Chapter 7
"Cố Ngụy, sao anh cứ tìm tôi đi ăn hoài vậy? Là vì anh không có tay hay tại anh muốn tôi đút anh ăn đó?"
(7)
Châu Nghi Tinh không quá rành về bóng rổ, cô chỉ đến xem vì Trần Vũ nhưng cũng có thể cảm nhận rõ sự thay đổi cảm xúc của đối phương trong suốt trận đấu.
Có lẽ là do một vài cầu thủ đối phương cố tình chơi xấu, một hai người tay chân không sạch sẽ thông đồng với nhau ghim chặt Trần Vũ, lợi dụng ưu thế về chiều cao và cân nặng để khiến Trần Vũ bị ngã một cú rất nặng. Góc nhìn ở chỗ Châu Nghi Tinh đứng vừa vặn bắt được ánh mắt của Trần Vũ khi cậu đứng dậy, lướt qua đối thủ.
Trái tim Châu Nghi Tinh tức khắc lỡ một nhịp, lại nghĩ chắc mình nhìn nhầm thôi, chứ không sao lại bị ánh mắt của một học sinh cấp ba dọa cho sợ đến vậy, tàn nhẫn sắc lạnh đến mức khiến cô suýt nữa run cầm cập.
Trước khi trận đấu bắt đầu, tâm trạng của Trần Vũ vẫn rất tốt. Thiếu niên nổi bật giữa nhóm thành viên đội bóng rổ, khuôn mặt này của cậu thu hút nhiều nữ sinh đến xem hơn bình thường, từ bậc đại học đến nghiên cứu sinh.
Trần Vũ cũng giống với Cố Ngụy, bình thản trước những ánh mắt ngưỡng mộ và hào quang đó, nhưng không có ý đón nhận, chẳng mảy may để ý.
Nhưng cậu chỉ hào hứng được khoảng mười phút đầu trận, lúc đầu còn lướt mắt nhìn về chỗ khán giả đôi lần, nhưng sau đó thì không nhìn nữa. Có điều cũng có chào hỏi qua với Châu Nghi Tinh.
Châu Nghi Tinh nhận ra việc Trần Vũ chuyển từ hào hứng sang mất kiên nhẫn rồi đến bực bội là cả một quá trình. Cô nhớ lại cảnh tượng trong căng-tin hôm đó, tính cách của Trần Vũ có vẻ rất không tốt. Lần cuối cùng cậu nhìn lướt qua khán đài là sau khi bị ngã, ánh mắt không chút độ ấm, mang theo chút áp bức khó chịu, hoàn toàn không giống dáng vẻ của một cậu nhóc mười bảy tuổi.
Trần Vũ rất đẹp trai rất ngầu, điều này không thể phủ nhận. Dù gương mặt cậu đang âm u cau có, xung quanh vẫn có nhiều cô gái nhiệt tình cổ vũ cho cậu thư thể bị PUA. Cú ngã của cậu càng khiến các cô nàng "mẹ bỉm sữa" này thêm phần lo lắng. Châu Nghi Tinh không kìm được nổi sùng, chửi thành viên đội đối thủ to như con hà mã kia là thằng ngu đéo biết chơi.
Trần Vũ dường như đã quen với sự đố kỵ giữa đàn ông với nhau này, nhất là ở những nơi như sân bóng rổ, nơi mà nam giới luôn muốn phô trương sức mạnh của bản thân. Châu Nghi Tinh cứ tưởng Trần Vũ sẽ làm gì đó, vì cậu nhóc này nhìn rất giống kiểu người sẽ ném thẳng bóng vào mặt đối thủ. Nhưng không, Trần Vũ chỉ trở nên linh hoạt nhanh nhẹn hơn, lối chơi mạnh mẽ, tấn công quyết liệt, tốc chiến tốc thắng như một chiếc máy ủi đất, điên cuồng ghi điểm, thể lực vượt xa người thường, khiến ai ai cũng phải thán phục, như thể trong người cậu đặt sẵn một chiếc máy phát điện.
Vậy nhưng Châu Nghi Tinh lại cảm giác rằng Trần Vũ không thực sự muốn thắng. Cậu chỉ đang vô cùng bực dọc, muốn kết thúc trận đấu càng sớm càng tốt, không hề giống nhân vật chính nhiệt huyết trong truyện tranh.
Trận đấu kết thúc, nhưng Trần Vũ vẫn không có ý định rời đi. Khi Châu Nghi Tinh đi mua nước quay lại, đúng lúc nhìn thấy quả bóng bay về phía chân Cố Ngụy, giật mình xém tí đã làm rơi chai nước.
Cố Ngụy không rõ liệu Trần Vũ không kiểm soát khoảng cách cố ý ném bóng vào mình, hay đơn thuần muốn dọa anh. Vì Trần Vũ là kiểu người sẽ làm anh bị thương. Những cậu trai mười bảy tuổi không biết kiềm chế sức mạnh và tính nết của mình, luôn bắt nạt người khác, làm người khác bị thương, thật ngu xuẩn.
Cố Ngụy lùi một bước để tránh bị quả bóng đang bật ngược lên va vào cằm. Vậy nên quả bóng đập mạnh vào áo blouse trắng của anh, để lại một vệt bụi bẩn màu xám, cực kỳ bắt mắt.
Bóng đập xuống, rồi nảy lên, sau đó lại rơi xuống, Cố Ngụy cúi người nhặt lấy nó, vì thế tay anh dính đầy bụi bẩn. Châu Nghi Tinh hít một hơi sâu, cô thậm chí cảm thấy khổ sở dùm cho chứng ám ảnh sạch sẽ của anh.
Trần Vũ không có phản ứng gì, cậu bước tới gần, trông như một ngọn lửa đang bùng cháy, như một dây cung đang bị kéo căng, hung hăng lao về phía Cố Ngụy.
"Tôi không ngờ sức mạnh của huyết thống lại mạnh như vậy đó. Cố Ngụy, nói thật nhé, anh còn giống con của Trần Tuỳ Thắng hơn cả tôi. Đối với mấy người thì lời hứa là thứ chẳng có chút giá trị gì, đúng không?"
Trần Vũ nhìn Cố Ngụy với ánh mắt trào phúng. Cậu rất giỏi trong việc đánh thẳng vào điểm chí mạng, rất biết chọc đúng chỗ đau của người khác, cầm dao, đâm thẳng vào rồi xoáy sâu quậy cho long trời lở đất. Trần Vũ giận, thì ai cũng đừng hòng sống yên.
Cố Ngụy nhíu mày, cả hai tay anh đều phải dùng để ôm lấy quả bóng, đầu ngón tay cọ vào lớp cao su bên ngoài, phản bác theo bản năng: "Tôi chưa hề nhận lời cậu, tôi chưa bao giờ hứa."
Nghe vậy, Trần Vũ khịt mũi bật ra một tiếng hừ lạnh, giọng điệu đầy khinh miệt: "Dối trá."
Cậu nhìn thẳng vào mắt Cố Ngụy, như thể có thể nhìn thấu tâm can anh, rồi thẳng thừng nói: "Bất kể là việc anh có nhận lời tôi hay không, anh có nghĩ hôm nay sẽ đến hay không, anh quên hay vốn dĩ không định đến, thì chính anh rõ nhất. Cố Ngụy, chơi chữ vui lắm à?"
Giờ phút này Cố Ngụy thực sự cảm thấy sốc. Một cậu thiếu niên còn chưa rời khỏi ghế nhà trường, mà đã nhìn thấu bản chất con người đến vậy, hoàn toàn nắm rõ tâm lý tự bào chữa của người khác trong tình huống thế này. Anh nhìn vào đôi mắt u ám của Trần Vũ, bỗng nhiên không biết nên nói gì. Bị đối phương nhìn thấu và lôi hết mọi khía cạnh xấu xa của mình ra nói, cảm giác đó thật không dễ chịu, như thể đối phương đang nhẹ nhàng bóc trần anh, kết tội anh.
"Là do anh nhờ Cố Ngụy giúp làm thí nghiệm, cậu ấy bận quá nên quên mất, vừa nhớ ra đã lập tức chạy qua đây."
Giọng nói trầm thấp của Tạ Thừa cắt ngang cuộc "thẩm vấn" của Trần Vũ. Anh ta bước đến, áo khoác thí nghiệm vắt trên cánh tay, đứng bên cạnh Cố Ngụy, không tỏ ra bảo vệ quá mức nhưng rõ ràng đang đứng về phía anh.
"Ảnh không tự có miệng à? Anh định làm mẹ hay làm bố ảnh?", Trần Vũ thậm chí lười cả gây hấn, giọng điệu thờ ơ, lướt mắt nhìn Tạ Thừa một cái, rồi lại quay về phía Cố Ngụy, hỏi: "Cố Ngụy, anh còn gì muốn nói với tôi không?"
Cố Ngụy vẫn ôm quả bóng trong tay, khuôn mặt lạnh lùng, đẹp đẽ như bức tượng thạch cao có tỷ lệ hoàn hảo trong phòng vẽ. Trần Vũ từ nhỏ đã rất thiếu kiên nhẫn, cậu cho Cố Ngụy mười giây, cả hai cứ đứng đờ ra ở đó, cuối cùng Trần Vũ quay lưng đi, Cố Ngụy cũng quay người nhưng không đuổi theo.
Bỗng nhiên có một cơn gió thổi qua. Thành phố nơi Cố Ngụy sống vào mùa xuân luôn hanh khô và nhiều gió, đặc biệt là vào buổi chiều, gió thổi khiến cả cửa sổ cũng rung lên, những sợi bông liễu và phấn hoa bay lơ lửng khắp thành phố, mây trời vỡ vụn cùng nhau rơi xuống, cứ ba người chắc chắn sẽ có người bị dị ứng đường hô hấp hoặc da mẫn cảm. Khoảnh khắc Trần Vũ nghiêng đầu tránh bụi thì từ khoé mắt nhìn thấy dường như Cố Ngụy bị thứ gì đó bay vào mắt. Tạ Thừa tiến lại gần, có lẽ muốn giúp Cố Ngụy thổi đi vật lạ trong mắt.
Trong lòng Trần Vũ không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng lại nhìn thấy Cố Ngụy theo bản năng lùi lại một bước, mắt vẫn còn đang nheo lại, buông một tay đang ôm quả bóng ra, định dùng mu bàn tay vẫn còn sạch sẽ tự mình dụi mắt.
Sau đó cổ tay Cố Ngụy bị giữ chặt, chưa ai từng nắm tay Cố Ngụy như vậy, ngoại trừ Trần Vũ. Đối phương trực tiếp hất quả bóng ra, Cố Ngụy nghe một tiếng 'bộp', tầm mắt không tự chủ nhìn theo hướng quả bóng lăn đi, nhưng ngay sau đó cằm lại bị giữ chặt rồi kéo trở về.
"Đừng nhúc nhích." Trần Vũ thấp giọng nói, rồi tiến lại gần. Người cậu vẫn còn hơi nóng, ẩm ướt như một loài thực vật nhiệt đới. Cố Ngụy bị cậu giữ chặt cằm, chân cũng không động đậy nữa, chỉ khẽ giơ tay đặt hờ lên cánh tay đối phương, để Trần Vũ nhanh chóng giúp anh lấy thứ vừa bay vào mắt ra.
Chỉ mất vài giây để giải quyết xong, sau đó Trần Vũ lại đi mất. Lần này không còn cơn gió nào nổi lên, sau cùng khi Trần Vũ quay đầu lại, Cố Ngụy vẫn đứng đó, đầu cúi thấp, có vẻ như Tạ Thừa đang lau tay cho anh.
Trần Vũ nhíu mày, suy nghĩ bật ra đầu tiên là Tạ Thừa diễn lố, Cố Ngụy chỉ cần đi rửa tay là xong, lau thì sạch được nhiêu cho lắm.
Cậu cúi đầu nhìn vào vị trí gần cổ tay mình, nơi Cố Ngụy vừa chạm vào, còn để lại bốn dấu tay mờ nhạt, không quá sâu, một màu xám nhạt như móng vuốt của một em thú nhỏ.
Cố Ngụy nhìn Tạ Thừa đang lau tay cho mình, trong lòng cảm thấy có chút phức tạp. Trước đây anh không thực sự chắc chắn về xu hướng tính dục và tình cảm của đối phương, nhưng giờ đây có vẻ như Tạ Thừa cũng có ý gì đó với anh. Cố Ngụy tự hỏi, liệu bây giờ họ có thể coi là hai bên tâm đầu ý hợp không?
Ngày hôm đó, khi Trần Vũ hỏi anh có từng thích ai chưa, người đầu tiên anh nghĩ đến là Tạ Thừa. Nhưng Tạ Thừa cũng không phải người yêu đầu tiên của anh.
Hồi cấp ba Cố Ngụy từng hẹn hò với một cô gái, khoảng hai tuần, cùng nhau giải rất nhiều đề, bởi ngoài việc làm bài ra thì chẳng còn việc gì khác để làm. Cố Ngụy đồng ý thử hẹn hò với cô ấy chủ yếu vì cô rất thông minh, có lần đã dùng một công thức đơn giản hơn của anh để giải bài. Sau khi hoàn thành tất cả các đề thi, đối phương đề nghị chia tay với anh.
Cố Ngụy không có tinh thần nghiên cứu những vấn đề cá nhân, tất cả đều chỉ mơ hồ hời hợt. Do đó, anh không quan trọng giới tính khi yêu đương, nam hay nữ đều chẳng có gì khác nhau, ai cũng đều là con người cả thôi, chỉ cần là người thông minh thì anh đều có thể chấp nhận.
Có điều anh không có ham muốn sinh lý gì mấy. Yêu cũng được, mà không yêu cũng chẳng sao. Từ khi gặp Tạ Thừa, thì cảm thấy đối phương cũng ổn, nhưng cũng không có hứng thú yêu đương mãnh liệt để theo đuổi.
Với Cố Ngụy, Tạ Thừa giống như một bài toán phức tạp. Thỉnh thoảng khi họ tiếp xúc sẽ khơi lên chút cảm giác hứng thú trong anh, giống như khi giải một bài toán, nhưng rất nhanh cảm xúc lại nguội lạnh. Không biết nên nói là thoải mái hay không thoải mái, nhưng Cố Ngụy cảm thấy hai người họ khá hợp nhau. Tạ Thừa nhanh chóng trở thành "người anh thích" trong danh sách những mối quan hệ tình cảm riêng tư tẻ nhạt của anh, có điều Cố Ngụy cũng không tự giác theo đuổi người ta. Ngược lại, đối phương mới là người phải chăm sóc anh nhiều hơn.
Từ lâu Cố Ngụy đã nhận ra rằng có khả năng bản thân mắc chứng lãnh cảm tình dục, tạm thời không có ý nghĩ muốn làm tình. Anh từng quan sát đánh giá cơ thể của Tạ Thừa, nhưng lại chưa từng có ham muốn đè người ta ra làm này làm kia.
Ngoài việc đó ra thì Tạ Thừa vẫn là ứng cử viên tốt nhất cho một mối quan hệ tình cảm. Người này giống như được sinh ra dành cho Cố Ngụy, giả sử họ thật sự ở bên nhau, thì công việc và cuộc sống đều sẽ rất thuận tiện. Cố Ngụy chưa bao giờ gặp ai hợp ý mình như Tạ Thừa, kiểu mà không phiền anh lại còn rất hiểu anh. Nhưng nỗ lực mà Cố Ngụy bỏ ra để thích người ta thì đúng kiểu được chăng hay chớ, làm ba bỏ bảy.
Tiếc là Cố Ngụy sinh ra vốn đã là một viên băng lạnh ngắt, không cách nào trở nên ấm áp, vì anh mãi mãi cũng không thể ấm lên, đến độ mà học lên cao học rồi mới nhận ra có thể Tạ Thừa cũng có ý với mình.
Tạ Thừa đang định lau vết bẩn để lại khi Cố Ngụy bị Trần Vũ nắm chặt cằm lúc nãy, nhưng anh nghiêng đầu tránh đi, cảm xúc trên mặt không chút thay đổi, chẳng hề bận tâm rằng hành động này có thể sẽ khiến người đối phương khó xử. Tạ Thừa thì lại như đã quen với điều đó, để mặc Cố Ngụy tự dùng tay áo của mình để lau.
Lau như thế này khiến Cố Ngụy cảm thấy hơi đau. Hồi nãy rõ ràng là Trần Vũ cố ý làm anh đau, lại trả đũa anh. Anh rũ mắt nhìn xuống bộ quần áo bẩn thỉu của mình, nói: "Em tự làm được, dù gì bộ đồ này cũng không thể mặc nữa."
Nhạc Lôi đã sớm biết là đội bóng rổ cấp khoa có một thằng nhóc lạ hoắc đột nhiên tham gia. Cậu ta từng xem đối phương chơi bóng vài lần, ngoài khả năng bật nhảy tốt hơn một chút thì chẳng có gì đặc biệt. Nhạc Lôi tự biết ngoại hình của mình bình thường, ngoài chiều cao và cơ thể cường tráng thì không có gì nổi bật. Bóng rổ là điểm sáng duy nhất trong những số những điểm thu hút ít ỏi của cậu ta, cho đến một buổi chiều bình thường nọ, bị một thằng nhãi con hỉ mũi chưa sạch cướp mất hào quang.
Đối phương so với cậu ta thì đích thị là con cò ma, nghe đâu mới học cấp ba, chạy đến trường đại học của họ mà làm loạn, lại còn cái điệu bộ khinh khỉnh, như thể không coi ai ra gì. Vậy mà lại vẫn có người chạy đến chụp ảnh, đưa nước cho, những thứ Nhạc Lôi muốn đều nằm trong tầm tay của đối phương.
Sau khi biết Trần Vũ có liên quan đến Cố Ngụy – vị nam thần lạnh lùng cao ngạo trong trường thì Nhạc Lôi lại càng không ưa đối phương, coi người ta thành kẻ địch giả tưởng, thậm chí còn có ý muốn dạy cho cậu một bài học để cậu không dám bén mảng đến trường của mình nữa.
Nhạc Lôi không muốn gây xung đột trực tiếp với Cố Ngụy, nghĩ tới nghĩ lui xong, cậu ta quyết định sẽ cho Trần Vũ một bài học trong trận đấu bóng rổ.
Cậu ta liên hợp với vài người anh em, trọng tài cũng là đàn em dưới trướng hắn, hợp sức bao che cho nhau. Ban đầu chỉ cố tình làm Trần Vũ vấp ngã, đợi đến khi thể lực của đối phương cạn bớt, mới bắt đầu công khai giở trò. Nhạc Lôi là người to con nhất, cơ bắp rắn chắc như sắt. Khi tranh bóng với Trần Vũ, cậu ta dùng vai đẩy cậu đồng thời lấy cùi chỏ thục vào ngực cậu.
Mặc dù đã làm tới vậy, đám bọn họ vẫn thua. Trần Vũ nhanh nhẹn như một con báo, gần như đã vắt kiệt sức của cả đám. Cậu là người duy nhất chạy từ đầu đến cuối trận, với sức bật đáng kinh ngạc khiến khán giả bên ngoài liên tục trầm trồ.
Nhạc Lôi đã không xả được giận mà còn nhồi thêm một bụng tức tối. Lúc ở trên sân Trần Vũ dắt mũi cậu ta y như dắt mũi thằng cháu trong nhà, lại còn kéo theo nhiều người đến xem cậu ta chơi xấu, không biết đám người đó sẽ ở sau lưng bàn tán chỉ trỏ cậu ta cỡ nào đây. Trận đấu vừa kết thúc, Nhạc Lôi đã rủ đám anh em ra ngoài uống rượu để xả giận. Tâm trạng cậu ta uất ức nên rất nhanh đã say, loạng choạng đi vào nhà vệ sinh giải quyết. Chưa kịp kéo khóa quần thì đã nghe thấy tiếng cửa đóng mạnh lại.
Trong tầm nhìn mờ ảo của Nhạc Lôi xuất hiện một bóng dáng cao ráo, tay quấn hai vòng băng quấn tay đấm bốc, mũ của áo hoodie trùm lên che đi mái tóc nhưng vẫn để lộ gương mặt cương nghị, điển trai.
"... Trần Vũ?"
Nhạc Lôi lắp bắp gọi tên người nọ, sắc mặt người đối diện rất tệ, trông cực kỳ khó chịu, toàn thân toả ra sát khí, thể như đã đến cực điểm. Cậu bước tới, không nói lời nào, tung một cú đá thẳng vào ngực cậu ta. Nhạc Lôi còn chưa kịp phản ứng, thì những nắm đấm đã tiếp tục dồn dập giáng xuống, kèm theo âm thanh như xé gió, dùng toàn bộ sức mạnh hệt như một cơn bão.
Nhạc Lôi đương nhiên có kinh nghiệm đánh nhau, nhưng nắm đấm của Trần Vũ quá mạnh, mỗi lần định phản kích đều bị đối phương đoán được, sau đó trả đũa càng tàn nhẫn mạnh bạo hơn. Nhạc Lôi bị đánh đến nổ đom đóm mắt, nằm bẹp trên sàn nhà vệ sinh bẩn thỉu, bất lực trơ mắt nhìn đối phương thu nắm đấm về, rồi lại tiếp tục giáng những cú đấm khác thẳng vào mặt khiến miệng hắn đầy mùi máu tanh. Nhạc Lôi đau đớn rên lên một tiếng, không biết thằng quái vật này từ đâu đến, sức lực mạnh đến độ có thể nghiền nát cậu ta.
Trước khi rời đi Trần Vũ còn túm cổ áo Nhạc Lôi rồi ấn đầu cậu ta vào bồn tiểu mà cậu ta vừa sử dụng xong, sau đó tháo băng tay ra vứt sang một bên.
Cùng lúc này thì Cố Ngụy gửi tin nhắn đến. Trần Vũ lấy điện thoại từ trong túi ra, đồng thời vặn bẻ năm ngón tay còn lại. Cậu vừa ra khỏi KTV ồn ào, đứng trên đường phố, nhìn dòng tin ngắn gọn từ người nọ.
「Hôm nay không ăn cơm à?」
Trần Vũ gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Cố Ngụy khi hỏi câu này. Hẳn là anh nghĩ rằng hai người nên ăn cùng nhau, vì Trần Vũ đã khiến anh quen với việc đó. Dù là thói quen bị ép buộc mà ra thì cũng là thói quen.
Trần Vũ đứng dưới ánh đèn neon sáng rực, khẽ di chuyển ngón tay, nhanh chóng nhắn lại bốn chữ 「Tự anh ăn đi」. Chẳng mấy chốc cậu lại chìm vào màn đêm.
Cố Ngụy và Trần Vũ ngầm hiểu bắt đầu một cuộc "chiến tranh lạnh". Cũng không phải là hoàn toàn không nói chuyện với nhau, sống chung dưới một mái nhà, những gì cần nói vẫn phải nói. Nhưng dường như cả hai đều cùng lúc trở nên bận rộn. Trần Vũ về nhà rất muộn, vừa về là đi tắm rửa, tắm xong thì về phòng, tiện tay mang theo một hộp sữa, cũng lười đun nóng, có sao uống vậy. Những lúc đó thì Cố Ngụy đề ở trong phòng sách. Một ngày nọ lúc Cố Ngụy đang gọi điện mở họp thì Trần Vũ đi ngang qua nên đứng lại nghe mấy phút.
Trước khi vào cấp ba, mỗi kỳ nghỉ hè Trần Vũ thường hay đến nhà một người cô ở California chơi hai tháng. Việc giao tiếp bằng tiếng Anh với cậu không có gì khó khăn, nhưng Cố Ngụy lại nói những thuật ngữ khó hiểu, tốc độ nói rất nhanh nhưng vô cùng trôi chảy, phát âm không cố gắng bắt chước theo giọng Anh hay giọng Mỹ, mang đến cho người ta một cảm giác lạnh lẽo vô hồn, chuẩn xác như một sản phẩm điện tử, nghe rất Cố Ngụy. Trần Vũ cắn ống hút, trong đầu lại hiện lên câu nói tiếng Latinh của buổi chiều hôm đó.
Bên kia lớp kính, Cố Ngụy ngồi sau bàn làm việc, chiếc kính trên sống mũi vẫn chưa thay, màn hình LCD cuộn lên phản chiếu những sắc thái sáng tối có quy luật trên gương mặt anh. Cảnh tượng tranh sáng tranh tối khiến Cố Ngụy trông như một AI thông minh ở đỉnh cao của khoa học công nghệ hiện đại, tràn đầy cảm giác khoa học viễn tưởng của kỷ nguyên mới. Trần Vũ liên tưởng đến phong cách cyberpunk, thế là đêm đó cậu mơ thấy mình chiến đấu với quái vật trên đường phố Tokyo.
Trần Vũ đã nhìn thấy Cố Ngụy ở sân bóng rổ suốt ba ngày liên tiếp. Anh ngồi trên bậc thang khán đài, không có ý phân tâm, chỉ tập trung nhìn cậu, nhưng tầm khoảng ba mươi phút thì sẽ rời đi.
Ngày đầu tiên, Trần Vũ không có ý định để ý đến Cố Ngụy. Ngày thứ hai cũng vậy. Cố Ngụy cũng không gọi Trần Vũ, nhìn qua giống như đang ngồi suy nghĩ về vấn đề triết học gì đó hơn.
Thực tế là Cố Ngụy lại đang suy nghĩ về một vấn đề không tí liên quan đến triết học, đó là tình cảm tầm thường của con người. Anh tự nhận định mối quan hệ với Tạ Thừa là kiểu nước chảy thành sông, đang nghĩ xem có nên mời đối phương ăn tối làm rõ mối quan hệ hay không. Dù dì Châu Nghi Tinh đã đổi năm người bạn trai, mà Cố Ngụy lại vẫn chưa từng có một mối tình nào ở đại học, anh cảm thấy việc này không ổn, nhất là sau khi biết Trần Vũ đang yêu sớm, không hiểu sao lại cảm thấy mình bị cười chê, vì vậy đã âm thầm quyết định đưa việc yêu đương vào danh sách ưu tiên.
Có điều phần lớn thời gian thì Cố Ngụy chỉ đơn giản ngồi ngắm Trần Vũ, vô thức dùng góc độ thẩm mỹ học cơ thể để nhìn cậu, ví dụ như cơ bụng lộ ra lúc ném bóng, bắp chân và gân gót thon dài mạnh mẽ khi bật nhảy. Anh còn định cuối tuần này sẽ đi đo một cặp kính mới, vậy mới có thể nhìn rõ cả những giọt mồ hôi đọng trên cung mày.
Cố Ngụy nhận ra rằng các khớp của Trần Vũ luôn đỏ bừng, bất kể là khớp ngón tay hay khớp khuỷu tay, đôi khi cả khớp gối cũng vậy. Da của Trần Vũ mỏng manh, hẳn là rất dễ bị thương.
Ngày thứ ba, quả bóng lăn đến bên chân Cố Ngụy. Anh không muốn quả bóng lăn đi, nên đã dẫm thẳng lên bóng. Trần Vũ nhíu mày đi đến, ngồi xổm xuống đánh vào mắt cá chân của anh, rồi nắm lấy nhấc nhẹ lên, một tay khác lấy quả bóng ra, nói: "Cho tôi leo cây rồi còn dẫm lên bóng của tôi, Cố Ngụy, anh đang kiếm chuyện đúng không, muốn gây sự đúng không?"
Trần Vũ vừa nói vừa ngẩng đầu lên. Cố Ngụy lập tức thu chân lại, đối phương ôm bóng đứng dậy, liếc nhìn bên cạnh Cố Ngụy, không có nước cũng không có khăn, có lẽ ngay cả bịch khăn giấy cũng không mang theo.
"Cậu muốn rửa tay không?" Cố Ngụy lấy từ trong túi ra một chai nước rửa tay khô. Trần Vũ cố nhịn để không ném bóng vào mặt Cố Ngụy, bực mình mở miệng nói, giọng điệu cộc cằn: "Anh cứ tới đây suốt làm chi?"
"Xem cậu." Cố Ngụy thấy đối phương không có ý định rửa tay liền cất lại vào túi, rất nghiêm túc nói: "Một trận đấu của cậu kéo dài chín mươi phút, mỗi ngày tôi đến đây xem ba mươi phút, hôm nay nữa là coi như xem đủ một trận."
Trần Vũ đầu tiên là ngớ người, sau đó thì bị kiểu lý luận này của Cố Ngụy chọc cho bật cười, như thể đã gặp phải chuyện gì đó nực cười lắm, nhưng ánh mắt nhìn Cố Ngụy vẫn rất âm u.
"Anh nghĩ cứ bổ sung đủ thời gian là được chứ gì? Cố Ngụy, trên đời dưới đất đào đâu ra chuyện tốt dữ vậy. Mẹ tôi chết rồi, tôi ngồi trước mộ cả ngày, thì bà ấy có sống lại được không? Anh muốn xem chứ gì? Vậy thì bây giờ tôi không chơi nữa, anh xem mãi không đủ chín mươi phút, thì làm sao bù đắp cho tôi?"
Nói xong, cậu quay lưng lại, ném bóng cho những người khác, không nói lời nào nằm dài trên một hàng ghế rồi nhắm mắt thư giãn. Tầm vài phút sau, Trần Vũ cảm nhận được động tĩnh khi người nào đó đứng dậy. Ngay sau đó, một mùi hương lành lạnh đến gần, Cố Ngụy chống một chân ngồi xổm xuống hỏi: "Vậy hôm nay cậu còn chơi nữa không?"
"Chơi chứ, tôi muốn chơi lúc nào thì chơi lúc đó." Yết hầu Trần Vũ cuộn một vòng, vẫn nhắm mắt, chỉ cảm thấy hơi thở của đối phương phả vào má mình, có vẻ như đã nhìn chằm chằm một lúc, sau đó lại quay về về chỗ của mình ngồi xuống.
Khi mọi người trong sân đều tản ra, Trần Vũ mới đẫy giấc. Cậu bị chói bởi ánh đèn trên sân bóng nên mới tỉnh dậy, ánh sáng phản chiếu lên mặt sàn cao su, những người chơi bóng giờ này đều đã đi ăn, bên trong hàng rào chỉ còn lại Trần Vũ và Cố Ngụy.
Đời này Cố Ngụy và bốn chữ lãng phí thời gian chừng như sẽ không bao giờ liên quan đến nhau, nhưng giờ phút này anh lại thật sự đang ngồi bên cạnh lướt điện thoại, đáy mắt hơi đỏ. Thấy Trần Vũ tỉnh dậy thì lập tức tháo kính xuống, day day giữa trán, rồi hỏi thẳng: "Cậu đã muốn chơi chưa?"
Ở một góc độ nào đó, cả Trần Vũ và Cố Ngụy đều có tâm lý kiên trì và khả năng giữ bình tĩnh dị thường. Trần Vũ cố tình kéo dài, còn Cố Ngụy thì không ngại đợi, như thể đang tra tấn lẫn nhau.
Trần Vũ lười nói mấy câu dư thừa, đứng dậy vươn vai, sau đó chạy đi nhặt bóng, dẫn bóng vài vòng như để khởi động. Sau đó, vẫy vẫy tay với Cố Ngụy, lòng bàn tay úp xuống, ngón tay ngẫu nhiên cử động hai lần, không mấy lịch sự ra hiệu bảo anh qua chỗ mình.
Cố Ngụy không thèm hơn thua với cậu, vừa tiến đến vài bước thì Trần Vũ đã ném bóng qua. Cố Ngụy nghiêng người tránh, quả bóng đập vào lưới sắt rồi nảy lại, lăn đến dưới chân anh. Trần Vũ kêu "Ê" một tiếng, nói:
"Cố Ngụy, chơi với tôi."
"Tôi không biết chơi trò này."
Cố Ngụy mặc chiếc áo khoác dài màu xanh đứng dưới cột đèn cao cao của sân bóng, tóc bị gió đêm thổi sang vò rối. Từng centimet trên làn da anh đều sáng lấp lánh dưới ánh đèn cao áp, trắng như sứ, như một món đồ bằng ngọc trắng tinh không tì vết, quả thực không hợp với những trò vận động như bóng rổ.
Mẹ ơi, trên đời này có rất nhiều thứ Cố Ngụy không biết, Trần Vũ thầm nói với mẹ mình trong lòng, nhưng sao lại chẳng cảm giác được chút vui vẻ nào khi thắng được người nọ. Ánh mắt cậu mờ mịt, như thể đang lạc vào một miền ký ức nào đó. Đến khi Trần Vũ phản ứng lại thì Cố Ngụy đã nhặt quả bóng lên.
Đây là lần thứ hai Cố Ngụy dùng đôi tay trắng trẻo sạch sẽ của mình nhặt quả bóng bẩn thỉu lên. Anh bước tới và nói: "Tôi không muốn học này đâu. Nhất định muốn vậy à?"
Trần Vũ ma xui quỷ khiến gật gật đầu. Người đối diện hơi nhíu mày, có vẻ không vui lắm, nhưng ngay sau đó anh lại thử đập bóng vài lần. Cố Ngụy nâng cánh tay lên, như thể định ném bóng vào rổ.
"Đi còn chưa biết mà đã định chạy rồi à?" Giọng Trần Vũ trầm thấp, nghe không ra là có ý định dạy anh hay không. Cố Ngụy còn chưa kịp ném, cậu đã đưa tay đè bóng lại. Tay Trần Vũ lớn, dễ dàng giữ được quả bóng, còn Cố Ngụy thì khó khăn hơn một chút.
Trần Vũ nói xong thì vòng ra phía sau lưng Cố Ngụy, tay cậu áp lên mu bàn tay anh. Bàn tay Trần Vũ lớn hơn một đốt ngón tay, bao trọn lấy tay Cố Ngụy. Sau đó, cậu dùng cổ tay để ném bóng đi. Bóng đập vào bảng rổ, quay một vòng rồi lọt xuống rổ. Cố Ngụy nhướng mày, có vẻ như anh thấy chuyện này quá dễ dàng.
"Học được rồi?"
Trần Vũ chưa kịp nói hết câu thì Cố Ngụy đã quay mặt sang, hai người ở gần nhau đến mức sợi tóc của đối phương chạm vào má Trần Vũ. Tóc của Cố Ngụy lúc nào cũng trông rất mềm mại, khi chạm vào thì lại càng mềm mại hơn. Trần Vũ chợt nhớ đến lời Phương Thiền từng nói: Người tóc cứng thì lòng cứng, tóc mềm thì lòng mềm. Từ nhỏ tóc Trần Vũ đã cứng, nên Phương Thiền thường gọi cậu là "nhóc đầu gai".
Giờ Cố Ngụy tính là gì đây? Trần Vũ nghĩ thầm, chẳng lẽ là người có lòng dạ bồ tát?
Tất nhiên, Cố Ngụy sẽ không gật đầu tỏ ra mình đã học được. Anh chỉ nhặt lại quả bóng, chạy vài bước theo phản xạ, rồi thả chậm tốc độ, thậm chí còn ngoảnh đầu nhìn Trần Vũ. Đối phương không có phản ứng gì, chỉ nghiêng đầu, ánh mắt đầy hứng thú nhìn anh, đột nhiên mở miệng nói: "Cố Ngụy, anh ném ba cú, chỉ cần ném trúng một cú, thì hai chúng ta xí xoá tất cả."
Trần Vũ đi tới chỗ rổ để bóng đứng nhìn Cố Ngụy. Cú ném đầu tiên không có vấn đề gì, chỉ là do đã bỏ không còn sự giúp đỡ từ Trần Vũ nên Cố Ngụy ném quá nhẹ, cú thứ hai thì lại quá mạnh, bóng đập vào bảng rổ vang lên một tiếng bang cực lớn. Biểu cảm của Trần Vũ trong ánh sáng buổi đêm trở nên mơ hồ.
Khi đến cú ném cuối cùng, Cố Ngụy không ném ngay, mà nhìn sang Trần Vũ. Chóp mũi đối phương đỏ lên, hai mắt sáng ngời, đôi môi cũng trở nên hồng hào.
Cố Ngụy cúi người đập bóng vài lần, ôm bóng lên, rồi lại đập xuống thêm lần nữa. Sau vài giây, anh nhón chân nhảy nhẹ lên ném bóng đi.
Cố Ngụy còn chưa kịp nhìn hướng bóng, thì đã lập tức bị Trần Vũ thu hút ánh mắt. Đối phương lướt qua như một cơn gió, lao đi như một mũi tên rời khỏi cung.
Anh vẫn không ném trúng rổ, có điều bóng cũng không chạm đất, vì Trần Vũ bắt được quả bóng ngọt xớt, bằng chính đôi tay vừa chạm vào mạch máu, gân cốt của anh. Cậu ung dung bật lên, dễ dàng đưa bóng vào rổ.
Một loạt động tác mướt mườn mượt. Trần Vũ tiếp đất, nhặt bóng lên, rồi tùy tiện ném bóng vào giỏ đựng bóng. Cố Ngụy nhìn thấy cậu vừa phủi tay vừa bước lại gần mình, giữa làn gió đêm, anh biết rằng họ đã hoà giải. Anh lập tức chạy ra chỗ khán đài để rửa tay, sau khi rửa bằng nước thì còn dùng thêm dung dịch rửa tay khô. Trần Vũ cũng rửa tay rồi lững thững bước lại gần. Cố Ngụy lập tức quay người nói: "Đưa tay qua đây, sát khuẩn."
Trần Vũ thấy thật phiền phức, mất kiên nhẫn vung tay hất nước lên mặt Cố Ngụy, khiến cả hàng mi và chóp mũi của anh đều đọng lại những giọt nước trong suốt, Cố Ngụy lại thêm phần xinh đẹp dưới ánh trăng sáng trong.
Sao lại là xinh đẹp? Trần Vũ tự hỏi, nhớ lại những lời mà Châu Nghi Tinh dùng để miêu tả Cố Ngụy trước đó, không khỏi nhìn anh thêm vài lần.
Cố Ngụy cúi đầu, những giọt nước đọng trên hai hàng mi như thể sắp rơi xuống. Trần Vũ vươn tay, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào đó, thì đối phương đột nhiên ngước mắt nhìn cậu. Lông mi anh chạm vào ngón tay Trần Vũ, mang đến cảm giác ngưa ngứa.
Cố Ngụy trực tiếp kéo tay cậu xuống, xịt một ít dung dịch rửa tay khô vào đó, làm như coi Trần Vũ thành người tàn tật, áp lòng bàn tay mình vào lòng bàn tay cậu, ngón tay lướt qua từng khớp ngón tay, giúp đối phương sát khuẩn từng li từng tí.
Thành công mỹ mãn, tâm trạng Cố Ngụy chừng như tốt hơn một chút, lại hỏi: "Ăn cơm không?"
Trần Vũ nhìn chằm chằm vào những ngón tay của mình, không biết đang nghĩ gì, nghe thấy giọng anh, ánh mắt như thiêu đốt.
Cậu đổi về dáng vẻ nhóc hư thúi quen thuộc, nhếch khoé môi nói: "Cố Ngụy, sao anh cứ tìm tôi đi ăn hoài vậy? Là vì anh không có tay hay tại anh muốn tôi đút anh ăn đó?"
TBC
Vẫn là NJCD, vẫn dài như lúc mới quen :))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro