37
Thật hiếm khi Seokjin chìm vào giấc mộng nhanh hơn Jungkook. Có lẽ là do đã quá mệt mỏi sau khi làm tình. Một dáng người mỏng manh nằm yên trong vòng tay Jungkook. Mái tóc của Seokjin lòa xòa chạm vào ngực của Jungkook khiến hắn cảm thấy âm ấm và ngừa ngáy trong tim.
.
.
.
.
Jungkook thức dậy sớm. Và khi hắn quay trở lại phòng, Seokjin vẫn chưa thức dậy. Hắn ngồi trên giường và ngắm nhìn Seokjin một cách cẩn thận.
Seokjin đã tụt cân rất nhiều, cằm sắc hơn, đôi môi nhợt nhạt. Khi Seokjin ở nhà một mình, chắc hẳn đã chẳng ăn uống tử tế. Bên cạnh đó, còn phải chịu đựng mọi nỗi đau, che giấu chúng sâu thẳm trong trái tim. Chắc đó là một trong những lý do mà Seokjin chẳng thể nào tăng cân được.
Khi Seokjin mở mắt ra, anh thấy người bên cạnh nhìn chằm chằm mình. Jungkook vẫn luôn là người bận rộn, bằng chứng là hắn đã mặc bộ đồ đi làm; trông hắn vẫn thật yêu nghiệt khi diện đồ công sở.
Nhìn vào khuôn mặt Seokjin, người rõ ràng sẽ không thức dậy luôn, Jungkook cảm thấy rất thích thú. Hắn nói "Nếu em thức dậy luôn thì hãy đi tắm. Anh đã chuẩn bị bữa sáng cho em."
Seokjin gật đầu với một cái ngáp khi ngồi dậy. Cuối cùng anh cũng đã có một giấc ngủ ngon, vì vậy bây giờ anh đang ở trong trạng thái khá tốt.
Jungkook mỉm cười và xoa mái tóc của Seokjin bằng lòng bàn tay. Khi hắn rút tay về, hắn liếc nhìn đồng hồ và nhận ra đã muộn "Jinnie, anh sẽ ký hợp đồng, vậy nên anh không thể ở cùng em trong ngày hôm nay. Sau khi xong việc, anh sẽ tặng em một bao lì xì đỏ cho ngày đầu năm mới là ngày mai." Jungkook quay ra khỏi phòng ngủ. Có vẻ như hắn nhớ ra gì đó và đột ngột hỏi "Em muốn ăn gì vào bữa tối? anh sẽ về nhà sớm để chuẩn bị, hãy ăn tối cùng nhau."
Seokjin mím môi, buộc phải nở một nụ cười miễn cưỡng "Kookie, qua đây một chút."
Jungkook có thể thấy được nỗi buồn, sự khách sáo và những cảm xúc khác ẩn giấu dưới nụ cười của Seokjin, giống như một chiến binh đưa ra quyết định cuối cùng trước khi chết. Trong một khoảnh khắc, hắn chẳng thể mô tả chính xác thứ cảm xúc của Seokjin những vẫn trực tiếp đi qua. "Có chuyện gì sao?"
Đột nhiên, Seokjin ôm chặt lấy Jungkook trong nửa phút, rồi nhẹ nhàng vuốt ve má Jungkook "Về nhà sớm nhé."
Jungkook bị phân tâm "Sao anh có thể không về nhà vào hôm nay? Anh sẽ bảo thư ký sắp xếp lại lịch trình."
Seokjin đảo mắt và đẩy hắn ra "thế là đủ rồi, đi làm đi. Mọi người đều biết anh là người cuồng công việc mà. Đi nhanh đi."
Jungkook vẫn lo lắng, nhưng đó là một khách hàng lập dị. Vì vậy hắn có thể không ký được hợp đồng nếu dời ngày hẹn. Hắn nghĩ rằng Seokjin không thể gặp tai nạn ngay tại nhà được.
Jungkook cuối cùng cũng đã rời đi.
Seokjin lạc trong tâm trí của mình cho tới khi anh nghe thấy một tiếng rầm ở cửa. Anh lăn và bò xuống giường, nhưng cái cửa đã đóng lại khi anh mở cửa ra.
Anh vội vã chạy vào phòng khách và thấy người đàn ông vừa bước vào. Vẫn là bóng lưng của người ấy. Những gì Jungkook để lại luôn là bóng lưng của hắn.
"Jungkook-ah, nhìn lại đây và để em thấy khuôn mặt của anh một lần nữa."
Jungkook không nhìn lại. Và cuối cùng, Mặt Seokjin đầy ắp nước mắt.
Lần cuối cùng anh khóc là khi anh nôn mửa.
Anh tắm và làm sạch mình, sau đó mặc quần áo vào.
Chiếc áo khoác yêu thích của anh được Jungkook mua bảy năm về trước. Chiếc áo làm từ lông của lạc đà và khá ấm áp. Vào mùa đông, người đó đã hỏi thư ký về cách dỗ dành người yêu của mình. Sau đó, hắn dự định sẽ dẫn Seokjin đi xem một bộ phim. Ngay khi họ ra ngoài, trời bỗng đổ tuyết. Seokjin nói rằng điều lãng mạn nhất trong ngày tuyết rơi là nên tận hưởng khung cảnh này khi uống bia.
Không có ấn tượng gì về sự lãng mạn trong tâm trí của Seokjin. Anh chỉ nhớ rằng trời rất lạnh, họ đã tới một cửa hàng quần áo vẫn chưa đóng cửa, và Jungkook đã mua cho anh chiếc áo khoác đó.
Ngày hôm đó, tuyết rất đẹp. Jungkook quấn Seokjin trong vòng tay mình bằng chiếc áo khoác. Trong khi uống bia, Jungkook nói rằng đó là chiếc áo khoác tệ nhất mà hắn đã mua cho Seokjin.
Seokjin buộc chặt chiếc khăn, với thẻ ID, thẻ ngân hàng và 500 won được cho vào trong túi áo khoác.
Anh nấu một bữa ăn lớn cho những chú mèo một cách miễn cưỡng "Xin lỗi...pa không thể đưa mấy đứa đi cùng được..." Anh sợ rằng Jungkook sẽ không chịu được những con vật nhỏ này sau khi anh rời đi, nhưng thực sự anh cũng chẳng biết phải làm gì.
Anh chưa bao giờ cảm thấy việc rời khỏi đây là một điều dễ dàng như vậy. Anh không lấy bất cứ thứ gì thừa thãi, không có cuốn sách kia, những chú mèo, chiếc nhẫn và thậm chí là thuốc.
Bỏ lại tất cả vào giữa mùa đông
Anh đã không bật điện thoại di động cho tới khi đến ga xe lửa bằng taxi. Ngay khi anh bật nó lên, đã có rất nhiều thông báo và vài cuộc gọi nhỡ. Hầu hết là tin nhắn từ Taehyung.
"Em thực sự xin lỗi, nhưng tình cảm em dành cho anh là thật."
"Em biết anh đã có bạn đời, nhưng em có thể đối xử với anh tốt hơn anh ta."
"Xin đừng giận dữ. Ít nhất hãy gửi cho em một tin nhắn ngắn, được chứ?"
...
...
"Seokjin, anh có thể phớt lờ em, nhưng hãy tới bệnh viện để điều trị!"
"Đã đến lúc làm hóa trị. Tại sao anh lại không tới? Đừng chơi đùa với cuộc sống của anh bởi vì em"
"Nếu...Nếu anh không đến, em sẽ tới nhà anh tìm anh nhé?"
"Seokjin, em cầu xin anh, đến bệnh viện để điều trị đi. Em hứa sẽ không xuất hiện trước mặt anh một lần nữa."
Sau khi đọc những tin nhắn này, Seokjin không biết anh cảm thấy như thế nào. Sau khi do dự một lúc, anh gọi cho bác sĩ.
Chẳng mấy chốc, người kia bắt máy ngay, như thể đang chờ đợi cuộc gọi này vậy.
"Seokjin?"
"Bác sĩ Kim, xin lỗi vì tất cả sự bất tiện mà tôi đã gây ra cho cậu...về bệnh của tôi, tôi sẽ không điều trị nó nữa."
Taehyung im lặng một lúc, và đột nhiên cậu hét lên "Em sẽ không cho phép điều đó xảy ra."
Seokjin nói một cách bất lực "Sao lại thế? Cho dù tôi có chữa trị hay không, tôi vẫn không thể sống được lâu hơn nữa..."
"Em sẽ tới gặp anh tại nhà của anh." Taehyung cố thư giãn giọng nói của mình, nhưng nó vẫn tràn đầy sự quyết tâm.
Seokjin mỉm cười và nói "Tôi sẽ rời đi ngay bây giờ, chăm sóc bản thân tốt nhé, bác sĩ."
Anh cúp máy. Nhìn vào vé tàu lúc 1 giờ chiều, anh nhắm mắt lại. 'Chính là điều này!'
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro