Chương 13
Mãi cho đến khi đài phát thanh của công viên vang lên hai lần, "Mời phụ huynh của bé Pupu đến trung tâm du khách" Lâm Dương mới thở phào nhẹ nhõm. Anh vừa lấy một chiếc xe đạp, vừa quay đầu lại đã không thấy Pupu đâu, lo lắng như một con ruồi mất đầu.
Anh vội vã đến trung tâm du khách, nhìn thấy hai gương mặt gần như giống hệt nhau.
Mười lăm phút trước, Trịnh Minh Tâm đang chạy bộ trên lối đi bộ trong công viên thì bất ngờ một cậu bé chạy tới đâm sầm vào lòng cậu.
Trịnh Minh Tâm quỳ xuống đỡ cậu bé lên. Cậu bé lễ phép nói: "Chú ơi, cháu không tìm được daddy, chú có thể dẫn cháu đi tìm được không?"
Trịnh Minh Tâm thấy cậu bé đáng yêu, nắm lấy tay cậu bé, "Con không sợ chú là người xấu sao?"
Cậu bé giọng trong trẻo, "Chú không phải người xấu, con đã gặp chú rồi."
Trịnh Minh Tâm nghi hoặc nhìn cậu bé, trông thật đáng yêu, cảm giác có chút quen thuộc. Cậu nghĩ mãi mà không nhớ đã gặp ở đâu, coi như đó là lời trẻ con nói đùa.
Hôm đó tại sân bay, Trịnh Minh Tâm nhìn thấy hai người lớn và nhỏ, tâm trí anh đều tập trung vào người lớn, hoàn toàn không để ý đến cậu bé bên cạnh. Còn Pupu lại nhớ rằng hôm đó cậu đã chỉ cho bố mình thấy "chú xinh đẹp."
Trịnh Minh Tâm đang đợi cha của cậu bé ở trung tâm du khách, khuôn mặt vốn trắng bệch giờ càng tái đi.
Cậu hơi muốn trốn một chút, nhưng Lâm Dương đã đi về phía .
Lâm Dương đón Pupu đang chạy đến bên mình, cố gắng giữ bình tĩnh chào hỏi,: "Đã lâu không gặp."
Trịnh Minh Tâm đáp lại một câu: "Lâu rồi không gặp." Cậu nhìn người mà mình nhớ nhung đã lâu, chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Dương mặc đồ thể thao, ngược lại trông trưởng thành hơn bộ vest anh mặc bốn năm trước. Lâm Dương tựa hồ đã gầy đi mấy cân, quần áo hơi rộng thùng thình treo trên khung xương cân đối, cơ ngực săn chắc khiến anh trông vẫn rất vững chãi.
Đôi mắt của Trịnh Minh Tâm có vẻ hơi nóng. Nếu còn đứng thêm một giây nữa, những nỗ lực dùng để xua đuổi tình cảm trong thời gian này sẽ thành công cốc, cậu nghĩ.
Bây giờ đứa trẻ đã ổn, cậu không còn lý do gì để ở lại và quay người rời đi.
Lâm Dương từ phía sau gọi : "Tâm Tâm"
Trịnh Minh Tâm không thể kiểm soát bước chân đã dừng lại.
Hai người ngồi cạnh nhau trên ghế đá công viên.
Cuối xuân, hoa rơi khắp mặt đất, cảnh xuân nở rộ dường như đang nói dối đất trời. Hai người cũng đang bịa ra những lời nói dối.
Lâm Dương hỏi, mấy năm nay sống tốt không?
Trịnh Minh Tâm mỉm cười và nói: Tốt lắm, tôi rất yêu vợ mình và cô ấy rất tốt với tôi. Chúng tôi cũng dự định có một đứa con.
Lâm Dương im lặng nghe, anh biết vợ của cậu đã bỏ đi ra nước ngoài, anh cũng biết đứa con của cậu đang chơi với cánh hoa đằng trước.
Trịnh Minh Tâm theo ánh mắt của Lâm Dương và nhìn Pupu. "Con trai của anh rất đáng yêu," cậu bình tĩnh hỏi, "Mẹ của đứa bé đâu?"
Lâm Dương không dám nhìn đến ánh mắt nóng bỏng của Trịnh Minh Tâm đang quay đầu nhìn anh: "Cô ấy có việc riêng ở nước ngoài."
"Tại sao không ở cùng với anh?"
"Chúng tôi rất ít liên lạc."
Trịnh Minh Tâm hơi kích động, "Quan hệ của 2 người không tốt sao?"
Lâm Dương nghĩ, chúng tôi theo lý mà nói là tình địch, chưa từng gặp mặt lần nào, "Cũng tạm thôi."
Trái tim vừa mới ấm lên của Trịnh Minh Tâm lại trở nên lạnh lẽo. Cậu không còn muốn giả vờ không quan tâm và hỏi thăm tình hình hai vợ chồng nữa. Cậu không muốn ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Lâm Dương nữa. Trên người Lâm Dương vẫn là loại nước hoa nữ mà bốn năm trước cậu chọn, hòa lẫn với mùi hương nắng đặc trưng của anh, khiến Trịnh Minh Tâm có chút choáng váng. Anh đối với em có tình cảm đúng không?. Nếu vậy, tại sao lại kết hôn và có con. Cậu không dám nghĩ tiếp, không dám để mình một lần nữa chìm đắm.
Sau khi hai người tách ra, Lâm Dương thở phào nhẹ nhõm, anh sợ Trịnh Minh Tâm nghe thấy câu nói đùa vừa rồi của nhân viên trung tâm du khách: "Nhìn mặt anh, tôi còn tưởng rằng anh Trịnh này là cha của đứa trẻ."
Sau khi Lâm Dương từ nước ngoài trở về, anh dừng mọi hoạt động trên giường, ai được gửi tới cũng vô dụng, lắm nhất chỉ là uống rượu đôi chút, đã được coi là ân điển của Lâm tổng. Bên ngoài đều đồn đoán mẹ của đứa trẻ là ai mà có thể khiến kẻ phong lưu trở thành nhà sư.
Quan Chung Bằng chế giễu hỏi anh, "Nhà sư, nếu tôi cho Trịnh Minh Tâm thêm hai viên thuốc nữa thì sao?"
Lâm Dương suýt chút nữa làm đổ rượu đỏ trong tay.
Quan Chung Bằng nhìn thấy biểu hiện này của anh, xác định suy đoán trong lòng, anh thực sự vẫn nghĩ về người họ Trịnh đó. "Con trai anh thực sự từ đâu mà ra, nói thật với tôi, tôi sẽ giữ kín bí mật." Nói rồi anh ngửa đầu uống một ly để thể hiện sự chân thành.
Lâm Dương cũng uống cạn ly của mình nuốt xuống sự thật sắp bật ra khỏi miệng.
Lâm Dương đã từng hỏi Pupu, "Nếu daddy không phải là bố của con, con có trách daddy không?"
Pupu vẫn còn nhỏ nghe không hiểu câu hỏi lắt léo của anh ấy. Lâm Dương cũng ngậm miệng, Quan Chung Bằng nói rất đúng, có một số sự thật phải giữ kín trong lòng, anh hy vọng Pupu mãi mãi không biết.
Một tháng sau, Trịnh Minh Tâm lại gặp lại Pupu.
Tôi được gia đình Lâm đăng ký và đi học mẫu giáo. Các khóa học rất phong phú và đa dạng, có nhiều cơ hội tham quan và vui chơi, xứng đáng với mức học phí cao. Ngày hội Open House hàng năm của Đại học Z mời học sinh tiểu học và trung học đến tham quan trường. Năm nay, đến lượt Trường Kỹ thuật tổ chức và mở Bảo Máy móc để học sinh khám phá công nghệ công nghiệp.
Trước khi đi thăm quan, xe buýt dừng trước cửa nhà, Lâm Dương đưa hộp cơm trưa cho giáo viên chủ nhiệm. Trước khi Pupu lên xe, Lâm Dương liên tục dặn dò con không được ăn đồ ăn nhẹ miễn phí trong Bảo tàng Cơ khí và hãy tìm giáo viên khi đói.
Pupu bị dị ứng đậu phộng, thực phẩm bên ngoài khó đảm bảo thành phần, Lin Yang đã báo cáo với giáo viên mẫu giáo.
Trong Bảo tàng Cơ khí, Pupu đi theo lá cờ nhỏ trong tay giáo viên và các bạn nhỏ, đột nhiên dừng lại trước một gian hàng, "Chú xinh đẹp !"
Trịnh Minh Tâm lần này nhớ gương mặt đáng yêu này. Một tuần trước, cậu nhận được điện thoại từ hội cựu sinh viên của Học viện, mời cậu về trường tham gia hoạt động làm người dẫn giải, nói rằng cậu có hình ảnh tốt, là cựu sinh viên xuất sắc, là bộ mặt của Học viện. Trịnh Minh Tâm không tiện từ chối nói vậy thì tôi tham gia, làm tình nguyện viên phục vụ đồ ăn.
Cậu định tranh thủ ăn vài món đồ ăn nhẹ, nhưng khi đến gian hàng phát hiện đồ ăn Học viện chuẩn bị anh không thể ăn được, có chứa chất gây dị ứng đậu phộng.
Trịnh Minh Tâm đứng ở gian hàng đồ ăn nhẹ chưa lâu đã thấy cậu bé lần trước đâm vào anh trong công viên, con trai của Lâm Dương, lần trước nắm tay cậu tự giới thiệu mình là Pupu.
Ánh mắt của Trịnh Minh Tâm theo bản năng dõi theo từng bước chân nhỏ của Pupu, cậu vừa mở gói kẹo đậu phộng vừa nghĩ, Lâm Dương da ngăm ngăm, con trai lại trắng trẻo, chắc mẹ đứa trẻ là một đại mỹ nhân trắng trẻo nhỉ.
Ánh mắt của Trịnh Minh Tâm dõi theo nhóc đến ngay trước mặt cậu, cậu nghe thấy Pupu đang gọi mình.
"Con đang gọi chú sao?" Trịnh Minh Tâm hỏi.
"Vâng, chú xinh đẹp." Pupu lặp lại lần nữa, cậu rất vui khi được gặp lại "chú xinh đẹp" của mình.
Trịnh Minh Tâm biết gương mặt mình đẹp nhưng rất ít người gọi thẳng vào tên như vậy, "Chú họ Trịnh, lần sau con có thể gọi là chú Trịnh." Anh dường như có dự cảm sẽ còn gặp lại Lâm Dươnng và con trai anh ấy.
Pupu gật đầu: "Daddy cũng bảo Pupu gọi chú như vậy."
"Vậy Pupu phải nghe lời bố nhé." Trịnh Minh Tâm tự cười nhạo mình có lẽ yêu Lâm Dương quá, nên vô cớ lại muốn gần gũi với con trai anh ấy.
Trong hai câu nói, đoàn đã đi xa. Pupu nhìn quanh không vội, ngược lại Trịnh Minh Tâm lại lo lắng. Cậu mang theo ít đồ ăn nhẹ, nắm tay Pupu đi tìm đoàn của trường mẫu giáo. Ngày mở cửa có quá nhiều đoàn đến tham quan, nhất thời không tìm thấy. Trịnh Minh Tâm sợ Pupu đói, đưa cho bé hai miếng kẹo đậu phộng. Pupu dừng lại một giây, bỏ kẹo vào miệng.
_______________7/6/2024_______________
Rồi xong lại sắp có biến🌟
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro