Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9.

dùng từ điên cuồng để miêu tả những ngày vừa rồi vẫn còn là chưa đủ. jihoon gần như muốn bứt trụi tóc, bỏ học và đi tu. cậu không có thời gian để thở, chứ đừng nói tới việc nghĩ về soonyoung. nhưng sau khi cậu bước ra khỏi phòng thi môn cuối cùng, khi những cơn stress dần tan biến đi, anh là điều đầu tiên cậu nghĩ tới.

căn hộ trống không khi jihoon trở về. soonyoung hẳn vẫn đang làm bài kiểm tra trên trường, và jihoon thầm mừng vì anh chưa ở nhà. điều đó giúp cậu có thêm thời gian để suy nghĩ nên làm gì và nói gì khi đối mặt với soonyoung.

đã bốn ngày kể từ cuộc nói chuyện với seungcheol. cậu không hề hối hận vì đã kể với seungcheol chút nào. cậu còn cảm thấy biết ơn là đằng khác. lời của seungcheol chính là cú thúc mà cậu cần. cậu tự nhắc bản thân phải khao seungcheol một bữa ra trò nếu chuyện giữa cậu và soonyoung thành công.

có vẻ cậu mệt hơn mình nghĩ, vì cậu sập nguồn gần như ngay lập tức khi đặt lưng lên giường và không tỉnh dậy cho tới tận mười rưỡi tối. cậu hoảng loạn một chút, nhận ra việc đánh một giấc như thế này sẽ đảo lộn giờ sinh hoạt của mình, nhưng rồi cậu nhận ra kỳ thi đã kết thúc và cậu cuối cùng cũng được tự do.

jihoon quyết định đây là thời điểm hoàn hảo để nói chuyện với soonyoung, cậu đi tới phòng tắm để rửa mặt với nước lạnh, cũng là để bớt bồn chồn. sẽ ổn thôi, cậu tự nhắc bản thân, lặp đi lặp lại như một câu thần chú.

khi cậu gõ cửa phòng soonyoung, không có ai trả lời. cậu mở hé cửa và trông đợi một soonyoung đang cong người nằm trên bàn học, thiu thiu ngủ, nhưng anh không có ở đó. căn phòng hoàn toàn không một bóng người. jihoon kiểm tra giờ trên điện thoại để chắc chắn rằng bây giờ là 10:30 và bóng tối đang bao phủ ngoài kia không phải do mặt trời (bằng cách nào đó) tắt lửa khi jihoon chìm sâu trong giấc ngủ, nhấn chìm trái đất trong màn đêm vô tận.

và điện thoại hiển thị 10:36 pm, có nghĩa là chỉ có một nơi soonyoung đang ở nếu anh không có trong phòng.

////

một khung cảnh quen thuộc đón chào jihoon khi cậu mở cửa sân thượng - soonyoung đang ở sát rìa, nhưng lần này anh ngồi xuống thay vì đứng lên, kính viễn vọng đặt ngay bên cạnh.

"này," jihoon nói khi tới gần, chắc chắn rằng sự hiện diện của cậu được biết đến. cậu ngồi xuống sàn sân đầy đất cát cạnh soonyoung. "cậu đang làm gì vậy?"

"nghĩ về sao, vũ trụ, người ngoài hành tinh, mấy thứ mà cậu không hứng thú thôi mà," câu trả lời của soonyoung vẫn như mọi khi. sau khi hiểu soonyoung rõ hơn, jihoon nhận ra đó là câu trả lời mặc định của anh khi anh không có tâm trạng. soonyoung nhìn có vẻ mất tập trung, ánh mắt anh xa xăm như đang tìm kiếm điều gì đó cách xa hàng nghìn năm ánh sáng, điều gì đó jihon không thể thấy được, nhưng lại tuyệt vọng muốn trở thành một phần nhỏ trong đó. "cậu làm bài được không?"

"ổn," jihoon trả lời. "cũng không khó như tớ nghĩ. cậu thì sao?"

"tuyệt vời," soonyoung đáp. cả hai im lặng một hồi lâu.

"có bao giờ cậu cảm thấy tầm thường trong vũ trụ này chưa?" soonyoung nhỏ giọng lên tiếng. "kiểu, chúng ta chỉ là một hạt bụi bé tẹo trên cục đá to đùng này ấy. điều gì khiến chúng ta nghĩ rằng những gì mình đang làm là đáng công đáng sức? liệu mặt trăng có quan tâm nếu cậu trượt một bài kiểm tra không? liệu những vì sao có biết khi cậu làm hỏng việc không?"

"tớ mới trải qua hai tiếng đồng hồ làm bài marketing, và tớ không còn sức để nghĩ đâu. cậu không được phép khủng hoảng về sự tồn tại của mình khi mà tớ đang ở ngay cạnh cậu." jihoon mắng. soonyoung bật cười, và jihoon nghĩ cậu sẽ không bao giờ chán âm thanh đó.

jihoon vẫn cân nhắc lời của soonyoung - liệu những ngôi sao có để tâm không nhỉ? vũ trụ hẳn phải có nhiều thứ thú vị hơn để làm thay vì cười vào mặt jihoon khi cậu vấp chân vào dây giày hay khi cậu ấp úng lúc thuyết trình trước lớp. vũ trụ chẳng hề bận tâm, và jihoon cũng nên vậy.

và đó là lí do vì sao cậu lấy hết can đảm để nói, "tớ hỏi một câu được không?"

soonyoung quay sang nhìn cậu đầy tò mò, "được chứ."

"bọn mình..." jihoon hít một hơi thật sâu, rồi thở ra nặng nề. "bọn mình là gì vậy?"

"bạn bè," soonyoung trả lời, như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời. jihoon chỉ muốn hét lên. "bạn cùng nhà."

"tớ biết là thế, nhưng mà" jihoon nói. cậu chỉ muốn nói 'quên đi' và làm như chưa có gì xảy ra, nhưng làm vậy thì thật hèn. cậu cần câu trả lời, vậy nên cậu nói tiếp, "cậu không nghĩ là đã tới lúc chúng ta dừng 'nhảy' quanh... chuyện này à?" cậu dùng tay chỉ vào khoảng cách giữa mình và soonyoung.

soonyoung vẫn điềm tĩnh, nhưng jihoon nghe được giọng điệu đùa cợt trong lời nói của anh. "tớ đang khá thích điệu foxtrot này mà."

jihoon thở mạnh qua mũi. "thằng khốn này."

"xin lỗi." lần này soonyoung cười, rồi có gì đó hiện trên khuôn mặt anh mà jihoon không thể đọc được - một điều khá lạ lẫm vì soonyoung vốn là một người dễ hiểu. "cậu... muốn bọn mình là gì?"

"tớ không biết." jihoon nói. đó là sự thật. cậu không biết mình muốn gì, trừ việc dù sau hôm nay họ là gì, cậu biết chắc rằng cậu muốn soonyoung sẽ ở ngay bên cạnh mình.

soonyoung cân nhắc về câu trả lời của jihoon một lúc trước khi nói, "tớ đã rất sợ hãi cuộc nói chuyện này. không biết vì sao nữa, nhưng có lẽ vì tớ biết chắc mình sẽ làm rối tung mọi thứ lên nếu tớ mở mồm."

jihoon khịt mũi. "tớ cũng đã nghĩ vậy."

"cậu muốn dừng chuyện này lại không?"

"không."

"tớ cũng không."

jihoon mừng rằng soonyoung cũng cảm thấy như mình. cậu có thể kết thúc cuộc nói chuyện ngay bây giờ; để những thứ chưa nói, ừm, vẫn là những điều không nói ra, nhưng cậu biết điều đó chỉ làm khó cả hai hơn.

'nói với soonyoung trước khi quá muộn.'

jihoon gửi lời cầu nguyện tới vũ trụ, các tinh thể sao, tới bất kì vị chúa trời ở ngoài kia rằng cậu thực sự không muốn làm hỏng chuyện này.

"cậu biết không, thế giới có thể kết thúc ngay lúc này," cậu bắt đầu, thật chậm và chần chừ. "và sẽ có rất nhiều thứ tớ chưa thể nói với cậu. và thế thì tệ thật đấy, nhất là với tớ, vì tớ sẽ chết mà không kịp nói cảm xúc của mình, và rồi vũ trụ sẽ cười vào cái bản mặt này." cậu hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí để nhìn thẳng vào mắt soonyoung để anh biết rằng cậu đang thật lòng, "vậy nên điều tớ muốn nói là... kể cả khi thế giới này có sập xuống, cậu vẫn sẽ là một điểm bất biến với tớ. điểm tựa của tớ. "

mọi thứ xung quanh im lặng tới không thể chịu nổi, soonyoung nhìn chằm chằm vào jihoon đầy bất ngờ. jihoon định lên tiếng, đòi một câu trả lời từ anh, và soonyoung chợt nhăn nhở và cười khúc khích. "không thể tin nổi là cậu mới trích thoại the x-files."

"tên khùng này," jihoon đấm vào tay soonyoung. "ông đây vừa mới tỏ tình với cậu và cậu chỉ nói được có thế thôi hả?!"

"xin lỗi mà," soonyoung nói giữa những tiếng cười, vì hạnh phúc hay vì sự sến rện của jihoon thì chịu, nhưng cậu chẳng hề quan tâm, cậu bật cười cùng anh.

khi tiếng cười chìm xuống, soonyoung lau nước mắt, quay qua nhìn jihoon. "jihoon này?"

"hm?"

"cậu cũng là điểm tựa của tớ."

jihoon không thể kiềm lại nụ cười lớn trên môi mình. cảm tưởng như cậu đã trút được một gánh nặng trên đôi vai; như thể cậu có thể nuốt luôn cả mặt trăng vậy. "may thật."

soonyoung vươn tay kéo jihoon lại gần, khẽ vuốt tóc cậu. "vì thế giới có thể kết thúc bất cứ lúc nào, cậu có phiền nếu tớ hôn cậu không?"

jihoon nghiêng đầu. "không phiền chút nào."

khi soonyoung tìm tới môi cậu, jihoon có thể cảm nhận các vì sao cuối cùng cũng xếp thẳng hàng. kwon soonyoung được kết thành từ bụi sao và các hành tinh và nhiều hơn thế. cậu không chắc liệu soonyoung là người kéo jihoon vào quỹ đạo của anh hay ngược lại, nhưng điều đó chẳng hề quan trọng khi môi soonyoung đang đặt vừa khít giữa môi cậu thật ấm áp. soonyoung nhẹ đẩy cậu nằm xuống; jihoon thầm tiếc thương chiếc áo trắng nhưng sớm quên đi khi soonyoung dùng lưỡi quét qua, thành công biến não jihoon tan thành vũng nước.

đúng là đây rồi, jihoon nghĩ. chính là cảm giác này.

khi soonyoung rời khỏi, mắt anh lấp lánh, tựa như hàng trăm vì tinh tú chưa được gọi tên mà jihoon muốn khám phá, muốn lạc trong sự bao la vô tận đó. soonyoung khẽ cười khi tựa trán lên jihoon, rực sáng tới mức không gì trên bầu trời có thể sánh bằng.

"này," soonyoung nhẹ nhàng nói. hơi thở anh có mùi bạc hà và dâu. "thế giới chưa kết thúc nhỉ."

jihoon biết nụ cười trên môi cậu đang đồng điệu với soonyoung, nơi đầu ngón tay cậu chạm lên mặt anh, ấm nóng, như một cú nổ của vụn sao và đá vũ trụ. "ừ, nó vẫn chưa hề kết thúc."

////

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro