Chapter 11. A snake is summer's treason
Ngày 6 tháng 11
Chắc chắn có điều gì đó không ổn về mặt tâm lý của Hadrian Peverell. Chắc chắn, cậu thiếu niên ấy đã bị nguyền rủa, vô kinh, bị lãng trí, hoặc đại loại giống thế . Tom không thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra khi Hadrian tỉnh dậy và khi cậu ta rời khỏi lớp Độc dược, nhưng đó hẳn phải là điều gì đó rất thần bí. Lý do đằng sau cuộc động não này là sự kỳ lạ tuyệt đối của cuộc trò chuyện mà Tom đang chứng kiến. Hadrian Peverell hiện đang tham gia vào một cuộc trò chuyện sôi nổi, mặc dù có phần ngượng ngùng, với Rubeus Hagrid - một tên khổng lồ lai.
Tom nhìn chằm chằm, không thể không chớp mắt trước cảnh tượng đó. Hadrian, một Slytherin thông minh và dí dỏm, có thể đạt được gì từ cuộc trò chuyện với Hagrid, một Gryffindor vụng về và ngu ngốc đến mức khiến Tom muốn giật tóc mình ra? Hơn nữa, đây có vẻ là lần đầu tiên cả hai gặp mặt, chứ đừng nói đến việc trò chuyện cùng nhau.
“Nếu anh muốn, Harry, em- chỉ nếu anh muốn - anh có thể giúp em cho Vong mã ăn! Chúng là những sinh vâth tuyệt đẹp - tất nhiên anh không nhất thiết phải làm vậy…”
Hadrian dường như tươi tỉnh hơn nhiều khi nghĩ đến điều đó, và Tom phải kiềm chế bản thân không tái mặt. Ý tưởng để một tên khổng lồ lai cho ăn một Sinh vật Huyền bí ăn nằm gần đầu danh sách dài những việc mà Tom sẽ không bao giờ, không bao giờ làm, ngay cả khi dúi vào tay hắn một ngàn galleon.
“Anh rất muốn, Hagrid,” Hadrian đáp, “Khi nào–”
“Mặc dù đây là một cuộc trò chuyện rất tuyệt vời và rõ ràng là rất quan trọng,” Tom ngắt lời, “Hadrian và tôi đang rất bận rộn và chúng tôi phải lên đường ngay.”
Vẻ mặt phấn khích của Hagrid biến mất, nhưng Tom vẫn không thể kìm nén được cảm giác khó chịu.
“Em hiểu rồi,” Người khổng lồ lẩm bẩm.
“Làm gì có, Tom!” Hadrian nói, trừng mắt nhìn Tom với vẻ mặt đặc biệt khó chịu, “Anh thực sự thích cuộc trò chuyện của chúng ta, và anh thực sự muốn cùng em cho Vong mã ăn, Hagrid. ”
“Thật sao?” Hagrid lại phấn chấn trở lại, và Tom sắp sửa nguyền rủa con quái vật trước mặt.
“Tất nhiên rồi,” Hadrian trả lời, khuôn mặt chân thành hơn bao giờ hết.
“Tôi thực sự phải nhấn mạnh rằng–” Tom nói.
“Ôi, đừng có vội vàng như thế, Tommy.” Hadrian vẫy tay về phía hắn, thậm chí không thèm nhìn Tom khi cậu nói cái biệt danh đáng nguyền rủa đó.
“Đừng bao giờ gọi tôi là–”
“Im lặng nào, Tommy,” Hadrian ngắt lời, đột nhiên Tom muốn nguyền rủa Hadrian hết thảy.
“Được rồi, Harry, anh nên đi ngay bây giờ,” Hagrid chắp hai tay lại, thể hiện sự lo lắng và thiếu tự tin một cách đáng thương.
Hadrian thở dài, "Được rồi, gặp lại sau nhé, Hagrid, tạm biệt!"
Tom đã kéo Hadrian ra khỏi người khổng lồ.
“Tôi thực sự mong là cậu đừng làm thế,” Hadrian nói.
“Làm gì cơ?”
“Hành động thô lỗ không có lý do gì. Thật vô lý, Hagrid đã đắc tội gì với cậu à?”
Tom thực sự đảo mắt.
“Tôi không có ý thô lỗ, chúng ta có một nơi cần phải đến. Trừ khi cậu đổi ý, nếu cậu muốn.”
“Cậu biết là tôi chưa làm thế, chỉ là cố gắng tử tế hơn trong tương lai thôi. Hagrid tử tế lắm.”
“Được.” Tom nói một cách vô cảm, “Đây là lần đầu tiên cậu gặp hắn.”
“Tôi rất giỏi đọc vị người khác,” Hadrian chỉ nhún vai, “Chỉ cần một cuộc trò chuyện là đủ để biết Hagrid là người tốt.”
“Một tên nửa khổng lồ.” Tom sửa lại, “Cậu nghĩ gì về tôi sau một cuộc trò chuyện?” Tom thúc giục, kỳ lạ là hắn lại hứng thú với câu trả lời. Hadrian có phần bí ẩn với Tom, một phút thì tỏ ra mỉa mai, phút sau thì tức giận vì điều gì đó Tom đã làm, nhưng cậu chưa bao giờ thực sự sợ Tom (giống như một số người theo dõi khác của cậu).
“Không quan trọng là em ấy có một nửa dòng máu khổng lồ, em ấy vẫn tốt bụng và là một người tốt hơn cậu nhiều.” Hadrian kết luận.
“Tôi chưa bao giờ phản đối cậu về điều đó.” Tom đáp, chờ Hadrian trả lời phần thứ hai của câu hỏi.
“Cậu thực sự muốn biết tôi nghĩ gì về cậu sao, Tom?”
“Đương nhiên.” Tom nói, thành thật nhất có thể. Làm sao một đứa con lai như Hagrid có thể thu hút được sự chú ý của Hadrian chỉ sau một cuộc trò chuyện, nhưng Tom vẫn cảm thấy cậu bé vẫn xa cách mình sau hai tháng?
“Tại sao?” Hadrian hỏi, ngăn Tom lại. Tại sao Tom lại quan tâm cậu nghĩ gì về hắn?
“Tôi không biết,” Tom nói dối. Hadrian cười toe toét, như thể cậu vừa bắt được một bữa tối ngon lành.
“Nhưng cậu vừa nói rằng–”
“Tôi rút lại lời vừa rồi. Quên nó đi nhé.” Nhưng Tom thực sự quan tâm, đó là một cảm giác khó chịu.
“Tôi sẽ nói cho cậu biết tôi nghĩ gì, Tommy –”
“Nếu cậu gọi tôi bằng cái tên đó lần nữa, tôi sẽ Crucio cậu cho đến khi cậu hấp hối.”
“Không nên ở hành lang đâu.” Hadrian khiêu khích, Tom nắm chặt tay trong túi.
“Ở ký túc xá, tôi có thể dễ dàng đuổi những người khác ra ngoài và nguyền rủa cậu.”
“Cứ tiếp tục đi, Crucio me.” Hadrian nói, và Tom sửng sốt khi nghĩ rằng cậu bé lại ngu ngốc đến vậy, “Những gì tôi nghĩ về cậu, Tom, là cậu quá tàn nhẫn đối so một đứa trẻ mười lăm tuổi. Cậu bất an, thiếu thốn và thực tế là một thiên tài. Cậu không tử tế, hay tốt bụng, và ngay cả khi cậu giả vờ rằng mình là một người vô cảm, vô tư thì cậu cũng không phải vậy. Nếu cậu tiếp tục như thế này, cậu sẽ trở thành một kẻ điên độc ác và cậu sẽ vô cùng hối hận.”
Tom cười khẩy, “Chuyện này có liên quan gì đến việc cậu có thể nhìn thấy tương lai của tôi không? Cậu không thích những gì cậu nhìn thấy sao?”
“Không, tôi không làm thế.”
Tom và Hadrian nhìn nhau chằm chằm trong vài giây dài trước khi Hadrian quyết định chuyển chủ đề hoàn toàn. Sự thay đổi về nhịp độ, và sự thay đổi trong biểu cảm và thái độ của Hadrian, gần như là khó hiểu.
“Vậy thì!” Hadrian nói, toàn thân thả lỏng, “Phòng Chứa Bí mật ở đâu thế?”
“Ở đây,” Tom ra hiệu về phía phòng vệ sinh nữ.
“Thật sao?” Hadrian nhướn mày, Tom cảm thấy tự hào vì có thể khiến cậu ngạc nhiên như vậy. Không phải lúc nào hắn cũng có thể nhìn thấy một Hadrian không biết về một thứ gì đó.
“Thật vậy, nhưng trước khi vào, cậu phải hứa với tôi rằng cậu sẽ làm theo chỉ dẫn của tôi. Có một sinh vật khá nguy hiểm bên trong, và tôi không thể đảm bảo với cậu rằng nó sẽ không cố ăn thịt cậu.”
“Sinh vật nào? Có lẽ chúng ta nên mang Hagrid theo, sau cùng… ” Hadrian nói đùa.
“Một con tử xà,” Tom nói, rồi bước vào phòng tắm trước khi kịp nhìn thấy phản ứng của Hadrian.
May mắn thay, căn phòng trống rỗng.
“Hadrian–”
“Tôi hứa sẽ tuân theo lệnh của người, thưa Chúa tể thánh thiện đáng kính của tôi.” Hadrian cúi chào một cách giễu cợt.
“Đừng gọi tôi là Chúa tể, Hadrian, điều đó thật không đúng mực.” Tom khiển trách, tiến đến bồn rửa và lờ đi cảm giác kỳ lạ trong bụng.
“Đừng nghĩ là tôi không nghe thấy đám tay sai của cậu gọi côi như thế, hôm nọ tôi thấy một học sinh năm ba cúi chào cậu. Đáng ghét thật.”
Tom ngâm nga, lờ đi lời chế giễu của Hadrian trước khi thì thầm 'mở ra ' với con rắn trên bồn rửa. Nó tách ra, không hề có tiếng kẽo kẹt hay rên rỉ nào cả. Tom nhìn lại Hadrian, hy vọng thấy được vẻ mặt kinh ngạc hoặc ngờ vực của cậu. Hadrian chỉ, thật khó chịu, trông có vẻ hơi buồn cười.
“Salazar Slytherin đã tạo ra một Phòng chứa bí mật trong phòng vệ sinh nữ.” Hadrian nói, nhìn vào lỗ trên mặt đất, “Làm sao chúng ta vào được?”
“Tôi có thể đẩy cậu xuống trước nếu cậu muốn,” Tom chế nhạo, trước khi niệm một câu thần chú cho phép cả hai cậu bé trôi xuống mà không cần phải bị bám đầy đất cát.
“Tên khốn thông minh,” Hadrian lẩm bẩm, “Gặp lại cậu ở dưới kia, Tommy.”
Tom cau mày, nhưng cơn giận dữ đã tan biến bởi sự phấn khích tột độ mà bấm cảm thấy khi có ai đó để chia sẻ phát hiện này. Ngay cả khi người kia thậm chí không phải là một Xà ngữ, thì cậu ta vẫn là người tốt nhất mà Tom có thể hy vọng tìm thấy. Hadrian không sợ hãi, cậu dường như không bao giờ sợ hãi, ngay cả một con Basilisk có thể dễ dàng giết chết cậu ta. Đó là một ranh giới mong manh giữa sự ngu ngốc và lòng dũng cảm, và Tom tự hỏi tại sao cậu thiếu niên đó lại không được xếp vào Gryffindor.
______________________________
Harry thực sự sợ hãi.
Không phải vì Basilisk, không phải vì Tom, mà là vì viễn cảnh Tom đã tìm thấy Basilisk .
Tệ hơn nữa là Tử Thần lại bắt đầu nói chuyện với cậu lần nữa.
Y đã tìm thấy nó sớm hơn dự kiến, thưa Chủ Nhân.
[Chết tiệt, thật sao?]
Harry không biết rõ mình đã làm gì để 'thay đổi dòng thời gian' và để Riddle tìm thấy Phòng chứa bí mật sớm hơn dự kiến, nhưng đó thực sự là tin rất tệ. Cậu cũng hơi khó chịu vì Tom dễ dàng tìm ra cách xuống Phòng chứa mà không làm bẩn quần áo, mặc dù Harry không ngạc nhiên khi đó là ưu tiên của hắn.
“Nhắm mắt lại, Hadrian.” Tom ra lệnh, khi Harry theo hắn xuống Phòng. Nơi này vẫn giống như năm mươi năm nữa, với những vũng nước lớn ở cả hai bên và những cột đá cao lớn, đồ sộ bao quanh chúng. Thật may mắn khi sàn nhà không có máu (Harry nhẹ nhõm khi thấy điều đó). Tuy nhiên, cậu không nhắm mắt, dõi theo dáng người uyển chuyển của Tom đi lang thang một cách có chủ đích về phía bức tượng con rắn ở cuối phòng.
“Nói với ta, Salazar Slytherin, Người vĩ đại nhất trong bốn nhà sáng lập Hogwarts.” Tom nói bằng xà ngữ, tiếng rít của loài rắn vang vọng khắp căn hầm, len lỏi vào từng ngõ ngách trong không khí. Harry sau này thừa nhận rằng, thật ngu ngốc khi cậu lại kinh ngạc nhìn thấy Basilisk trượt khỏi đường ống, tiếng ồn chói tai vang lên xuyên qua sự im lặng cẩn thận của Phòng chứa.
Thật xinh đẹp, Harry phải thừa nhận, đôi mắt vàng óng, tròn trịa ấy – và chết tiệt.
______________________________
Ngày 8 tháng 12.
Harry chớp mắt nhìn những ánh đèn trắng sáng xung quanh mình.
“Ồ tốt quá, rốt cuộc trò cũng tỉnh rồi.” Một giọng nữ vang lên, “Uống đi.”
Một lọ thủy tinh mát lạnh được đưa đến miệng Harry và cậu nuốt vội thứ chất lỏng dễ chịu đó.
“Cái – ”Harry cố gắng nói, giọng khàn khàn. Ngay lập tức, một cốc nước được ấn vào tay cậu và Harry nuốt xuống với sự hung dữ đáng xấu hổ.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Cậu thử lại, liếc nhìn quanh căn phòng mà giờ cậu nhận ra là Bệnh xá. Người phụ nữ đó là bà Wilson, đang nhìn cậu với vẻ gì đó giống như thương hại.
“Đừng rời khỏi giường, trò Peverell. Trò đã bị hóa đá rồi.”
“Em đã - em đã làm sao cơ ạ?” Harry lắp bắp, những ký ức ùa về trong cậu cùng một lúc. Cậu thật là một thằng ngốc khi nhìn chằm chằm vào mắt một con tử xà.
“Điều đó có nghĩa là trò đã hoàn toàn bất tỉnh và bất động trong hơn một tháng.” Wilson giải thích, trước khi nhìn lên một người khác vừa bước vào, “À, Giáo sư Dumbledore, Hiệu trưởng Dippet.”
“Bà Wilson,” Dippet lịch sự đáp lại trước khi quay sang Harry, “Còn trò, trò Peverell, trò thấy thế nào rồi?”
Harry chớp mắt chậm rãi, nhìn xuống đôi bàn tay nhợt nhạt của mình, “Bối rối chăng?”
Trên thực tế, Harry chỉ hơi xấu hổ. Cũng có thể hơi bối rối về cách Tom đưa cậu ra khỏi Phòng, và tò mò không biết có ai khác bị hóa đá không.
“Điều đó hoàn toàn dễ hiểu, con trai yêu quý của ta,” Dumbledore nói thêm, “Chúng ta sẽ cố gắng trả lời càng nhiều câu hỏi càng tốt, nhưng chúng ta cũng phải hỏi con một số câu hỏi nữa.”
“Cậu bé vừa mới tỉnh dậy, thưa Giáo sư,” Bà Wilson phản đối, “Cậu bé cần được nghỉ ngơi!”
“Vâng. ” Harry ngắt lời, rất háo hức muốn biết chính xác chuyện gì đã xảy ra trong lúc cậu vắng mặt. Hậu quả của việc hóa đá rất kỳ lạ, cậu cảm thấy như thể mình đã không ngủ trong một tháng và toàn bộ cơ thể cậu cứng đờ. Có lẽ cậu đã không ngủ, và có lẽ sự cứng đờ là do cậu đã không di chuyển trong nhiều tuần.
Bà Wilson thở hổn hển, trước khi nhét thêm thuốc vào tay cậu và ép cậu uống hết sạch chúng. Sau đó, bà quay gót và rời đi để chăm sóc những bệnh nhân khác (có lẽ vậy).
“Trò Peverell, trò có còn nhớ gì về khoảnh khắc trước khi trò hóa đá không ?” Dumbledore thúc giục, nhìn xuống Harry một cách tử tế. Thật ra, việc gặp lại cụ Dumbledore thực sự rất an ủi, ngay cả khi họ không còn hòa hợp như trước nữa.
“Em không nhớ rõ lắm, mọi thứ chỉ hơi mơ hồ thôi ạ. Em chỉ nhớ là có đôi mắt màu vàng, em cho là vậy, hoặc có thể là bóng đèn.” Harry nói dối một cách trắng trợn, tạo nên một màn trình diễn đáng ngưỡng mộ mà ngay cả những diễn viên giỏi nhất cũng phải tự hào : “Chuyện gì đã xảy ra vậy, giáo sư, thầy có biết không?”
“Hiện tại chúng ta vẫn chưa chắc chắn về nguyên nhân gây ra tình trạng khó khăn của trò”
Và Harry cũng vậy. Nhìn vào mắt một con tử xà đáng lẽ phải giết chết Harry. Về mặt lý thuyết, cậu không nên tỉnh táo vào lúc này.
“Nhưng trò Riddle đã chạy vội vào bệnh xá, kéo theo cả trò nữa, toàn thân trò đã biến thành đá.”
“Em không nhớ mình bị tấn công hay gì cả, thầy có nghĩ đó là một câu thần chú nào đó không?” Harry hỏi.
“Trò bảo trò thấy đôi mắt màu vàng phải không?”
Harry nhún vai, mặc dù biết rằng có lẽ cậu nên kiên quyết về điều đó. Cậu nên nói với Dumbledore, một cách tự tin, rằng đó là một con tử xà. Có điều gì đó đang kìm hãm cậu lại…
Hãy nói với ngài ấy, thưa Chủ nhân.
Harry dừng lại, “Đúng vậy. Em nghĩ là em đã thấy nó. Có lẽ đó là nguyên nhân khiến em bị hóa đá?”
“Ta cho là thế.”
“Làm sao em, ừm, không còn hóa đá nữa? Làm sao em không còn hóa đá nữa?”
“Ta tin rằng thuật ngữ đúng là không hóa đá.” Dumbledore trầm ngâm, “Giáo sư Slughorn đã có thể tạo ra một loại Thuốc phục hồi Mandrake, cùng với sự giúp đỡ của Giáo sư Whittle, giáo sư môn Thảo dược học. Một câu thần chú là nghi phạm hàng đầu của chúng ta, mặc dù chúng ta không chắc chắn ai đã niệm nó. Không có câu thần chú hóa đá nào có thể gây ra tác dụng như vậy đối với ai đó, nhưng chúng ta không thể biết chắc chắn.”
“Nhưng con đã nhìn thấy một đôi mắt, thưa Giáo sư,” Harry mạo hiểm nói, “Thì có lẽ đó là một sinh vật.”
“Trò nói là một sinh vật à?” Dippet hỏi, “Ta sẽ hỏi giáo sư Kettleburn về điều đó.”
“Một ý tưởng tuyệt vời,” Dumbledore nhìn xuống Harry bằng ánh mắt sắc bén của mình, và Harry phải kiềm chế bản thân không nhìn vào mắt cụ, “Tại sao trò lại tin rằng đó là một sinh vật, trò Peverell? Có điều gì mà trò không nhắc đến không?”
“Đó chỉ là một giả thuyết thôi, giáo sư. Em đã nhìn thấy mắt, em khá chắc chắn về điều đó, và thầy đã nói rằng không có phép thuật nào có thể làm được điều đó. Có vẻ như đó là một lời giải thích hợp lý, mặc dù em không biết đủ về các sinh vật để có thể đưa ra tuyên bố như vậy về việc nó chính xác là gì. Em chỉ biết rằng–”
Harry dừng lại, suy nghĩ cẩn thận về những lời tiếp theo, “Em chỉ biết rằng em nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của nó trong vũng nước. ”
Cậu nhắm mắt lại như thể đang cố nhớ lại khoảnh khắc trước khi hóa đá, “Cũng có thể có vảy, giống như vảy rắn hoặc vảy rồng.”
“Rồng?” Dippet gần như hét lên, trong khi Dumbledore nói, “Rắn?” Với vẻ nghiêm trọng hơn nhiều.
“Đó là những gì em nghĩ em đã thấy, đôi mắt màu vàng và một số vảy. Nhưng em có thể nhớ sai–”
“Còn ai bị thương nữa không?” Harry đột nhiên ngắt lời mình và cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi Dumbledore lắc đầu.
“Không, không. Nói về chấn thương, chúng ta nên để trò nghỉ ngơi. Ta chắc chắn một trong những người bạn của trò có thể giúp trò bắt kịp việc học.”
“Cảm ơn thầy.” Harry nói, cố nặn ra một nụ cười trông giống như một cái nhăn mặt hơn.
Họ rời đi, và ngay lập tức được bà Wilson thay thế, bà nhét thêm nhiều lọ thuốc nữa vào người cậu. Lọ cuối cùng, có thể là Dược Mộng mị, khiến cậu thở phào nhẹ nhõm và mắt cậu nặng trĩu đến nỗi cậu không thể mở mắt thêm được nữa.
______________________________
Ngày 6 tháng 11
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Orion nói, giọng lo lắng khi anh nhảy cẫng lên tại chỗ.
Tom vừa bước vào phòng sinh hoạt chung sau khi đưa Hadrian đến bệnh xá, sự ngu ngốc của cậu ta đã gây sốc với hắn, ít nhất là như vậy. Thật bất ngờ và nhẹ nhõm khi Hadrian không chết.
“Hadrian bị hóa đá, tôi tình cờ thấy cậu ta ở hành lang trường.” Tom chỉ nói đơn giản, và biết rõ toàn bộ học sinh nhà Slytherin đang lắng nghe từng lời hắn nói.
Tiếng xì xào vang lên trong nhóm trước khi Tom lên tiếng và chỉ huy cả phòng.
“Im lặng.” hắn nói, “Hadrian sẽ sớm bình phục, nhưng tôi được lệnh phải chuyển lời rằng không ai được rời khỏi phòng sinh hoạt chung tối nay. Bất kỳ ai bị phát hiện rời khỏi phòng sinh hoạt chung trước khi giáo sư Slughorn hoặc một giáo sư khác tới sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Dippet đã đề cập đến việc sẽ đình chỉ học tập của người đó. Các hành lang hiện tại rất nguy hiểm, cho đến khi thủ phạm có thể bị bắt giữ.”
Tom vui vẻ khi toàn bộ học sinh ở phòng Sinh Hoạt chung lắng nghe hắn, chăm chú từng lời hắn nói. Tất nhiên, hắn đã quen với điều này, nhưng thật phấn khích khi ngay cả những học sinh năm bảy cũng nghe theo lời hắn.
“Vậy thôi.” hắn nói, sự dứt khoát trong lời nói của hắn khiến căn phòng lại một lần nữa rộ lên tiếng xì xào.
Đối với Hội của mình, Tom hạ giọng. “Đến ký túc xá của tôi.”
Họ háo hức đi theo, và Tom đã niệm thần chú im lặng lên cửa ra vào khi tất cả đã ổn định bên trong. Sẽ không vui vẻ gì nếu có người nghe lén cuộc trò chuyện như vậy. Trong một khoảnh khắc, Tom suy nghĩ về cách đúng đắn để bắt đầu chủ đề này. Hắn sẽ nói sự thật về những gì đã xảy ra? Hay hắn sẽ tiếp tục với lời nói dối bịa đặt? Cuối cùng, Tom đã chọn cách đầu tiên. Để giành được lòng tin ở những người theo hắn sẽ khiến họ trung thành với hắn hơn trong tương lai.
“Tôi đã dẫn Hadrian xuống Phòng chứa bí mật,” Tom nói, giơ tay lên để ngăn chặn những câu hỏi không thể tránh khỏi, “Và cậu ta đã phạm sai lầm khi mở mắt trước khi tôi bảo cậu ta làm vậy. Cậu ta đã bị Basilisk làm cho hóa đá, và may mắn là không chết. Hiệu trưởng Dippet thông báo với tôi rằng một loại Thuốc phục hồi Mandrake sẽ được pha chế, nhưng phải mất khoảng một tháng để tạo ra nó. Có câu hỏi nào không?”
Bên trong, Tom đang tức giận. Bên ngoài, hắn vẫn giữ thái độ bình tĩnh, vô tư như thường lệ.
Abraxas hỏi câu hỏi đầu tiên, “Tại sao cậu lại đưa cậu ta đến Phòng chứa bí mật? Tớ biết cậu đã nhắc đến việc tìm thấy nó…”
“Cậu ta đã yêu cầu, và tôi đồng ý.”
May mắn thay, điều đó có vẻ đủ với Malfoy. Nhưng không đủ với Felix.
“Cậu ta là một thằng ngốc, Tom, tôi không hiểu tại sao cậu lại chịu đựng cậu ta. Peverell là một máu bùn và là một người yêu thích Muggles, cậu ta có thể đấu tay đôi khá ổn nhưng đó không phải là lý do để cậu cho cậu ta tự do trong nhà. Cậu ta không tôn trọng cậu, chúng ta đã nói với cậu điều này hàng triệu lần rồi. ”
“Tôi có lý do để giữ cậu ta lại, Felix. Hãy nhắc nhở bản thân không được nói xấu những người mà tôi đã dành sự ưu ái cho,” Việc Felix tụt hạng một cách ngẫu nhiên rõ ràng đã khiến anh chàng tức giận, “Nếu ta nghe thấy ngươi nghi ngờ lời tôi nói lần nữa, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Rosier cười khẩy, “Tôi được phép nghi ngờ lời cậu nói nếu nó vô lý.”
“Felix, dừng lại đi.” Orion nói, sự lo lắng vẫn chưa biến mất khỏi giọng nói của anh, “Bây giờ không phải lúc.”
“Ngược lại, Orion, bây giờ là thời điểm hoàn hảo. Felix, thính giác của ngươi tệ đến vậy sao? Hay là ngươi thực sự không hiểu tiếng người?”
“Cậu nói đến hậu quả gì thế, cậu luôn đe dọa chúng tôi bằng chúng nhưng thực tế cậu không bao giờ thực hiện được. Tôi không tin cậu sẽ làm theo lời cậu đã nói, cậu sẽ gặp quá nhiều rắc rối vì điều đó.” Rosier khiêu khích.
Tom nhướn mày, vẫn chưa rút đũa phép ra. Hãy để y tự đào huyệt chôn mình. Hắn để một nụ cười nguy hiểm kéo căng môi mình, và nhiệt độ trong phòng giảm xuống. Thật yên tĩnh, Tom nhìn thẳng vào linh hồn Rosier, trong khi những người còn lại trong Hội của hắn không dám thở mạnh.
“Vậy thì hãy coi đây là bài học về cách tôi giữ lời hứa.” Tom nhẹ nhàng nói, rút đũa phép ra với tốc độ thành thạo, “Crucio.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro