Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cách Yêu Của Người Trưởng Thành

Cuối hè và đầu thu, là thời gian học sinh các cấp bắt đầu năm học mới.

Tsukishima đứng bên kia đường, nhìn các học sinh trung học từng nhóm một đi qua bên cạnh mình, cảm thấy chán chường, liền lấy điện thoại ra lướt lên lướt xuống.

Lướt đi lướt lại nhiều lần, tin nhắn vẫn trống rỗng, nên anh nhét điện thoại vào túi, lười biếng dựa vào cột đèn, tiếp tục nhìn đám học sinh trung học bên đường.

Đã là chập tối, những học sinh mặc đồng phục từ cổng trường túa ra như ong vỡ tổ, rồi tách ra trước cổng trường, thành từng nhóm ba hoặc năm người, rôm rả cùng nhau tiến về phía trước.

Mùa thu năm nay dường như đến sớm hơn hẳn. Dù chưa đúng mùa, nhưng không khí đã thoang thoảng mùi lá rụng.

Hoàng hôn nhuộm màu mây trời, sắc vàng đỏ tràn ngập khắp bầu trời.

Suy nghĩ của Tsukishima theo làn gió bay xa hàng ngàn dặm. Khi anh tỉnh lại, các học sinh trước mặt đã tản đi hết, từng ngọn đèn đường bật sáng, thắp lên ánh sáng nhạt nhòa.

Đúng như dự đoán, vẫn không có tin nhắn nào trong điện thoại. Tsukishima tắt màn hình, rồi đi bộ về nhà.

Đầu năm nay, Tsukishima đã giải nghệ.

Sau đó, anh chọn trở về Miyagi và làm việc tại Bảo tàng Sendai.

Khi vừa nhận được thư mời từ bảo tàng, Tsukishima đã gửi cho Yamaguchi một tấm ảnh, trong ảnh là bức thư từ bảo tàng, chúc mừng và thông báo cho anh về việc sẽ bắt đầu làm việc vào tháng tới.

Một lúc lâu sau, Yamaguchi chỉ nhắn lại một câu: "Chúc mừng."

Một câu "Chúc mừng" đầy khách sáo và xa cách.

Tsukishima nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên điện thoại hồi lâu, ánh mắt phức tạp không rõ ràng.

Nếu là hồi trung học, Yamaguchi sẽ nói gì nhỉ?

“Quá tuyệt vời! Không hổ danh là Tsukki!”

“Tsukki giỏi quá!! Chúng ta đi mua ly sữa dâu ăn mừng nhé!”

Nhưng bây giờ chỉ có hai chữ "Chúc mừng".

Hiện tại, Tsukishima không còn sống cùng gia đình nữa. Ngay khi mới trở về, anh đã mua một căn hộ dành cho hai người để ở riêng.

Mỗi khi ai đó hỏi tại sao anh lại mua căn hộ dành cho hai người, Tsukishima chỉ đáp: "Sớm muộn gì cũng sẽ có thêm một người nữa sống cùng."

Tsukishima nằm trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm trăng, lòng đầy tâm sự.

Lần cuối cùng anh gặp Yamaguchi là khi nào nhỉ?

Có lẽ sau khi tốt nghiệp đại học, anh rất hiếm khi gặp lại Yamaguchi.

Bây giờ cậu ấy còn thích ăn khoai tây chiên không?

Còn thích ôm gối khi ngủ không?

Hay bây giờ cậu ấy ôm ai khác khi ngủ rồi?

Thời gian trôi ngược theo ký ức, sau khi tốt nghiệp trung học, những người khác trong đội Karasuno đều đã có nơi tốt đẹp để đi. Người luôn lý trí như Tsukishima lại uống say trong buổi tiệc tốt nghiệp, trên đường về nhà đã ép Yamaguchi vào tường rồi hôn loạn xạ, sau đó chính anh cũng lịm đi, để lại Yamaguchi mặt đỏ bừng từ đầu đến cổ, phải vất vả cõng anh chàng cao 1m90 về nhà.

Sáng hôm sau, Tsukishima thức dậy, ngồi thẫn thờ bên giường, hồi tưởng lại những gì đã xảy ra tối qua, vừa tiếc nuối đấm giường, vừa âm thầm vui mừng trong lòng.

Cho đến khi Yamaguchi do dự đẩy cửa bước vào, tay cầm bát cháo, lắp bắp hỏi Tsukishima có đau đầu không, lúc đó anh mới biết rằng tối qua Yamaguchi đã ở lại chăm sóc anh, không thèm về nhà.

Trong khoảnh khắc đó, Tsukishima cảm thấy trên đời này không ai đáng yêu hơn Yamaguchi.

Kết quả dĩ nhiên là hai người thuận theo tự nhiên mà đến với nhau.

Lời tỏ tình chưa từng được nói rõ ràng với thế giới, nhưng trong tuổi trẻ của hai chàng trai, nó vang dội như tiếng sét.

Dù yêu xa khi học đại học, Yamaguchi luôn tranh thủ vào những cuối tuần không quá bận rộn, lén bắt xe đến thăm Tsukishima. Trong tin nhắn, cậu tiếc nuối nói rằng buổi chiều có tiết học nên không thể liên lạc được, nhưng rồi lại bất ngờ xuất hiện trước cửa lớp của Tsukishima, tay cầm một ly sữa dâu, và khi Tsukishima bước ra khỏi lớp, Yamaguchi lao ngay đến bên anh.

Tsukishima luôn nói: "Yamaguchi, cậu phiền thật đấy." Và Yamaguchi sẽ cười rạng rỡ, theo thói quen đáp lại: "Xin lỗi, Tsukki."

Đối với họ, những câu nói này không còn mang ý nghĩa thực sự của "phiền" và "xin lỗi" nữa, mà đã trở thành tín hiệu để xác nhận rằng cả hai vẫn đang ở bên nhau.

Yamaguchi thích chia sẻ mọi chuyện, dù lớn dù nhỏ với Tsukishima, từ món ăn ở căng tin hôm nay, đến ánh trăng tối nay, rồi đến những chuyện xảy ra trong đội bóng, lớp học. Cậu chia sẻ mọi điều mà cậu cho là đáng để chia sẻ, và đó là cách Yamaguchi thể hiện tình yêu của mình.

Vào dịp Giáng sinh năm hai, hai người vốn đã hẹn cùng nhau đón lễ, nhưng tuyết rơi quá dày khiến nhiều nơi bị phong tỏa, hầu hết các chuyến tàu cũng ngừng chạy.

Nhưng Tsukishima đã xin nghỉ học ba ngày, đổi xe nhiều lần, gấp rút xuất hiện trước cổng trường của Yamaguchi với toàn thân đầy tuyết, đeo chiếc khăn mà Yamaguchi tặng, và tay cầm một ly trà sữa mà cậu từng vô tình nhắc đến, một cửa hàng rất nổi tiếng trước cổng trường nhưng vì quá đông mà thường không mua được.

Khi nhận được cuộc gọi, Yamaguchi còn chưa kịp mặc áo khoác, chỉ đi dép lê và chạy xuống cầu thang.

Tuyết rơi hỗn loạn từ trời xuống, trời đất mờ mịt.

Khi Yamaguchi mở cửa ký túc xá, cậu chỉ thấy một màu trắng xóa, và Tsukishima đứng đó trong tuyết, như hồi còn trung học, tay đút túi, quàng khăn, giọng nói mang chút khó chịu thúc giục: "Yamaguchi, nhanh lên, tớ lạnh quá."

Tsukishima đứng yên tại chỗ, lạnh đến mức tay chân đều cứng ngắc, vì sợ trà sữa nguội nhanh hơn, anh cũng không dùng ly trà để ủ ấm tay.

Anh rút tay ra khỏi túi, đưa lên trước mặt và hà hơi, nhưng chưa kịp ấm lên thì cặp kính đã phủ một lớp sương mờ.

Tsukishima chậc lưỡi khó chịu, tháo kính ra định lau đi lớp sương, nhưng ngay lập tức bị Yamaguchi lao vào ôm chặt.

Do quán tính quá lớn và không kịp chuẩn bị để đỡ Yamaguchi, Tsukishima lùi lại hai bước, rồi loạng choạng ngã ngồi xuống đất, chiếc kính cũng bị văng ra vì anh cố bảo vệ Yamaguchi.

Tsukishima: “...”

Chưa kịp nói gì thì đã bị Yamaguchi ôm chặt.

Hai người ôm nhau trong tuyết.

Sau hai phút, Tsukishima vỗ nhẹ vào lưng Yamaguchi, ra hiệu bảo cậu buông ra, nhưng Yamaguchi không nói gì, chỉ rúc đầu vào vai Tsukishima, cố chấp siết chặt cánh tay hơn.

Tsukishima bất lực kéo người đang bám dính mình ra, nhưng phát hiện Yamaguchi cúi đầu, nước mắt đã chảy đẫm khuôn mặt.

"Sao lại khóc rồi?" Tsukishima định đưa tay lên lau nước mắt cho Yamaguchi, nhưng vì tay quá lạnh, anh lại bỏ xuống, chậm rãi hôn khô nước mắt của cậu .

Yamaguchi ngẩng đầu lên, dù đôi mắt đã bị mờ bởi nước mắt, nhưng cậu vẫn nhìn thấy người đứng trước mặt mình, mũi đỏ ửng vì lạnh. Yamaguchi đưa tay kéo cổ Tsukishima xuống và hôn anh.

Trong cơn tuyết trắng xóa, vạn vật chìm trong tĩnh lặng, mùa đông rét buốt đến tột cùng, nhưng Tsukishima cảm thấy anh như tan chảy trong nụ hôn của Yamaguchi.

Hai chàng trai trẻ hôn nhau giữa trời tuyết trắng, dù tuyết có dữ dội thế nào, họ vẫn luôn kiên định.

Khi tốt nghiệp năm tư, Yamaguchi bắt đầu thực tập ở một công ty điện tử, còn Tsukishima thì từ năm ba đã được chọn vào đội bóng chuyền tiếp tục sự nghiệp. Khi Tsukishima tập luyện, Yamaguchi làm việc; khi Yamaguchi nghỉ ngơi, Tsukishima bận rộn với các trận đấu; khi Tsukishima được nghỉ ngơi, Yamaguchi lại phải tăng ca. Khoảng cách giữa họ càng ngày càng xa cả về thời gian và không gian.

Yamaguchi đã nhiều lần đến xem các trận đấu của Tsukishima. Cậu thấy rất nhiều người giơ cao tấm bảng tên Tsukishima Kei, cổ vũ nhiệt tình cho anh, thậm chí còn nghe được nhiều người trên khán đài bàn luận về Tsukishima, như việc anh có bạn gái hay không, hay sẽ như thế nào khi yêu.

Khi Tsukishima thỉnh thoảng được nghỉ, anh cũng đến thăm Yamaguchi, nhưng luôn bị nhận ra, buộc phải che giấu kỹ lưỡng và kéo Yamaguchi bỏ trốn một cách vụng về. Cuối cùng, tất cả mọi người trong công ty đều biết rằng bạn trai của Yamaguchi là một vận động viên bóng chuyền, và đáng ngạc nhiên hơn, đó là mối tình giữa hai chàng trai.

Yamaguchi đứng bên lề sân đấu, nhìn người mà cậu từ nhỏ đã coi là thần tượng dần trở nên đặc biệt, từng bước tiến ra sân chơi quốc tế, được bao quanh bởi tiếng vỗ tay và những lời khen ngợi, trong khi cậu mãi mãi ở lại Miyagi, ở lại công ty đó.

Vào một buổi chiều yên bình, vì sự chênh lệch múi giờ mà đã lâu không nhắn tin, Yamaguchi gửi cho Tsukishima một tin nhắn ngắn gọn: "Mình chia tay nhé," và từ đó hai người không còn liên lạc nữa.

Nhớ lại những tin nhắn, Tsukishima ngồi dậy, lục tìm chiếc điện thoại cũ trong tủ và cẩn thận xem lại từng tin nhắn một.

Dù đã nhiều năm trôi qua, Tsukishima vẫn không vứt bỏ chiếc điện thoại mà anh từng dùng trước đây.

"Tsukki, hôm nay trăng tròn thật."

"Ừ, ở đây cũng vậy."

"Tsukki, cơm trưa hôm nay không ngon bằng cơm cậu làm cho tớ."

"Tuần sau tớ được nghỉ, tớ sẽ về nấu cho cậu."

"Tsukki, tớ thấy một chiếc khăn quàng cổ rất đẹp! Tớ đã mua nó rồi! Chắc chắn rất hợp với cậu!"

"Khăn rất đẹp, tớ đã đeo rồi."

...

"Tsukki, xin lỗi cậu, tớ bận làm thêm giờ nên không thấy tin nhắn của cậu."

"Yamaguchi, tớ có một trận đấu tập, tuần này tớ không về được, xin lỗi."

"Xin lỗi Yamaguchi, tớ vừa tập thêm nên không thấy cuộc gọi của cậu."

Trăng đã lên đến đỉnh trời, tỏa ánh sáng dịu dàng và thanh khiết.

Ánh trăng êm đềm tràn vào qua cửa sổ, làn gió thổi nhẹ làm lay động tấm rèm mỏng bên khung cửa.

Tsukishima nhìn ra ngoài cửa sổ, hình ảnh Yamaguchi cười gọi anh là Tsukki lại hiện về trong tâm trí.

Cả đêm liền không ngủ được.

Sáng hôm sau, Tsukishima bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Anh vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã là giọng nói ồn ào quen thuộc của Hinata.

"Tsukishima!! Nghe nói cậu về rồi!! Tối nay mọi người của Karasuno có buổi gặp mặt! Nhất định phải đến nhé!!"

Tsukishima, người mới ngủ được đến rạng sáng: “…”

“Yamaguchi cũng sẽ đến đó! Dạo này mọi người đều rảnh! Các đàn anh cũng sẽ đến!”

“…Tớ…” Giọng nói trầm khàn, Tsukishima uể oải đáp.

“Cậu không dám đến phải không?”

“Tớ sẽ đi.” Nghe đến hai chữ "không dám", Tsukishima theo phản xạ trả lời. "Tớ không cần phải tranh luận về vấn đề dám hay không với một sinh vật đơn bào."

Vừa khiến Hinata tức giận vừa cúp máy, Tsukishima cũng tỉnh táo hơn.

“Yamaguchi cũng sẽ đến—”

Câu nói đó vang vọng trong đầu anh.

Tsukishima liền bật dậy.

Khi mặt trời lặn, Tsukishima đứng trước cửa, lúng túng chỉnh lại cổ áo, kéo vạt áo, rồi dùng đôi tay đầy mồ hôi đẩy cánh cửa vào.

Ngay lập tức, những tiếng gọi quen thuộc vang lên.

Hinata, Kageyama, và cả anh Daichi, anh Asahi, cùng anh Suga, chị Shimizu và anh Tanaka đang ngồi chung với nhau, còn Yachi ngồi ngoan ngoãn một bên, lắng nghe Nishinoya tự hào kể về những chuyến đi du lịch của mình. Khi nghe đến những chi tiết phấn khích, cô còn phối hợp ngạc nhiên kêu lên, "Thật vậy sao?! Rồi sao nữa?!"

Còn Yamaguchi đâu?

Không thấy người mà anh muốn gặp, Tsukishima ngẩng đầu nhìn về phía Hinata. Hinata gãi đầu nói: “Yamaguchi vừa gọi nói rằng phải làm thêm giờ ở công ty, nên cậu ấy không đến được.”

Không rõ là sự thất vọng hay nhẹ nhõm chiếm phần lớn hơn, Tsukishima chỉ cảm thấy trong lòng nặng trĩu, khó thở.

Có lẽ Yamaguchi đang tránh mặt anh.

Bữa tiệc diễn ra suôn sẻ, mọi người say sưa kể về những năm tháng đã qua. Các chàng trai từng bừng bừng khí thế trên sân bóng giờ đây nâng cao ly rượu trên bàn tiệc. Những cú đập bóng, những lần chắn bóng ngày xưa như tan chảy trong từng giọt rượu, đậm đà và đầy cảm xúc.

Tsukishima suốt buổi không nói nhiều, chỉ khi có ai nhắc đến anh, anh mới đáp lại vài lời, rồi lại bị Tanaka vỗ mạnh vào lưng.

"Thế này là không ổn đâu, Tsukishima."

Tsukishima đành ngẩng đầu lên, giơ ly rượu chào mọi người rồi uống cạn.

"Tsukishima, cậu với Yamaguchi dạo này giống nhau ghê." Yachi nói.

"?"

Nhìn thấy ánh mắt của Tsukishima, Yachi vội vàng xua tay giải thích, “Mấy lần trước tớ tình cờ gặp Yamaguchi trong buổi tiệc của công ty, cậu ấy cũng ít nói như cậu bây giờ, lúc nào cũng im lặng, như thể đang suy nghĩ gì đó. Cảm giác giống Tsukishima ngày càng lý trí hơn, gặp tớ chỉ lịch sự chào hỏi thôi.”

Tại sao lại thế, Yamaguchi Tadashi?

Lặng lẽ kết thúc những lời hứa hẹn ngày xưa, và xóa bỏ dấu vết của chính mình một cách không dấu vết.

Cái gọi là sẽ mãi thích "Tsukki."

“Đồ dối trá.” Tsukishima nắm chặt ly rượu, thì thầm.

Qua vài lượt rượu, hơi nóng dần bốc lên, có lẽ vì Tsukishima vốn thích đùa cợt bằng lời nói sắc bén nhưng hôm nay lại không nói gì nhiều, chỉ ngồi ở góc và lặng lẽ uống từng ly một. Ngay cả Hinata và Kageyama cũng nhận ra sự trầm lặng bất thường của lanh.

Sau nhiều lần trao đổi ánh mắt, cuối cùng "dũng sĩ" Kageyama Tobio đã can đảm ra tay giúp bạn.

Với sự tự tin, Kageyama ngồi xuống bên cạnh Tsukishima, nâng ly lên và hùng hồn hỏi: “Cậu sao thế? Thất tình à?”

Tsukishima: “...”

Yachi: “…Thà cậu đừng hỏi còn hơn.”

Ngồi trong góc, Yachi nhớ lại dáng vẻ của Yamaguchi khi gọi điện thoại vào tối nay, cũng như những lần gặp nhau trước đó, khi Yamaguchi từng khéo léo dò hỏi về Tsukishima. Và lúc nghe Yachi trả lời không biết, trong mắt cậu ấy thoáng hiện lên sự thất vọng. Cô suy nghĩ mông lung.

Cuối cùng, không ai khuyên được Tsukishima ngừng uống.

---

Đêm dần sâu, trong quán vẫn đầy ắp tiếng nói cười.

Sugawara kể về những câu chuyện thú vị khi dạy học, Tanaka vẫn hồn nhiên như xưa, hào hứng kể về cách cậu theo đuổi chị Shimizu như thế nào, còn Shimizu thì im lặng, nhưng đôi mắt không thể che giấu niềm hạnh phúc.

Mọi người đều sống rất tốt.

Chỉ có mình Tsukishima là mất phương hướng.

Người từng nắm lấy tay anh, rụt rè nhưng cũng rất dũng cảm, người từng ôm chặt anh trên sân đấu trước sự reo hò của khán giả, dường như đã bị anh đánh mất.

Cả thế giới chìm trong hạnh phúc, chỉ riêng Tsukishima Kei lạc lõng trong mông lung.

Khi rượu cạn, mọi người lần lượt ra về. Trước khi chia tay, họ còn nắm tay nhau, chân thành hẹn gặp lần sau.

Với chút ý thức còn lại, Tsukishima chọn đi bộ về nhà.

Anh mở cửa, loạng choạng bước đi trên đường. Những người đi ngang ngửi thấy mùi rượu từ anh, đều né tránh.

Chính Tsukishima cũng không ngờ, một ngày nào đó, người vốn nổi tiếng với sự điềm tĩnh như anh lại bị người khác coi là kẻ say rượu và né tránh.

---

Gió thổi qua những tán cây, mang theo tiếng lá xào xạc.

Tsukishima chợt nhớ lại, vào một buổi tối nhiều năm trước, cũng trong tiếng lá xào xạc như thế, Yamaguchi đã nắm tay anh và nói chắc nịch rằng, dù có chuyện gì xảy ra, cậu sẽ mãi mãi không rời xa Tsukki.

"Đồ dối trá."

"Đồ lừa đảo."

Hình ảnh trong ký ức dần nhạt nhòa, Tsukishima không nhớ được hôm đó Yamaguchi mặc gì, cũng không nhớ hai người đã đi đâu. Anh chỉ nhớ đôi mắt của người yêu dưới ánh trăng sáng lấp lánh, đầy chân thành và yêu thương.

---

Khi Yamaguchi nhận được cuộc gọi từ Yachi, cậu vẫn đang ở công ty. Thực ra hôm nay cậu không hề phải tăng ca.

Tất cả nhân viên khác đã về từ lâu, tầng lầu không còn ánh đèn.

Bên ngoài, các tòa nhà chọc trời vẫn rực sáng, Yamaguchi ngồi trong bóng tối, nhìn chằm chằm dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ, miên man suy nghĩ.

"Tsukki bây giờ thế nào nhỉ?"

"Tsukki giờ là một tuyển thủ nổi tiếng rồi."

"Bảo tàng chắc xa lắm, chắc không có cơ hội tình cờ gặp Tsukki đâu."

---

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, xé toang sự tĩnh lặng. Yamaguchi vội vàng lấy điện thoại ra và bấm nút trả lời.

Là Yachi.

Cô nói rằng, vì tối nay mọi người uống nhiều quá, hầu hết đã được người thân đến đón. Còn cô cũng sắp được mẹ đón về. Nhưng Tsukishima lại đi một mình, nên cô hy vọng Yamaguchi có thể đến đón Tsukishima về nhà.

...

Yamaguchi im lặng rất lâu trước khi đồng ý với Yachi. Sau khi hỏi địa chỉ, cậu đứng dậy, rời khỏi tòa nhà tối tăm.

Khi Yamaguchi tìm thấy Tsukishima ngồi một mình bên lề đường, đã hơn nửa giờ kể từ khi buổi tiệc kết thúc.

Một người đàn ông cao gần 1m90 ngồi cúi đầu bên lề, áo khoác lỏng lẻo vắt trên tay, toát lên sự lẻ loi và không còn vẻ oai phong của ngày xưa.

Yamaguchi tiến tới, chạm nhẹ vào vai Tsukishima.

“Yachi nhờ tớ đưa cậu về nhà.”

Tsukishima ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt đã bao lần xuất hiện trong giấc mơ của anh.

Cậu dường như không thay đổi nhiều, những vết tàn nhang trên mặt có vẻ ít đi, gầy hơn, và không còn vẻ ngây thơ đáng yêu của ngày trước, thay vào đó là sự chững chạc của một người đàn ông trưởng thành.

Cuộc gặp gỡ sau nhiều năm không hề giống như Tsukishima đã tưởng tượng. Không có sự phấn khích, không có sự bùng nổ cảm xúc để ôm lấy Yamaguchi, cũng không có sự tức giận để nắm lấy cổ áo cậu  mà hỏi vì sao lại biến mất khỏi cuộc sống của anh mà không nói một lời.

Gió thổi nhè nhẹ, lá xào xạc. Dưới ánh đèn đường, hai người im lặng đối diện nhau.

Chỉ chưa đầy một mét khoảng cách, nhưng Tsukishima cảm thấy như cả hai cách nhau cả vạn năm ánh sáng.

Tsukishima đứng dậy, tránh bàn tay của Yamaguchi khi cậu định đỡ anh, rồi phủi đi lớp bụi tưởng tượng trên quần áo, tiếp tục bước đi xiêu vẹo về phía trước. Yamaguchi không ngăn lại cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo sau, giữ khoảng cách vừa phải, nhìn Tsukishima.

Chỉ cần Tsukishima quay lại, anh có thể thấy trong mắt Yamaguchi có ẩn chứa cả một đại dương dậy sóng.

"Tsukki thay kính rồi."

"Trông thật đẹp." Yamaguchi thầm nghĩ.

Ánh đèn đổ xuống bên vệ đường, hai người, một trước một sau, chầm chậm bước đi. Thời gian như quay ngược lại. Yamaguchi chợt cảm thấy mình trở về thời trung học, khi cả hai thường đi cùng nhau trên con đường này.

Nếu có thể, Yamaguchi hy vọng thời gian sẽ ngừng lại ở con đường này mãi mãi, dù cả đời chỉ được nhìn thấy bóng lưng của Tsukishima.

Bước chân của Tsukishima dừng lại, nhưng anh không quay đầu. Tsukishima nói, "Tôi về đến nhà rồi."

Yamaguchi gật đầu, nhưng rồi nhớ ra Tsukishima không thể thấy, cậu chớp mắt, cố gắng kìm nén cảm giác cay xè nơi khóe mắt, rồi lễ phép nói, "Tạm biệt."

Sau đó, cậu quay đi, bước được vài bước, nhưng rồi cảm thấy có một lực kéo mạnh từ phía sau, như thể cổ họng bị siết chặt. Theo bản năng, Yamaguchi đưa tay che cổ mình, chỉ để nhận ra cậu bị Tsukishima kéo vào trong căn hộ.

---

Hành lang tối đen như mực, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp của hai người. Chỉ vừa rồi, Tsukishima đã túm lấy cổ áo Yamaguchi, kéo cậu vào nhà, ép chặt vào tường.

Tsukishima tựa đầu lên vai Yamaguchi, nhắm mắt lại, hít thở mùi hương quen thuộc từ áo của Yamaguchi, mùi nước giặt đã lâu không ngửi thấy. Đó là mùi của sự bình yên.

Cả hai đều không nói gì, hơi thở của Tsukishima ngày càng gấp gáp hơn, không còn đều đặn. Yamaguchi thử đẩy Tsukishima ra, nhưng không được.

“Tsukki,” Yamaguchi lên tiếng, “Kính của cậu... đâm vào tớ.”

Tsukishima ngẩng đầu lên, thô bạo giật kính ra và ném đi, sau đó dùng lực xoay cằm Yamaguchi lại, ép cậu đối diện với anh.

“Tại sao?” Tsukishima hỏi.

Yamaguchi thoát khỏi bàn tay của Tsukishima, cúi đầu, không muốn trả lời.

Mái tóc đã dài ra, chọc vào mắt khiến cậu thấy khó chịu, đôi mắt cay cay. Ngày mai phải đi cắt tóc thôi, Yamaguchi nghĩ.

Một lần nữa, khuôn mặt của Yamaguchi bị bàn tay quen thuộc nâng lên, "Tôi hỏi cậu tại sao?" Tsukishima nghiến răng hỏi lần thứ hai, dây thần kinh mang tên lý trí trong đầu anh hoàn toàn đứt đoạn, giọng nói anh vang lên đầy sự tan vỡ. Anh không hiểu vì sao chỉ sau vài lời ngắn gọn, người ấy lại có thể rời đi một cách dễ dàng như vậy.

“Tsukki bây giờ sống rất tốt, đúng không?” Yamaguchi cúi mắt, không nhìn cậu, “Cậu là vận động viên bóng chuyền nổi tiếng, có rất nhiều fan hâm mộ, và đã đi đến những sân khấu lớn hơn. Ngay cả khi giải nghệ, cậu vẫn có nhiều lựa chọn. Cậu có tiền tiết kiệm, có nhà cửa.”

Tsukishima sững sờ.

"Vì vậy, không có tớ, cậu sẽ sống tốt hơn, phải không?" Yamaguchi đẩy Tsukishima ra, bước tới cửa, cúi chào rồi nói nhẹ nhàng, “Cảm ơn vì đã chăm sóc tớ. Ngủ sớm đi.” Sau đó, cậu mở cửa và rời đi.

Tsukishima đứng trong bóng tối, không thể nhìn thấy rõ nét biểu cảm trên khuôn mặt của anh.

Yamaguchi đối diện với người đàn ông đang cầm máy ảnh, gương mặt lạnh băng trong khi đối phương cười mỉm đầy mỉa mai. “Tiêu đề này có vẻ hay không: ‘Vận động viên bóng chuyền đẳng cấp thế giới thích con trai! Người tình chỉ là một nhân viên bình thường’?”

Người kia tiếp tục thao thao bất tuyệt, trưng ra từng bức ảnh mà hắn đã lén chụp — Tsukishima và Yamaguchi ôm nhau dưới bóng cây ở công viên giải trí, hoàn toàn không nhận ra ống kính đang nhắm vào họ.

Yamaguchi siết chặt tay, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, để lại những vết đỏ rực.

Đối phương vẫn tiếp tục uống cà phê, tỏ ra thờ ơ như chẳng có chuyện gì, nhưng ánh mắt đầy toan tính. "Công ty tôi có sập cũng chẳng sao, nhưng khi tin tức này tung ra, không chỉ Tsukishima mà cả gia đình của anh Yamaguchi cũng sẽ bị ảnh hưởng, phải không?"

Yamaguchi nhắm mắt lại, nỗi tuyệt vọng tràn ngập.

Sau khi trả một khoản tiền lớn để đối phương xóa hết những bức ảnh, Yamaguchi đứng dậy, nhanh như chớp túm lấy cổ áo người đàn ông kia, giọng trầm thấp nhưng đầy uy hiếp, "Tôi không quan tâm đến danh tiếng của mình, nhưng nếu còn lần sau, cứ thử xem."

---

Hồi trung học, Yamaguchi từng nói, "Tớ chỉ có thể giúp đội bằng cách ghi thêm vài điểm khi phát bóng."

Bây giờ cũng vậy, điều cậu có thể làm chỉ là yêu thầm Tsukishima thêm một chút.

Ngày đó, Yamaguchi chưa biết thế nào là thích. Cậu chỉ đơn giản đi theo cái bóng của Tsukishima trên con đường quen thuộc, chờ đợi những lần ánh mắt họ giao nhau, mong muốn nghe được câu "Yamaguchi, cậu phiền quá."

Khi đã trưởng thành, Yamaguchi nghĩ, không ở bên nhau cũng không sao. Tsukishima sẽ sống tốt hơn nếu không có cậu. Cái danh "vận động viên bóng chuyền đẳng cấp thế giới" hợp với Tsukishima hơn là mấy tin đồn về việc có người yêu đồng giới.

Yamaguchi cảm thấy mình chỉ là một người rất bình thường, và tình yêu của cậu cũng vậy.

Trong thời gian sau đó, Tsukishima không tìm đến Yamaguchi, và Yamaguchi cũng chỉ biết Tsukishima làm việc tại bảo tàng, ngoài ra không còn gì khác.

Khi có chút thời gian rảnh, Yamaguchi thỉnh thoảng tự hỏi, liệu đây có phải là kết cục cho họ? Tình yêu không phải là gông cùm, dù sâu thẳm trong lòng, cậu vẫn hy vọng có thể ở bên cạnh Tsukishima bằng cách nào đó. Nhưng cậu không thể ngăn Tsukishima tiến xa hơn.

---

Cho đến một ngày, Hinata gọi điện mời Yamaguchi đến buổi gặp mặt, với lý do là Nishinoya sắp sang một quốc gia khác. Lần trước Yamaguchi đã không tham gia, nên lần này không thể từ chối.

Buổi tụ họp diễn ra suôn sẻ, và đương nhiên Yamaguchi và Tsukishima cũng không có nhiều giao tiếp.

Nhưng lần này, Yamaguchi uống say vì mọi người lấy cớ lần trước cậu vắng mặt mà liên tục mời rượu.

Và dĩ nhiên, Tsukishima là người đưa Yamaguchi về nhà.

Sau đó, Tsukishima đưa cậu về nhà anh.

Yamaguchi xưa nay uống rượu không tốt, từ thời trung học đã như vậy.

Khi Tsukishima lừa khéo để đưa Yamaguchi về nhà, cậu đã mệt đến mức ngủ gục trên lưng Tsukishima.

Tsukishima nhẹ nhàng đặt Yamaguchi lên giường, lấy khăn lau mặt cho cậu.

Cảm nhận sự ướt át trên mặt, Yamaguchi mở mắt, thấy Tsukishima ngồi bên giường với chiếc khăn trong tay.

Tsukishima lúng túng, “Tôi...”

Yamaguchi ngơ ngác, lẩm bẩm như thể đang trong giấc mơ, rồi bất ngờ ôm chặt lấy eo Tsukishima.

Tsukishima thở phào, nghĩ rằng Yamaguchi vẫn chưa tỉnh rượu.

---

Nhưng khi Tsukishima cảm nhận được sự ướt át quanh eo, nỗi sợ hãi từ sâu trong lòng anh bùng lên. Anh gỡ tay Yamaguchi ra, chỉ để thấy nước mắt lặng lẽ chảy dài trên khuôn mặt cậu, như hồi còn trẻ.

Tsukishima nghe Yamaguchi khẽ nói.

“Tsukki, tớ nhớ cậu lắm.”

“Nếu cậu sống tốt hơn, thì tớ rời đi cũng không sao.”

“Tsukki, cậu có nhớ tớ không?”

Tsukishima sững sờ.

Một cơn đau thắt từ ngũ tạng lan ra, tim anh như bị ai đó nắm lấy, càng lúc càng siết chặt, khiến anh không thể thở nổi.

Sáng hôm sau, khi Yamaguchi tỉnh dậy, cậu đang ôm một chiếc gối. Trong cơn mơ màng, cậu bóp nhẹ nó, cảm nhận chất liệu khác lạ so với chiếc gối thường ngày. Dừng lại, Yamaguchi bắt đầu nghĩ ngợi:

"Tối qua mình ở đâu vậy? Mình uống say à."

Rồi thì sao?

Yamaguchi ngồi dậy, nhìn thấy Tsukishima ngồi trên ghế đối diện, với khuôn mặt không biểu cảm, chăm chú nhìn cậu.

… Cảm giác như mọi thứ sắp kết thúc.

Yamaguchi hắng giọng, khách sáo cảm ơn Tsukishima vì đã chăm sóc cậu tối qua, và hứa sẽ mua quà đáp lễ. Cậu chuẩn bị rời đi nhưng ngay lập tức bị Tsukishima giữ lại, ép ngồi xuống giường.

...

Biết ngay là không thể thoát được.

“Rốt cuộc vì sao lại chia tay?” Tsukishima hỏi.

“Nhưng bây giờ cậu sống rất tốt mà, đúng không?”

“Cậu trốn tránh câu trả lời đấy à? Tôi hỏi lý do kia mà.”

Yamaguchi im lặng.

“Cậu đã nói hết tối qua rồi, khi cậu say,” Tsukishima nói dối với gương mặt bình thản.

Yamaguchi ngay lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Tsukishima.

“Nếu cậu vẫn quyết định giấu tôi, chúng ta nên chia tay thật sự,” Tsukishima nói rồi đứng dậy, chuẩn bị rời đi. “Ngay ngoài cửa có bến xe buýt, về nhà rất tiện.”

Yamaguchi theo phản xạ kéo tay Tsukishima lại.

Cả hai giữ tư thế đó trong mười phút, rồi Yamaguchi cuối cùng cũng lên tiếng, chậm rãi kể lại toàn bộ sự việc.

Khi Tsukishima tham dự giải đấu quốc gia, một phóng viên từ tòa soạn báo không mấy tên tuổi đã tìm đến nhà, nói rằng có việc quan trọng liên quan đến Tsukishima cần trao đổi. Cảm thấy có điều bất thường, Yamaguchi lo sợ việc này sẽ ảnh hưởng đến Tsukishima, nên đã tự mình đi gặp phóng viên đó.

Những bức ảnh bị chụp trộm chính là ảnh họ bên nhau.

Từ công viên giải trí, sân bóng chuyền, cho đến cả trước công ty của Yamaguchi.

Yamaguchi đã mua lại những bức ảnh đó, đồng thời quyết định chia tay để Tsukishima không bị quấy rầy thêm nữa.

Dù hồi đó phải mất nhiều đêm trằn trọc để đi đến quyết định này, nhưng giờ đây, Yamaguchi lại kể ra một cách dễ dàng.

"Nhưng, thực sự là từ sau đó cậu không gặp bất kỳ rắc rối nào nữa, phải không?" Yamaguchi cười, nhưng đó là nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Tsukishima đứng lặng tại chỗ, cúi đầu, nói:

"Tương lai của tôi luôn có cậu. Bất kể ở đâu, tương lai của tôi lúc nào cũng có cậu."

Yamaguchi ngẩng đầu nhìn Tsukishima.

“Một tương lai không có cậu thì không còn là tương lai nữa.”

---

Cuối cùng, căn hộ đôi của Tsukishima cũng có thêm một người nữa.

Không có nghi thức lãng mạn, không có nhiều lời thừa thãi. Yamaguchi chờ Tsukishima tan làm trước cửa bảo tàng, mang theo một chiếc bánh nhỏ vị dâu. Tsukishima dậy sớm tiễn Yamaguchi đi làm.

Ngày thứ hai sau khi sống chung, Tsukishima chủ động chia sẻ trên Twitter một bức ảnh, trong đó họ đang nắm tay nhau.

Dòng chú thích đơn giản: "Tương lai của tôi."

---

Trong nhật ký của mình, Yamaguchi từng viết: "Tôi luôn nghĩ rằng mình sẽ cô độc đến cuối đời, nhưng cũng luôn cảm thấy có một người đang băng qua đám đông để đến với tôi."

---

Yamaguchi ngước nhìn những bông tuyết ngoài cửa sổ, nhớ ra tối nay Tsukishima sẽ được nghỉ làm. Cậu lén lấy ra chiếc khăn mà cậu đã tự tay đan suốt một thời gian dài, gói lại trong túi, chuẩn bị tặng cho bạn trai một bất ngờ sau giờ làm.

Khi gặp Tsukishima, điều khiến Yamaguchi kinh ngạc là Tsukishima cũng ngượng ngùng rút ra một đôi găng tay từ túi của anh, đưa cho cậu.

Hai người đứng dưới tuyết, nhìn chiếc mũ và khăn trong tay đối phương rồi bật cười lớn.

Yamaguchi ôm chầm lấy Tsukishima, khẽ nói: "Tsukki, tớ yêu cậu."

End.

Lời của tác giả:

Thật ra mình đã suy nghĩ rất lâu mới dám đặt bút viết… Luôn lo sợ rằng sẽ viết lệch tính cách (OOC), và sau khi viết xong, thật sự mình cảm thấy có lẽ đã OOC rồi (xin lỗi, huhuhu).

Mình đã sửa đi sửa lại bài viết này trong ba, bốn ngày, có lẽ đây là bài dài nhất mình từng viết. Trình độ còn hạn chế, rất mong mọi người góp ý!

Ý tưởng bắt nguồn từ cuốn sách "Andrew không muốn cô độc đến cuối đời", và cụ thể là câu trong nhật ký của Yamaguchi.

Mình không chỉ muốn viết một câu chuyện buồn, mà thật ra mình muốn thể hiện quá trình hai người từ khi còn trẻ trung đầy hoài bão, dần dần trưởng thành và chín chắn hơn. Mình muốn bộc lộ cảm giác rằng, dù có ra sao, Yamaguchi Tadashi sẽ luôn nằm trong kế hoạch cuộc đời của Tsukishima Kei.

Đó cũng là ấn tượng của mình về cặp TsukkiYama.

Đáng tiếc là văn phong của mình chưa được tốt (ಥ﹏ಥ)

Hy vọng mọi người cảm thấy hài lòng khi đọc!

26.10.2024
Mr. Black Crow

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro