Chương 6
“Y phục của Vũ Kỳ, trẫm nhớ không lầm là của Hoàng Hậu đúng không?” Đôi mắt của Hoàng Đế nheo lại, thật ra hắn cũng không nhận ra có điều không ổn ở đây, “Trông rất đẹp.”
Vũ Kỳ vốn có chút sợ sẽ bị lộ, trong lòng chột dạ, Vạn Hoàng Hậu phát hiện ra điều này, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mát lạnh của Vũ Kỳ, vỗ về “Thần thiếp cũng cảm thấy bộ y phục này khá hợp với muội muội nên tặng cho muội ấy."
Nàng mới quay sang mà tạ ơn..
"Coi như đây là ở nhà, các nàng thân thiết với nhau đã là chuyện tốt."
Hoàng Đế cười nắm tay Hoàng Hậu, sau đó hôn nhẹ, siết chặt ngón tay cô, trong mắt Hoàng Hậu cũng mang tình ý.
Thân phận của chính thê luôn cao hơn so với thiếp thất.
Vũ Kỳ nhìn vào mắt cô, nàng nhìn được trong đôi mắt của Hoàng Hậu thứ tình cảm mà nàng chưa từng thấy.
Là tình yêu.
Trong mắt Hoàng Đế không hề có cảm xúc như vậy, nàng khẳng định. Nhưng nàng nhìn thấy trong mắt Hoàng Hậu, nàng biết điều đó, Hoàng Hậu cũng biết.
Hoàng Hậu trong lòng biết rõ, cô yêu chính mình hơn, không phải Hoàng Đế. Nhưng bản thân cô tuy yêu Hoàng Đế nhưng cũng thích cảm giác chiếm hữu nữ nhân.
Hoàng Hậu bị ý nghĩ của chính mình làm hoảng sợ.
Chiếm hữu nữ nhân? Đối với những người khác, Vũ Kỳ dường như không chỉ đơn thuần là chiếm hữu.
Cô muốn giữ nàng bên cạnh, mãi che chở cho nàng.
Đây không thể gọi là tình yêu.
“Hoàng Hậu đang nghĩ gì vậy?” Hoàng Đế búng trán cô.
"Không có gì a, giờ này còn sớm. Hoàng Thượng ở lại cùng thần thiếp dùng bữa trưa, thần thiếp sẽ nấu cho người vài món."
"Không cần đâu, hai nàng cứ ở lại bầu bạn, trẫm còn có việc nên đi trước."
Chờ đến khi Hoàng Thượng cùng nô tài thân cận rời đi, Hoàng Hậu mới quay lại, bắt gặp ánh mắt của nàng, nàng nhìn cô chằm chằm.
"Sao? Trên mặt bổn cung có dính gì sao?"
Ngược lại là làm cho Vũ Kỳ hoảng sợ, “Không, không có.”
Hoàng Hậu thoáng cúi người, tới gần nàng, dùng mũi mình chạp vào mũi nàng, cọ cọ, rồi cắn một chút môi nàng.
Vũ Kỳ theo bản năng hít sâu một hơi, muốn né tránh nhưng lại bị ôm chặt.
"Trưa nay bổn cung ăn món gì? Hoàng Thượng nói chúng ta nên bầu bạn, bổn cung muốn..." Cô giơ tay, nâng cằm nàng, nhìn đôi mắt đẫm lệ, "Nếm thử nàng, thế nào?"
Vũ Kỳ nhìn vào mắt cô, đó là một loại cảm xúc khác, không giống tình yêu, nàng cũng không biết đó là gì, đột nhiên nàng có chút kháng cự.
"Hoàng Hậu nương nương chắc cũng mệt rồi, chi bằng thần thiếp hồi cung trước, khi nào rảnh thần thiếp sẽ đến, thần thiếp cáo lui."
Vũ Kỳ không biết tại sao nàng lại cự tuyệt, một phần là đau lòng, một phần là sợ hãi cô.
Nàng cảm thấy Hoàng Hậu là một con chim ưng, còn nàng là một con thỏ bị rơi vào bẫy.
Chính là không giống nhau, làm sao thỏ lại có thể yêu chim ưng được chứ.
Đêm đến, gió chầm chậm thổi vào phòng nàng, Vũ Kỳ vì tiếng gió mà không ngủ được, trong lòng lại đang suy nghĩ mấy chuyện, liền nghe thấy tiếng mở cửa, ngửi thấy một mùi quen thuộc.
"Hoàng Hậu nương nương."
"Nhỏ tiếng thôi, ra ngoài chờ."
Là cô cùng nha hoàn đối thoại.
Màn lụa bị vén lên. Vũ Kỳ ngồi dậy, chăn gấm chảy xuống, lộ ra bả vai như tuyết trắng, nơi nào đó ẩn ẩn hiện hiện.
Ánh nến mờ ảo bên ngoài rọi vào người nàng, nhiệt độ trong căn phòng nhỏ bé đột nhiên tăng lên.
"Hoàng Hậu đã muộn như vậy còn..."
Hoàng Hậu cởi áo choàng ra, lộ ra sa y bên trong, ngồi ở bên giường, đưa tay vào trong chăn bông gấm.
"Ân..." Ngón tay lạnh lẽo chạm vào bắp đùi ấm áp.
"Lúc trưa không bồi bổn cung, vậy..... đêm nay?"
"Thiến... hôm nay liền hai lần..."
"Không hài lòng sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro