19
Cơn đau trong quá trình hóa trị còn lớn hơn lần trước. Seokjin ướt đẫm mồ hôi do quá đau. Anh nôn mửa nhiều tới mức anh không thể giữ thẳng eo. Anh chỉ có thể kiềm chế mình phát ra âm thanh trong khi đau đớn như vậy. Taehyung gọi tên anh nhẹ nhàng từ xa. Nghe ai đó gọi mình, Seokjin từ từ ngẩng đầu lên, mở đôi mắt đã ẩm ướt từ lúc nào, đôi môi khẽ run rẩy "Nó đau quá..."
Nghe anh nói như vậy, Taehyung cảm thấy đau nhói trong lòng. Seokjin tuy gầy và yếu ớt nhưng anh không yếu đuối như một chú hổ con, nhưng lại khá giống với mèo con, có bàn chân nhỏ không được sử dụng thuần thục, bất kỳ chút bất cẩn nào cũng có thể khiến bản thân bị tổn thương dễ dàng.
"Nghỉ ngơi trong văn phòng của tôi một chút, tôi sẽ kê thêm vào loại thuốc cho anh..." Taehyung mang Seokjin tới văn phòng của mình.
Seokjin cảm thấy yếu ớt, không có chút sức mạnh nào, vậy nên anh không từ chối sự giúp đỡ của Taehyung. Và ngạc nhiên thay, trên đệm trong phòng cậu đã được phủ một tấm chăn lông mịn.
"Nằm xuống và nghỉ ngơi ở đây nhé, tôi sẽ đi thăm khám một vài bệnh nhân khác." Taehyung không nghĩ ngợi nhiều, giúp Seokjin nằm vào chiếc chăn lông mềm mại.
"Cảm ơn..." Seokjin nói, chôn vùi nửa khuôn mặt của mình vào trong chiếc chăn màu xanh nhạt đầy mùi của nắng. Anh cảm thấy mình muốn khóc, chẳng biết tại sao nữa. Một người đàn ông đang đau khổ bởi những khó khăn trong thời gian dài, chẳng sợ bị người khác đối xử tệ bạc, nhưng lại sợ được đối xử tốt, vì anh không có gì để trả lại.
"Anh có thể ngủ lâu hơn chút" Taehyung kéo một nửa rèm xuống "Tôi sẽ đánh thức anh sau."
Seokjin đã quá mệt mỏi cả về tinh thần và thể chất, nên anh ngủ thiếp đi rất nhanh. Taehyung ngồi xuống bàn làm việc của mình, tâm trí cậu lang thang, tự hỏi cảm giác thực sự của mình đối với Seokjin là gì. Nhìn thấy anh đau khổ khiến cậu đau lòng. Cậu tức giận với sự khoan dung của Seokjin và tình yêu của anh dành cho người đàn ông kia.
Taehyung được sinh ra trong một gia đình giàu có và có địa vị. Nhưng cậu không phải công tử bột. Cậu không hút thuốc hay uống rượu, càng không phải một anh chàng hư hỏng. Cậu thích những chiếc xe và thích trồng hoa. Hai sở thích này có thể là do từ bố của cậu.
Cậu thậm chí còn tặng cây phong lan mình yêu thích cho Seokjin, mặc dù lúc đó cả hai mới chỉ gặp nhau vài lần. Taehyung xoay bút một cách vô thức.
Seokjin đã không có giấc ngủ ngon như vậy trong thời gian dài. Anh cảm thấy ấm áp và an toàn. Anh thậm chí không nhớ được giấc mơ của mình. Ấn tượng duy nhất trong giấc mơ là cây nguyệt quế đang đứng dưới ánh mặt trời, ngọt ngào và dịu dàng.
Vị bác sĩ đã không đánh thức anh dậy. Seokjin thức dậy một cách tự nhiên và trời đã tối. Taehyung không có ca đêm hôm nay, nhưng cậu đã đến để kiểm tra Seokjin.
"Anh dậy rồi à?" Taehyung cười.
Seokjin nhìn trông có vẻ tốt hơn, vội vã đứng dậy "A thực sự xin lỗi vì đã làm phiền cậu"
"Anh vẫn đang đối xử với tôi như người ngoài cuộc?" Taehyung lắc đầu tỏ ý không tán thành, chỉ vào hộp giữ nhiệt đựng đồ ăn "Bữa ăn tối đã được giao tới đây rồi. Ăn tối ở đây, sau đó tôi sẽ đưa anh về nhà."
Taehyung mở hộp ra, mùi thơm nhẹ nhàng từ đồ ăn tỏa ra.
"Cái này là từ nhà hàng của bạn tôi. Nó ngon lắm." Vị bác sĩ trẻ đặt các món ăn đến trước Seokjin "Nên ăn sớm trước khi nó nguội."
Seokjin châm biếm "Các bác sĩ đã được trả bao nhiêu để khiến tâm trạng của bệnh nhân tốt hơn thế?"
Taehyung không trả lời. Cậu cất đống giấy tờ báo cáo đi, kéo chiếc ghế lại gần và ngồi xuống cạnh anh "Tôi cũng chưa ăn tối. Ăn cùng nhau đi."
Seokjin há hốc miệng, nhưng anh chẳng biết phải nói gì, chỉ cảm thấy hơi xấu hổ một chút. Anh không nên nghĩ nhiều hơn về nó, nhưng anh vẫn cảm thấy bồn chồn.
Taehyung cảm thấy nhói lòng. Khi cậu đưa đũa cho Seokjin, cậu nói thêm đôi ba câu như vài lời giải thích "Tôi cũng không có ai để ăn tối cùng cả. Tôi chỉ muốn ăn tối cùng ai đó, không có ý làm anh xấu hổ."
Seokjin lắc đầu "Không, bác sĩ Kim rất tốt" Anh mỉm cười với vị bác sĩ trẻ.
Taehyung hơi mím môi. Thực tế, Seokjin là người có chút ương bướng. Taehyung còn trẻ, đẹp trai, giàu có và tài năng. Nếu cậu thích một ai đó, cậu thực sự chẳng cần làm gì đó quá nhiều. Nhưng để khiến cho Seokjin có một bữa ăn thoái mái với cậu ngày hôm nay, Taehyung đã phải suy ngẫm và kiếm một cái cớ trong cả một buổi chiều, điều này thật hiếm khi xảy ra.
Có lẽ, cậu thực sự có tình cảm với Seokjin. Taehyung hạ mắt xuống, ăn chỗ súp của mình.
"Anh vẫn còn sốt à?" Taehyung hỏi Seokjin, người chỉ di chuyển đũa một vài lần.
Seokjin lắc đầu "Không phải đâu, tôi không thực sự thèm ăn ngay cả khi tôi ở nhà. Tôi bị mất cảm giác thèm ăn."
"Tôi vẫn đang tìm kiếm người có tủy phù hợp với anh, và tôi sẽ tìm thấy càng sớm càng tốt." Khi nghĩ về bệnh của Seokjin, Taehyung cảm thấy trái tim mình run lên. Là bác sĩ, cậu biết rõ hơn ai hết về tình trạng của Seokjin. Anh đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất để chấp nhận hóa trị. Phương pháp điều trị hiện tại thay vì cải thiện sức khỏe của anh, chỉ đang trì hoãn bệnh tình của anh thôi.
Seokjin bày tỏ sự biết ơn của mình tới cậu bác sĩ.
"Bệnh của anh...anh ta có nhận thức được về nó không?" Taehyung hạn chế thể hiện cảm xúc khi hỏi câu hỏi này.
Taehyung đã thấy khuôn mặt trở nên nhợt nhạt hơn của Seokjin khi thấy dấu hiệu mệt mỏi nặng nề của anh. Không biết liệu đó có phải là ảo ảnh không. Nhưng Seokjin đã trả lời bằng giọng hết sức bình tĩnh "Tôi không muốn cho anh ấy biết."
Taehyung không nói gì thêm, như thể cậu có thể đọc được hết suy nghĩ của người đối diện. Cậu biết Seokjin có những khó khăn không thể kể siết về mối quan hệ kia như cậu đã tưởng tượng.
Taehyung không cảm thấy tội lỗi khi liên quan tới mối quan hệ này. Cậu không phải là người sẽ yêu ai đó một cách dễ dàng, nhưng một khi có tình cảm với ai đó, cậu phải cố gắng theo đuổi được người này. Cậu không bao giờ bỏ cuộc trước khi thử một cái gì đó, vì cuộc sống này ngắn ngủi và tình yêu đích thực chẳng phải điều gì đó hiếm hoi. Bên cạnh đó, cậu tin rằng miễn là tình yêu của cậu đủ tốt, nền tảng của mối quan hệ kia có thể bị hủy hoại. Người đàn ông kia chưa một lần cùng Seokjin đi kiểm tra sức khỏe dù anh ngày một 'khô héo'. Hắn ta thờ ơ hoặc có thể là bị mù.
"Nếu anh không muốn ăn chúng thì thôi. Đừng ép bản thân quá. Tôi sẽ đón anh vào ngày mai." Taehyung không muốn khiến Seokjin cảm thấy khó xử, vì vậy cậu rửa tay rồi lấy áo khoác cho Seokjin
"Tôi có vài việc cần làm, vì vậy tôi có thể cho anh quá giang về nhà."
Seokjin vẫn nhớ những rắc rối lần trước và anh không thoải mái về điều này lắm. Nhưng Taehyung đã đưa ra quyết định "Tôi sẽ chở anh về nhà". Vì vậy anh chẳng còn lựa chọn nào khác.
"Các cô gái đều muốn kết hôn với bác sĩ. Có phải tất cả các bác sĩ đều có gu cao như cậu?"
"Tôi biết là có rất nhiều người thích."
Seokjin đã rất ngạc nhiên bởi câu trả lời của Taehyung. Anh liếc nhìn Taehyung như một phản xạ, phát hiện rằng cậu dường như không quan tâm tới những gì anh đang nói.
"Tôi đùa thôi." Taehyung mỉm cười, không nói gì thêm.
Trước khi họ ra tới chiếc xe của Taehyung, cậu chặn anh lại ở lối vào bệnh viện.
"Bên ngoài gió khá mạnh." Taehyung lấy khăn quàng cổ của mình và quấn nó xung quanh cổ của Seokjin "Cẩn thận, đừng để bị cảm lạnh."
Seokjin ngạc nhiên "Bác sĩ?"
"Đi thôi nào." Taehyung đi tiếp trong khi Seokjin đang sững sờ ở phía sau.
Khăn quàng cổ có hơi ấm của người khác. Seokjin không biết bác sĩ Kim có ý định gì, và anh cũng không đủ tốt để thu hút người đàn ông khác, nhất là người tuyệt với như Taehyung.
Anh cảm thấy có cái gì đó sai sai với bác sĩ Kim, cả ngày hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro