27
"~ anh ta thật đẹp trai phải không?"
"Anh ta chắc chắn là gu của tôi, nhưng tôi tự hỏi tại sao anh ta lại ở đó ~"
"...huh? Giọng nói nào đây?..."
Taehyung mở mắt ra, anh bắt gặp một gương mặt xa lạ. Hai tay anh bị trói ở đầu giường, chân cũng vậy.
"Ôi ~ anh ta tỉnh rồi!" Một giọng nói đầy phấn khích của phụ nữ cất lên. Ả ta đang cố gắng để trông thật xinh đẹp nhất trước mặt Taehyung.
Anh thở hổn hển, quay đầu nhìn hết bên này tới bên khác chỉ để nhận ra bản thân đang ở một nơi nào đó mà anh cũng chẳng biết là nơi nào.
"C-cô là ai?"
Taehyung hỏi, cố gắng ngồi dậy nhưng anh lại bị đẩy xuống và người phụ nữ kia đã đè lên người anh. Ả ta trượt tay vào trong và cởi áo sơ mi của Taehyung. Anh cố gắng hất tay ả ta ra.
"NÀY! DỪNG LẠI! BỎ CÁI BÀN TAY BẨN THỈU CỦA CÔ RA KH---"
Một bên má của Taehyung bỏng rát. Người phụ nữ tóc đen đã tát vào mặt anh. Taehyung nhăn mặt vì đau và nghiến răng. Anh trừng mắt nhìn ả ta.
"Hmm! Tôi đoán anh ta không nhớ ra chúng ta ~"
"Cái gì cơ? Cô đang nói về chuyện gì?"
Cô ả chế giễu và xé toạc chiếc áo sơ mi của Taehyung.
"Chúng tôi là những cô gái mà anh từng làm tình cùng! Tôi không thể tin được là anh đã kết hôn! TÔI ĐÃ MUỐN KẾT HÔN VỚI ANH ĐẤY!!!" Ả ta trừng mắt nhìn Taehyung, sau đó quay sang nhìn người bên cạnh với nụ cười tà mị.
"Chúng ta vui vẻ một chút nhé?"
"đánh thuốc mê anh ta đi ~"
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Seokjin tăng hết tốc lực của chiếc xe. Cậu chẳng quan tâm những người khác có đang la hét với mình hay không. Điều duy nhất cậu quan tâm lúc này chính là chồng của mình. Seokjin lấy điện thoại của mình ra, gọi tới đồn cảnh sát và thông báo rằng đã có một vụ bắt cóc xảy ra. Cậu cho họ địa chỉ văn phòng và cúp máy.
"Thôi nào! Cái khách sạn chết tiệt đó ở chỗ nào!" Seokjin lầm bầm, tay nắm chặt vô lăng. Ngay khi cậu định rẽ vào một đoạn đường khác, mặt cậu bừng sáng lên khi nhìn thấy biển tên khách sạn mà Namjoon nhắc đến.
Seokjin nghiến chặt răng và nhấn ga.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Cảm thấy mệt mỏi. Taehyung tức giận. Anh nghiến răng khi họ rút kim tiêm ra khỏi người anh. Hai con ả cùng cười thật lớn khi mà Taehyung thở gấp.
"Aw ~ đừng làm quá lên như vậy chứ, thuốc sẽ không thể giết chết trái tim ngọt ngào của minh đâu ~ anh sẽ không thể di chuyển sau 5 phút nữa ~"
Taehyung có thể cảm thấy cơ thể anh trở nên căng cứng khi anh cố nhấc một ngón tay của mình lên.
"Tôi muốn thay đổi ~"
"Tôi muốn trông thật tuyệt vời khi đối mặt với anh ấy ~"
Taehyung hít một hơi thật sâu, trước khi anh cố gắng cử động các ngón tay của mình.
"Chỉ một chút nữa thôi..." Taehyung vừa nghĩ, vừa cố nới lỏng sợi dây trói dù thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, nhưng anh phải nắm lấy cơ hội này.
Anh nghĩ mình thật may mắn khi những người đàn bà kia không giỏi trong việc trói anh. Anh liếc nhìn hay người phụ nữ đang bận thay những bộ nội y. Anh cảm thấy dây buộc đã trở nên lỏng lẻo.
Dây trói đã để lại những vết bầm đỏ trên người Taehyung, nhưng không đủ khiến da của anh chảy máu. Anh từ từ đứng dậy khỏi giường và loạng choạng chạy đi.
Chuyển động của anh khiến hai người kia chú ý.
"TÊN KHỐN! QUAY LẠI ĐÂY!"
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"Thưa ngài! Nếu ngài muốn đặt phòng, chúng tôi có thể phục vụ ngài! Nhưng phòng 304 đã có có người đặt trước rồi ạ!" Người phụ nữ trực quầy vừa nói, vừa cố gắng nắm lấy cánh tay của Seokjin.
"ĐẶT TRƯỚC CÁI CON KHỈ! CHỒNG TÔI ĐANG Ở TRONG ĐÓ!" Seokjin hét lên và bắt đầu tìm kiếm số phòng. Tầm nhìn của cậu bắt đầu lộn xộn do hoảng sợ khi tiếng kính vỡ vang lên.
"TAEHYUNG!!!"
Seokjin chạy đến cuối hành lang, nghe thấy tiếng của phụ nữ và giọng nói quen thuộc của Taehyung. Cậu nghiên răng nhìn người phụ nữ đã chạy theo mình.
"CHÌA KHÓA! CON MẸ NÓ!" Cậu hét lớn.
Người phụ nữ bên cạnh vội vã túm lấy chùm chìa khóa ở eo,
"TAEHYUNG! ANH YÊU! EM Ở ĐÂY RỒI!"
Taehyung thở gấp khi nghe thấy giọng của Seokjin.
"SEOKJIN! JIN!!!" Anh cố trả lời lại khi hai con đàn bà kia cố trói anh lại.
Nhưng cánh cửa cuối cùng cũng mở ra. Seokjin tức giận đi vào. Tại sao vậy? Cậu thấy chồng mình đang bị trói trên giường, áo sơ mi đã bị cởi ra.
"...sao cô dám chạm vào chồng tôi..."
Seokjin dậm chân đi tới chỗ người đàn bà tóc đen. Ả ta hét lên nhưng tiếng hét nhanh chóng bị chấm dứt khi đầu cô ả bị đập xuống mặt bàn gây nên một tiếng va chạm lớn. Cô ả ngã xuống đất với cái đầu đầy máu.
"Ôi trời ơi! L-làm ơn! Đừng giết tôi" Người phụ nữ kia quỳ gối cầu xin trên mặt đất. Seokjin nắm chặt tóc của ả và khiến ả phải ngước nhìn cậu.
"Hãy khóc như một con điếm đi." Seokjin nói và ném cô ta sang một bên. Cậu nắm lấy bàn tay của mình. Cậu thực sự sợ hãi. Chính bản thân cậu cũng không thể tin rằng mình lại đả thương người khác. Seokjin lắc đầu, cố lấy lại bình tĩnh và ngay lập tức tiến tới chỗ Taehyung.
"Họ đã làm gì anh thế?" Cậu kêu lên, tháo bỏ tất cả dây trói xuống. Taehyung cố gắng đứng dậy, nhưng anh không thể di chuyển.
"Họ đánh thuốc mê anh...anh không biết đó là gì, nhưng anh không thể cử động..." Taehyung trả lời với giọng mệt mỏi.
Môi Seokjin run rẩy và gục xuống bụng của Taehyung.
"Anh xin lỗi...cuộc hẹn của chúng ta..."
"Điều đó có còn quan trọng sao? Chúng ta có thể đi và lúc khác, được chứ?" Seokjin đáp lại.
Một nữ nhân viên bước vào phòng cùng với các viên cảnh sát và họ bắt giữ hai người phụ nữ kia.
"Tôi-Tôi đã gọi xe cấp cứu...họ sẽ tới sớm thôi..." Cô ấy nói, trấn an cả hai.
Seokjin gật đầu và nhìn Taehyung – người chỉ có thể cố nở một nụ cười với cậu.
"Cảm ơn vì đã cứu anh..."
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"Con có vẻ rất thích được quấn khăn Yeon ~"
Bố Seokjin đang quấn khăn cho Yeonjun. Bé con có vẻ thoải mái trong vòng tay của ông ngoại. Yoongi bước vào với một chai sữa cùng Jungkook.
"Không biết buổi hẹn hò của hai người kia diễn ra như nào nhỉ?"
Jungkook nói, ngồi xuống và dựa lưng vào ghế sofa. Bố của Seokjin thở dài và đặt Yeonjun xuống nôi dành cho em bé và giơ bình sữa lên để cậu bé có thể uống nó một cách dễ dàng.
"Mình có cảm giác không tốt về chuyện này...hy vọng buổi hẹn hò của bọn trẻ vẫn diễn ra suôn sẻ..."
Cốc, Cốc, Cốc
Tiếng gõ cửa vang lên. Yoongi liếc nhìn mọi người xung quanh trước khi tiến lên mở cửa, Jungkook đứng đằng sau anh. Cửa mở ra để lộ một người phụ nữ trung niên. Bà ta nhếch mép cười và đẩy hai người ra trước khi bước vào trong.
Bà ta khịt mũi nhìn căn nhà với vẻ khó chịu
"Thật rẻ tiền" Bà ta nói với giọng xúc phạm.
"Bà Kim, bà đang làm gì ở đây?" Yoongi đi về phía bà ta.
Bà Kim cười khẩy, liếc mắt nhìn đứa bé rồi tới bố của Seokjin – người đang che chắn trước cái nôi. Sau đó bà ta quay lại nhìn Yoongi trước khi tháo kính râm ra.
"Tôi tới đây để đưa cháu trai của tôi đi ~"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro