Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Y tá

Bà Kim đã thuê một y tá cho Taehyung. Bà mệt mỏi với việc băng bó vết thương cho anh bởi bà đang bận rộn với việc đếm số tiền khổng lồ mà những người ngưỡng mộ Taehyung dành tặng anh. Kỹ năng gắn kết với các vương quốc và bản chất tốt bụng của anh thu hút nhiều người, và vì vậy họ sẵn lòng gửi tiền cho anh để giúp đỡ. Và đó là lý do chính tại sao bà Kim vẫn chưa giết anh.

.

.

Một người đàn ông trẻ đẹp bước vào hành lang im lặng của lâu đài sáng bóng nhưng đau khổ này. Em khiến mọi người mê mẩn với vẻ đẹp thuần khiết đầy mê hoặc của mình. Khí chất và sự duyên dáng ngây thơ của em quyến rũ mọi người.

Người hầu gái đã được thông báo về sự xuất hiện của em, hướng dẫn em đến phòng của nhà vua. Người đẹp đảo mắt nhìn quanh căn phòng ngủ lung linh, gọn gàng khổng lồ, được lấp ló bởi những tấm rèm dày màu xanh biển đậm.

"Nếu anh cần bất cứ điều gì, hãy gọi cho tôi." Người giúp việc nói.

"Cảm ơn." Y tá mỉm cười.

Đôi mắt Taehyung chợt lóe lên khi nghe thấy giọng nói rất xa lạ nhưng đầy ngọt ngào như hoa nở rộ xung quanh khi em nói.

Em cúi chào cô hầu gái, sau khi chỉ còn em và anh trong căn phòng, em ậm ừ. "Màn cửa này nên được mở ra vì ánh sáng sẽ chữa lành mọi thứ." Y tá lẩm bẩm một mình khi để ánh sáng rực rỡ nhảy múa bên trong căn phòng thông qua việc mở những tấm rèm. Em mở cửa sổ, mang theo làn gió mát và tiếng chim hót ngọt ngào nơi hương vườn cuộn trào bên trong căn phòng.

Em quỳ xuống bên cạnh thân hình đang say ngủ của Taehyung và tôn lên từng đường nét với nụ cười yếu ớt. Em có thể thấy một người thống trị đẹp trai và bây giờ đang trong giấc ngủ ngây thơ như thế nào.

"Chào buổi sáng, tôi là Kim Seokjin. Tôi không biết nếu anh có thể nghe thấy tôi nói hay không. Nhưng, xin chào." Em khẽ cười khúc khích.

"Tôi có thể không?" Seokjin hỏi mà không đợi câu trả lời và cuộn chăn bông xuống khỏi người của nhà vua. Để lộ hình dáng bị thương trong chiếc áo choàng. Em cởi thắt lưng của chiếc áo choàng để kiểm tra các vết thương bằng cách cởi bỏ chúng một cách hết sức cẩn thận.

Em hơi đỏ mặt khi nhìn thấy bộ ngực và cơ bụng săn chắc. Đừng trách em, em chỉ mới làm công việc này lần đầu và việc nhìn thấy một cái liếc mắt của nhà vua là một điều hiếm thấy đối với một người bình thường như em, nhưng ở đây, cảnh bán khỏa thân của nhà vua có thể làm xao xuyến bất kỳ người nào.

Em thấy băng gạc không che toàn bộ vết thương trên bụng bằng chất lỏng dược liệu được dán thô sơ, bôi khắp nơi trừ vết thương.

"Có vẻ như ai đó đã băng bó vết thương cho điện hạ khi đang ngủ." Em tặc lưỡi trước sự vô trách nhiệm được thể hiện đối với điện hạ. "Nhưng đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh." Giọng nói ngọt ngào và sự ngây thơ và những cái chạm vào đó thật ấm áp đối với Taehyung. Như thể vết thương đã được chữa lành một cách tinh vi. Chúng rất mềm mại và được chăm sóc cẩn thận.

Đột nhiên bà Kim xông vào bên trong, làm tung cánh cửa. Seokjin sợ hãi đứng dậy thật nhanh và cúi đầu.

"Cậu có thể ngủ ở đây trong căn phòng này vì nhà vua cần được chăm sóc tận tình." Điều đó nghe có vẻ bực bội từ giọng nói của một người mẹ. "Bắt đầu từ bây giờ Jimin không còn ngủ ở đây nữa. Nhưng đừng vì vậy mà cố ăn trộm bất cứ thứ gì, hãy tiếp tục chăm sóc cho nó nhưng phải để nó mặc quần áo và băng bó vết thương cho nó, không gì khác, hiểu không? Nếu bị bắt vì bất kỳ ý định nào khác, cậu sẽ bị phạt nặng. Thiến!" Bà nói một cách thô lỗ, bọt đắng trào ra từ miệng.

Seokjin gật đầu, mắt nhìn xuống sàn nhà. Bà liếc nhìn em lần cuối rồi đến Taehyung, sau đó rời đi.

"Thật thô lỗ. Tôi gần như có thể nhìn thấy một nốt ruồi phù thủy hiện trên mặt bà ấy." Jin lớn tiếng cáu kỉnh khiến Taehyung cười thầm trong lòng.

------

Seokjin yêu người đàn ông này. Mặc dù anh chưa bao giờ cử động dù chỉ là một ngón tay, mặc dù cảm giác như đang ở với một bức tượng với trái tim đang đập, nhưng điều gì đó ở anh đã khiến Seokjin mê mẩn.

Em thích đọc cho anh nghe những cuốn tiểu thuyết, kể về những ngày của em — thậm chí là những chi tiết nhỏ, hát cho anh nghe hàng đêm. Giọng nói mà Taehyung đã trở nên yêu thích. Khóc vì Romeo-Juliet, hoặc cái chết oan ức của nhân vật yêu thích của em, nói xấu về cuộc sống bất công như thế nào.

Nói về hôm nay em đã ăn cắp gì trong nhà bếp bằng cách hít thở nụ cười của em đã gửi làn sóng hạnh phúc đến Taehyung. Nói về những gì em cảm thấy, cách em nhìn mọi thứ, cách em yêu gia đình, công việc của mình, cuộc sống đơn giản ngắn ngủi của em, tâm sự những bí mật, mong Taehyung lắng nghe em nói.

Băng bó vết thương cho anh và lẩm bẩm xin lỗi nếu em lỡ tay làm tổn thương anh. Người đàn ông này thật đáng yêu.

Điều gì đó ở Seokjin đã khiến cơ thể Taehyung ấm lên và cảm thấy nó đang lành lại. Tiếng cười của em thật sống động và gợi cho anh nhớ lại vẻ mặt tươi sáng của thế giới trước kia. Sự hiện diện của em giống như mặt trời, thắp sáng mặt trăng của anh. Anh có thể cảm nhận được vẻ đẹp của em. Taehyung chưa bao giờ cảm thấy sống động như vậy bao giờ. Em khiến Tae cảm thấy hạnh phúc thật đơn giản biết bao. Làm thế nào nó có thể được tìm thấy trong những thứ nhỏ nhất.

Vài ngày qua và họ đã phát triển thành một mối quan hệ đặc biệt.

--------

Vào một đêm, Seokjin đang nhìn chằm chằm vào mặt trăng khổng lồ chiếu qua cửa sổ. Em quay lại, mắt nhìn vào gương mặt đang lung linh dưới ánh trăng sáng của Taehyung. Trái tim Seokjin quay cuồng trong lòng.

Seokjin đi về phía anh và quỳ xuống, phong thái của em thay đổi thành nỗi buồn khi có điều gì đó hiện ra trong đầu khiến em cảm thấy chán nản.

"Anh có biết rằng mẹ và em trai của anh rất ghét anh không?" Seokjin nhẹ nhàng nói khi em vuốt ve những sợi tóc dài đen nhánh mềm mại của nhà vua đang rơi trên khuôn mặt thanh tú của anh. "Chiều nay em đã nghe họ nói xấu về anh. Xin lỗi, em không cố ý nghe lén." Taehyung thở dài trong lòng đầy nặng nề. Anh biết, anh vẫn cố chấp nhận việc người mình yêu thương đâm chết tình yêu của mình dưới chân không chút thương tiếc.

"Làm sao họ có thể ghét một người đẹp như vậy được nhỉ. Anh khiến em muốn tặng anh mọi cảnh đẹp trên thế giới và mọi viên ngọc quý." Jin mỉm cười khiến trái tim chai đá đầy vết thương của Taehyung rung động, cảm giác mà sau rất lâu anh mới cảm nhận được.

"Em có sự kính trọng sâu sắc và to lớn đối với ngài, đức vua thân yêu của em. Anh là một người giàu cảm hứng. Anh có muốn biết tại sao em lại tôn trọng anh bằng cả trái tim mình không?" Seokjin hít vào.

"Cha em nói với em rằng vào một đêm bão tuyết khi ông ấy bị lạc trong rừng, bị sói tấn công, anh đã liều mạng của chính mình để cứu sống ông ấy. Cha em nói với em rằng anh là người anh hùng và anh sở hữu trái tim rộng lớn như thế nào. Kể từ đó, em luôn tôn kính anh từ tận đáy lòng mình. Cảm ơn vì đã giúp đỡ cha của em." Em dịu dàng nắm lấy ngón tay của Taehyung.

Em vén những sợi tóc của nhà vua ra sau tai. "Tại sao họ lại muốn trái tim đang đập của anh ngừng đập?" Giọng nói của em như vỡ ra. "Em chắc chắn họ là đôi mắt xanh cho thế giới tốt đẹp anh đang nắm giữ, tình yêu mà mọi người dân làng dành cho anh hoặc họ chỉ sống với anh vì những báu vật của anh." Em nói trong một chút tức giận.

"Nhưng ngay cả sau khi sống với anh, họ vẫn chưa nhận ra anh là người trong sáng đến nhường nào với trái tim rộng lớn như biển cả." Mắt em trở nên ngấn nước. "Anh quan tâm đến những người anh yêu thương biết nhường nào. Điều này khiến em muốn giấu anh đi khỏi thế giới tàn nhẫn này." Em thở dài khi những ngón tay mềm mại của mình lướt trên má để lại những sợi tóc.

Taehyung đã quá choáng ngợp trước tính cách tốt bụng mềm yếu của người đàn ông này. Một nụ cười nhỏ, không chân thành vang lên. "Bỏ qua chuyện này đi. Anh có muốn nghe bài thơ em đã viết không. Em không biết liệu anh có nghe thấy hay không, nhưng hãy để em kể lại, vì không ai thân thiết với em ở đây ngoài anh cả." Em hào hứng đứng dậy và đi nhanh về phía túi hành lý và lục tung bên trong lấy ra một tờ giấy gấp rất đẹp. Taehyung cảm thấy một làn sóng lạnh ngay sau khi tay Seokjin rời khỏi má anh, anh cần sự ấm áp đó trở lại. Anh có thể cảm thấy anh đã quen với sự hiện diện của chàng trai trẻ này như thế nào.

Seokjin quỳ xuống bên anh và hắng giọng kể lại công việc của mình.

"Đôi mắt hồi phục." Em cười, mở to đôi mắt lung linh, liếc nhìn người đàn ông đang say ngủ.

"Hãy để em yêu anh, nếu không phải là phần đời còn lại của em, thì phần còn lại là của anh.
Đôi mắt của anh, ôi tiếc là em chưa bao giờ nhìn thấy chúng, nhưng em biết nó có một lớp vỏ ngoài độc nhất vô nhị. Đẹp nhất, rực rỡ hơn bất kỳ ngôi sao lấp lánh nào—
Mở chúng cho em,
Hãy để em sống trong thiên hà qua đôi mắt của anh."

Em thở dài thườn thượt. "Vậy nó thế nào? Em đã viết thư này cho anh vào tối qua sau khi đặt tất cả suy nghĩ và trái tim mình vào nó. Nếu nó không tốt thì em sẽ làm việc với nó nhiều hơn."

Taehyung sửng sốt, điều này đánh thẳng vào tâm hồn anh. Đôi mắt anh rưng rưng, nước mắt đã được nhấm nháp trở lại bên trong. Không ai viết cho anh một bài thơ. Anh yêu những bài thơ, tin vào tình yêu đang lớn dần qua chúng và đã viết cho từng người thân yêu của anh, cho vợ, cho mẹ, cho em trai anh nhưng không bao giờ được đáp lại. Không một ai quan tâm.

Tại sao người đàn ông mà tôi mới gặp cách đây vài ngày lại khiến tôi có cảm tình đặc biệt như vậy? Tại sao trái tim tôi bây giờ chỉ muốn đập vì em ấy khi tôi đã đòi chết suốt thời gian qua?

Tại sao người đàn ông này dường như biết tại sao linh hồn tôi vẫn còn sống. Chẳng phải tôi đã dành hết tình cảm cho vợ mình sao? Nhưng tại sao một tình yêu mới đang trỗi dậy trong tôi, lại lớn lên chỉ để dành cho người đàn ông này? Em ấy có phải là người dành cho tôi để đặt tình yêu trong sáng của tôi vào đúng chỗ không?

"Anh có muốn biết tại sao em viết bài thơ này cho anh không?" Seokjin nghiêng người thì thầm vào tai anh, chính là một khoảng cách nhỏ nhoi vô tâm. "Đó là một sự đền đáp nhỏ thay cho cha em, người mà anh đã giúp đỡ. Em không có bất kỳ tài sản quý giá nào để đền ơn, vì vậy hãy chấp nhận điều này. Và — đây không phải là lý do duy nhất tại sao em viết nó cho anh." Giọng em nhỏ giọt một cảm xúc ngại ngùng.

"Em dành tặng bài thơ này cho anh vì em tìm thấy tình yêu trong anh." Em thì thầm bằng một giọng ngọt ngào thuần khiết, trong khi má em đỏ như quả anh đào, như thể bây giờ nhà vua sẽ nhìn chằm chằm vào em ngay lập tức.

Taehyung muốn tận mắt nhìn thấy Seokjin và hỏi em tại sao lại yêu anh khi anh không thể tỉnh lại, không thể đáp lại tình cảm của em. Rằng anh có một vận rủi khiến mọi người trở nên khó chịu và cảm thấy mệt mỏi với anh bất cứ khi nào họ gặp anh. Anh muốn mở mắt.

"Lần đầu tiên em nhìn thấy anh cách đây không lâu và có cảm giác như em đã biết anh cả đời rồi vậy. Em cảm thấy như em và anh đã ở bên nhau trong kiếp trước. Đây có phải là cách tình yêu hoạt động không? Hoa nở trong tim? Làm cho ta cảm thấy sự ràng buộc tồn tại qua các kiếp sống? Nếu có, thì hãy để trái tim em cầu xin anh. Em đã yêu anh từ trước khi gặp anh, kể từ khi cha em kể em nghe về anh, em đã trao cho anh tất cả của em. Trái tim em đã khao khát một cái nhìn thoáng qua của anh. Chỉ có trời mới biết em đã khóc nhiều như thế nào khi biết về tình hình sức khỏe của anh. Em đã cảm nhận được thế giới của mình khi anh thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của em." Em nhớ mình đã cầu nguyện như thế nào để được thay thế Taehyung.
Giọng em đang mất dần sức mạnh, sức khỏe của Taehyung càng ngày càng suy yếu.

"Em không biết liệu anh có thể nghe thấy em nói hay không, nhưng trái tim em nói rằng anh nhận thức rõ về tất cả những điều này và nếu đúng như vậy, thì hãy chấp nhận yêu cầu của em và hãy mở mắt ra để em có thể nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp đang hồi phục của anh trước đây và rồi em sẽ rời khỏi nơi này, và mất đặc ân được gặp lại anh, mãi mãi." Đôi mắt Jin rưng rưng khi bàn tay em vuốt ve vết sẹo nhỏ trên má của người lớn tuổi hơn.
"Em muốn nâng niu anh suốt cuộc đời. Nhưng anh đã kết hôn và em biết rõ, em không có chỗ và quyền để yêu một người như anh, một người có địa vị xa xôi như em. Nhưng trái tim em không bao giờ lắng nghe em cả." Em cười khúc khích trong nước mắt.

Em hít hà và đặt lên má anh một nụ hôn. "Thật là tội lỗi khi chạm vào anh mà không có sự đồng ý của anh. Nhưng bây giờ hãy để em hôn anh. Sau này anh có thể trừng phạt em theo cách mà anh muốn."

Em nắm lấy vai của người lớn tuổi hơn và nói. "Anh có biết không, chồng anh đã cho em tiền để bôi thuốc độc lên vết thương của anh. Vì vậy nó sẽ không bao giờ lành. Nhưng em không muốn giết anh. Làm thế nào mà em có thể làm điều tội lỗi như vậy được chứ? Và em đã từ chối làm như vậy, và vì vậy họ đã sa thải em khỏi công việc này. Em sẽ rời khỏi nơi này vào ngày mai. Anh ta đã chỉ định một y tá khác đến để chăm sóc anh. Ai đó đã đồng ý thực hiện hành vi đầu độc thấp hèn đó của Jimin." Em tuyệt vọng nói.

"Anh ta sẽ giết anh!" Em thì thầm hét lên. "Và em không thể làm gì cả. Xin hãy tỉnh lại. Đừng chết." Giọng em dao động. "Ít nhất là vì lợi ích của dân làng, những người phụ thuộc vào anh. Đừng tàn nhẫn nữa, hãy tỉnh lại đi." Em rên rỉ và đánh vào ngực người lớn tuổi, sau đó xoa dịu nó bằng cách nhẹ nhàng vỗ vào ngực. Em gục đầu vào lồng ngực rắn chắc, nghe thấy trái tim đang đập tĩnh lặng.

"Anh không bao giờ có thể là của em. Nhưng trái tim em sẽ mãi mãi thuộc về anh. Xin hãy nhớ đến em khi anh thức dậy, đừng quên những cuộc trò chuyện và thời gian chúng ta ở bên nhau. Vì em sẽ không bao giờ quên khoảng thời gian có anh trong tầm mắt." Giọng em đứt quãng.

"Làm ơn ...." Jin khóc nức nở và thiếp đi, đầu tựa vào ngực Taehyung. Taehyung cảm thấy ngực mình ướt đẫm vì nước mắt. Anh trở nên bồn chồn, anh muốn làm một điều gì đó.

Taehyung đã tự mình đấu tranh, anh muốn sống nhiều hơn nữa, anh muốn giữ lấy người đàn ông này. Để nhìn thấy Seokjin bất cứ khi nào anh thức dậy và chứng kiến ​​em trước khi ngủ. Nói cho em biết em đã chữa khỏi bệnh cho Taehyung nhiều như thế nào, chỉ bằng trái tim ấm áp và sự hiện diện dịu dàng của em. Anh muốn hét lên rằng em đã cho anh thấy rằng tình yêu vẫn chưa kết thúc, rằng anh đã mất hy vọng vào nó. Anh muốn ôm em, viết thư và thơ cho em, thổ lộ tình yêu mới tìm thấy của anh cho em đến khi trái tim anh khô héo, bảo vệ em, ban điều ước lành dành cho em, nhìn chằm chằm vào em cho đến khi anh chán mới thôi, kết hôn với em, làm tình với em và tiếp tục sống vì em.

Nước mắt anh lăn dài trên má và trái tim đập thất vọng vì bị nhốt vào cơ thể vô hồn này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro