Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 4. Righting wrongs of the past

Tom trong năm năm học ở Hogwarts, đã nhận được rất nhiều lời xin lỗi. Nó hường vội vã, gần như cầu xin sự tha thứ. Hắn không ngạc nhiên khi Hadrian tự mình xuống nước trước và trên thực tế là hắn cũng muốn xin lỗi. Tom cảm thấy như có một sức mạnh mãnh liệt khi nghe những lời đó, và thế là hắn quay lại đối mặt với thiếu niên nọ. Năng lượng thần kinh thực sự đang quay cuồng quanh đầu hắn, vệt ửng hồng đỏ đang lan tỏa trên khuôn mặt trắng sứ của Hadrian.

“Tôi đã nói chuyện với Orion,” Hadrian tiếp tục, “Và điều đó khiến tôi nhận ra rằng, ừm, tôi không nên thô lỗ với cậu như vậy… Tôi không đưa ra lời bào chữa hay gì cả, cậu thực sự rất tốt bụng, vì vậy —”

Hadrian tiến về phía Tom, đưa tay ra.

“Tôi thực xin lỗi. Tôi sẽ làm tốt hơn.”

Thiếu niên nhìn Tom qua hàng mi dày, chờ đợi câu trả lời của Tom. Tuy nhiên, hắn khá thích bắt Hadrian chờ đợi và Tom không chắc lời xin lỗi thực sự chân thành đến mức nào. Lẽ ra đó là một điều tốt khi Hadrian phục tùng hắn, nhưng Tom không chắc tại sao hắn lại cảm thấy thất vọng trước lời xin lỗi. Hắn gạt đi sự nghi ngờ của mình, một nụ cười nhếch mép nở trên môi.

“Được,” Tom nói, bắt tay cậu bé. Nó ấm áp lạ thường, so với sự lạnh lẽo của chính hắn, hắn nhanh chóng buông tay cậu bé ra, “Cậu đã xin lỗi, Hadrian, tuy rằng nó cụt lủn và lộn xộn. Nhưng dù sao thì tôi cũng chấp nhận, điều đó thật dễ dàng đúng không. ” Hắn trêu chọc thiếu niên kia, người hơi cau mày.

“Abraxas luôn cố gắng thuyết phục ai đó chơi cờ với cậu ta, nhưng tôi luôn thua và Orion không coi trọng việc đó. Cậu ta đang gây bão trong phòng sinh hoạt chung, muốn xem không?”

“Dẫn đường đi,” Tom nói, biết rất rõ tâm trạng mà Abraxas hiện tại. Tom đã từ chối cơ hội 'đặt Hadrian vào vị trí của y' cho cậu cho đến nay, hắn biết mình không thể giữ y lại trong một thời gian dài nữa. Hắn thực hy vọng cảnh cậu bé Peverell hòa nhập với những người khác sẽ giúp ích. Tom không biết tại sao hắn lại cảm thấy có nghĩa vụ phải chăm sóc Hadrian, chỉ có cảm giác rằng thiếu niên này sẽ rất hữu ích trong tương lai. Tất nhiên, hắn không làm mọi việc dễ dàng khi đi dọc hành lang một mình và phớt lờ những Slytherin khác, lên tiếng bảo vệ quyền lợi của người gốc Muggle (chỉ một vài lần, nhưng đủ để gây ra phản ứng), và hành động quá khích xung quanh những người thừa kế của những gia tộc quyền lực. Một người như Orion có thể là ngoại lệ trong số đó kẻ, nhưng sau cùng anh ta vẫn nổi tiếng là một phù thủy quyền năng với một gia đình quyền lực, cao quý và cổ xưa.

Gia đình Peverell không phải là một phần của 28 gia tộc thuần huyết. Họ cô lập, không tham gia vào Bộ Pháp Thuật và thường được coi là một gia tộc trung lập hoặc ôn hòa (về mặt lòng trung thành). Hadrian có thể sẽ rất phù hợp với bất kỳ Nhà nào trong ba Nhà còn lại và có thể được đối xử như một vị Vua, nhưng Slytherin thì khác và đó không phải là một khái niệm mà cậu ta có thể hiểu được. Điều đó ngày càng trở nên khó chịu đối với Tom, người đã có thể hiểu được khái niệm về Hệ thống phân cấp khi hắn lên sáu tuổi và ở trại trẻ mồ côi. Hadrian mới 15 tuổi và vẫn còn coi thường những người tốt hơn mình.

Tom cảm thấy nhẹ nhõm khi họ bước vào phòng sinh hoạt chung, Hadrian lặng lẽ dẫn hắn đến nơi nhóm bạn thân của Tom đang ngồi. Lời xin lỗi, dù ngắn ngủi cũng đủ để hắn bình tĩnh lại và khiến hắn nhận ra rằng Hadrian có lẽ cũng dễ bị uốn nắn — giống như những người khác. Hắn chỉ cần tìm một công dụng cho cậu ta...

Hadrian thông minh, có thiên phú Phòng Chống, Tom đã chứng kiến ​​cậu thực hiện vô thanh chú và vô đũa phép nhiều lần. Cậu thậm chí còn đánh bại Tom trong việc thực hiện nhiều phép thuật trong môn Bùa chú, mặc dù các bài luận của cậu rất nhiều thiếu sót. Cậu lắng nghe một cách hời hợt giữa cuộc trò chuyện sôi nổi diễn ra xung quanh mình, mặc dù không thèm đưa ra ý kiến ​​​​của riêng mình.

Bài kiểm tra nhỏ với Lilith đã khiến hắn càng thêm tò mò, hắn không thể biết liệu Hadrian chỉ đơn giản là không sợ rắn, hay cậu thực sự trung thành Tom. Hắn nghi ngờ đó là vế sau, nhưng điều đó sẽ phát triển theo thời gian.

“Tớ chỉ muốn nói rằng, không có gì sai khi các Phù thủy Anh muốn bình đẳng với các Phù thủy. Tất cả những gì tớ yêu cầu là cơ hội có được một công việc tử tế!”  Druella giải thích, đầy nhiệt huyết với mục tiêu của mình.

“Chính xác, Druella,” Walburga tiếp tục, “Nhiều người muốn nuôi con như tớ, nhưng đó chỉ là ý kiến một chiều. Luật pháp nên quy định rằng không có sự khác biệt về phép thuật giữa phù thủy và pháp sư, và chắc chắn nó không nên hạn chế quyền của chúng ta theo cách như vậy.”

“Những người dân Muggle đi bỏ phiếu không phải là thứ để chúng ta khao khát, Walburga,” Abraxas phản đối, “Họ bạo lực và không ra dáng quý cô chút nào. Ném đá vào cửa sổ sẽ không khiến luật được thông qua. Nếu các phù thủy muốn có quyền bình đẳng thì họ nên trình luật lên Bộ Pháp Thuật.”

“Họ đã làm thế! Cô tớ đã cố gắng trình bày một lá đen, và bị tất cả những người đàn ông ngồi ở ghế cười và đuổi ra khỏi phòng. Việc cô tớ trình bày là hoàn toàn hợp lý, và họ chỉ chế giễu cô ấy” Isabella kêu lên.

“Một ví dụ — ”

“Đã hơn một ví dụ rồi, Abraxas.”

“Có lý do khiến các phù thủy không được phép có ghế trong Bộ Pháp Thuật,” Orion nói thêm, “Họ sẽ phải kẹt giữa công việc và việc nuôi dạy con cái.”

Tom quay đầu lại khi Hadrian tham gia cuộc trò chuyện, “Phụ nữ đã được phép bầu vào Quốc hội Muggle cách đây khoảng 24 năm”, Hadrian nói, “Tớ nghĩ Bộ Pháp Thuật sẽ không khác mấy biệt nhiều so với Muggle chứ?”

“Cái gì!”Druella kêu lên, viết nguệch ngoạc điều gì đó lên tờ giấy da, “24 năm! Mẹ nó, đừng có đùa như thế chứ!”

“Các phù thủy có trách nhiệm hơn trong việc sinh ra Người thừa kế, Druella, họ không thể bỏ rơi con cái mình để đi bỏ phiếu về luật pháp. Phụ nữ Muggle có thời gian cho việc đó.” Abraxas thở hắt ra.

“Giống như các Pháp sư?” Hadrian thách thức, “Nghe như thể cậu đang ám chỉ rằng phụ nữ Muggle có năng lực hơn Phù thủy, tôi không cho rằng Abraxas lại theo chủ nghĩa tối cao phải không?”

Tom phải kiềm chế nụ cười vui vẻ của mình. Hadrian đã dồn Abraxas vào góc tường, điều mà rất Tom thích thú khi chứng kiến.

Abraxas trừng mắt, “Phụ nữ Muggle quá ngu ngốc để biết tầm quan trọng của việc có một Người thừa kế, còn Phù thủy thì biết vị trí của họ.”

“Đúng vậy, điểm đáng bận tâm nhất chính là Bộ Pháp Thuật !” Isabella tham gia, “Tại sao các Pháp sư không chăm sóc những Người thừa kế, nếu họ đối với các cậu rất quan trọng?”

“Đó là một ý tưởng ngớ ngẩn, Isabella,” Orion xen vào, “Chính bồ cũng như vậy mà.” 

“Tớ,” Isabella lớn tiếng tuyên bố, “Tớ sẽ không sinh con!”

Walburga có vẻ hơi ngạc nhiên về điều đó, Druella cũng vậy, nhưng Hadrian lại gật đầu đồng ý.

“Điều đó tốt cho cậu nếu cậu cho là thế, Isabella.” Hadrian nói với nụ cười toe toét, “Tớ muốn nói rằng bồ có thể không kết hôn nếu bồ không muốn, và bồ có thể có đứa trẻ nếu bồ muốn. ”

Hai học sinh cười toe toét sau đó tham gia vào một cuộc trò chuyện ồn ào về Quyền của Phù thủy, trong khi những học sinh năm thứ năm, thứ sáu và thứ bảy khác nhìn trong sự sốc và ngạc nhiên. Cuối cùng, Isabella đã từ bỏ yêu cầu mà tất cả họ đã chờ đợi.

“Hadrian, bồ có đi họp với tớ không? Mẹ tớ bảo tớ phải đưa ai đó đi cùng, và Tom thường đi cùng — ”

“Cậu đã đến các cuộc họp đòi quyền bầu cử cho phụ nữ?” Hadrian kêu lên, quay sang Tom với vẻ mặt vừa bối rối vừa thích thú.

Tom vẫn giữ vẻ mặt thụ động, “Tôi ủng hộ quyền bình đẳng của Phù thủy, nếu đó là điều cậu đang hỏi.”

“Bất ngờ thật đấy.” Hadrian lắc đầu, quay lại nhìn Isabella với nụ cười toe toét, “Tớ muốn.”

“Tôi có bị giáng chức không, Isabella?” Tom hỏi, nhướng mày lên một cách thích thú.

Cô nàng lắp bắp, “Không, ý tớ — tớ không nghĩ là cậu thực sự thích chúng.”

“Tôi không ghét họ nhưng đám đông và tiếng ồn khiến tôi khó chịu. Nếu họ có được một nhóm người theo dõi bình tĩnh và trầm lặng hơn, tôi sẽ vui vẻ tham dự mỗi cuộc họp”.

Hắn nghe thấy Hadrian khịt mũi và lẩm bẩm trong hơi thở, “Một nhóm người theo dõi thầm lặng…”

Isabella đỏ mặt, “Tớ hiểu. Hãy đến nếu cậu muốn, lần tiếp theo là vào cuối tuần ở Hogsmeade tháng 12 nên chúng ta có thể… ở đó.”

“Có lẽ,” Tom nói, nhìn quanh những khuôn mặt ngượng ngùng của nhóm người, “Chúng ta hãy nói về những chuyện khác, cuộc trò chuyện trở nên quá ồn ào theo ý tôi.”

Orion nhanh chóng chuyển cuộc trò chuyện sang hướng khác, ngay sau đó họ đã nói chuyện bằng những điều kiện hòa bình hơn nhiều và cuộc thảo luận sôi nổi trước đó đã bị lãng quên trong giây lát.

         ___________________

Harry đã sửng sốt khi nghe rằng Tom Riddle ( Vị Chúa tể bóng tối cực đoan đã chiến đấu trong một cuộc chiến trong sự cố chấp ) ủng hộ Quyền của phụ nữ, cậu thậm chí đã há hốc mồm khi nghe về các cuộc họp của những người đấu tranh cho quyền bầu cử của phụ nữ. Cậu vẫn đang nghĩ về điều đó vào ngày hôm sau trên đường đi đến lớp Độc dược, khi dòng suy nghĩ của cậu bị gián đoạn bởi giọng nói háu đói của Slughorn.

“Hadrian!” Ông thốt lên khi Harry bước vào phòng thí nghiệm Độc dược sáng sủa ( một sự thay đổi hoàn toàn so với những ngục tối tối tăm và tồi tàn so với thời của cậu ), “Không gian nơi đây rất sáng sủa, phù hợp với việc học tập. Vậy nên ta rất thích nó. ”

“Cảm ơn Giáo sư.” Harry nói một cách lịch sự khi nhận ra mình là người duy nhất trong phòng thí nghiệm, “Em rất muốn được chuẩn bị sẵn sàng. ”

“Tuyệt vời!” Slughorn cười rạng rỡ, “Bây giờ, Hadrian, ta muốn cho trò biết rằng ta sẽ gửi lời mời tới một cuộc gặp gỡ nho nhỏ mà một số người trong chúng ta tổ chức cùng nhau. Chỉ là một bữa tiệc nhỏ, không có gì quá hào nhoáng,” Slughorn gõ gõ vào mũi mình, “Nhưng trò sẽ là một sự bổ sung tuyệt vời cho nhóm.”

Câu lạc bộ Slug chết tiệt. Harry thực sự không nghĩ rằng Slughorn sẽ có lý do gì để mời cậu đến Câu lạc bộ. Cậu không nổi tiếng, mặc dù cái tên Peverell được một số nhóm nhỏ tôn trọng (cậu đã học được điều này từ Tom, người dường như kiên quyết muốn biết mọi thứ về gia phả của cậu) và Harry không phải là siêu sao về Độc dược như một số người khác. Chắc chắn, cậu đã vật lộn, nhưng cậu không phải là thiên tài. 

“Em rất mong chờ, thưa Giáo sư.” Harry đã thể hiện ấn tượng tốt nhất của mình về 'nụ cười của Tom'. Cậu nhận ra rằng đây là một trong những lý do khiến tất cả các giáo viên đều thích Tom. À, ngoại trừ Dumbledore, người dường như nghĩ rằng hắn là hiện thân của Satan.

“Tuyệt vời, cậu bé thân mến.” Vẻ mặt của Slughorn còn sáng hơn nữa, nếu điều đó có thể, khi Tom đến và ông nói: “Hai học sinh Độc dược giỏi nhất của ta, luôn đến sớm và luôn háo hức.”

Harry đã cố gắng hết sức để không nhăn mặt khi bị ghép chung với Tom, người chắc chắn sẽ mang lại điểm số cho cậu bất cứ khi nào họ thi độc dược theo cặp, nhưng không thành công. May mắn thay, Slughorn đang bận rộn với Riddle nên không nhìn thấy biểu cảm khuôn mặt cậu ngay lúc này.

Những khoảnh khắc như thế này khiến Harry sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì để được nhìn thấy chiếc mặt nạ hoàn hảo của Tom Riddle rơi xuống, biết chính xác hắn nghĩ gì và cảm thấy gì. Chắc chắn cậu không thể tận hưởng sự chú ý mà Slughorn dành cho hắn? Ngay cả khi hắn có người đàn ông quấn quanh ngón tay mình.

“Chúng ta sẽ pha chế Thuốc Đa dịch à?” Harry đột nhiên kêu lên sau khi đã đọc dòng chữ trên bảng ở phía trước lớp, “Chắc chắn nó không có trong kỳ thi O.W.L.”

“Sẽ không,” Tom trấn an, “Nhưng nó có ở trong N.E.W.T.”

“Không cần phải lo lắng đâu các chàng trai, ta nghĩ hôm nay chúng ta sẽ thử thách bản thân một chút. Ta rất vui vì trò biết về Thuốc Đa Dịch, Hadrian, chúng ta không thể bắt Tom trả lời lại tất cả các câu hỏi được!” Slughorn cười khúc khích, ôm lấy cái bụng khá lớn của mình. Quai hàm Tom nghiến chặt, Harry hài lòng khi nhận ra sự thay đổi.

Cuối cùng, phần còn lại của lớp học bước vào phòng thí nghiệm Độc dược và Harry có thể dừng cuộc trò chuyện căng thẳng của mình với Giáo sư Slughorn. Cậu không biết mình sẽ ngồi qua Slug Club chết tiệt này như thế nào, với sự nịnh hót, sự chải chuốt và tiếng cười giả tạo. Có lẽ đó sẽ là nguyên nhân gây ra cái chết của cậu?

Ta có cần nhắc nhở ngài rằng ngài không thể chết không, thưa Chủ nhân?

[Tôi chỉ đùa thôi, Tử Thần.]
 

         _________________

Tom quan sát từ góc phòng khi ba học sinh bước vào, mỗi người vung một câu thần chú có hại vào thiếu niên không hề hay biết. Chỉ trúng một đòn, hai người còn lại nhanh chóng được che chắn hoặc né tránh, nhưng chỉ một đòn là đủ để khiến cậu bay vào tường. Có một tiếng động nhỏ, nhưng cậu không đứng yên và chờ chúng tấn công lần nữa. Thay vào đó, thiếu niên liên tiếp nhắm những câu thần chú vào những kẻ tấn công mình. Lần lượt từng người một, hầu như không dừng lại để thở, cho đến khi một kẻ tấn công bị đánh gục, một đứa bị trói bằng dây thừng, và người còn lại không có đũa phép và từ từ lùi lại. Tom nghiêng đầu, hơi thất vọng vì kế hoạch của mình không thành công, nhưng cũng vui mừng vì nó đã thất bại. Hắn sẽ phải thử lại, với những kẻ tấn công giỏi hơn, những kẻ không phải là lũ Gryffindor ngốc nghếch, sau đó kế hoạch của hắn có thể tiến hành.

Hắn đưa một tờ giấy cho Abraxas trong bữa tối, anh ta cố nhịn cười.

'Tối nay.'
            _______________

“Sirius là ai?” Tom hỏi, ánh mắt của Hadrian ngước lên khỏi cuốn sách.

“Cái gì?” Cậu bé thở dốc, nhướng mày kinh ngạc, “Sao cậu biết cái tên đó?”

“Cậu nói trong lúc ngủ. Đủ loại tên, nhưng chủ yếu là Sirius. Tôi nghe cậu nói cả Cedric và Ginny nữa. Họ là bạn của cậu à?”

“Ừ, họ là những người bạn của tôi.” Hadrian có vẻ thoải mái hơn, ngả người vào ghế như thể anh lo lắng rằng Tom đã biết thêm điều gì đó.

“Cậu có thường mơ về họ không?” Tom hỏi, mỉm cười nhẹ khi nhận ra Hadrian (một lần nữa) đã cởi áo. Những cuộc trò chuyện 'trước khi đi ngủ' về bạn bè và gia đình của Hadrian trở nên khá thường xuyên.

Hadrian gãi đầu, “Ừ, đôi khi. Ác mộng cũng vậy. Tuy nhiên, tôi hầu như không nhớ chi tiết lắm khi thức dậy.”

“Có chuyện gì đã xảy ra với họ à?” Tom thúc giục, muốn biết liệu những 'người bạn' này có phải là mối đe dọa đối với hắn hay không.

Hadrian lắc đầu nhẹ, mặc dù Tom không tin đó là câu trả lời thực sự.

“Tôi không bao giờ có thể gặp lại họ nữa, điều đó thật đáng buồn.” Nỗi buồn hiện lên trong mắt thiếu niên và điều đó khiến Tom bối rối. Làm sao người ta có thể cảm thấy đau đớn sau khi mất mát, chắc chắn nỗi đau là thể xác và mất mát là tinh thần?

Hadrian dừng lại, như thể đang cân nhắc xem có nên nói gì đó không. Cuối cùng cậu đã nói, điều đó khiến Tom sửng sốt. “Tôi có thể hỏi cậu một câu hỏi không?”  Hadrian chần chừ cất tiếng.

“Được thôi,” Tom mạo hiểm trả lời, phải biết rằng hắn sẽ không trả lời nếu đó là chuyện cá nhân.

“Cậu đã bao giờ mất đi người mà cậu quan tâm chưa?”  Hadrian nhìn cậu bằng đôi mắt tò mò, đôi mắt xanh nhạt đó dường như xuyên thấu cả tâm hồn Tom. Cậu đột nhiên cảm thấy một cơn giận dữ bùng nổ, mặc dù nó dễ dàng được kiềm chế. Làm sao cậu dám hỏi một điều... riêng tư như vậy?

“Chưa từng.” Tom tuyên bố.

“Ồ,” Hadrian nói, nhún vai bỏ đi giọng điệu gay gắt trước khi quay lại mặc quần áo đi ngủ. 

Lần này, Tom chú ý đến phần lưng dưới của Hadrian. Không phải vì lý do đen tối nào, mà là để thoáng nhìn hình xăm. Hắn chỉ có thể nhìn thấy đỉnh của một hình tam giác, hoặc có thể là một ngôi sao, nhưng lần này… 

Hắn nhìn chằm chằm, miệng gần như há hốc khi nhìn thấy dấu ấn của Grindelwald. Hình tam giác, với đường thẳng và đường tròn. Dấu hiệu của một người ủng hộ Grindelwald. Không có gì ngạc nhiên khi thiếu niên miễn cưỡng tham gia vào Hội kín của Tom, cậu đã có một lý tưởng mà cậu đã cống hiến hết mình. Điều đó làm hắn khó chịu rất nhiều nhưng cũng là nguyên nhân gây ra sự nhầm lẫn. Bất cứ khi nào có một cuộc đột kích hay một cuộc tấn công nào đó của Grindelwald trên báo chí, Hadrian dường như gần như tức giận trước cảnh tượng đó.

“Ôi trời, Hadrian. Tôi không biết là cậu có nó trên người đấy.” Tom ngâm nga, sẵn sàng chạm tới tận cùng hình xăm của Hadrian.

“Cái gì nữa?” Hadrian nhìn hắn, mặt nhăn nhó vì bối rối khi anh cài cúc áo ngủ. Tom thích thú với những khoảnh khắc cuối cùng anh có thể xem xét kỹ lưỡng vết sẹo của cậu bé.

“Dấu ấn của Grindelwald? Tôi đã không nhận ra rằng cậu là một… Thánh Đồ.”

Hadrian tái mặt, mở miệng rồi ngậm lại như thể không biết phải nói gì. Có lẽ là không, Tom biết hắn đã nhiều lần khiến Hadrian không nói nên lời.

“Tôi không. Đó là chuyện… gia tộc.”

“Ồ?” Tom không hề vui vẻ trước sự quanh co của cậu.

“Bảo Bối Tử Thần. Chắc hẳn hắn đã đọc truyện về ba anh em rồi chứ?”

“Tôi có đọc.” Tom đã cố gắng đọc hết những câu chuyện phù thủy dành cho trẻ em, dù chỉ để hiểu những tài liệu tham khảo.

“Phải, tôi là hậu duệ của họ. Đó là câu chuyện gia tộc tôi, vì vậy chúng tôi tôn trọng nó.”

“Với hình xăm?” Tom nói với vẻ hoài nghi, tự hỏi liệu Hadrian có biết truyện kể về thi sĩ Beedle là hư cấu không.

“Chính xác.” Tom nhận thấy Hadrian ngày càng trở nên khó chịu, bắt đầu nghịch nghịch ngón tay giống như một đứa trẻ buồn chán trên một cuộc hành trình.

“Câu chuyện đó chỉ là hư cấu, Hadrian.” Hắn cảnh cáo, chờ phản ứng. Tom đã không thất vọng.

“Có thể là hư cấu nhưng họ vẫn là tổ tiên của tôi. Chỉ vì cậu không có một gia đình tử tế, Tom, không có nghĩa là cậu khinh thường gia đình tôi. Mà sao cậu lại có hứng thú thế?”

Tom sửng sốt trước đòn tấn công và nheo mắt nhìn Hadrian. Sao cậu ta dám —

“Có thể hiểu được, nhưng tôi nghĩ cậu sẽ thấy tôi có gia đình. Tôi chắc chắn dòng máu của tôi tinh khiết hơn dòng máu của cậu, Hadrian.”

Tom nghiến chặt răng trước tiếng cười the thé phát ra từ Hadrian.

“Sự tinh khiết đẫm máu, Tom? Nghiêm túc đấy à?”  Hadrian lắc đầu, như thể thích thú với lời nói của Tom. Cậu bé cần phải sợ hãi, phải sợ hãi. Hắn không được tôn trọng. Không ai được phép nói lại với hắn, được hỏi hắn những câu hỏi. Nhưng cậu ta vẫn làm vậy.

Hắn dùng lực kéo rèm quanh giường lại và cẩn thận rút cuốn nhật ký bằng da màu đen của mình dưới gối. Tom đã viết một đoạn rất dài trong nhật ký của mình về quyền riêng tư và Hadrian. Vài giờ sau, hắn có thể nghe thấy tiếng thì thầm nhẹ nhàng của những người bạn cùng phòng và thế là hắn cũng đứng dậy khỏi giường. Abraxas nhanh chóng gật đầu với hắn, sau đó ra hiệu cho hai người to lớn đi theo anh tới giường của Hadrian. Abraxas rút cây đũa phép của Hadrian ra khỏi gối và đưa nó cho Tom, người đã bỏ nó vào túi. Có điều gì đó ấm áp và quen thuộc ở cây đũa phép, nhưng giờ không phải là lúc để nghĩ về điều đó.

Mulciber kéo chăn giường của Hadrian ra để lộ hình dáng đang ngủ của cậu, thiếu niên giật mình tỉnh giấc và mò mẫm tìm cây đũa phép của mình.

“Incarcerous,” Abraxas nói, thản nhiên vung đũa phép về phía Hadrian và dùng sợi dây thừng dày quấn quanh người cậu rồi ghim cậu vào tấm vải.

“CÁI QUÁI — ”

“Silencio,” Tom nói, Hadrian im lặng ngay lập tức. Cậu vẫn vùng vẫy, di chuyển tới lui như thể chỉ có ý chí thôi cũng có thể thoát khỏi sợi dây trói.

“Veritaserum, Yaxley,” Abraxas ra lệnh, cậu học sinh năm thứ sáu tóc vàng tiến đến để nhét một lọ thuốc nhỏ vào miệng Hadrian. Sáng nay Tom đã lấy trộm một lọ thuốc từ lớp học của Slughorn, biết chính xác nơi ông cất giữ từng lọ thuốc của mình và biết rằng mình sẽ không bỏ lỡ một hoặc hai lọ. Người đàn ông đó thật vô dụng vì đã không theo dõi lượng thuốc của mình.

Tom đã hóa giải bùa chú giữ Hadrian im lặng và giải thích, “Chúng tôi chỉ muốn biết một vài thông tin về cậu, không có gì phải lo lắng cả. ”

Hadrian cau mày nhìn hắn, mặc dù Tom chắc chắn rằng cậu hầu như không thể nhìn thấy gì trong bóng tối của ký túc xá. Hắn dễ dàng sửa lại, bật đèn bằng một cái phẩy tay. Hắn lờ đi vẻ mặt vui mừng của Abraxas, và ánh mắt cảnh giác của Orion và Hector.

“Vậy, Hadrian, bắt đầu với một điều dễ dàng thôi. Tên của ngươi là gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro