Thượng
Trương Vũ Kỳ đã gặp một vị nữ nhân, một người khiến nàng cảm thấy tồi tệ.
Vào hai tuần trước, nàng đi kiểm tra quán bar do chính mình quản lý. Đó là một quán bar dành cho người đồng tính nữ, với một phong cách tương đối nghệ thuật với những bản nhạc jazz có tiết tấu chậm. Nhưng ai đến đó đều biết rằng những người ở đó rất hạnh phúc và nơi này được xem là thánh địa cho tình một đêm.
Trương Vũ Kỳ cùng bạn của nàng ngồi trong quầy bàn chuyện hợp đồng, và sau đó cô vô tình nhìn qua phía quầy bar bên kia, liền bắt gặp một người phụ nữ.
Người phụ nữa ấy mặc chiếc áo khoác nhung màu nâu sẫm, hờ hững để lộ chiếc cổ thiên nga cùng bờ vai trắng muốt. Thỉnh thoảng nhìn xung quanh, có thể nhìn thấy đường nét khuôn mặt của cô ấy hoàn mỹ như một tác phẩm điêu khắc. Biểu cảm của cô ấy là lạnh lùng và hơi có phần khó gần, chỉ trong vài động tác giơ tay nhấc chân là đã toát ra khí chất cao lãnh khiến đối phương không thể nào rời mắt.
Trương Vũ Kỳ bị cuốn theo trong nháy mắt. Nàng đứng dậy đi về phía cô, rõ ràng nàng không uống nhiều nhưng bước đi lại loạng choạng đụng vào cạnh bàn mà không thấy đau. Cảnh tượng trước mắt giống như một thước phim quay chậm, nàng đi tới phía sau cô, chỉ cảm thấy mọi thứ ồn ào xung quanh bỗng im bặt không một tiếng động.
“Lần đầu tiên tới sao?” Trương Vũ Kỳ cố gắng nói chuyện một cách tự nhiên nhất có thể, nhưng lại thấy giọng nàng có phần ngốc nghếch. Hương thơm ngọt ngào của hoa tử đằng tỏa ra, sộc vào mũi nàng, ngay cả không khí nàng hít thở cũng trở nên ngưng trệ.
Người phụ nữ ấy quay đầu lại nhìn nàng, đôi lông mày mảnh mang vẻ dò xét và phòng bị. Vẻ mặt của cô ấy quá lạnh lùng, lạnh lùng đến mức Trương Vũ Kỳ sắp bỏ chạy.
May mắn thay, sau vài giây trầm mặc, cô ấy lại mỉm cười.
Chỉ là khóe miệng khẽ mĩm cười, sông băng tan chảy, tuyết nước hòa thành một, làm ấm áp cả vùng đất rộng lớn vào mùa xuân.
"Um."
Dường như thanh âm ôn nhu mềm mại ấy không phải phát ra từ cổ họng con người, mà phải là tiếng của tiên nữ trên trời, Trương Vũ Kỳ ngây người một lát rồi mới nhận ra rằng cô ấy đang trả lời câu hỏi của mình.
“Lôi Tử, pha một ly Martini cho quý cô này và tính tài khoản của tôi.” Nàng quay lại quầy bar và gọi lớn, dùng lời nói kiên cường của cung Sư Tử để che đậy sự hỗn loạn trong lòng nàng lúc này.
Ly sâm panh hình đĩa cạn được nâng lên bằng hai ngón tay mảnh mai, nhẹ nhàng đung đưa trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch. Sự chú ý của Trương Vũ Kỳ lại tập trung vào đôi bàn tay thon dài. Ngón tay được sơn trắng, và các đầu ngón tay được cắt tỉa rất gọn gàng.
Người phụ nữ không nhìn nàng cũng không cùng nàng nói chuyện, khóe mắt cô ấy có mang nét cười , nhấp một ngụm rượu. Trương Vũ Kỳ không đủ kiên nhẫn mà liều mình hỏi: "Xin cho hỏi, tôi xưng hô với cô như thế nào?"
"Những người tới đây có cần biết tên đối phương là gì không?"
Đây là lời dài nhất mà cô ấy nói với nàng đêm nay. Nói xong, cô rời khỏi ghế quầy bar và hướng mặt về phía Trương Vũ Kỳ. Chiếc áo khoác rộng được cởi ra, có thể thấy rõ làn da trắng nõn trên ngực và đôi chân thẳng tắp trong đôi tất đen.
Trương Vũ Kỳ mở to hai mắt, nàng chưa kịp nói thì đã bị hơi thở của cô bao vây. Rượu đắng truyền qua kẽ răng mềm mại ngọt ngào, chảy xuống khóe miệng theo nhịp thở gấp. Cô dùng đầu lưỡi liếm sạch hết những giọt rượu trân quý, chưa bao lâu đã rời bỏ khỏi đôi môi mềm.
“Cảm ơn vì rượu của cô ~” Cô che miệng cười khẽ, xoay người bỏ lại nàng với bóng lưng hấp dẫn.
Đó là chuyện của hai tuần trước.
Trong hai tuần, Trương Vũ Kỳ ngày nào cũng đến quán bar đó nhưng lại không gặp lại người phụ nữ kia. Nàng hỏi mọi người trong bar và không ai biết cô ấy, nói rằng đó là lần đầu tiên cô ấy xuất hiện.
Nàng tiên quyến rũ đã đánh cắp trái tim nàng và biến mất.
Trương Vũ Kỳ đập ly rượu whisky trên quầy bar, nhìn một tên xã hội đen say rượu cách đó không xa liên tục quấy rối ca sĩ đang hát, cộng thêm tội là nam nhân mà dám lẻn vào nơi này.
"Trương tỷ, chị muốn đi khuyên cậu ta sao?” Người phục vụ sợ có chuyện xảy ra nên thận trọng hỏi lão bản của mình, nàng trông có vẻ không tốt.
“Khuyên cái rắm!” Trương Vũ Kỳ cầm chai rượu chạy tới. Lão nương hôm nay tâm trạng không tốt, trút giận lên ngươi vậy!
Hóa ra là trùng hợp, hôm nay có một băng nhóm đối thủ nằm mai phục trong quán bar, lợi dụng lúc hỗn loạn, thêm dầu vào lửa, trực tiếp biến một xích mích nhỏ thành một cuộc ẩu đả.
Tập hợp ẩu đả, tạm giữ hình sự 14 ngày. Trương Vũ Kỳ, với tư cách là chủ quán bar kiêm người khởi xướng, chịu trách nhiệm chính.
Cái quái gì vậy, Trương Vũ Kỳ vô cùng bực bội ngồi trong xe cảnh sát đang lái đến đồn cảnh sát. Ngay từ khi gặp người phụ nữ đó, dường như mọi thứ đã trở nên không như ý, và mọi thứ đều ngược lại với nàng. Nàng bị cô ấy hạ độc?
“Tiểu Lưu, có điếu thuốc không?” Nàng tức giận nghĩ vừa rồi không nên đập chai rượu vào vai mà là đập vào trán, đồng thời kêu người kế bên đi gọi một vài cảnh sát có quen biết.
"Trương tỷ, xin lỗi chị! Mấy ngày nay có đội trưởng đội bảo vệ mới! Rất nghiêm khắc!"
“Có thể nghiêm khắc như vậy, nhân dân tệ có nghiêm khắc không?” Trương Vũ Kỳ khinh thường lắc đầu. Nàng quản lý mấy cái quán bar, người như thế nào cũng đã từng gặp qua, có người nào mà nàng không thể xử lý?
Nói đúng ra là có.
Trương Vũ Kỳ thậm chí còn chưa thấy mặt của đội trưởng đội an ninh đã bị đẩy vào trong. Cô nhìn nữ “bạn tù” có hình dáng kỳ lạ ngồi đối diện, lông mày nhíu lại.
Thực sự là nhốt cô ấy vào? Thậm chí là không phải phòng đơn?
"Này — đồng chí cảnh sát—" cô bám vào thanh sắt, to giọng hét lên, "Dù sao thì để tôi gọi cho luật sư đi chứ--"
Lúc đó là nửa đêm, trong đồn cảnh sát chỉ còn lại Tiểu Lưu và một đồng chí cảnh sát khác đang trực. Tiểu Lưu lo sợ nhìn cuộc gọi đến trên điện thoại một hồi, sau đó liếc nhìn Vũ Kỳ đang gào thét trong phòng tạm giam, cuối cùng không nhịn được bấm máy: "Alo...? Đội trưởng, Đội trưởng, xin lỗi vì đã nghe muộn." ... Cái kia ... Đội trưởng nên tới đây ...? Cái này, người này, chúng ta nói chung ... là không dám... "
Mùi trong phòng tạm giam thực sự rất khó chịu mùi ẩm mốc. Trương Vũ Kỳ lại mượn rượu giải sầu, nàng chưa ăn gì, nên bây giờ càng cảm thấy khó chịu hơn. Cảm xúc của nàng đã bị kéo căng đến cực điểm, nếu không có ai thả ra, nàng sẽ tự mình trốn thoát khỏi đây.
Đột nhiên có một giọng nói từ bên ngoài, đầu tiên là giọng của Tiểu Lưu liên tục vâng vâng dạ dạ:"... Đội trưởng ... cô ấy ... lai lịch..."
Sau đó là một giọng nữ trầm vô cùng có lực: "Người ở đâu?"
Tiếng giày của Martin đi lên gạch lát sàn càng ngày càng gần, một bóng đen to đổ trên hành lang đối diện với phòng giam của Zhang Yuqi, và sau đó hiện ra một bóng dáng cao ráo rõ ràng.
Ngay lúc ánh mắt chạm nhau, người phụ nữ mặc đồng phục chỉnh tề sững sờ, Trương Vũ Kỳ cũng ngây cả người. Cô vạn lần cũng chưa bao giờ ngờ rằng gu của mình lại như thế này.
Tình hình đảo ngược ngay lập tức.
Trương Vũ Kỳ không phải tiểu bạch ngọt yêu bao nhiêu nữ nhân đều vội vàng bò lên giường của người ta. Chưa kể đến việc suy nghĩ về một người phụ nữ trong hai tuần liền, ngay cả một mối quan hệ thật sự có thể kéo dài trong hai tuần cũng là lâu đối với cô ấy.
Nàng tiên đánh cắp trái tim cuối cùng cũng bắt được nàng, nàng phải tìm cách nếm thử.
"Đồng chí cảnh sát ~" Trương Vũ Kỳ nghiêng đầu nghịch ngợm nhìn người phụ nữ bên ngoài khùng sắt, "Em vẫn còn đói, cho em ăn no rồi thả em ra đi ~"
Đôi môi người phụ nữ mặc cảnh phục trắng xanh mím lại một lúc lâu mới quay đầu lại nói với Tiểu Lưu: "Đưa đến phòng thẩm vấn. Tôi có chuyện muốn hỏi cô ấy."
Phòng thẩm vấn không có cửa sổ, chỉ có ngọn đèn sợi đốt thỉnh thoảng le lói. Tiểu Lưu khóa chặt Trương Vũ Kỳ trên ghế thẩm vấn, đang định mở sổ ghi chép ra, đột nhiên bầu không khí trong phòng vô cùng kỳ quái. Anh ngẩng đầu lên, nhìn nụ cười quyến rũ của tên “tội phạm” cùng vẻ mặt lạnh tanh của đội trưởng, vội vàng chạy ra ngoài.
Căn phòng ngay lập tức trở lại tĩnh lặng, chỉ còn lại hương hoa thơm ngào ngạt và xạ hương cay nồng âm thầm trong không khí.
"Baby ~ Cởi trói cho em" Trương Vũ Kỳ người ngồi trên ghế mà vặn vẹo, vứt cho người đối diện câu nói, "Làm sao em có thể hôn chị nếu chị không thả em ra ~"
Nữ cảnh sát bị kích động như bị sét đánh, trừng mắt nhìn Trương Vũ Kỳ, "Tôi cảnh cáo cô không được nói nhảm."
"Nói nhảm là thế nào ~ Ban ngày là một cảnh sát chính trực, uy nghiêm, nhưng ban đêm lại lưu luyến với thanh sắc. Không biết nếu báo cáo tình hình này với lãnh đạo, họ sẽ nói gì?"
Nữ cảnh sát tức giận đến mức không nói được lời nào, lồng ngực nổi lên từng cơn cùng với tiếng thở hổn hển. Vẻ mặt của cô rõ ràng là rất tức giận, nhưng bởi vì dung mạo quá mức thanh lệ mà càng thêm quyến rũ.
"Cô rốt cuộc muốn làm cái gì..." Cô cắn răng hạ giọng, giống như một con mèo kêu.
Đây rồi. Zhang Yuqi mãn ý dựa lưng vào ghế, nheo mắt cắn môi.
"Muốn 'làm' chị ~"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro