Cấp trên của em/ 我的上司
Tên gốc: 我的上司
Tác giả: #Jiuck^(小狗限定版
Link gốc: https://yyyyyuannnn.lofter.com/post/76d7219f_2ba926584
Warning: Dịch chưa xin permit nên xin đừng mang đi đâu ạ TT & translator biết rất ít tiếng trung, không thể đảm bảo chất lượng bản dịch!!!
...
"Anh ơi, ôm em." Mắt cún của Trương Tuấn Hào lấp lánh như chứa nước, bóng dáng Tả Hàng phản chiếu trong đôi mắt sáng trong của cậu.
"Cún con, ngoan nào." Tả hàng dịu dàng trả lời.
Trương Tuấn Hào rúc vào lòng Tả Hàng cọ cọ, coi như không nghe thấy gì, chỉ ngồi xổm dưới bàn làm việc yên lặng xoa nắn đầu ngón tay của anh.
"Cún ngoan, đừng nghịch." Tả Hàng ngồi trên ghế văn phòng vuốt ve đầu người dưới bàn, hai chân vòng qua quấn lấy eo cậu.
"Trời lạnh rồi, trong lòng anh ấm thật đấy." Trương Tuấn Hào như tìm được sự an ủi, cọ qua cọ lại một hồi, tóc tai rối bồng lên.
Một cỗ mùi thảo dược thoang thoảng trong phòng. Cảm giác ấm áp từ dưới sàn bò lên đến đầu gối đang quỳ dưới đất của Trương Tuấn Hào, lan đến chân, tay và bờ vai rộng của cậu, khiến trán cậu toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Hai người tư thế ái muội. Khóa kéo trên giày của Tả Hàng ấn lên sau hông cậu, kéo cậu về phía anh. Trương Tuấn Hào liền dán lên đùi Tả Hàng, eo nằm trọn trong vòng tay của anh.
"Đợi xong việc thì chúng ta về nhà có được không?" Tả Hàng ân cần an ủi vật nhỏ trong lòng, dỗ dành: "Ngoan."
Trương Tuấn Hào vùi đầu vào lòng anh, trên áo khoác của Tả Hàng luôn mang một cỗ mùi sạch sẽ, quen thuộc như mùi vị trong nhà họ.
Trương Tuấn Hào từ dưới gầm bàn chui ra, siết chặt lấy chân Tả Hàng, cả người anh liền bị cậu ôm trọn bế lên, ghế theo động tác của hai người liền ngã sõng soài ra đất.
"Trương Tuấn Hào." Tả Hàng sắc mặt lạnh lùng, dùng bàn tay lạnh như băng nắm lấy cánh tay cậu.
"Bỏ xuống, tôi là cấp trên của em." Tả Hàng tuy rằng cất giọng nghiêm khắc nhưng trong lòng thực chất lại rất vui vẻ, chỉ muốn trêu chọc cún con.
"Cấp trên đại nhân, vậy thì em liền phải hôn anh."
Trương Tuấn Hào nói rồi hôn lên, ánh mắt nhìn Tả Hàng trong vắt, nụ hôn của cún nhỏ vụng về, hơi thở ướt át rơi rớt khắp văn phòng. Cậu ôm chặt Tả Hàng trong ngực, biểu cảm vừa đáng thương vừa uất ức khiến người ta không nỡ lòng đẩy ra.
Gạo nấu thành cơm, nụ cười đắc ý trên miệng cún con so với lúc trước liền khác một trời một vực.
Chỉ là cún nhỏ ngốc khao khát nhiều sự quan tâm của anh hơn mà thôi.
End.
mya.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro