Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

Choi Yeonjun, người cùng nhập viện với tôi • Xuân

---

Khi hai cánh tay của tôi bị hai hộ lý giữ chặt, và cơ thể đã bị kéo đến ngay bên ngoài cửa phòng ECT (Điện sốc trị liệu), tôi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Gel dẫn điện nhờn dính bám trên da tôi vẫn chưa được lau sạch, tôi gần như vẫn cảm nhận được cái lạnh và sự rung rẩy của các miếng điện cực khi chúng còn bám trên da, những thứ vừa mang lại cho tôi một nỗi đau như xé toạc tủy sống.

"Xong rồi."

"Tiếp theo, Choi Yeonjun."

Trên đầu tôi vang lên mệnh lệnh lạnh lùng và trầm thấp, cả người tôi bị ném ra, va đập với sàn đá cẩm thạch, cảm giác đau đớn khiến tôi tỉnh táo hơn một chút. Đồng tử của tôi co lại một vài lần không kiểm soát được, tầm nhìn dần dần cũng trở nên rõ ràng hơn.

Ngay trước mắt tôi, Choi Yeonjun đang vật lộn điên cuồng, phải cần đến năm, sáu hộ lý cao lớn để khống chế tứ chi của anh. Một bác sĩ cao lớn mặc áo blouse trắng đứng lạnh lùng quan sát từ bên cạnh, đó là ác quỷ nổi tiếng khắp bệnh viện tâm thần này, chúng tôi đều gọi ông ta là Bác sĩ Mặt Trắng, vì đơn giản, ông ta có một khuôn mặt trắng toát đến đáng sợ.

"Ưm...ư..."

Choi Yeonjun có vẻ muốn nói điều gì đó, nhưng cả bộ đồ bệnh nhân đã bị nhét chặt vào miệng anh, cổ cũng bị một tấm vải trắng buộc chặt, chỉ còn lại hai bên má đỏ bừng với những mạch máu nổi lên, làm cho tiếng gào thét đáng lẽ phải chói tai trở nên rên rỉ, giống như lưỡi dao cùn mài trên tấm vải thô. Đau đớn kinh hoàng, tôi bất giác nổi da gà khắp người.

Sao anh ta không thể ngoan ngoãn một chút chứ?

Cứ phải làm khổ người khác, rồi hành hạ bản thân mình.

Choi Yeonjun nhập viện cùng ngày với tôi, tối ngày 4 tháng 3, khi trời đã tối đen. Khác với tôi, người đã mặc sẵn bộ đồ bệnh nhân kẻ sọc xanh trắng và được dẫn vào trong yên lặng, thì Choi Yeonjun lại mặc một bộ vest đen, trên ngực còn cài một bông cúc trắng, người ngập tràn mùi rượu nồng đến mức có thể làm say những ai ngửi phải, đôi giày của anh ta va chạm xuống sàn tạo nên những tiếng vang như một bản giao hưởng, anh ta còn đang ngậm một điếu thuốc lá gần cháy hết, khói trắng bay lơ lửng trong không trung.

Nhìn không giống người đến để chữa bệnh, mà giống như đến để gây rối thì đúng hơn.

"Choi Yeonjun, 24 tuổi, nam, rối loạn lưỡng cực phát tác từng đợt..."

Y tá cầm bệnh án bước tới bên cạnh anh, đọc vài thông tin cơ bản rồi ngẩng đầu lên để xác nhận khuôn mặt, nhưng Choi Yeonjun không chịu hợp tác, mắt anh ta gần như trợn ngược.

"Xem xong chưa? Nếu xem xong rồi thì mau sắp xếp phòng cho tôi, tôi buồn ngủ rồi."

Y tá lại bước tới trước mặt tôi, "Choi Soobin, 23 tuổi, nam, rối loạn hoang tưởng, đôi khi có khuynh hướng tấn công..."

"Ồ, không ngờ đấy, thỏ mà cũng biết cắn người à?"

Choi Yeonjun nghiêng người tựa vào tường, búng ngón tay lên thành tiếng, đôi lông mày hơi nhướng lên khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, như thể rượu đã ngấm vào mắt anh ta, chuẩn bị chảy ra và ngấm lên người tôi.

Tôi lập tức quay đi, giả vờ như không nhìn thấy.

Cùng ngày nhập viện, tôi và Choi Yeonjun tự nhiên được sắp xếp vào cùng một phòng bệnh. Đó là một căn phòng khá rộng rãi nhưng cảm giác lại hơi ẩm ướt, mùi thuốc sát trùng tràn ngập khắp mũi khiến người ta không khỏi cảm thấy hoang mang.

Bên trong có hai chiếc giường bệnh đơn đã cũ, tấm ván giường lạnh và cứng, giống như cảm giác khi tôi còn nhỏ bị giáo viên phạt đứng trong hành lang mở toang cửa sổ vào mùa đông.

Mới vào mà tôi đã bắt đầu muốn về nhà rồi.

"Chỗ gì mà tệ thế này, chết tiệt! Chị hai cũng không biết chọn cho mình chỗ tốt hơn à."

"Còn tịch thu điện thoại, mẹ nó, bị tâm thần thì phải sống như người nguyên thủy à? Quy định quái gì vậy?"

Chửi rủa một lúc, Choi Yeonjun mới chịu ngồi lên giường. Chiếc áo vest bị anh ta vứt bừa xuống sàn, làm cho bông cúc trắng gần như héo úa, anh ta nằm xuống giường, vắt chân chữ ngũ, trông như một công tử giàu có đang đi nghỉ dưỡng ở khách sạn năm sao.

"Này, thỏ, ai đưa cậu vào đây? Người nhà à? Chậc, tự kỷ mà cũng có xu hướng tấn công à, cậu trông nho nhã thế này, không giống lắm."

Có lẽ do hết thuốc lá, cái miệng của anh ta không chịu yên, như đang nói chuyện với tôi, lại như đang tự nói với chính mình.

"Thực ra tôi không có bệnh, thật đấy, chỉ là hôm nay vui quá không kiềm chế được, bị bắt vì lái xe khi say rượu nên tạm thời đến đây tránh vài hôm. Này, nếu cậu thực sự có bệnh, nói với gia đình đổi bệnh viện đi. Nhìn xem, tường thì ẩm, giường thì kêu cọt kẹt, sống ở đây lâu sẽ đoản thọ đấy."

Đúng là bệnh viện này không phải là một nơi có điều kiện tốt, dù chi phí nằm viện của nó đối với kinh tế gia đình tôi đã là rất cao. Bố tôi đã tiêu gần hết số tiền dành dụm cả đời để trả khoản tiền đặt cọc đủ cho tôi ở lại đây khoảng bảy tám tháng, mang theo trái tim nặng trĩu tiễn tôi vào viện, sau đó lại phải đi xa để tiếp tục làm việc kiếm tiền. Tôi lẽ ra nên biết ơn và không còn oán trách điều gì nữa.

Sau khi thu dọn đồ đạc mang theo, tôi đơn giản rửa mặt ở bồn rửa tay trong góc phòng, quay lại thì người kia đã ngủ say như chết. Ánh trăng vụn vỡ lọt qua khung cửa sổ được rào kín bởi những thanh sắt, tình cờ chiếu lên khuôn mặt Choi Yeonjun, tạo nên một cảnh tượng bình yên.

Anh trông rất hạnh phúc, rất giản đơn, người có thể ngủ yên bình như thế chắc hẳn không mang theo mối phiền muộn lớn nào. Giống như những gì anh nói, tâm trạng vui vẻ, là dáng vẻ của người "không có bệnh".

Choi Yeonjun vẫn chưa bị đưa vào trong, trời mới biết tại sao anh lại bướng bỉnh đến thế. Những người chăm sóc giữ chặt anh đã mất hết kiên nhẫn, nắm đấm và chân họ đều hướng vào người anh. Những việc như thế này, họ đã làm không ít lần, với bất kỳ ai dám phản kháng, họ luôn chọn đánh vào những nơi quần áo có thể che giấu, như ngực, bụng, mông, và gốc đùi. Chỉ cần bảo vệ được những chỗ có thể lộ ra ánh sáng thì coi như xong chuyện. Dù cho nơi này toàn những kẻ điên, kể cả có la hét "cứu tôi" cũng chẳng ai quan tâm. Và ngay cả khi có gia đình phát hiện vết thương trong những buổi thăm nom tháng một lần, bác sĩ cũng sẽ lấp liếm bằng lý do "tự gây thương tích". Tất cả đều là người điên, ai mà giải thích rõ được cách mình bị thương như thế nào.

Nếu nói rằng đêm đầu tiên gặp anh, tôi thật sự đã từng ghen tị với sự thẳng tanh và "bình thường" của anh, thì sự ghen tị ấy cũng sớm bị tiêu tan bởi những gì tôi chứng kiến sau này, thậm chí còn trở thành âm điểm, biến thành một loại cảm xúc gọi là thương hại.

Bạn phải hiểu rằng, đây là một bệnh viện, là bệnh viện tâm thần. Người có ý thức tự nhận mình "bình thường" mới là điều không bình thường nhất. Bạn phải sống ngu ngơ, sống mù quáng và ngoan ngoãn. Nhưng rõ ràng là Choi Yeonjun không hiểu điều này, anh luôn liều mình để đấu tranh. Anh không điên, nhưng thực sự có chút ngốc nghếch.

Cuối cùng, một y tá đã "nhân từ" tiêm cho anh một liều thuốc an thần. Chỉ trong một giây, cơ thể vừa còn giãy giụa của anh lập tức xụi lơ như một đống bùn, lặng lẽ ngủ thiếp đi. Những nắm đấm và cú đá cũng dừng lại, và lần này việc kéo anh đi trở nên dễ dàng hơn. Hai người hộ lý, mỗi người giữ một cánh tay, kéo lê Choi Yeonjun đi như đang vận chuyển xác chết, để lại những vệt kéo sạch sẽ trên sàn. Cánh cửa của phòng ECT lại một lần nữa đóng lại.

Bạn thấy đó, đấu tranh đến tận cùng, cuối cùng cũng phải vào đó thôi.

Có lẽ do họ đã hào phóng tiêm một liều lượng quá mạnh, nên sau khi bị đưa trở lại, Choi Yeonjun đã ngủ suốt cả ngày, đến tận tối hôm sau mới mở mắt ra, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh táo. Tôi lo rằng nếu anh không ăn gì sẽ chết mất, nên đã hỏi bác sĩ trực Kang Taehyun, liệu có thể giúp mang bữa tối về phòng bệnh được không. Bác sĩ Taehyun đã đồng ý, cậu ta là một trong số ít người tử tế ở đây. Nhìn cũng trạc tuổi tôi, bình thường nói chuyện rất nhẹ nhàng, không bao giờ trút giận lên bệnh nhân một cách bừa bãi.

Tôi cầm bữa tối đến bên giường của Choi Yeonjun, nhẹ nhàng vỗ lên má anh, "Tỉnh dậy đi, ăn cơm thôi."

Choi Yeonjun quay đầu lại nhìn tôi, anh nghe thấy giọng tôi, nhưng dường như không hiểu ý nghĩa trong lời nói của tôi, ánh mắt đờ đẫn nhìn tôi trống rỗng.

"Yeonjun hyung, ăn chút cơm rồi ngủ tiếp được không?"

Tôi đã phải tốn bao nhiêu công sức để giải thích một câu nói mà một đứa trẻ ba tuổi cũng có thể hiểu. Như thể tôi đang từng chút một đánh thức những tế bào não khô héo chưa chết hẳn của anh, cuối cùng tôi cũng thấy anh đưa cánh tay ra, ra hiệu bảo tôi giúp anh ngồi dậy. Tôi đặt hộp cơm vào bàn tay đã có chút sức sống của anh.

"Hoá ra Soobin của chúng ta lại tốt bụng như vậy."

Cái miệng của Choi Yeonjun đáng được trao giải thưởng cho bộ phận tận tâm nhất thế giới. Vừa mới có chút cảm giác thôi mà đã biết châm chọc ngay rồi. Tôi đã quen với sự thiếu đứng đắn của anh, nên cũng "nhập gia tùy tục" mà đáp lại.

"Không bằng anh đâu."

Thật lòng mà nói, tôi đúng là không thể bằng anh. Trong tất cả những người tôi từng gặp trong cuộc đời mình, về độ tốt bụng, Choi Yeonjun đứng thứ hai, không ai dám đứng thứ nhất. Mới chỉ hai tháng lẻ mấy ngày quen biết, những hành động tử tế mà tôi thấy từ anh đã nhiều không đếm xuể, và tất cả đều đủ để làm tôi kinh ngạc.

Chẳng hạn như bây giờ, người đang ôm búp bê và trò chuyện vui vẻ là Huening Kai, được cho là đã ở đây gần hai năm. Lần trước, búp bê của cậu bị một bác sĩ cố ý giẫm nát khi đến kiểm tra, khiến Huening Kai khóc nức nở, kéo lấy góc áo blouse trắng không chịu buông. Chính Choi Yeonjun là người đã nhanh tay giật lại tập tài liệu sắt mà bác sĩ đang định đập vào đầu Huening Kai, cứng rắn yêu cầu họ phải khâu lại búp bê rồi mới chịu bỏ qua.

Hoặc như bây giờ, Beomgyu vẫn còn đang ngồi ăn bữa cơm của mình một cách chậm chạp. Cậu được đưa vào đây sáng sớm hôm kia, nằm trên giường có bánh xe, những bánh xe cũ kỹ phát ra âm thanh khó chịu trong buổi sáng yên tĩnh, khiến các bệnh nhân khác đều thức dậy và đi ra ngoài xem. Trên giường là một người quấn đầy băng gạc trên hai chân, một cánh tay và cả cổ, trông giống như xác ướp trong sách vẽ từ thời thượng cổ, vừa cồng kềnh vừa buồn cười.

Từ lời của y tá, tôi nghe rằng đó là kết quả của việc cậu ta nhảy từ tầng bốn xuống nhưng không chết. Tôi lập tức cảm thấy tiếc nuối, đã quyết tâm muốn chết, vậy mà không chọn một cách chắc chắn hơn. Beomgyu được sắp xếp ở phòng bên cạnh chúng tôi, Choi Yeonjun thỉnh thoảng lại qua thăm. Nếu Beomgyu muốn đi vệ sinh, Choi Yeonjun sẽ cúi người xuống cõng cậu ta đi, xong việc rồi lại cõng về giường, sự tận tâm không khác gì vai trò người mẹ trong trò chơi gia đình mà ai cũng yêu thích hồi nhỏ, chỉ bằng niềm tin thôi cũng đủ để anh ấy giành giải quán quân.

Và cả tôi nữa. Tôi cũng đã từng là người được Choi Yeonjun giúp đỡ, không chỉ một lần. Triệu chứng hoảng loạn của tôi luôn phát tác vào những đêm mưa giông sấm chớp. Là bạn cùng phòng, Choi Yeonjun đương nhiên là người chứng kiến đầu tiên. Mỗi khi tôi lăn khỏi giường, co giật toàn thân và cuộn tròn ở góc phòng, tay ôm đầu, anh sẽ cảnh giác và nhanh chóng dùng vật nặng chặn cửa lại, để tránh nhân viên y tế vào và khống chế tôi một cách bạo lực. Sau đó anh mới tiến lại gần, ôm chặt lấy tôi, lặp đi lặp lại "Ổn rồi, không sao nữa", cho đến khi tôi dần tỉnh táo lại và từ từ yên tĩnh.

Anh đủ kiên nhẫn và biết cách dỗ dành tôi, điều mà ngay cả cha tôi cũng chưa từng làm được.

"Em thích anh đến vậy sao? Gì vậy, anh đẹp trai lắm à?"

Tôi mải nghĩ ngợi mà quên mất mình vẫn đang nhìn chằm chằm vào Choi Yeonjun, đến khi bị anh trêu đùa mới giật mình quay về thực tại, vội vàng lúng túng quay đầu đi.

"Chẳng lẽ không thể ngoan ngoãn một chút à? Như vậy sẽ ít chịu đau đớn hơn. Khi đau thì nhịn chút sẽ qua, nếu không sẽ còn đau hơn. Khi ấm ức thì im lặng sẽ qua, nếu không sẽ còn ấm ức hơn."

Thực ra nói xong câu này, tôi liền hối hận. Hối hận vì mình lắm chuyện, vì sự quan tâm và khuyên nhủ có lẽ không nên đến từ một bệnh nhân tâm thần. Huống hồ, người đó lại còn là kẻ luôn thích mượn cớ bỡn cợt.

"Cảm động ghê. Soobin lo cho anh quá."

Quả nhiên.

Tôi hối hận đến mức muốn vỗ mạnh vào đầu mình vài cái, nhưng nghĩ lại thì đầu tôi vô tội, không phải là kẻ chủ mưu. Chính trái tim tôi đã tự ý muốn nói ra, chính trái tim tôi đã tự ý bắt đầu xót xa cho Choi Yeonjun, tất cả là lỗi của trái tim tôi.

Để che giấu đôi má đã đỏ ửng, tôi chạy đến bồn rửa tay và hắt vài vốc nước lạnh lên mặt, rồi ngụy biện một cách lộ liễu, "Trời bắt đầu nóng lên rồi, phiền thật."

Một sự che đậy vụng về đến mức phải ngốc nghếch lắm mới bị lừa, tôi đắn đo không biết nên dùng lý do gì tiếp theo, nhưng bất ngờ là chủ đề được chuyển hướng thành công hơn tôi tưởng.

"Mới tháng Năm thôi mà, còn chưa đến lúc đâu." Choi Yeonjun đón lấy lời tôi, thậm chí còn tỏ vẻ hứng thú, có chút cố ý.

"Em sợ nóng lắm sao? Vậy thì mùa hè sẽ khổ đấy. Thực ra anh cũng vậy, so với mùa hè, anh vẫn thích mùa đông hơn."

Chuyện gì thế này, rõ ràng tôi sợ lạnh hơn, rõ ràng tôi ghét mùa đông hơn.

Nhưng sự hiểu lầm đã thành hình, Choi Yeonjun còn tiếp tục luyên thuyên, nên tôi cũng không giải thích thêm. Dù sao thì tôi thích mùa nào cũng không phải chuyện quan trọng lắm.

"Đợi đến mùa đông, chúng ta sẽ chơi ném tuyết cùng nhau nhé. Chơi đến suốt đêm không ngủ, mệt rồi thì nằm xuống luôn, mặc đồ thật dày, chôn mình vào trong tuyết, không ai biết chúng ta ở đâu, thú vị biết bao."

Choi Yeonjun đã lấy lại tinh thần, lại trở về dáng vẻ "bình thường". Những điều anh thích và yêu quý luôn nhiều như vậy, khao khát tự do, mong đợi mọi thứ, giọng nói đầy hy vọng về tương lai chẳng hợp chút nào với bầu không khí ảm đạm của nơi đây, cũng không hợp với tôi, kẻ đầy bi quan và chán nản.

Tôi không cách nào hòa mình vào những câu chuyện tràn đầy ánh sáng đó, chỉ có thể phá vỡ ảo cảnh để chen vào, "Đừng nghĩ nhiều nữa, bác sĩ chắc chắn sẽ không cho phép đâu. Anh quên là mỗi ngày chỉ có 10 phút hoạt động ngoài trời, và chỉ trong trường hợp chúng ta không mắc lỗi."

Mà anh thì hầu như ngày nào cũng mắc lỗi.

Vì phép lịch sự, nửa câu sau tôi chỉ nghĩ thầm trong bụng, không nói ra. Nhưng đó là sự thật. Từ khi nhập viện đến giờ, Choi Yeonjun thậm chí chưa bao giờ được tận hưởng 10 phút ngắn ngủi ngoài trời. Chưa một lần nào.

Yeonjun bĩu môi lườm tôi một cái, nhưng thoáng chốc anh lại chẳng bận tâm, lạc quan nói, "Đến mùa đông, anh sẽ không còn ở đây nữa. Chị gái anh nói đợi xử lý xong việc bên ngoài sẽ đến đón anh ra, sẽ không lâu đâu. Đến lúc đó, anh sẽ phơi bày hết những gì đang diễn ra ở bệnh viện này, khiến nó phải đóng cửa hoàn toàn."

Giọng điệu nhẹ nhàng vui vẻ, chiếc cằm hơi hất lên và đôi mắt tràn ngập ánh sáng lấp lánh. Choi Yeonjun thậm chí còn muốn truyền cho tôi niềm hy vọng ấy. Anh nắm lấy tay tôi, lắc qua lắc lại như đu xích đu, tự tin nói với tôi,

"Tin anh đi, Soobinie. Anh sẽ đưa em ra ngoài, để chúng ta sống những ngày tươi đẹp."

Tôi cũng muốn tin anh lắm chứ.

Giá như mà người chị gái mà anh nhắc đến chịu đến thăm anh một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro