Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hạ

Khi Vạn Thiến bước vào sảnh khách sạn, Trương Vũ Kỳ đang ngồi trên ghế sofa lướt xem điện thoại. Nếu như không phải nghe thấy những lời thì thầm xung quanh mình, nàng đã không nhận ra rằng người đó đã đến.

Nàng nhìn theo ánh mắt của đám đông, quay đầu lại, ngay lập tức hiểu được những gì họ đang chiêm ngưỡng.

Một người phụ nữ mảnh khảnh nhưng cao lớn đứng giữa tiền sảnh, làm lu mờ cả đại sảnh tráng lệ của khách sạn sáu sao. Dáng người xinh đẹp trong chiếc váy nhỏ màu đen bóng với những đường cong hấp dẫn, dây áo chồng lên trước ngực giống như những chiếc nơ gói quà, khiến người ta chỉ muốn khui ra mà tìm hiểu.

Gương mặt mang chút khí chất cổ điển dịu dàng, thướt tha như tiên nữ trong tranh nhưng biểu cảm lại hoàn toàn trái ngược, lạnh lùng. Môi đỏ mím chặt, đôi mắt rũ xuống nhìn có chút gì thật xa xăm.

Trương Vũ Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu, muốn xướng lên một bài thơ để bày tỏ sự kích động trong lòng lúc này, nhưng cuối cùng chỉ có một câu: "Đẹp quá đi mất."

Ánh mắt của Vạn Thiến đảo qua và nhìn thấy Trương Vũ Kỳ, nhưng cô không đi đến, cô đứng yên và lạnh lùng nhìn nàng. Trương Vũ Kỳ cong cong khóe miệng, cô tiên nhỏ, thật muốn chị cầu xin tôi.

Cô bước tới, cùng Vạn Thiến tạo nên bức tranh hoàn mỹ. Bà chủ Trương là một phong cách của vẻ đẹp quyến rũ, gợi cảm. Cô đứng bên cạnh Vạn Thiến như một bức tranh phong cảnh rực rỡ, ngay lập tức làm nhiều người đang nhìn trộm trong sảnh phải chết tâm.

"Chiếc váy này rất hợp với chị ~ Nhãn quang của em thật tốt ~"

Vạn Thiến phớt lờ câu nói đầy tính ám chỉ của đối phương, ngoảnh mặt đi chỗ khác và nén giọng hỏi: "Đi đâu?"

"Bít tết ở nhà hàng khách sạn này rất ngon. Em sẽ đưa chị đến nếm thử ~"

“Um." Không chút do dự, không nói thêm lời nào, Vạn Thiến đi về phía nhà hàng. Trương Vũ Kỳ nheo mắt nhìn theo phía sau, ngưỡng mộ dáng vẻ yêu kiều của cô.

Ánh mắt thiêu đốt dán vào cơ thể khó có thể bỏ qua. Vạn Thiến cảm thấy chiếc váy nhỏ của cô giống như bộ long bào của hoàng đế với sự kiểm tra kỹ lưỡng vậy. Cô có chút khó chịu, không phải Trương Vũ Kỳ, mà là khó chịu vì chính mình đang từng bước từng bước làm điều sai trái.

Thích "cải trang vi hành" vào ban đêm để tìm kiếm sự khoái lạc ở những nơi đấy là không sai, đến quán bar trước khi đến cơ quan cũng không sai. Sai ở chỗ cô không nên trêu chọc Trương Vũ Kỳ, cô không nên bị uy hiếp mà đồng ý cùng nàng hẹn hò, cô không nên dính dáng gì đến người này.

Vạn Thiến lạnh lùng khiến bầu không khí bị hạ xuống thấp, trong bữa ăn không nói một chữ. Trương Vũ Kỳ không gượng ép cũng không tức giận, nàng nhàn nhã nhấp ngụm rượu đỏ rồi nhìn người phụ nữ đối diện.

Trương Vũ Kỳ lúc này giống như một con sư tử đang săn mồi, con mồi đã tới tay những lại không vội ăn. Vạn Thiến lúc này càng lãnh đạm hơn, chờ lát nữa xé quần áo, xé đi lớp ngụy trang của cô, nhìn thấy cô khóc trên giường van xin thương xót.

"Chị ăn xong chưa? Vậy chúng ta đi thôi ~" Trương Vũ Kỳ từ từ tiêu hao sự kiên nhẫn của Vạn Thiến, sau đó đứng dậy cùng cô vào thang máy.

Phòng tổng thống nằm trên tầng 36 cao nhất. Đây là giờ ăn uống cao điểm, trong thang máy không có nhiều người lên xuống nhưng cũng không quá ít. Trương Vũ Kỳ đứng phía trong cùng thang máy rồi dựa vào Vạn Thiến, cô không còn chỗ nào để trốn đành kiên nhẫn nhìn đèn báo đang chạy chậm chạp.

Đột nhiên, một bàn tay chạm vào đùi trong của cô.

Chiếc váy che được vén lên một nửa, những đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua chiếc tất lụa dọc theo đùi trong, đến khi chạm vào chỗ khuất, Vạn Thiến đã véo cổ tay nàng và lật nó lại.

"Cô Trương, tôi đã hứa sẽ cùng cô lên giường, nhưng tôi không hứa rằng cô có thể làm nhục tôi."

"Hì hì——" Trương Vũ Kỳ nhìn bàn tay phải hơi vặn vẹo của nàng, nụ cười xấu xa trên mặt có vẻ có chút thay đổi vì đau, "Thật hung dữ, tiểu mèo hoang, chị làm đau em ~"

Vạn Thiến hất tay như một thứ gì đó bẩn thỉu, bước ra ngoài ngay khi cửa thang máy mở ra.Trương Vũ Kỳ xoa xoa cổ tay, xoay người đi theo phía sau: "Chị muốn uống gì? Whisky? Riesling?"

“Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên.” Vạn Thiến khoanh tay đứng giữa phòng khách. Cô hiện tại hy vọng nhanh chóng làm xong việc, ngày mai nộp đơn chuyển công tác, cô sẽ từ từ nghĩ cách tránh khỏi người phụ nữ càn rỡ trước mặt.

Trương Vũ Kỳ nhìn cô như chết đứng, nụ cười càng đậm hơn: "Đừng mà, uống một chút đi, không say thì làm sao cùng em lên giường?"

Trong bụng Vạn Thiến có một cơn ớn lạnh, cô bước tới cầm lấy nửa ly rượu đỏ trong tay Trương Vũ Kỳ và uống cạn, "Làm ngay đi!"

Rượu và sự tức giận cùng dâng lên, một đám mây đỏ mờ ảo ở cuối mắt cô. Trương Vũ Kỳ ngắm nhìn khuôn mặt quyến rũ của cô, đôi mắt lướt qua từ đôi môi đỏ mọng đến sống mũi cao. Nàng từ từ tiến lại gần hơn với hơi thở của mình, dừng lại một chút trước khi hôn lên đôi môi đỏ mọng.

Một thứ cứng và lạnh áp vào eo nàng, Trương Vũ Kỳ biết rằng đó là một khẩu súng.

"Sao vậy ~ chị hối hận rồi?"

"Không hôn."

Hừ, đúng là thần tiên. Trương Vũ Kỳ nheo mắt và lùi lại, ngồi xuống dựa vào người của Vạn Thiến.

Váy bị vén lên, phần thân dưới lạnh lẽo. Vạn Thiến ngẩng đầu lên không nhìn, cảm thấy cơn bốc hỏa, hơi thở dồn dập, cơ thể không tự chủ mà nổi lên phản ứng.

Tình dục là tình dục, không cần tình yêu, chỉ cần có thể cứu cô thoát khỏi hiện thực chật hẹp, đó là chuyện tốt.

Trương Vũ Kỳ vùi mặt vào giữa hai chân cô, liếm qua tất và quần lót, dùng chóp mũi cong lên. Một vệt nước nhỏ đã sớm thấm ướt nơi đó, mùi hương cơ thể hòa cùng vị mặn và mồ hôi nhàn nhạt của chất lỏng tình yêu, tỏa ra một loại pheromone nồng nặc. Trương Vũ Kỳ hít một hơi thật sâu, không khí kích thích khoái cảm, đột nhiên nắm lấy chân của Vạn Thiến và ôm trọn cô ấy.

"Cô làm gì đấy!"

"Đi lên giường a ~ hay là muốn làm chuyện đó trên sàn nhà? Thật hoang đường ~"

"Im đi……"

Vạn Thiến đặt tay lên vai Trương Vũ Kỳ, nhìn nụ cười khi ngẩng đầu của nàng, vừa xấu hổ lại vừa tức giận. Cô thực sự hy vọng sẽ xong chuyện càng sớm càng tốt, thậm chí cô còn không biết rằng cơ thể mình đang rất háo hức với khoái cảm. Hoặc có thể chỉ vì đối phương là người này. Tóm lại, cô đã nhìn thấy những vết nứt trên mặt nạ của mình, điều này khiến cô không có cảm giác am toàn.

Trương Vũ Kỳ ném cô lên chiếc giường lớn mềm mại, vuốt ve cơ thể cô qua nhiều lớp quần áo. Vạn Thiến nóng nảy kẹp chặt chân nàng: "Cô có thể nhanh lên một chút không? Cô làm cái gì vậy."

"Nếu muốn, chị có thể cầu xin em ~"

"Nằm mơ đi. Không làm thì tôi đi." Vạn Thiến đẩy người phía trên ra để lấy chiếc túi xách trên đầu giường, nhưng khi vừa cằm nó lên, cô cảm thấy "thình thịch" trong lòng.

Trọng lượng của túi xách không đúng.

Tiếng cọ xát "răng rắc" của kim loại đột nhiên vang lên, Vạn Thiến chưa kịp phản ứng thì hai tay đã bị còng vào thành giường.

"Cô khi nào thì...?!"

“Khi đói và khát ~” Trương Vũ Kỳ xoay chiếc chìa khóa còng trên ngón trỏ của mình một cách rất đắc ý, “Vạn sĩ quan, chị làm nhiệm vụ như thế này không thành vấn đề chứ ~".

"Buông tôi ra! Tôi cảnh cáo cô!"

“Cảnh cáo?” Trương Vũ Kỳ cười khúc khích, “Bộ dạng của chị hiện giờ nào giống cảnh cáo, mời gọi thì lại giống hơn ~”

Dứt lời nàng kéo chân Vạn Thiến ra, dùng răng nanh cắn vào chiếc tất giữa hai chân của cô. Ậm ừ một tiếng, lộ ra chiếc đùi bên trong chiếc chiếc quần tất đầy gợi cảm. Chiếc quần lót ren màu nâu đã bị ái dịch làm ướt đẫm biến màu đen, Trương Vũ Kỳ thô lỗ kéo mảnh vải sang một bên, cúi đầu ngậm lấy vật ẩn hiện trong nếp gấp.

Vạn Thiến sững người ngay lập tức, cô ưỡn người ra sau và muốn co người về phía đầu giường, lại bị Trương Vũ Kỳ chuyển động theo hút lấy phần dưới của cô. Nàng đem lưỡi liếm mật huyệt giống như ăn bánh kem, cọ xát huyệt khẩu bằng đầu lưỡi thô ráp, ăn hai miếng thịt mềm vào miệng rồi nhẹ nhàng nhấm nháp, khi ấy chóp mũi hướng thẳng lên hạt nhỏ phía trên. Khi môi và răng di chuyển đến hoa huyệt, đầu lưỡi trêu đùa vết sưng nhỏ nhạy cảm, cằm cọ qua lại trên khe mật.

Loại kích thích kép này quá mạnh mẽ, Vạn Thiến hai chân run lên, một lúc sau mới run rẩy lên cao trào. Trương Vũ Kỳ không cho cô thời gian để thở, kẹp chặt vào đùi của cô để bắt đầu đợt tấn công thứ hai.

“Đủ, đủ rồi…!” Vạn Thiến bắt đầu không kiểm soát được vặn vẹo cơ thể, một lượng lớn ái dịch tuôn ra. Nước mắt sinh lý trượt xuống khóe mắt, cô muốn vùng vẫy nhưng eo và chân yếu ớt khiến cô không thể làm được gì. Cả hai chân bắt đầu co quắp vì căng quá mức, cuộc làm tình như dày vò khiến khoái cảm càng thêm mãnh liệt.

Nụ hoa nở lên do bị kích thích kéo dài và trở nên đỏ tươi. Nhân hoa, thường ẩn trong các nếp gấp, cũng nhô đầu ra khỏi các lớp do xung huyết. Trương Vũ Kỳ ngậm chặt điểm đó, dùng môi nhấp, di chuyển đầu lưỡi và dùng hàm răng khẽ ma sát. Nàng giữ chặt bắp chân của Vạn Thiến, lắng nghe giọng nói của cô thay đổi từ thở dốc chán nản sang rên rỉ đau đớn, và cuối cùng là một tiếng hét đứt quãng xen lẫn mơ hồ.

Trong đợt tấn công thứ hai, Vạn Thiến liên tục cao trào hai lần và lần thứ ba như bị cưỡng bức. Cô không có kinh nghiệm, liền hoảng sợ một lúc. Chất lỏng nóng hổi không ngừng trào ra hoa huyệt, cô muốn vươn tay che lại, nhưng tay đã còng ở đầu giường, cố gắng kẹp chặt hai chân lại, nhưng hai chân đã bị Trương Vũ Kỳ giữ chặt. Toàn thân co rút, mang theo tiếng khóc nức nở, không biết là đang thầm mắng hay van xin lòng thương xót. Cả người khó xử vặn vẹo trên giường.

Trương Vũ Kỳ mặt dính đầy nước chảy ra từ người dưới thân, cô liếm ái dịch nơi khóe miệng, trên mũi phản chiếu ướt át. Nàng rướn người lên để hôn lên môi Vạn Thiến, nhưng nàng không ngờ rằng Vạn Thiến đã cắn chặt môi dưới và tránh nụ hôn của nàng ngay cả khi cô đang cao trào, ý thức không rõ.

"Để em xem chị có thể giữ nó bao lâu ~" Nụ cười của Trương Vũ Kỳ trở nên xấu xa hơn, nàng kéo tất và quần lót của Vạn Thiến xuống đầu gối, nắm lấy mắt cá chân và ép hai chân cô vào ngực. Nụ hoa đầy đặn không bị che khuất, hai cánh hoa khẽ run lên, đầu gối chen vào giữa hai chân, thịt mềm co rút lại.

Trương Vũ Kỳ giơ tay đánh vào đùi của Vạn Thiến, tiếng tát của cô ấy quá lớn khiến mông cô cũng lắc lư theo. Cứ sau mỗi cú đánh, nước chảy ra từ lọ mật huyệt nhiều hơn, toàn mông cô sáng lấp lánh. Vạn Thiến rên lên trong đau đớn, xoay người vùng vẫy, nhưng cô run lên dưới tác dụng của khoái cảm và đau đớn. Rõ ràng là sau lưng toàn bộ bị tát, nụ hoa bị tát đau điếng, nhưng cao trào vẫn từng đợt từng đợt.

"Không cần...! Dừng lại ..." Cô ngẩng đầu lên, hướng mắt lên trên và bất giác rên rỉ trong miệng. Chiếc còng tay hằn vài vết đỏ đậm trên cổ tay do cử động.

Trương Vũ Kỳ dừng lại, nhưng sau đó đưa ba ngón tay vào trong hoa huyệt rồi dùng sức đẩy mạnh. Các ngón tay xoa nắn những điểm nhạy cảm của cô từ bên trong, ngón cái ấn vào nhân hoa đang sưng tấy từ bên ngoài. Mỗi một lần đưa ra đều có thể mang ra một lượng lớn ái dịch, khuấy động tiếng nước.

"Vậy em có thể hôn chị không ~?"

"A ... A! Ha! Ahhh ...!"

Đôi mắt của Vạn Thiến mất đi tiêu điểm, nước mắt cô tuôn ra như lũ vỡ bờ, cô cơ hồ kêu lên một cách điên cuồng. Trương Vũ Kỳ không chắc mình có nghe thấy những gì mình đang hỏi hay không, nàng tăng tốc tay và làm cho cô cao trào lại một lần nữa.

Vạn Thiến cả người như bị điện giật, mồ hôi túa ra, ái dịch trong cơ thể cô thấm ướt cả một vùng lớn ga trải giường. Tuy nhiên, điều khó chịu là, ngoại trừ chiếc tất lụa giữa hai chân, không có dấu vết hư hại trên quần áo của cô.

Trương Vũ Kỳ cúi đầu nếm chất lỏng tình yêu vẫn đang tuôn ra từ hoa huyệt, nàng đặt lên đôi môi đỏ mọng của Vạn Thiến một nụ hôn nhỏ. Vạn Thiến vốn đã ở trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh, cũng không phản kháng, để cho người bên trên tùy hứng mà động.

Bộ não của cô mất hoàn toàn khả năng suy nghĩ. Chỉ là mơ mơ màng màng, có vẻ như cô đã hiểu tại sao mình lại vượt qua người này.

Trương Vũ Kỳ mở còng tay, ôm chặt cô trong lòng, mắt mũi cô đỏ hoe. Thật tiếc khi không nghe thấy cô khóc lóc và van xin sự thương xót, nhưng ý chí và phẩm chất của người cảnh sát vẫn rất vững vàng, nàng thực sự sẽ làm tổn thương cơ thể của Vạn Thiến nếu nàng tiếp tục.

Nhưng đừng lo lắng. Nàng vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Vạn Thiến và hôn lên khóe trán cô.

"Về sau còn thỉnh giáo nhiều hơn ~ Vạn sĩ quan ~"

----------------- End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro