18.2 Không khác biệt (2)
Wooyoung không trả lời, nhanh chóng biến mất sau cánh cửa. San thu mình dưới chiếc chăn bông và chờ đợi cậu. Ở bên Wooyoung, anh cảm thấy mọi thứ đều trở nên yên bình và thanh thản hơn rất nhiều.
Ngay khi Wooyoung xuất hiện trong chiếc áo choàng lụa màu hồng ôm sát những đường cong trên cơ thể cùng một xấp sách trên tay, San có cảm giác mình như đang ở thiên đường vậy.
"Chọn đi," Wooyoung đặt những cuốn sách mà cậu lấy được lên tủ đầu giường. San cố gắng lắm mới cưỡng lại được ý muốn muốn kéo cậu vào lòng để ôm.
San với lấy cuốn Jane Eyre. "Cuốn sách yêu thích của anh."
Wooyoung mỉm cười, khoe má lúm đồng tiền. "Em cũng thích nó. Mặc dù em mới chỉ đọc nó có một lần hồi cấp hai."
Wooyoung cười, San cũng bất giác mỉm cười theo.
"Em không phải là mẫu người thích đọc sách đúng không?".
Đúng, Wooyoung không phải người thích dành thời gian chúi mũi vào một cuốn sách.
"Có rất nhiều điều anh không biết về em, San ah."
Wooyoung chỉ muốn đùa anh một chút, nhưng sự thật đó lại khiến San cảm thấy hơi buồn. Đúng là anh chẳng biết gì về người mình yêu.
"Chà," anh hơi bĩu môi, "em có thể nói cho anh mọi thứ về em mà."
Wooyoung cười khúc khích. Cậu ngồi xuống khoảng trống bên cạnh San, mở ra cuốn tiểu thuyết.
"Câu chuyện về cuộc đời em tệ lắm. Nó cũng không thú vị nữa, không được như cuốn sách này."
"Không sao cả," San trả lời. "Dù thế nào thì anh vẫn thích."
Wooyoung nhìn anh, đôi mắt long lanh của cậu khiến San nhớ đến những ánh sao mơ màng ở nơi xa vời. Vẻ đẹp khiến anh không thể rời mắt. "Em không tin."
"Em không tin á?"
"Đúng," Wooyoung nhấn mạnh.
"Không phải ai cũng đối xử tệ với em, ghét em hay giả tạo với em đâu. Cũng có những người quan tâm em thật lòng mà..."
Wooyoung nheo mắt lại, nhưng cậu thậm chí còn không đủ dũng khí để nhìn thẳng vào người lớn hơn.
"Chắc chắn rồi."
"Anh chẳng hạn. Anh rất quan tâm em, Wooyoung," San nói. Thái độ bất cần, buồn bực của Wooyoung khiến anh cảnh giác. San chỉ muốn nói với Wooyoung rằng cậu rất quan trọng đối với thế giới, và đối với anh.
Sự tức giận trong mắt Wooyoung dần tan đi, nhường chỗ cho sự tổn thương. Cậu đã trải qua rất nhiều điều tồi tệ- San có thể nhận ra điều đó. Chiếc mặt nạ thờ ơ mà Wooyoung mang bao nhiêu năm chính là lá chắn của cậu. Wooyoung dần trở nên vô cảm theo năm tháng vì bị xa lánh bởi những người đáng lẽ phải ủng hộ cậu, ở bên cậu.
San hiểu. Anh thực sự hiểu.
"Anh là con nuôi," San hạ giọng. "Anh rất ít khi kể chuyện này cho người khác. Sau khi tìm hiểu ra sự thật, anh đã rất hối hận vì anh cảm thấy anh không xứng đáng với mọi thứ mà mình đang có. Anh đã luôn nghĩ rằng, đến bố mẹ đẻ của mình còn không muốn nuôi mình, yêu thương mình, thì còn ai muốn làm điều đó nữa. Anh đáng ra nên bị bỏ rơi mới phải."
Wooyoung không nói gì, nhưng ánh mắt của cậu luôn hướng về San. Anh rất biết ơn về điều đó, vì anh thật sự cũng không biết mình nên làm gì nếu Wooyoung cố gắng an ủi mình bằng những lời nói.
"Anh đã từng rơi vào tình trạng rất tệ. Anh đã liên tục có những cuộc cãi vã với cha và em trai của mình." Nói đến đây, San cảm thấy rất đau lòng. "Anh không thích cuộc sống mà mình đã được trao, ngay cả khi anh biết rằng mình nên biết ơn mới phải. Anh thậm chí còn chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt họ. Và khi anh trở thành một thiếu niên, anh bắt đầu lẻn ra ngoài vào ban đêm để né tránh bố và em trai. "
Wooyoung mỉm cười. "Thật sao? Anh lẻn ra khỏi nhà? Có hơi khó tin quá không?"
"Hồi đó anh là một con người hoàn toàn khác,". San cảm thấy xấu hổ khi nhắc lại chuyện này, nhưng anh nghĩ cậu có quyền được biết về mặt tối của mình.
"Anh hút thuốc, uống rượu, chơi đủ loại ma túy, quan hệ tình dục bừa bãi. Anh đã thật sự trở thành một thằng khốn."
"Mọi thứ trở nên tồi tệ hơn khi em trai anh bắt đầu nổi tiếng. Em ấy kém anh một tuổi nhưng đã bắt tay vào giúp bố anh điều hành Choi's Highlight từ khi còn là học sinh cuối cấp trung học."
Wooyoung vẫn không nói gì, vòng tay ôm eo San. Và thật ra anh chỉ cần có thế.
"Bố mẹ anh hiếm muộn," San tiếp tục, và chính vào lúc này, bụng anh quặn thắt đau đớn vì lo lắng.
"Vì vậy, khi - à, khi em ấy bị mất trí nhớ và quên mất mình là ai ..."
"San à, anh không cần phải nói thêm gì nữa," Wooyoung tựa đầu vào ngực San.
"Anh đã sớm nhận ra rằng mình nên là một người con tốt ngoan, hiếu thảo với bố. Mặc dù ông ấy không phải bố ruột của anh, nhưng ông ấy đã nuôi lớn anh, ủng hộ anh – điều mà bố ruột của anh chưa từng làm. E-em trai anh cũng vậy, Jongho-" San thở hắt ra.
"Nếu như anh đối xử tốt với em ấy hơn thì có lẽ ... có lẽ anh sẽ không phải cảm thấy kinh khủng như vậy mỗi khi anh đến thăm em ấy ở bệnh viện."
"Bệnh viện?" Wooyoung nhướng mày nói.
"Ừ." San hít hà, ghét cái cảm giác nghẹt mũi của mình. "Còn nhớ vụ tai nạn mà anh đã kể cho em nghe không? Ban quản lý công ty đã giữ rất kín chuyện này. Ít nhất thì giờ em ấy vẫn còn chút tỉnh táo."
"Ôi chúa ơi. Em rất tiếc."
"Không, không sao," San cười với hy vọng rằng làm như vậy sẽ có thể giúp giảm bớt gánh nặng trong lòng cậu.
"Anh không nói điều này để làm cho em cảm thấy buồn. Anh chỉ ... Anh muốn em có thể thấy rằng có những người quan tâm đến em theo cách riêng của họ. Em trai anh đã làm, và bố anh cũng vậy. Cả hai đều quan tâm đến anh, nhưng anh ... anh chưa bao giờ bày tỏ lòng biết ơn của mình với họ. Anh chưa bao giờ bày tỏ rằng anh yêu họ đến nhường nào và anh cảm thấy may mắn biết bao khi có họ là người thân trong cuộc đời. Giờ thì chắc đã là quá muộn để có thể nói ra những lời đó. "
"San ..." Wooyoung run rẩy như chiếc lá, giữ chặt lấy anh.
"Anh ước mình có thể quay ngược thời gian. Nhưng vốn dĩ cuộc sống này vận hành theo cách của riêng nó, phải không? Em sẽ không bao giờ biết điều gì sẽ xảy đến với mình cho đến khi em phải trải qua nó."
"Em xin lỗi hyung," Wooyoung thì thầm.
"Đừng xin lỗi." San lắc đầu, dựa vào Wooyoung, nhìn cậu như muốn ghi nhớ từng chi tiết về người tuyệt vời đang ngồi bên cạnh mình.
"Chỉ cần ... đừng ngần ngại nắm lấy cơ hội. Hãy nói lên tất cả những suy nghĩ của em. Có những người ngoài kia muốn biết nhiều hơn về em. Anh biết vì anh là một trong số họ. Anh sẽ luôn ủng hộ em. "
Anh yêu em.
Môi Wooyoung run lên. "Anh đang nói gì thế? Tại sao? Em chưa từng làm bất kì điều gì cho anh, thế mà anh vẫn nhìn em với cái ánh mắt như thể anh sẽ chết nếu không có em vậy."
"Điều em nói có vẻ đúng đấy," San trêu chọc cậu, mặc cho tim mình đang đập rất nhanh.
"Ý anh là, không phải mới đây anh mới thích em đâu. Em đã khiến anh thực sự cảm thấy hạnh phúc; đã rất lâu rồi anh không có cảm giác ."
Sự ngọt ngào làm bừng sáng khuôn mặt Wooyoung, và ánh mắt San cũng dần chìm sâu hơn vào thân ảnh cậu.
"...Từ khi nào?"
"Hả?"
"Anh thích em từ khi nào vậy?"
"Từ khi em mua cho anh mấy thứ đồ ăn vặt và chơi trò chơi điện tử với anh," San trả lời, cười toe toét.
"Lúc đầu, anh nghĩ rằng em làm như vậy chỉ vì muốn anh tha thứ cho em. Nhưng sau đó anh nhận ra rằng em có thể chỉ cần nói xin lỗi mà không cần làm bất cứ điều gì khác để lấy lòng anh."
Anh nắm lấy tay Wooyoung, đan những ngón tay của họ vào nhau.
"Em quan tâm anh. Đó là tất cả những gì anh cần để bắt đầu nảy sinh tình cảm với em."
Wooyoung cắn môi, đưa ngón tay cái vuốt ve dọc theo các đốt ngón tay của San. "Vì thế."
"Vì thế..."
Wooyoung vội vàng dụi mắt, cố gắng để nước mắt không rơi. Cậu lặng lẽ cười khúc khích khi San chọt chọt nhẹ vào má mình, nhưng chỉ một giây sau cậu lại nhăn mặt.
"Em - em đã ghi nhớ lời nói của anh rồi. Chúng ta hẹn hò đi."
San có cảm giác như mình sắp nổ tung.
"Em tỏ tình với cái vẻ mặt đó hả?"
"San."
"Nếu chúng ta hẹn hò, thì điều đó có nghĩa là em sẵn sàng làm bạn trai của anh ...?"
Khuôn mặt nhăn nhó của Wooyoung đông cứng lại. "Đúng."
San cười toe toét đến nỗi khuôn mặt anh gần như bị tách ra làm đôi. "Cool."
"Cool." Wooyoung loay hoay nghịch vạt áo của mình, không biết phải phản ứng như thế nào.
"Cái đó thì sao?"
"Oh." Wooyoung nhặt cuốn tiểu thuyết bị lãng quên. "Cái này á?"
San lắc đầu, cười khúc khích trước vẻ mặt bối rối của cậu bạn trai bé . "Không. Chuyện của em cơ."
__________________________________________________________
Hellu tui comeback gòi đây huhu. Tuần vừa rồi làm việc 3 ca full tuần muốn xỉuuu hic
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro