Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12.

Tả Hàng vốn dĩ ngủ rất nông, ngồi trên ghế cả đêm liền rơi vào trạng thái nửa ngủ nửa mơ. Đột nhiên có tiếng thứ gì đó rơi xuống đất, anh mở mắt ra liền nhìn thấy Trương Tuấn Hào đang cúi đầu buộc dây giày.

"Em muốn đi đâu?"

Cảm giác khó chịu, nôn nao lan khắp cơ thể, khi Tả Hàng đứng dậy khỏi ghế, trong giây lát anh cảm thấy có một dòng điện chạy qua não mình.

"Em đi mua đồ ăn sáng, đợi em nhé."

Trương Tuấn Hào dường như không có ý trách anh, nhưng điều này lại vô tình làm tăng thêm cảm giác áy náy khó tả của Tả Hàng. Ngay khi Trương Tuấn Hào mở cửa, Tả Hàng gọi cậu lại.

"Trương Tuấn Hào, em không muốn hỏi anh là tại sao sao?"

Trương Tuấn Hào nghe xong thực sự dừng việc mình đang làm, đóng lại cánh cửa đã mở một nửa, quay lại nhìn Tả Hàng, ánh mắt thoáng chua xót.

"Anh không nói đương nhiên là vì anh có lý do riêng, đợi anh bằng lòng nói ra em tự nhiên sẽ biết thôi. Ngoan, em không ép anh nói, càng không ép anh làm những thứ anh không muốn." Tình yêu của Trương Tuấn Hào, từng câu từng chữ đều không dễ dàng.

"Vậy bây giờ anh bằng lòng nói cho em."

Một cơn gió thoảng qua hành lang, cuốn lấy giấy vụn và rác bay lên trong không khí.

"Còn nhớ ngày mẹ anh qua đời năm anh học lớp 10 không? Ngày hôm đó, anh uống rất nhiều, cũng là lần đầu tiên mất bình tĩnh trước mặt em."

Trương Tuấn Hào gật đầu, cậu đương nhiên nhớ rõ ngày hôm đó, bởi vì sự kiện có ảnh hưởng lớn nhất trong cuộc đời cậu và Tả Hàng đều xảy ra vào sáng sớm hôm ấy.

"Cũng là ngày em cưỡng ép anh." Dừng một chút, Tả Hàng hắng giọng, "Về mặt thể chất, anh cảm thấy không thoải mái lắm. Có lẽ em cũng vậy. Mặc dù nó mang lại khoái cảm, nhưng việc đó thực sự khiến anh cảm thấy khá tồi tệ, từ đó về sau, anh luôn khá khó chịu với việc tiếp xúc với người khác, bất kể là nam hay nữ."

"Anh đã dùng tiền lì xì của mình để đi khám bác sĩ tâm lý một thời gian dài. Sau vài tháng điều trị, cuối cùng cũng không còn cảm giác ghê tởm khi tiếp xúc cơ thể nữa, cũng không còn cảm thấy buồn nôn đến mức muốn lao vào nhà vệ sinh để nôn mửa nếu có người vô tình chạm vào anh nữa, nhưng điều này không có nghĩa là anh đã hồi phục hoàn toàn.

Sau này, vào đại học có mấy người bạn gái, khi hôn nhau đến cao trào tất nhiên sẽ muốn tiến sâu hơn, con gái luôn thích bắt đầu từ cổ, đầu tiên là quanh cổ rồi đến vai anh... Khi đầu ngón tay của họ chạm vào anh, trong tiềm thức anh luôn cảm thấy khó chịu tột cùng, chính vì thế anh chưa bao giờ thật sự chạm vào ai, ngay cả thỉnh thoảng có cái gọi là nhu cầu sinh lý, cũng phải giải quyết bằng tay."

Tả Hàng dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Trương Tuấn Hào. Thực ra Trương Tuấn Hào đã tưởng tượng ra rất nhiều khả năng, cho dù bị bắt chấp nhận lời ngụy biện của Tả Hàng rằng không thích mình, cậu cũng chưa bao giờ nghĩ tới, đó sẽ là việc cậu làm khi còn là học sinh cấp 3.

"Em xin lỗi... "

"Thực ra em không cần phải xin lỗi." Tả Hàng ra hiệu, sau đó đặt tay lên khóe miệng Trương Tuấn Hào. "Anh không những không cảm ơn em vì đêm đó đã đưa anh về nhà thì thôi còn nói những lời quá đáng kích động em, nếu như là anh, có lẽ đã lấy kéo đâm cho mình một nhát rồi."

Gió thổi vù vù, ngoại cửa sổ bỗng dưng yên tĩnh hẳn lên.

"Có lẽ anh vẫn cần một chút thời gian để thích ứng, bởi vì tối qua khi em cởi áo anh, anh có một cảm giác khó hiểu không thể giải thích được, giống như có ai đó bóp cổ vậy. Có lẽ cho anh chút thời gian nữa..."

Tả Hàng còn chưa nói xong, Trương Tuấn Hào đã sải bước từ cửa tới chỗ anh, vừa cẩn thận vừa mạnh mẽ ôm anh, vùi đầu vào hõm vai anh.

"Vậy ôm một chút có phải sẽ dễ chịu hơn đúng không? Có phải sẽ có thêm một chút, chỉ một chút thôi cảm giác an toàn cho anh?"

Cái ôm rõ ràng là một thứ kỳ diệu. Nó không thể đem đến vị ngọt của nụ hôn, cảm giác thích thú khi lăn lộn trên giường hay cảm giác thanh xuân của những cái đan tay, nhưng một cái ôm đúng lúc luôn có thể giải quyết được nhiều vấn đề, một cái ôm không thể diễn tả bằng lời rõ ràng có thể làm mọi thứ tốt hơn nhiều.

Tả Hàng lặng lẽ giơ hai tay lên ôm chặt lấy lưng Trương Tuấn Hào.

Hy vọng khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời mình, ai cũng có thể gặp được người trao cho mình cái ôm ấm áp.

"Trương Tuấn Hào, em thật sự không giận chứ?"

"Giận anh? Không thể nào, nhiều nhất cũng chỉ có chút thắc mắc mà thôi. Em làm sao có thể giận anh chứ, hơn nữa em cũng không phải loại súc sinh vô cảm chỉ có nửa thân dưới."

Trương Tuấn Hào từ từ bò dậy từ trên người Tả Hàng, mỉm cười nhìn anh, "Vậy anh đợi em ở đây, em đi mua chút đồ ăn sáng."

"Trương Tuấn Hào." Tả Hàng dịu dàng gọi cậu: "Em yêu anh còn nhiều hơn anh tưởng đấy."

Người đứng lặng giữa hoa rơi, mưa phùn chim én đôi bay.*

("落花人独立,微雨燕双飞.

Lạc hoa nhân độc lập, vi vũ yến song phi. - Câu này được trích từ bài thơ "Lệ chi viễn" của tác giả Tống Chi Vấn (Đường thi nhân lớn thời Tống)).

Tả Hàng đột nhiên nhận được tin nhắn từ bố vào một ngày gần cuối học kỳ, yêu cầu anh nghỉ hè thì về nhà.

Chuyện này cũng không có gì lạ, mặc dù hai vị phụ huynh thường xuyên vắng nhà nhưng đôi khi, khi rảnh rỗi, họ vẫn chọn về nhà để nghỉ ngơi một chút. Đã gần nửa năm không gặp, có lẽ họ cũng sẽ cảm thấy nhớ nhung một chút.

"Trương Tuấn Hào, nghĩ xong đặt vé máy bay hôm nào chưa?" Tả Hàng mấy ngày nay đang chuẩn bị cho kỳ thi, Tả Hàng cũng chưa từng đề cập tới, trên đường đến nhà ăn vào buổi trưa, anh chợt nghĩ tới chuyện này.

Trương Tuấn Hào là người sẽ chuẩn bị trước mọi kế hoạch trước khi làm bất cứ điều gì, chẳng hạn như việc đặt vé máy bay, luôn đặt sớm hơn để tránh sự cố, mặc dù không biết tại sao lần này anh không thảo luận với cậu trước nhưng cũng không phải việc gì lớn.

"Vé gì cơ? Bảo bảo, anh muốn đi đâu?" Trương Tuấn Hào bối rối quay đầu nhìn Tả Hàng.

"Hả? Nghỉ hè không về nhà sao?"

Sau khi trao đổi thông tin một thôi một hồi, hai người mới nhận ra rằng, tin này chỉ Tả Hàng biết.

"Nên hai người họ gọi anh về nhà làm gì chứ? Mẹ em cũng không nhắn gì, hôm trước em còn hỏi bà ấy nghỉ hè này có về không, bà ấy nói không, còn bảo em ở lại trường đi."

Nghi vấn trùng trùng.

Lúc đến kí túc xá, Tả Hàng gọi điện thoại cho bố và nhận được nguồn tin chính thống, anh cảm thấy vừa buồn cười vừa khó tin.

"Tả Hàng, đừng lăn qua lăn lại trên giường nữa! Cái giường đã cọt kẹt sẵn rồi, không cho ai ngủ à? Cuối cùng cũng thi xong, mới có cơ hội để ngủ ngon một chút mà cậu cứ ngọ nguậy như con bọ gậy."

Trương Trạch Vũ cầm lấy một chiếc gối trên giường, chính xác ném thẳng vào giường của Tả Hàng.

"Tôi nghĩ nếu cậu nghe được tin tôi vừa nhận được, cậu sẽ không nghĩ tôi đang làm phiền đâu."

"Chỉ thế? Hết rồi?" Trương Trạch Vũ lùi lại một bước, như muốn tránh xa thứ gì có thể sỉ nhục IQ của cậu ta.

Trương Trạch Vũ bị Tả Hàng kéo vào phòng tắm, hai người mở cửa sổ ra ngoài nói chuyện vì sợ người khác nghe thấy. Tả Hàng say mê thăm mắm dặm muối kể lại nội dung cuộc điện thoại, nghe xong, Trương Trạch Vũ tỏ ra thờ ơ, quay đầu lại muốn về giường.

Thấy người này sắp rời đi, Tả Hàng trong bóng tối nắm lấy cánh tay của Trương Trạch Vũ, kéo cậu ta về phía cửa sổ. "Ai ya, đừng đi mà! Chuyện lớn đấy!"

"Không phải là vì bố cậu cho rằng thằng nhóc không ra ngô không ra khoai như cậu không tìm được bạn đời nên dựa vào một số mối quan hệ giúp cậu liên lạc với đồng nghiệp của chú hai, con trai của bạn cùng lớp, mẹ của dì, con gái của đồng nghiệp sao? Hẹn hò sắp đặt, để cậu có thể quay lại vun đắp mối quan hệ trong kỳ nghỉ hè.

Cậu cứ gọi cho bố cậu, nói rõ ràng mọi chuyện là xong rồi chứ gì. Cậu hói đầu không phải vì toán cao cấp mà vì ba cái chuyện vớ vẩn này, đáng đời cậu lắm."

Chuyện bé xé ra to. Trương Trạch Vũ tặng năm chữ cuối cùng cho Tả Hàng.

"Vấn đề là người ta đã sắp xếp đâu ra đó rồi! Cái người hẹn hò với tôi mà chẳng biết là ai kia đã đặt vé máy bay từ nước ngoài bay về Trung Quốc chỉ vì kỳ nghỉ này rồi cơ." Tả Hàng bực bội gãi đầu đáp lại lời nói của Trương Trạch Vũ - bốn sợi tóc rơi xuống.

"Vậy cậu về đi chứ sao! Về nói chuyện với đối tượng xem mắt kia, bảo là kẻ cà lơ phất phơ như cậu đã sớm có được một người bạn trai tuyệt thế, tinh tế hiểu chuyện, dịu dàng chu đáo rồi."

"Khoan khoan, tôi không ra ngô ra khoai, cà lơ phất phơ bao giờ hả! Thế tôi phải nói với Trương Tuấn Hào như nào giờ? Tôi bảo em ấy chuyện phải về nhà rồi."

"Ăn ngay nói thật. Không ai không thích một đứa trẻ ngoan ngoãn trung thực cả."

Trương Trạch Vũ không còn sức lực để tiếp tục tranh luận với Tả Hàng, cậu ta buông tay và quay trở lại ký túc xá mà không thèm ngoảnh lại, để Tả Hàng một mình trong phòng tắm, cơn gió đêm nồng nặc mùi amoniac.

Suy nghĩ suốt một đêm, Tả Hàng cảm thấy lời nói của Trương Trạch Vũ có lý, lúc sáng anh nhận bữa sáng từ Trương Tuấn Hào xong thì thẳng thắn nói với cậu luôn, nhưng lại bảo Trương Tuấn Hào đợi anh ở trường, bảy tám ngày nữa anh sẽ quay lại.

"Đừng như thế, người ta không quản ngại đường xa bay về Trung Quốc gặp anh, anh không thể bỏ mặc người ta như vậy chứ, vé máy bay dạo này còn đắt như vậy nữa."

"Vậy nên em muốn để anh về? Rồi sau này ba chúng ta một chồng hai con vợ, chồng hạnh phúc hả?"

Thật sự là tam quan chấn động.

"Anh bé ơi, chúng ta đang sống trong xã hội pháp trị mà, là chế độ một chồng một vợ, ý em là em sẽ về cùng anh, sau đó cùng anh đi hẹn hò đối tượng xem mắt kia, giao lưu... hữu nghị một chút." Ngắn gọn hàm súc, nói đúng trọng tâm.

Mặc dù Tả Hàng không có để ý đến lời nói hùng hồn của Trương Tuấn Hào nhưng anh cũng không từ chối được cậu, thế là ngoan ngoãn đặt hai vé máy bay rồi kéo cậu về phòng học.

Thật là một cảm xúc khó tả khi được trở lại quê hương. Tả Hàng theo bản năng nhìn xem Trương Tuấn Hào. Thật trùng hợp, cậu cũng đang nhìn mình.

"Bố anh bảo đối tượng xem mắt kia tối nay sẽ đến, nghe nói ông đã đặt trước một khách sạn năm sao."

Xuống máy bay, anh lập tức cáo tình hình cho bố, sau đó Tả Hàng nhận được một phần tiền của bố và địa chỉ nơi hẹn hò.

"Nhanh như vậy? Không cho một chút thời gian chuẩn bị luôn?"

"Cũng không cần phải nhanh vậy chứ? Hai ta đổi vé về muộn một tuần được không?"

Vừa ngẩng đầu lên, một chiếc taxi vừa lúc đã xuất hiện trước mặt, Tả Hàng vẫy tay, kéo vali vào cốp xe, "Vậy tối nay em tự ăn chút gì đi, trước mười giờ anh sẽ về."

"Anh nỡ đi ăn nhà hàng năm sao để em ở nhà gọi đồ ăn ngoài sao?"

Hai người đóng cốp xe lại, ngồi vào hàng ghế sau của taxi.

"Vậy em muốn thế nào? Đợi anh lấy phần đồ ăn thừa ở khách sạn năm sao về cho em hả?"

Nếu được lựa chọn, Tả Hàng thà rằng tìm một quán ven đường bình thường còn hơn đi đến mấy nhà hàng cao cấp giá đắt cắt cổ đó.

"Em đi cùng anh."

"Vậy tiền em tự trả." Tả Hàng sáng sớm đoán được Trương Tuấn Hào định làm gì, vùi đầu mà nghịch điện thoại.

"Không được, sao anh lại bênh cô ta thay vì em chứ! Ai mới là bạn trai anh?"

"Bạn trai? Ai vậy ta? Anh chỉ biết mình có một cái đuôi thôi."

Tiên lễ hậu binh, Tả Hàng trên đường đã nhấn mạnh điều này ít nhất năm mươi lần. Tả Hàng dặn nếu không có chuyện gì thì cứ lịch sự yên lặng ăn uống, đừng hành xử như tên nhóc lưu manh thích kiếm chuyện.

"Đây không phải nói chính anh hả? À, gì mà không ra ngô không ra khoai, gì mà cà lơ phất phơ ấy nhỉ."

"Mẹ nó em ngứa đánh hả Trương Tuấn Hào?" Nhìn cái mặt là muốn đấm cho cái.

Tiễn lễ hậu binh quả thật có chút tác dụng, ít nhất đảm bảo bầu không khí ăn uống đến lúc này vẫn hài hòa.

Nói ra mới biết cô gái cũng bị ép đi xem mắt, bạn trai cô là người nước ngoài. Hai người cãi nhau rồi chia tay, cô nàng như người mất hồn mất một thời gian, người lớn trong nhà sợ xảy ra chuyện nên tìm đối tượng cho cô, nói rằng đối tượng là một người vừa giàu vừa đẹp trai lại có chí tiến thủ. Tuy nhiên cô và bạn trai đã làm hòa, lần này trở về Trung Quốc muốn thông báo cho gia đình chuyện này.

Cô gái có chuyện gì đó phải về sớm, có lẽ là nóng lòng muốn ra nước ngoài gặp bạn trai, lịch sự tạm biệt rồi đi, hai người nhẹ nhõm ngồi xuống ghế, im lặng một lúc, cả hai mới thả lỏng tâm trạng căng thẳng rồi bắt đầu ăn.

Bữa cơm miễn phí này rất khiến người ta hài lòng, Trương Tuấn Hào còn nói rằng có thể hẹn hò kiểu này mỗi tháng một lần.

"Em mơ đẹp nhỉ." Tả Hàng châm chọc.

"Vừa giàu vừa đẹp trai lại có chí tiến thủ? Tả Hàng, cái này là nói anh hay nói em đây?" Trương Tuấn Hào nén cười, nhấp một ngụm canh rồi trêu chọc bên tai Tả Hàng.

Tả Hàng lười để ý tới cậu, trợn mắt đi ra ngoài, Trương Tuấn Hào rút một tờ giấy vừa đuổi theo vừa lau miệng, xong thì ném khăn ăn vào thùng rác.

"Không ngờ lại suôn sẻ như thế, còn tưởng sẽ phải đối phó với loại trà xanh cao cấp nào cơ, không nghĩ lại là một cô tiến sĩ xinh đẹp giỏi giang từ nước ngoài về. Tả Hàng, thật lòng mà nói anh có rung động chút nào không? So với cô ta, em không bằng."

Dừng lại ở ngã tư, xung quanh có rất nhiều xe cộ qua lại, Tả Hàng thở ra một hơi vô hình, quay lại nhìn Trương Tuấn Hào.

"Anh chỉ biết, ánh sáng trong mắt anh và những ưu điểm nghìn người như một đó không giống nhau. Trương Tuấn Hào, trong mắt anh, em là sự tồn tại nổi bật nhất."

Muốn cho em cảm giác an toàn, bằng cách luôn cho em câu trả lời chân thành nhất, kể cả khi em chỉ đang hỏi đùa anh thôi.

Trời cao biển rộng, thế gian bạc bẽo có thâm tình của em với anh.

Trên con phố khói lửa trần tục, rực rỡ đèn màu, cùng em trao nụ hôn.

TBC.

Tác giả: thực ra bé Hàng là một người nhạy cảm, em ấy có rất nhiều suy nghĩ và băn khoăn, nhưng sẽ ổn nếu em ấy nói ra.

...

mya.

Sao Trương Thuận xin lỗi có câu dị, A Hàng dung túng cậu tarrrr quá đi ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro