Chapter 10. Feed your illusions instead
Ông đã nghe nhiều về một cậu bé, qua tiếng thì thầm của gió và những cái bóng xung quanh ông. Ông đã nghe nhiều hơn cả thế, qua lời kể của những Thánh Đồ của ông và những lời truyền tai nhau của con cái họ.
Gellert Grindelwald đã nghe đủ thứ chuyện về một cậu bé có hình xăm Bảo Bối Tử Thần, thậm chí qua giấc mơ, ông cũng từng nhìn thấy nó. The Eyes of the World ( Đôi Mắt của Thế Giới ) đã cho phép ông thấy, để cho ông nghe về sự xuất hiện và biến mất bí ẩn này. Cậu bé đó - nó, đã xuất hiện từ hư không. Cậu có một hồ sơ lý lịch, như bất kỳ người nào khác, nhưng hồ sơ của cậu hình như đã bị bóp méo, chỉnh sửa. Đó là một trong những thông tin mà The Eyes of the World cho ông thấy, ông thầm biết ơn điều đó.
Gellert biết Dumbledore đang âm mưu gì đó.
Gellert biết có điều gì đó không đúng về cây đũa phép Cơm Nguội.
Chỉ là, Gellert không biết cậu bé này có liên quan đến rắc rối ( trong tương lai ) của ông.
______________________________
"Có vẻ không công bằng khi câu lạc bộ Slug tổ chức tiệc đúng vào ngày sinh nhật của cậu, Hadrian." Orion rên rỉ trong khi Hadrian vội vã mặc áo choàng, "Ít nhất thì chúng ta cũng có lý do chính đáng để uống rượu nhỉ."
Tom nhìn thấy khuôn mặt Hadrian sáng lên, "Yeah? " cậu trả lời.
"Ồ, tất nhiên rồi, " Orion cười toe toét, "Slughorn sẽ nhét một ly firewhisky vào tay cậu ngay khi cậu bước vào cửa, sau đó ông ấy đưa cậu đến gặp một số người bạn mới của ổng; cuối cùng chúng ta có thể trốn ra ngoài và uống rượu. Tom thì thích tán gẫu một chút, nhưng những người còn lại trong chúng tớ dễ chán lắm. "
Tom xen vào cuộc trò chuyện, "Slughorn thường tổ chức tiệc tối chỉ dành cho học sinh, nhưng hôm nay không chỉ đơn giản là một trong những buổi tiệc như vậy. Không phù phiếm như lễ Yule, ngay cả khi ổng nói rằng đó là lễ Samhain."
Hadrian gật đầu và Tom phải nhịn cười vì những nỗ lực vụng về của cậu khi cài cúc áo. Cậu lóng ngóng như thể cậu đang cố gắng hoàn thành chúng nhưng không thể bắt các ngón tay hoạt động.
"Nhanh lên nào, tôi không thích đến muộn đâu. " Tom trách mắng, sốt ruột gõ chân. Hắn thấy Orion nhấp một ngụm từ bình, giật mình vì đồ uống.
"Đến đây, đến đây." Hadrian nói, đưa tay vuốt mái tóc xoăn đen của mình và tiến về phía hai người đang đứng cạnh cửa, "Firewhisky à?"
Cậu chỉ vào chiếc bình bạc chạm nổi trong tay Orion.
"Yup, nó đó."
Tom kiềm chế không đảo mắt, họ hành động như những đứa trẻ không nghĩ đến tương lai. Ờ thì, Orion không cần phải lấy lòng các chính trị gia và học giả. Hadrian có lẽ sẽ không, cái họ Peverell của cậu sẽ không đưa cậu tiến xa bằng Orion nhưng vẫn xa hơn một cái họ Mudblood như Riddle.
Rượu sẽ khiến buổi tối trở nên tồi tệ hơn đối với Tom, hắn tự nhủ, vì nhóm của hắn có thể sẽ xô đẩy nhau trong vài giờ tới và Tom phải... chăm sóc họ.
Nghe như thể hắn sẽ chiều chuộng họ và dọn sạch bãi nôn của họ, Tom tự giễu cợt. Hắn quan sát Orion và Hadrian trao đổi rượu, nói cười về điều gì đó mà Tom không hiểu rõ. Một ám chỉ đến điều gì đó, có thể là Quidditch.
Hắn nắm lấy khuỷu tay của Hadrian nói nhỏ: "Cậu nên coi trọng chuyện này. Một người trong số họ có thể giúp đỡ cậu trong tương lai."
Hadrian cười khẩy, "Tôi thậm chí còn không biết mình muốn thi môn NEWT nào, nói gì đến việc tôi muốn làm gì sau khi tốt nghiệp Hogwarts."
"Vậy thì càng có lý do để mở rộng ước mơ của cậu hơn nữa."
Cậu thiếu niên nhún vai, "Những người này chắc là đồ ngốc, tôi không cần họ để có được một vị trí tốt trong cuộc sống."
Tom chế giễu, "Tất nhiên là bọn họ ngốc, nhưng bọn họ cũng có chút sức lực mà cậu nên khôn ngoan khai thác."
"Tôi không giống cậu hay Slughorn, Tom. Tôi không đi khắp nơi sưu tầm người vì công trạng của họ."
"Tôi và - Slughorn?" Tom cau mày, "Tôi không hề giống gã đàn ông đần độn đó chút nào."
Orion cười lớn xen vào, "Cậu nói đúng lắm, Hadrian. Tom cũng giống như Slughorn! Chút nữa chúng ta đi tìm thấy Isabella..."
"Tôi lại có thêm lý do để nghi ngờ trí thông minh của cậu đó, Hadrian." Tom mắng, chỉ hơi khó chịu vì nụ cười khiêu khích trên khuôn mặt hắn.
Hadrian chỉ nhún vai, một lần nữa. Động tác hờ hững này diễn ra thường xuyên đến nỗi Tom ngạc nhiên khi thấy chúng không bị kẹt trong không khí.
Orion vòng tay ôm lấy Hadrian và Tom. Tom chỉ cho phép điều đó vì hắn có thể ngửi thấy mùi rượu firewhisky trong hơi thở của cậu bé, và vì hắn có một cảm tình (rất rất nhỏ) dành cho cậu bé.
"Chuyện này sẽ rất vui đây!" Orion vui vẻ nói, kéo họ qua cánh cửa phòng của Câu lạc bộ Slug.
_
_____________________________
Harry Potter tin chắc rằng buổi tối sẽ không kết thúc tốt đẹp. Tuy nhiên, điều đó không ngăn cản cậu uống hết mọi ly firewhisky được đưa cho.
"Chúc mừng thầy, Giáo sư!" Harry vui vẻ nói, chạm ly với Slughorn và cười toe toét, "Bữa tiệc này thật tuyệt vời."
Slughorn cười khúc khích, khuôn mặt đã đỏ bừng từ lâu, "Ta mừng là trò chấp thuận, trò Peverell! Đây thực sự là cơ hội hoàn hảo để làm quen với một số nhân vật nổi tiếng nhất trong xã hội chúng ta."
"Thầy nói giống hệt Tom." Harry nói, trước khi nhìn thấy Orion ở rìa phòng đang vẫy tay ra hiệu cho cậu lại gần.
Harry đã đến lớp học độc dược được cải tiến của Slughorn, ngay sau khi bị người đàn ông kia đưa đi. Ông đã giới thiệu cho Harry nhiều nhân vật nổi tiếng mà ông quen biết, từ các độc dược sư tới các ngôi sao Quidditch đến các chính trị gia và học giả. Thật nhàm chán, cho đến khi Harry có thêm rượu. Có lẽ đó là một ý tưởng tồi khi nuông chiều bản thân như vậy, ngay cả trên lý thuyết hôm nag là sinh nhật của cậu.
Orion đang trò chuyện vui vẻ với Isabella thì Harry tiến đến, "Chúng ta có thể đi được chưa?"
"Tom vẫn đang tán gẫu với Trưởng phòng Thi hành Luật Pháp thuật." Orion than thở, liếc nhìn khắp phòng một cách không tinh tế.
Harry coi đó là cơ hội để nhìn khắp phòng, nhưng tầm nhìn của cậu hơi mờ đi vì năm (tám?) cốc đồ uống cậu đã uống hết trong vài giờ qua bữa tiệc. Isabella trông có vẻ thích thú hơn là khó chịu, cẩn thận nhấp một ngụm rượu được pha chế từ một loại trái cây nào đó.
"Cậu ấy lúc nào cũng thế, Hadrian." Cô giải thích, "Theo thói quen của cậu ấy, cậu ấy sẽ không ở lại quá năm phút nữa đâu."
"Cậu ta có thói quen này à?" Harry nói một cách hoài nghi, gõ ngón tay vào thành ly đã cạn của mình.
Hai học sinh gật đầu, "Chúng ta nên tìm những người khác, tôi chắc chắn Abraxas đang bị một Veela dồn vào chân tường và cần một lối thoát."
"Veela?"
Isabella mỉm cười đầy ẩn ý, "Cậu ta ấy mà, luôn yêu thích Veela."
Harry nhăn mũi, trước khi đi theo cô về phía mái tóc vàng bạch kim đặc trưng của Abraxas Malfoy. Hector nhanh chóng tham gia, anh lẩm bẩm điều gì đó đại loại như 'lũ yêu tinh ngu ngốc chết tiệt' mà Harry không thực sự muốn hỏi đến.
"Sẵn sàng chưa các chàng trai?" Orion cười toe toét, và nhận được một cú huých khuỷu tay từ Isabella, người đang tỉnh táo một cách kỳ diệu.
"Riddle đang ở đâu thế?" Harry cau mày, "Chắc hẳn là cậu ta đã nói chuyện với mọi người ở đây ít nhất năm lần rồi."
"Sáu," ai đó nói, và Harry cười toe toét khi thấy Tom xuất hiện từ hư không, "Và vâng, Hadrian, chúng ta có thể khởi hành ngay bây giờ."
Họ đi ra khỏi phòng, Orion bám vào cánh tay Harry để tránh bị vấp ngã, họ loạng choạng đi lên ký túc xá. Isabella không cảm thấy ngại ngùng khi nhẹ nhàng ngã xuống giường Abraxas, cô lấy ra (từ đâu đó) một chai rượu fire whisky khác.
"Tôi thực sự nghĩ Hadrian đã uống đủ nhiều rồi, má cậu ta còn đỏ hơn cả Orions nữa." Tom chế giễu, nhưng nghe không giống lắm, phải không?
Harry cau mày, "Chúng ta nên chơi trò uống rượu, thoải mái một chút đi nào Tom!"
"Tôi không uống rượu."
Harry bĩu môi, "Ngay cả khi có tối hậu thư?"
Orion nằm ngửa trên giường, "Không ai có thể bắt Tom tham gia đâu, thậm chí đừng làm phiền cậu, Hadrian."
"Tối hậu thư gì?" Tom hỏi, đôi mắt đen của hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang cười toe toét của Harry.
"Nếu cậu thắng, tôi sẽ làm bất cứ điều gì cậu muốn, và ngược lại.” Harry khiêu khích, biết rõ rằng Tom sẽ không bao giờ hạ thấp cái tôi của mình đủ để thực sự tham gia -
"Được."
Có người nghẹn ngào nói: "Đùa à!" Đó là Orion, khuôn mặt sáng bừng lên như thể anh được tặng một chú chó con đặc biệt dễ thương.
Bây giờ tất cả những gì Harry cần làm là chiến thắng! Nói thì dễ hơn làm.
"Trò gì vậy?" Abraxas hỏi.
"Tớ nên đi gọi Druella, cô ấy sẽ không muốn bỏ lỡ điều này đâu.' Isabella nói.
"Có lẽ cổ hơi bận rộn một chút, Bella," Hector nói, ngượng ngùng gãi gãi sau đầu, "Cậu biết đấy."
Isabella cau mày rồi đỏ mặt, "Ồ, đúng rồi."
"Hả?" Harry hỏi, chớp mắt tò mò nhìn hai người đối thoại.
"Đừng lo, Hadrian, chúng ta hãy chọn một trò chơi nhé." Tom nói, thu hút sự chú ý của mọi người trở lại mình.
"Two truths and a lie (2 sự thật và một lời nói dối)?" Orion gợi ý, gần như nhảy cẫng lên trên giường, "Nếu đoán sai lời nói dối thì phải uống rượu."
"Nghe có vẻ ổn đấy", Tom nói, sau khi biến cho mình một chiếc ghế để ngồi.
"Cậu còn tệ hơn cả Abraxas, một tên khốn sang chảnh , cậu biết không?" Harry nhìn chằm chằm vào chiếc ghế nhung mà Riddle đang ngồi.
"Không hẳn thế," Tom trả lời, "Chỉ vì tôi thích những điều tốt đẹp hơn trong cuộc sống."
"Không có gì sai khi thoải mái cả," Abraxas gật đầu, "Ai sẽ nói trước?"
"Hadrian, tất nhiên rồi." Tom nói, hướng mắt về Harry.
Harry cau mày, "Tất nhiên rồi? Được thôi, tại sao không."
Cậu không nghĩ quá nhiều về sự thật và lời nói dối, nhưng (thật lòng mà nói!) cậu đã cố gắng giữ chúng ở mức bình thường.
"Tớ đã từng cưỡi một con Bằng Mã, tớ đã từng thử niệm lời nguyền Cruciatus trước đây và Thần hộ mệnh của tớ là một con Rái cá."
"Không đời nào cậu cưỡi được Bằng Mã, chúng không phải rất nguy hiểm sao?"
"Xin lỗi cậu, nhưng đừng nghĩ cậu đủ giỏi môn Phòng chống để gọi được Thần hộ mệnh nhé." Orion nói, "Kể cả khi cậu giỏi hơn Tom."
Harry nhướn mày, "Cậu hẳn nên biết rằng môn Phòng chống là môn tớ giỏi nhất."
"Cái thư hai là lời nói dối," Abraxas nói, "Cậu chắc chắn không thể niệm một trong ba lời nguyền không thể tha thứ."
"Đúng đấy," Hector nói thêm hơi nhún vai.
"Tôi không cho là vậy," Tom nói thêm, "Hadrian nói rằng cậu ấy đã 'cố' thử niệm Crucio, chứ không phải là thành công." Tom nhìn Harry với một nụ cười nhếch mép, "Cái thứ ba là nói dối, tôi cá là Thần hộ mệnh của cậu là thứ hoàn toàn khác."
Harry trừng mắt nhìn về phía Tom, "Thần hộ mệnh của tôi là một con nai."
"Thật cao quý." Tom nói một cách vô cảm.
"Khoan đã, vậy cậu thực sự có thể sử dụng Thần Hộ Mệnh sao?" Orion lên tiếng.
"Ừ, tớ có thể làm thế cách đây vài tháng. Gần đây tớ không làm nữa."
Mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế trong vài vòng và Harry đã phát hiện ra một số sự thật hoàn toàn điên rồ về những người bạn mới của mình.
"Cậu đã ngủ với Hector?" Harry há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào Lestrange và Avery như thể anh ga đã mắc bệnh dịch hạch, "Tớ tưởng cậu có tiêu chuẩn chứ!"
Và cậu đã bị ném gối vào người sau phát ngôn đó.
Harry càng ngày càng say, và điều duy nhất giúp cậu tiếp tục là Tom cũng nhanh chóng hòa mình vào trò chơi. Cậu chưa bao giờ thấy cậu bé kia bối rối đến vậy, tóc Tom rối bù và mặt đỏ bừng, cà vạt đã tháo ra từ lâu và thậm chí cả cúc áo trên cùng của áo sơ mi cũng không còn cài chặt nữa. Điểm duy nhất thích hợp ở Riddle là người hắn vẫn dán chặt vào chiếc ghế nhung, thật là một tên khốn.
Isabella và Orion đều bỏ cuộc cùng lúc, người sau rất tệ trong việc uống rượu và nói ra lời nói dối cùng lúc nhưng Harry nghi ngờ rằng người trước chỉ muốn xem họ làm trò hề. Abraxas và Hector cũng từ bỏ cuộc chơi ngay sau đó, và bây giờ chỉ còn Tom và Harry trụ lại.
"Vòng… chung kết?" Harry nói líu ríu, cười toe toét như trẻ con với Tom, người đang tựa đầu vào một tay của mình.
"Được" Tom đã bớt say hơn đáng kể, và điều đó khiến Harry bĩu môi khó chịu, "Đến lượt tôi."
"Được rồi… Tommy!"
Ngay cả sau khi uống vài ly, chàng thiếu niên tóc đen vẫn có thể dọa bạn bè mình sợ phát khiếp vì cái nhìn đó.
"Câu thần chú cuối cùng tôi sử dụng là Imperio, mẹ tôi là một Gaunt và tôi đã tìm thấy Phòng chứa bí mật."
Suy nghĩ của Harry trở nên hỗn loạn, cậu hầu như không thể nhận ra hình dáng của Tom.
"Uhhh, khoan đã – khoan đã, tôi biết rồi, khoan đã," Harry cố gắng sắp xếp suy nghĩ của mình, "Mẹ của cậu là một Gaunt, đó là sự thật. Phòng chứa bí mật là một căn phòng bí mật chưa ai tìm ra được, cậu thực sự bị thu hút bởi thứ gì trong đó thể bạn tôi ơi."
"Cậu ta có gian lận không, Issy?" Harry rên rỉ.
"Không, Hadrian," một giọng nữ, có lẽ là Isabella vang lên.
"Hmmm, tôi nên nói gì thế?" Harry hỏi, lúc này đang nhìn chằm chằm lên trần nhà.
"Chọn lời nói dối đi, tôi muốn ngủ."
"Nói dối! Ha! Bắt được cậu rồi, Tommy. Câu cuối cùng là nói dối, tôi biết ngay mà!"
"Thế nào?" Abraxas nói chậm rãi, và Harry quay người khá nhanh trên giường để đối mặt với Riddle. Cậu có một cảm giác khá kỳ lạ thấp trong bụng như thể–
"Hadrian đã sai, lời đầu tiên là lời nói dối."
Harry nôn thốc nôn tháo ra khỏi mép giường
______________________________
Ánh đèn trong phòng quá chói và giọng nói thì quá to. Harry rên rỉ, vùi đầu vào gối và cầu nguyện với bất kỳ ai rằng cậu sẽ ngủ lại.
"Dậy đi, Hadrian, chúng ta sắp có trễ tiết Biến hình rồi."
Harry giật mình tỉnh giấc: "Cái gì?"
"Giáo sư Dumbledore sẽ không vui nếu một nửa số học sinh nhà Slytherin không đến lớp đúng giờ đâu." Tom giải thích, "Đây, uống cái này đi."
Harry nheo mắt nhìn Tom, trông hắn có vẻ khỏe khoắn hơn nhiều so với một buổi sáng sớm.
"Nó là gì vậy?" Harry cầm lấy lọ thuốc, hít ngửi thấy mùi bạc hà bên trong.
"Uống đi." Tom cười khẽ nói, "Sau đó đi tắm rửa. Người cậu toàn mùi rượu firewhisky. Có lẽ cũng đến lúc cậu mở quà sinh nhật rồi, nếu cậu nhanh tay."
Harry nhấp một ngụm chất lỏng mịn màng, bất giác thở dài khi thấy nó ngay lập tức chữa lành cơn đau họng và cơn đau đầu dữ dội của cậu.
"Cảm ơn cậu, vị cứu tinh của tôi!" Harry nhảy dựng lên và vội vã chạy vào phòng tắm.
"Cậu ta vẫn còn say à?" hắn nghe thấy Abraxas hỏi, cười thầm.
Harry tắm trong vòi sen mát lạnh trước khi thay đồng phục. Tại sao Slughorn lại quyết định tổ chức một buổi tiệc vào tối thứ Ba là một ý tưởng hay? Thực ra, cậu đang mong chờ đống quà nhỏ mà cậu nhận được ở dưới chân giường, vì hôm qua cậu quá bận rộn đến nỗi không thèm để ý đến chúng.
Cậu cảm ơn Tom một lần nữa khi cậu thiếu niên mang cho cậu một ít bánh mì nướng gói trong khăn ăn để Harry khỏi mất công xuống ăn sáng.
"Tom, tôi thực sự không biết nên cảm ơn cậu bao nhiêu lần mới đủ," Harry nói, ăn bánh mì nướng và vỗ vai Tom.
"Không, không cần.." Tom trả lời, giọng nói đầy thích thú.
Harry vui vẻ nhìn xuống bộ sưu tập quà tặng của mình, nhanh chóng mở chúng ra để kịp đến tiết Biến hình đúng giờ. Cậu đã rất ngạc nhiên, chỉ mới ở thế giới này được hai tháng và được bao quanh bởi những Tử thần Thực tử tương lai, để nhận được bất cứ thứ gì. Cậu nhận được một hỗn hợp gồm kẹo, giấy da, sách và bút lông và một đôi găng tay từ nhiều bạn học Slytherin. Ngay cả Tom cũng đã tặng cậu thứ gì đó, háo hức theo dõi Harry như một con diều hâu sắp tấn công con mồi của mình.
"Cậu có muốn gì không, Tom?" Cuối cùng Harry hỏi, sau khi đã cảm ơn hắn mười phút trước khi tiết học bắt đầu. Riddle vẫn đứng tại chỗ, quan sát.
Tom ngâm nga, mỉm cười theo kiểu thích thú đến khó chịu, "Tôi nghĩ tôi sẽ nhờ cậu trợ giúp tôi sau, khi tôi nghĩ ra được điều gì đó hữu ích."
Harry dừng lại, "Trợ giúp? Cậu đùa tôi à?" cậu cười ngặt nghẽo, hoàn toàn không hiểu Tom đang nói gì.
Cậu đứng đối diện với Tom với đôi lông mày nhướng lên, "Tôi thà lao mình xuống vực còn hơn nợ cậu bất cứ thứ gì."
Abraxas khịt mũi trên giường, nói vọng sang: "Tốt hơn là nên tìm một vách đá."
Harry cau mày nhìn anh chàng tóc vàng trước khi quay đầu lại nhìn Tom.
"Nếu cậu thắng, tôi sẽ làm bất cứ điều gì cậu muốn." Tom nói, "Nghe quen không?"
Harry rên rỉ, mọi niềm vui sáng nay đều bị thay thế bằng nỗi sợ hãi đột ngột, "Không đời nào."
Trước vẻ mặt thích thú của Tom, Harry thì thầm với chính mình, "Mình đúng là một thằng ngốc."
"Đừng lo, Hadrian, tôi là một người nhân từ mà." Nụ cười của Tom giống như cá mập, như thể hắn ta sẵn sàng xé xác Harry ra từng mảnh.
Thay vì tấn công, Tom đã làm một điều khiến tim Harry ngừng đập (gần như vậy). Riddle nắm lấy cổ tay Harry, đặt ngón tay cái lên tĩnh mạch của cậu.
"Sắc mặt cậu tái nhợt quá." Tom khẽ nói, "Không có gì đáng lo cả."
Harry nghĩ rằng có rất nhiều thứ đáng phải lo lắng.
______________________________
Hậu quả tai hại của đêm qua bắt đầu từ từ tấn công Harry trong suốt cả ngày. Ngay cả với lọ thuốc giải rượu kỳ diệu, cậu vẫn quá mệt mỏi để tập trung vào bài học và dành cả ngày để lo lắng. Sự thật rằng cậu "nợ" Tom Riddle, thật đáng sợ, nhưng nó không tệ hơn thông tin khác mà cậu nhớ lại vào giữa bữa trưa.
"Cậu tìm thấy Phòng chứa bí mật rồi sao?!" Harry gần như hét lên, kéo Tom vào một hành lang trống rỗng.
“Đúng vậy. Thành thật mà nói, tôi ngạc nhiên khi cậu vẫn còn nhớ.”
Harry đang trong giai đoạn phủ nhận nên trả lời một cách tự nhiên: "Tôi không tin. Đó là một huyền thoại, Tom ạ."
“Tôi đảm bảo với cậu là không phải vậy.” Tom nhướn một bên lông mày.
"Không, ý tôi không phải vâyh," Harry khoanh tay, "Hãy cho tôi xem, nếu không tôi sẽ không thực hiện lời hứa đó đâu."
"Cho… cậu xem." Tom chậm rãi nói, phát âm từng âm tiết.
"Nghe đơn giản nhỉ? Hẳn cậu đã rất hào phóng khi nói sự thật kia đúng không?"
Harry sẽ siết cổ Tom trước Giáng sinh, với tốc độ này. Này, một Chúa tể bóng tối đã chết còn tốt hơn một Chúa tể bóng tối còn sống.
"Tôi có Độc dược." Cậu thiếu niên chỉ trả lời đơn giản.
"Sau đó, thì. Tôi biết cả hai chúng ta đều rảnh." Harry nghiêng đầu, thách thức Tom từ chối cậu.
"Được thôi, nhưng cậu phải hứa không tiết lộ chuyện này cho bất kỳ ai khác."
"Được."
“Và cậu phải làm theo mọi điều tôi bảo, nếu không cậu có thể bị thương.”
"Ừm," Harry giả vờ suy nghĩ,
"Tôi biết mình phải làm gì."
"Tôi đảm bảo là không."
Harry có thể thề rằng Tom Riddle sẽ bị ném khỏi tháp thiên văn ngay lúc này, nếu hắn cứ tiếp tục thái độ khinh khỉnh đó.
"Vậy thì tôi rất mong chờ Căn phòng huyền thoại này." Harry đáp, và cả hai cùng đi xuống hầm tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro