Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

28


Jungkook ngừng việc chơi đùa ở bên ngoài, ít nhất hắn biết cách về nhà. Hắn đã đi làm đúng giờ và trở về nhà dù có muộn bao nhiêu lâu.

Tình trạng bệnh của Seokjin cũng giống như trước đây, nó không tốt lên, nhưng cũng không xấu đi. Mãi đến khi anh tới bệnh viện, anh cảm thấy rằng bác sĩ Kim đang tránh mặt anh. Seokjin không nghĩ nhiều về sự thay đổi của bác sĩ, anh chỉ nghĩ đơn thuần là do Taehyung quá bận rộn. Tuy nhiên, Seokjin đã nhìn ra điều đó khi anh thấy Taehyung tời khỏi văn phòng và giả vờ rằng đã không nhìn thấy anh.

Seokjin không hiểu nổi việc thay đổi thái độ của cậu ấy. Trong ấn tượng của anh, bác sĩ Kim luôn chăm sóc cho anh rất tốt. Hai người có thể được coi là bạn bè, nhưng tại sao bác sĩ Kim lại đột nhiên tỏ thái độ lạnh lùng với anh? Seokjin không đặc biệt nhạy cảm với sự tinh tế của cảm xúc con người, và điều này rất khó khăn.

Seokjin tiếp tục tới bệnh viện vì hóa trị. Đó là lần thứ ba anh làm điều này, và không có ai ở bên cạnh anh.

Quá trình điều trị là cực dài và đau đớn đối với anh; mùa đông dài và gió dường như không bao giờ dừng lại; ngoại trừ bầu trời xám xịt, tất cả những gì anh có thể thấy là bức tường phủ trắng tuyết của bệnh viện.

Anh mất hơn mười phút để tự đứng dậy sau hóa trị. Khuôn mặt nhợt nhạt của anh phù hợp với bức tường trắng. Anh trông hốc hác và cô đơn với cơ thể gầy gò.

Buồn nôn do đau đầu và di chứng của hóa trị làm mờ đôi mắt buồn tẻ của anh. Không thể đứng vững được nữa nên Seokjin ngồi xuống từ từ và chờ cơn chóng mặt biến mất. Sau một thời gian, Seokjin cảm thấy đỡ hơn và anh nhận thấy có ai đó đang đứng trước mình. Đập vào mắt anh là đôi giày da với đế mềm, tiếp theo là quần âu thẳng thớm, áo khoác trắng và khuôn mặt đẹp trai.

"Đến văn phòng của tôi và nghỉ ngơi một chút?" Giọng nói của Taehyung rất nhẹ nhàng, có cảm giác buồn bã không thể giải thích được trong mắt của cậu.

Seokjin cắn môi và muốn đứng dậy, nhưng nó quá khó với anh. Taehyung đã không giúp đỡ anh như mọi khi, thay vào đó, cậu trực tiếp bế Seokjin lên.

"Bác sĩ!" Seokjin đã bị sốc.

Taehyung không nhăn mặt và vẫn bước đi. Cậu có thể cảm thấy sự bối rối của Seokjin và hét lên hai lần "Hãy tránh sang một bên, làm ơn! Đây là trường hợp khẩn cấp!" Cái nhìn nghi ngờ của các bệnh nhân xung quanh đổi thành đã hiểu.

Bố cục của căn phòng vẫn không thay đổi, nhưng những chiếc chăn chưa được phơi nắng vẫn còn chút ẩm ướt.

"Cảm ơn, bác sĩ" Seokjin đã không lấy lại được bình tĩnh, mặt anh đỏ ửng do thiếu oxy "Ồ đúng rồi, tôi định mang theo chiếc khăn để trả lại cho cậu, nhưng tự dưng lại quên mất. Tôi sẽ đưa nó cho cậu vào lần sau."

Taehyung cúi đầu, không trả lời và đặt Seokjin lên giường nằm. Trong một khoảnh khắc, không khí trong phòng dường như đóng băng.

Seokjin cắn môi và kéo nhẹ tay áo của bác sĩ hai lần "Có chuyện gì sao?"

Vị bác sĩ đột ngột nhìn lên và cúi đầu "...Em xin lỗi...em xin lỗi...xin lỗi rất nhiều..."

Khoảnh khắc Taehyung nhìn lên, Seokjin nhìn thấy nỗi buồn trong mắt cậu ấy mạnh mẽ đến mức nó gần như có thể nhấn chìm chính cậu ấy.

Vai của anh thả lỏng sau khi đã căng thẳng đột ngột. Anh vỗ vai vị bác sĩ trẻ một cách nhẹ nhàng "Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì đã xảy ra sao?"

"Tủy xương..." Giọng nói của Taehyung bị nghẹn lại, "Em đã tìm thấy tủy phù hợp với anh, nhưng con trai của thị trường cũng gặp trường hợp khẩn cấp, vì vậy nó đã bị mang đi sau khi họ phát hiện..."

Seokjin hơi choáng váng, nhưng sau đó anh cười "Chỉ vì điều này? Không sao đâu, tôi đã nghĩ là có gì đó thực sự xảy ra với cậu đấy." Giognj Seokjin nhẹ nhàng. Đáng ra anh nên là người cảm thấy buồn, nhưng anh lại là người an ủi Taehyung "Tủy thích hợp có thêm tìm thấy lần nữa. Con trai của thị trưởng quan trọng hơn tôi, không có gì đáng ngạc nhiên khi cậu ta được ưu tiên."

"Đó không phải là cho cậu ta. Con trai cảu thị trưởng đã lấy nó cho người yêu bị bệnh của mình."

"Người đó là một người khá tình cảm" Seokjin thậm chí đã cố gắng khiến tâm trạng Taehyung tốt lên. Anh biết việc tìm được tủy phù hợp khó như thế nào. Về cơ bản, nếu không tìm được, anh sẽ chết, nhưng đó có thể là số phận được định sẵn của anh.

"Không, em sẽ nhờ anh trai em. Phải có cách khác, Seokjin."

Seokjin cảm thấy vô cùng tội lỗi khi thấy người khác đang lo lắng cho anh. Cuối cùng, nước mắt cũng rơi xuống "bác sĩ...không, Taehyung, không sao đâu. Tôi cũng chỉ là một trong nhiều bệnh nhân của cậu, không thể tránh khỏi việc tôi không thể chữa khỏi, đó không phải là một tai nạn"

Taehyung đứng dậy và cúi xuống Seokjin. Có cái gì đó lấp lánh trong mắt của cậu ấy "Em không muốn chỉ coi anh như một bệnh nhân..."

Trước khi Seokjin kịp nói bất cứ điều gì, Taehyung bắt lấy vai của anh, rồi hôn lên môi anh với cảm giác thất bại xen lẫn kiềm chế.

"Em rất thích anh, Seokjin! Em cũng không muốn điều này xảy ra, nhưng em không thể ngăn bản thân mình thích anh. Em cũng thực sự sợ hãi."

Đôi mắt của Seokjin mở to vì ngạc nhiên. Anh bị sốc đến nỗi thậm chí còn không kịp phản ứng. Seokjin trở lại chính mình và cắn Taehyung khi cậu cố gắng tiến vào sâu hơn.

Taehyung buông anh ra, máu trong miệng khiến cậu tỉnh táo hơn. Cậu muốn xin lỗi Seokjin, hoặc trao cho anh một cái ôm an ủi như một người bạn, nhưng cậu chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt với vẻ ghê tởm và không tin tưởng của anh.

"Seokjin..." Taehyung cẩn thận gọi tên Seokjin, cố gắng vươn tay ra để chạm được vào mu bàn tay anh, nhưng Seokjin đã vung tay và tát Taehyung thật mạnh trong giây lát.

Seokjin đẩy Taehyung ra và rời khỏi giường mà không nói lời nào. Anh không thấy gì ngoài cánh cửa phòng.

"Seokjin!" Taehyung nắm lấy cổ tay anh và nói "Đó là lỗi của em...em có thể sai rồi, nhưng cơ thể của anh còn yếu nên hãy quay lại và nằm xuống"

Seokjin nghiến răng, cố kéo cổ tay ra khỏi tay của vị bác sĩ. Taehyung sợ làm tổn thương Seokjin, chỉ có thể nhắm mắt để anh rời đi. Hôm nay, cậu đã thực sự bốc đồng, hệt như một con quỷ, không thể kiểm soát chính mình.

"Seokjin..." Taehyung chỉ có thể theo anh ra khỏi phòng chờ và đi dọc hành lang "Em thực sự thích anh....Anh không thích điều đó sao?"

Seokjin đột nhiên dừng lại. Anh nhìn Taehyung một lúc trước khi nhìn sang chỗ khác. Giọng của anh vẫn nhẹ nhàng và mềm mại như trước. "Bác sĩ Kim, tôi chỉ không muốn thấy cậu mắc lỗi nữa, không phải là cậu không đủ tốt-"

Tuy nhiên, Taehyung chẳng quan tâm đến sự từ chối và xa lánh của Seokjin. Cậu nhận ra rằng Seokjin đã quên lấy áo khoác. Những người bệnh có khả năng miễn dịch kém và sợ lạnh. Bệnh của Seokjin đặc biệt nghiêm trọng. Bị nhiễm lạnh có thể khiến anh sốt thường xuyên hơn.

Taehyung thậm chí còn cơi áo khoác ra một cách vội vàng, sau đó khoác lên người Seokjin.

"Đừng nói...em sẽ không ép buộc anh...thời tiết quá lạnh...em sẽ lái xe đưa anh về sớm. Anh có thể từ chối em sau, được chứ?"

Trái tim Seokjin đau đớn dữ dội. Tại thời điểm này, anh đột nhiên cảm thấy một vài ấn tượng về cậu lúc đầu là sai. Bác sĩ trẻ và giàu có bị dập tắt, bây giờ đôi mắt của cậu ấy buồn bã, thậm chí còn nài nỉ anh với những lời khiêm tốn như vậy, hỏi rằng cậu có thể làm hay không, liệu rằng cậu có tốt không, và liệu Seokjin không thích cậu. Làm thế nào mà bác sĩ Kim có thể, một người tốt như vậy lại đi yêu một người như anh? Anh không tin được, anh vẫn luôn coi taehyung là một người bạn.

Bác sĩ Kim cảm thấy Seokjin dừng vật lộn với đống suy nghĩ của mình, cậu nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh. Tay Taehyung ấm áp. Cậu nắm lấy bàn tay của người lớn hơn và cuối cùng nắm lấy những ngón tay của anh.

Khi Seokjin lên xe, anh cởi chiếc áo khoác trắng của Taehyung ra, nhưng anh không ném nó sang một bên. Anh do dự một chút và gấp nó gọn gàng.

Taehyung hiếm khi cảm thấy tâm trạng của mình dao động theo hành vi của ai đó. Cậu vẫn còn đau lòng trong giây cuối cùng, nhưng cậu đã nếm được chút ngọt ngào trong cơn đau này.

Cậu tăng nhiệt độ điều hòa lên và lái xe chầm chậm.

"Em xin lỗi." Cuối cùng, Taehyung đã phá vỡ sự im lặng trước. "Nhưng em không nghĩ rằng mình sai khi thích ai đó. Em đã phạm sai lầm khi hôn anh trước khi nhận được sự cho phép của anh."

Seokjin xoay chiếc nhẫn bạc trên ngón tay mình và xoa nó nhiều lần.

"Tôi là người sai...Cậu dịu dàng với tôi, và tôi cũng thèm muốn sự ấm áp của cậu, nhưng tôi không thể đáp lại, dù cho cậu có cảm xúc nào với tôi, hay cậu đối xử với tôi theo cách tốt đẹp nào khác."

"Em đã không đối xử tốt đẹp với anh chỉ vì có động cơ nào khác" Taehyung cảm thấy bị xúc phạm.

Seokjin biết điều đó rõ ràng, và anh cười "Không chỉ vậy"

Chiếc xe đỗ tại căn hộ của Seokjin. Anh mỉm cười yếu ớt và nói. "Cậu thấy đấy, tất cả những gì tôi có là cơ thể yếu đuối này, sẽ chẳng có gì làm cậu thoải mái với nó."

Khuôn mặt của Taehyung trở nên nhợt nhạt trong giây lát "Em chưa bao giờ biết rằng anh lại tàn nhẫn đến mức này." Những từ này cứa vào trái tim của Taehyung.

Đôi mắt của Seokjin làm cho cả mùa đông trông thật lộng lẫy. Anh vẫy tay, quay lại và sớm biến mất trong tầm nhìn của Taehyung.

Chẳng phải người yêu đầu tiên là người thua sao. Jeon Jugnkook cuối cùng đã thắng.

Nhưng nếu người kia cam chịu không đáp lại, hắn ta chắc chắn sẽ thua như Kim Taehyung.

Khi Seokjin mở cửa bước vào phòng, tay anh giống như bị đóng băng. Hà hơi vào ngón tay mình để sưởi ấm chúng, anh thay giày và nhận ra đôi giày da Ý 16 lỗ mà Jungkook mang ban sáng. Và anh nhận ra rằng có ai đó ở nhà.

Jungkook rất bận rộn. Hắn rời đi sớm và trở về muộn. Vào ban ngày, hắn chẳng có thời gian quan tâm tới Seokjin. Không ai trong hai người làm phiền tới người còn lại. Jungkook bận rộn với sự nghiệp của mình, còn Seokjin đến bệnh viên. Thời gian của cả hai được lên kế hoạch rất tốt. Anh liếc nhìn đồng hồ, chỉ mới hơn năm giờ chiều. Anh thực sự không mong đợi rằng Jungkook sẽ trở về sớm như vậy.

Jungkook nghe thấy âm thanh mở cửa, sau khi nhìn thấy Seokjin đi vài bước, cửa phòng đã bật mở. Người lớn hơn vẫn đọc một báo cáo tài chính bằng tiếng anh với một cặp kinh viền vàng. Giọng của Jungkook rất nhẹ nhàng "Nói cho anh biết ngày hôm nay em đã làm gì."

Seokjin cảm thấy một cơn rùng mình lạnh lẽo mà không có lý do.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro