Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

36


Seokjin ngã xuống đất, ngực anh ướt đẫm máu. Anh vật lộn với cơn đau ngột ngạt, cố để lại sự yên tĩnh chưa từng có trong căn phòng.

Anh nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón tay thứ ba của bàn tay trái. Anh đã đeo chiếc nhận này trong hơn một thập kỷ và xoa nó cả triệu lần, cái nhẫn này như biến thành một sợi dây buộc chặt trái tim anh.

Nhưng anh không biết rằng chiếc nhẫn quý giá của mình chỉ là thứ rẻ tiền và thô ráp trong mắt người khác. Sự thật tàn nhẫn nói với anh rằng việc anh kiên trì trong tình yêu này hài hước như một trò đùa.

Anh từ từ cởi bỏ chiếc nhẫn. Anh đã đeo nó quá lâu, việc tháo ra thật khó khăn và đau đớn. Cuối cùng, những gì mà chiếc nhẫn để lại trên ngón tay anh chỉ là vết hằn.

Anh ném chiếc nhẫn ra xa với đôi mắt nhắm nghiền, không nghe thấy gì ngoài âm thanh khi chiếc nhẫn rơi xuống và bật dưới ghế sofa.

Seokjin nằm trên mặt đất một thời gian dài trước khi ngồi dậy. Sau đó anh rửa mặt, làm sạch quần áo và nấu thức ăn cho những chú mèo. Anh cảm thấy cơ thể tê liệt như một con rối, hàn gắn trái tim tan vỡ của anh hết lần này tới lần khác bằng kim và chỉ. Giữa những năm tháng hạnh phúc và những năm tháng buồn tẻ, thời gian mà anh đã dành ra cũng chỉ có thế.

Khi Jungkook về nhà, Seokjin đang đọc sách trong phòng khách, giả vờ như không biết sự trở lại của Jungkook. Chà, anh chỉ mỉm cười với sự hài lòng nhẹ nhàng, từ từ lật mở các trang tiếp theo của cuốn sách.

"Jinnie" Jungkook bị thu hút bởi nụ cười đó và hắn gọi Seokjin bằng những cảm xúc sâu sắc dường như đã tích lũy và bị giấu đi trong hơn một thập kỷ.

"Anh về rồi" Cuối cùng, hắn trở lại như một đứa trẻ mệt mỏi sau khi vui chơi ở bên ngoài quá muộn và sợ bị đánh đòn.

Seokjin đặt những bài thơ do Nam Tae-joo viết lên bàn và nhìn người vẫn đang đứng ở lối vào. Jungkook đang cầm một bó Gypsophila Paniculata* lớn, nhìn chằm chằm vào Seokjin.

*Gypsophila Paniculata: là loài thực vật có hoa thuộc họ Cẩm chướng.

Anh mỉm cười "Có phải là cho tôi không?"

Seokjin đứng dậy để cầm lấy những bông hoa và được Jungkook đặt một nụ hôn lên má "Tất nhiên. Cửa hàng hoa Jasmine vẫn chưa mở, vì vậy anh đã chờ để lấy chúng cho em."

Seokjin không trả lời. Anh nhận lấy những bông hoa, nhưng sau đó anh nhận ra không có chiếc bình nào để chứa chúng. Những chiếc bình đã bị anh ném vỡ trước đó rồi.

Người lớn tuổi hơn nghĩ rằng Seokjin thật dễ thương và hài hước khi đứng ở đó và cầm những bông hoa trong tay. Hắn bắt đầu cảm thấy hơi xúc động và đau đớn.

"Đặt chúng sang một bên đi, anh sẽ biến nó thành hoa khô, sẽ giữ được lâu hơn" Jungkook nhìn Seokjin với một nụ cười "Em chưa ăn gì đúng không? Anh đã mua một số thứ, anh sẽ làm bữa tối cho em."

Mới chỉ 6 giờ chiều. Seokjin không thường ăn sớm như vậy khi anh ở một mình. Thậm chí hầu hết thời gian đó, anh cũng không ăn gì vì uống thuốc đã khiến anh cảm thấy no.

Anh đứng sau cánh cửa bếp và nhìn người đàn ông lớn hơn đang nấu ăn như một cậu bé. Thỉnh thoảng, hắn nói "Muối...không có giấm...đừng thêm rau mùi vào cá..."

Kết quả là, có quá nhiều muối, giấm và thậm chí là cả rau mùi nữa.

"Đó là lỗi của em khi làm phiền trái tim anh" Jungkook mỉm cười, nhưng sau đó hắn ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt xanh xao của Seokjin.

Seokjin quay đi và đợi ở phòng khách. Anh không hy vọng gì ở tối nay.

Ba món ăn và một món súp được bày ở trên bàn theo sự 'hướng dẫn' của Seokjin và được cả hai người nếm thử. Khi họ đang dùng bữa tối, Jungkook nhận ra chiếc nhẫn trên ngón tay của Seokjin đã biến mất.

"Nhẫn của em đâu?"

"Chiếc nhẫn...ở đâu nhỉ? Nó ở đâu ta?" Seokjin bắt chước giọng điệu của Jungkook và cười khúc khích.

Khuôn mặt của Jungkook biến đổi, nhưng hắn đã sớm lấy lại bình tĩnh. Nhìn vào vết hằn của chiếc nhẫn trên ngón tay người bạn đời, hắn nói bằng tông giọng thấp "Jinnie, nghiêm túc đấy, đừng đùa giỡn về nó. Sang năm mới, anh sẽ đưa em đi làm một cái mới."

Seokjin đặt đũa xuống "Làm một chiếc mới? Làm thế nào để tôi làm lại thứ đã mất đó?"

Jungkook cảm thấy trái tim mình rỉ máu, bắt đầu cảm thấy những thứ tối nay Seokjin khiến hắn lo lắng. Nhưng hắn không dám hỏi bất cứ điều gì. Hắn sợ rằng điều đó sẽ lại khiến Seokjin bùng nổ về mặt cảm xúc. Jungkook không thể cảm thấy mạnh mẽ trước những sự bất bình không báo trước từ Seokjin.

Seokjin từ chối ăn bất cứ thứ gì, Jungkook cũng chẳng thèm ăn.

Ngồi đó, người lớn tuổi hơn lạc trong tâm trí của chính mình. Nhìn Seokjin dọn dẹp bát đũa, cho mèo ăn và tập trung vào việc đọc sách ở sofa, cuối cùng hắn nhận ra rằng, bản thân đã bỏ lỡ cơ hội trong suốt khoảng thời gian dài.

Họ ngồi lúng túng suốt một quãng thời gian dài cho tới khi Seokjin đi vào phòng tắm. Jungkook bắt đầu nhận ra Seokjin có thể đang có tâm trạng tồi tệ, nhưng hắn không dám yêu cầu người nhỏ hơn quay trở lại phòng ngủ của cả hai. Vì vậy hắn ôm gối và đi vào phòng khách.

Khi Seokjin ra khỏi phòng tắm, anh thấy người kia đang ngồi ở trên giường. Anh nheo mắt, không đánh giá người kia đang cảm thấy xấu hổ như nào.

Theo Jungkook, Seokjin trông rất đẹp khi bước ra từ phòng tắm cùng với những giọt nước còn vương trên tóc và má ửng hồng bởi nhiệt độ. Khuôn mặt Seokjin nhỏ và trắng, vì vậy trông ít sợ hãi hơn kể cả khi đang cau mày.

Jungkook đứng ra khỏi giường, không cho Seokjin có cơ hội bước chân ra ngoài.

Seokjin nói dối và tắt đèn.

Anh không ngủ. Khi Jungkook đi ngủ và nói dối để ở bên cạnh anh, anh vẫn tỉnh táo. Anh cảm thấy người kia ôm mình ở phía sau, hôn vào cổ anh và rên rỉ bằng giọng nói khàn khàn "Jinnie..."

Seokjin không biết liệu những lời Jimin nói có phải sự thật hay không, nhưng anh nghĩ rằng Jungkook đã ôm lấy người khác vào đêm qua. Và anh cảm thấy ghê tởm.

Anh vật lộn để lấy lại sự tự do "Tôi mệt lắm."

Jungkook mò mẫm vào bộ đồ ngủ của Seokjin, từ thắt lưng "Chỉ một lần, anh hứa sẽ dịu dàng." Hắn mỉm cười và cắn vào cổ Seokjin.

Thật vậy, khi Jungkook trở nên dịu dàng, chẳng ai có thể từ chối hắn. Hắn hôn Seokjin thật cẩn thận và kiên nhẫn. Hắn nói chuyện nhẹ nhàng, cố gắng quyến rũ anh "Anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em trong tương lai."

Seokjin thở hổn hển và thì thầm "Không còn 'tương lai' nào nữa."

Seokjin quay đầu sang một bên và nhắm mắt lại, nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ cần người đàn ông này nữa.

Khi Jungkook xâm nhập vào, Seokjin bật khóc nức nở. Người lớn tuổi ngay lập tức dừng lại và muốn bật đèn lên, nhwung bị Seokjin giữ lại.

Jungkook hôn lên má Seokjin, phát hiện ra những giọt nước mắt đã chảy dài. "Nó có đau nhiều không?"

Seokjin lắc đầu "Không...không sao đâu"

Jungkook giữ lấy ngón tay của anh, hắn cố gắng từ từ và cuối cùng kết hợp với Seokjin. Nhưng vẫn có cảm giác trống rỗng và vô cùng đau đớn trong tâm trí hắn.

Jungkook hôn lên mặt Seokjin từng chút một khi hắn di chuyển. "Đừng rời xa anh" Hắn nói.

Seokjin không trả lời hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro