Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

06

06 - NÓ CÓ LÀM ĐƯỢC ĐIỀU ĐÓ KHÔNG?

Eunsang không tin vào điều đó khi mọi người cứ cho rằng anh đặc biệt.
Có lẽ đây là lần duy nhất anh cảm thấy thích như vậy.

-

Eunsang không ngờ rằng cậu sẽ bị đẩy vào một bức tường trong ngày đầu tiên nhập học. Thông thường điều này xảy ra sau một tuần cậu đi học hoặc lâu hơn nữa.

Chết tiệt, cậu có nên coi đây là một kỷ lục cá nhân chứ.

Seungyoun giữ lấy cậu bằng vai, đẩy mạnh cậu về phía bức tường. "Hãy nói một cách chính xác, cậu là ai?"

"Tôi không hiểu ý của cậu-"

"Cách cậu nhìn tôi sáng nay, ngay trước khi tôi ngã xuống." Giọng anh nghiêm nghị đến mức làm Eunsang cảm thấy lạnh sống lưng. "Chắc chắn cậu phải biết điều gì đó, đúng không? Cậu đã rất ngạc nhiên khi nhìn tôi."

"Tất nhiên tôi rất ngạc nhiên rồi, khi tôi liếc nhìn cậu và bất ngờ thay ngay sau đó cậu bị ngất đi ngay trên sân khấu!"

"Chính cậu là người đã làm điều đó với tôi!" Seungyoun cởi bỏ suy nghĩ, hơi thở của anh trở nên gấp gáp và nhanh chóng. "Nói dối sẽ không giải quyết được bất cứ điều, cho tôi câu trả lời."

Seungwoo nói chen vào như để ngăn cuộc trò chuyện có nguy cơ cãi vã này . "Seungyoun-ah-"

"Tôi biết cậu trông như thế nào. Biểu cảm trên khuôn mặt của cậu nó không giống như một sự ngạc nhiên. Cậu sợ hãi và bối rối. Cậu nhận ra một cái gì đó đáng sợ ngay lập tức trong đầu của tôi, và sau đó nó làm cậu sốc hơn sau khi nhìn thấy tôi ngất đi."

Seungyoun tiếp tục lan man.

"Nói dối để lại dấu vết trong đầu. Cậu không thể nói dối mà không suy nghĩ, cậu phải nghĩ đến lời nói dối trước khi cậu tiếp tục nói. Từ hành vi của cậu, tôi biết cậu sợ và cậu đang che giấu điều gì đó mà cậu không muốn để tôi xem. Nhưng xin lỗi cậu, tôi có thể thấy ngay mọi thứ trong đầu cậu." Anh cười nhếch miệng. "Cậu đang rất đau khổ, tâm trí của cậu đang quay cuồng trong sự hỗn loạn lớn. Cậu đang nghĩ.."

Anh bỗng dừng lại.

Seungwoo nhìn qua đứa em của mình. "Nhóc, em không sao chứ?"

"Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy? Có trục trặc gì sao?" Wooseok hỏi, sự tò mò trỗi dậy.

"Tớ không thể đọc suy nghĩ của cậu ấy." Seungyoun lúng túng nói.

"Gì cơ?"

"Tớ không thể đọc được suy nghĩ của cậu ấy!" Đôi đồng tử của Seungyoun mở to đầy ngạc nhiên. Anh đặt tay lên má của Eunsang một cách chắc chắn. "Cậu đang nghĩ về điều gì sao?"

Người tóc đỏ trông khá giật mình. "Uh.. vâng?"

"Seungwoo, Wooseok, nghĩ về điều gì đó quan trọng đi. Có lẽ sức mạnh của tôi đang được bảo trì nên không có tác dụng."

Em có đọc được ý nghĩa như thế này? Seungwoo vươn tay ra, vẻ mặt khó hiểu.

Chúng ta có thể vui lòng nhanh lên và hoàn thành việc này không? Tớ chỉ muốn đi về nhà thôi. Biểu hiện của Wooseok không đồng bộ hóa với những gì đang nghĩ.

"Mọi thứ đều ổn cho với hai người .." Seungyoun liếc nhìn lại Eunsang.

"Được rồi, cậu.. Món ăn yêu thích của cậu là gì?"

"Đó là-"

"Đừng nói điều đó, đồ ngu ngốc! Hãy nghĩ về nó!"

Không có gì, Seungyoun đã không thể tìm thấy gì. Cho dù anh cố gắng bao nhiêu, trong đầu của nhóc tóc đỏ không có gì ngoài một vệt mờ, tâm trí cậu ấy quá phức tạp để anh nhìn thấu.

"Nghĩ đi!"

"Tôi đang nghĩ!"

"TÔI KHÔNG NGHE THẤY ĐIỀU GÌ!"

"Được rồi, hết giờ rồi." Seungwoo kéo Seungyoun ra khỏi người Eunsang "Thế là đủ rồi. Seungyoun, đừng làm phiền đứa nhóc này nữa."

Seungyoun nhìn chằm chằm vào khoảng không, tâm trí anh hoàn toàn trống rỗng. Không lâu sau đó anh cười, rồi anh cười. Anh cười rất to đến mức nước mắt bắt đầu ứ đọng trong đáy mắt anh.

"Hyung, cậu ấy phát điên. Em không biết nên làm gì với cậu ấy." Wooseok thì thầm với Seungwoo.

Seungyoun gặp khó khăn trong việc kiểm soát tiếng cười của mình. "Tớ là .. tớ chỉ đi hạnh phúc. Tớ thực sự thực sự, rất hạnh phúc."

Wooseok và Seungwoo nhìn nhau bằng ánh mắt kỳ lạ. Eunsang từ từ lùi lại khỏi chàng trai, hi vọng có thể thoát ra càng sớm càng tốt.
Seungyoun chỉ một ngón tay vào Eunsang.

"Cậu, tóc đỏ. Sau ngần ấy năm, cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy cậu rồi."

Eunsang nuốt nước bọt.

"Một hội viên của x1."

-

"X1 là gì?"

Bộ ba chắc chắn nợ Eunsang một lời giải thích sau những gì đã xảy ra. Vì điều đó, họ quyết định trò chuyện một chút trong quán ăn vào giờ nghỉ trưa. Rất nhiều ánh mắt và tiếng thì thầm xung quanh, đặt câu hỏi tại sao một người mới chuyển trường đơn thuần lại được ngồi chung với những học sinh nổi tiếng nhất trong lịch sử của trường. Thay vào đó, Eunsang cảm thấy kỳ lạ, vì cậu là người duy nhất sử dụng đồng phục, một người hài hước cùng hai cậu bé tuổi hơn với áo khoác lạ mắt và balo bóng loáng. Đến lúc đó cậu nhận ra rằng cậu đang nói chuyện với những người nổi tiếng thực sự, và có lẽ cậu nên biết ơn vì điều đó.

"Chúng tôi là x1." Wooseok nói ngắn gọn.

"Vậy đó là một nhóm phải không?"

"Không hẳn, x1 là những gì chúng ta gọi các cá nhân có thêm y trong tế bào của họ. Nói cách khác là superhumans." Seungwoo giải thích cặn kẽ.

"Hầu hết chúng ta đều có những nặng lực của riêng mình. Anh có thể tạo ra và điều khiển lửa. Wooseok cũng làm điều tương tự nhưng là đối với nước. Seungyoun chủ yếu làm những điều cần thiết về tư duy và chữa bệnh."

Eunsang dừng lại một lúc, cố gắng tiêu hóa tình hình của chính mình. "Nếu bản thân là người có siêu năng lực vì thêm một y, tại sao lại nhấn mạnh x?"

Wooseok nheo mắt. "Đợi đã, cái gì cơ?"

"Cậu nên tự gọi mình là y1, để có thêm y trong các ô của bạn. Hoặc ít nhất là y2, nhấn mạnh rằng bạn sẽ có hai ô y-"

"X1 LÀ TÊN GỌI, OKAY?" Seungyoun gắt gỏng. "Tôi không thể tin đó là điều đầu tiên cậu nghĩ đến ngay cả sau khi chúng tôi đã nói với cậu rằng chúng tôi ủng hộ siêu năng lực."

"Chà, vì đơn giản là tôi không tin những gì cậu nói nên tôi giả vờ không nghe thấy." Eunang nói thật lòng. "Ý tôi là, thao túng lửa? Thật là một trò đùa- chờ đã trời ơi."

Câu nói của Eunsang bị gián đoạn bởi cảnh Wooseok rót đầy một cốc nước một lần nữa. Wooseok cười tinh nghịch. "Không, đó chỉ là một mánh khóe. Tôi chỉ cố gắng lừa cậu thôi."

Nụ cười của Wooseok lập tức biến thành một cái nhíu mày. "Hyung, em nghĩ đây là thời điểm hoàn hảo để anh đốt cháy trường học, có lẽ điều đó sẽ khiến cậu ấy tin tưởng."

Seungyoun cười khẩy. "Hoặc em có thể rút nước ra khỏi cơ thể cậu ấy, điều đó khá thiết thực."

"Được rồi hai người, không ai trong chúng ta sẽ đốt cháy hay làm chết đuối bất cứ ai, vì vậy xin hãy bình tĩnh." Seungwoo nói.

"Eunsang-ah, tôi biết bây giờ chúng tôi không thể chứng minh điều đó cho cậu vì một bí mật, vì vậy xin cậu hãy cố gắng tin tưởng chúng tôi tại thời điểm này, được chứ? Chúng tôi có thể chứng minh điều đó cho cậu sau, nhưng bây giờ chúng tôi thật sự cần sự giúp đỡ của cậu. "

Eunsang gật đầu. "Được rồi, nhưng tôi có hơi bối rối.. tất cả những điều này có liên quan gì đến tôi?"

Seungyoun chế giễu. "Điều này có liên quan gì đến em? Này nhóc, em là một trong số chúng tôi!"

"Gì ạ?"

"Em là x1." seungwoo nói. "Em có thể không cảm thấy như vậy, nhưng em có một sức mạnh gì đó bên trong."

"Anh nghĩ em là một trong số các anh chỉ vì anh chàng đó không thể đọc được suy nghĩ gì trong đầu em?" Eunsang nói, tay chỉ vào Seungyoun.

"Nhìn này." Wooseok tiến lại gần Eundang. "Bản thân các cá nhân X1 đặc biệt vì một lý do nào đó. Chúng tôi có thể làm những việc mà người khác không thể làm được. Để cậu có thể vô hiệu hóa sức mạnh của chính mình, x1 là khá đáng khinh. Chúng tôi cũng có thể gọi cậu là x1, là chính chúng ta. "

Eunsang chính xác không thể thực hiện mọi thứ một cách nghiêm túc vào lúc này, nhưng nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc được viết trên khuôn mặt của Wooseok, cậu không thể không giải thích. "Chà, được thôi. Cứ nói tôi là x1, dù cho sức mạnh của tôi là gì. Tại sao lại cần sự giúp đỡ của tôi? Cái gọi là 'sức mạnh' của tôi căn bản không có cơ hội chống lại ba người."

"Ừ, không thể." Seungyoun lầm bầm.

"Đừng có chắc chắn về bản thân, sức mạnh của cậu không hề hoạt động trên người tôi."

"Yah tóc đỏ! Nếu cậu bị thương, tôi sẽ là người đầu tiên cậu sẽ cầu xin sự giúp đỡ. Cậu là người không nên tự mãn."

Eunsang mỉa mai. "Đây là sự lãnh đạo hay cái gì đó của cậu?"

Wooseok cười khẩy. Seungyoun cảm thấy hơi bị xúc phạm. "Không, người có sức mạnh lửa đó là thủ lĩnh. Tôi chỉ là người trợ giúp mọi thứ và đảm bảo mọi người đều trông thật ngầu."

"Cảm ơn em vì điều đó, nhân tiện.." Seungwoo cười toe toét.

"Dù sao đi nữa, việc cần tôi giúp đỡ là gì..?" Eunsang hỏi lại. Cậu không cảm thấy cuộc trò chuyện này sắp kết thúc.

"Cậu không phải là người duy nhất ở đây, chúng tôi cần thu thập tất cả các thành viên x1 khác." Wooseok đơn giản hóa tình huống theo cách riêng của mình. "Chúng tôi đã không tìm thấy bất cứ điều gì trong một thời gian dài ở trường, nhưng bây giờ cậu đang ở đây.. mọi thứ trở nên rõ ràng hơn nhiều."

"Vì vậy, cậu muốn tôi xác định những người còn lại?"

"Không, chúng tôi chỉ muốn bạn thu thập chúng." Seungyoun sửa lại.

"Xác định họ thật dễ dàng sau khi tôi gặp cậu. Thay vào đó, chúng tôi cần họ thừa nhận quyền hạn của họ. Chúng tôi cần họ ở đây với chúng tôi, vì vậy chúng tôi có thể thảo luận về kế hoạch tương lai của mình."

"Anh thực sự nghĩ rằng có thể xác định họ dễ dàng ư?"

"Tất nhiên." Seungyoun liếc sang bên trái. "Tôi đang thực sự nhìn vào một cái ngay bây giờ."

Eunsang quay lại để xem Seungyoun đang đề cập đến ai. Miệng cậu há to. "Không thể nào. Anh đang nói Son Dongpyo cũng là một x1 à?"

"Tạo hình bên ngoài. Cậu ấy có vẻ ngoài tốt lắm." Seungyoun nói tiếp. "Nhóc ấy có thể là một trợ thủ tuyệt vời khi chúng tôi cần ngụy trang."

"Chúng tôi cần cậu nói chuyện với nhóc ấy và thuyết phục nhóc đến với chúng tôi." Seungwoo giải thích. "Hãy để cậu nhóc bộc lộ sức mạnh của mình cho cậu thấy, sau đó mang cậu ta đến với chúng tôi. Chúng tôi sẽ giải quyết với cậu ấy sau."

Eunsang ngay lập tức lắc đầu. "Không, nhất định không phải cậu ấy. Ít nhất là không phải hôm nay. Vui lòng cho tôi một nhiệm vụ khác, tôi sẽ rất vui lòng giúp đỡ nhiệt tình."

Seungyoun nhìn lên. "Ah, cậu ấy đến rồi đây."

"Người nào cơ?"

"Đó chính là mục tiêu tiếp theo."

"Eunsang-ah!"

Eunsang ngay lập tức nhận ra giọng nói của người.

"Hyeongjun?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro