Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5.1




"Hạ Tuấn Lâm còn ổn chứ?"

"Không ổn, bất luận là trạng thái hay là tinh thần đều hỏng bét."

Nghiêm Hạo Tường đứng tại chỗ hồi lâu, Mã Gia Kỳ gọi hắn hơn nửa ngày mới hoàn hồn. Người trên giường bệnh tròn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trống rỗng không có tiêu cự. Bác sĩ nói khi anh vừa tỉnh lại đã ném đồ, trên mặt đất còn sót lại mảnh vỡ, nhưng sau khi nghe được tin bệnh tình của Tống Á Hiên nguy kịch hơn thì cả người chợt lặng đi, ngơ ngác ngồi đó không có bất kỳ phản ứng gì.

Nghiêm Hạo Tường đứng ngoài cửa, cũng không đi vào, Mã Gia Kỳ khuyên hắn vào xem cũng chỉ lắc đầu, rất lâu sau mới quay đầu tìm Kiki. Hạ Tuấn Lâm nghiêng đầu nằm trên giường bỗng hơi giật giật ngón tay, phải mất một lúc lâu sau anh mới khàn khàn thấp giọng:

"Khi tôi mười lăm tuổi.... gặp được Nghiêm Hạo Tường."

Nghiêm Hạo Tường ngoài cửa bị Mã Gia Kỳ giữ lại không cho đi bỗng ngẩn người, quay đầu nhìn Hạ Tuấn Lâm đờ đẫn trong phòng:

"Khi Tống Á Hiên mười lăm tuổi, gặp được Lưu Diệu Văn."

Anh nói xong hai câu này liền không chịu nói thêm gì nữa, Mã Gia Kỳ muốn đút cháo cho nhưng Hạ Tuấn Lâm cũng không cảm kích gì, hai mắt nhắm lại ai cũng không để ý. Mã Gia Kỳ đưa hắn nhìn người rồi vỗ vỗ vai Nghiêm Hạo Tường nói, đừng để em ấy một mình, nhất định phải luôn để mắt tới.

Nghiêm Hạo Tường tuy không hiểu gì nhưng vẫn gật gật đầu.

Hắn đã lên rất nhiều kế hoạch cho điều tồi tệ nhất nhưng Mã Gia Kỳ thật giống như có năng lực dự đoán, Hạ Tuấn Lâm bắt đầu ăn không vào.

Lúc đầu Mã Gia Kỳ đưa tới anh còn nguyện ý há miệng. Kết quả sáng ngày thứ hai khi tỉnh lại liền thấy Hạ Tuấn Lâm mở to đôi mắt đờ đẫn nằm trên giường, gọi thế nào cũng không để ý. Cháo nóng đưa đến miệng cũng không có phản ứng gì, tay cũng không cử động, như điếc như câm, vô hồn bất động.

Mã Gia Kỳ không làm gì được anh, sau khi suy nghĩ lúc lâu rốt cục vẫn gọi Đinh Trình Hâm tới. Hắn cảm thấy Đinh Trình Hâm đã là anh họ của Tống Á Hiên thì vẻ bề ngoài của hai người hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút tương đồng, Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy anh có lẽ sẽ tốt hơn.

Nào ngờ Trương Chân Nguyên ra ngoài tìm người, sau khi thở hồng hộc trở về thì vẻ mặt có chút lo lắng, "Tiểu Mã ca, không thấy Đinh Trình Hâm đâu nữa."

"Không thấy nữa?"

"Phải, có đồ gì anh ta cũng mang đi rồi, với cả nãy dưới lầu em mới gặp được ...."

Chính lúc này Lưu Diệu Văn đến, cậu đùng đùng bước đến hành lang, Kiki chặn lại cũng không ngăn được, vậy mà một tay kéo người đến rồi. Cậu vừa xuống máy bay cũng chưa kịp thích ứng với sự chênh lệch múi giờ đã bị tin nhắn trong điện thoại chết tiệt thúc giục đến không thể nhịn được nữa, vội vàng chạy đến bệnh viện với cái bụng đầy sự tức giận. Sau khi bước vào với vẻ mặt bất bình, không để ý biểu tình khiếp sợ của tất cả mọi người trong phòng, thả người bị kéo tới, nói:

"Nhặt được ở cổng."

Người đội mũ lưỡi trai bị đẩy một cái lảo đảo, ngượng ngùng ngẩng đầu thấy Mã Gia Kỳ mở to mắt nhìn, "Đinh Trình Hâm?"

Đinh Trình Hâm vừa biến mất lại bị Lưu Diệu Văn trùng hợp gặp được bắt về. Nói thật thì Đinh Trình Hâm vốn không muốn chạy, anh chẳng qua cảm thấy Mã Gia Kỳ một tấc cũng không rời đi theo anh thật sự quá ấm ức rồi, chỉ là muốn tìm một nhà khách ở tạm mấy ngày. Nào ngờ cổng bệnh viện còn chưa ra được liền đụng phải bạn trai cũ phía đối diện.

Có một câu nói khá hay, không sợ gặp ma chỉ sợ gặp bạn trai cũ.

Chưa kể người bạn trai cũ này còn hẹn hò chưa đến một tuần, thậm chí còn chưa hôn môi đã chia tay trong hòa bình, điều này đã đủ để Đinh Trình Hâm như chuột thấy mèo quay đầu muốn chạy.

Lúc đầu Lưu Diệu Văn cũng không nhận ra anh, nhưng Đinh Trình Hâm quay đầu liền chạy tạo ra mối nghi quá lớn khiến Lưu Diệu Văn tưởng rằng có phóng viên trà trộn vào liền vươn tay bắt lấy. Nào ngờ vừa nhìn lại là Đinh Trình Hâm.

"........"

Đinh Trình Hâm bị ánh mắt bốn phía nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, "Tôi... Tôi có thể giải thích.... Đừng nhìn tôi nữa...."

Lúc Kiki tiến vào liền thấy Lưu Diệu Văn kéo Đinh Trình Hâm tới, tức giận đến mức trực tiếp đưa tay cầm bệnh đơn đánh đầu cậu, "Người ta lớn hơn cậu rất nhiều tuổi, là anh trai, cậu đây là thái độ gì?"

Lưu Diệu Văn trừng mắt nhìn cô, Kiki trừng lại, trừng nhau nửa ngày Lưu Diệu Văn mới phát hiện mình không đọ nổi mới cuối cùng thu lại vẻ mặt. Kiki từ trước đến nay đều thích những đứa trẻ trầm trầm ngoan ngoãn, lần này Tống Á Hiên vừa xảy ra chuyện đã khiến người buồn lòng, khó khăn lắm mới gặp được một người ngoan hiền, cực kì hiếm thấy hạ giọng dỗ dành.

"Đi thăm Hạ Tuấn Lâm chút đi, luôn ăn không vào."

Đinh Trình Hâm lặng lẽ ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Mã Gia Kỳ, thấy mình vẫn luôn bị đối phương nhìn chằm chằm liền nhanh chóng dời tầm mắt, cúi đầu tới giường bệnh. May mắn là Hạ Tuấn Lâm bây giờ vẫn còn chút ý thức, cố gắng cũng có thể đối thoại một cách đứt quãng. Có lẽ do là người thân của Tống Á Hiên nên khi Đinh Trình Hâm vừa tới gần Hạ Tuấn Lâm liền hơi giương đầu.

Thấy có hiệu quả, Đinh Trình Hâm cũng nghiêm túc, cầm bát cháo trên đầu giường múc một thìa thổi thổi đưa tới, kiên nhẫn dỗ dành: "Ăn một chút được không?"

Hạ Tuấn Lâm nhìn anh, ánh mắt lạc lõng.

"Lưu Diệu Văn còn chưa quay về sao."

"A... Em nói Lưu Diệu Văn...."

Đinh Trình Hâm do dự quay đầu nhìn đám người trước cửa, sợ ngữ khí hơi nặng liền dọa anh liền thận trọng nói: "Cậu ta vừa trở về, em ăn xong thì anh để hai người nói chuyện, có được không?"

Nào biết được mặc kệ Đinh Trình Hâm dỗ thế nào Hạ Tuấn Lâm cũng không rời mắt. Kiki đứng ở cửa phòng thở phào, đập vai Lưu Diệu Văn, "Đi dỗ."

Lưu Diệu Văn bị đập một cái lảo đảo, kinh ngạc quay đầu: "Bà già, chị không lầm chứ?"

Mày Kiki đều dựng lên: "Lưu Diệu Văn!!"

Lưu Diệu Văn nặng nề hít vào một hơi giơ tay nhận mệnh đi vào, "Được được được, dỗ không được cũng đừng trách em."

Cậu không tình không nguyện ngồi cạnh Đinh Trình Hâm, phất phất tay đuổi người đi, nhận bát cháo không chút dịu dàng đưa đến, ngữ khí cứng nhắc: "Há mồm, ăn."

Ngạc nhiên chính là Hạ Tuấn Lâm nghe được giọng nói của cậu thì người hơi ngừng, chậm rãi ngẩng đầu dùng đôi mắt vô thần nhìn sang. Lưu Diệu Văn bị nhìn không được tự nhiên, cậu không thích bị nhìn chằm chằm như thế, giọng hơi mất kiên nhẫn, "Cả đời này tôi còn chưa dỗ dành ai đâu, anh đến cùng...."

".... Cậu làm gì?"

Cậu thấy đôi mắt vô thần của Hạ Tuấn Lâm vậy mà dần dần lấy lại tiêu điểm, song trong nháy mắt đỏ lên, tay nắm thành đấm toàn thân đều phát run, ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Lưu Diệu Văn còn tưởng rằng anh có chỗ nào không thoải mái liền chuẩn bị gọi Kiki đến xem, nào ngờ Hạ Tuấn Lâm một giây trước còn nằm im bỗng vùng dậy giơ cao hai tay gắt gao bóp cổ cậu, trực tiếp đè Lưu Diệu Văn ngã xuống đất.

Bát cháo rơi vỡ trên nền đất, mảnh thủy tinh bắn ra cắt vào tay Hạ Tuấn Lâm chảy máu, Nghiêm Hạo Tường vừa nhìn mặt liền tái mét.

Lưu Diệu Văn bị bóp cổ ngã xuống, đầu đập xuống sàn nhà "bụp" một tiếng đau đến nỗi hoa mắt, trong miệng thầm mắng một tiếng nhấc chân muốn đạp. Nào ngờ Nghiêm Hạo Tường lại ngăn cản, Hạ Tuấn Lâm vẫn sống chết bóp cổ cậu không chịu buông tay, khiến cho sắc mặt cậu lúc xanh lúc trắng muốn tắt thở.

Rõ ràng người bị bóp cổ là cậu mà Hạ Tuấn Lâm đang ngồi trên người cậu lại rơi nước mắt, trong miệng còn mơ hồ mắng vài câu "Cậu còn dám trở về." Mã Gia Kỳ vây tới cùng cậu hợp sức mới khiến anh buông lỏng tay, đến cuối cùng vẫn nhào tới túm cổ áo Lưu Diệu Văn gục xuống khóc lớn, mấy người cũng không kéo anh ra được.

Có lẽ do giọng nói của Lưu Diệu Văn khiến Hạ Tuấn Lâm tỉnh táo hơn chút, anh khóc một hồi rồi cuối cùng vẫn thoát lực ngồi liệt trên đất. Miệng vết thương trên cánh tay không ngừng chảy máu, một tay Nghiêm Hạo Tường giữ chặt anh, mặt lạnh xử lý vết thương. Hạ Tuấn Lâm không phản kháng, hồi lâu sau mới mở miệng.

"Nghiêm Hạo Tường.... Anh làm vậy có nghĩa sao...."

Nghiêm Hạo Tường chấn động, nhìn đôi mắt trống rỗng vô thần của Hạ Tuấn Lâm bỗng nhiên cảm thấy hơi khó chịu. Hắn không biết cơn khó chịu này đến từ đâu nhưng Hạ Tuấn Lâm gần như yếu ớt nhẹ nói một câu kia đã khiến đáy lòng hắn sinh ra một loại cảm giác chua xót.

Hắn không dám nói cho anh biết rằng Tống Á Hiên đã không thể cứu vãn được nữa, sợ một khi tia hi vọng cuối cùng cũng bị cướp mất thì người này sẽ hoàn toàn mất đi động lực để tồn tại, hoàn toàn sụp đổ trước mặt hắn.

Chỉ là sau khi Lưu Diệu Văn đỡ gáy lung lay đứng lên, trừng mắt nhìn Hạ Tuấn Lâm không chút khách khí nói: "Con mẹ nó anh điên rồi? Chỉ là mấy ngày không trở về gặp nó mà thôi mà phải nháo thành cái dạng này hả?"

"Vậy bạn nhỏ kia đâu, tôi đi gặp nó là được rồi chứ gì? Tôi từ chối mọi lịch trình đến nháo cùng mấy người, đến cùng có cái gì...."

Trương Chân Nguyên giữ tay cậu không cho nói nữa, sau đó ghé vào tai nói gì đó, vẻ mặt hung hăng của Lưu Diệu Văn vậy mà xuất hiện vết nứt.

Cậu sững sờ quay đầu, dường như là không dám tin, "Là thật? Không phải nói hôn mê sao?"

Trương Chân Nguyên thấp giọng: "Là chuyện xảy ra khi cậu đang trên đường về, chỉ là chưa kịp nói cho cậu biết."

"........"

Lưu Diệu Văn bỗng lạnh mặt, mọi người cũng ăn ý im lặng không nói lời nào. Sắc trời bên ngoài đã hửng sáng, có thể loáng thoáng nghe được tiếng chim lanh lảnh trong vườn hoa, gió nhẹ thổi đến, ánh nắng xuyên qua khe hở rọi vào phòng.

Trong phòng rất yên tĩnh, Hạ Tuấn Lâm được Đinh Trình Hâm dỗ ngủ thở nhẹ. Chỉ là một giây sau anh bỗng nhiên vụt ngồi dậy, suýt chút nữa làm đổ bát canh trên tay Đinh Trình Hâm. Tay phải Hạ Tuấn Lâm ôm chặt ngực, động vào vết thương trên cổ tay vừa được băng bó kỹ lưỡng, khó mà khiềm lại con tim loạn nhịp nơi lồng ngực.

"Tống Á Hiên đi rồi."

Sau khi Đinh Trình Hâm khàn giọng nói cho cậu biết tin, Hạ Tuấn Lâm vậy mà không khóc lớn cũng không nháo gì. Chỉ đần độn nhìn Đinh Trình Hâm cúi gằm mặt, không nói lời nào cũng không nhúc nhích, cứ yên lặng nhìn như vậy, như một đứa ngốc. Ban đầu anh còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, bạn nhỏ mới đây thôi còn gọi điện cho anh báo bình an, thậm chí còn đồng ý năm nay sẽ đưa anh về quê ăn Tết, thưởng thức món ăn dân dã ở quê em.

Chỉ là khi anh giương mắt nhìn Lưu Diệu Văn đứng trước cửa thì cảm giác an toàn thật vất vả dựng lên trong lòng lại ngay lập tức sụp đổ tan tác, một trận co rút đau đớn nơi lồng ngực, đau đến mức anh phải xoay người nằm xuống không sao nhấc đầu lên được. Anh không thể thoát khỏi loại thống khổ này, đầy đầu đều là hình ảnh em dắt tay mình ngoan ngoãn cười rộ.

Em nói, Anh ơi, em phải ở với Lưu Diệu Văn rồi, anh đừng lo lắng cho em, Lưu Diệu Văn là người rất tốt. Lịch trình của anh ấy rất bận, không phải mỗi ngày đều có thể quay về, cho nên tìm một người anh trai tên là Trương Chân Nguyên đến mỗi ngày đều nấu đủ món cho em ăn. Ài~, anh ấy nấu cơm rất ngon đấy, ngày nào đó em sẽ gói lại mang cho anh thử nhé. Nghiêm Hạo Tường có cái gì tốt để mà yêu thích chứ, anh nhìn tiểu Nguyên ca của chúng em nấu cơm, làm việc nhà mọi thứ đều biết tuốt, chỗ nào không tốt bằng Nghiêm Hạo Tường đâu.

Anh ơi anh ơi anh ơi, sắp đến Tết rồi, em trộm dành một bao lì xì cho Lưu Diệu Văn đó. Ài hì hì, em biết anh ấy là ngôi sao lớn, năm mới nhất định không có thời gian về nhà ăn bữa đoàn viên, mà em cũng không làm được món gì ngon cả nên liền nghĩ hay là tặng anh ấy một bao lì xì đi. Em cũng tặng anh một cái đó, nhờ tiểu Mã ca đặt dưới gối anh rồi, anh phải nhớ mở ra nhé, mặt trên em còn vẽ con thỏ nhỏ cho anh nữa đó.

.........

Anh ơi, anh sao lại thích Nghiêm Hạo Tường vậy.

"Anh...."

Hạ Tuấn Lâm không biểu hiện gì, vành mắt lại không khống chế được rơi lệ. Anh vươn tay ra phía trước nắm lấy, như là muốn giữ lại một người nào đó song lại chỉ bắt được hư không. Anh kích động rơi càng nhiều nước mắt hơn, vẻ mặt thống khổ bắt đầu méo đi:

"Đừng... đừng đi... là lỗi của anh...."

"Anh đưa em đi.... Anh đưa em về nhà...."

Đinh Trình Hâm đè tay anh xuống, giọng nói nghẹn ngào, "Không đi không đi, ai cũng không đi, Lâm Lâm ngoan, đừng khóc nữa."

Hạ Tuấn Lâm cái gì cũng nghe không lọt, vừa khóc vừa lắc đầu, "Là lỗi của anh.... Tất cả đều là lỗi của anh....."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro