Anh trai xinh đẹp/ 漂亮哥哥
Tên: 漂亮哥哥
Tác giả: 凉月舛
Link: https://wumingshi58916.lofter.com/post/786f888b_2ba1c8a53
...
Trương Tuấn Hào có một người anh trai rất xinh đẹp, cậu đã sớm nhận ra điều ấy từ khi còn nhỏ. Trong khu phố có rất nhiều đồng bạn, nhưng anh trai cậu là người đẹp nhất, mắt thì to tròn, miệng thì mềm mềm.
Nhưng khi cậu khoe điều này với đám trẻ khác, chúng lại trợn tròn mắt:
"Miệng anh Tả Hàng có mềm hay không làm sao cậu biết?"
Trương Tuấn Hào đương nhiên biết, cậu đã cắn mấy lần rồi - anh trai cũng đồng ý.
Tả Hàng chỉ hơn cậu hai tuổi, lần đầu tiên cậu hôn anh trai chính là thời điểm mới lên cấp hai.
"Anh ơi, hôm nay thầy giáo phê bình Tiểu Bàn và Tiểu Mỹ nhà bên, nghe nói hai tụi nó hôn nhau xong bị bắt."
Tan học, Tả Hàng đưa cậu về nhà, đứa trẻ nhảy nhót cả đoạn đường, kể lại một cách sinh động cho anh trai mình những chuyện xảy ra ở trường, nhưng anh trai lại không biết, đôi mắt của đứa trẻ hết lần này đến lần khác nhìn vào đôi môi đỏ hồng của mình, cảm thấy so với Tiểu Mỹ thì mềm hơn nhiều.
"Anh ơi, anh ơi, hôm nay em được giáo viên khen trong tiết toán. Thầy ấy nói em học tốt môn hình học--"
"Anh ơi, anh trai..." Trương Tuấn Hào không ngừng dùng cái miệng nhỏ gọi anh trai mình, cuối cùng Tả Hàng khó chịu dừng lại, trừng mắt nhìn cậu:
"Đừng hét nữa, đừng....."
Dưới ánh mắt sững sờ của Tả Hàng, Trương Tuấn Hào nghiêng người về phía trước, chạm vào cái miệng đang khép hờ của anh.
Quả nhiên, mềm mềm.
Tả Hàng từ năm mười lăm tuổi đã trưởng thành sớm, còn cùng mẹ xem rất nhiều phim ngôn tình, các bạn nam trong lớp cũng thường xuyên lấy vấn đề này ra trêu chọc nhau nên cái gì nên biết anh đã sớm biết, nhưng bây giờ anh lại có chút bối rối, đó là nụ hôn của em trai.
Sửng sốt một hồi, Tả Hàng mím môi bước nhanh đi mấy bước, không nói một lời, sau đó dường như cảm thấy chưa đủ nhanh nên liền bắt đầu chạy.
Trương Tuấn Hào ngơ ngác nhìn Tả Hàng bỏ chạy, anh trai... hình như không thích cậu hôn mình, sau khi Tiểu Bàn hôn Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ sẽ đỏ mặt cười, nhưng anh trai cậu thì không.
Nhưng chỉ là cậu không nhìn thấy, thực ra lúc bỏ chạy lỗ tai Tả Hàng đã đỏ bừng.
Tả Hàng chạy một mạch về nhà rồi mở cửa lao về phòng, chui vào trong chăn, cảm giác ấm áp trên miệng dường như vẫn chưa phai đi, khiến anh không dám chạm vào. Tả Hàng không biết nên cảm thấy thế nào, nhưng anh biết phải làm gì.
Tả Hàng dần dần bình tĩnh lại, tin chắc đây là hành vi ngốc nghếch của một đứa con nít chưa vị thành niên, thân là một người anh trai, anh nhất định phải dạy dỗ cậu ra trò.
Lý trí của Tả Hàng dần dần trở lại, sau khi bình tĩnh lại, anh mở cửa, chuẩn bị sang nhà bên cạnh để giáo dục tuổi dậy thì cho em hàng xóm, để em ấy có thể dùng sự bồn chồn của mình vào việc khác thay vì cho một anh trai hàng xóm như anh.
Không ngờ vừa mở cửa đã thấy một chiếc cặp to đùng và một cái đầu nhỏ rúc vào cửa đầy đáng thương, trông yếu đuối và tủi thân như chó con bị bỏ rơi.
"Sao em lại ngồi ở đây? Mặt đất lạnh lắm."
Tả Hàng tưởng đứa nhỏ này biết tội nên tới xin lỗi, không ngờ đối phương lại tràn đầy tủi thân nói: "Chìa khóa để quên ở trường rồi..."
Tả Hàng gần như bật cười, ba mẹ Trương Tuấn Hào mấy ngày nay đều bận công tác, mà hiện tại trường học cũng đã đóng cửa. Có vẻ như anh phải trông coi nhóc con này một ngày rồi.
"Sang nhà anh đi, buổi tối gọi đồ ăn, bố mẹ anh cũng không ở nhà."
Tả Hàng xoa xoa mái tóc mềm mượt của đứa nhỏ, sau đó dẫn người vào nhà, chuyện giáo dục nhóc con vừa rồi cũng bị gác lại.
Buổi tối tắm rửa thay đồ ngủ, Tả Hàng ngồi ở trên giường lau tóc, nghiêm túc suy nghĩ, hình như quên mất cái gì... bài tập? Nhóc ấy làm xong chưa?
Trương Tuấn Hào lúc này đang ở trong phòng tắm của anh trai mình, áy náy lấy bộ đồng phục học sinh Tả Hàng mặc hôm nay từ trong đống quần áo ra, cẩn thận đưa lên chóp mũi ngửi. Anh trai quả thật có mùi thơm, giống như tóc của anh ấy vậy.
Trong phòng ngủ, Tả Hàng nghĩ đến chuyện giáo dục đứa nhỏ, liền nhanh chóng đi tới cửa phòng tắm, nói vào:
"Mau tắm đi, lát nữa anh muốn nói chuyện với em."
Đứa trẻ mê mẩn trong phòng tắm run rẩy suýt ngã, nhanh chóng làm theo lời Tả Hàng, chạy đi đun nước tắm.
Với cương vị là một người anh trai tốt, Tả Hàng giới thiệu chi tiết một loạt kiến thức tuổi teen, trong đó có vấn đề tình yêu, cho các em nhỏ mới bước vào lớp 6, Trương Tuấn Hào cũng có vẻ ngoan ngoãn tiếp thu. Đúng lúc Tả Hàng hài lòng chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, Trương Tuấn Hào đột nhiên lăn vào lòng anh, hỏi: "Vậy em còn có thể hôn anh không, anh ơi?"
Mẹ nó, sao mà phức tạp!
Tả Hàng suy sụp nằm xuống, cảm giác được trong bóng tối có một thân thể ấm áp áp lên vai mình, sau đó đôi môi ấm áp lại dán vào môi mình. May mắn thay, Trương Tuấn Hào vẫn là con nít con nôi chả biết cái giống gì, chỉ mím môi thơm thơm lên miệng anh.
Có lẽ nhóc ấy cho rằng đây là hành động thân mật thôi, Tả Hàng nghĩ thế cũng thôi giãy giụa, khàn giọng nói: "Hôn đi. Muốn hôn thì cứ hôn."
Khi kể chuyện này với Trương Trạch Vũ, Trương Trạch Vũ cũng cảnh báo anh phải cẩn thận, nhỡ có chuyện thì không hay, nhưng Tả Hàng không hề để tâm, cũng không để ý đến đôi mắt ngày càng u ám của Trương Tuấn Hào ở sau lưng.
Không thể nào hôn mà không có chuyện, sau khi bị chó con đè xuống giường không biết bao nhiêu lần, Tả Hàng cuối cùng không nhịn được mà ngồi dậy, nắm lấy cổ áo của Trương Tuấn Hào, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Đã hôn bốn năm rồi, sao vẫn còn chưa biết hôn? Em là đồ ngốc à?"
Nói xong Tả Hàng cắn nhẹ đôi môi ấm áp của cậu, chiếc lưỡi khéo léo hăng hái tiến vào khiêu khích thứ đã ngủ yên từ lâu, cuối cùng, hai người chủ động hòa làm một, anh trai tự cho rằng mình biết rất nhiều, cuối cùng lại bị em trai đè lên, nụ hôn hấp tấp vụng về rơi xuống.
Tả Hàng cảm thấy nụ hôn này thực sự đã kéo dài cả thế kỷ, khi Trương Tuấn Hào tách ra, đầu óc anh trở nên trống rỗng, thậm chí còn nghi ngờ bản thân sắp bị ngạt chết. Nhưng Trương Tuấn Hào không cho anh bao nhiêu thời gian lấy hơi, đang định hôn lần nữa, may mà Tả Hàng kịp ngăn lại.
"Trương Tuấn Hào, cút xa ông đây ra! Không chịu ngừng phải không?" Tả Hàng thở hổn hển, đá Trương Tuấn Hào xuống đất. Thằng nhóc lại bắt đầu giả vờ đáng thương, ủ rũ co ro trong góc, y chang lúc co ro bên cửa nhà anh bốn năm trước.
"Đừng giả bộ đáng thương!" Tả Hàng cau mày nhìn chằm chằm người nọ, trong căn phòng tối kéo rèm, ánh mắt cậu lấp lánh như kim cương, là loại vẻ đẹp riêng thuộc về Trương Tuấn Hào.
"Anh, hôm nay có người viết thư tình cho anh à?" Trương Tuấn Hào trong thanh âm tràn đầy bất mãn cùng ấm ức, hôm nay cậu nhìn thấy người đó gọi anh là Hàng Tương.
"Em lục cặp của anh à?" Tả Hàng phản ứng rất nhanh, nhảy ra khỏi giường nhìn cặp sách của mình, tức giận đến nỗi muốn đá Trương Tuấn Hào một cái.
"Tả Hàng, chúng ta yêu nhau được không?" Trương Tuấn Hào đưa tay kéo cổ chân Tả Hàng, sau đó liền được ăn một cái bạt tai.
"Lượn đi cho anh! Lập tức!" Tả Hàng vẫn không quen với việc Trương Tuấn Hào Trương Tuấn Hào như này, liền lôi kéo ném cậu ra ngoài, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, dựa vào cửa, vùi mặt vào giữa hai đầu gối hồi lâu.
Anh không phải không thích Trương Tuấn Hào, nếu không làm sao có thể hôn cậu được. Chỉ là tính cảnh giác của Tả Hàng đã khắc sâu vào xương tủy, khi gặp những việc không đúng mực như vậy, anh sẽ vô thức trốn tránh.
Khuôn mặt anh chôn sâu vào đầu gối đỏ ửng, tim đập thình thịch, những lời vừa rồi nói với em ấy thật khó nghe.
Không đùa đâu... Thực ra nhóc ấy nhìn lâu cũng thấy khá đẹp trai.
Sau ngày hôm đó, hai người lần đầu tiên không bám lấy nhau nữa, đáng tiếc là hàng xóm nên mỗi ngày người này chỉ có thể leo cầu thang bộ, người kia thì đi thang máy, ngay cả ông lão hay tập thể dục ở tầng dưới cũng nhìn ra bọn họ cãi nhau rồi.
Đừng nói đi, nhóc con Trương Tuấn Hào này quả nhiên có khả năng duy trì chiến tranh lạnh, Tả Hàng ngồi ở trước bàn, nghiến răng nghiến lợi đến ngứa ngáy, chính cậu là người tỏ tình trước, nhưng bây giờ người cứng đầu không chịu thua cũng là cậu! Đây là cái kiểu gì cơ chứ!
Trương Tuấn Hào mấy ngày nay sống rất bình yên, dường như cũng không hề bị Tả Hàng ảnh hưởng chút nào, mỗi ngày tan học đều bị các bạn cùng lớp gọi ra ngoài chơi bóng, trong giờ học thì buồn rầu nhìn ra sân bóng - là linh hồn, chốn về của cậu.
Khi bạn cùng lớp hỏi Trương Tuấn Hào tại sao anh trai cậu không đến đón cậu, cậu lập tức thay đổi biểu cảm, nghiêm túc nói: "Anh ấy không phải là anh trai tôi, anh ấy là chị gái tôi." Ban đầu vốn không có ý nói xấu, nhưng thế nào Trương Tuấn Hào lại nhìn thấy Tả Hàng đang lảng vảng ở cửa sau lớp.
"Trương Tuấn Hào! Đồ đần này! Tránh đường cho ông đây!" Tả Hàng vốn muốn xem xem Trương Tuấn Hào có phải vì mình mà hồn bay phách lạc hay không, kết quả lại nghe được nhóc ranh ấy đồn mình như vậy! Tả Hàng có thể, nhưng Hàng Tương tuyệt đối không thể dung thứ! Học giả có thể bị giết nhưng không thể bị sỉ nhục!
Trương Tuấn Hào nghiêng chân ghế lắc lắc chân, nhìn rất khiêu khích, Tả Hàng tức giận lao tới, không ngờ ghế lại bay mất, Tả Hàng sợ đến mức nhanh chóng đưa tay ra nệm vào sau gáy Trương Tuấn Hào, Trương Tuấn Hào cũng phản ứng có điều kiện, ôm lấy mông Tả Hàng.
Kết quả Trương Tuấn Hạo bị kẹt vào đồng phục của Tả Hàng, bí bách nói: "Anh đừng nhớ em đến mức ấy chứ, chị à." Trương Tuấn Hào không cần tự trọng đến cùng, trên mặt nở nụ cười xấu xa, đưa tay bóp chặt mông Tả Hàng.
Hậu quả của hành vi không cần tự trọng là bị "chị" xách tai đem về nhà, ép sát vào cửa hỏi: "Em tỏ tình với anh, là muốn cợt nhả anh à?"
Trương Tuấn Hào không nhìn Tả Hàng mà nhìn xuống chiếc cổ trắng ngần của anh trai. Thực sự muốn cắn một miếng.
"Trương Tuấn Hào, anh cảnh cáo em, đừng chọc tức anh!" Tả Hàng nghĩ tới đây càng tức giận, hai mắt đỏ bừng, anh cảm thấy Trương Tuấn Hào từ nhỏ đến giờ chỉ là đang trêu đùa anh mà thôi, căn bản không thích anh chút nào.
"Không trêu đùa anh, từ nhỏ đã thích anh rồi."
"Lúc còn nhỏ không hiểu chuyện, chỉ cảm thấy anh rất đẹp, đẹp đến mức muốn đem anh giấu vào túi, thỉnh thoảng lấy ra cắn một cái rồi lại nhét vào."
"Lớn hơn một chút, khi em hôn anh, em có cảm giác như mình biến thành một vũng mật, dính dính, lúc nào cũng muốn quấn lấy anh."
"Vốn dĩ em đã chuẩn bị ngoan ngoãn làm em trai rồi, nhưng anh lại hôn em, là anh chủ động dạy em."
"Gọi anh là 'chị' vì cố ý muốn chọc tức anh, muốn anh để ý đến em."
"Tả Hàng, em thích anh, cho em một cơ hội nhé?"
Trương Tuấn Hào cười đầy bất cần, bên ngoài giả vờ lạnh lùng thực ra bàn tay đút trong túi đã đổ mồ hôi ròng ròng.
"Phải mắng em." Tả Hàng xấu hổ buông tay ra, nhéo nhéo áo thun của Trương Tuấn Hào, ngẩng đầu hôn cậu.
"Em không chỉ muốn bị mắng, còn muốn bị đánh."
Trương Tuấn Hào cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy Tả Hàng, nhìn anh hồi lâu rồi để lại một vết đỏ thật lớn trên cổ anh.
End.
mya.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro