29
29 - KHÚC MẮC BAN ĐẦU
Họ không thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi.
-
"Em muốn đi ngủ." Nhóc lẩm bẩm, đôi mắt nhóc sưng húp lên vì khóc quá nhiều.
Seungyoun liếc nhìn Dohyon. "Vậy hãy ngủ đi."
"Em không thể. Trái tim em không cho phép em làm điều đó."
"Không việc gì cứ phải đắm chìm trong cảm giác tội lỗi và thất vọng chính mình, Dohyon ah." Seungyoun vỗ lưng an ủi nhóc. "Chỉ cần ngủ thôi. Mọi thứ sẽ tốt hơn sau khi em thức dậy."
"Anh có thuốc không, thuốc hay bất cứ thứ gì đó?" Dohyon hỏi thẳng. "Cái gì đó có thể giúp em ngủ?"
"Ừm.. anh có một ít từ chợ đen nhưng anh sẽ không đưa em vì em không nên tiếp xúc với chúng lần nữa."
"Lần nữa?"
"Nhưng có lẽ anh có thể làm một cái gì đó khác, thôi miên có thể ít rủi ro hơn ma túy." Seungyoun chạm vào trán của nhóc. "Em muốn anh thôi miên em ngủ không?"
"Hãy làm đi."
Seungyoun hít một hơi thật sâu, đặt ngón tay của mình vào đúng chỗ. "Được rồi. 1, 2, và-"
Đôi mắt của Dohyon hoàn toàn nhắm lại, toàn bộ cơ thể nhóc ngã xuống ghế sofa khi hắn làm như vậy.
"Ba."
Nhóc bây giờ đã ngủ say với phương pháp an toàn của Seungyoun.
Seungyoun cẩn thận kéo một tấm chăn và đắp cho nhóc trước khi đi đến chỗ Wooseok và Eunsang, những người đang đứng gần Junho vẫn còn bất tỉnh trước toàn bộ sự việc. Đôi mắt của Seungyoun mở to ngay khoảnh khắc hắn liếc nhìn Wooseok. "Wooseok ah, cậu ổn chứ?"
Wooseok ngẩng đầu lên, đôi mắt trông mệt mỏi. "Hm?"
"Cậu đang đóng băng."
Ngay lập tức hiểu nó có nghĩa là gì, Eunsang kinh ngạc liếc nhìn Wooseok. "Hyung, đừng giữ cảm xúc của anh vào lòng. Cứ nói ra- nó sẽ giết anh nếu anh cứ vậy."
Wooseok hít một hơi thật sâu. "Tôi không biết tại sao cơ thể của tôi làm điều này, tôi đã không cảm thấy như thế này trong nhiều năm qua.."
"Được rồi, lại đây. Tôi sẽ lấy một ít trà hoa cúc cho bạn." Seungyoun nói khi hắn nhanh chóng tiến vào nhà bếp. "Eunsang ah, em phải ngủ đi. Cơ thể em vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau khi xảu ra sự cố đó xảy ra."
Eunsang lắc đầu mà không cần suy nghĩ. Cậu chỉ nghĩ đến sức khỏe của Wooseok. Cậu di chuyển mắt sang anh. "Hyung-"
"Tôi ổn." Wooseok cắt ngang lời cậu.
"Anh nhìn không ổn."
"Tôi đang cố gắng."
"Không sao nếu anh không cố gắng." Eunsang đảm bảo với anh ấy. "Anh rất cởi mở với những cảm xúc tích cực của mình nhưng anh lại không cởi mở với những suy nghĩ tiêu cực. Một lời nhắc nhở thân thiện rằng cả hai ta đều có thể đóng băng đến chết nếu anh không ngừng lại, anh không có quyền được chọn."
Wooseok cười nhạo. "Đã-biết-rồi."
"Em cũng đang cố gắng hết sức mình." Eunsang nói. "Dù sao, đừng cố thay đổi chủ đề. Anh đang đến đâu nhỉ?"
Wooseok hít một hơi thật sâu. "Bây giờ khi mọi thứ vượt ra khỏi tầm tay, tôi nhận ra rằng đã lâu rồi tôi mới nghĩ đến mẹ."
Eunsang gật đầu, cậu chăm chú lắng nghe anh.
"Kí ức duy nhất về bà ấy là bà ấy đã gạt tôi ra khỏi chân, đóng băng một mảng lớn trong trái tim tôi với tốc độ nhanh, thậm chí bây giờ tôi còn thấy khó thở." Anh ấy thở dài. "Tôi nghĩ rằng tôi nên nói với em điều này, Eunsang ah,"
"Nói với em cái gì?"
"Tôi đã nhận được sức mạnh của mình sau khi mẹ tôi qua đời." Anh ấy nhắc lại. "Mảnh giấy cuối cùng mà bà ấy để lại là bà ấy đưa cho tôi một loại huyết thanh để tôi uống. Điều đó khá kỳ lạ khi bà ấy thực sự không phải là người thích thuốc thang các thứ, nhưng tôi vẫn nhận nó vì đó là mong muốn cuối cùng của bà ấy. Tôi không hề biết, nó đã cho tôi cái này." Wooseok liếc nhìn đôi bàn tay băng giá của mình. "Nó hẳn là thứ tốt nhất và tồi tệ nhất tôi từng có trong suốt cuộc đời."
"Vậy mẹ của anh biết về sức mạnh của anh trước khi anh thực sự phát hiện ra chúng?"
"Có lẽ. Tôi chưa bao giờ biết toàn bộ câu chuyện." Wooseok lầm bầm. "Tôi đau buồn về cái chết của bà ấy trong một thời gian dài. Đó là khoảng thời gian thực sự khó khăn với tôi. Tôi thậm chí không nghĩ rằng sự cải thiện đột ngột của mình là điều gì đó quan trọng, tất cả những gì tôi mong muốn là bà ấy sẽ trở lại."
Eunsang gật đầu. Cậu không thể nắm bắt được ý nghĩ về việc mất mẹ- cậu thậm chí không thể tưởng tượng được cảm giác đau khổ của mình sẽ như thế nào vào lúc đó.
"Được rồi, trà hoa cúc cho băng giá đây." Seungyoun tiến về phía Wooseok với một tách trà trên tay. Đôi mắt hắn mở to, hắn dán mắt vào Junho. "Yah cậu có biết trông trẻ không, hai cậu thậm chí có nhận ra em ấy đã như thế này trong một khoảng thời gian không?"
Eunsang cúi đầu nhìn Junho. Cậu khá ngạc nhiên khi thấy mí mắt Junho di chuyển rất nhanh. "Em ấy đã thức dậy." Wooseok bắt lấy tay cậu ấy.
"Có thể là em ấy sẽ bị co giật. Eunsang ah, giúp tôi đỡ em ấy dậy."
Eunsang cố gắng để cậu ấy dựa vào ghế sofa trong tư thế ngồi. Junho từ từ mở mắt ra, cậu ấy nhíu mày vì ánh sáng đột ngột chiếu thẳng vào. Seungyoun ngồi gần vào cậu ấy, kiểm tra thị lực. "Này, cậu có thể nhìn rõ tôi đúng không? Hay là điện đã chạm vào dây thần kinh thị giác của cậu?"
Junho xoay xở để trả lời. Mắt cậu ấy nheo lại. "Em đang ở đâu?"
"Đừng lo lắng, ở đây an toàn. Cậu đang ở nơi rất tốt."
Khoảnh khắc Junho thoáng thấy Eunsang, cậu ấy bồn chồn lập tức quàng tay qua, kéo cậu lại để ôm. "Eunsang ah"
Eunsang không lấy làm khó chịu, vòng tay ôm lấy cậu ấy. "Junho.."
"Tôi nói với cậu rằng đi vào đó là một ý tưởng tồi, chúng ta đã gặp rắc rối vì cậu đấy."
"Cậu là người đã phá vỡ camera giám sát-"
"Yah, cậu không dám lật bàn. Đây là lỗi của cậu."
"Tôi biết rồi mà." Eunsang cười khúc khích. "Junho này, tôi đã nghĩ cậu sẽ chết. Cậu ngất đi trong vòng tay của tôi và tôi phải đưa cậu về đây."
"Oh tôi, tôi đã gặp rắc rối gì sao?"
"Phải, cậu đã từng, nhưng chết tiệt, tôi bây giờ chỉ vui mừng vì cậu còn sống thôi." Eunsang dứt ra khỏi cái ôm và đối mặt với cậu ấy. "Hứa với tôi rằng cậu sẽ không tự tiện như vậy một lần nữa, được chứ?"
Junho gật đầu, sau đó cậu ấy nhìn xung quanh. "Nhưng cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Tôi đang ở đâu?" Mắt cậu ấy chuyển sang Wooseok và Seungyoun. "Tiền bối, chính xác thì điều gì đã đưa tôi đến đây?"
"Cậu có thể nhìn thấy chúng tôi sao? Oh tuyệt, tôi đã nghĩ rằng chúng tôi bị vô hình vì cậu đã bỏ qua chúng tôi suốt từ nãy đến giờ." Wooseok lẩm bẩm.
"Đó có lẽ là vì Eunsang, cả thế giới mờ ảo khi họ có nhau." Seungyoun cười. "Đó là lý do tại sao Eunsang cứ phớt lờ những cuộc gọi của tôi khi cậu ấy ở bên cậu, phải không?"
Eunsang nhìn hắn thắc mắc. "Anh đang đề cập tới cái gì-"
"Wooseok ah, có lẽ nếu cậu có thể quan tâm đến tôi hơn, chúng ta sẽ có được một tình bạn lý tưởng giống như họ-"
"Em ấy bỏ qua tất cả các cuộc gọi của cậu và cậu chỉ đang nói về một tình bạn lý tưởng?"
".. ít nhất hãy cố gắng trở nên tốt đẹp hơn."
"Tốt đẹp hơn cùng với cậu? Không cảm ơn."
Seungyoun quay sang Eunsang. "Cậu tìm thấy Junho ở đâu thế? Tôi cần một người bạn tốt thay thế, người trước đây của tôi không làm tốt công việc đó."
Eunsang ngăn hắn nói. "Seungyoun hyung."
"Hm?"
"Có lẽ anh nên bắt đầu giải thích cho Junho về việc tại sao cậu ấy ở đây..?"
Mắt Seungyoun lập tức sáng lên. "À đúng rồi, chúng ta về điều đó. Junho ah." Hắn chỉ vào cậu. "Thứ nhất, em nói mọi thứ đều là lỗi của Eunsang, điều đó hoàn toàn đúng- đừng ngần ngại đổ lỗi cho cậu ấy."
Eunsang nói đểu. "Đừng cố phá hoại tình bạn của bọn em-"
"Thứ hai, đừng để Eunsang đưa ra quyết định trong tương lai. Cậu biết cậu ấy như thế nào sao?"
"Hyung-"
"Và thứ ba nhưng không kém phần quan trọng, câu hỏi mà cậu hỏi chỉ có thể được trả lời bởi chính cậu." Seungyoun chỉ ra. "Câu hỏi là: tại sao cậu lại ở đây? Tại sao cậu không thể nắm quyền kiểm soát một sức mạnh mà cậu đã biết trong một thời gian dài?"
Khuôn mặt của Junho dần trở nên trống rỗng. "Em không biết gì về nó cả."
"Phải." Seungyoun nói. "Trên thực tế, cậu đã biết tất cả. Cậu đaz nói với bộ não của cậu để nó quên đi tất cả nhưng thực sự vẫn còn biết chút ít, những thứ bị bỏ qua thường phát triển mạnh mẽ hơn trong quá trình bộc phát, đặc biệt là khi nó bị treo như một chiếc mỏ neo trong một thời gian khá dài."
Junho thở dài. ".. đó không phải là điều đáng tự hào."
"Không phải là điều đáng tự hào- cậu là người điều khiển điện đấy!" Wooseok chỉ ra. "Đó chắc chắn là một đặc điểm rất thú vị."
"Cha mẹ tôi thấy tôi là một kẻ lập dị." Cậu ấy kể. "Một đứa trẻ bị bệnh về não với một chuẩn đoán là không thể chữa khỏi. Một sản phẩm lỗi của bọn họ."
"Nói với cha mẹ của cậu là họ đã thấy sai." Seungyoun thẩm định cậu ấy. "Đừng xấu hổ về con người thực sự của cậu, và đừng giả vờ là một thứ gì đó mà cậu không có. Cậu được sinh ra với một món quà đặc biệt, cậu nên học cách để sử dụng nó tốt hơn."
"Cậu biết về điều này bao lâu rồi?" Eunsang hỏi cậu ấy.
"Miễn là tôi có thể nhớ ra." Junho nói với hắn. "Khi em nói với bố mẹ, đèn của sẽ bắt đầu nhấp nháy khi em đưa ra những cử chỉ mập mờ, họ sẽ nói rằng đó là do bóng đèn hỏng. Khi em có thể cảm thấy cảm giác mãnh liệt của điện ngay trên đầu ngón tay, họ nói rằng em đang bị quá sức. Hay nói rằng 5 tuổi, em có rất nhiều điều phải giữ trong lòng vì họ đang cố tránh những đánh giá tiêu cực đó."
"Tốt, cậu không cần phải làm điều đó nữa, bây giờ cậu đã có chúng tôi rồi." Seungyoun mỉm cười với cậu ấy.
Đôi mắt của Junho rung động. "Uh.. Eunsang bảo anh đối xử với cậu ấy như tù nhân chứ không phải như những gid đã nói? Anh có chắc đó là tin tốt không?"
Wooseok và Seungyoun bắn cho Eunsang một cái nhìn bị tóe lửa. Eunsang giơ cả hai tay lên. "Sao chứ? Tất cả chỉ để che đậy, có gì tệ về điều đó?"
Với cảm xúc lẫn lộn và bầu không khí căng thẳng, họ bắt đầu giải thích với cậu ấy từ đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro