Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

vi.

Ryujin tiếp tục dõi theo nàng mỗi khi không có việc. Cô tự nhủ với bản thân rằng vì cô cần giữ Yeji tránh khỏi những rắc rối, nhưng thật ra cô biết rõ đó là vì những cảm xúc mà cô đang không muốn thừa nhận. Vì thế, cô chỉ nhún vai mỗi khi Yeji hỏi cô có bận không, câu hỏi cuối cùng sẽ biến mất khi điều đó trở thành một thói quen.

Yeji đi khắp nơi. Luân phiên giữa căn hộ của Jisu và Chaeryeong, nhà của ba mẹ, của một người bạn mà nàng từng thân thiết, nhà họ hàng của nàng ở nước ngoài, và cả quán cà phê mà nàng từng làm việc. Có người vượt qua nhanh, có người lại đau buồn nhiều hơn cả tưởng tượng.

Có lần, Ryujin quên cất đi chiếc lưỡi hái của cô, sau khi đối mặt với một linh hồn đặc biệt mệt mỏi. Người đàn ông ấy gần như chửi rủa tất cả mọi người mà cô biết và có thể sẽ là cả chín đời tổ tông của cô nếu cô có. Rồi sau đó anh ta lại gào khóc như một đứa trẻ, trước mặt gia đình của mình- những người vẫn đang sống.

Nó không đau. Gần như chẳng có thứ gì có thể khiến cô đau lòng nữa. Nhưng cũng không có nghĩa là nó không nặng nề; nếu cái chết khiến anh ta phản ứng dữ dội đến thế, nó có nghĩa là anh ta đã có lí do để sống. Ryujin không thể trách anh ta.

Phải mất một lúc để anh ta cạn kiệt nặng lượng và ý chí, nhìn đến cô với gương mặt rệu rã trước khi yêu cầu được rời đi. Không nói thêm lời nào, cô chỉ mở cánh cổng và nhìn anh ta đi qua nó mà ánh mắt vẫn hướng về gia đình cho đến giây phút cuối cùng.

Cô đã khao khát được gặp Yeji ngay lập tức, người duy nhất vẫn như thế trong thế giới của cô. Sự vui vẻ và nét dịu dàng ấm áp của Yeji dường như giúp lòng cô dễ chịu hơn rất nhiều.

Yeji không có vẻ gì là hoảng hốt khi cô xuất hiện, chỉ là nhìn cô bằng ánh mắt đầy cảm thông khi bắt gặp cô đang đứng đối diện nhà mình, lặng lẽ ngắm nhìn.

"Tôi tưởng cô nói không thích lưỡi hái."

"Một số người phải tận mắt nhìn thấy nó thì mới tin." Ryujin ngồi xuống cạnh nàng, điều chỉnh áo choàng của bản thân.

"Jisu và Ryeongie đã đi ăn tối với ba mẹ hôm nay," Yeji nói, hướng về ngôi nhà. "Tôi không muốn làm phiền họ."

Ryujin mỉm cười trước sự chu đáo của nàng. Mọi người ở đó không thể nhìn thấy họ, nhưng Yeji thì vẫn luôn chăm chút mọi thứ thật chu đáo.

"Thật tốt," cô nói với Yeji, đan tay họ vào nhau. Cô không biết Yeji cảm thấy thế nào về điều này; nàng không bao giờ để lộ điều gì. Nhưng cô vẫn đứng cạnh Yeji một lúc.

Yeji đột nhiên đặt ra một câu hỏi khiến cô sững người, không biết nên giải thích ra sao.

"Cô đã từng sống chưa?"

Không ai nói về cách họ trở thành Thần chết. Ryujin đã từng sống, một lần. Đã từ rất lâu về trước, đến mức cô chẳng thể nhớ nổi. Những gì cô còn nhớ, là cơn thịnh nộ như nung cháy, những cơn đau thấu tận xương và sự giày vò khủng khiếp khi còn tỉnh táo, khi còn sống.

"Tôi sợ sự sống cũng như con người sợ cái chết," Ryujin nói, thả bàn tay đang đan vào nhau ra, để ngón tay mình lướt qua lưỡi hái. "Cuộc sống thật tàn bạo và vô cảm. Chỉ cần một bước đi sai lầm là nỗi đau sẽ đến theo nhiều cách khác nhau, cái loại đau đớn khiến người ta chỉ mong cái chết đến sớm hơn. Có lúc, đó là điều tệ hại nhất mà ta có thể mong cho ai đó."

Yeji nhíu mày, nhưng cũng không phản bác.

"Khi nào chúng ta đầu thai, tôi sẽ cho cô thấy cuộc sống tươi đẹp thế nào," nàng nói, và Ryujin lại bật cười.

"Tôi e là không thể đâu."

"Tại sao?"

Cô được tạo ra để cảm nhận đau đớn. Được tạo ra dành cho cái chết. Mà sống chính là giết cô.

"Tôi không bao giờ có thể rời khỏi nơi này, cũng như cô không bao giờ có thể trở lại thế giới phàm trần như trước kia."

Lông mày của Yeji thậm chí còn nhíu chặt hơn. "Còn cuộc sống của cô thì sao?"

"Đây chính là cuộc sống của tôi, Yeji." Ryujin lắc đầu. "Cái chết không cho con người bất cứ sự ân xá nào. Nó không trì hoãn, cũng không chờ đợi ai đó phải sẵn sàng. Nó sẽ không dừng lại. Tôi không được phép trao cho ai một lối thoát, và điều đó đồng nghĩa với việc tôi cũng không có một lối thoát."

Không khí thoáng chốc lặng im, và Ryujin đoán rằng có lẽ cô vừa nói hơi quá, lời nói trượt qua môi, thẳng thắn và sắc bén như lưỡi hái của cô. Khi Yeji lần nữa lên tiếng, giọng của nàng cũng khác đi.

"Khi tôi đi qua cổng," giọng nàng nhỏ đến mức khó nghe thấy. "Cô vẫn sẽ ở đó chứ?"

Yeji đã không đề cập đến chuyện này thêm lần nào kể từ lần đầu tiên họ gặp nhau. Một hơi thở thoát ra từ môi cô. Ryujin không muốn trả lời. Bàn tay cô lại tìm đến Yeji một lần nữa.

"Cô biết câu trả lời mà."

____________

Ủng hộ tác giả qua link ở mô tả🫡

Nếu phát hiện lỗi chính tả, mình rất biết ơn nếu bạn báo cho mình biết. Mình hoan hỉ đón nhận mọi lời nhận xét.

Cảm ơn vì đã đọc♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro