Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45.2



Cùng lúc đó, Tiêu Chiến đang ngồi trong phòng của một khách sạn hang động tại Matera, tim anh đột nhiên nhói lên.

Giống như một loại cảm ứng nào đó, Tiêu Chiến thấy rất hoảng sợ, luôn cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy ra.

Daniel chậm chạp chưa đến, chỗ này cũng không có chút dấu hiệu nào về việc sẽ có tiệc đính hôn được tổ chức ở đây. Từ khi Tiêu Chiến bị đưa đến và nhốt ở nơi này, anh gần như không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào cho thấy đang chuẩn bị tổ chức tiệc.

Tiêu Chiến biết Matera, thành phố thất lạc của Puglia, thành phố cổ nhất châu Âu, một thành phố đá thần bí, ẩn chứa đầy những ký ức đen tối của châu Âu thời Trung Cổ.

Được tạo nên bởi vách đá, cư dân sống trong hang động, từ chín nghìn năm trước đã có người sinh sống.

Khác với những thị trấn đầy màu sắc khác của nước Ý, nơi này chỉ có một màu xám xịt, màu xám của những tảng đá vôi, màu xám của vách đá và những giáo đường vắng lặng đơn độc trên đỉnh núi.

Một số nơi ở thành cổ không được phép ra vào, nên Daniel đã nhốt Tiêu Chiến trong một khách sạn hang động ở phố cổ sassi.

Căn phòng này thực sự là một hang động nguyên thủy cổ xưa, bốn bề là những bức tường đá trơ trụi, khi chạm vào sẽ thấy thô ráp, ánh nến mờ ảo.

Tiêu Chiến bước trên mặt đất gồ ghề, ảo giác như thể mình đang bị bắt cóc vào Game of Thrones.

Tiêu Chiến không thể duy trì tỉnh táo được lâu, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, anh nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang bên ngoài cửa đi vào phòng ngủ.

Các vệ sĩ sẽ không tiến vào, Tiêu Chiến tưởng là Daniel đến, anh không muốn mở mắt ra chút nào.

Cho đến khi có thứ gì đó lạnh băng chạm vào sau đầu anh.

"Dậy đi"

Tiêu Chiến cứng đờ, bây giờ anh đã có thể nhanh chóng nhận ra vật đang chĩa vào mình là súng hay là mấy thứ đại loại như dao găm.

Phán đoán giống như phản xạ có điều kiện của não bộ, người bình thường thật ra không thể nhận biết được.

Nhưng điều khiến Tiêu Chiến thực sự choáng váng, là vì anh nhận ra đó là giọng của Ezio.

Anh thậm chí còn nhớ lại một số việc liên quan đến Ezio, Tiêu Chiến không lập tức quay đầu lại, anh đang cân nhắc xem nên giả vờ không nhận ra hay thể hiện mình đang tỉnh táo.

Tại sao Ezio lại đến đây? Pietro lại muốn làm gì? Hắn ta sắp xảy ra xung đột với Daniel à? Không lý nào lại vậy.

Tiêu Chiến hiểu rất rõ, dù cho Pietro có muốn lợi dụng anh để kích thích ép Vương Nhất Bác phải xuất hiện, thì hắn ta cũng sẽ không đến nỗi phải trực tiếp lật mặt ầm ĩ với Daniel vì chuyện này.

Nếu hắn đã từ bỏ nhường anh cho Daniel, thì chắc chắn sẽ không tự rước phiền phức nữa, việc đã đến nước này, Pietro chỉ cần khoanh tay đứng nhìn, để Daniel và Alex đấu với nhau đến một mất một còn.

Đầu óc Tiêu Chiến nhanh chóng sắp xếp lại mối tương quan lợi và hại của mọi việc, nhưng Ezio cũng không đợi anh, cậu có vẻ hơi gấp gáp, có điều nòng súng không hề dùng lực mà chỉ lần nữa chạm nhẹ vào Tiêu Chiến.

"Đứng dậy, đi theo tôi"

Lỡ nhữ, lỡ như Pietro lại lên cơn điên gì đó, bắt anh lại để tra tấn thêm một trận nữa, Tiêu Chiến cảm thấy bản thân sợ là không còn mạng để mà chịu đựng thêm một lần.

Tiêu Chiến nằm nghiêng, quay lưng về phía Ezio, anh cau mày, thầm nghĩ liều một phen, nhanh chóng lấy khẩu súng đặt dưới gối ra, lật người lại cực nhanh chĩa súng vào ấn đường của Ezio.

Hai họng súng đối nhau, Tiêu Chiến cầm súng bằng cả hai tay, ánh mắt tỉnh táo, quyết liệt.

Ezio rõ ràng đã bị sốc, người này hoàn toàn tương phản với Tiêu Chiến ở bên cạnh Alex, nhưng cũng khác hoàn toàn với Tiêu Chiến như một đứa trẻ con vào đêm đó ở Venice.

"Anh ổn?" Giọng điệu của Ezio rất lạ, không thể nói là ngạc nhiên vui mừng gì, càng không giống chất vấn, ánh mắt rất sáng sủa.

Chỉ là đã không còn sự nhanh nhẹn và ý tứ trêu chọc quen thuộc như xưa, nhưng ít nhất nó cũng không hề có tính công kích.

Cậu như thể đang vui vẻ an lòng, nhưng Tiêu Chiến lại cảm thấy có chút khó hiểu, tôi thành ra như này phân nửa không phải cũng là do cậu mà ra à.

Tiêu Chiến thật ra có chút bất ngờ với não bộ của chính mình, có lẽ là do đã hơn 24 giờ anh chưa phải uống hay tiêm bất kì loại thuốc nào.

Ezio nhìn khuôn mặt lạnh lùng trong trẻo trước mặt, có chút tái nhợt, như ngọc đã hóa thành băng.

Tiêu Chiến không có ý định cùng cậu ôn chuyện cũ, cũng không theo thói quen nở nụ cười trước khi nói chuyện giống như trước đây.

Tiêu Chiến đối xử với cậu bằng thái độ thờ ơ và lạnh lùng cứng nhắc, trong đôi mắt như ngọc lưu ly chỉ có sự cảnh giác và hoài nghi.

"Ai phái cậu tới đây?" Tiêu Chiến nhìn thẳng về phía đối phương, nắm chặt khẩu súng trong tay, mang theo ý tứ như đang thẩm vấn.

Ezio nhất thời không nói nên lời, Tiêu Chiến cau mày, sắc mặt lạnh lùng bình tĩnh nói: "Làm sao cậu vào được? Mấy người vệ sĩ đó..."

"Chết hết rồi", Ezio ngắt lời anh, như đang trả lời, "Bây giờ không có ai gác ở tầng này cả, tôi đưa anh ra ngoài"

Cậu không trả lời câu hỏi đầu tiên, Tiêu Chiến cũng không có ý định bỏ súng xuống.

Ezio nhìn Tiêu Chiến vài giây, đột nhiên hạ súng xuống, nói: "Nếu anh không muốn bị Daniel bắt về, tốt nhất anh nên đi cùng tôi."

Cậu vừa dứt lời, điện thoại reo lên, Ezio xem qua xong lập tức bắt máy.

"Tôi vẫn chưa tìm thấy anh ấy", Tiêu Chiến tận mắt nhìn thấy Ezio không chút do dự trả lời người ở đầu dây bên kia, đơn giản vâng một tiếng liền cúp điện thoại.

Ezio dường như cảm thấy xấu hổ khi phải luồng cúi trả lời Pietro như thế này trước mặt Tiêu Chiến.

Cậu cất điện thoại đi, cụp mắt xuống chẹp một tiếng để giấu đi chút không tự nhiên của mình, mất kiên nhẫn lạnh lùng nói.

"Tôi sẽ không giao anh cho Pietro nữa, không hại anh."

Có thể rời đi thì vẫn hơn là ở lại chỗ này, Tiêu Chiến tin chắc 100% rằng lễ đính hôn mà Daniel nhắc đến không được tổ chức ở đây, chỉ là vỏ bọc, tất cả chỉ là một màn kịch mà thôi.

Tiêu Chiến cất khẩu súng rỗng làm bộ làm tịch của mình đi.

Không nghĩ đến Ezio lại bất ngờ vươn tay giật lấy khẩu súng với tốc độ cực nhanh, nhanh chóng dỡ băng đạn ra.

Động tác giống như người luyện võ, tốc độ tay nhanh đến mức Tiêu Chiến không thể nhìn rõ.

Ezio không có ý gây hấn, chỉ hy vọng Tiêu Chiến hiểu mánh khoé của anh không thể đem ra đối phó cậu.

Chỉ đến khi cậu dỡ súng ra xong mới cảm thấy kỳ lạ, "Súng rỗng mà anh cầm theo chi vậy? Anh không có đạn?"

"......"

Tiêu Chiến nhìn cậu như đang nhìn một kẻ tâm thần, vẻ mặt vô cảm nói: "Cậu nghĩ Daniel sẽ cho tôi đạn chắc? Não của cậu bị bắn hư rồi hả?"

Ezio bị nói cho nghẹn họng, dừng một chút lại nói: "Anh lừa người như thế này cũng vô ích thôi, ai cũng có thể tước súng trên tay anh đi".

"Hơn nữa tình huống trước mắt rất nguy hiểm, anh rút súng ra nhưng không thể bắn, còn đối phương lại có thể, bị anh khích như vậy có thể sẽ trực tiếp nổ súng."

"Lần này là do tôi điềm tĩnh, nhưng nếu là người khác, đầu anh chắc chắn sẽ nở hoa đó" Ezio nói thêm.

"......"

Tiêu Chiến thầm chào hỏi mười tám đời tổ tiên của Ezio, mẹ nó sao mà quản nhiều quá vậy, phiền vừa thôi.

Cuối cùng, Tiêu Chiến vẫn cùng Ezio rời đi, nơi này không thể ở lâu, theo những gì nghe được qua điện thoại, thì có vẻ mọi người đều đang tìm kiếm anh, tình huống của Tiêu Chiến vẫn còn rất nguy hiểm.

Hai người vừa đến đại sảnh liền nhìn thấy vài tên vệ sĩ không biết từ đâu đến xông vào từ cửa chính, ánh mắt nhanh chóng khóa chặt hai người họ, giơ súng, gầm lên một tiếng, sau đó lập tức liên lạc qua bộ đàm.

Ezio chửi thề một câu, nhanh chóng kéo Tiêu Chiến rút về, quay người lao như điên về phía cửa sau.

Không phải chứ, còn phải cố chạy à, Tiêu Chiến hơi suy sụp nói: "Cậu không có xe sao?"

"Tôi lấy xe đâu ra!" Ezio cây ngay không sợ chết đứng nói: "Cái ngõ có chút xíu vầy ô tô đi vào kiểu gì? Chưa kể lái xe còn bị lộ nhanh hơn."

Cậu nói đúng, phố cổ từ trên cao nhìn xuống trông giống như một mê cung khổng lồ, những con ngõ chật hẹp đan xen cùng những con đường rải sỏi, rất nhiều nơi ô tô không thể vào được.

Bởi vì địa hình nhấp nhô, khắp nơi đều là bậc thang và sườn dốc, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy cửa vào hang động, bước vào đi ngang qua một đoạn đường tối tăm xong thì đi ra đã là tường thành và đồng hoang.

Thực ra như vậy rất thích hợp để truy đuổi và ẩn nấp, nhưng lái xe ngược lại sẽ gây chú ý, lập tức thu hút hỏa lực, số đoạn đường lớn có thể đi được không nhiều.

Hai người chạy về phía một khu dân cư đông đúc, ngang qua phố xá sầm uất, cố gắng hòa vào đoàn khách du lịch.

Rất lâu rồi Tiêu Chiến mới trải qua cảm giác gắng sức dữ dội tới vậy, vết thương ở chân của anh vẫn chưa hồi phục, vừa mới bắt đầu chạy adrenaline tăng vọt nên anh không cảm thấy gì, nhưng sau khi chạy được một lúc, Tiêu Chiến bắt đầu cảm thấy đau đớn tột cùng.

"Không đúng, càng ngày càng có nhiều người đuổi đến, trong đó có một số không phải người của Daniel."

Ezio kéo Tiêu Chiến trốn vào một lối đi bí mật, đang vào thời điểm hoàng hôn, mặt trời lặn chiếu ra một chùm tia sáng, cái bóng rọi xuống như máu.

Cậu vừa nói vừa nghiêng người về phía trước bắn mấy phát khi nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, lối ra đã bị chặn, Ezio chỉ có thể kéo Tiêu Chiến tiếp tục chạy về nơi cao nhất của thành cổ.

Sau lưng là một loạt tiếng súng vang lên, giữa tiếng la hét của du khách, toàn bộ thành phố cổ bị cuốn vào cuộc hỗn chiến.

Đạn đuổi theo bước chân của hai người, liên tục bắn vào tường và mặt đất, tiếng vọng lại liên tục vang lên trong không gian chật hẹp, như những lá bùa đòi mạng đang theo sát phía sau.

"Mẹ bà, mấy thằng này là muốn bắn chết anh à?" Ezio vừa chạy vừa quay người lại nổ súng, cúi người bảo vệ Tiêu Chiến, rẽ trái tránh phải mà chạy trốn.

Không thể là Daniel, Daniel sẽ không ra lệnh bắn Tiêu Chiến, vậy thì là ai?

Giáo đường nằm trên đỉnh Matera là điểm mốc của chỗ này, là điểm cao nhất ở Sassi, cũng là tòa kiến trúc rực rỡ và ngoạn mục nhất ở đây, Ezio đỡ Tiêu Chiến, đối phương đề nghị vào trong trốn một lúc.

Ngay khi Tiêu Chiến ló người ra khỏi con hẻm, bước chân của Ezio bên cạnh anh đột nhiên dừng lại.

Không đợi Tiêu Chiến kịp phản ứng, cậu đột nhiên nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến, khóa tay anh sau lưng, nòng súng áp vào thái dương anh.

"Đi"

Tiêu Chiến bị sự thay đổi đột ngột này làm cho đơ người, rất nhanh anh liền nhận ra Ezio lại phản bội mình.

Mặc dù Tiêu Chiến không còn tin tưởng Ezio từ tận đáy lòng nữa, nhưng cuộc chạy trốn ngắn ngủi đã để lại trong anh một cảm giác phức tạp, tâm tình giống như trong quá khứ.

Anh vô thức xem Ezio là người của mình.

Sau đó, anh lại một lần nữa bị người của mình đẩy ra như một con chip để thương lượng, để có thể bảo toàn tính mạng.

Lần đầu tiên Tiêu Chiến cảm thấy đàn ông Ý sẽ lừa gạt người ta đến chết, đặc biệt muốn quay đầu lại nói với Ezio một câu, cậu làm tôi thấy ghê tởm.

Ezio đẩy Tiêu Chiến ra khỏi chỗ tối tăm nơi hai người đang trốn, bước đến bên dưới ánh hoàng hôn của buổi chiều tàn. Tiêu Chiến bước đi vô cùng khó khăn, lưng gần như ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Chiếc Aston Martin đậu ở quảng trường trước giáo đường, Nik bước xuống xe như thể ông ta chỉ tình cờ ghé qua.

Nhưng Tiêu Chiến ngay lập tức nhận ra, những người bắn anh khi nãy đều là thuộc hạ dưới trướng ông ta, Nik rõ ràng muốn giết anh.

Daniel tự cho rằng sẽ không ai biết được, nhưng làm sao cậu ta có thể thoát khỏi sự giám sát của bố mình? Quyền lực của cậu ta là do Nik ban cho, nhất cử nhất động ông ta đều nắm trong lòng bàn tay.

Đối với Nik mà nói, Daniel bây giờ cam tâm tình nguyện quay về gia tộc, dã tâm bừng bừng, kết quả này khiến người làm bố như ông ta cảm thấy rất vui vẻ, đương nhiên không cần phải giữ lại cái kíp nổ như Tiêu Chiến nữa.

Daniel sẽ không và cũng không thể kết hôn với một người đàn ông, sự tồn tại của Tiêu Chiến sẽ chỉ hết lần này đến lần khác làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của bố con họ, gây ra hết tai tiếng này đến tai tiếng khác cho gia tộc.

Một người đàn ông xinh đẹp, dù cho con ông ta có thích đến mức nào đi nữa, thì ông ta là bố già, muốn giết liền giết, giết xong ông ta vẫn sẽ có đủ thời gian để dạy dỗ khiến con trai mình ngoan ngoãn.

"Tôi nhớ cậu, cánh tay đắc lực nhất của Alex, suýt chút nữa đã hại chết cậu ta, thật đáng tiếc."

Nik lấy một điếu xì gà ra, nghiêng đầu dùng tay che lại rồi châm lửa, nhàn nhã mở miệng nói, trong lời nói mang vẻ mỉa mai nhàn nhạt.

Nhìn thấy điếu xì gà, Tiêu Chiến theo bản năng căng thẳng đến mức nhắm mắt lại, cảm giác nóng rát trên da giống như lần nữa tái hiện, như thể đang bị bỏng thêm lần nữa.

"Sao đây, Pietro đối xử không tốt bằng sếp cũ à, giờ lại muốn giúp Alex cứu người rồi?"

Nik nheo nheo mắt, đôi con ngươi đục ngầu của ông ta vẫn toát lên vẻ sắc sảo. Ông ta đã ngồi trên vị trí cao như vậy rất nhiều năm, dường như việc nhìn thấu lòng người đối với ông ta là việc dễ như trở bàn tay.

Ezio nghe vậy lập tức lắc đầu, cực kì kính cẩn nói: "Xin lỗi, là Pietro kêu tôi đi tìm Tiêu Chiến rồi đưa đến gặp anh ta. Đây là nhiệm vụ của tôi."

Khi nói cậu nhếch khóe miệng, cưỡng ép Tiêu Chiến tiến đến gần thêm một bước, khẽ cụp mắt, thấp giọng nói:

"Tiêu Chiến đối với tôi mà nói là vô dụng, người trả lại cho ông. Về phần Pietro, tôi sẽ nói với anh ta trước khi tôi tìm được thì Tiêu Chiến đã được người của Camorra mang đi."

"Tôi hiểu anh ta. Anh ta sẽ không vì Tiêu Chiến mà làm ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa hai bên".

Hàm ý là, giết tôi thì có hơi quá đáng, chuyện này hoàn toàn có thể giải quyết một cách hòa bình, không liên quan đến tôi.

Tham sống sợ chết, vô ơn bạc nghĩa, thứ ti tiện bỉ ổi.

Nik nhìn Ezio, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, cảm giác áp bức xen lẫn chút giễu cợt.

Không ai lại coi trọng một kẻ phản bội, là kẻ có cấp bậc thấp nhất, kẻ xấu cũng có thể dẫm lên rồi nhổ nước miếng vào người loại người đó.

"Cậu có thể đưa cậu ta đi." Nụ cười không rõ ý tứ của Nik khiến Tiêu Chiến cảm thấy sởn tóc gáy.

"Bởi vì tôi sẽ giết cậu ta, sau đó cậu có thể mang xác cậu ta đi đâu cũng được."

"Ở đâu?" Vẻ mặt của Ezio không thay đổi, chỉ thể hiện ra chút kinh ngạc đúng mực, "Chỗ Daniel..."

"Tại đây"

Nik lạnh nhạt ngắt lời cậu, dùng ánh mắt ra hiệu cho vệ sĩ đón lấy Tiêu Chiến từ tay Ezio, rồi quay người nhận lấy khẩu súng người bên cạnh đưa sang.

Ông ta tuỳ tiện hỏi: "Chẳng lẽ tôi còn cần chuẩn bị dây cho cậu ta treo cổ chắc?"

Lòng Tiêu Chiến trầm xuống, run đến mức răng đánh lập cập, nhưng lại không nhịn được mà nghĩ ngợi lung tung, tự nhủ chẳng lẽ một đời anh minh của anh đây phải kết thúc ở chỗ này sao, ngay trước cửa giáo đường, chúa ơi, người đồng ý sao...

"...Cúi đầu!" Ezio nhìn vệ sĩ đang bước tới, nói ngay khi cậu buông Tiêu Chiến ra.

Tiêu Chiến theo bản năng cúi người, chỉ cảm thấy một cơn gió lướt qua đầu mình, theo sau là thứ gì đó ấm áp nhỏ xuống đỉnh đầu.

Ezio ra tay ngay tức thì, tay phải không biết từ đâu trượt ra một con dao găm sắc bén, cắt cổ đối phương trong nháy mắt, tay trái không chút do dự giơ súng lên bắt đầu nhắm bắn.

Một trái một phải, đồng thời hạ gục hai tên vệ sĩ.

"Bang bang bang"

Chỉ trong vài giây mang tính quyết định, ba phát súng đã được bắn ra.

Tiêu Chiến nhướng mắt, một phát súng, bắn chết vệ sĩ còn lại của Nik, phát còn lại trúng ngay phía trên phần giữa ngực của Nik, không chết.

Lần này thật sự ngoài ý muốn, Nik chưa từng nghĩ tới, một tên sát thủ nhỏ bé như vậy lại dám bắn ông ta, bố già của Camorra.

Còn một phát súng nữa, đã bắn trúng ai?

Tiêu Chiến bỗng nhiên dựng tóc gáy, nhưng anh còn chưa kịp quay người lại thì lại có tiếng lạch cạch vang lên.

Súng của Nik bị kẹt đạn! Đầu óc Tiêu Chiến nóng lên, anh liều mạng bước tới và đánh gục Nik còn đang loạng choạng.

Anh không có quy luật gì cả, dùng báng súng của khẩu súng rỗng mà Daniel đưa đập vào đầu người bên dưới.

Ngang tàng, hung ác, hận không thể đập nát cái bản mặt này cho vỡ thành từng mảnh.

Là để cầu cứu, là chiến đấu đến chết để tiếp tục sinh tồn.

"Tiêu Chiến, nổ súng!" là giọng của Ezio.

Tiêu Chiến căn bản không có thời gian xem xét, giống như đang làm việc theo mệnh lệnh, khoảnh khắc đó đầu óc Tiêu Chiến trống rỗng, lại giống như Vương Nhất Bác đang cầm tay anh.

Hết lần này đến lần khác, từ chiếc xe cổ bị bắn nát trong đêm Giáng sinh, đến đêm ở câu lạc bộ sau khi xem buổi trình diễn, tay cầm tay dạy cách lắp súng, nạp đạn và nhắm bắn.

Nếu người nọ đứng bên cạnh, sẽ khen Tiêu Chiến hoàn thành rất tốt bài bắn xạ kích, có thể so sánh với phản ứng và tốc độ của dân chuyên nghiệp.

Bang một tiếng, một cái lỗ đẫm máu hiện ra trên mặt Nik do bị bắn ở cự ly gần.

Viên đạn xuyên qua hộp sọ, hướng xuống ấn đường, máu và cả óc dần dần loang lổ xuống bên dưới cơ thể Nik.

Hô hấp của Tiêu Chiến như ngừng lại trong vài giây, nhưng không phải bởi sợ hãi cảnh tượng kinh hoàng trước mắt, mà là vì anh nhận ra đây là lần đầu tiên mình thực sự nổ súng bắn chết một người.

Không phải vì Vương Nhất Bác mà là để tiếp tục sống.

Vào ngày đầu tiên anh đến Sicily, trong con hẻm tối tăm và bẩn thỉu đó, Alex đã dạy anh, làm thế nào để tiếp tục tồn tại.

Điếu xì gà vẫn còn ở trong miệng Nik, một cảnh tượng trớ trêu, Tiêu Chiến có chút bần thần, người đàn ông đã bạt tay anh, dùng xì gà làm bỏng anh, lại có thể bị chính tay anh giết chết.

Còn sử dụng khẩu súng mà con trai ông ta đưa cho Tiêu Chiến, giống như một loại vận mệnh.

Sắc trời ở Matera đã hoàn toàn tối sầm, toàn bộ thành phố cổ chìm trong ánh sáng màu vàng cam ấm áp, đèn được gắn trên những bức tường đá.

Ở đây có sự chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm rất lớn, gần biển, vách đá dựng đứng, gió rất mạnh.

Tiêu Chiến nghe thấy từ xa có tiếng người đang tụng kinh hoặc reo hò, không khí thổi qua có mùi cháy khét, giống như một nghi thức cổ xưa nào đó.

Tiêu Chiến quay đầu lại, nhìn Ezio dùng tay vịn hông quỳ trên mặt đất, đối phương cố sức, thở dồn dập nói: "Đi, lái xe."

Anh đứng lên khỏi thi thể Nik, chân mềm nhũn, gần như lao về bên cạnh Ezio, cởi chiếc cà vạt trắng thuần trên cổ xuống, tay chân luống cuống cố chặn lại nơi máu đang phun ra.

Sắc mặt Ezio tái nhợt, hai tay dính đầy máu, không nói một lời, cậu nhận lấy cà vạt chặn lại vị trí đạn bắn vào, ngăn không cho máu tiếp tục chảy ra khỏi cơ thể, tạm thời làm chậm tốc độ máu chảy.

Tiêu Chiến lảo đảo đỡ đối phương ngồi vào ghế phụ sau đó tự mình ngồi vào ghế lái.

"Chúng ta đến bệnh viện. Bệnh viện gần nhất ở đâu?" Hai tay Tiêu Chiến run rẩy kịch liệt, anh dùng mu bàn tay lau vết máu trên mặt, ngược lại còn làm vấy ra thêm.

"Đi nhanh lên, tìm, tìm Alex... định vị của Enzo"

Tiêu Chiến khởi động xe, đạp ga, chạy xuống núi đến đường quốc lộ ven biển, trực tiếp lao xuống bậc thang, lắc lư qua lại trên con đường hẹp quanh co trong thành phố, liên tục né tránh người đi bộ, Tiêu Chiến vậy mà đột nhiên tìm lại lý trí một cách kì lạ.

"Em luôn có định vị của Enzo, em luôn biết Alex ở đâu", Tiêu Chiến nói chắc như đinh đóng cột.

Ezio vậy mà lại không nói với ai, giờ phút này cũng không trả lời anh.

"Súng của anh không có đạn, em nạp đạn cho anh lúc nào vậy hả... Nói coi!" Tiêu Chiến không dám để Ezio ngủ.

"Anh có thể phát hiện, thì chính là gặp, gặp ma rồi."

Ezio cười nhẹ một tiếng, cả người như một loài thực vật đang mất nước một cách nhanh chóng, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy sự sống của nó đang dần dần tan biến.

Cậu vừa dứt lời thì một viên đạn đã găm vào cốp xe.

Có người đang đuổi theo, Tiêu Chiến giật mình, theo bản năng cúi đầu xuống, Ezio nhanh chóng nhoài người ra ngoài cửa sổ, bắn nhiều phát về phía sau.

Viên đạn xuyên qua kính chắn gió bắn trúng tài xế, chiếc xe lăn xuống bờ biển mất tích, một chiếc khác bị bắn trúng lốp xe, phát ra tiếng rít chói tai khi lốp xe cọ xát với mặt đất.

Chiếc xe tiếp theo đâm thẳng vào đuôi xe, phát ra tiếng động rền trời, bình xăng bốc cháy ngay khi va chạm, cháy xẹt ra cả tia lửa.

Tiêu Chiến cua gắt ở góc cua, Ezio bị văng về vị trí cũ, giống như bấc đèn đã lụi tàn.

Sự bộc phát vừa rồi rất khác với người thường, bất kể là thị lực, ngắm súng, hay cánh tay ổn định của cậu.

Ở Ý bắt đầu mưa như trút nước.

Ezio cảm thấy màn mưa đang tạt vào trong xe, cậu cảm thấy cả người ướt sũng, lạnh cóng.

"Mẹ nó, muốn hút thuốc"

"Trước đây em đã giúp Alex mua rất nhiều seven stars, là anh, anh hút, đúng không?"

"Phẫu thuật xong" giọng Tiêu Chiến run run, nhưng buộc mình phải giữ bình tĩnh, thậm chí còn có vẻ hơi lạnh lùng hà khắc, "Phẫu thuật xong rồi hút".

Ezio nói: "Xin lỗi, không nên lấy trộm ví của anh, suýt chút nữa đã hại chết anh."

"Nhưng em sinh ra đã là một tên trộm"

Ezio nhất định phải nói, nói một câu liền phải thở ít hơn một hơi, nhưng cậu vẫn muốn nói.

Cậu ấy nói rằng mẹ cậu ấy rất đẹp, mắt, mũi và miệng của cậu ấy đều giống mẹ.

Vì xinh đẹp, nên mẹ của cậu tiếp được rất nhiều khách hàng, nhiều đến mức bà không biết vị khách nào là cha của đứa trẻ trong bụng.

Cho nên Ezio chỉ có thể giống mẹ mình.

"Có lẽ em cũng... cũng đã từng trộm đồ của ông ấy."

Kỳ thật cũng không hẳn là từng trộm, Ezio khi còn nhỏ đã từng nghĩ tới, người qua kẻ lại trong khu phố đó quá nhiều, có khi là du khách ba lô chỉ đến đó một lần cũng không chừng.

"Mẹ bệnh rồi, em không muốn mẹ tiếp tục, làm việc."

Thế nên cậu đi "làm việc", từ ăn trộm một miếng pizza, đến trộm ví tiền, nhưng vẫn có người đến kiếm chuyện, cưỡng bức mẹ cậu, xâm phạm mẹ cậu.

Đợi đến khi Ezio về nhà, cõng người mẹ bị hành hạ đến chỉ còn nửa cái mạng của mình đi bệnh viện, bác sĩ đều chê bẩn.

"Là Aro, Aro đã cứu bà", Ezio hít một hơi, khó khăn nói ra một câu này.

"Em thề, em sẽ dùng tất cả những gì mình có, báo đáp ông ấy, bất kể thế nào, em cũng sẵn lòng làm vì ông ấy."

"Đừng nói nữa"

Tiêu Chiến ngắt lời cậu, quay mặt nhìn sang bên cạnh, khi Ezio nói, máu từ khóe miệng bắt đầu không ngừng trào ra.

Trong cổ họng cậu dường như có một quả bong bóng máu, vừa mở miệng liền nghẹn ngào không nói nên lời.

Tiêu Chiến giơ tay ra lau, cố gắng dựng người Ezio dậy để cậu tựa vào cho đàng hoàng, nhưng một bên cổ Ezio rất lạnh, đầu cũng mềm oặt, ánh mắt có chút rời rạc.

"Đừng sợ" Ezio ho khan hai tiếng, bàn tay ôm vết thương thực ra không còn bao nhiêu sức lực, "Bọn họ đang tới."

"Đừng nói nữa! Anh kêu em câm miệng! Em đừng nói nữa."

Hai mắt Tiêu Chiến đỏ hoe, gần như nghiến răng nghiến lợi nắm chặt vô lăng, nhìn vết máu trên tay mình, đều là của Ezio.

Ezio nhìn vũng máu dưới chân mình, đầu óc có chút trống rỗng, sao mà trụ được, chính bản thân cậu cũng không rõ.

Nhưng Alex chưa đến, cậu không dám chết.

"Em cứ luôn, nợ người ta, trả nợ người ta, mệt chết được" Ezio có chút tự ti nói.

Cậu nợ Aro, cho nên luôn nằm vùng bên cạnh Alex, nhưng cậu lại cũng cảm thấy mình nợ Alex, vào lúc Alex cần cậu, cậu cho đi mà không hề giữ lại chút gì, đồng hành, từng bước giúp đỡ đối phương ngồi lên vị trí bố già.

Trước đây, khi ra ngoài gặp nguy hiểm, cậu luôn là người đầu tiên lao ra bảo vệ Alex.

Có rất nhiều lần, Ezio đều nghĩ rằng, nếu có thể giữa chừng chết đi cũng không sao, cậu có thể chết một cách vẻ vang, Alex và Enzo cả đời này đều sẽ nhớ đến cậu.

Nhưng không được, cậu đã trở thành một kẻ phản bội từ đầu đến chân, Alex sẽ không bao giờ coi cậu là bạn bè nữa, Enzo chắc hẳn cũng sẽ thất vọng về cậu.

Lúc đến đây Ezio đã nghĩ rằng, nếu có thể nhân cơ hội này để đưa Tiêu Chiến về bên cạnh Alex, vậy thì sẽ coi như cậu đã trả lại thứ mà cậu nợ Alex.

Về phần Enzo, sau này cậu tìm được cơ hội, cho anh đâm lại một nhát, luôn có thể trả món nợ này.

Khi Tiêu Chiến lần đầu nhìn thấy Ezio, anh chỉ cảm thấy đẹp đẽ tinh tế, trẻ trung, là một cậu bé rất xinh đẹp.

Đúng, cậu ấy chỉ là một cậu bé, cậu ấy còn rất nhỏ, nhưng cậu ấy đã dùng cả cuộc đời ngắn ngủi của mình để trả nợ.

Để báo ân tình này, nợ một ân tình khác, lại bù đắp cho món nợ mới, vĩnh viễn trả không hết, thực sự rất mệt mỏi.

"Em dường như không có cách nào, làm được gì đó cho bản thân mình."

Mình muốn làm gì, Ezio đã nghĩ về việc đó sau khi ăn tối cùng những người hầu dưới tầng hầm của trang viên.

Cậu chỉ muốn đứng bên ngoài hút thuốc với Enzo, giúp Alex chọn áo khoác để mặc đi gặp Tiêu Chiến, chụp ảnh và quay video cho Tiêu Chiến mọi lúc mọi nơi.

Tiêu Chiến đột nhiên nghĩ đến động tác dùng dao găm của Ezio, lúc đó anh không kịp nghĩ sâu, nhưng hình ảnh lóe lên trong đầu anh, là khi Vương Nhất Bác cứu anh trong ngõ nhỏ.

Rất giống Vương Nhất Bác, Alex đã dạy Ezio cách sử dụng dao găm.

"Là em có lỗi với anh, nhưng em không, không cảm thấy mình nợ anh, phải trả cho anh."

Giọng của Ezio gần như bị nhấn chìm giữa tiếng mưa rơi lộp độp và tiếng sấm rền vang.

Không phải vì em phản bội anh và Alex, hại anh phải chịu nhiều tổn thương tới vậy, không phải vì hổ thẹn nên mới đến tìm anh.

Không phải vì muốn đền đáp đôi găng tay anh đã tặng, hay vì anh tốt với em, mới đỡ một viên đạn cho anh.

"Anh là bạn của em, em muốn cứu anh, muốn ăn, ăn đồ anh nấu, em--"

Giọng của Ezio hơi nghèn nghẹn, có lẽ vì máu đã nhấn chìm cậu, cậu khó chịu dừng lại một chút, cuối cùng mới nói.

"Em muốn chết vì anh."

Đừng buồn cho em, đây là lựa chọn của em, điều duy nhất em làm cho chính mình.

Tiêu Chiến cả người bị chấn động đến mức hơi thở cũng run lên: "Ezio--"

"Anh ấy tới đón anh rồi."

Ezio ngắt lời Tiêu Chiến, buông lỏng bàn tay đang che vết thương, run rẩy chỉ về phía trước.

Mưa như trút nước trên quốc lộ, xe cộ đến và đi với tốc độ chóng mặt, ánh đèn giao thoa.

Giây tiếp theo, như thể đang chứng thực lời nói của Ezio, nơi khúc cua trên đường quốc lộ chợt loé lên dư ảnh của một chiếc motor.

Tiếng động cơ từ xa đến gần, gầm rú ầm ĩ, lốp xe ngạo nghễ lăn trên mặt đường, vượt qua vài chiếc xe đua với tốc độ cực nhanh.

Tiếng ồn từ ống xả thẳng nguyên bản của chiếc motor này lên tới 173dB, lớn hơn cả tiếng ồn của máy bay từ khoảng cách 25 mét, giống như sấm sét phóng vào tầm mắt Tiêu Chiến.

Kawasaki Ninja H2R, phân khối lớn 1000CC, động cơ bốn xi-lanh thẳng hàng, làm mát bằng dung dịch, công sức cực đại là 310 PS và mô-men xoắn cực đại là 150 foot-lbs.

Tốc độ tối đa 400km/h và thời gian tăng tốc lên 100km/h là 3,1 giây, Ezio nghĩ.

Cậu hiểu Alex hơn cả mình tưởng. Alex đã thích lái motor từ rất lâu rồi. Họ từng cùng nhau đua trên đường núi, thi đấu không biết bao nhiêu lần trên quốc lộ Amalfi.

Vương Nhất Bác đang dùng hết sức lực của mình, đến đón Tiêu Chiến bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Ban đầu là Tiêu Chiến đi trên con đường quốc lộ này để đến tìm một Vương Nhất Bác đã từ bỏ mình, vô cùng nhếch nhác, ngã xuống dưới mưa, nhưng vẫn bò dậy để tiếp tục đi về hướng đó.

Giờ đây đổi thành Vương Nhất Bác đến tìm anh.

Chỉ mất vài giây, chỉ vài giây nữa thôi Alex sẽ tới, nhưng Ezio đã không còn có thể kiên trì, cũng không thể đợi được nữa.

Hoặc cũng có thể là tự cậu rất không muốn gặp Alex, vì kiếp này cậu thật sự đã không còn trả kịp nữa, đối với cậu ấy, Alex là người mà cậu sẽ mãi mãi cảm thấy có lỗi, cho nên không nhất thiết phải gặp thêm lần nữa.

Tiêu Chiến bước xuống xe, mưa nhanh chóng rửa sạch vết máu trên người anh, chừng như dấu vết về sự tồn tại của Ezio cũng theo đó mà dần tan biến.

Ezio nhắm mắt, trông như chỉ đang ngủ quên trên ghế phụ.

Quái vật hạng nặng ngã xuống đất, Vương Nhất Bác cởi mũ bảo hiểm, lảo đảo loạng choạng, sức cùng lực kiệt mà lao tới.

Vai của hắn đã được băng bó sơ qua, nhưng vết thương sớm đã bị nứt khi cầm lái, mỗi một bước đi đều đẫm máu.

Khuôn mặt vừa được nước mưa gột rửa trông rất lạnh lùng, nhưng những vết trầy xước trên mặt, vết máu trên trán, những vệt máu uốn lượn dọc theo xương mũi lại khiến nó trông dữ tợn hơn.

Đây là lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài tới vậy, Tiêu Chiến nhìn thấy toàn vẹn khuôn mặt của Vương Nhất Bác.

Bầm dập đầy sẹo, nhếch nhác đến ko thể nhìn nổi.

Đôi mắt vốn thờ ơ của Vương Nhất Bác, ngay khi hắn nhìn thấy Tiêu Chiến dường như đột nhiên trở nên sống động, hắn như thể lại tràn đầy sức sống.

Quái vật bị ép hoạt động quá tải, máy móc, sau khi nhìn thấy người yêu, trái tim đó mới đập trở lại, biến trở lại thành đôi mắt của người yêu.

Vương Nhất Bác kì thực rất mệt mỏi, hắn đã phải mất rất nhiều thời gian mới có thể đi đến trước mặt Tiêu Chiến, đã đi một chặng đường rất dài, phải giết rất nhiều người, phải trải qua ngàn vạn khó khăn và nguy hiểm, rất mệt rất mệt rồi...

Nhưng Vương Nhất Bác lại không thấy vậy, thở hắn cũng không dám, hắn cảm thấy nếu mình phạm sai lầm Tiêu Chiến lại sẽ biến mất.

Hoặc có thể đã tỉnh dậy sau cơn mơ.

"... Tiêu Chiến" hắn trầm giọng gọi, bình tĩnh và dịu dàng rất không hợp thời điểm.

Nhưng Vương Nhất Bác thậm chí còn chưa kịp nắm lấy tay Tiêu Chiến, đã trực tiếp ngã quỵ.

Ánh đèn xe loá mắt xẹt qua, mưa như trút nước, hoà vào cuộc trùng phùng vang trời dậy đất.

Vương Nhất Bác cúi đầu, nhẹ nhàng thở gấp, tựa như kiệt sức, nặng nề ngã quỳ dưới mưa.

Ngay giây tiếp theo, Tiêu Chiến cùng hắn ngã vào hồng trần, quỳ trong vùng đất ngập nước và bùn, như thể họ đang giao bái.

Tiêu Chiến đỡ lấy hắn, như thể đang đỡ lấy một bức tượng thần sụp đổ.

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro