hai
changbin tạm ngưng ba hoa lại (có vẻ hiện giờ anh ta đã chuyển chủ đề sang chủ nghĩa tư bản. seungmin không hoàn toàn chắc chắn làm cách nào để anh ta chuyển chủ đề từ đít cá voi sang lũ tư sản được nhưng cậu cũng chẳng đánh giá làm gì. mặc dù trông nhà changbin giàu đến đó có thể anh ta là bọn tư sản cũng nên) để nói "jisung rất dễ khóc mỗi khi nó say, em nên cứ làm theo những gì nó bảo trước khi nó la um lên khóc đi."
"đừng có mà khốn nạn như vậy," jisung rên rỉ, làm mặt chọc tức anh ta, chế nhạo khuôn mặt nhăn nhó vì bị xúc phạm "nhưng dù sao thì cậu cũng nên làm theo lời tớ bảo, seungminnie. lại đây ôm nhao đi nè."
"um," seungmin nói lại lần nữa "okay."
có lẽ chuyện này xứng đáng vì khuôn mặt jisung đã tươi tắn hơn.
nhưng rồi jisung trải rộng chăn ra và kéo seungmin vào nằm cạnh cậu, sau đó quấn chăn lại. và wow, jisung thực sự, thực sự rất gần nó và seungmin chẳng thể hít thở bình thường. chết tiệt. lớp chăn thì dày, nặng và ấm quanh người nó, còn jisung thì ấm, mềm mại, và xinh đẹp dựa vào người nó. hai đôi chân vụng về quấn vào nhau, khuỷu tay đụng nhau, và khuôn mặt cậu ở ngay kia, gò má tròn mềm mềm và đôi mắt to lấp lánh. "hi," jisung thì thầm, nháy mắt "sao vậy?"
"hi," seungmin đáp lại, vì nó chẳng biết phải làm gì nữa. nó có thể ngửi thấy mùi cồn trong hơi thở của jisung, nhìn thấy sắc đỏ hây hây trên gò má cậu "thực sự cậu đã uống nhiều đến chừng nào?"
"tớ không say nhiều như cậu tưởng đâu," jisung bực dọc phản pháo "chỉ say tí tẹo thôi."
seungmin không nghĩ là mình nên tin cậu, nhưng jisung trông khá là buồn ngủ rồi, kèm một chút ảo não hơn bình thường. trông đáng yêu hơn tất thảy mọi thứ.
"seungminnie," jisung bắt đầu nói, vặn vẹo một chút. ở phía bên kia của phòng, felix đang nói gì đó bằng tiếng anh, chất giọng dân úc khàn khàn, và hyunjin đang cười lớn. trong ổ chăn của họ, jisung đang di chuyển lung tung qua tấm chăn để lồng những ngón tay của mình vào ngón tay seungmin và phồng má, làm seungmin muốn hét lên thật lớn. nó chưa bao giờ dành nhiều thời gian ở gần jisung như thế này và nó quyết định sẽ không bao giờ có lần sau nữa. chuyện này không tốt cho trái tim nó. có lẽ nó nên đi gặp bác sĩ thôi.
"tại sao cậu không bao giờ hẹn tớ đi chơi?" hiện tại jisung đang hỏi nó, nghe giọng có chút hờn dỗi "tớ muốn làm bạn với cậu mà."
"uh," seungmin lắp bắp. đâu đó trong não nó, nó tự hỏi liệu jisung có cảm thấy tim nó đang đập thình thịch không "chúng ta có thể làm bạn mà, jisung-ah."
"yeah, nhưng." chết tiệt. jisung đang bĩu môi, mấy ngón tay bám lấy tay nó. cậu trông thật nhỏ bé. seungmin muốn hôn cậu ấy quá. "nhưng cậu chẳng bao giờ chịu chơi với chúng mình. với mình. và tớ muốn đi chơi với cậu. cậu nên đi chơi với tớ. tớ chẳng bao giờ nhìn thấy cậu. tớ chỉ nhìn thấy felix và hyunjin và họ đáng ghét bỏ xừ."
"tớ nhìn thấy cậu mỗi ngày mà, gần như thế," seungmin đáp "chúng ta học chung lớp toán mà, nhớ chứ?"
jisung nháy mắt, vẻ mặt hơi đắn đo "cậu nên ngồi cạnh tớ trong lớp toán," cậu quyết định lên tiếng sau đó mấy phút.
khốn khiếp. nếu seungmin trượt môn toán thì nó sẽ nói mẹ hãy mắng jisung. nhưng miệng nó lại buột ra tiếng "okay," thay vì đó nên là "không, tớ cần qua môn toán và tớ lại chẳng thể làm điều đó nếu cậu ngồi cạnh tớ và làm tớ xao nhãng với làn da hoàn hảo không tì vết của cậu, nên thực ra tớ hoàn toàn nên chuyển lớp thì hơn."
"tốt," jisung lẩm bẩm, nghe có vẻ hài lòng. "cậu rất dễ thương, seungminnie, cậu có biết không? cho dù cậu luôn tránh mặt tớ. cậu nên ngừng tránh mắt tớ đi. cậu quá đáng yêu để tránh mặt tớ đó, seungminnie." ngôn từ cậu nói ra dính vào nhau, mắt cậu đang nhắm lại và cái nắm tay của cậu trên cổ tay seungmin lỏng dần, nhưng chừng đó chẳng làm nên một thay đổi nào cả. trái tim seungmin vẫn đang đập những nhịp nhanh và mạnh, jisung ở đủ gần để cậu có thể cảm nhận được nhịp tim ấy, nhưng seungmin cũng chẳng quan tâm vì han jisung vừa nói nó đáng yêu. han jisung nghĩ nó đáng yêu. jisung nghĩ nó đáng yêu và muốn đi chơi với nó nhiều hơn.
seungmin cảm giác như muốn nổ tung.
"hơn nữa," jisung ngái ngủ lầm bầm "cậu nên hôn tớ. hyunjin nói rằng cậu tránh mặt tớ vì cậu muốn hôn tớ. cậu nên cứ đến hôn tớ đi và sau đó không phải tránh mặt tớ đâu. cậu ngốc nghếch quá à, seungmin-ah."
"cái gì cơ?" seungmin đáp trả, miệng khô khốc và trái tim đập bịch một cái bởi vì cái-đéo-gì-cơ. nhưng mắt jisung đã nhắm nghiền, cậu thở ra đều đều chậm rãi và kể cả trong khi ngủ, cậu vẫn quấn lấy cơ thể seungmin, mấy ngón tay vẫn chớm quấn vào nhau. "cái đéo gì cơ," nó thì thầm với chính mình.
jeongin, ở phía bên kia của phòng, đang nói gì đó về vịt, felix thì đang chăm chú nhìn changbin đầy ủy mị, còn hyunjin thì đang cười đáp jeongin và han jisung vừa mới bảo seungmin hôn cậu.
"cái đéo gì đây," seungmin lặp lại lần nữa, ngắm khuôn mặt jisung đang ngủ say.
=
hai ngày sau, jisung vui vẻ nhảy vào chỗ ngồi cạnh seungmin trong lớp toán và bắt đầu nói chuyện về bộ phim cậu xem đên qua với gia đình. bốn ngày sau, seungmin, jisung, felix, hyunjin và jeongin đều cùng đi ra ngoài ăn kem. một tuần sau, jisung mời seungmin sang nhà mình cùng xem một bộ anime.
hai tuần sau, tại trận đấu bóng rổ ở trường, seungmin kéo jisung tránh ra khỏi lũ bạn để ra ngoài ngồi ở đằng sau bãi đỗ xe đạp - chỗ mà lũ trẻ hay đến hút thuốc - và nó đẩy jisung dựa vào tường và hôn cậu. jisung nói gì đó tựa tựa như "đm cuối cùng," và hôn đáp nó đầy háo hức, nóng bỏng, lộn xộn và sốt sắng. rồi một tuần sau đó nữa (một tuần kể từ khi họ hăng hái dành nhiều thời gian ân ái* với nhau) jisung nói với một cô gái đáng yêu lớp dưới rằng cậu có bạn trai rồi.
(và một tháng sau đó, seungmin nhận được giấy thông báo và phát hiện ra rằng, nó trượt môn toán. nhưng chuyện đó ổn thôi, vì hẹn hò với jisung thì xứng đáng mà và jisung cũng trượt môn toán luôn)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro