Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.

*Chương đầu là góc nhìn của bé Hàng nha.

...

Năm 15 tuổi, trái tim tôi có một vết loét.

Một vết loét mục rữa, một vết loét đẫm máu thịt, một vết loét quyến luyến không rời.

...

Tôi nhìn chiếc còng kim loại trắng bạc còn đọng lại một lớp sương, thích thú liếm liếm vảy máu ở khóe miệng, lại vô tình cậy cục máu khô khiến máu tươi bật ra trong chốc lát. Chất lỏng đỏ thẫm chảy xuống má, lan xuống da cổ, tạo thành một bông hoa méo mó nở trên chiếc áo sơ mi bẩn thỉu của tôi.

Tôi mỉm cười liếm vết thương, vẻ mặt điên cuồng của tôi khiến nữ cảnh sát trước mặt không dễ chịu gì, nhưng cô ấy vẫn đứng trong phòng, lấy ra mấy tờ giấy ăn đưa cho tôi, nhẹ nhàng dặn tôi đừng chạm vào vết thương vì sợ gây nhiễm trùng.

Nữ cảnh sát chắc hẳn mới ra trường, nước da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp, đôi chân thon dài, lúc dậy dỗ tôi cô ấy đứng cạnh nam cảnh sát.

Nam cảnh sát biết tôi, dù sao tôi cũng là "khách quen" ở đây, bình thường đương nhiên sẽ không bị còng tay chỉ vì trận đánh nhau nhỏ nhặt thông thường, hôm nay chỉ là tôi tâm tình không tốt, bọn côn đồ này còn cưỡng ép tôi. Súng chĩa vào tôi, nhưng khi chúng tôi đến trước đồn cảnh sát bọn nó vẫn không quên nhục mạ tôi thêm mấy câu. Thế là tôi đã dạy chúng một bài học trước mặt các đồng chí cảnh sát. Cảnh sát sợ tôi lại hăng máu lên làm ra chuyện gì kinh khủng hơn nên đành còng tay tôi lại.

Tôi cúi đầu nhìn chiếc còng không hợp với tuổi của mình, lắc đầu tiếc nuối. Tiếc quá, nếu không phải đeo nó chắc tôi đã dùng tay nâng cằm nữ cảnh sát lên tán tỉnh một trận rồi.

Nữ cảnh sát có lẽ đã hiểu sai ý tôi, cho rằng tôi đã biết lỗi và muốn được tháo còng tay, cô ấy nói với tôi rất nhiều điều vớ vẩn, nhưng tôi đương nhiên không nghe, chỉ giả vờ gật đầu ra vẻ ngoan ngoãn.

Có lẽ vì mệt nên nữ cảnh sát thở dài rồi quay qua giáo dục mấy đứa côn đồ kia.

"Chị cảnh sát ơi." Tôi gọi cô ấy, "Bây giờ em có thể đi được chưa?"

Cô ấy nhìn tôi chằm chằm hai ba giây, cắn môi dưới có chút xấu hổ, lắc đầu nói: "Không được, chúng tôi phải đợi người nhà cậu đến đón mới có thể để cậu đi."

"Nhưng em làm gì có người nhà..."

"Xin chào các anh, em đến đón Tả Hàng."

Đang nói nửa chừng, tôi đột nhiên bị một giọng nói cắt ngang. Cơ thể tôi khẽ run lên, đành che đậy sự bối rối nhất thời của mình bằng một nụ cười. Tôi không nhìn ra ngoài nữa, cúi đầu xoa xoa sợi dây xích trên còng tay, nữ cảnh sát cùng chàng trai ở cửa trao đổi mấy câu rồi đi tới.

Họ tháo còng tay cho tôi, sau khi được giải thoát, tôi lắc cổ tay cho có, ​​trên xương cổ tay tôi hằn một dấu vết khó nhận thấy.

Tôi vẫn mỉm cười khi nhìn viên cảnh sát, cảm ơn cô ấy và bước ra khỏi cửa.

"Sau này đừng đánh nhau nữa, với lại..."

"Em biết rồi, chị đẹp." Tôi ngắt lời nữ cảnh sát đang huyên thuyên, quay người vẫy tay về phía cô ấy và nói tiếp: "Chị, hẹn gặp lại lần sau!"

Hiển nhiên nữ cảnh sát không hề ý thức được lời tôi vừa nói, khi tỉnh táo trở lại, cô chỉ nhìn thấy hai bóng người càng lúc càng đi xa, một người đi trước một người theo sau.

"Không có người nhà? Anh, vậy em là ai? Thú cưng của anh à?"

Tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng xa cách của Trương Tuấn Hào từ phía sau truyền đến, muốn cười nhạo cậu ta sao mà ngu ngốc quá vậy, làm người không muốn lại một mực muốn so mình với súc sinh.

Nhưng nếu cậu ta đã không muốn làm người thì tôi cũng không rỗi hơi quản.

Tôi không quay đầu, chỉ là thong thả quanh quẩn trước mặt Trương Tuấn Hào, buông một câu: "Không tính, chỉ là một con chó hoang mà thôi, một con chó hoang được tôi rộng lòng nhận nuôi."

"À mà thì ra học sinh giỏi cũng trốn học!" Tôi rẽ vào góc đường và dừng lại, người phía sau tôi tự nhiên cũng dừng lại. Tôi liếc nhìn vào một cửa hàng, chiếc kim đồng hồ treo trên tường vừa điểm năm giờ - lớp học buổi tối đầu tiên của trường vừa mới bắt đầu.

Tôi từ từ quay lại và nhìn Trương Tuấn Hào dưới ánh đèn. Thân thể của đứa trẻ gần đây phát triển nhanh chóng, sớm đã cao hơn tôi một cái đầu. Bộ đồng phục học sinh được mặc chỉnh tề, khóa kéo phía trên vừa đủ che đi phần cổ. Bên dưới là quần đồng phục học sinh rất đỗi bình thường và đôi giày trắng kiểu cũ.

Tôi cúi đầu nhìn đôi North Carolina Blue vừa mua trên chân, vết máu vừa rồi ở đồn cảnh sát còn dính trên nó, mỉm cười một mình.

Ở bên ngoài tôi sẽ không nói cậu là em trai tôi, chê cậu nghèo.

Ở bên ngoài cậu cũng đừng cho người ta biết tôi là anh trai cậu, sẽ bôi nhọ cậu.

Cậu ta không trả lời, bước đến gần tôi rồi đút tay phải vào túi, mò mẫm một hồi, lấy ra một chiếc băng cá nhân, vô tình kéo ra cả chỉ quần áo.

"Dán băng cá nhân vào." Cậu ta ra hiệu cho tôi dán nó lên khóe miệng.

"Không thích." Tôi chán ghét nhìn sợi chỉ trắng cuộn trên ngón tay của Trương Tuấn Hào, quay người đi về phía trước không mục đích, cậu ta đuổi kịp và nắm lấy cổ tay tôi, tôi không thể trụ vững nên vấp vào người cậu ta.

Tôi tức giận thụi vào ngực Trương Tuấn Hào một đấm.

Mẹ kiếp, ngực lớn như thế, sao tôi lại nghĩ cậu ta không có đủ tiền tiêu vặt đến nỗi hành hạ bản thân như thể mới ra khỏi khu ổ chuột chứ, hóa ra ăn uống ra gì lắm.

Cậu ta một tay ôm tôi như sợ tôi bỏ chạy, tay kia dùng miệng xé miếng băng cá nhân dán vào khóe miệng tôi.

Khoảng cách quá gần, tôi không cách nào đành phải đối mặt với cậu ta, chỉ có thể dùng xúc giác để cảm nhận đôi tay thận trọng của cún nhỏ.

Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy hài lòng lạ thường.

Cách đây vài ngày, tôi thấy một cô gái ở trường vô tình va phải Trương Tuấn Hào trên sân và bị trầy đầu gối. Lúc đó tình cờ tôi đi ngang qua, tôi huýt sáo rồi tiến đến gần cậu ta, cố ý hét to để cậu ta nâng cô gái đứng dậy và lấy băng cá nhân trong túi dán lên đôi chân trắng trẻo của cô.

Trương Tuấn Hào không nói gì, chạy về lớp hỏi từng người để xin băng cá nhân, nhưng sau đó cậu ta chỉ lạnh lùng ném chiếc băng cá nhân cho cô gái và nói điều gì đó với cô ấy trước khi chạy về phía tôi.

"Hôm nay cậu không mang theo băng cứu thương à?" Tôi hỏi.

Trương Tuấn Hào luôn mang theo băng cá nhân bên mình, dù sao từ sau khi cậu ta dọn vào nhà tôi, tôi bắt đầu gây sự, bị thương không ngừng, hễ nhìn thấy tôi là Trương Tuấn Hào sẽ đưa băng cá nhân cho tôi. Nói ra cũng lạ, Trương Tuấn Hào trước nay không ngăn cản tôi đánh nhau, nếu đánh bị thương rồi sẽ đưa băng cá nhân cho tôi.

"Em có mang." Trương Tuấn Hào bình tĩnh nói, "Nhưng băng cứu thương của em chỉ dành cho anh thôi."

Trương Tuấn Hào dán băng cho tôi xong thì cách tôi nửa mét, tôi nheo mắt nhìn cậu ta, thành thật mà nói, tôi dường như chưa bao giờ nhìn thấu người này.

"Anh nhìn em như tên háo sắc thế?" Trương Tuấn Hào nghiêng đầu, tôi tự hỏi liệu có phải mình bị hoa mắt không, nhưng dường như cậu ta đang cười.

"Không, là mặt trời, chói mắt quá." Tôi xoay người tiếp tục đi về phía trước. Đi được một lúc, tôi dường như nghĩ đến điều gì đó, dừng lại và quay lại nhìn Trương Tuấn Hào.

"Còn nữa, tôi không thích đàn ông."
...

Năm tôi mười lăm tuổi, bố tôi tái hôn sau khi bố mẹ tôi ly hôn, trong nhà tôi không chỉ có một người phụ nữ xa lạ mà còn có một cậu bé trạc tuổi tôi. Là con của người phụ nữ đó, chính là Trương Tuấn Hào. Trương Tuấn Hào thực ra kém tôi một tuổi, nhưng cậu ta sinh ra đã thông minh, đi học sớm nên học cùng lớp với tôi.

Chúng tôi không có thâm thù đại hận cẩu huyết như trong phim, ngược lại cuộc sống thường nhật trôi qua bình đạm đầy vô vị. Suy cho cùng, chúng tôi không đi chung một con đường, không có điểm chung nào, và cũng không cần làm quá mọi chuyện lên để mất vui.

Nghe nói hai người lớn là đồng nghiệp, quanh năm đi du lịch, cả năm đều rảnh rỗi, để lại hai đứa con chưa thành niên chúng tôi tự sinh tự diệt, mỗi tháng chi phí sinh hoạt rất nhiều nên sống khá ổn. Tôi chưa bao giờ hỏi Trương Tuấn Hào bất kỳ câu hỏi nào vượt quá ranh giới, tất nhiên, định nghĩa về vượt quá ranh giới của tôi cũng rất mơ hồ, tôi không biết thế nào được coi là vượt quá ranh giới, ngụ ý là tôi thực sự không hiểu con người Trương Tuấn Hào.

Sống chung một mái nhà, tôi chỉ biết tên cậu ta.

Thái độ của tôi đối với Trương Tuấn Hào thực sự đã thay đổi vào năm cuối cấp 3.

Một ngày nọ, bà ngoại nói với tôi rằng mẹ ruột của tôi đã qua đời trong một vụ tai nạn ô tô. Bình thường tôi có vẻ vô tâm nhưng thực ra tôi coi trọng tình cảm hơn bất kỳ ai khác, dù đó là gia đình, tình bạn hay tình yêu.

Hôm đó tôi lang thang vào quán bar và say khướt, tôi sinh ra đã xinh đẹp. Mặc dù tôi không thích cách miêu tả này nhưng đó là sự thật mà tôi không thể phủ nhận. Một vài gã say rượu tay chân ô uế muốn làm gì tôi, nhưng tôi xô xô đẩy đẩy một hồi, chống cự mà cũng hình như chào đón họ. Tôi không chắc mình về nhà bằng cách nào, nhưng lẽ ra Trương Tuấn Hào phải đưa tôi về, mặc dù tôi vẫn không biết làm thế nào cậu ta tìm thấy tôi.

"Đi ngủ đi." Tôi không nhớ vẻ mặt Trương Tuấn Hào khi nói câu này, tôi chỉ nhớ có chút ủ rũ.

Trương Tuấn Hào hoàn toàn không hiểu được tâm trạng của tôi, đêm đó vốn dĩ tính khí tôi đã không tốt, liền mở mắt quát cậu ta một trận.

"Cậu dựa vào cái gì mà đòi quản tôi? Dựa vào tuổi tác cũng phải để tôi quản cậu mới đúng, chẳng qua cũng chỉ là đứa tạp chủng do tiểu tam sinh ra mà thôi."

Mẹ của Trương Tuấn Hào là một kẻ lừa đảo, so với tiểu thư khuê các nhà khác bà cũng chỉ là một món đồ chơi bị dục vọng tiền tài làm mờ con mắt.

Có lẽ vì say rượu nên tôi đã nói hơi nhiều, ánh mắt không chút thương xót nhìn Trương Tuấn Hào.

Trên thực tế, Trương Tuấn Hào còn đáng thương hơn tôi.

Không biết câu nào của tôi chọc tức cậu ta, tôi thấy rõ ràng tay cậu ta đang cởi cúc áo, dừng lại một chút rồi đi tắt nước nóng đã bật trước, cứng ngắc quay người lại.

Tôi còn muốn nói gì đó, nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng Trương Tuấn Hào sẽ lao vào tôi như một con sói chết đói và hôn tôi ngấu nghiến. Tôi không hút thuốc, nhưng Trương Tuấn Hào thì có, mùi thuốc lá bốc lên trong miệng, trộn lẫn với mùi rượu tôi đã uống trong bụng, tôi sốt ruột ngẩng cổ lên và vùng vẫy một cách tuyệt vọng, nhưng vô ích.

Sau này nghĩ lại thì đó không phải là một nụ hôn mà là cắn, như muốn ăn thịt tôi.

Trương Tuấn Hào thô bạo bế tôi lên, ném tôi xuống giường, tùy ý xé toạc chiếc áo sơ mi của tôi, một luồng khí mát lạnh lùa vào lồng ngực, lúc đó tôi gần như tỉnh táo lại và bắt đầu giãy giụa.

"Cậu điên rồi, Trương Tuấn Hào! Cút khỏi đây!"

Có lẽ đối với Trương Tuấn Hào lúc ấy tất cả lời của tôi đều là vô nghĩa, thậm chí có thể xem như những lời tán tỉnh mờ ám.

Sau khi chuyện vô lý đó kết thúc, Trương Tuấn Hào túm lấy eo tôi và ném tôi vào bồn nước nóng mà cậu ta đã mở trước đó một cách không thương tiếc. Lúc này nước đã lạnh hẳn, tôi rùng mình run rẩy khi trần truồng tiếp xúc với nước lạnh.

Tiếng cửa đóng lại không thương tiếc, tôi dựa vào bồn tắm, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn trần nhà. Trong mắt tôi, Trương Tuấn Hào luôn là một chàng trai ngoan ngoãn, sự điên rồ ngày hôm nay khiến tôi nhất thời sợ cậu ta, cả về tinh thần lẫn thể xác.

Những giọt nước mắt tôi rơi xuống khi ngồi trong bồn tắm lúc bốn giờ sáng, hòa vào cùng làn nước.

Những ngày sau đó tôi không bao giờ nhìn cậu ta nữa, định thỉnh thoảng trêu chọc cậu ta nhưng rồi tôi lại cười trừ. Có một sự hiểu biết ngầm, không ai đề cập đến sự vô lý của đêm đó, nhưng ai cũng hiểu nó có ý nghĩa gì.

Lúc đó vết loét trên miệng nghiêm trọng hơn, đau đến mức tôi không dám dùng lưỡi chạm vào.

Thực ra tình cảm của tôi dành cho Trương Tuấn Hào khá mơ hồ, tôi không biết mình đang nghĩ gì, tôi luôn cảm thấy rất hài lòng khi nhìn thấy cậu ta bảo vệ mình. Thực sự, cảm giác này không dễ chịu chút nào, ngược lại rất tra tấn.

Vẫn là vết loét miệng đó, rõ ràng là rất đau, nhưng không thể trong thời gian ngắn liền khỏi được.

Vào ngày có thông báo tuyển sinh đại học, tôi ghé qua và nhận hàng chuyển phát nhanh của Trương Tuấn Hào. Tôi chỉ biểu hiện bình thường thôi, vào một trường đại học bình thường, điểm của Trương Tuấn Hào đương nhiên cao hơn thế này, thỉnh thoảng tôi liếc nhìn đơn đăng ký thì thấy điểm của cậu ta phải vào 985 hoặc 211.

Tôi là loại người như vậy, tôi chỉ vứt bỏ mọi cảm xúc mà tôi không hiểu được. Cuối cùng cũng có cơ hội rời xa cậu ta.

Với tâm trạng mong chờ, tôi dùng con dao dọc giấy mở thư chuyển phát nhanh và lấy giấy báo nhập học của mình ra, rồi mở hộp thư của Trương Tuấn Hào. Khi xếp hai lá thư trúng tuyển và đặt chúng lên bàn, tôi cảm thấy toàn thân tê dại trong giây lát. Thông báo tuyển sinh giống hệt nhau, nhưng chuyên ngành thì khác, chuyên ngành của Trương Tuấn Hào là tốt nhất ở trường này, nhưng điểm số của cậu ta thực sự rất lãng phí khi đăng ký vào trường này. Tôi chưa bao giờ biết Trương Tuấn Hào muốn báo danh ở đâu, tôi chỉ nói cho cậu ta mật khẩu tài khoản của tôi khi cậu ta hỏi, để cậu ta tự kiểm tra.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm đột nhiên dừng lại, tôi biết Trương Tuấn Hào đã tắm xong. Tôi ngây người ở đó cho đến khi Trương Tuấn Hào bước ra, đi đến bên cạnh tôi, tôi vẫn sững sờ khi cậu ta liếc nhìn đồ vật trên bàn rồi quay lại phòng ngủ, vừa đi vừa lau tóc.

Từ lúc đó, tôi biết rằng vết loét đã hành hạ tôi từ khi tôi mười lăm tuổi sẽ không bao giờ lành lại được.

tbc.

mya.

...

sao hai bé cưng đều dảk quá vậy🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro