第10章
10. Tháng 4/ 1961 [Hiện thực]
Tsukishima không biết phải giải thích như thế nào về tất cả những gì đã trải qua trong nửa năm vừa qua.
Ban đầu gã nghĩ rằng bản thân đã không may bị thương nặng khi làm nhiệm vụ, trong lúc mơ màng ý thức, gã đã có một giấc mơ dài và hỗn loạn.
Nhưng khi tỉnh dậy, bên ngoài cửa sổ căn hộ đã là mùa xuân năm 1961 ở Tokyo.
Gã không chỉ mơ, mà thời gian dường như cũng đã trôi qua cùng lúc.
Gã bật TV lên, bản tin thời sự vẫn đang nói về vụ ám sát một bộ trưởng nội các trong một đêm mưa lớn nửa năm trước. Thủ phạm vẫn không rõ danh tính, biến mất như bốc hơi khỏi thế gian. Vụ ám sát này được xem là "một trong những bí ẩn lớn nhất năm 1960."
Tokyo của thời đại này, ngoài nửa năm trôi qua như bị đánh cắp của gã, chẳng có gì thay đổi.
Vậy là do gã đã làm người thực vật suốt nửa năm với hoạt động não bộ rối loạn nên đã tạo ra một giấc mơ vô nghĩa, hay thật sự đã có hiện tượng siêu nhiên xảy ra?
Tay gã chạm lên sau gáy, sợi dây chuyền quen thuộc đã biến mất, nó trống không.
Gã mở cổ áo ra, nhìn vào bên trong, chiếc lọ thủy tinh chứa một phần tro cốt của Yamaguchi, thứ mà gã đã mang theo bên mình suốt mười lăm năm, đã biến mất không còn chút dấu vết.
Phía sau vai gã có cảm giác bỏng rát mơ hồ. Gã bước đến trước gương, cởi áo ra, quay lại nhìn, trên da đang nở một đóa hoa đỏ rực, như dấu vết của một mảnh gỗ cháy in lên cơ thể.
Vài cánh hoa sơn trà cuộn tròn trong áo khoác, chầm chậm rơi xuống đất. Động tác của Tsukishima đột ngột dừng lại, đầu gã đau như muốn nứt ra.
Chốc lát sau, gã nắm lấy áo khoác, như một kẻ điên mua vé tàu đến Osaka.
Sau sáu tiếng rưỡi ngồi tàu, chuyến tàu đã đến Osaka.
Gã tra cứu trên bản đồ khắp nơi về “ thị trấn Yanagibana” nhưng bản đồ thập niên 1960 nói với gã rằng ở Osaka không có nơi nào như thế.
Gã vẫn không tin, xuống khỏi tàu và hỏi vô số cụ già địa phương về nơi gọi là “thị trấn Yanagibana,” câu trả lời luôn giống nhau.
Gã đổi cách hỏi, có hỏi rằng liệu trong lịch sử có gia tộc nào họ Yamaguchi không, và họ từng được thiên hoàng ban hôn không.
Một ông lão tóc bạc lắc đầu, nói không có.
Vậy thì... Gã lại đổi câu hỏi, gia tộc Fujikawa thì sao? Gia tộc đó có tồn tại không?
À, ông lão cuối cùng cũng nhớ ra, ông nói, "Gia tộc Fujikawa thì có, năm 1945 khi quân Mỹ ném bom Osaka, đúng vào lúc tiểu thư Michiko của gia tộc Fujikawa đang tổ chức hôn lễ."
“Đáng tiếc, quá đáng tiếc. Gia tộc Fujikawa đã bị xóa sổ hoàn toàn trong trận không kích đó. Một gia tộc lớn như thế, với hàng trăm năm vinh quang, chỉ trong chớp mắt đã biến mất…”
Fujikawa Mioko, cái tên thật quen thuộc.
Tsukishima không chịu bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: "Vậy người kết hôn với tiểu thư Mioko là ai, ông có biết không?"
Ông lão vẫy tay, không còn kiên nhẫn nói chuyện với gã nữa: "Nghe nói là một người từ ngoại tỉnh, được cho phép vào làm rể sau khi tiểu thư Mioko đã đấu tranh trong một thời gian dài. Tôi không biết thêm gì nữa đâu."
Tsukishima một mình đi trên đường phố Osaka, giống như Yamaguchi, người chỉ vài phút trước còn ở trước mặt gã, chuẩn bị đọc lời thề, giờ đây dường như chưa từng tồn tại.
Giống như nước hòa vào nước, biến mất không dấu vết.
Làm sao có thể như vậy?
Gã một lần nữa bước lên chuyến tàu quay trở lại Tokyo, trong đầu nhớ lại từng khoảnh khắc kỳ lạ mà gã đã bị cuốn vào.
Mọi chuyện bắt đầu từ khi lọ đựng tro cốt của Yamaguchi bị viên đạn của kẻ truy đuổi bắn vỡ. Gã đã nhìn thấy tận mắt lọ thủy tinh và tro cốt bên trong tan biến vào cơn mưa đêm ấy.
Rồi sau đó gã đã gặp lại thiếu niên Yamaguchi.
Sau đó, trong khu vườn sau nhà của Yamaguchi, khoảng thời gian gã ở bên em đợi hoa sơn trà nở, những giấc mơ Yamaguchi từng kể cho gã, rồi giấc mơ như một cuốn hồi ký mà gã mơ thấy đêm trước khi trở về...
Mọi thứ đều liên quan đến Yamaguchi, Yamaguchi của ngày đầu tiên, cậu thiếu niên nhỏ bé của gã.
Gã không biết liệu bản thân có nên tin vào những điều này hay không, vì không có bằng chứng khoa học nào ủng hộ giả thuyết như vậy - đây là thời đại của khoa học mà.
Nhưng chỉ cần tin vào điều đó thôi cũng đủ khiến gã vui vẻ, như thể sự chờ đợi suốt mười lăm năm của gã cuối cùng cũng có một kết quả.
Tokyo - thành phố mà em hằng mong ước, Yamaguchi yêu dấu. Có phải em đã đến tìm gã không?
Tsukishima trở lại Tokyo và tiếp tục công việc như trước đây.
Gã bắt đầu nuôi hoa sơn trà trong những chiếc lọ thủy tinh, đủ loại màu sắc. Sau mỗi nhiệm vụ, gã lại lẻn vào sân nhà của ai đó và hái hai bông hoa nở rộ nhất.
Nhưng chỉ sau vài ngày, chúng lại héo tàn, dù gã có thay đổi phương pháp thế nào cũng không thể bằng những bông hoa trên cây trong khu vườn cũ của Yamaguchi.
Bây giờ là tháng tư. Sơn trà đang rực rỡ nở giữa xuân.
Nhưng những bông trong lọ thủy tinh, dù gã có thay bao nhiêu lần, vẫn chẳng thể sánh được với bất kỳ nụ hoa nào đã nở rộ giữa mùa đông lạnh giá đầu năm.
Hoa đã rời khỏi đất, dù có chăm sóc thế nào cũng không thể đạt được sự thịnh vượng như ngày xưa. Nó vốn không thuộc về chiếc lọ thủy tinh này.
Dù trong lòng gã luôn đầy ắp hình bóng một người nào đó, nhưng vẫn không thể ngăn được sự cô đơn tràn vào từ bốn phương tám hướng trong đêm tối.
Nỗi nhớ chẳng thể nào so bì được với khát khao được gặp người ấy.
Gã không thể gặp người đó, cũng giống như gã không thể nuôi nổi một bông hoa sơn trà từ năm 1944 trong chiếc lọ thủy tinh của mình.
Yamaguchi yêu dấu, khi nào em sẽ trở lại? Gã nhớ em rồi.
Đó chỉ là hiện tượng siêu nhiên, Tsukishima mở cửa khi chuông reo, chỉ có thể nghĩ như vậy.
Không phải là bộ quân phục, không phải là bộ kimono đắt tiền, chỉ là bộ trang phục giản dị và hiện đại nhất, đột ngột xuất hiện trước mặt gã.
Không để gã kịp mở miệng, người kia đưa tay từ sau lưng ra trước, trong tay là một bông hoa sơn trà đỏ rực viền trắng.
“Em là... Yamaguchi Tadashi?” Giọng Tsukishima nghẹn ngào, khó tin hỏi: “Yamaguchi Tadashi nào?”
Người đối diện bật cười trước câu hỏi ấy: “Bất kỳ Yamaguchi Tadashi nào, mọi Yamaguchi Tadashi.”
“Ý em là gì?”
“Em không biết em là Yamaguchi nào. Em nhớ rằng bản thân hình như đã chết, rồi dường như bị ép phải cưới em gái ở Osaka...” Em đưa bông hoa trong lòng bàn tay đến tay Tsukishima, đối diện với ánh mắt đầy kinh ngạc của gã. “Và luôn nhớ rằng, dù ở đâu, chúng ta luôn hôn nhau, dưới trận mưa bom, dưới ánh trăng, dưới gốc hoa sơn trà.”
“Nhưng lần đầu tiên anh đã đợi em suốt bao năm, lần thứ hai anh lại bỏ rơi em mà bỏ chạy.”
“Em...”
Những gì đã xảy ra trong nửa năm qua thật quá siêu thực, siêu thực đến mức dường như tất cả chỉ là một trò đùa mà gã dựng lên vì quá nhớ Yamaguchi. Gã sợ rằng sự ngạc nhiên này chỉ là ảo ảnh và khi tỉnh lại, gã sẽ bị đẩy vào tuyệt vọng sâu hơn.
Gã đưa tay ra véo má người trước mặt, thật mềm mại. Đầu ngón tay gã lướt qua những vết tàn nhang như những ngôi sao lấp lánh, thật không thể nhầm lẫn.
Đó là khuôn mặt năm 1945, khi gã rời khỏi đảo Iwo Jima.
Mọi thứ có thể là một nghịch lý, nhưng tình yêu thì không.
Những ngón tay giơ ra của gã được nắm chặt trong lòng bàn tay người kia: “Kei, dù chúng ta chưa từng gặp nhau, chúng ta vẫn sẽ định mệnh yêu nhau.”
“Vì thế, em không lừa anh đâu, em là Yamaguchi Tadashi” em từ từ tiến lại gần, rồi nói thêm, “em cũng không biết mình là Yamaguchi Tadashi nào, em là tất cả những Yamaguchi Tadashi kia.”
Tsukishima bước lên một bước, mở rộng vòng tay ôm chặt người trước mặt vào lòng. Những giọt nước mắt bị phong kín bấy lâu cuối cùng cũng tìm được lối thoát, gã gục đầu lên vai Yamaguchi, nước mắt rơi lã chã.
Lời cầu nguyện của gã cuối cùng đã được thần linh lắng nghe, khiến cho thời gian cũng không thể tiếp tục trôi một cách bình thường.
Nửa năm đó đã trôi qua như thế nào, có thể dùng khoa học để giải thích hay không, tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Thân nhiệt ấm áp này, giọng nói quen thuộc này, gã đã nhớ đến phát điên suốt mười lăm năm qua, nhưng lại chẳng thể nào chạm tới.
Bất kể đó là ai, bất kể điều đó là thật hay giả, em chính là người gã yêu – Yamaguchi Tadashi.
Từ những năm đầu của năm Chiêu Hoà cho đến năm Chiêu Hoà thứ 35.
Không, còn cả tương lai dài phía trước.
Cứ gọi nó là, phần đời còn lại.
End.
12.09.2024
Mr. Black Crow
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro