấm tấm tàn nhang, luôn bị đem ra làm trò đùa quá đáng. Khi lên năm tuổi, cậu bị những đứa trẻ lớn hơn bắt nạt, xô xuống hồ ở quê nhà. Yamaguchi không biết bơi, và không có người lớn nào đáng tin cậy ở gần đó. Khi cậu gần như ngạt thở, một bàn tay đã kéo cậu lên. Đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi tình cờ đi ngang qua, đã cứu Yamaguchi khỏi hồ nước. Cậu chỉ nhớ rằng mình được quấn trong một chiếc áo khoác quá khổ và được giao cho cảnh sát địa phương. Yamaguchi đã níu lấy góc áo của người đó và hỏi: “Chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ?”
Cậu không nhớ rõ câu trả lời, chỉ nghe thấy một câu “Có lẽ” mơ hồ trước khi trí nhớ mờ đi.
Tsukishima nhíu mày. Anh đoán Yamaguchi lúc nhỏ hẳn không phải là kiểu người đủ can đảm để đứng lên chống lại kẻ bắt nạt. Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là, sau sự kiện đó, Yamaguchi đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, ít nhất là không còn bị bắt nạt vô cớ.
Yamaguchi tự hào về điều đó. Cậu trân trọng mạng sống đã được cứu, nên đã cố gắng hết sức để sống tiếp, không cho phép ai dễ dàng bắt nạt mình nữa. Khi Yamaguchi ngẩng cao đầu tự hào, khóe mắt cậu lại ngấn nước, nhưng lần này Tsukishima đã nhanh chóng làm nhiệm vụ của mình, lau khô những giọt nước mắt đó.
“Tsukki sẽ không nghĩ tớ quá yếu đuối chứ?” Yamaguchi nhẹ nhàng chạm vào tay Tsukishima qua lớp khăn giấy, tín nhiệm của cậu khiến Tsukishima cảm thấy nhẹ nhõm. Dĩ nhiên là không, Tsukishima nghĩ. Yamaguchi đã tự mình đứng dậy và trở nên mạnh mẽ.
“Không, có khi tôi còn phải cảm ơn người đó.” Chính vì người đó đã cứu Yamaguchi vào lúc cậu cần nhất, Tsukishima mới có cơ hội gặp cậu hôm nay. Nhưng Tsukishima nghĩ, nếu là anh thì sao? Nếu họ quen nhau từ nhỏ, nếu họ vốn đã thân thiết như người yêu từ trước, thì liệu mọi thứ có tốt hơn không?
Yamaguchi khẽ ngạc nhiên, rồi cười nói: “Vậy à? Nhưng từ giờ tớ sẽ càng mạnh mẽ hơn nữa, Tsukki ạ.”
Tsukishima thích cách Yamaguchi luôn ở bên cạnh anh, không ngừng nói chuyện. Anh cũng thích nụ cười mà Yamaguchi luôn dành cho anh, không chút ngần ngại. Tsukishima nghĩ rằng cuộc sống của mình có lẽ cần thêm những âm thanh như vậy, không quá ồn ào, cũng không tĩnh lặng, vừa đủ để làm phong phú thêm màu sắc và phá vỡ sự im lặng chết chóc.
Tsukishima biết mình không có tài trong việc hẹn hò, nên đã giao quyền chọn địa điểm và sắp xếp cho Yamaguchi.
Có quá nhiều điều anh chưa biết, và cũng không rõ nên tìm cách nào để khai thác những câu chuyện mà Yamaguchi chưa kể. Tsukishima có lẽ sẽ không bao giờ chủ động hỏi, anh muốn Yamaguchi tự kể ra. Anh chỉ cần lắng nghe, rồi đáp lại từng câu chuyện của cậu. Nếu không thể bằng lời, thì bằng hành động cũng được.
Tsukishima không giỏi nói chuyện, có lẽ sau này cũng sẽ không giỏi, nhưng anh sẽ ghi nhớ bằng mắt, và những cảm xúc của anh sẽ không bao giờ là giả. Chỉ cần anh có thể chạm vào Yamaguchi và ở bên cạnh cậu, vậy là đủ.
Dù họ đã gặp nhau nhiều lần, Tsukishima vẫn nhớ rõ từng khoảnh khắc. Cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ và những nhịp tim không đều mà thế giới của những kẻ yêu nhau gọi là “tiếng sét ái tình”, là thứ Tsukishima giữ kín trong lòng.
Anh lật giở từ điển của mình, tìm kiếm trong trí nhớ, nhưng cuối cùng cũng chỉ có một câu nói duy nhất bật ra từ tâm trí rối bời: "Thích cậu."
Tsukishima Kei chưa bao giờ cảm thấy bối rối như vậy. Anh không thấy rõ con đường phía trước, nhưng anh có đủ dũng khí để tiếp tục bước đi, như thể anh không quan tâm đến kết quả, chỉ cần hiện tại là đủ. Và rồi nỗi sợ chia ly bắt đầu len lỏi trong anh, sợ Yamaguchi chỉ nhất thời rung động. Nhưng sự bất an đó đã bị hơi ấm trong lòng bàn tay Yamaguchi làm tan chảy. Chỉ còn lại một trái tim ấm áp. Tsukishima sợ lạnh, nên được ngọn lửa của Yamaguchi bao bọc. Yamaguchi cẩn thận giữ cho ngọn lửa ấy cháy sáng, hứa rằng cậu sẽ luôn ở bên.
Tsukishima vừa mới nếm trải cảm giác ngọt ngào đó, nên dù thế nào cũng không thể buông tay.
Chỉ khi mở ứng dụng đếm bước, họ mới nhận ra cả hai đã đi rất xa và cần tìm chỗ nghỉ ngơi hoặc tạm biệt. Như thường lệ, họ chia tay nhau tại ga tàu điện, Tsukishima đứng nhìn Yamaguchi bước lên chuyến tàu về nhà.
Yamaguchi hôm nay im lặng một cách bất ngờ, cậu chỉ đứng sau cửa kính tàu điện nói lời tạm biệt với Tsukishima (またね).
Nhưng vẫn còn một chút thời gian trước khi tàu lăn bánh, Yamaguchi bỗng nhiên bổ sung thêm: "Tớ thích cậu!"
Tsukishima không tránh né, cũng không ngại ngùng, chỉ lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt Yamaguchi và gật đầu.
Anh nói rằng, anh cũng vậy.
Rồi cúi xuống hôn lên khớp ngón tay, dòng máu từ đầu ngón tay chảy thẳng về trái tim.
"Mai gặp lại."
10.02.2025
Mr. Black Crow
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro