Chapter 12. To his coy mistress
Ngày 6 tháng 11
Lời nguyền Cruciatus thực sự rất tuyệt vời. Tom chưa bao giờ cảm thấy một luồng sức mạnh như vậy trong đời mình, cách mà cơ thể Rosier co giật lên từng cơn vì đâu đớn. Không chỉ vậy, mà nỗi kinh hoàng tuyệt đối phát ra từ những người trong phòng cũng là do hắn điều khiển. Sâu thẳm bên trong, Tom ước Hadrian cũng ở đây để chứng kiến điều này, mặc dù hắn có ác cảm kỳ lạ với lòng tốt của cậu bé, Tom không chắc liệu hắn có đánh giá cao điều đó không. Cậu ta thực sự nên khen ngợi hắn, vì Tom đang bảo vệ cậu khỏi những kẻ ngốc như Rosier.
Hắn giải phóng phép thuật, ma thuật tràn ra khỏi hắn như một cơn sóng thủy triều không gì ngăn cản, và hắn ngay lập tức cảm thấy nó không còn nữa. Tom sẽ bắt đầu thực hiện hình phạt này thường xuyên hơn, nếu đây anh còn tái phạm.
Rosier run rẩy, co ro trên sàn và lặng lẽ khóc một mình. Thật đáng thương, Tom nghĩ, Felix đã từng có nhiều tiềm năng như vậy. Anh ta chỉ mới giữ được lời nguyền trong ba mươi giây.
"Tôi vẫn đang chờ lời xin lỗi đó, Rosier." Tom ngân nga, thích thú trước cách Hội kín của hắn nhìn hắn với sự pha trộn giữa sốc và kinh ngạc. Thậm chí còn hơn thế nữa khi giờ đây Tom đã gọi Rosier bằng họ của anh. Điều đó thực sự cho thấy Rosier đã tụt xuống thấp như thế nào trong hàng ngũ của hắn, nhưng Tom đã mở lòng để chuộc lỗi - đó là lý do tại sao hắn hiện đang cho cậu bé tóc vàng một cơ hội nữa.
Không ai dám cử động khi Rosier bắt đầu quỳ xuống, toàn thân vẫn còn run rẩy vì phơi bày.
“Thưa Chúa tể–” Rosier nói, giọng anh ta nhỏ hơn bình thường rất nhiều. Thật sảng khoái khi thấy sự tận tụy như vậy, và Tom kinh ngạc trước sự tôn trọng và sự theo dõi mà anh ta đã tích lũy được chỉ trong bốn năm ở Hogwarts. “Bề tôi xin lỗi vì đã không tôn trọng ngài… và Hadrian. Bề tôi sẽ không tái phạm như vậy nữa.”
“Đứng dậy đi, Rosier. Lời xin lỗi đã được chấp nhận, tạm thời là như vậy.” Tom ra lệnh, không bỏ lỡ cách Hector đang tiến về phía Felix như thể để giúp đỡ. Đồ ngốc. “Không ai trong số các người được giúp hắn ta đêm nay, hắn ta không xứng đáng với điều đó. Đi đi, Rosier và cầu nguyện rằng ngươi sẽ không bao giờ cãi nhau với ta vì vấn đề ngu ngốc ấy thêm lần nào nữa.”
Có lẽ điều đó hơi quá đáng. Trên thực tế, Tom thích những cuộc tranh luận và trò chuyện sôi nổi mà Hội kín của hắn đưa ra.
"Hoặc nếu ngươi quyết định lời nói hoặc hành động của ta không hợp ý ngươi, ít nhất hãy tiếp cận theo cách hợp lý hơn nhiều." Tom nói thêm, mắng Rosier như thể anh là một đứa nhỏ ngỗ nghịch. Tất nhiên, anh ta là vậy, nhưng sự so sánh này rất phù hợp với tình hình.
Tom hài lòng khi Rosier nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, không một ai theo sau anh ta. Rosier đã gọi hắn là 'Chúa tể của tôi' vào đầu năm, sau một mùa hè tìm hiểu về gia tộc của hắn và nhận ra rằng hắn là một Gaunt và là Người thừa kế của Slytherin. Họ rất sẵn lòng giúp đỡ, nhưng thực tế là Hadrian đã chế giễu điều đó nhiều hơn một lần đã chạm đến sự khó chịu. Anh ta không nghĩ rằng Tom xứng đáng với một Chúa tể sao? Hay anh ta chỉ ghen tị? Tom gạt bỏ suy nghĩ của mình về cậu thiếu niên hóa đá, một lần nữa than thở về sự ngu ngốc của mình. Làm thế nào mà Hadrian vẫn chưa chết, hắn không thể hiểu được.
"Mọi người nên quay lại làm việc mình đang làm trước đó đi," Tom nói, sau khi đợi một lúc để Rosier có thời gian chạy trốn, "Ta sẽ sớm tham gia cùng mọi người."
Hắn chưa bao giờ thấy họ di chuyển nhanh như vậy trong đời. Thật là... thất vọng. Đúng vậy, Tom muốn sự sợ hãi từ họ, nhưng đồng thời hắn cũng muốn được ngưỡng mộ và tôn trọng của họ. Ngay lúc này, nỗi sợ hãi của họ lấn át so với sở thích của Tom. Đó là những khoảnh khắc mà hắn vô cùng nhớ thái độ dễ dãi và không sợ hãi của Hadrian. Merlin, cậu ta đã đi được chưa đầy một giờ và Tom thực tế đang nhớ cậu ta.
Cho phép mình thở dài, vì giờ chỉ còn một mình, Tom lui về giường và lục tung cuốn nhật ký bìa da màu đen của mình ra. Một người đàn ông thấp kém hơn có thể gọi đó là nhật ký, nhưng chắc chắn đó là nhật ký. Hắn không phải là một cô gái tuổi teen thích than vãn về vấn đề bạn trai của mình.
Hắn gõ bút vào trang giấy, tự nghĩ về những gì hắn nên viết. Hôm nay chắc chắn là... thú vị. Có rất nhiều thứ để suy nghĩ, để cân nhắc và để lên kế hoạch. Lên kế hoạch, đúng vậy, bởi vì với việc Hadrian đã đi trong tương lai gần, Tom phải sắp xếp lại kế hoạch của mình. Hắn không có nhiều thời gian để lên kế hoạch, sau khi Hadrian xuất hiện, và sự hiện diện này của cậu đã đảo lội sinh hoạt thường ngày tại Nhà Slytherin. Giờ thì không dễ dàng hơn, nhưng giờ cậu ta đã đi rồi, mặc dù nó đã cho Tom cơ hội để sắp xếp một vài thứ. Cụ thể là, nghiên cứu của hắn về Hadrian Peverell và sự cải đạo cuối cùng.
Hắn bắt đầu ghi chép lại những việc làm của mình trong ngày, tiếp theo là những câu hỏi hắn muốn trả lời và những kế hoạch hắn muốn (không, cần) hoàn thành. Tối hôm đó, Tom rời khỏi ký túc xá với bước chân nhẹ nhõm, tất nhiên là theo nghĩa bóng, vì hắn có nhiều việc phải làm trong những ngày sắp tới.
______________________________
Ngày 8 tháng 12
Harry cuối cùng cũng được xuất viện khỏi bệnh xá, Madame Wilson nhìn cậu bằng ánh mắt độc ác có thể sánh ngang với Pomfrey từ tương lai. Cậu nhanh chóng sải bước ra khỏi bệnh xá, liếc nhìn lại để đảm bảo bà ta sẽ không đột nhiên thay đổi ý định và buộc Harry phải ở lại qua đêm. Bây giờ đã là tháng 12, như Harry nhận ra khi nhìn thấy tuyết nhẹ trôi xuống đất bên ngoài cửa sổ. Cậu đã bỏ lỡ cả một tháng ở Hogwarts, và cả một tháng mà Tom phải trở thành một kẻ tâm thần hơn nữa. Harry thầm nguyền rủa bản thân vì quá ngu ngốc và Gryffindor, nhưng đầu cậu cũng quay cuồng với những lời giải thích tại sao cậu vẫn chưa chết. Mắt của Tử Xà có thể gây chết người, không phải sao?
Không phải dành cho Ngài đâu, thưa Chủ nhân.
[Cho tôi ư? Ngươi đã ngăn ta chết hay sao thế?]
Không, đó là chính Ngài.
[Ừm…]
Xà ngữ không bị ảnh hưởng bởi cái nhìn của Basilisk, nó không thể giết Ngài.
[Nhưng nó có thể làm ta sợ hãi, đúng không?]
Phải.
[Thật tốt khi biết điều đó, còn có siêu năng lực nào khác mà tôi chưa biết không?]
Có lẽ ta nên cảm thấy buồn cười vì sự thiếu hiểu biết của Ngài. Ngài có muốn nghiên cứu thêm về Thuật chiêu hồn không?
[Không cần phải tỏ ra tự mãn thế đâu, Tử Thần. Và không, dạo gần đây tôi thực sự không có thời gian, ta sẽ cho ngươi biết sau. ]
Harry cau mày, không hiểu lắm tại sao Tử thần lại có thể nghe giống... con người đến vậy. Cậu đi đến phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin, biết rằng có lẽ cậu nên thông báo về sự trở lại của mình trong phần còn lại của năm học. Kể cả khi đó chỉ là một cái chớp mắt đối với Harry, thì đối với phần còn lại của thế giới, đó vẫn là một tháng. Harry thực sự khá lo lắng về những gì mọi người đã nói, và những tin đồn có thể đã lan truyền trong thời gian cậu vắng mặt. Cậu sẽ phải nói chuyện với Tom, ngay cả khi cậu đã để Dumbledore biết gần như chính xác sinh vật đó là gì, và xem anh ta đã nói gì với mọi người. Cảm thấy kỳ lạ, mặc dù không khó chịu, khi suy nghĩ của cậu hướng đến việc lập mưu cùng với Voldemort thu nhỏ.
"Fuck me," cậu nói lớn, dừng lại bên ngoài bức tường trống trải dẫn vào phòng sinh hoạt chung. Harry không biết mật khẩu hiện tại, chắc hẳn đã thay đổi ít nhất một lần kể từ khi cậu hóa đá.
“Nếu cậu muốn, Hadrian.”
Harry giật mình, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
“Tom.” Cậu thừa nhận.
Cậu bé kia nghiêng đầu sang một bên, mỉm cười nhẹ, "Thật tốt khi cuối cùng cậu cũng đến đây để làm vui lòng chúng tôi."
"Cuối cùng thì “Grace” - nghiêm túc đấy à?" Harry thở phì phò, không thể ngăn được nụ cười lan rộng trên khuôn mặt, "Cậu sẽ cho tôi vào hay sao?"
"Như ngươi mong muốn," Tom tiến đến bức tường, "Chiến thắng."
"Chiến thắng? Wow." Harry lẩm bẩm, không thể tin được mật khẩu mà Slytherin đã chọn. Tuy nhiên, nó không tệ bằng 'Huyết thống', và Harry vội vã đi theo Tom vào phòng sinh hoạt chung đông đúc.
“Slughorn có nói là cậu đã tỉnh,” Tom nói, bước tới lối vào ký túc xá, “Nhưng khi tôi tới thì cậu đã rời đi rồi.”
"Ừ, tôi không cần Wilson giữ tôi ở đó thêm một đêm nữa, tôi có thể phát điên mất. Có chuyện gì thú vị xảy ra trong lúc tôi đi vắng không?" Harry thúc giục, hy vọng Tom không đi và cắt linh hồn hắn ta ra làm đôi.
“Ồ, như thường lệ. Tra tấn, giết người, và đính hôn.” Tom ném qua vai, mở tung cánh cửa ký túc xá.
Harry dừng lại, không biết Tom có đang nói nghiêm túc hay không.
"Đùa thôi," Tom cười khúc khích, trước khi lẩm bẩm "Phần lớn là vậy."
Cậu không chắc mình có nghe được phần cuối không, nhưng nó khiến cậu cảm thấy sợ hãi trong bụng. Cảm giác đó nhanh chóng bị gạt sang một bên khi một lọn tóc đen bay về phía Harry.
“Merlin ơi –” giọng nói khàn khàn của Harry vang lên, nhổ ra một sợi tóc đang ngậm trong miệng, “Orion?”
Black lùi lại, gần như nhảy cẫng lên tại chỗ, "Cảm ơn Salazar vì cậu đã trở lại."
Harry mất một lúc để lấy lại bình tĩnh. Orion Black, cha của Sirius đã nhớ cậu sao?
“Ừm…” Harry hùng hồn nói, “Tôi cũng muốn nói là tôi nhớ cậu nhưng trong tâm trí tôi, tôi chỉ đi xa nhiều nhất là một ngày thôi.”
“Được rồi, chúng tôi cần cậu ở đây để chế ngự Tom.” Cậu ta khịt mũi, trước khi nhận ra mình vừa nói gì và chuyển sang chủ đề khác. “Tôi có tin tức!”
Harry nhướn mày, tự hỏi không biết Tom đã làm gì để khiến Orion cảm thấy nhẹ nhõm đến vậy.
“Tốt hay xấu?”
"Tốt, rõ ràng rồi," Harry nhận ra Rosier liếc mắt, đang theo dõi cuộc trò chuyện với vẻ lo lắng không che giấu được, "Tôi đã đính hôn rồi!"
“Đã đính hôn chưa?” Harry chớp mắt, “Chúc mừng nhé!”
Cậu biết rõ rằng phản ứng của cậu ta chỉ có phần chân thành, vì cậu biết rằng Orion sẽ kết hôn với Walburga Black–
“Với Druella, cậu ta đã thông báo với mọi người như vậy.” Tom nói chậm rãi, háo hức theo dõi cuộc trò chuyện.
Harry há hốc mồm, "Druella?"
"Đúng vậy, Hadrian. Nữ sinh năm bảy mà cậu đã trò chuyện nhiều lần trước đó ấy? Hẳn là cậu còn nhớ cô ta," Có một tia sáng lóe lên trong mắt Tom báo hiệu nguy hiểm khi hắn nói.
"Ồ, đúng rồi," Harry ngớ ngẩn nói, tự hỏi chuyện gì đã xảy ra sai trái trong dòng thời gian này, "Đám cưới sẽ diễn ra khi nào?"
“Mùa hè sau khi tớ tốt nghiệp. Nó cho Druella một chút thời gian để sắp xếp… công việc của chị ấy và tớ đủ thời gian để hoàn thành việc học. Rõ ràng là cậu được mời.” Orion, cậu bé tội nghiệp, trông rất phấn khích trước ý tưởng đó. Harry chỉ cảm thấy hơi buồn nôn.
“Cảm ơn, Orion,” cậu nói, cố tỏ ra biết ơn cậu bé, “Tôi không thể đợi lâu được nữa.”
Rosier hắng giọng, thu hút sự chú ý của Harry vào cậu bé tóc vàng đang ngồi một cách ngượng ngùng trên giường. Rosier đứng dậy, tiến lại gần. Harry phải dùng hết ý chí mới không chĩa đũa phép vào anh ta, bằng cách nào đó trông anh ta có vẻ nguy hiểm ngay cả với vẻ mặt lo lắng tột độ như vậy.
Điều khiến Harry ngạc nhiên là Rosier đưa tay ra.
“Tôi muốn xin lỗi cậu, Hadrian. Tôi đã đối xử bất công với cậu trong vài tháng qua, và tôi muốn chúng ta đình chiến. Trở thành những người bạn tốt, thậm chí, ” Nói đến đây, Rosier nhìn vào mắt Harry với vẻ mặt kỳ lạ. Trông gần như là… cầu xin?
Khi từng giây trôi qua và Harry không phản ứng, câuh nhận thấy mắt Rosier nhanh chóng liếc sang bên trái – nơi Tom đang đứng. Harry không mất quá 5 giây để hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu bắt tay Rosier, nhanh chóng rút tay ra vì bàn tay anh ta ướt đẫm mồ hôi.
"Tất nhiên rồi," Harry nói chắc nịch, "Tôi hiểu mà."
Cậu thực sự hiểu. Có chuyện gì đó đã xảy ra với Rosier, trong lúc Harry đi vắng, và nó có liên quan đến Tom.
"Bây giờ mọi chuyện đã xong rồi," Hector xen vào, may mắn thay, "Tôi nghĩ chúng ta nên đi ăn tối."
______________________________
Ngày 9 tháng 12
Harry gục đầu xuống bàn thư viện, cố gắng lờ đi tiếng đập và tiếng chuông đang dần khiến cậu phát điên. Cậu đang lờ đi đống bài tập về nhà, nếu là Hermione, hẳn là cô nàng sẽ vật lộn với đống bài tập này cho đến khi hoàn thành một cách hoàn mĩ.
“-adrian. HADRIAN.”
Harry giật mình, chớp mắt dữ dội và nhăn mặt vì giọng nói quá lớn.
“Tom, nghiêm túc mà nói, tôi đang đau đầu. Cho nên, phiền cậu yên lặng giúp tôi.” Cậu nghiến răng, nheo mắt nhìn cậu bé tóc đen đang ngồi trước mặt mình.
"Chỉ cần nhìn tôi thôi," Tom nói, giọng anh giờ đã nhỏ hơn nhiều. Nhẹ nhàng, đều đều. "Và - để tôi giúp cậu."
Khi cậu sắp đặt đầu mình trở lại chiếc bàn gỗ mát lạnh, thì Tom di chuyển đến quỳ xuống bên cạnh cậu. Cậu bé giờ đã thấp hơn, và đôi tay của cậu từ từ di chuyển để nắm lấy bên đầu Harry.
"Nhìn tôi này." Tom thì thầm và Harry cũng làm theo, căn phòng đột nhiên nóng lên gấp mười lần.
Bàn tay của Tom lạnh ngắt, nhẹ nhàng đặt lên thái dương của Harry. Cậu cảm thấy một luồng ma thuật, những sợi tua cuốn trôi xung quanh nơi da họ chạm vào, và Harry ngay lập tức cảm thấy dễ chịu hơn. Cơn đau đầu của cậu dịu đi, tầm nhìn của cậu không còn mờ nữa, và Harry cho phép mình nhắm mắt lại vì khoái cảm tuyệt đối của cảm giác đó. Cậu hầu như không còn cảm nhận được bàn tay của Tom nữa, nhưng cơn đau đầu của cậu đã biến mất và cảm giác ma thuật trong đầu cậu vẫn còn vương vấn.
Harry ngồi đó, nhắm mắt lại, trong vài giây. Cậu không chắc mình có muốn mở mắt ra lần nữa không, và nhìn thấy khuôn mặt Tom đang nhìn mình. Harry nghĩ rằng điều đó có thể gợi cho cậu nhớ đến con quái vật bên trong, con quái vật mà phép thuật đã chữa khỏi nỗi đau cho cậu. Cậu cho rằng mình có thể mở mắt ra và quay lại làm bài tập. Vâng, điều đó sẽ hiệu quả.
Nhưng khi cậu mở mắt ra, Tom đã biến mất. Có một cảm giác kỳ lạ, chùng xuống trong dạ dày của Harry khi cậu đọc lại chương về nhiều đặc điểm phân biệt của một lời nguyền và một lời nguyền rủa và điều đó khiến cậu rất, rất khó chịu.
______________________________
“Tom, chúng ta cần nói chuyện.” Harry nói, xông qua cửa ký túc xá vào tối hôm đó. Hy vọng là để hỏi Tom về Phòng chứa bí mật. Hắn đang dựa lưng vào giường, xoay một chiếc lông ngỗng quanh ngón tay, và nhìn Harry với ánh mắt thích thú. Hắn ta đang khỏa thân. Và có một cậu bé đang mút dương vật của hắn.
"Xin lỗi đã làm phiền -" Harry gần như hét lên, quay gót và vội vã ra khỏi cửa. Cậu vội vã xuống cầu thang, vào phòng sinh hoạt chung, và đập vào đầu Orion.
"Chết tiệt." Cậu giận dữ, nhận thức rõ rằng có rất nhiều khuôn mặt đang quay lại xem màn trình diễn của họ.
Orion ngước nhìn cậu, giả vờ ngây thơ, "Tớ á?"
“Đúng vậy, cậu. Đáng nhẽ cậu nên cảnh báo trước với tôi .” Harry nghiến răng nói.
"Tớ đã không làm thế sao?" Orion trầm ngâm, vẻ mặt ngây thơ không chút dao động.
“Không, cậu đã không làm thế.” Để chắc chắn, Harry bắn một câu thần chú châm chích về phía cậu ta trước khi ngã xuống ghế sofa.
"Hôm nay là ngày của Orion à? Tôi đã quên ghi vào lịch sao?" Abraxas hỏi, ngồi xuống cạnh Harry.
“Đúng vậy.” Harry nói cùng lúc Orion nói, “Không, Harry chỉ tình cờ gặp Tom thôi.”
“Ồ,” Abraxas cười toe toét nói, “Cậu không nghe chúng tôi cảnh báo sao?”
"Không ai cảnh báo tôi cả!" Harry kêu lên, không thể ngăn được khuôn mặt chuyển sang màu đỏ khó chịu.
"Đừng nói với tớ là cậu đang ghen tị với Tom chứ?" Isabella hỏi, và câu hỏi đó khiến cô phải chịu một lời nguyền tương tự như Orion.
"Tớ không có" Harry nhanh chóng nói, "Tớ chỉ không ngờ rằng khi bước vào ký túc xá chung của chúng ta thì thấy Riddle đang làm tình."
"Giờ là Riddle à?" Hector cười, "Chắc hẳn cậu ta không làm cậu bị sang chấn nhiều đến thế chứ?"
Đó là lời nguyền châm chích thứ ba của Harry trong ngày.
“Đừng có đạo đức giả thế,” Abraxas khịt mũi, “Cậu ấy chỉ cần ai đó giúp cậu ấy thỏa mãn rồi cậu sẽ dần quen với điều đó thôi. Nếu cần thì cậu có thể bảo tôi? Có lẽ nên hỏi To–”
"Đừng nói câu đó, Abraxas," Harry nói, cau mày dữ dội, "Tôi tưởng bọn Slytherin các người chỉ biết chờ đợi hôn nhân và mấy thứ vô nghĩa đó thôi."
Câu trả lời đó khiến mọi người bật cười, và Harry cảm thấy mình thực sự không thể hiểu nổi.
“Cậu không sai, nhưng đó chủ yếu là chuyện của các gia tộc máu trong.” Isabella giải thích, “Hầu hết chúng tớ đều đã đính hôn hoặc đang theo đuổi ai đó.”
"Đã đính hôn, ở tuổi của chúng ta?" Harry nói, sửng sốt. Đúng vậy, Orion vừa mới tuyên bố cậu ta sẽ kết hôn, nhưng Harry không nhận ra đó là chuyện thường tình.
“Tôi đã đính hôn với một cô gái năm thứ sáu tên là Tosia Adlard, cậu biết Orion rồi đó, Felix thì đang hẹn hò với một cô gái người Pháp.” Abraxas kể lể, trước khi nói thêm, “Tất cả mọi người trừ Isabella và Hector, mặc dù chúng ta đều biết chuyện gì đang xảy ra ở đó…”
Harry tự hào khi thấy hai lời nguyền châm chích hướng về phía Malfoy.
"Ồ, và có lẽ là cả cậu nữa. Trừ khi cậu đính hôn với một người mà chúng tôi không biết." Abraxas nói thêm, như một suy nghĩ chợt nảy ra.
“Tôi chắc chắn không đính hôn với ai cả, cảm ơn rất nhiều.” Harry biện hộ, không muốn nói ra suy nghĩ tiếp theo của mình.
Isabella nghiêng người vào, "Vậy, Hadrian, gần đây có thích ai không?"
Harry lắc đầu, chỉ nghe được một nửa khi cánh cửa ký túc xá mở ra và một học sinh năm thứ sáu nhà Slytherin đầu tóc bù xù chạy ra. Ngay sau đó là một Tom Riddle đầu tóc bớt bù xù hơn nhiều. Harry phải ngượng ngùng rời mắt đi, hình ảnh của– Không, Harry sẽ không nghĩ về điều đó.
"Cuộc vui ổn áp chứ,Tom?" Hector hỏi một cách hờ hững khi Riddle tiến lại gần, buồn bã ngồi ngay cạnh Harry.
“Nói đi nào.” Druella lên tiếng, và Harry không chắc làm sao cô có thể nghe thấy từ phía bên kia phòng sinh hoạt chung.
“Tôi thậm chí còn chẳng nói gì cả…” Hector lẩm bẩm, mặc dù anh ta đang cười toe toét.
Tom khẽ đẩy hông anh, nụ cười nham hiểm hiện rõ trên môi, "Cậu muốn nói chuyện à?"
Harry nghiến chặt hàm, ép mình phải nhìn Tom.
"Tôi đã làm thế," cậu nói một cách ngắn gọn.
“Vậy thì sao? Trừ khi nó không quan trọng…”
"Không, không. Bây giờ thì ổn rồi," Harry cố gắng, mặc dù cổ họng cậu hơi thắt lại và cậu rất ý thức được chỗ dưới của Tom đang căng phồng rõ mồn một. Chuyện này xảy ra khi nào? Tại sao hắn lại đột nhiên phản ứng với mọi thứ theo cách như vậy?
Đó là Hormone, thưa Chủ nhân. Về mặt sinh học, những chàng trai ở tuổi mười sáu tuổi thường có phản ứng như vậy, chắc hẳn Ngài còn nhớ mình đã qua mười sáu tuổi chứ?
[Cút đi, lần trước ở độ tuổi này, tôi đâu có hơi bận tâm đến việc cố gắng làm mấy chuyện đó!!]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro