8. Sanie không phải người như vậy!
Author: comeon_toparadise
"Giữa biển người xa lạ
Đôi mắt anh vẫn luôn mặc định tìm kiếm em đầu tiên"
Cuộc sống sẽ không trọn vẹn nếu như thiếu đi những khoảnh khắc, cả những khoảnh khắc đẹp và những khoảnh khắc tồi tệ. Vì vậy, khi Wooyoung dành cả đêm để cười nói, chơi Farmer's Universe một cách gần gũi và thoải mái với San. Cậu cũng đã từng tưởng tượng đến việc mình có thể mắc phải sai lầm gì đó và làm hỏng mọi việc. Chắc chắn cậu đã từng nghĩ đến điều đó.
Sự vui vẻ ở bên San như ở trên một đỉnh núi cao khiến Wooyoung phải đuổi theo cho đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời. Tuy đêm qua cậu có một giấc ngủ ngon, nhưng Wooyoung đã thức dậy sớm vào buổi sáng hôm đó với mồ hôi lạnh sau một cơn ác mộng vô cùng chi tiết. Cơn ác mộng này không phải là mới, nhưng là một câu chuyện lặp lại mà cậu đã từng mơ mỗi đêm sau khi cha mẹ cậu xích mích với nhau.
Tâm trạng tốt của Wooyoung đang cạn kiệt, hạnh phúc dần biến thành một cảm xúc nhạt nhòa, xa cách khi cậu bực bội vò mái tóc rối bù của mình. Cơn đau đầu bắt đầu dồn dập ở phía sau hộp sọ cậu khiến Wooyoung chỉ muốn ném quách thứ gì đó vào tường và ngắm nhìn nó tan vỡ thành những mảnh vụn nhỏ.
Wooyoung cảm thấy như mình đang chìm dần và không thể dừng lại. Cậu đếm nhịp tim của mình, chỉ để nhận ra rằng nó đang đập rất nhanh, và căn phòng ngủ lớn đột nhiên trở nên nhỏ đến mức khiến cậu cảm thấy ngột ngạt. Wooyoung quay người sang một bên để ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào mặt mình, hít từng ngụm khí, nhưng nó cũng chẳng khiến phổi cậu cảm thấy đỡ hơn là mấy. Thay vào đó, cậu còn cảm thấy hơi buồn nôn. Wooyoung không nghe thấy tiếng gõ cửa. Cửa phòng khẽ mở, một người đàn ông đứng đó, từ góc nhìn của Wooyoung trông anh ta rất cao, trông cũng cực kỳ quen thuộc.
Wooyoung cứng người vì xấu hổ, ngay cả khi hơn một nửa căn phòng cậu vẫn chìm trong bóng tối.
"Chào buổi sáng," Jeong Yunho chào bằng giọng lịch sự.
Từ những gì Wooyoung có thể thấy, Yunho mặc một chiếc áo cài cúc màu đỏ ngọc, quần đen và đi giày âu. Wooyoung tự hỏi không biết Yunho đã phải ngủ dậy và chuẩn bị tươm tất như vậy từ lúc mấy giờ.
"Chào buổi sáng," Wooyoung trả lời. So với giọng của Yunho, giọng cậu khản đặc giống như đang cần một ly nước.
Wooyoung đột nhiên nhớ đến Mingi khi Yunho nở một nụ cười nhẹ với cậu. Nhưng khách quan mà nói, Yunho không giống như Mingi. Mingi là người nói chuyện nhỏ nhẹ, anh ấy luôn cho cậu không gian của riêng mình; còn Yunho thì có vẻ khá thẳng tính và có một chút đáng sợ.
"Dậy đi. Chúng ta chỉ có khoảng một giờ để chuẩn bị," người đàn ông cao lớn nói, và sau đó anh rời khỏi phòng ngủ.
Wooyoung rời khỏi giường và đi theo sau anh.
"C-Chuẩn bị sẵn sàng? Tại sao?"
Yunho tiếp tục bước đi, và Wooyoung phải mất một phút mới nhận ra họ đang hướng đến đâu.
Yunho thậm chí không ngần ngại mở cửa phòng ngủ của San. Anh thậm chí còn không thèm gõ cửa. Wooyoung tròn xoe mắt đứng bên ngưỡng cửa khi Yunho bước vào căn phòng có kích thước khổng lồ.
"Thức dậy và rời khỏi giường nào, San". Yunho kéo tất cả các tấm rèm trong phòng San ra, ánh nắng tràn vào phòng. Wooyoung trố mắt nhìn những ngọn đồi rực rỡ và những con sông chảy xiết ở phía xa. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy những thứ kì diệu này.
Sự chú ý của cậu quay trở lại khi San rên rỉ ỉ ôi, chui vào chiếc chăn màu xanh da trời có in hình những chú chim nhỏ màu trắng trông rất lạc quẻ nếu đặt bên cạnh so sánh với lối trang trí cổ điển hiện đại trong phòng ngủ của anh.
"Dậy đi, Sanie," Yunho nói một lần nữa. Giọng anh ấy khi nói với San rất dịu dàng, khiến Wooyoung sửng sốt.
" Tớ biết là cậu ghét dậy sớm nhưng mà hôm nay là bắt buộc. Cậu cần phải có mặt ở công ty."
Vậy là hôm nay họ sẽ đi tới Choi's Highlight?
San rụt rè chui đầu ra khỏi chăn, mái tóc dài đen bạc giống như lông của loài chim yến. Wooyoung không có thời gian để suy nghĩ về điều đó, tuy nhiên, San ngồi dậy ngay lúc đó, để lộ tấm lưng trần quyến rũ của mình.
Nó rộng như trong hình dung của Wooyoung, một vết nhỏ màu hồng sượt qua ngay đầu vai phải của anh.
Máu dồn lên khiến má Wooyoung đỏ bừng như thể cậu là một thiếu niên đang trong thời kì phát dục. (Translator: Câu này tác giả dùng từ horny – ý là n*ng á các bác ơi!"
Trước khi San kịp nhận ra cậu đang ở đó, Yunho bước đến chỗ Wooyoung, theo bản năng khiến chàng trai nhỏ người hơn phải lùi lại vài bước.
"Xin lỗi, nhưng cậu phải đi ngay bây giờ," Yunho nói tiếp, lòng bàn tay đè lên cánh cửa, ngăn cản tầm nhìn của Wooyoung. Có một chiếc nhẫn trên tay trái của Yunho, ở ngón tay áp út.
" Cậu cũng đi thay quần áo đi."
"Tôi xin lỗi," Wooyoung giật bắn người khi Yunho ra khỏi phòng ngủ để khép cửa lại.
"Nhưng mà Hongjoong hyung - anh ấy chưa nói với tôi về việc sẽ đi đâu vào ngày hôm nay."
Vẻ mặt của Yunho hơi khó hiểu, nhưng điều đó khiến Wooyoung cảm thấy mình như một đứa trẻ ngốc nghếch, nhõng nhẽo.
"Đã có một sự thay đổi về lịch trình. Một cuộc họp hội đồng quản trị được yêu cầu chỉ vài giờ trước, đó là lý do tại sao tôi đến ngay khi có thể."
"... Ồ," Wooyoung lầm bầm.
"Nhân tiện, cậu có một đôi mắt đẹp," Yunho cười nhạt nói.
Chết tiệt. Wooyoung sợ hãi và quay đi. Cậu tự nguyền rủa bản thân vì đã quá cẩu thả với căn bệnh dị sắc tố của mình.
Yunho đóng cửa một lần nữa, chỉ có điều lần này, anh đã biến mất hoàn toàn. Wooyoung cuối cùng cũng cảm thấy mình có thể thở được.
Cậu vừa tắm vừa bận rộn với những suy nghĩ lộn xộn và nhịp tim loạn xạ của mình. Khi Wooyoung rời khỏi phòng tắm, có một đống quần áo được xếp ngay ngắn trên giường của cậu. Wooyoung đỏ bừng cả cổ khi đọc mẩu giấy nhỏ bên cạnh.
San đã chính tay chọn những bộ quần áo này.
Wooyoung cảm thấy không còn là chính mình khi đứng trước tấm gương cỡ đại và nhìn qua trang phục của mình: một chiếc áo cổ lọ màu bạc hà xinh xắn được nhét trong chiếc quần cotton trắng. Bộ trang phục hoàn chỉnh với một đôi Chelsea boots vừa chân cậu như in. Wooyoung không biết nên cảm thấy thế nào khi nghĩ đến việc San đã nhìn chằm chằm vào chân mình để ước chừng cỡ giày của cậu
Mắt trái của Wooyoung sáng hơn bao giờ hết. Cậu vội vàng đeo kính áp tròng, tạo kiểu tóc rẽ ngôi giữa và xịt một ít nước hoa. Xong xuôi, Wooyoung cảm thấy mình trông không tệ chút nào.
Bên ngoài trời rất lạnh. Wooyoung ghét sự tối tăm, trống trải và lạnh lẽo, vì nó càng làm tăng sự nhỏ bé của cậu đối với căn nhà này. Những căn phòng rộng rãi được trang trí đắt tiền và những bộ trang phục hàng hiệu. Bình thường thì cậu sẽ không quan tâm đâu, nhưng bây giờ cũng có chút bận tâm.
"Cậu đây rồi," giọng nói của Yunho cắt ngang dòng suy nghĩ của Wooyoung. Anh ậm ừ tán thưởng bộ trang phục cậu mặc.
"Cảm ơn chúa, cậu đã xong rồi. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, tranh thủ đi thôi nào."
Wooyoung nhìn thấy San đang ngồi trong phòng khách, mọi chuyển động của cậu dần trở nên lúng túng khi bắt gặp ánh mắt của anh. Tóc San vuốt ngược ra sau, những lọn tóc bạch kim rơi xuống mắt anh. San mặc một bộ vest đen cổ điển, thắt cà vạt, một bộ đồ đáng lẽ không đến mức quá đẹp nhưng không, nó rất đẹp khi San mặc. Wooyoung phát hiện ra thứ trông giống như phấn mắt màu be lấp lánh trên mắt anh. Đôi môi của anh cũng lấp lánh trông rất thu hút.
Không có ai khác ở đó ngoại trừ ba người họ. Wooyoung phân vân tự hỏi liệu Yunho có phải là người đã trang điểm cho San không, hay anh đã tự làm.
San không thèm liếc nhìn Wooyoung một cái, trong khi Yunho tất bật chạy qua chạy lại, khoác cho cậu một chiếc áo khoác mùa đông và đưa Wooyoung ra khỏi nhà, tránh lãng phí thời gian. Sự vô tình của San khiến trong lồng ngực Wooyoung dâng lên một cảm giác đau lòng đến nặng nề.
"Bảng tên của cậu," Yunho cộc lốc giải thích, dúi vào tay Wooyoung một bảng tên nhỏ.
"Cậu sẽ giả vờ là một thực tập sinh mới. Thế nên đừng làm điều gì đáng ngờ."
Wooyoung gật đầu, nhưng mắt cậu không dời chiếc SUV đang đậu cách đó vài bước. San vừa bước vào xe.
"San ... có sao không?"
"Cậu ấy ổn," Yunho đảm bảo, nhưng Wooyoung cảm nhận được sự dao động trong ánh mắt của anh.
"Chỉ là hơi bực mình về những biến cố gần đây. Tôi cá là những kẻ đó đã đợi cho đến khi Joong xuất ngoại để lôi chuyện này ra. Đúng là một lũ rắn độc."
Giọng điệu gay gắt của anh khiến Wooyoung giật mình, nhưng cậu không bình luận gì thêm về điều đó. Đó không phải là việc của cậu, nhưng cậu không thể nào ngừng hướng mắt về phía xe của San.
"Cậu sẽ không rời khỏi xe khi chúng ta đến công ty, được chứ. Nhưng sau đó cậu sẽ đi vào từ phía sau vì một số lý do."
Yunho tiếp tục giải thích. Anh nói nhanh - đi cũng nhanh - và Wooyoung đã phải vật lộn để theo kịp anh.
"Và như tôi đã nói trước đó, đừng làm bất cứ điều gì khiến người khác nghĩ rằng cậu không phải là nhân viên ở đây. Tôi chắc rằng Hongjoong đã nói với cậu về việc giữ im lặng?"
Wooyoung hắng giọng, không cho phép cách nói năng thô lỗ của Yunho khiến mình phật lòng. "Ừ," cậu trả lời. "Hyung ấy đã bắt tôi ký thoả thuận về việc không tiết lộ thông tin."
"Tốt," Yunho mở cửa xe để Wooyoung vào. "San muốn cậu ở đó, thế nên cậu sẽ đi cùng cậu ấy, được chứ?"
Wooyoung gật đầu, bước vào xe. Nhịp tim đập thình thịch khi mắt cậu và San chạm nhau.
"Chào," Wooyoung ngập ngừng mở đầu cuộc nói chuyện.
"Chào." Ánh mắt của San lưu lại trên quần áo cậu. Khi anh ngước nhìn lên, Wooyoung mới thấy anh trông mệt mỏi như thế nào. San nở nụ cười ấm áp, nhưng nụ cười ấy không che giấu được sự lo lắng của anh. "Trông em đẹp thật đấy, Wooyoung-ah."
"Trông anh cũng rất ổn," Wooyoung nói ra tất cả suy nghĩ của mình. Thật là thảm hại khi mắt cậu cứ dán vào San, bởi vì mỗi lần nhìn anh, cậu lại như bị mê hoặc bởi vẻ đẹp trai của San. Anh như đến từ một thế giới khác vậy.
Đừng nhìn chằm chằm vào anh ấy quá nhiều, một giọng nói trong đầu cậu hét lên. Cậu đảo mắt quan sát Yunho, người đang ngồi ở ghế phụ phía trước với tài xế, tay anh nắm chặt lấy điện thoại.
"Em ổn chứ?" Wooyoung ngạc nhiên khi nghe những lời này, vì chúng không phải đến từ Yunho mà là từ San.
"Vâng." Wooyoung nhận ra anh đang loay hoay nghịch những hạt cườm màu tím nhạt cổ tay mình. Cậu lo lắng. "Còn anh?"
San giật mạnh một trong số chúng, các đốt ngón tay dần trở nên trắng bệch. Anh chu môi.
"... Không hẳn."
"Ờm..," Wooyoung thấy mình đang nói, "Anh kiếm đống quần áo này từ đâu ra thế? Cả giày nữa, tôi nhớ là tôi chưa từng nói với anh về size giày của tôi."
Wooyoung đang cố gắng thay đổi chủ đề để San có thể cảm thấy thoải mái hơn khi chiếc xe bắt đầu chạy. San ngả người vào ghế da. Wooyoung cảm thấy mình thật ngu ngốc với khuôn mặt đang nóng lên ngay sau khi nhìn thấy San đang ngắm nghía quần áo của mình một lần nữa, và dừng ánh mắt ngay trên khuôn mặt của mình.
"Quần áo là của tôi." San đang lóng ngóng chỉnh lại chiếc đồng hồ Cartier của mình. Anh mỉm cười trước vẻ mặt sững sờ của Wooyoung.
"Tôi vừa mua chúng và chợt nghĩ rằng chúng có thể phù hợp với em. Và chắc là tôi đã đúng. Đôi giày ... thật ra thì có một chút may mắn."
"Tôi thực sự rất thích bộ quần áo này."
"Tất nhiên là em sẽ thích," San khoe khoang. "Tôi đã mua chúng cho em cơ mà."
Wooyoung bật cười trước câu đùa của San, nhưng nụ cười ngay lập tức biến mất khi cậu nghe thấy giọng nói của Jeong Yunho vang lên từ phía trước.
"Cái quái gì vậy? Ý cậu là họ đã đến đó? Cậu không thể ngăn họ sao?"
Yunho hét vào điện thoại, nghiến chặt hàm. Anh cau mày, xoa xoa trán.
"Chuyện gì vậy?" San hỏi.
Yunho quay xuống đối mặt với hai chàng trai ngồi phía sau, đặc biệt nhìn chằm chằm vào San. "Các phóng viên. Họ đã đến đó. Chắc ai đó đã tiết lộ về việc cậu sẽ trở lại sau hơn một tháng vắng bóng."
Wooyoung có thể thấy vẻ mặt của San rơi vào trạng thái thờ ơ. Cậu nhìn Yunho.
"Tôi nên làm gì?"
"Không làm gì cả. Chúng ta sẽ đỗ xe với khoảng cách vừa đủ để không chạm mặt bọn họ," Yunho giải thích. Anh ấy có vẻ vẫn giữ được bình tĩnh.
"Tôi sẽ rời đi với San và tài xế sẽ xuống xe cùng cậu."
"Được rồi," Wooyoung gật đầu. Cậu nhìn chằm chằm vào San, anh đang bắt đầu cắn môi dưới của mình.
"Hyung, đừng làm vậy, hỏng lớp trang điểm bây giờ."
San rên rỉ, giống như một đứa trẻ. Wooyoung nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình ngay lúc đó. San quá căng thẳng nên anh lại bắt đầu hành động như một đứa trẻ.
"Đưa tay cho tôi," Wooyoung yêu cầu.
"Em định làm gì?" San bĩu môi hỏi, vừa nói vừa đút tay vào áo vét.
"Tôi biết anh không thích những gì đang xảy ra -"
"Tôi ghét nó," San thở dài.
"- vì vậy tôi khiến mọi thứ dễ dàng hơn," Wooyoung tiếp tục tiến lại gần anh hơn một chút. Cậu kéo chiếc vòng kim loại đơn giản trang trí cổ tay, mỉm cười khi San nhìn nó với vẻ thích thú.
"Chúng ta có thể đổi vòng đeo tay. Vì vậy, khi anh lo lắng hoặc khó tập trung, anh có thể nhìn vào vòng tay của tôi và cảm thấy ổn hơn, mặc dù của tôi trông không được đẹp bằng của anh."
Một nét cười tinh tế thoáng qua trên gương mặt San. Nhưng sau đó anh ngay lập tức nở một nụ cười toe toét.
"Thật không? Cậu không phiền sao?"
"Vâng!" Wooyoung xoa cổ mình, cảm thấy có một cặp mắt khác đang hướng về phía mình.
"Ý tôi là, nó không có gì đặc biệt nhưng -"
Wooyoung gần như ngã nhào vào lòng San. Cậu có thể ngửi được mùi thơm của nước hoa phương Đông. Một đôi tay bất ngờ ôm lấy Wooyoung. Nhịp tim cậu tăng vọt khi cậu cảm thấy San kéo mình tựa đầu vào vai anh. Ôi chúa ơi.
"Ý kiến hay đấy! Tôi thích nó," San thốt lên, vòng tay vẫn ôm chặt lấy eo Wooyoung. San vân vê vải chiếc áo cổ lọ của cậu. "Tôi thích, rất thích..."
Wooyoung điên cuồng liếc nhìn Yunho, người đang lắc đầu ra hiệu với cậu.
"Tôi cũng thích nó. Nhưng, uh -" Hơi thở của Wooyoung nghẹn lại trong cổ họng khi San nhích lại gần hơn.
"San...Tôi không thở được. Buông tôi ra một chút."
San lầm bầm điều gì đó khó hiểu.
"Gì?"
"Không có gì." San lùi ra xa một chút, nhưng tim Wooyoung vẫn đập rất nhanh. Cậu như đang sắp rơi xuống vực mà không có gì để bám vào.
"Tôi thích vòng tay của em hơn của tôi. Thật đó."
Wooyoung không thể giấu được nụ cười của mình khi San đeo chiếc vòng tay của cậu vào.
"Anh có điện thoại bên cạnh, phải không?"
Wooyoung hỏi khi thấy San đang nhìn ra cửa sổ, quan sát những con đường nhộn nhịp của thành phố.
"Ừm."
"Hãy nhắn tin cho tôi bất cứ khi nào anh cần tôi. Nhưng đừng để bị bắt gặp nhé."
Lông mày của Yunho nhíu lại. "Không nên đâu-"
"Tôi sẽ gọi!" San cười rạng rỡ, hạnh phúc nhìn Wooyoung. "Cảm ơn, Woo."
Wooyoung định hé môi để đáp lời anh, nhưng cậu sững người trước cái cảnh tượng đang chào đón mình trước mắt. Một dòng người đông đúc tụ tập trước Choi's Highligh.
Yunho không lãng phí thời gian, và San cũng vậy. Họ rời khỏi chiếc xe SUV, Yunho bám sát bên San như một vệ sĩ. San mang một chiếc cặp màu đen, nhưng điều đó dường như không quan trọng khi chỉ vài giây sau, họ đã bị bao vây bởi các phóng viên đang cầm máy ảnh – những kẻ không hề quan tâm đến cái thứ gọi là không gian cá nhân.
Nó khiến Wooyoung cảnh giác, bởi vì việc ai đó ở gần bạn mà không có sự cho phép của bạn là rất đáng sợ.
"Đừng lo lắng," người lái xe nói. "Họ đã quen với việc đó rồi."
Câu nói trấn an của người lái xe không khiến Wooyoung cảm thấy tốt hơn chút nào. Quỷ thần ơi, nó chỉ khiến cậu nhận thức rõ hơn về việc thế giới của cậu và San khác nhau như thế nào.
Wooyoung nhớ lại khoảng thời gian cậu nghĩ San đã có tất cả. San vẫn có tất cả, nhưng cái giá phải trả là mất đi thứ duy nhất mà tất cả mọi người trên thế giới này đều mong muốn: quyền riêng tư.
Wooyoung lang thang về công ty như thể cậu không có việc gì làm, nhưng cuối cùng cậu lại đi vào căng tin. Wooyoung bị bất ngờ khi phát hiện ra những đồ ăn ở đó đều miễn phí (một đặc quyền của việc có ID nhân viên). Cậu tự chọn cho mình hai lát bánh chanh và một cốc cà phê đen.
Ngay khi Wooyoung định cắn một miếng bánh chanh thì điện thoại đổ chuông. Là Hongjoong gọi.
Wooyoung nghiêng người, giấu điện thoại xuống dưới chiếc bàn nhỏ. Cậu muốn chắc chắn rằng không ai đang nghe trộm cuộc trò chuyện của cậu.
"Wooyoung, trời ơi, anh vừa nghe Yun kể về chuyện đã xảy ra. Em thế nào rồi? Em đang ở đâu?"
Wooyoung cắn một miếng bánh xốp. Nó ngon như cậu đã tưởng tượng.
"Em đang ở trong công ty, trong căng tin. Em ổn, cảm ơn anh vì đã hỏi."
"Vậy là tốt rồi. Một lúc nữa San sẽ đến tìm em. Em đợi được chứ?"
Wooyoung tự hỏi tại sao người đàn ông tóc xanh lại tôn trọng ý kiến của cậu khi anh là người thuê cậu.
"Chà, em không thực sự bận tâm đâu. Anh đang trả tiền cho em mà."
"Ừ - anh biết," giọng của Hongjoong có vẻ bị ngắt quãng vì tiếng cười khúc khích.
"Nhưng anh rất vui vì em đã có mặt ở đó. Hãy gọi bất cứ món gì em muốn ăn, đừng ngại."
Anh ngập ngừng. "Anh hiện đang đi họp, vì vậy không thể tiếp tục nói chuyện điện thoại với em nữa. Nhưng anh muốn giới thiệu cho em món bánh chanh. Nó thực sự ngon – cũng là món yêu thích của San."
Wooyoung ngừng ăn. "Có thật không?"
"Ừ. Chờ đã – em ăn thử rồi sao?"
"Vâng ạ."
Hongjoong cười. "Thật thú vị. Anh chắc rằng San sẽ rất vui về điều đó."
"Làm ơn đừng nói với anh ấy ạ," Wooyoung cầu xin, hoảng sợ khi Hongjoong cười.
"Không, nghiêm túc đấy, anh sẽ trêu chọc thằng bé một chút."
"Anh thấy bây giờ hai đứa có cư xử có vẻ thoải mái hơn với nhau rồi nhỉ?"
Hongjoong nói. May mắn là anh ở đầu dây bên kia nên không nhìn thấy vẻ mặt của Wooyoung.
"Thôi được rồi, anh sẽ không nói gì cả. Chúc một ngày tốt lành, Wooyoung."
"Anh cũng vậy, hyung."
Ngay khi Hongjoong cúp máy, Wooyoung nhận được một tin nhắn.
- mr choi
Cho tui ra khỏi đâyyyy
tui muốn đi ngủuuu
Một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt Wooyoung.
- wooyoung
hongjoong hyung vừa gọi nói rằng anh sẽ phải ở đó một lúc nữa.
Choi San đáng thương!
- mr choi
sao em có thể nói vậy 😭
- wooyoung
tôi đang đùa ôi trời ơi
- wooyoung
anh hãy nhìn chiếc vòng trên cổ tay và nghĩ là tôi đang ở bên cạnh anh nhé
- wooyoung
đợi đã, không. Nghe kì lạ quá nhỉ
- mr choi
nhiệm vụ được chấp thuận 😚
- wooyoung
tại sao lại là icon hôn
- mr choi
tôi thích nó 😘😘😘
- wooyoung
arghhh làm ơn quay lại cuộc họp hội đồng quản trị của anh đi
- mr choi
gọi tôi là hyung và tôi sẽ làm theo lời em bảo.
Tim Wooyoung đập trật mất một nhịp, hơi nghẹn lại trước sự sến sẩm của Choi CEO
- wooyoung
hyung
- mr choi
chết tiệt, tôi cười to quá và bây giờ mấy người đó đang nhìn chằm chằm tôi
Tôi phải họp đây 👋🏻👋🏻
Wooyoung đặt điện thoại xuống, định tiếp tục với món ăn của mình. Cậu nhìn thấy nhóm ba người đang ngồi cách mình không xa. Lúc đầu, Wooyoung sợ rằng họ sẽ nhìn thấy mình và biết cậu không phải nhân viên ở đây. Nhưng có vẻ họ đang bận rộn thảo luận điều gì đó với nhau.
"Mình nghe nói CEO đã quay trở lại," một trong số họ, một phụ nữ với mái tóc dài, đen tuyền, đánh son môi màu tím nói.
"Ooh, cậu có nghĩ rằng anh ấy sẽ lại thực hiện một buổi chụp hình như ngày trước không?"
"Không đời nào anh ấy làm vậy, Subin," một phụ nữ khác nói.
"Cậu không biết cuộc họp cuối cùng của anh ấy diễn ra như thế nào à? Mọi người nói rằng anh ấy chạy đi khi một trong các giám đốc đang phát biểu và rồi biến mất tiêu luôn."
"Chúa ơi thật chứ?" 'Subin' nói.
"Ừ, thực sự luôn đó. Điều đó rõ ràng không bình thường chút nào."
"Nhưng anh ấy rất quyến rũ. Thật là xấu hổ khi mở mồm nói ra điều này ."
Wooyoung cúi đầu, hy vọng mình có thể lờ đi những lời bàn tán đó.
Người đàn ông duy nhất trong nhóm nói.
"CEO giống tên khốn nạn. Giọng anh ta trầm xuống, nhưng Wooyoung vẫn có thể nghe thấy.
"Đây không phải là lần đầu tiên anh ta ở ẩn và tôi khá chắc rằng Choi CEO ghét công việc của mình. Mọi người đều biết anh Kim là một ứng cử viên sáng giá hơn nhiều cho vị trí CEO. Ý tôi là, dù sao đi nữa thì Kim cũng trực tiếp điều hành công ty."
"Ý anh là Choi San chỉ ở đây để chứng minh với mọi người rằng anh ta không bị điên?" Subin hỏi.
"Chính xác."
" Tôi biết mà. Anh ta chỉ ở đó vì bố anh ấy - chờ chút, tôi vừa nhận được một tin nhắn. Chúng ta phải quay lại sau năm phút nữa."
"Aishhh. Đây là lý do tại sao tôi ghét trở thành một nhà thiết kế thời trang."
"Tóm lại. Choi San đúng là đồ kì dị."
Ở bàn bên cạnh, người mà chỉ cần thở thôi cũng có thể gây ra rắc rối – Wooyoung đã có thể chẳng tiếc gì cốc cà phê của mình, tạt thẳng vào mặt họ. Nhưng cậu không thể làm thế, tay cậu nắm chặt lấy nĩa, chẳng còn khẩu vị mà ăn nữa.
Wooyoung biết đó không phải là việc của mình, nhưng cậu không thể ngăn bản thân mình tức giận. Những người này chỉ là những người xa lạ; họ không biết gì về sự tốt bụng, vui tươi, mềm mại và đáng mến của San, thay vào đó họ chọn cách nói xấu anh ngay khi có cơ hội.
Điều khiến Wooyoung khó chịu hơn là cuối cùng, cậu cũng sẽ phải ra đi.
Rồi sẽ đến một lúc nào đó, Wooyoung và San cũng sẽ trở thành hai kẻ xa lạ.
.
.
.
.
Người lạ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro