Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Gửi Đến Một Nụ Hôn.

"Ồ, Tiểu Trác ca, vậy bây giờ huynh kiểu kiểu đại yêu sao?" Sau khi sự rời đi của Ly Luân, Bạch Cửu vẫn bám theo Trác Dực Thần, dù lần này có chút khác, đó là em không bao giờ rời xa hắn dù cho là nửa bước. Hai người họ đã xa cách nhau quá lâu, em đã bị nhốt trong chiếc tủ tối tăm trong khi phải tận mắt nhìn thấy Tiểu Trác ca bị bắt nạt, trong lòng lại không ngừng cảm thấy bất lực và đầy oán hận.

Trác Dực Thần dừng bước, kéo tay Bạch Cửu ngồi xuống cùng mình, đôi bàn tay lớn liền xoa đầu em mà thở dài. 

"Đó không phải là lỗi của đệ, không một ai trong chúng ta đều ngờ rằng Ly Luân sẽ chiếm thân xác của đệ cả. Không sao đâu." Huống chi bản thân hắn sẽ tự nguyện nhận mỗi tội lỗi lên mình chứ không phải là Bạch Cửu.

Dù sao thì chính hắn cũng đã nói rằng sẽ bảo vệ Bạch Cửu.

Trác Dực Thần tay vuốt ve đôi mày hơi cau lại của Bạch Cửu, hắn vẫn thích nụ cười của Bạch Cửu hơn.

Trên môi hắn nở một nụ cười. "Giờ ta là yêu rồi, đệ không sợ sao?"

"Không sợ, không sợ. Tiểu Trác ca giờ đã mạnh nhất yêu giới rồi. Làm sao mà đệ có thể sợ Tiểu Trác ca được chứ, dù sao thì đệ cũng đã thích huynh lâu đến vậy rồi mà." Bạch Cửu vội vàng mà lắc đầu, giơ ba ngón tay nhỏ nhắn lên như thề với trời, thể hiện ra sự trung thành, sợ rằng Trác Dực Thần sẽ hiểu lầm.

Trác Dực Thần cười yêu chiều trước vẻ mặt vừa đáng yêu cũng vừa nghiêm túc của Bạch Cửu, chưa kịp thốt ra lời nói của mình thì Triệu Viễn Chu đã chậm rãi bước tới chỗ hai người họ. 

Gã liếc nhìn Bạch Cửu chậm rãi nói. "Không sợ, không sợ. Thỏ con thực sự tiêu chuẩn kép. Ta vẫn nhớ rất rõ rằng đệ đã bị một đại yêu như ta làm cho sợ hãi và ngất đi nhiều lần."

Triệu Viễn Chu đi tới, tay giật lấy quả hạt đã được bóc vỏ từ tay Bạch Cửu, nhét vào miệng mình. "Đổi lại là Tiểu Trác, đệ ngay lập tức liền không thèm sợ yêu nữa. Ta thực sự rất buồn khi nghe điều đó đấy, thỏ con." Với vẻ mặt đầy là sự tổn thương.

"Cái đó thì khác, Tiểu Trác ca rõ ràng là người mạnh nhất."

Bạch Cửu nhanh chóng bảo vệ những viên hạt của mình, sau đó ngẩng đầu kiêu ngạo. Trước đây, Tiểu Trác ca từng bóc vỏ hạt cho Văn Tiêu tỷ tỷ, nhưng tỷ ấy lại đưa qua cho Bùi tỷ tỷ. Em vẫn luôn ghi nhớ điều đó. Tuy rằng bản thân Bạch Cửu chưa từng ăn qua hạt được Tiểu Trác ca bóc cho, nhưng cũng không sao, vì em có thể bóc cho Tiểu Trác ca.

"Hảo, hảo, hảo. Tiểu Trác ca của ngươi là mạnh nhất." Triệu Viễn Chu cũng là trả lời cho có, hai cái con người này dù gì cũng bám lại nhau, lẽ ra gã không nên tới đây tìm cách tự ngược đãi bản thân như vậy. Rõ ràng gã cũng có thể cùng Văn Tiêu nấu tuyết pha trà, ăn ba bữa suốt bốn mùa, lại còn có thể tâm sự. Nhưng Triệu Viễn Chu đã chọn đi loang quanh, ai ngờ rằng khi đi ngang thì gã sẽ bị ngạt thở bởi mùi hương tình yêu đâu chứ.

"Tiểu Trác ca, thân thế thật của huynh như nào thế?"

Sau khi Triệu Viễn Chu rời đi, để lại không gian của hai người ca ca, đệ đệ này. Bạch Cửu di chuyển mà ngồi xuống đối diện Trác Dực Thần, hai tay ôm mặt. Mùi thảo mộc quen thuộc liền dừng lại trên chóp mũi của hắn, Trác Dực Thần đột nhiên cảm thấy hơi khó xử, nhưng khi mắt chợt nhìn vào em, ánh mắt Bạch Cửu sáng ngời, tràn đầy mong đợi. 

Bạch Cửu trẻ trung, thanh tú và tràn ngập sự dễ thương, với đuôi tóc xoăn màu nâu, nét mặt vô cùng dễ nhìn và đôi mắt như chứa những vì sao giống một con búp bê xinh đẹp và kiều diễm. Khi mới đến Tập Yêu Ty, em ấy đã chọn cho mình một bộ y phục mới, gồm có màu lục lam và được trang trí bởi những quả cầu nhỏ nhiều màu sắc, và đặc biết là có chiếc chuông gắn trên tóc em. Em bước vào với những bước nhảy vui vẻ, làm chiếc chuông ấy vang lên theo từng bước chân. 

Khi đó Bạch Cửu ngồi đối diện với hắn. 

Trác Dực Thần vừa bước vào Tập Yêu Ty liền nhìn thấy một hài tử trông vô cùng đáng yêu như vậy, chú ý đến ánh mắt lén lút và sùng bái hắn của Bạch Cửu. Chỉ có hắn là không biết hành động của bản thân rõ ràng đến mức nào, đến Văn Tiêu ngồi bên cạnh em cũng phải đứng ngồi không yên. Chờ một hồi lâu, Bạch Cửu vẫn không chịu lên tiếng. Trác Dực Thần đối xử với trẻ con không được tốt lắm, chỉ có thể lạnh lùng thốt ra. 

"Chào."

Nghĩ tới đó, Trác Dực Thần không nhịn được cũng phải khẽ mỉm cười. Có vẻ khi ấy giữa hắn và em vẫn còn khá ngượng ngùng, nhưng may mắn thay, họ đã bắt đầu tương tác với nhau nhiều hơn. 

Hắn cuối cùng cũng trả lời Bạch Cửu. "Thì chỉ là với sừng và mắt của Băng Di, hoặc là ta nên coi nó là một con rồng nhỉ."

Bạch Cửu reo lên, miệng nhỏ xinh xắn liền cười lên. " Thật sao, ca? Wa, đệ biết ngay là Tiểu Trác ca sẽ ngầu lắm mà. Tiểu Trác ca thật tuyệt vời."

"Tiểu Trác ca, đây là sừng rồng phải không?" Bạch Cửu đã nhìn chằm chằm vào cặp sừng mới trên trán của Trác Dực Thần được một lúc lâu, đầu ngón tay cảm thấy ngứa ngáy. Em thực sự muốn chạm vào chúng, không biết Tiểu Trác ca có cho phép không nhỉ? Trong lòng em háo hức đến mức buột miệng nói ra những gì đang nghĩ trong đầu.

Trác Dực Thần hơi giật mình, bàn tay cầm tách trà run rẩy, sau đó một ít trà bắn ra bên ngoài tạo thành một hình gợn sóng bên trong tách. Đôi mắt xanh mờ đi, suy nghĩ xa xăm.

Bạch Cửu muộn sờ sừng của hắn.

Em ấy có biết sừng có ý nghĩa gì đối với loại như hắn không? Em ấy có biết việc chạm vào sừng là như nào với những người như Trác Dực Thần không?

Là Hành vi tán tỉnh. Bạch Cửu đây là muốn trêu chọc hắn sao?

Trong đầu Trác Dực Thần có rất nhiều điều, nhưng hắn vẫn đáp lại em. "Đệ ở xa quá, nên đến gần hơn để chạm vào đi." Sau đó đứng dậy, dịch chuyển một vị trí nhỏ tới gần Bạch Cửu. 

Em vừa nghe Trác Dực Thần nói rằng sẽ đồng ý cho em chạm vào sừng, cơ thể lập tức hưng phấn lên mà nhích tới bên cạnh nói: "Tiểu Trác ca, huynh thật tốt bụng."

Trác Dực Thần rũ mắt xuống, không đáp lại em hẳn, mắt nhìn vạt áo của hai người bọn họ đang chạm vào nhau, mùi thảo mộc quen thuộc vương vấn trên đầu mũi, trong lòng hắn cảm thấy vui mừng không nói nên lời. 

Vừa rồi hắn chuyển vị trí lại gần Bạch Cửu một chút để không để em vương tới quá xa, nhưng sau đó em cũng di chuyển gần hắn hơn, khiến Trác Dực Thần có giật lên một chút. Bây giờ chỉ cần hắn đưa tay ra là có thể ôm Bạch Cửu vào lòng, chiếm hữu em một cách hung hăn. Hắn, người vẫn đang rối bời với những suy nghĩ nhỏ nhặt của mình. Bạch Cửu lo lắng nuốt nước bọt, duỗi đầu ngón tay trắng nõn chạm nghe vào chiếc sừng của Trác Dực Thần.

Không biết là do nó mới mọc hay chỉ là do nguyên nhân khác mà thôi, nhưng sừng của Tiểu Trác ca đặc biệt mềm mại, trên đầu sừng còn có một lớp màu hồng nhẹ. Khi em nhẹ nhàng chọc vào, màu hồng ấy đậm lên một mức độ khác, càng trở nên mềm mại hơn trước. Bạch Cửu càng chạm vào lại càng không thể bỏ tay xuống. Sừng rồng của Tiểu Trác ca thật đáng yêu!

Em thực sự muôn hôn nó, nó chắc chắn là rất mềm mại..

"Tiểu Trác ca, em có thể hôn nó được không?"

Trác Dực Thần nghe được câu hỏi của Bạch Cửu, mặt đỏ bừng vì đột nhiên bị chạm vào vùng nhạy cảm. Hắn ngẩng đầu lên, tay nắm lấy tay Bạch Cửu. Gần.

Đôi mắt xanh lam của Trác Dực Thần toả ra một tia sáng nhỏ, tối tăm, hắn nói bằng chiếc giọng khàn khàn. "Tiểu Cửu có biết bản thân đang nói gì không?"

Bạch Cửu cười rạng rỡ, chủ động tiến lại gần hắn, bắt gặp ánh mắt của Trác Dực Thần, đáp. "Tiểu Trác ca, huynh quên Tiểu Cửu của huynh cũng là yêu sao?"

Tất nhiên là Bạch Cửu cũng biết ý nghĩa của những điều này là gì rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro